Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thượng - Hứa Trì chính là cái bánh bao.


Tên ẻo lả. Trước đây Hoa Cảnh đã từng gọi cậu như vậy. Cộng thêm cả đám bạn kia của cậu ta, hầu hết nam sinh trong lớp đều gọi cậu như vậy.

Hứa Trì không thể hòa nhập được với các bạn bè trong lớp, nhờ thành tích nên chỉ ở trước mặt thầy giáo cậu mới có chút cảm giác tồn tại. Nhưng thầy giáo cũng không thích cậu lắm, lúc nào cũng bảo cậu nên "vui vẻ hơn", "hòa đồng với mọi người". Thậm chí còn bảo Hoa Cảnh quan tâm cậu nhiều hơn.

Trong tiết giáo dục thể chất, bọn họ đang chơi bóng rổ, thầy giáo ở bên cạnh hỏi: "Sao em không đi chơi? Vận động nhiều vào." 

Rồi đẩy Hứa Trì vào sân bóng rổ. Hứa Trì muốn nói em sẽ không chơi đâu nhưng thầy giáo đã bị nữ sinh gọi đi rồi. 

Mấy nam sinh trên sân bóng trêu tức hỏi cậu: "Ẻo lả, cậu biết chơi bóng không?" 

Hoa Cảnh ném một quả bóng tới, đáp ở ngay giữa trán cậu. Hứa Trì hơi lảo đảo, những người khác bắt đầu cười ồ lên.

Hứa Trì nhặt bóng về, cách Hoa Cảnh thật xa ném lại cho hắn, giống như phải chịu oan ức rất lớn vậy. 

Hoa Cảnh không phải cố ý đập vào cậu, chỉ là muốn đem ném bóng cho cậu thôi. Ai biết có thế thôi mà cậu ta cũng không tiếp được, cứ đứng đó như thằng ngốc. Mà không chỉ Hứa Trì, những người khác cũng cho là hắn cố ý, là vì muốn giương uy với Hứa Trì. Hắn chỉ đơn giản quát lên: 

"Chạy cái gì, không muốn chơi bóng à?"

Hứa Trì không có cách nào khác chỉ có thể đi lại, thầy giáo nhìn thấy thế thì rất hài lòng. Nhưng Hứa Trì làm gì biết chơi bóng, đến cả bóng cậu cũng không thể chạm vào, cũng không có bản lãnh chặn người, chỉ biết đứng ở giữa sân bóng. Mọi người đều chạy lại đụng cậu mấy cái, nhưng cậu cũng không thể trốn qua một bên. 

Hoa Cảnh mắng một câu "Vướng chân" rồi đẩy cậu ra. Hứa Trì nào có biết Hoa Cảnh sẽ đẩy cậu, hơi không ổn định rồi ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay đều bị trầy xước. Bên trong sân bóng nổ lên một trận hô hào, rõ ràng là cười trên sự đau khổ của người khác. Hoa Cảnh ném bóng rồi quay đầu lại, hơi nhướng mày mắng:

"Cút xa chút".

Sức hút của Hoa Cảnh đúng là không thể nghi ngờ được. Giáo viên trẻ tuổi không có cách nào làm cả lớp yên lặng, chỉ có thể kiên trì giảng bài. Mà Hoa Cảnh vỗ bàn một cái, cả lớp lập tức liền im lặng liền, vì vậy nên được phân cho giữ chức uỷ viên kỷ luật. 

Hắn đối với Hứa Trì có thái độ gì thì những người khác cũng sẽ có cái thái độ đó. Có lẽ hắn đối với Hứa Trì không có ác ý, chỉ là không muốn quan tâm đến cái loại mọt sách này. Nhưng khi cả lớp đều làm như vậy, mọi việc đã biến thành sự bắt nạt.

Tuy rằng Hứa Trì không bị tổn hại về mặt thể xác, nhưng cuộc sống ở trường học của cậu cũng không hề dễ chịu chút nào. Nếu muốn liệt kê ra chỗ nào không dễ dàng thì ví như khi tổ trưởng phát bài tập về nhà cho người khác thì sẽ đặt lên bàn, còn của cậu thì là bay xa năm mét, rơi ở chỗ nào trên đất cũng không thèm quan tâm, lại còn rất có thể sẽ bị "vô tình" giẫm lên. 

Hay ví như việc mặc đồng phục mới theo mùa, kích thước chiều cao cân nặng của Hứa Trì bị đăng ký sai, lúc quần áo được phát ra lại lớn hơn hai cỡ. Mấy thứ tưởng chừng như nhỏ bé này lại giống như cây kim nhỏ, mỗi lần cậu hít vào lại đâm sâu hơn một chút. Cậu giống như một quả bóng bị xì hơi, cả người co rút, vô hồn.

Làm sao thầy giáo lại không phát hiện ra sự thay đổi này, chỉ có thể gọi Hoa Cảnh đến nói vài việc trước đây. Hoa Cảnh nhún vai nói: 

"Em cũng không bắt nạt cậu ta. Nếu mọi người đều không thích cậu ta thì đó cũng là vấn đề của cậu ta."

Thầy giáo từng bước dụ dỗ nói: "Tôi cũng theo các em hơn một năm rồi, mấy đứa ai mà thầy không biết. Hứa Trì chỉ là hơi hướng nội, trước đây em ấy vẫn khá tốt, bây giờ càng ngày càng khép kín..."

Hoa Cảnh ngắt lời nói: "Cái này thầy cũng biết ? Có phải cậu ta đến đây nói gì không. Em thấy bây giờ cậu ta cũng đâu có kém trước kia là bao."

Mấu chốt là Hứa Trì không có đến cáo trạng. Nếu như cậu tình nguyện nói ra, vậy thì vẫn còn cách giải quyết. Thầy giáo cũng có thể giúp cậu, thế nhưng cậu lại chẳng hề nói gì. Thầy giáo cũng là người làm cha làm mẹ, chỉ biết nhìn thiếu niên trước mặt, bất đắc dĩ nói: 

"Hoa Cảnh, không phải tất cả mọi người đều có điều kiện tốt như em. Có gia đình điều kiện khó khăn, một số là gia đình đơn thân, có khi cho dù ba mẹ có điều kiện tốt thì cũng rất ít khi quan tâm đến con cái. Đôi khi chỉ một chuyện rất nhỏ cũng có thể nghiền nát cọng rơm cuối cùng của các em ấy. Thầy nói như vậy em có hiểu không."

Hoa Cảnh hiểu chết liền, hắn thầm nghĩ có phải ba mẹ Hứa Trì mất rồi không, ngoài miệng thì vẫn trả lời qua loa: "Được được được, em biết rồi."

Trước khi trở về phòng học phải đi vào nhà vệ sinh một chuyến. Hắn còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào, có mấy người đang vây quanh ở một góc, cười người ở bên trong:

"Sao phải che vậy, lẽ nào cậu không có chim à", "Có khi cậu ta thật sự giống con gái, không có chim đấy". 

Hoa Cảnh chuẩn bị cởi quần thì nghe thấy một câu "tên ẻo lả", động tác hắn ngừng lại, hét lên:

"Bọn mày rảnh rỗi quá nhỉ". Hắn đá một phát vào cái mông của người đứng phía ngoài cùng, rồi nhìn vào bên trong. Đúng như dự đoán, là Hứa Trì.

Hoa Cảnh bị cái bộ dáng uất ức kia của cậu làm cho tức điên. Cậu núp ở trong góc tường nắm chặt lấy quần. Quần đồng phục quá rộng vướng xuống tận phía trên giày giống như nếu bỏ tay ra một cái sẽ rớt xuống luôn. 

Hoa Cảnh đi tới kéo cậu, "Kháng cự làm gì, bọn họ muốn xem thì cho xem đi. Chẳng lẽ cậu không có sao." Hứa Trì siết chặt lưng quần, bị hắn làm cho sắp khóc.

Thân hình cao lớn của Hoa Cảnh bao bọc lấy cậu, kéo mạnh cái quần dài của cậu ra.

"Không phải là có đây sao, thế này còn không đủ nhìn à." Xoay qua chỗ những người khác rồi nói: 

"Giải tán, giải tán. Con mẹ nó chúng mày biến thái vừa thôi. Không có chuyện gì tự dưng muốn xem chim người ta. Có muốn xem chim tao không, cho bọn mày xem miễn phí." 

Những người khác lập tức nói: "Xem chứ, đến đây so phát!" Một đám người bắt đầu cởi quần.

Hứa Trì nhân cơ hội này chạy đi.

------------------------------
Chú thích: 

包子 (Bánh bao) hay 受气包 ( Thụ khí bao - tên truyện) : Nói người khác là bánh bao hay túi khí nghĩa là nói người đó dễ bắt nạt, dễ lừa, bị bắt nạt sẽ không đánh trả.
受气包 : ẩn dụ bị mọi người xem là nơi trút giận.

(Baidu)

------------------------------
Nhá hàng trước hố mới.

Thêm một hố có Tiểu Trì (cái ao nhỏ) nữa, nhưng lần này Tiểu Trì là thụ. 😂

Tại sao chỉ có chừng này á? Vì mình mới edit được có chừng này thôi. Mai đăng tiếp nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top