Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Thiên Cẩu là cảnh sát, vốn là một công việc chẳng phân biệt ngày hay đêm, mỗi lần có vụ án nào lại càng không quản ngày đêm mà ngâm mình trong phòng làm việc.
Gần đây vấp phải vụ mất tích hàng loạt phải xử lý, Đại Thiên Cẩu đã thật lâu rồi không có về nhà sớm như vậy.
Bình thường sau khi xong việc trở về nhà, Yêu Hồ đã ngủ quên trên ghế sô pha rồi, hắn hết lần này tới lần khác nói với y rằng không cần phải chờ mình, nhưng Tể Tể có vẻ vẫn rất quật cường kiên trì.
Hôm nay thật vất vả mới được thấy người yêu vẫn còn thức, Đại Thiên Cẩu không nhịn được mà hôn lên, Yêu Hồ hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, chỉ ngây ngốc để hắn hôn, mãi đến lúc buông ra còn có chút hoảng hốt.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Đại Thiên Cẩu, y ngơ ngác hỏi: "Sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?"
"Nhớ em, cho nên về thôi." Đại Thiên Cẩu cưng chiều kéo người trước mắt tới, châm chọc nói: "Ai, bản án chẳng có gì tiến triển, không bằng về nhà ôm lão bà ngủ một giấc."
Yêu Hồ nhẹ nhàng đánh hắn một quyền, sau đó vùi mặt trong ngực hắn khanh khách cười.
Đại Thiên Cẩu cũng không nói gì thêm nữa, ôm người yêu lặng yên hưởng thụ khoảng thời gian nhàn hạ, ngửi thấy mùi sửa tắm nhàn nhạt trên người Tể Tể, hắn cảm thấy tất cả mỏi mệt đều biến mất, quả nhiên mấy người đang yêu đều là kẻ ngốc.
Đại Thiên Cẩu cười cười tự giễu, đem người trong lồng ngực đẩy ra một chút, nghiêng người hôn lên trán y.
"Bảo bối, sớm như vậy đã tắm xong rồi? Em là muốn cho anh ăn em trước? Hay vẫn là ăn cơm trước?"
Một câu này lại khiến Yêu Hồ đỏ mặt, y oán hận véo tay người kia một phát, khóe mắt khẽ trừng lên, e lệ nói: "Hứ! Cái nào cũng không cho anh ăn!"
Đại Thiên Cẩu cười càng vui vẻ hơn, ôm lấy y từ phía sau, đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa trêu chọc nói: "Hay là ăn cơm trước đi, em lại đáng yêu như thế, anh sẽ không nhịn được mất."
Yêu Hồ hừ hừ hai tiếng, cũng không có giãy giụa, ngoan ngoãn cùng Đại Thiên Cẩu ngồi xuống ăn cơm.
Nhưng cơm còn chưa ăn được hai miếng, điện thoại của Đại Thiên Cẩu lại vang lên.
Thanh âm bên kia có chút hưng phấn, thấy đầu dây bên này đã bắt máy liền bắt đầu ồn ào không ngừng:
"Có rồi! Có manh mối rồi! Hôm nay ở quán bar sau phố có người bị hôn mê, vừa mới tỉnh lại, anh tới nhìn một chút đi."
Đại Thiên Cẩu giật mình, vội vàng đáp lại: "Được, tôi đến ngay đây."
Đặt điện thoại xuống, hắn đứng dậy đi lấy áo khoác. Yêu Hồ vẫn luôn đứng ở phía sau, tuy rằng rất mươn giữ lại, nhưng biết rõ đây là tính chất công việc của hắn, không thể tùy hứng, cho nên, y chỉ có thể yên lặng tiễn người ra cửa.
Đại Thiên Cẩu nhìn bảo bối nhà mình tủi thân như đứa trẻ, có chút đau lòng, trước khi đi liền đem y ôm thật chặt vào trong lòng, an ủi nói: "Thực xin lỗi bảo bối, sau khi vụ án này kết thúc anh đưa em đi du lịch có được không?"
Yêu Hồ biết Đại Thiên Cẩu đang rất khẩn trương, một công việc quay cuồng như vậy mà muốn nghỉ phép đi du lịch là rất khó, tuy rằng trong nội tâm vẫn có chút khổ sở, nhưng y vẫn là nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đại Thiên Cẩu hôn y một cái, cuối cùng đi ta khỏi cửa nhà.

--------------------
Một trời cẩu lương, một rổ đường, và một con Lười chết vì sốc cả hai ỤvỤ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top