Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1 - part 3

Phiên ngoại 1 – part 3

Đỗ Dật Văn vỗ vai cậu, động tác nhẹ nhàng, hai người đều giữ yên lặng, cảm giác không khí dần ấm lên.

Lộc Duy chớp chớp mắt, không biết phải nói gì.

Đỗ Dật Văn mở miệng nói: "Mẹ anh nói, mẹ rất vui khi gặp em."

Lộc Duy đỏ mặt, không nói gì.

Đỗ Dật Văn xoa đầu cậu: "Thật ra bà ấy đã gặp em từ lâu rồi."

Lộc Duy đang mơ màng, nghe thấy anh nói như vậy bỗng dưng tỉnh hẳn: "Cái gì?"

Đỗ Dật Văn nói lại: "Hôm chúng ta tham dự cuộc thi khởi nghiệp, bà ấy ngồi bên dưới sân khấu."

Lộc Duy nắm chặt góc áo, cậu không ngờ đã gặp Eva sớm như vậy: "Thế thì chúng ta rất có duyên, hơn nữa hôm đó...em chắc cũng rất đẹp nhỉ." Lộc Duy nói nhỏ.

Cậu cảm thấy lời mình nói rất bình thường, nhưng đột nhiên Đỗ Dật Văn bật cười, xoa đầu Lộc Duy: "Đúng thế, dù sao đi nữa Lộc Duy của chúng ta vẫn đáng yêu như vậy."

"Im miệng!" Lộc Duy vội vàng ngắt lời anh, nhiệt độ trên mặt càng tăng, đầu óc bắt đầu loạn.

Không biết có phải cậu nói to quá hay không, Đỗ Dật Văn im lặng thật, không nói gì nữa. Tay trái vòng qua eo Lộc Duy, nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực.

Đỗ Dật Văn to hơn Lộc Duy rất nhiều, cũng cao hơn. Lộc Duy cảm thấy mình không chỉ bị đối phương ôm mà còn bị hơi thở đối phương vây quanh.

Trong lòng càng hồi hộp, hơi thở bắt đầu nhanh hơn.

Để che dấu căng thẳng trong lòng minh, Lộc Duy bắt đầu tìm kiếm bất kỳ chuyện gì đó để nói.

"Chồng ơi, hôm nay lúc livstream, các cô gái yêu cầu em mặc Hán phục vào hôm sinh nhật, phải mặc trang phục Vương giả họ chia sẻ ý. Em có nhìn qua rồi, rất đẹp đó, có Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền còn có cả Dương Ngọc Hoàn nữa..."

Lộc Duy dựa vào vai Đỗ Dật Văn, nhắm mắt nói.

Cậu nói xong không thấy đối phương trả lời. Lộc Duy khó hiểu mở mắt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Dật Văn.

Đột nhiên đối diện đôi mắt màu xanh của đối phương.

Đã khuya rồi, Đỗ Dật Văn tắt hết đèn trong phòng. Ánh sáng trong phòng ngủ đều là ánh trăng hắt vào từ cửa sổ. Lộc Duy không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.

Không hiểu tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy không ổn.

Lộc Duy bắt đầu căng thẳng, nắm chặt lấy cánh tay Đỗ Dật Văn, lấy tay chống đầu, cẩn thần nhìn anh: "...Chồng ơi?"

Lúc này Đỗ Dật Văn mới "Ừ" một tiếng, đường nét gương mặt góc cạnh, cho dù Lộc Duy không nhìn rõ vẻ mặt của anh, vẫn có thể cảm nhận được gương mặt lạnh lùng của đối phương. Anh nhìn Lộc Duy, giọng nói nặng nề hơn so với bình thường: "Vì thế nên em đã đồng ý?"

Lộc Duy thấy giọng điệu của Đỗ Dật Văn không đúng lắm, nuốt nước bọt, cảm thấy chột dạ. Đột nhiên cậu thấy tay Đỗ Dật Văn dịch lên xoa nhẹ gáy cậu.

Động tác này làm cho Lộc Duy nhột, cậu không nhịn được giãy ra cười, giơ tay đẩy nhẹ vai Đỗ Dật Văn: "Chưa mà, Hán phục phải đặt trước, phải mất hai ba tháng mới hoàn thành được, yêu cầu này không thực hiện được." Lộc Duy nhỏ giọng giải thích.

Nhưng trọng điểm cảu Đỗ Dật Văn không phải trong lời nói của cậu, nhấn mạnh vào ý khác: "Mặc đồ nữ sẽ lộ nhiều chỗ."

Lộc Duy lúc đầu không hiểu ý của Đỗ Dật văn.

"Cánh tay, cổ, đều phải lộ ra ngoài." Đỗ Dật Văn nói tiếp, lúc anh nói chuyện, tay trái vẫn xoa đầu Lộc Duy, thân mật nhéo nhẹ mặt cậu, hơi thở phả vào tai Lộc Duy, "Còn chỗ này nữa." Đỗ Dật Văn chỉ vào một vị trị.

Lộc Duy bị động tác của anh làm cho giật mình, gương mặt nháy mắt đỏ lên.

Cũng may phòng ngủ chìm trong bóng tối, cho dù cậu có đỏ mặt, chắc là....đối phương sẽ không nhận ra.

Lộc Duy vội vàng đè tay Đỗ Dật Văn lại, hai tay kéo tay trái Đỗ Dật Văn lên ngực mình, nhắm chặt mắt rồi nằm xuống, chu vào trong ngực đối phương.

Cậu muốn dùng tư thế này để đè tay đối phương lại.

Nhưng cậu không biết, hành động sợ hãi căng thẳng, run rẩy chui vào lồng ngực người khác, nhìn vừa đáng thương vừa làm cho người ta hưng phấn, nhưng suy nghĩ kìm nén trong đầu càng khó kìm chế.

Đỗ Dật Văn nghiêng đầu nhìn cậu, sự kiên nhẫn và lý trí trong ánh mắt dần dần biến mất.

Anh cảm nhận được Duy Duy đang căng thẳng, nhưng mà anh cũng rất hồi hộp, nhiệt độ cơ thể tăng thiếu cháy đầu óc, chỗ nào đó trên cơ thể bắt đầu nổi phản ứng.

Đỗ Dật Văn hít thở thật sâu, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt của Lộc Duy đang nằm trong lòng.

Hai người đã đính hôn, cho dù làm cái gì cũng không sao cả, nhưng Đỗ Dật Văn không muốn dọa cậu.

Vì thế anh nhắm mắt lại, loại bỏ suy nghĩ trong đầu mình.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở mắt ra, nhìn người ngoan ngoãn nằm trong lòng mình.

Anh chủ động lên tiếng, cố gắng hết sức để bình tình lại: "Vì thế, em đã không đồng ý à."

Thật ngoan.

Anh còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy giọng nói mềm mại của Lộc Duy.

Bời vì nằm trong chăn, giọng nói của Lộc Duy nghe không rõ, nhưng anh vẫn hiểu ý của cậu: "Em..Em đã đồng ý rồi."

Đỗ Dật Văn: "..."

Lộc Duy không nhìn thấy sắc mặt Đỗ Dật Văn, không phát hiện áp thấp quanh người đối phương, nhỏ giọng nói tiếp: "Em đã bàn với Tần Duyệt rồi, đến lúc đó anh ấy ẽ giúp em chọn quần áo để cos. Lúc trước em có xem chương trình cosplay rồi, hay lắm."

Lộc Duy vì phải mặc trang phục nữ nên mới lo lắng, không biết phải làm sao, nhưng khó khăn lắm cậu mới đáp ứng một lần yêu cầu của fans, nên muốn làm tốt nhất. Vì thế, rất nghiêm túc tìm hiểu, xem các videos hướng dẫn của các Coser nổi tiếng. Cùng với Tần Duyệt tìm hiểu các phong cách khác nhau của quần áo phụ nữ, dựa trên vài hướng dẫn đơn giản.

Lúc cậu nói với Đỗ Dật Văn, đã không có ý định che giấy, nhưng khi nói xong, đột nhiên cảm thấy bên cạnh hơi lạnh.

Đây không phải kiểu lạnh về nhiệt độ, mà là cảm giác của giác quan thứ sáu.

Lộc Duy xoa cánh tay, loay hoay trong lồng ngực Đỗ Dật Văn, sau đó quấn chặt chăn hơn.

Nhẹ nhàng hỏi Đỗ Dật Văn nằm bên cạnh: "Chồng ơi, anh có thấy hơi lạnh không."

Nếu là trước đây, sau khi cậu nói như vậy đối phương sẽ đi tắt điều hòa trong phòng nhưng bây giờ không thấy Đỗ Dật Văn phản ứng lại.

Lộc Duy không biết anh bị làm sao, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, ý thức bảo cậu có gì không đúng.

Đột nhiên cậu cảm thấy nghẹn lời, chống tay ngồi dậy.

Động tác này thả lỏng cánh tay trái của Đỗ Dật Văn đang bị đè.

Đột nhiên Đỗ Dật Văn ôm chặt eo cậu, kéo thẳng vào trong lòng mình.

Bởi vì là mùa hè, hai người mặc rất ít, ghé sát nhau như này, Lộc Duy có thể cảm nhận được nhiệt độ và phản ứng của đối phương.

Lộc Duy: "!!"

Đều là con trai, Lộc Duy đương nhiên biết anh bị làm sao, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đối mặt tình huống như này, không biết phải làm gì, mặt đỏ chót: "Chồng, chồng ơi...em nghĩ.."

"Hả?" Đỗ Dật Văn ấn đầu cậu, kéo cậu vào trong lòng: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Em..." Lộc Duy thề, chưa bao giờ đầu cậu nghĩ nhiều như này: "Em muốn ra ngoài một chút!"

Đỗ Dật Văn đương nhiên không đồng ý, ở trong bóng tối, Lộc Duy có thể cảm nhận được đối phương đang cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu: "Không được. Còn chưa nói xong chuyện lúc nãy."

Lộc Đuy nuốt nước bọt, cậu bị Đỗ Dật Văn dọa sợ, trái tim nhỏ đập thình thịch: "...Chuyện gì kia?"

Đỗ Dật Văn hôn lên môi cậu, đột nhiên hạ thấp giọng, trong bóng tối mang theo hơi lạnh: "Lám sao lại đồng ý mặc váy với các cô ấy?" Đỗ Dật Văn trầm giọng, tay trái luồn vào trong áo Lộc Duy vuốt ve. Sau đó im lặng nhìn cậu, ánh mắt nặng nề.

Đầu ngón tay của ở đốt xương cụt của Lộc Duy, làm cho cậu cảm thấy không ổn, Lộc Duy hơi sợ, giống như một con thỏ muốn bò dậy chạy ra ngoài.

Lại bị Đỗ Dật Văn kéo về.

Lộc Duy không giãy dụa nữa, vòng hai tai qua cổ ĐỖ Dật Văn, vùi mặt vào trong ngực anh, nhìn giống chú chuột túi nhỏ, học lại dáng vẻ làm nũng lần trước với Đỗ Dật Văn: "Chống ơi, em sai rồi, bây giờ em báo với họ là không mặc nữa."

Mọi ngày Đỗ Dật Văn rất hiền, không hiểu tại sao hôm nay lại lạnh lùng, sau khi nghe Lộc Duy nói xong, vẫn không hề nói gì.

Lộc Duy ôm cổ Đỗ Dật Văn, Đỗ Dật Vưn vỗ mông cậu, giơ tay vuố tóc xõa trên trán Lộc Duy: "Ngoan, thả tay ra đi."

Lộc Duy chớp mắt vài cái, nghe lời thả tay ra, sau đó vội vàng bò sang bên cạnh.

Còn chưa kịp đi hai bước, đã bị người phía sau nắm lấy chân kéo về. Lực tay của Đỗ Dật Văn rất mạnh, lúc túm mắt cá chân Lộc Duy không dùng nhiều sức, vẫn khiến Lộc Duy không thể giãy dụa được, nhưng cũng không làm cậu đau.

"Bắt được em rồi."

Lộc Duy nghe thấy Đỗ Dật Văn nói.

Cậu bị đối phương kéo quay lại, ánh mắt hai người đối diện nhau. Đôi mắt màu xanh bây giờ như sóng biển dữ dội, Lộc Duy thấy căng thẳng, đáng thường nhìn anh, giống như chú thỏ con không may chui vào bẫy.

Đỗ Dật Văn nhìn vào đôi mắt đào hoa phủ tầng hơi nước của cậu, ý nghĩ trong đầu đột nhiên bùng nổ. Anh dừng lại một lúc, thở dài, không làm gì nữa, cúi người ôm lấy Lộc Duy, giọng nói khàn khàn, "Anh yêu em."

Lộc Duy được cho một quả táo ngọt liền quên chuyện lúc trước, được Đỗ Dật Văn ôm vào lòng, sự lo lắng đều biến mất, tủi thân cui vào lòng anh, nắm chặt cổ áo ngủ đối phương.

"Em cũng yêu anh."

Đỗ Dật Văn không lên tiếng, nhưng cánh tay ôm cậu càng chặt hơn, ép chặt cậu vào trong lòng ngực.

Hai người không ai lên tiếng, không khí mập mờ, sót lại một chút lưu luyến khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.

Lộc Duy bị ôm một lúc, hơi lạnh trong phòng trộn lần với hơi âm của Đỗ Dật Văn làm cậu choáng váng, chuyện "đánh nhau" vừa rồi cũng bị cậu quên mất.

Cậu vỗ cánh tay Đỗ Dật văn, cúi đầu kéo áo ngủ của mình, nghiêm túc giải thích: "Chồng ơi, Tần Duyệt nói với em, nếu là váy ngắn thì cũng chỉ ngắn đến chỗ này," Lộc Duy kéo quần áo ngủ lên, khoa tay múa chân chỉ vị trí trên người mình, cậu mải nói không để ý ánh mắt đối phương dần tối hơn: "Anh thấy đó, cũng không phải ngắn lắm...A!"

Lộc Duy bị động tác của anh làm cho hoảng sợ.

"Chồng ơi..."

"Ngoan," Đỗ Dật Văn đỏ mắt, cảm nhận xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay, hôn lên trán đầy mồ hôi của câu: "Là em cố tính dụ dỗ anh."

Lộc Duy giống như bị ném vào trong đám sương mù, xung quanh trắng xóa, không nhìn thấy rõ gì cả. Một cơn gió mạnh cuốn cậu từ trên mây xuống đáy biển sâu, Lộc Duy bị choáng. Dòng nước theo bốn phía ập đến, Lộc Duy run rẩy chịu đựng, giống như một người đuối nước cố tìm cách kéo dài hơi thở.

Không thể nói cảm giác lúc nãy là khoái cảm hay đau đớn, cậu không chịu được nữa bắt đầu giãy dụa, lại bị vòng xoáy cuốn cậu vào đáy biển, tiếng thở dốc và tiếng hét đều biến mất giữa dòng nước.

Trong lúc hoảng hốt, cậu bắt được tấm gỗ giữa dòng nước. Cố gắng ôm chặt lấy nó muốn thoát khỏi con xoáy. Lại bị cơn sóng lớn đánh gục, bị cuốn theo thủy triều.

Sáng ngày hôm sau, mãi đến trưa mới tỉnh. Giấc ngủ của cậu không tốt lắm, cho dù ngủ muộn đến đâu, sáng hôm sau đều đúng sáu bảy giờ sáng dậy. Nhưng hôm nay lại ngủ đến mười hai giờ trưa.

Lúc cậu mở mắt ra, đầu óc đang còn hơi choáng, nháy mắt vài cái, cơ thể mệt mỏi rã rời.

Vừa lúc Đỗ Dật Văn đi vào, nhìn hấy Lộc Duy đã tỉnh, lập tức để khay đồ ắn lên trên tủ đầu giường.

Cúi người hôn lên mí mắt Lộc Duy, lo lắng hỏi: "Duy Duy, em cảm thấy thế nào?"

Lúc này Lộc Duy mới tỉnh táo hẳn, chuyện xảy ra đêm qua quay hiện quay về, mặt cầu đỏ lên, quay sang trưng mắt với Đỗ Dật Văn, không nói lời nào cả.

Trong lòng Đỗ Dật Văn càng mềm, dịu dàng không dám dùng sức, vuốt ve mặt cậu, hôn lấy lòng, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Mặc dù đã rửa cho Lộc Duy rồi, nhưng anh vẫn lo lắng, một đêm không ngủ, chỉ sợ Lộc Duy bị sốt.

Nhưng anh vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy mắt Lộc Duy đỏ lên, bĩu môi, vừa đáng thương vừa tủi thân chui vào chăn.

Đỗ Dật Văn không để ý đến mấy cái khác nữa, vén chăn lên, ghé sát cạnh Lộc Duy, dịu dàng nâng mặt cậu: "Bảo bối làm sao vậy?"

Đỗ Dật Văn cố gắng suy nghĩ nguyên nhân khiến Lộc Duy khóc, anh cảm thấy rất đau lòng.

Sau đó, đột nhiên Lộc Duy nức nở, khàn giọng nói: "Cuối cùng em đã biết tại sao Tần Duyệt không dám soi gương sau hôm đi KTV rồi! Anh cắn vào cổ em mạnh quá, chắc chắn để lại dấu!!"

"Đỗ Dật Văn: "..."

---

Đã update!!
Tưởng được ăn thịt, ai ngờ 🙄.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top