Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe Phác Xán Liệt xưng hô với người đầu dây bên kia, Ngô Thế Huân ngoan ngoãn ngậm miệng không ồn nữa, chuyên chú nghe.

"Ha ha, sao phải phiền người tự mình qua đây, lát nữa quay xong tôi sẽ qua đó." Giọng Phác Xán Liệt đầy chân thành, nhưng vẻ mặt lại nhăn như ăn ớt.

"Được, xong việc sẽ tìm bà. Này, nói gì thế, sao bà phải mời khách, bà cứ chọn quán, tôi mời." Hỏi han hai câu theo phép lịch sự, Phác Xán Liệt cúp máy.

Ngô Thế Huân nhanh chóng sáp tới, "Ôi chao, sao người phụ nữ này đột nhiên tìm anh?"

Phác Xán Liệt nhìn hắn, dừng một chút, "Tuy anh cậu trông được thả rông, nhưng mấy năm nay làm việc lúc nào cũng không đi quá phạm vi của bà ta, khiến bà đích thân đến tìm còn có thể vì cái gì, dĩ nhiên là do không nắm được chiều hướng của anh như trước."

Thoáng ngẩn người, Ngô Thế Huân lập tức "hoa dung thất sắc", cằm hắn suýt nữa đã chạm đất, "Anh định.... Anh không công khai chuyện giữa mình với Biên tổng chứ?"

(*Thành ngữ miêu tả khi khiếp sợ.)

"Anh cậu đâu mặt dày thế, người còn chưa theo đuổi được đã nói ra ngoài? Bộ anh là kẻ cướp hả?"

"Mặt dày hay không anh biết mà..." Ngô Thế Huân đang nói, cảm nhận ánh mắt sắc bén quét tới mình bèn đổi mạch suy nghĩ, "Là vì... Hợp đồng?"

Phác Xán Liệt gật gù, rồi ngửa mặt lên, lười biếng dựa lên ghế sô pha.

"Vậy anh tính làm gì, vẫn gia hạn sao?" Ngô Thế Huân dò hỏi.

Phác Xán Liệt lắc đầu, "Những cái khác tạm thời miễn bàn, Vương Tuệ có ân với anh, chuyện gì cần báo phải báo."

Ngô Thế Huân biết anh có ý gì, gia hạn hợp đồng là chuyện không thể. Nói rằng "những cái khác tạm thời miễn bàn" Không phải không quan trọng, mà là lòng Phác Xán Liệt rộng rãi không so đo. Tuy năm đó Phác Xán Liệt có ơn với Vương Tuệ, nhưng tóm lại là vì lợi ích, những năm nay công ty Phác Xán Liệt Phác Xán Liệt mới phất lên, kiếm được đầy lợi nhuận, Vương Tuệ đứng sau không ít lần nhúng tay cướp lời. Phác Xán Liệt không nói, nhưng đâu phải anh không biết, tình hình thế nào lòng mọi người rõ như gương.

"Hôm đó em nghe nói công ty định tâng bốc người mới." Ngô Thế Huân nói, "Tên là Lý Chí Ngôn, nói đơn giản thì, định vị của người đó khá giống anh năm kia, phong cách càng khỏi bàn, em đoán Vương Tuệ lường trước anh có thể không gia hạn nên bắt đầu động chân."

"Lý Chí Ngôn..." Phác Xán Liệt suy tư một phen, "Sao nghe quen quen."

"Ớ, đầu óc anh thật là, hai ngày trước em vừa thông báo lịch trình, sau khi quay có một quảng cáo, hai ngươi hợp tác chung."

Tức khắc, Phác Xán Liệt ngồi thẳng lưng, trợn mắt, "Khi trước bắt anh phải gần gũi hơn nên nhận quảng cáo này, không hề nói hợp tác với ai, mà không, hai tên đàn ông quảng cáo sữa tắm chung thì xảy ra chuyện gì?"

Ngô Thế Huân cúi đầu lầu bầu, "Thật ra ban đầu không có, nhưng vì nâng người mới, công ty đành cố gắng nhét vào..."

Phác Xán Liệt hừ lạnh, "Được đấy, năm năm anh giả bộ bị mù, xem ra bọn họ được đà lấn tới."

"Anh..." Ngô Thế Huân ngẩng đầu, "Sao lần này tức giận vậy..."

"Nói thừa!" Phác Xán Liệt vỗ bốp tay ghế, "Chẳng lẽ mặc đồ kín cổng cao tường quảng cáo sữa tắm, ai biết hai người đàn ông sẽ quay chung ra sao, cái này truyền ra để Biên Bá Hiền thấy, anh cậu chết chắc..."

Ngô Thế Huân muốn cười lại không dám, nhịn một hồi mới bĩu môi, "Hóa ra là sợ vợ..."

Giữ bình tĩnh lại, Phác Xán Liệt nghiêm túc nói tiếp, "Chuẩn bị chút đi, sửa sang tờ báo cáo tài sản, rồi sắp xếp nhân lực trong đội, thiết lập tài liệu cho studio, tiện thể thăm dò mong muốn của bọn họ."

"Yên tâm, cứ giao cho em." Ngô Thế Huân đứng lên định đi, bỗng nghĩ đến gì đó ngoảnh đầu mở miệng, "Anh, vậy có nhận quảng cáo không..."

Suy nghĩ một chốc, Phác Xán Liệt thình lình nảy ra ý nghĩ xấu, trong bụng đã bất chấp tất cả, "Nhận chứ, sao lại không, ngày đó cậu nhớ chụp ngoài lề*."

(*Có thể là chụp thời điểm NG, cũng có thể là chụp lại chuyện thú vị lúc giải lao của nhân viên, diễn viên nào đó.)

Công ty nâng người mới Phác Xán Liệt không có ý kiến, đời người thăng trầm anh không quan tâm. Nhưng dùng thủ đoạn vừa gắng gượng vừa nhàm chán tiếp cận, anh không muốn, nhất là thời điểm theo đuổi vợ, chuyện này chẳng khác gì chĩa súng về phía anh.

"Cái gì mà ngoài lề?"

"Lúc đó rồi biết."

Tháng ngày cứ trôi nhanh như vậy, bây giờ đã hết nửa tháng, Phác Xán Liệt lặn lội từ núi sâu thẳm bò ra ngoài, đầu tiên là gặp Vương Tuệ, vờ biểu diễn chân thành một phen, nói rằng từ tận đấy lòng anh không muốn ký kết với công ty nào khác, làm Vương Tuệ xúc động thiếu điều rơi nước mắt.

Nhưng dù sao đều là hai kẻ dối trá, Phác Xán Liệt nói không muốn ký với công ty khác, không có nghĩa sẽ gia hạn hợp đồng. Vương Tuệ chính là ví dụ điển hình của người cẩn thận làm theo kế hoạch nhưng vẫn chưa lấp kín đường lui.

Kết thúc bữa ăn với Vương Tuệ đã gần mười một giờ đêm, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân về nhà hắn một chuyến lấy áo sơ mi bản giới hạn, sau đó anh tự lái xe về nhà.

Mở cánh cửa ra, phát hiện căn nhà đen thui.

"Quả nhiên, đã đi rồi." Phác Xán Liệt đã nắm rõ kết quả, nhưng giây phút mở cửa vẫn thầm mong đợi, nghĩ có thể có kinh hỉ ngoài dự liệu.

Anh kéo valy vào. đặt sang một góc, lề lối trong nhà anh đã nhớ như in, chẳng muốn dọn cũng chẳng muốn bật đèn, thay giày ra liền nằm phịch xuống sô pha, vừa nãy ăn một ít đồ cay, làm anh hơi nhộn nhạo, dạ dày như bị thiêu đốt.

Bỗng nhiên anh nhớ lại khoảng thời gian hẹn hò với Biên Bá Hiền năm đại học, khi đó hai người một không cay không vui, một không đụng trái ớt dù một lần, khi ăn cơm cũng như cặp đôi khác, Biên Bá Hiền thử cho Phác Xán Liệt nếm món cay một chút, Phác Xán Liệt cay xè hít nước mũi không ngớt, lúc ấy Biên Bá Hiền sẽ vừa cười vừa mở hộp sữa bò cho anh.

"Haiz, nếu bây giờ cho anh ly sữa bò, anh liền kéo em đi kết hôn." Phác Xán Liệt đang nghĩ ngợi, không biết là ông trời mở mắt hay thần tiên giáng trần, tiếng cửa mở vang lên, phòng khách thoáng một cái đã sáng choang.

Phác Xán Liệt ôm bụng ngồi dậy, thấy Biên Bá Hiền xách tui đổi giày trước cửa, rồi ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Phác Xán Liệt lộ vẻ kinh ngạc không hề che giấu, giây trước còn nhớ người, giây sau đã hiện trước mặt, cái này có thể tính cậu đã đồng ý lời cầu hôn chưa?

"Ánh mắt anh thế là sao, gặp quỷ à." Dứt lời, Biên Bá Hiền vào bếp rót sữa bò nóng vào ly, "Ngô Thế Huân nói tối nay anh ăn cay, lúc đi trông anh không ổn lắm."

Phác Xán Liệt đứng dậy đi tới bếp, "Em thương tôi?"

Biên Bá Hiền không đáp, dùng tay sờ sờ ly, thấy độ nóng vừa đủ thì đưa cho Phác Xán Liệt, "Mau uống chăm dạ dày, bản thân thế nào còn không rõ à, ăn cay cho lắm vào."

Rõ ràng đang bị mắng, Phác Xán Liệt lại đắc ý trong lòng. Anh nhận ly, tầm mắt vẫn không rời Biên Bá Hiền, tựa như khi trước, chậm rãi nuốt từng ngụm từng ngụm.

"Được rồi, thuốc dạ dày tôi bỏ trong bao kia, vẫn không khỏe thì ăn thêm cháo, nếu không còn gì tôi..."

Còn chưa nói xong Biên Bá Hiền đã bị Phác Xán Liệt ôm vào lòng, ôm rất chặt, Phác Xán Liệt không nói gì, ôm một lát liền buông ra, tuy thế, Biên Bá Hiền lại cảm thấy hàng trăm hàng nghìn câu anh muốn nói chất chứa trong cái ôm này.

"Chủ nhật phải quay quảng cáo, buổi trưa bọn họ không cho cơm, Biên tổng có thể tới giúp tôi không."

Dùng chân cũng biết lừa người, địa vị của Phác Xán Liệt là gì, ai dám để anh đói, đối diện với đôi mắt anh, trong đó tủi thân là giả, nhưng chờ mong lại chân thật kì lạ, Biên Bá Hiền hoàn toàn không thể bật ra lời từ chối.

"... Anh muốn ăn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top