Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Yêu Hồ mở mắt ra đã là bảy rưỡi sáng.
Theo thói quen sờ sang bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo nói cho y biết, người đã rời đi rồi.
Tể Tể không nhịn được mà cảm thấy có chút mất mát, y thở dài một hơi, cuộn mình vào trong chăn, phát tiết lăn lộn vài vòng mới chịu rời giường.

Lề mề thu dọn xong cũng đã hơn tám giờ, thay quần áo ở nhà xuống lầu chuẩn bị tùy tiện nấu vài món để ăn, kết quả còn chưa tiến vào phòng bếp, y đã bị đĩa sandwich ở trên bàn làm cho kinh hãi.
Trên bàn ăn ngăn nắp để một phần sandwich, còn có một cốc sữa tươi, trên cốc còn dán một tờ giấy ghi chú đẹp đẽ: "Bảo bối, nhớ hâm nóng sữa tươi lên rồi hẵng uống nha!"
Nhìn tờ giấy nhỏ ở trong tay, Yêu Hồ ngây ngốc nở nụ cười.
Y ngoan ngoãn đun nóng sữa tươi, sau đó vóc dáng thập phần tiều tụy ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ăn hết bữa sáng mà người y yêu làm cho.

--------------------

Bởi vì bữa sáng của Đại Thiên Cẩu, tâm tình của Yêu Hồ tốt vô cùng, trên đường đi tới cửa hàng còn khẽ ngâm nga một bài hát.
Công việc của Yêu Hồ tương đối nhẹ nhàng, y và bằng hữu Tiểu Dịch mở một cửa hàng nhạc cụ, thu nhập coi như không tệ, trong giới cũng có tên tuổi, trước khi biết Đại Thiên Cẩu thì cửa hàng nhạc cụ này là toàn bộ những gì mà y có.

Đã đến cửa hàng, tùy tiện vòng vo hai lượt, Tiểu Dịch không có ở đây, Yêu Hồ cũng không có chuyện gì phải làm, nói với quản lý cửa hàng vài câu, y liền lái xe tới siêu thị.
Bởi vì buổi sáng ăn một bữa sáng tràn đầy tình yêu, cho nên Yêu Hồ quyết định làm cho Đại Thiên Cẩu một phần cơm trưa để đáp trả, y ở trong siêu thị chọn tới chọn lui đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng mua hai túi thức ăn to đùng mới chịu trở về.
Về đến nhà, Yêu Hồ bắt tay vào việc ngay, nấu cơm đối với y mà nói thì cùng lắm là làm một bữa sáng, nhưng ở một mình lâu như vậy, để không bị chết vì đói, y không thể không học nấu ăn, nhiều năm tôi luyện, tay nghề của y sớm đã nhuần nhuyễn lắm rồi.

Lần đầu tiên Đại Thiên Cẩu ăn món do Tể Tể làm, khoa trương ôm lấy người xoay vài vòng, nói đây là bữa cơm ngon nhất mà hắn từng ăn qua.
Mỗi lần nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch lúc ấy của Đại Thiên Cẩu, trong nội tâm Tể Tể cảm thấy ngọt muốn chết.
Một giờ sau, Tể Tể hoàn mỹ làm xong bốn món ăn cùng một phần cháo đặc, trang trí một chút rồi để vào trong hộp, vui sướng xuất phát đến cục cảnh sát.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tể Tể tới tìm Đại Thiên Cẩu, người trong cục cảnh sát cơ bản đều đã gặp y, cũng biết thiếu niên xinh đẹp này là tâm can bảo bối của tổ trưởng tổ trọng án bọn họ.
Cho nên khi Yêu Hồ tiến vào cục cảnh sát, tất cả mọi người đều tự giác chỉ đường cho y, Yêu Hồ ngây ngốc đi theo chỉ thị của bọn họ tìm được phòng quan sát.

Đại Thiên Cẩu đang ở trong phòng xem lại video giám sát của quán bar vào tối ngày hôm qua, Yêu Hồ không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, không biết qua bao lâu, Đại Thiên Cẩu mới cầm lấy một chồng ảnh chụp đi ra.
Bất chợt thấy Yêu Hồ xuất hiện trước cửa ra vào, Đại Thiên Cẩu ngây ngẩn cả người, ngay sau đó mới kịp phản ứng lại mà kéo lấy tay y, trong miệng khẩn trương chất vấn:
"Đến đã lâu chưa? Sao không vào tìm anh?"
Tể Tể cười hắc hắc, thuận miệng giải thích một câu: "Em sợ làm chậm trễ công việc của anh."
Đại Thiên Cẩu bất đắc dĩ xoa xoa đầu y, ôn nhu nói: "Ngốc, sao có thể chậm trễ được, về sau nếu đến thì trực tiếp tìm anh, không cho phép em một mình ngồi chờ như thế."
Tể Tể cười nói vâng một tiếng, kéo Đại Thiên Cẩu vào trong phòng làm việc.

Tiến vào văn phòng, Đại Thiên Cẩu lập tức ôm hôn người nọ, mãi đến khi Yêu Hồ không thở nổi mới buông ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của người yêu, Đại Thiên Cẩu cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Dẫn người yêu đi tới ngồi trước bàn làm việc, tiện tay đem ảnh chụp để ở một bên, liền bắt đầu ôm Tể Tể nói chuyện yêu đương.
Hai người khanh khanh ta ta một hồi lâu, Tể Tể mới nhớ tới mục đích thật sự của mình, vội vàng đứng dậy từ trên chân Đại Thiên Cẩu, bắt đầu giới thiệu bữa trưa tình yêu do mình làm.
Đại Thiên Cẩu thấy người yêu làm mỹ vị, quả thực hạnh phúc tới mức muốn bay lên, nhịn không được lại bắt đầu cảm khái:
"Có lão bà thật tốt a..., nhìn màn hình giám sát tới tận trưa, tìm người đến mù cả mắt, vẫn may là có lão bà chăm sóc, còn làm cá hấp cho anh nữa, mau lại đây, bảo bối, để anh hôn em một chút."
Nói xong muốn ôm Tể Tể hôn vài cái, bị Tể Tể cười đẩy ra, hai người ấp úng đùa giỡn cả buổi, đột nhiên lảo đảo một cái, Tể Tể không đứng vững ngã ngược ra phía sau, hai tay trong lúc bối rối đánh rơi hộp cháo, ảnh chụp cũng không may bị cháo vấy vào, may là Đại Thiên Cẩu phản ứng nhanh, kịp thời kéo người trở về, hai tay còn trấn an vỗ nhẹ lưng của y.

Chờ Tể Tể trì hoãn lại mới nhớ ra mình vừa rồi làm đổ hộp cháo, y vội vàng giãy giụa chui ra, vừa nói "Thật xin lỗi", vừa cầm khăn tay lên muốn lau đi vết cháo trên ảnh chụp.
Hai tay vừa mới chạm vào ảnh chụp, giờ đã hoàn toàn cứng lại, câu xin lỗi trong miệng cũng lặng thinh, thân ảnh quen thuộc trên bức ảnh khiến cho sống lưng của y phát lạnh.
Y nhớ Đại Thiên Cẩu vừa mới nói qua, đây là ảnh chụp hung thủ.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng y vẫn có thể dễ dàng nhận ra, người trong tấm ảnh...
Là Tiểu Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top