Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11🍎

Nhạc Linh ra khỏi nhà vệ sinh quay trở về phòng bao, vừa định ngồi xuống thì vấp chân, ngã nhào vào người Hoắc Lương.

“Xin lỗi!” Nhạc Linh luống cuống tay chân chống tay lên ngực Hoắc Lương nhấc người lên, kinh hoảng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước gần gũi nhìn thẳng vào hai mắt anh.

Tẩn Hiểu Phong tay mắt lanh lẹ chụp được một bức ảnh, nở nụ cười đắc ý gửi sang cho Bạc Anh.

Lạc Lan nhìn di động, hưng phấn đến mức ngồi không yên: “Cậu nổi rồi đấy biết không hả? Nổ tung trời trong một đêm, hơn nữa đảm bảo tác dụng chậm mười phần, không phải phù dung sớm nở tối tàn. Biết chưa!”

Bạc Anh dựa nghiêng trên sô pha, cười nói: “Có phải dưới tay cậu không có minh tinh nổi danh đâu? Cần gì phải kích động thế chứ?”

“Dưới tay mình có, nhưng tuyệt đối không so được với cậu.” Không được, quá high rồi, phải uống rượu! Lạc Lan chạy đi lấy rượu và ly.

Di động của Bạc Anh rung lên, cô cúi đầu thấy là số lạ gửi tin nhắn đa phương tiện tới. Mở ra nhìn thử, đôi mắt trong veo chợt ám hẳn xuống.

Hệ thống chợt cảm giác được nguy hiểm, cũng không quan tâm có bị Bạc Anh dạy bảo hay không, vội vàng lên tiếng: [Đây là âm mưu! Là bài mà mấy người phụ nữ xấu xa muốn châm ngòi tình cảm hay dùng thôi!]

Bạc Anh không để ý đến nó, gọi thẳng cho Hoắc Lương.

Hoắc Lương thấy tên hiện trên màn hình di động thì lại phiền muộn vô cùng, cầm ly rượu lên uống một ngụm, đang định nhận máy thì bị Chu Kỷ cướp điện thoại đi, ấn nút từ chối: “Thôi nào, hôm nay là sinh nhật tôi, không say không về, không cho bỏ dở nửa chừng nhé!”

Hoắc Lương: “Đưa đây.”

Thật ra lá gan Chu Kỷ cũng không lớn, làu bàu trả di động lại.

Vừa rồi điện thoại bị Chu Kỷ ấn từ chối, Hoắc Lương tự nhiên cảm thấy phẫn nộ trước giờ chưa từng có, may là không lâu sau Bạc Anh đã gọi lại.

Anh đứng dậy, ra ngoài hành lang nhận máy.

Bạc Anh: “Có người gửi ảnh chụp của anh và Nhạc Linh cho em.”

Hoắc Lương lạnh giọng: “Nhạc Dao, chúng ta ly hôn rồi.” Cô lấy tư cách gì chất vấn anh ở bên ai chứ? Rốt cuộc cô không coi đơn ly hôn ra gì hay trong mắt cô anh chính là người đàn ông dễ dàng thao túng như vậy?

Ánh mắt Bạc Anh thoáng dâng lên vẻ nguy hiểm, Lạc Lan vừa đưa rượu vang đỏ cho cô đã nghe ‘choang’ một tiếng, chiếc ly chân dài bị Bạc Anh bóp nát.

Lạc Lan: “!” ∑(Дノ)ノ

“Hoắc Lương.” Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Hoắc Lương nghe Bạc Anh gọi đầy đủ tên mình. Không hiểu sao anh có chút hoảng hốt: “Em cho anh cơ hội cuối cùng. Bây giờ, hiện tại, lập tức rời khỏi đó, về nhà!”

Hoắc Lương còn chưa kịp nói chuyện, Bạc Anh đã cúp máy.

Hoắc Lương nhìn điện thoại bị cúp, trái tim nóng như lửa đốt, linh hồn như phân liệt thành hai người, một muốn về nhà, một lại cười khẩy, sao phải nghe lời Bạc Anh chứ? Cô ta tưởng mình là ai?

“... A Lương.” Sau lưng vang lên giọng nữ vừa mềm mại lại vừa dịu dàng. Nhạc Linh dè dặt nhìn anh: “Nhạc Dao gọi à? Hai người cãi nhau vì em sao?”

“Không liên quan đến em.” Hoắc Lương lướt qua cô ta muốn về phòng, nhưng lại bị Nhạc Linh một tay kéo lại.

“Chúng ta… vẫn là bạn chứ?” Nhạc Linh tội nghiệp nhìn anh.

Lạc Lan ghé vào khung cửa nhà tắm, cẩn thận quan sát Bạc Anh: “Tình yêu, cậu cãi nhau với Hoắc Lương đấy à?”

Dòng nước cọ rửa rượu vang vương trên tay Bạc Anh đi, cô liếc nhìn Lạc Lan, nở nụ cười dịu dàng đoan trang: “Anh ta muốn chết.”

Lạc Lan: “Cậu trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ nha! Con đường huy hoàng của cậu vừa khởi bước thôi. Mắc gì để một thằng khốn nạn như Hoắc Lương làm hỏng chứ! Chó săn nhỏ bên ngoài dáng người không đẹp à? Chó sữa nhỏ không đủ ngọt à? Nếu cậu thích Khúc Dịch Kỳ, mình nghĩ cách cho cậu ngủ với cậu ta cũng được mà!”

“Ha ha~ cậu đúng là mật ong của mình mà!” Bạc Anh xoa xoa đầu Lạc Lan, ra khỏi căn hộ.

Lạc Lan hơi ngẩn ra, vội vàng theo sau: “Mình nói thật đấy! Thậm chí cậu chẳng cần mình giúp đâu. Cậu thích dạng đàn ông nào còn không phải chuyện một cái ngoắc tay sao!”

“Yên tâm, dù sao anh ấy cũng là chồng mình mà, tình cảm của bọn mình thâm hậu. Tình hình bây giờ lại đặc thù, mình sẽ không phán anh ấy tử hình ngay lập tức đâu.” Bạc Anh ngồi vào trong xe, vẫy tay với Lạc Lan, sau đó chiếc xe thể thao lao vút ra ngoài.

Hệ thống kinh hồn khiếp vía: [Bạc Anh, tuy Hoắc Lương bị nội dung vở kịch trói buộc nhưng cũng vì linh hồn anh ta yêu người khác nên Nhạc Linh tuyệt đối không dễ dàng đạt được anh ta đâu. Cô ngẫm xem, bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, còn từng đính hôn, nhưng ngay cả hôn cũng chưa hôn mà!]

Bạc Anh: [Nói thêm một câu là ta giết chết mi nhé ^^]

Hệ thống vô cùng sốt ruột nhưng lại không dám ho he câu nào. Nó có dự cảm nói không chừng Bạc Anh thật sự có cách giết chết nó.

Lúc trước Bạc Anh vẫn cảm thấy tương đối thú vị, thế giới như vậy rất mới mẻ, chơi rất hứng thú. Nhưng thế giới chơi vui là việc của thế giới, tính độc chiếm bệnh hoạn của Bạc Anh hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ chồng mình yêu người con gái khác, ngoài miệng nói thôi đã không được rồi, cơ thể tiếp xúc thì càng quá mức.

Nhưng bởi vì tình cảm của cô đối với ông chồng của mình nên cô mới có thể khắc chế bản thân, cho anh thêm một cơ hội.

Chiếc xe lao nhanh trên quốc lộ, từ xa, Bạc Anh đã thấy đèn trong biệt thự sáng.

Hoắc Lương đã về rồi.

Điều này khiến cơn giận và ghen tuông cuồn cuộn của Bạc Anh thoáng dịu đi. Hệ thống cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. May là nam chính còn dư chút dục vọng sống sót!

Hoắc Lương đang ngồi trên giường đọc sách, nghe được tiếng động dưới tầng thì biết Bạc Anh đã về, không hiểu sao không chữ nào trên trang sách lọt được vào đầu nữa, tai không tự chủ đi lắng nghe động tĩnh bên dưới.

Cô đang lên, cô bước vào hành lang, cô mở cánh cửa đối diện đi vào… chắc là đi tắm rồi.

Hoắc Lương nghĩ đến đây, không tự chủ được mà mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một hộp bao cao su mới ra. Chờ anh lấy lại tinh thần thì đã thấy mình xé rách lớp màng plastic bao ngoài rồi.

Mặt Hoắc Lương lạnh xuống, cứng đờ ném hộp lại ngăn kéo.

Chỉ lát sau, Bạc Anh mặc áo ngủ nhàn nhã lại đây.

“Ra ngoài.” Hoắc Lương không ngẩng đầu lên.

Bạc Anh ghé sát lại gần: “Sao anh cứ nghĩ một đằng nói một nẻo vậy? Không muốn em vào thì khóa cửa không được à?”

“Có khóa cửa thì cô cũng lấy chìa khóa mở ra thôi.” Sách đã bị bộ ngực bự của Bạc Anh chặn xuống, cảm giác mềm mại cũng dán lên tay anh. Anh nên rút tay ra mới phải, nhưng không biết sao lại không nhúc nhích chút nào.

“Thật thông minh.” Bạc Anh vươn tay vuốt ve gương mặt lạnh lùng của anh. Tim Hoắc Lương nảy lên mỗi lúc một nhanh, máu sôi trào trong huyết quản, tiết tấu hô hấp dần mất quy luật. Bàn tay tinh xảo xinh đẹp như ngọc kia dừng trên cổ anh, nhẹ nhàng siết lại, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú: “Không cho phép gặp Nhạc Linh nữa. Bảo đám bạn một lòng tác hợp anh và Nhạc Linh đừng xen vào việc của người khác nữa đi. Nghe rõ chưa?”

Trong đầu hình như có một âm thanh… Dù sao cũng không phải lần một lần hai, nhiều thêm vài lần nữa thì đã sao? Vậy là, phòng ngự của Hoắc Lương hoàn toàn tan rã, chiếc sách bị rút ra ném sang một bên, anh lật người đè cô xuống dưới.

Người con gái thánh khiết như thần tiên buông xuống nhân gian trên sân khấu kia, người con gái đoan trang tao nhã kia lúc này còn không phải thất thủ nằm dưới thân anh à? Nhiều người yêu cô như vậy, nhưng cô chỉ yêu anh thôi.

Nghĩ vậy, Hoắc Lương càng thêm không thể kiềm chế.

Đoạn video Bạc Anh biểu diễn vẫn không ngừng được truyền đi tới tấp, có người còn suốt đêm khuân vác đoạn video tới mạng nước ngoài. Hôm sau Bạc Anh vừa tỉnh lại đã lọt vào hot search của trang mạng xã hội các quốc gia.

/OMG! ! Đây là giọng của thần linh!/

/Giọng Siren trong truyền thuyết chính là như vậy rồi!/

/Cô ấy đẹp thật sự. Cho dù là tiếng hát hay gương mặt đều đẹp, dáng người cũng đỉnh nữa./

/Tôi không nhịn được. Tôi yêu cô ấy mất rồi!/

/Tôi thử kiểm tra rồi, âm cao nhất của cô ấy đạt tới 1346 hz liền!/

/Thật không dám tin đây là âm thanh con người có thể phát ra./

/.../

Không chỉ cộng đồng mạng đang nghị luận, đồng nghiệp trong giới giải trí cũng đang bàn tán. Bọn họ ghen tị, nhưng đồng thời lại không làm được gì. Ông trời thiên vị quá sức, cho Nhạc Dao sở hữu giọng hát như thế!

Ba ngày sau, nhiệt độ của Bạc Anh vẫn cao vời không hạ, số lượng fans Weibo từ hơn tám triệu của ba năm trước đã tăng vọt lên bốn mươi triệu, một đêm đăng đỉnh, trở lại tuyến đầu, còn nổi danh toàn cầu.

Ba ngày ngắn ngủi mà Lạc Lan đã nhận được đủ loại mời đại diện quảng cáo cả trong và ngoài nước, mời tham gia chương trình gameshow thực tế, tham gia tuần lễ thời trang, chụp ảnh bìa tạp chí vân vân. Lạc Lan thật sự sung sướng đến phát rồ.

Cô ấy chọn lựa tỉ mỉ, ném hết mấy phần hợp tác không đủ cao cấp sang một bên. Trên máy tính cũng thu được vài thư mời, cô ấy nhìn một hồi, chợt giật mình.

“Ồ?”

Bạc Anh đang ngồi cạnh cô ấy chơi game, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

“Có một thư mời tham gia chương trình thực tế tại Già Lam.” Lạc Lan hơi kinh ngạc.

Diện tích đất nước Già Lam không lớn, là một quốc gia chế độ quân chủ, quốc thổ chỉ tương đương với nước R bên cạnh, nhưng trình độ phát triển kinh tế đứng top đầu thế giới. Ngay cả nước M kiêu ngạo cũng không dám chế tài Già Lam. Quốc gia này dân phong bưu hãn, đến nay vẫn giữ lại hình phạt quất roi, lăng trì, thậm chí là chém đầu. Mỗi khi trong nước xuất hiện tội phạm chết cũng không hết giận, cồng đồng mạng đều hận không thể đưa người tới Già Lam, khiến bọn họ chịu lăng trì xử tử.

Bởi vì hình phạt pháp luật không phù hợp với tinh thần nhân đạo, cộng thêm dân phong bưu hãn nên những người phạm tội lẩn trốn đều không dám chạy đến nước bọn họ. Bằng không, chẳng may bị bắt được thì thảm rồi.

“Có gì đặc biệt à?” Bạc Anh không ngẩng đầu lên.

Bởi vì thế giới này dung hợp nên thể tích tinh cầu rộng gấp 50 lần địa cầu trước đây, nhiều ra rất nhiều quốc gia to nhỏ, dân cư cũng đạt tới 20 tỷ triệu người. Già Lam Quốc chỉ là một quốc gia trong số đó thôi, không có gì đáng ngạc nhiên.

Lạc Lan: “Trong mắt cậu chỉ có Hoắc Lương thôi đúng không? Không chú ý tình hình thời sự quốc tế một chút nào cả. Thế này, dân cư Già Lam Quốc đều rất kiêu ngạo, có phần sùng bái vũ lực và cơ bắp, thẩm mỹ cũng không giống với phần đông quốc gia khác.”

Bạc Anh gật đầu, vậy nên vì sao tiết mục thực tế của quốc gia này lại mời một cô gái thoạt nhìn không có chút cơ bắp nào, cũng không giỏi đánh đấm, không phù hợp thẩm mỹ của bọn họ đi tham gia gameshow chứ?

“Chúng ta không tham gia cái này.” Lạc Lan nói. Tuy rằng chương trình này của Già Lam có lượng xem cực cao trên toàn cầu. Nhưng đừng nói là minh tinh trong nước, minh tinh của đa số các quốc gia trên thế giới đều không bao giờ muốn tham gia gameshow thực tế của Già Lam Quốc.

“Okay.” Bạc Anh không ý kiến, mặc dù cô không sợ tham gia, dù gì cũng có một đời từng là nữ thần chiến đấu mà: “Trưa nay mình không ăn cơm với cậu đâu nha.”

Lạc Lan nhìn Bạc Anh nhẹ nhàng tao nhã rời đi, cảm nhận được tâm trạng của cô rất vui vẻ thì hơi lo lắng. Cô lại làm hòa với Hoắc Lương rồi, cũng không biết là tốt hay xấu nữa, dù sao còn có Nhạc Linh như hổ rình mồi bên kia.

Mấy ngày nay Hoắc Lương rất nghe lời, không cần cô gọi cũng sẽ ngoan ngoãn về nhà mỗi ngày, dẫn đến chất lượng giấc ngủ của Bạc Anh tốt hẳn. Vậy nên tâm trạng của cô có phần khoái trá, bởi vì chất lượng giấc ngủ ảnh hưởng tới nội tiết tố mà.

Không bằng đi công ty cho anh một bất ngờ đi.

Giờ ăn trưa, Nhạc Linh đeo thẻ nhân viên tiến vào thang máy, lên tầng cao nhất.

Bạc Anh bất ngờ trở nên nổi đình nổi đám làm quấy rầy kế hoạch của Nhạc Linh. Đừng nói là muốn đi đường của Bạc Anh rồi khiến cô không còn đường có thể đi, Bạc Anh vừa hát một bài đã được phong thần rồi, cô ta còn trèo cao sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi. Cô ta đành phải sửa lại kế hoạch.

Cô ta không định làm minh tinh nữa, dứt khoát vào Tập đoàn Hoắc Thị làm công luôn.

Cô ta từng định làm Hoắc Lương bị sức hút của mình thuyết phục, sau đó chạy tới theo đuổi mình. Nhưng trải qua trận chiến Âm thành Thần ban và tình báo mấy ngày này Hoắc Lương đều đúng hạn đi làm tan tầm, cô ta hẹn anh ra ngoài uống trà nhưng lại liên tiếp bị từ chối, trực giác của phụ nữ khiến cô ta buông bỏ sự rụt rè.

Nhạc Linh gõ cửa, nghe được bên trong vang lên một tiếng lạnh lùng ‘vào đi’ mới đẩy cửa ra.

Hoắc Lương thấy cô ta thì ngây ra.

Nhạc Linh tươi cười như thể trò đùa của mình đã thành công: “Không ngờ là em đúng không? Hôm nay là ngày đầu em đi làm đó, chủ tịch Hoắc ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top