Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đến đây cùng bạn, cậu ấy nói phải đi toilet, cho nên tôi ở đây chờ cậu ấy....."
"Em không cần anh bao dưỡng đâu, em cũng là người có tiền nha, em cùng bạn mở một cửa hàng nhạc cụ, thu nhập không tồi, chờ anh già rồi, em sẽ chăm sóc anh ha....."
"Được! Chờ khi nào chúng ta kết hôn thì để Tiểu Dịch làm phù rể nha, hâm mộ cậu ấy chết mất."
"Không, không có việc gì, vừa rồi người trong ảnh có điểm giống với một người bạn của em, sau đó nhìn kĩ một chút mới biết là em nhận lầm......"
"Thân ái, nếu như bằng hữu tốt nhất của ngươi phạm sai lầm, ngươi sẽ làm thế nào đây?"
"Mày thắng, tao chết hoặc bị mày áp giải về sở cảnh sát cũng được, nhưng nếu tao thắng, mày phải chết, thấy thế nào?"
"Bởi vì em yêu anh, cho nên em sẽ không để bất cứ một kẻ nào tổn thương anh......"

......
"Đại Thiên Cẩu, Đại Thiên Cẩu, Đại Thiên Cẩu......"
"Ừ?!" Đột nhiên bừng tỉnh, Đại Thiên Cẩu phát hiện ra mình vừa ghé vào giường bệnh ngủ quên mất.
Sau khi trở về từ viện phúc lợi, Đại Thiên Cẩu thường xuyên nằm mơ, hắn luôn mơ tới khoảng thời gian mà hai người cùng chung sống.
Cẩn thận hồi tưởng lại, mặc dù Tể Tể có chút nhát gan, nhưng y rất ấm áp rất ôn nhu, cho dù đôi khi hơi tùy hứng cũng làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu, cùng với người trong ngõ nhỏ ngày hôm đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Kết hợp với câu chuyện của viện trưởng mấy ngày trước, Đại Thiên Cẩu hoài nghi Tể Tể có lẽ là bị bệnh về tâm lí, nhưng chẳng qua chỉ là suy đoán, hắn không dám vội kết luận.

Bên tai là tiếng gọi ôn nhu của Tể Tể, ngẩng đầu chứng kiến khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt kia, Đại Thiên Cẩu dần tỉnh táo lại, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"
Yêu Hồ đau lòng vuốt ve mặt của Đại Thiên Cẩu, nói: "Về nhà nghỉ ngơi đi, em không sao."
Nắm lấy tay Yêu Hồ hôn khẽ một cái, Đại Thiên Cẩu không để ý nói: "Anh không buồn ngủ nữa rồi, cho nên muốn ngồi ở đây chăm em."
Trong nội tâm Yêu Hồ ấm áp, khóe mắt bất giác đỏ lên.
Đại Thiên Cẩu vừa nhìn thấy, bị dọa sợ, nhẹ giọng an ủi đối phương.

Qua một hồi lâu, Yêu Hồ mới thu nước mắt lại, y vẫn không nhúc nhích quan sát Đại Thiên Cẩu, trong lòng tràn đầy áy náy, Tể Tể cảm thấy mình không thể nào lừa được hắn.
"Em đã lừa anh."
Thanh âm run rẩy của Tể Tể truyền đến khiến cho Đại Thiên Cẩu không khỏi chấn động, không đợi hắn kịp nói gì, Tể Tể nói tiếp.
"Ngày hôm đó khi thấy người trên bức ảnh kia, em có quen, cậu ấy tên là Tiểu Dịch."
"Anh có nguyện ý nghe câu chuyện của em không?"
Đại Thiên Cẩu không trả lời, chỉ ngồi xuống giường, nhẹ nhàng kéo Tể Tể vào trong lòng.
Yêu Hồ như được cổ vũ, dần dần thả lỏng xuống, giọng nói khàn khàn mang theo chút run rẩy bắt đầu kể lại câu chuyện đã phủ đầy bụi của y:

"Năm em 3 tuổi, cha đã mất rồi. Mẹ mang theo em rời khỏi nhà, thuê một căn phòng ở Kyoto làm công kiếm tiền, mẹ luôn đi sớm về trễ, sợ em ở nhà một mình không an toàn nên khóa em ở trong phòng, khi đó em thường ghé vào khe cửa vụng trộm nhìn những đứa trẻ chơi ở trong sân, rất hâm mộ. Về sau, có một ngày, mẹ đột nhiên dẫn theo một nam nhân về nhà, nói cho em biết đây chính là dượng của em, bảo em sau này gọi hắn một tiếng 'cha'. Em vẫn luôn không thích nam nhân đó, mặc dù hắn luôn cười với em, nhưng trong ánh mắt của hắn có rất nhiều thứ làm em sợ hãi.
Lúc đầu, hắn và mẹ chung sống rất hòa hợp, ân ân ái ái tựa như với cha ruột ngày trước, nhưng thời gian dần dần trôi đi, em phát hiện sắc mặt của mẹ càng ngày càng trắng, trên người cũng toàn mấy vết xanh xanh tím tím. Em lo lắng hỏi mẹ bị làm sao vậy, bà lại như sợ hãi bịt kín miệng của em, bảo em không nên hỏi nhiều. Về sau có một đêm, em đột nhiên tỉnh dậy, nghe được tiếng nức nở đứt quãng của mẹ trong phòng, em vụng trộm ghé qua khe cửa nhìn lén, kết quả......"

Nước mắt Yêu Hồ không ngừng tuôn ra, thân thể không nhịn được mà run rẩy, tim Đại Thiên Cẩu cũng quặn lại, muốn cắt ngang lời kể của y, cuối cùng bị Tể Tể ngăn cản, trong phòng bệnh yên tĩnh, thanh âm bi thương tiếp tục vang lên:

"Em nhìn thấy, cả người mẹ bị trói ở trên giường, trên người toàn là máu, phía dưới đỏ thẫm một mảng, mà tên ma quỷ kia đang cầm lấy cái ly nhét vào trong cơ thể mẹ, mẹ thống khổ giãy giụa, nhưng hắn vẫn làm như không thấy gì cả. Em sợ quá, gục xuống đất khóc nấc lên, nam nhân kia nghe thấy tiếng em khóc lại càng hoảng sợ, lúc sau mặt mũi tràn đầy kinh hỉ kéo em vào trong phòng. Mẹ chứng kiến hắn ta kéo em vào thì lập  tức hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn, giằng co càng thêm kịch liệt, trong miệng nức nức nở nở không biết là đang nói cái gì. Nam nhân ném em vào trong góc, đi về phía mẹ, âm lãnh cười nói 'tao lại càng muốn nếm thử tư vị của nó hơn', mẹ vừa khóc vừa lắc đầu liên tục, cuối cùng nam nhân đó giống như mất đi kiên nhẫn, hung hăng đạp mẹ mấy cước, sau đó em thấu mẹ dần dần ngừng giãy giụa, chỉ có cặp mắt kia là vẫn còn mở to trừng hắn. Nam nhân lơ đễnh đạp thêm một cái, sau đó quay người đi về phía em, ánh mắt của hắn quét qua quét lại trên người em, em sợ hãi chạy tới bên giường, không ngờ nam nhân đó lao người lên phía trước ôm lấy em, ném em lên trên ghế sô pha trong phòng khách, em sợ tới mức toàn thân phát run, nhưng hắn dường như càng lúc càng hưng phấn, áp trụ cơ thể bắt đầu không ngừng quẫy đạp của em, em có cảm giác tay hắn luồn vào trong quần em, tuy lúc ấy em không biết hắn muốn làm gì, chỉ biết phản kháng theo bản năng, nhưng hắn cũng không để ý tới sợ phản kháng của em, ngược lại còn cười lớn xé rách quần áo của em, trong nháy mắt đó em có cảm giác hắn ta như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.
Về sau Tiểu Dịch liền xuất hiện, cậu ấy dùng cà vạt hung hăng thắt chặt cổ của tên ác ma kia, tàn nhẫn mà siết lấy, mãi cho đến khi hắn không còn động đậy mới thôi. Cậu ấy kéo em dậy từ trên sô pha, sau đó mang em rời khỏi căn nhà đó.
Tiểu Dịch là cô nhi, em cũng vậy, cậu ấy đưa em tới viện phúc lợi, bọn em cùng nhau lớn lên ở đó. Em không biết vì sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện, nhưng cậu ấy giống như thiên sứ cứu vớt lấy em, cho nên, đối với em, cậu ấy là người vô cùng quan trọng......"

Nói xong lời cuối cùng, Yêu Hồ đã bình tĩnh lại, những chuyện kia đều đã qua cả rồi, hơn nữa bây giờ còn có Đại Thiên Cẩu ở bên, cho nên y không hề sợ hãi.
Nghe xong câu chuyện của Tể Tể, Đại Thiên Cẩu quên cả nói, trong đầu hắn toàn là bộ dáng bé nhỏ sợ sệt của Yêu Hồ, hắn không dám tưởng tượng Yêu Hồ lúc ấy giết cha dượng như thế nào, lại chật vật ra sao để trốn khỏi nhà. Hiện tại hắn chỉ biết là trong lòng mình lúc này đều là ân hận cùng đau lòng. Hận vì sao hắn không gặp được y sớm hơn một chút, hận vì sao mình không thể bảo vệ được y, hận bản thân thương y chưa đủ......
Đại Thiên Cẩu không nói một lời nằm xuống, gắt gao ôm Yêu Hồ vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ về, vừa nỉ non: "Có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi, có anh ở đây rồi......."
May mắn thay, anh vẫn còn có thể được ôm lấy em trong vòng tay này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top