Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9. Nhà gỗ sau núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Nhà gỗ sau núi _ Không được gọi kinh tỡm như vậy.

Trong ngoài tiểu viện điều có trọng binh canh gác, đợi đến sau khi hai người đi, Tứ Hỉ công công đỡ Sở Uyên trở lại phòng. Tuy rằng vừa rồi không nói tới mấy câu, nhưng lại đem mình tức giận quá chừng, lại mập, đỡ bàn không ngừng thở dốc.

Sở Uyên thấy thế bật cười: "Cẩn thận lại đổ bệnh, nơi này cũng không có thảo dược cho ngươi điều dưỡng đâu."

"Nghịch tặc đó thực sự là muốn phản thiên." Tứ Hỉ công công thở dài, "Chỉ là đáng tiếc Thẩm tướng quân không có ở đây, nếu không thì chừng nào mới tới đám tặc nhân kia giơ chân múa tay hung hăng ngang ngược chớ."

"Mặc dù lúc trước đã lên kế hoạch chu toàn, nhưng không liệu đến Từng Tuyên sẽ nương nhờ Lưu gia." Sở Uyên lắc đầu, "Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, coi như là một giáo huấn."

"Vậy bước tiếp theo Hoàng thượng định tính toán thế nào?" Tứ Hỉ công công hỏi, "Một tên quản gia nho nhỏ như vậy cũng dám tùy ý làm bậy, tất nhiên là làm theo mệnh lệnh của người trên, cũng không biết bên trong Vương thành hiện tại như thế nào."

"Vương thành cũng không có gì đáng lo lắng, trẫm đã an bài tốt từ lâu." Sở Uyên nói, "Huống hồ còn có Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, chắc chắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Lưu phủ tùy ý làm bậy. Nhiều nhất là giờ tý đêm nay, sẽ có người đến cứu giá."

"Dạ." Tứ Hỉ công công đầu tiên là gật đầu, sau đó liền quỳ xuống rơi lệ nói, "Chỉ sợ sau này lão nô không thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa."

"Sao vậy?" Sở Uyên khóe miệng giương lên, "Ngươi cũng muốn nương nhờ Lưu gia sao?"

Tứ Hỉ công công còn đang thổn thức rơi lệ, chưa thương cảm xong đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời kinh hãi đến biến sắc liên tục xua tay: "Hoàng thượng -- "

"Trẫm đã biết, ai nói trẫm muốn bỏ ngươi lại." Sở Uyên đánh gãy hắn, khom lưng đem người đỡ dậy, "Lúc trước may nhờ có công công, bao nhiêu lần thay ta ngăn cản những kẻ có ý đồ không tốt. Lần này vừa là cứu giá, ta cũng sẽ mang ngươi ra ngoài."

"... Này." Tứ Hỉ công công hơi khó xử, cúi đầu liếc nhìn thân thể mập mạp bụng bự như sắp đẻ này của mình, nhìn như thế nào cũng thấy, là một dạng vướng tay vướng chân a.

Sớm biết như vậy, ngày thường đã ăn ít hai chén cơm rồi.

Hẻm nhỏ sau nha môn, Diệp Cẩn tay khoác cái giỏ đựng thức ăn, ung dung đi tới.

Một đội thị vệ cầm đao mà đứng, sắc mặt nghiêm túc, nhìn từ phía xa giống như tường đồng vách sắt.

"Đường này không cho đi! Mau mau đi ra chỗ khác đi." Diệp Cẩn còn chưa tới gần, đã bị đuổi như đuổi ruồi, vì vậy tạc mao ngửa đầu nhìn một cái, căm giận xoay người đi trở về -- nếu như đổi thành bình thường, hắn tất nhiên là muốn đánh nhau với tên kia, cũng có thể vung dược đầy trời! Mà hiện nay trong phủ nha này còn nhốt một người, bất kể là như thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp nhìn mặt mới được.

Đi cùng quanh phủ nha một hồi, một cái lỗ chó để chui vào cũng không có, Diệp Cẩn tâm tình buồn bực nghẹn khuất, ngồi ở trà lâu bên góc đường mà cuồn cuộn sinh khí, thuận tiện lưu ý động tĩnh của đối phương, dự định chờ đến tối xem có cơ hội đục nước béo cò hay không.

Thời gian từng khắc trôi qua, trà lâu đóng cửa, Diệp Cẩn phiên ngươi bây lên nóc nhà, núp trong bóng tối ngáp mấy cái liền. Thật vất vả chờ đến nửa đêm, còn chưa kịp đợi đến lúc thủ vệ nha môn đổi ca trực, đã thấy một nhóm hắc y nhân không một tiếng động từ trên trời giáng xuống, giơ tay chém gọn gàng nhanh chóng, đem người đã bất tỉnh thả lại trên đường.

Diệp Cẩn : "..."

"Người đâu! Có thích khách!" Trong nha môn có người nhìn ra dị dạng, cao giọng kêu thành tiếng.

Trong nháy mắt ánh lửa hừng hực sáng lên, như muốn đốt cháy một góc trời, đao kiếm chạm vào nhau không ngừng bên tai, dân chúng xung quanh cũng bị huyên náo tới tỉnh giấc, trốn trong ổ chăn không dám ra ngoài, không biết bên ngoài rốt cục xảy ra chuyện gì, chỉ run lập cập chờ bốn phía yên tĩnh lần nữa.

"Đi!" Sở Uyên kéo Tứ Hỉ xoay người lên ngựa, được hắc y nhân hộ tống, mở đường máu ra khỏi Lưu phủ.

"Người đâu! Đuổi theo cho ta!" Lưu Mãn tức nổ phổi hạ lệnh. Việc đã đến nước này, tất cả mọi người điều biết nếu để Sở Uyên trở lại Vương thành, chính mình sẽ gặp phải hậu quả gì, vì vậy Từng Tuyên tự mình dẫn người đuổi theo ra khỏi thành, trong mắt hiện lên sát khí, mặt mày dữ tợn.

Đến cứu viện Sở Uyên là ảnh vệ trong cung, mỗi một một người điều đo Thẩm Thiên Phàm tự mình chọn lựa, toàn bộ được đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang ầm thầm học khinh công, thân thủ rất tốt. Ngày thường sẽ không xuất hiện, chỉ có lúc khẩn cấp quan trọng mới đến để cứu giá. Dù quân địch có nhiều người hơn nữa, cũng là đến một nhóm giết một nhóm, đem Sở Uyên vững vàng bảo hộ ở ở giữa.

"Bắn tên!" Từng Tuyên dẫn người lên vách núi cao, đem đoàn người của Sở Uyên vây ở dưới.

Mũi tên loé ra hàn quang phá gió mà tới, Sở Uyên rút kiếm ra khỏi vỏ, quăng Tứ Hỉ ra phía sau mình.

"Hộ giá!" Ảnh vệ có người trúng tên bị thương, mắt thấy đối phương đã đổi một nhóm người khác lên bắn tên, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có dùng thân thể máu thịt chắn ở phía trước, tranh thủ thời gian cho Sở Uyên chạy đi.

Đạn hoả nồng đậm khói đen lăn xuống núi, chiến mã của Sở Uyên bị thương, hí lên đem hai người quăng xuống đất. Tứ Hỉ nằm trên mặt đất vội la lên: "Hoàng thượng mau đi đi, không cần để ý tới lão nô!"

Sở Uyên vung kiếm quét bay vòng hoả tiễn trước mắt, kéo Tứ Hỉ lên, dẫn hắn theo mình chạy ra khỏi vòng vây. Từng Tuyên nhìn ở trong mắt, mạnh mẽ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, tay tiếp nhận cung tên mà thân tính đưa tới, muốn dồn Sở Uyên vào chỗ chết.

"Cẩn thận!" Ảnh vệ thấy mũi tên lao đến chỉ kịp kêu lên thành tiếng, Sở Uyên cảm thấy sau lưng có tiếng xé gió sắc bén, vừa đẩy Tứ Hỉ ra, lưng đã truyền tới một trận đau đớn.

"Hoàng thượng!" Tứ Hỉ hồn phi phách tán, liên tục lăn lộn tiến lên đỡ lấy hắn.

"Giết cho ta!" Từng Tuyên cầm đao lao xuống núi, đang muốn thừa thắng xông lên, trước mặt đột nhiên bay đến một cái bao bố, bột phấn bên trong che hết mặt hắn, nhất thời giống như bị trăm ngàn con muổi cắn, vừa đau vừa tê ngứa.

"Còn chưa có chết đi?" Diệp Cẩn vừa mới chạy tới đã thấy Sở Uyên trúng tên, vội vội vàng vàng nhào tới bên người hắn.

"Hiệp sĩ, hiệp sĩ mau cứu Hoàng thượng!" Tứ Hỉ công công giống như nhìn thấy ánh rạng đông.

Diệp Cẩn nghe vậy rất muốn khóc, công phu của ta như vậy mà ngươi cũng kêu là hiệp sĩ, ánh mắt của ngươi qua nhiều năm như vậy mà vẫn không tốt lên a.

Mắt thấy Sở Uyên đã hôn mê, Diệp Cẩn cũng không kịp kiêng kỵ tình huống chung quanh, cắt quần áo thay hắn xử lý vết thương. Ảnh vệ cùng quân của Từng Tuyên vẫn còn ác chiến, đối phương như thủy triều giết một vòng lại tới một vòng khác, lát nữa đây e là phải lực bắt tòng tâm, Diệp Cẩn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng nói: "Bạch Lai Tài!"

Rít gào quá mức chấn động, ngay cả Sở Uyên đang mê man cũng run lên một chút.

Một ông lão theo tiếng từ ngọn cây nhảy xuống, giống như Thổ Hành Tôn* lộn nhào một cái, hướng tới quân dịch mà giết, trong tay không có bất kỳ một món vũ khí nào, đánh đến đâu một mảnh kêu rên đến đó, trong một khoảnh khắc, có hơn một nửa tay của quân địch đã bị tháo khớp.

*Thổ Hành Tôn vốn là học trò của Cù Lưu Tôn bên Xiển Giáo, có phép địa hành. độn thổ rất giỏi, ngày đi được ngàn dặm, bị Thân Công Báo xúi giục, lấy trộm bảo bối của sư phụ, lén trốn đến đầu quân cho Đặng Cửu Công.

"Hiệp sĩ, Hoàng thượng không sao chứ?" Tứ Hỉ công công run rẩy hỏi.

"Không biết, chết thì chết đi." Diệp Cẩn cắn răng trả lời.

Tứ Hỉ công công suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Vội vã giúp hắn băng bó vết thương cẩn thận, Diệp Cẩn đứng dậy la lên: "Đừng đánh nữa!"

Bạch Lai Tài trong miệng ngậm quả dại, đem một đám phản quân cuối cùng đá xuống núi, sau đó không biết từ nơi nào chạy một chiếc xe ngựa ra.

Trong thành không biết còn có bao nhiêu phản quân, thời điểm như thế này hiển nhiên nên tìm một chỗ an toàn yên tĩnh, vì vậy Diệp Cẩn quyết định thật nhanh, mang theo Sở Uyên cùng ảnh vệ một đường đi vào trong núi -- ở nơi đó có một gian nhà nhỏ, vốn là dựng lên để lúc đi hái thuốc tránh mưa, lúc này vừa vặn có công dụng.

"Hiệp sĩ, Hoàng thượng hắn không sao chứ?" Dọc theo đường đi, Tứ Hỉ hỏi câu này ít nhất cũng có bảy tám lần.

Nếu không phải lúc còn bé hắn hay ôm mình, Diệp Cẩn thực sự rất muốn đánh cho hắn ngất đi.

Sở Uyên sắc mặt tái nhợt, quần áo bị máu nhuộm đỏ hơn một nửa, ngón tay lạnh lẽo. May là bên trong nhà gỗ có không ít dược liệu, Diệp Cẩn nấu nước nóng thay thuốc giúp hắn, Bạch Lai Tài vòng vèo về thành Vân Thủy lấy không ít y phục đệm chăn lương khô, bận bịu vài canh giờ, mới đem người bị thương cuối cùng xử lý xong.

Diệp Cẩn canh giữ ở bên người Sở Uyên, thỉnh thoảng xem thử mạch tượng giúp hắn, xác định trong thời gian ngắn không chết được, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tứ Hỉ công công thấy hắn hở tay liền nói: "Vị hiệp sĩ này..."

"Sẽ không chết." Diệp Cẩn lao tâm lao lực quá độ, khí lực tạc mao cũng không có.

"Không không không, hiệp sĩ hiểu lầm, lúc này ta là muốn hỏi tôn tính đại danh của hiệp sĩ." Tứ Hỉ quỳ xuống hành đại lễ với hắn, "Xin đa tạ nhị vị hiệp sĩ đã cứu giúp."

"Việc nhỏ mà thôi, do ta rảnh rỗi đến hoảng mới làm." Diệp Cẩn bĩu môi.

Tứ Hỉ: "..."

"Ta đi lên núi tìm xem, xem có thể hái được hồng đằng hay không, có thể bổ huyết dưỡng sinh." Diệp Cẩn đứng lên, "Công công nếu là mệt mỏi, cũng ngủ một hồi đi, hắn nhất thời nửa khắc sẽ không có việc gì."

"Được được được, làm phiền hiệp sĩ." Tứ Hỉ vội vàng gật đầu, liền lo lắng nói," Nhưng mà nhìn trời giống như là sắp mưa to." Trong núi khó tránh khỏi trơn trợt, hơn nữa nhìn vừa rồi hai bên đánh nhau, công phu cũng không tính là tốt a.

Diệp Cẩn cũng đã cõng gùi ra cửa.

Bạch Lai Tài không biết đã đi nơi nào, Tứ Hỉ công công vội vàng gọi hai ảnh vệ không bị thương đi theo hắn, cũng có thể chíu cố lẫn nhau.

Đúng như dự đoán, Diệp Cẩn ra cửa không bảo lâu, trong núi đã hạ xuống trận mưa rào, sấm vang chớp giật ầm ầm từ chân trời đè xuống, khiến cho lòng người ngứa ngấy. Chuyến đi này hơn hai canh giờ, Tứ Hỉ ra cửa nhìn ba bốn lần, mãi đến khi sắc trời tối đen, Diệp Cẩn ướt nhẹp cả người được ảnh vệ nâng về, nói là lúc hái thuốc suýt chút nữa rơi xuống núi.

Tứ Hỉ công công bị doạ hết hồn, nhanh chóng nấu nước nóng giúp hắn lau người xua khí lạnh. Diệp Cẩn đầy bụng đều là lửa, cảm thấy chính mình thật là xui xẻo, lúc trước khi đưa tro cốt của sư phụ đến chùa miếu xong, nên đổi một con đường khác về Quỳnh Hoa cốc mới đúng, đến thành Vân Thủy này làm cái gì, như bây giờ thì tốt rồi, đụng phải phiền phức quăng cũng không quăng được.

Sở Uyên hôn mê suốt hai ngày, buổi chiều hôm đó, Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, theo thường lệ giúp hắn mở băng vải kiểm tra vết thương.

"Hiệp sĩ, hiệp sĩ ra tay nhẹ chút." Tứ Hỉ công công nhìn mà hoảng sợ, "Hoàng thượng nhưng là long thể a." Chậm rãi thoa thuốc, không nên mạnh tay a.

Diệp Cẩn hừ một tiếng, lấy khăn tay dính đầy thuốc bột ấn xuống.

Tứ Hỉ công công hút vào một hơi khí lạnh.

Sở Uyên cũng hôn mê rên lên một tiếng, sau đó gian nan mở mắt ra.

Cảnh tượng rất mơ hồ, như là có người đang nhìn mình, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền đổi thành gương mặt quen thuộc khác.

"Tứ Hỉ."

"Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." Tứ Hỉ công công cơ hồ là mừng muốn khóc, tâm lý lại có chút buồn bực, đang yên đang lành, sao hiệp sĩ đang ngồi bên giường vèo một cái đã chạy mất tiêu rồi, tốc độ còn rất nhanh.

Sở Uyên liền nhắm mắt lại suy nghĩ một trận, mới nói: "Đây là nơi nào?"

"Đây là sau núi của thành Vân Thủy." Tứ Hỉ đem chuyện lúc trước kể cho hắn nghe một lần, cảm khái nói, "Hai vị hiệp sĩ này thật là người tốt." Chính là tính khí hơi quái dị chút, một người thỉnh thoảng sẽ hừ hừ, một người khác ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

"Người đang ở đâu?" Sở Uyên đôi môi khô nứt, "Trẫm muốn đích thân nói cảm ơn họ."

Diệp Cẩn ngồi xổm ở ngoài cửa bĩu môi, ai muốn ngươi đích thân tạ ơn chứ.

"Hiệp sĩ, hiệp sĩ." Tứ Hỉ công công chạy ra cửa gọi hắn, "Hoàng thượng mời ngài đi vào."

"Ta mới không vào!" Diệp Cẩn đứng lên, ung dung chui vào xe ngựa.

Tứ Hỉ công công: "..."

Miệng nói không gặp, nhưng mạch vẫn phải xem, dù sao cũng là trọng thương. Vì vậy chỉ chốc lát sau, Diệp Cẩn lại từ trong xe ngựa chui ra.

Ảnh vệ vừa vặn đi ngang qua kinh ngạc nhảy dựng một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn!" Diệp Cẩn chống nạnh phẫn nộ!

"Không nhìn không nhìn." Ảnh vệ nhanh chóng cúi đầu.

Diệp Cẩn đem đầu bao đến chặt chẽ, chỉ lộ ra hai con mắt vào phòng.

Sở Uyên: "..."

Tứ Hỉ công công cũng ngạc nhiên nghi ngờ: "Hiệp sĩ này là làm sao vậy?"

Diệp Cẩn giọng ồm ồm nói: "Nhiễm phong hàn."

Tứ Hỉ công công bừng tỉnh.

Sở Uyên vẫn nhìn đôi mắt của hắn.

Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, nắm lấy cánh tay của Sở Uyên bắt mạch.

"Xin hỏi các hạ, tôn tính đại danh?" Sở Uyên hỏi.

"Ngươi quản ta tên gì!" Diệp Cẩn đem tay hắn nhét vào chăn, ung dung đứng lên, dự định đi ra ngoài sắc thuốc.

"Điềm nhi?" Sở Uyên không nhịn được, ngờ vực thăm dò.

"Không được gọi ghê tởm như vậy!" Diệp Cẩn giận tím mặt.

Sở Uyên cả kinh nói: "Thật sự là ngươi?"

...

...

...

Diệp Cẩn bình tĩnh cực kỳ: "Là cái đầu ngươi."

"Cửu điện hạ?" Tứ Hỉ công công đột nhiên phản ứng lại, bởi ta nói sao lại quen mắt như vậy a.

"Khụ khụ!" Diệp Cẩn hai mắt chân thành, "Cửu điện hạ là ai?"

"Quả thật là người a." Tứ Hỉ công công mừng đến phát khóc.

Sở Uyên cũng dựa vào đầu giường, nhìn hắn mỉm cười.

"Hừ!" Diệp Cẩn quay người ra khỏi nhà gỗ, ngồi xổm bên vách núi đến lúc trời tối, mới bị Bạch Lai Tài tìm đến mang về.

Sở Uyên đang ở trên giường ăn cháo.

Diệp Cẩn đứng ở cửa, hai mắt tràn ngập u oán.

Kỳ thực ta cũng không phải rất muốn cứu ngươi, ngươi tuyệt đối không nên cảm tạ ta, càng không nên quấn lấy ta không tha!

Dù sao chúng ta cũng không quen.

Sở Uyên vén chăn lên muốn xuống giường.

"Này!" Diệp Cẩn lùi về sau một bước, cảnh cáo nói, "Ngươi mau nằm xuống!"

"Điềm -- "

"Điềm cái đầu ngươi!" Diệp Cẩn một chân đạp lên ngưỡng cửa, bộ dạng rất giống thổ phỉ.

"Dù sao cũng nên nói cho trẫm biết, nên xưng hô với ngươi như thế nào." Sở Uyên có chút buồn cười, trong tâm lại có chút ấm áp. Lúc trước khi còn là hoàng tử, huynh đệ trong cung tuy nhiều, nhưng mỗi người điều có mưu đồ tính toán riêng, không có ai như hắn, chịu liều mạng cứu mình ra.

"Gọi ta là Diệp thần y." Diệp Cẩn suy tư một chút, sau đó trả lời.

"Gọi như vậy rất giống người xa lạ." Sở Uyên cau mày.

"Chúng ta vốn là không quên biết a, rất mới lạ!" Diệp Cẩn đặt mông ngồi ở bên giường, "Hôm qua còn có người của phủ nha soát núi, tuy nói không tìm đến phía sau núi, nhưng mà ở mãi chỗ này cũng không phải kế lâu dài, bước tiếp theo ngươi muốn đi đâu?"

Sở Uyên nói: "Không có chổ nào để đi."

Diệp Cẩn : "..."

Ngươi đừng có điêu ngoa với ta, thân là Hoàng thượng phải có cốt khí.

"Trẫm vẫn luôn coi Từng Tuyên là tâm phúc nhưng hắn lại phản trẫm, phụ cận thành Vân Thủy này, thật sự không còn tin ai được nữa." Sở Uyên lắc đầu.

Diệp Cẩn ai oán nói: "Một người quen cũng không có?"

"Chuyến này vốn dự định sẽ đến thành Thiên Diệp." Sở Uyên nói.

"Ta mới không đến thành Thiên Diệp!" Diệp Cẩn nghe vậy tạc mao.

Sở Uyên bị phản ứng của hắn kinh ngạc một chút, nhìn tư thế này, là có kẻ thù ở thành Thiên Diệp sao?

"Chỉ có thành Thiên Diệp?" Diệp Cẩn không cam lòng, hỏi lại lần nữa.

Sở Uyên gật đầu: "Nhật Nguyệt sơn trang ở thành Thiên Diệp, là nhà của Thiên Phàm, Giang Nam này chỉ có một mình hắn, ta tin được."

"Ta sẽ không cùng ngươi đến Nhật Nguyệt sơn trang." Diệp Cẩn đứng lên nổi khùng đi hai vòng, sau đó lại lần nữa ngồi trở lại nói, "Thôi, ta mang ngươi về Quỳnh Hoa cốc, cách đây cũng gần, cũng tốt cho việc trị thương." Thành Thiên Diệp rất xa, ven đường còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Diệp lão cốc chủ gần đây có mạnh khỏe?" Sở Uyên hỏi.

"Ba tháng trước mới vừa cưỡi hạc quy tây." Diệp Cẩn trả lời.

Sở Uyên: "..."

"Không có gì để thương tâm, sư phụ đã một trăm tuổi, là hỷ tang." Thấy hắn trầm mặc, Diệp Cẩn bĩu môi, viền mắt hồng hồng.

Sở Uyên thấy thế giơ tay muốn an ủi hắn, lại bị quay đầu tát cho một cái.

Thực sự là, phi thường, phi thường, hung.

Trong Hoàng cung Vương thành, Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào cây mai, nhìn chân trời xuất thần.

Nơi này vốn là lãnh cung, ngày thường căn bản không có người đến, ngày nào đó Tứ Hỉ công công vô tình đi ngang qua, cảm thấy thổ nhưỡng ở đây rất màu mỡ, vì vậy sau mỗi lần Hoàng thượng lại mặt rồng giận dữ, mai cây sẽ tạm thời bị đào tới nơi đây, sinh trưởng ngược lại cũng không tồi.

Mãi đến tận trời tối, Đoạn Bạch Nguyệt mới đứng dậy trở về phường gấm vóc. Đoạn Dao đang ngồi ở bên cạnh bàn phân phân thảo dược, sau khi nhìn thấy hắn liền khục khịt hít mũi: "Ngươi uống rượu?"

"Ba chén mà thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đoạn Dao oán niệm: "Kêu ta ngày ngày đi Lưu phủ thám thính tin tức, ngươi cư nhiên lại chạy đi uống rượu?"

"Nghe được cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Đoạn Dao đáp: "Cái gì cũng không nghe được."

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Còn không bằng ta đi uống rượu."

Đoạn Dao suýt nữa đem độc dược nhét vào miệng huynh trưởng kính yêu của mình.

"Kêu ngươi đi, cũng không hi vọng sẽ ngươi được cái gì, Lưu phủ đan xen ở Vương thành nhiều năm như vậy, ngươi há có thể mấy ngày ngắn ngủi đã nghe ra được đầu mối tin tức." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Chỉ là Sở hoàng gần đây không ở Vương thành, nhìn chằm chằm bọn họ xem có dị động hay không thôi."

"Có dị động thì sao?" Đoạn Dao hỏi, "Ngươi còn muốn quản sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi ngược lại: "Ta vì sao không thể quản?"

Đoạn Dao cau mày: "Cùng chúng ta không có liên quan gì cả, hà tất vô duyên vô cớ nhúng vào một thân hôi tanh."

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái: "Trong triều ai làm Hoàng thượng, đối với bộ tộc Tây Nam mà nói, quan hệ rất lớn."

Đoạn Dao gục xuống bàn đánh ngáp, hiển nhiên đối chuyện này không có bất cứ hứng thú gì.

"Vương gia." Đoạn Niệm ở ngoài cửa nói, "Thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức, Thẩm tướng quân đã trở lại."

"Quả nhiên." Đoạn Bạch Nguyệt đối với cái này ngược lại là không có bất ngờ gì, "Người ở nơi nào?"

"Ở ngân hàng tư nhân Nhật Nguyệt, vẫn chưa về tướng quân phủ." Đoạn Niệm nói, "Vương gia có muốn đi gặp một lần không?"

Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy bội kiếm trên bàn, sãi bước đi ra ngoài.

Bên trong ngân hàng tư nhân Nhật Nguyệt, Thẩm Thiên Phàm đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, để hạ nhân xử lý vết thương. Một đường kiếm từ ngực xuống tới bụng dưới, máu rơi đầy đất, nhìn qua khiến lòng người lạnh tê tê.

Trong viện truyền đến một tiếng vang trầm thấp, sau đó chính là âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ: "Ai!"

"Thẩm tướng quân." Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở trong viện.

Đúng như dự đoán... Thẩm Thiên Phàm khoác ngoại bào, mở cửa mời hắn vào.

"Tướng quân bị thương?" Đoạn Bạch Nguyệt có chút bất ngờ.

"Lúc mới vào thành, bị phục kích." Thẩm Thiên Phàm nói, "Đối phương tổng cộng có hơn ba mươi người, hiện đã bỏ mạng toàn bộ."

"Là người của Lưu phủ?" Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Thẩm Thiên Phàm nói: "Tây Nam vương còn chưa nói, tại sao lại vô cớ xuất hiện ở Vương thành."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sở hoàng không nói cho tướng quân?"

Thẩm Thiên Phàm lắc đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vậy bổn Vương cũng không nói."

Thẩm Thiên Phàm: "..."

"Mặc dù ta không biết bước kế tiếp tướng quân muốn làm gì, nhưng ta có một việc tốt muốn nói cho tướng quân hay." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Biên giới Tây Bắc sợ là muốn nổi loạn."

Thẩm Thiên Phàm nghe vậy cau mày.

"Năm đó tiên Hoàng Sở thị vì phòng Lưu gia quyền thế quá lớn, bỏ ra thời gian hơn mười năm, mới từng bước thu hồi lại binh quyền Đông Bắc, bất quá hắn đại khái là không nghĩ tới, này thời gian hơn mười năm, cũng đủ cho Lưu Cung âm thầm hành động, từ từ khống chế thế cuộc Tây Bắc." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

"Đoạn vương nói là trú quân Tây Bắc đại Sở ta?" Thẩm Thiên Phàm hỏi.

"Không phải Sở quân, mà là dị tộc." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, "Sa Đạt A Nổ quốc chỉ là một quân cờ, mà chủ nhân thật sự của kỵ binh Tây Bắc dũng mãnh thiện chiến kia, ở Lưu phủ."

Thẩm Thiên Phàm mặt biến sắc.

"Bây giờ Sa Đạt ở Vương thành, người của ta đang theo dõi hắn." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Sở hoàng không ở trong cung, Lưu Cung hẳn là muốn mượn cái chết của Cổ Lực, kiếm cớ muốn làm khó dễ triều đình."

"Trên đường trở về liền có người muốn ám sát ta, Lưu Cung chắc chắn từ lâu đoán được một chuyện." Thẩm Thiên Phàm nói, "Thế cuộc nguy cơ, ta muốn lập tức tiến cung."

"Có cần bản Vương giúp đỡ một tay không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Thẩm Thiên Phàm nói: "Hoàng thượng có chỉ, Đoạn vương nếu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền hảo hảo ở trong nhà đi, chớ để chạy loạn khắp nơi."

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: "Cũng chưa nói là không thể giúp."

Thẩm Thiên Phàm xoay người lên ngựa, một đường chạy đến đại nội hoàng cung.

Trong khách điếm, Đoạn Dao mơ mơ màng màng mới vừa ngủ, liền lại bị người xách từ trên giường xuống, suýt chút nữa đã bật khóc.

"Bạn ngày không phải phát sầu vì không tìm được người nuôi sau sao." Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ khuôn mặt hắn, "Tỉnh táo một chút, dẫn ngươi đi bắt mấy người!"

Bên trong Lưu phủ, Lưu Phú Đức vội vàng nói: "Thẩm Thiên Phàm lần này đột nhiên trở về, tất nhiên là nhắm đến Lưu phủ ta, không biết phụ thân có dự định gì không?"

Lưu Cung ngồi ở trên ghế thái sư, sắc mặt âm trầm không nói một câu.

Lưu Phú Đức gấp đến độ giậm chân: "Phụ thân, bây giờ thế cục này không phải chúng ta muốn phản, mà là triều đình muốn nhổ rể nhà chúng ta lên!"

"Hoảng loạn cái gì." Lưu Cung đứng lên, "Đi gọi tam thúc ngươi đến đây."

"Dạ!" Lưu Phú Đức nghe vậy nhanh chóng quay người chạy ra ngoài, suýt chút nữa đã nhào vào lòng quản gia.

"Thiếu gia thiếu gia, xin lỗi." Quản gia chạy thở không ra hơi, cũng không kịp nhiều lời, trình thư cầm trong tay lên cho hắn xem trước, "Vân Thủy thành đưa thư tới, như là đã xảy ra chuyện."

Lưu Cung mở ra xi ấn, đem tín hàm đại thể nhìn một lần, sau đó liền biến sắc. Qua hồi lâu, mới mạnh mẽ vỗ bàn, nói: "Người đâu! Theo ta tiến cung!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top