Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù hôm nay là chủ nhật, Biên Bá Hiền vẫn theo thói quen dậy sớm. Tối qua tuy Phác Xán Liệt uống nhiều, nhưng cũng tính là dịu dàng, vì vậy Biên Bá Hiền không khó chịu bao nhiêu. Cúi đầu nhìn, đồ trên người không biết đã được đổi thành bộ quần áo ở nhà từ khi nào, còn có mùi bột giặc nhàn nhạt.

Biên Bá Hiền rửa mặt rồi đi ra phòng ngủ, nương theo âm thanh vào phòng bếp. Phòng ăn và phòng bếp nhà cậu không có tường ngăn, từ xa đã thấy bóng lưng to rộng, mặc sơ mi của cậu, chiếc áo vốn thuộc oversize, thế mà anh mang vào lại nhỏ lạ thường.

Eo Phác Xán Liệt buộc tạp dề, tôn lên đường cong đáng hâm mộ. Anh quay lưng về phía Biên Bá Hiền, hí hoáy với nồi cơm, xem ra tâm trạng không tệ, chỉ nhìn lưng đã đủ khiến người ngoài biết anh đang vui.

Không quá hai phút, Phác Xán Liệt bưng dĩa gà rán vừa chiên xong, lúc xoay người liền đối diện ánh mắt Biên Bá Hiền.

"Em dậy rồi?" Phác Xán Liệt cười nhẹ, bỏ dĩa lên bàn, sau đó lấy mứt hoa trong tủ lạnh, tiếp tục loay hoay trong phòng bếp, ngoảnh đầu hỏi, "Sữa nóng hay cà phê?"

Biên Bá Hiền cầm miếng bánh mì trát mứt hoa lên, "Sữa đi."

Ánh nắng sáng rực hòa dịu, chiếu lên bàn ăn. Sữa bò ấm áp, bánh mì giòn, mứt quả thơm lừng và trứng chiên, còn được người yêu chăm sóc, tặng vô số nụ cười ấm áp.

Hi vọng thời gian trôi chậm, để khoảnh khắc này dài lâu. Hi vọng thời gian trôi nhanh, để chúng ta cứ như vậy đến tóc bạc trắng.

"Em cứ nhìn anh chằm chằm, anh sẽ ngại đó." Phác Xán Liệt nhìn con ngươi Biên Bá Hiền không chuyển động, đang ăn nên không tiện nói, bèn trêu cậu, "Có chuyện gì muốn nói sao?"

Biên Bá Hiền bĩu môi, "Ừ, trứng gà không tệ."

Phác Xán Liệt mở to mắt, đầy chờ mong, "Thế thôi?"

"... Bánh mì nướng cũng không tệ?"

"Biên tổng, sao xuống giường là không nhận người vậy, chiếm tiện nghi xong không định chịu trách nhiệm với anh à?" Phác Xán Liệt mặt dày hỏi.

Biên Bá Hiền thoáng dừng lại, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cầm con dao trát mứt hoa chĩa về phía Phác Xán Liệt, "Anh không biết xấu hổ hả! Cái gì mà chiếm tiện nghi, tôi chiếm khi nào! Ngoại trừ ngồi xe Kim Chung Nhân tôi chỉ chiếm tiện nghi ngoài miệng, tiện nghi còn lại đều do anh chiếm hết!"

Phác Xán Liệt cười hì hì, "Vậy anh chịu trách nhiệm với em."

Lúc này Biên Bá Hiền mới nhận ra mình sập bẫy, cắn môi không nói gì nữa, cởi bao tay rồi bưng dĩa chậm rãi đi vào bếp, lúc đi ngang qua Phác Xán Liệt làm bộ lơ đãng nói, "Lúc trước chưa nói chia tay mà, mau ăn nhanh lên, ăn xong để tôi rửa chén."

Phác Xán Liệt sững sờ, cũng may anh đang quẹt mứt chưa ăn, nếu không đã mắc nghẹn. Hồi đó hai người không ai điện ai, đều bị mất liên lạc, chỉ biết tìm kiếm nhau.

Cũng không ai nói lời chia tay.

Mối tình này chẳng ai đúng ai sai, chẳng qua vận may chưa đến, mọi chuyện chất thành đống, để rồi hối tiếc quá khứ. Bây giờ Phác Xán Liệt theo đuổi, không phải vì anh đã làm sai điều gì, chỉ là về tính cách, anh khá chủ động. Biên Bá Hiền cũng không phải người già mồm, nếu còn yêu, khi đó chưa phải lúc thích hợp, thì bây giờ đã đúng thời điểm.

Phác Xán Liệt bưng dĩa bỏ vào bồn rửa chén, vòng tay ôm eo Biên Bá Hiền từ đằng sau, tựa đầu lên vai cậu, "Vậy chúng ta hòa thuận rồi sao?"

"Ừ." Biên Bá Hiền cười nhẹ, "Anh rửa chén không sạch, rảnh tay thì lau bàn đi."

Lòng Phác Xán Liệt đã lâng lâng lên trời, lau bàn? Kêu anh lau khắp nhà anh cũng bằng lòng!

Thu dọn xong xuôi, định gọi Ngô Thế Huân lấy quần áo giùm, hai anh em như có thần giao cách cảm, Phác Xán Liệt vừa mở màn hình đã hiện có người gọi đến, Ngô Thế Huân.

"Alo? Anh định gọi cho cậu đây."

Giọng Ngô Thế Huân hơi nôn nóng, "Anh ở đâu đó? Sao trong nhà không có ai."

"Ở nhà anh Bá Hiền này." Phác Xán Liệt không nhanh không chậm đáp, "Đúng lúc lắm, cậu lấy quần áo giúp tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ."

"Ôi chao! Suốt ngày chỉ biết yêu đương! Anh có biết hôm qua em chạy về..." Ngô Thế Huân tiếc mài sắt không thành kim, giống đại thần trên triều đình vậy, nhìn vị vua ngu đần mê muội với sắc đẹp trách móc: Người đẹp giết nước!

Biên Bá Hiền đúng là người đẹp, tuy Phác Xán Liệt không tính là vị vua ngốc, cùng lắm hơi lưu manh, nhưng tình huống thế nào anh nắm rõ. Ngô Thế Huân chưa dứt lời anh đã cắt ngang, "Chuyện hợp đồng à? Vương Tuệ tìm cậu nói chuyện đúng không? Anh chưa vội cậu gấp cái gì, đến rồi nói sau."

Ngô Thế Huân thầm mắng một câu rồi cúp điện thoại, nhịn khó chịu đi lấy đồ. Vừa đi vừa lầm bầm, "Tốt tốt tốt, hoàng thượng chưa vội, thái...thái... Thái Thượng Hoàng* gấp!"

(*Cha của vua.)

"Sao thế?" Biên Bá Hiền lau khô tay, vào phòng khách ngồi cạnh Phác Xán Liệt trên ghế sô pha.

Phác Xán Liệt tiện thể kéo tay cậu qua, vuốt ve ngón tay cái đẹp đẽ, "Hợp đồng năm năm, sắp đến hạn rồi. Công ty tìm đủ cách để anh gia hạn, xem ra sẽ chèn ép Ngô Thế Huân."

"Anh không định ký với công ty khác?"

"Có vài công ty lớn đã quăng móc câu, nhưng anh đều từ chối. Anh muốn thành lập nơi làm việc riêng, tự mình sáng tác." Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn cậu, "Nếu làm tốt, anh vẫn là ca sĩ thế giới Phác Xán Liệt, còn không, anh sẽ là thanh niên thất nghiệp."

Biên Bá Hiền nhìn đôi mắt anh, con ngươi không tự tin trăm phần trăm,

Cũng không lo lắng chút nào.

"Coi bộ không phải anh sợ mình làm không tốt."

Phác Xán Liệt cười, "Trước đây thì từng, nhưng giờ không, có Biên tổng nuôi anh, anh không lo ăn lo ở. Biên tổng, xin em nhận nuôi."

Biên Bá Hiền cười khẽ đẩy đầu anh, "Đoan trang lên xem."

"Hôm qua em đã biết Lý Chí Ngôn là người Vương Tuệ nhắm rồi đấy, bà đã cân nhắc chuyện anh không gia hạn, vì thế đã chuẩn bị trước. Không bàn về phong cách ca hát của Lý Chí Ngôn, con đường cậu ta đi không khác anh năm đó bao nhiêu, hơn nữa mới debut đã nhận lịch trình ngon nghẻ, có thể thấy mức Vương Tuệ coi trọng cậu ta. Anh dám chắc, nếu anh không gia hạn, Vương Tuệ sẽ đặt hết sự chú ý lên Lý Chí Ngôn."

"Bà ấy xây dựng hình tượng cậu ta gần giống anh, không những muốn kiếm tiền, mà còn chèn ép anh. Anh không trực thuộc công ty bà ấy, ắt hẳn công ty bà không thể vực dậy." Biên Bá Hiền nói, "Có điều, anh náo năm đó cậu ta không khác anh bao nhiêu? Sao em cảm thấy hai người như một trời một vực, dù lúc đó anh mới debut, da mặt cũng không mỏng lắm."

"Ồ, hóa ra Biên tổng luôn quan tâm anh à!" Phác Xán Liệt đầu trộm đuôi cướp, thấy Biên Bá Hiền đen mặt thầm cười trộm rồi mới giữ bình tĩnh, "Không sống với tính cách thật sớm muộn gì cũng sụp đổ, anh là ca sĩ, ai thèm để ý tính anh ra sao, hát xuôi tai thôi, hơn nữa ít người ghét tính anh mà, đúng không."

Biên Bá Hiền không màng anh tự luyến, hỏi tiếp vấn đề ban nãy, "Vậy bà ấy thế nào, anh định làm gì?"

"Tùy cơ ứng biến." Phác Xán Liệt ung dung đáp, "Vẫn là câu nói kia, anh là ca sĩ, có thể tự sáng tác, chỉ cần chuẩn bị album cẩn thận là được."

Khi Ngô Thế Huân chạy tới thân thiết mua thêm hoa quả, cởi giày rồi ngồi trên ghế nhà Biên Bá Hiền, sau đó vội vàng lấy một xấp văn kiện trong túi ra, "Anh, anh xem, trong này có bản thảo hợp đồng Vương Tuệ đưa cho em hôm qua, có hai hợp đồng game show mới. À cái này nữa, quảng cáo đồng hồ đeo tay X, tuần sau hết hạn, hợp đồng với Biên tổng thì một tháng. Vương Tuệ nói nếu anh gia hạn, hai hợp đồng game show đều do anh chọn lựa, làm khách mời cố định, ngoài ra, có thêm quảng cáo cấp S. Đúng rồi, bà ấy bảo sẽ tìm đội ngũ sáng tác có tiếng ở nước ngoài chuẩn bị album mới giúp anh."

Phác Xán Liệt cầm xấp tài liệu lật qua lật lại, tuy hợp đồng không thay đổi gì lớn, ngược lại là cho thêm rất nhiều quyền lợi, thật sự hấp dẫn, "Bữa qua bà ấy gọi cậu gấp vậy, không phải chỉ có miếng ngọt này chứ?"

Ngô Thế Huân gật gù, "Anh nghĩ trúng phốc, bà ấy nói, nếu anh không gia hạn, những điều này sẽ đổi sang Lý Chí Ngôn."

Biên Bá Hiền liếc vài lần, "Quảng cáo này, không phải dưới trướng Kim thị sao? Chuyên làm đồ ngủ cao cấp, tôi không biết Vương Tuệ các cậu là người thế nào, nhưng bà ấy dám chắc có thể chuyển cho Lý Chí Ngôn?"

"Ý anh Bá Hiền là sao?" Ngô Thế Huân thắc mắc.

"Trước đây Kim Chung Nhân đã sáp nhập làm một với thương hiệu này, tuy hai nhãn hiệu khác nhau, nhưng thật ra bộ phận thiết kế và quản lý đã qua một đợt chọn lọc. Bỉ nhân bất tài, chẳng qua tôi vừa hay phụ trách tổng thiết kế của nhãn hiệu đó, không phải tôi làm việc tư, mà quần áo tôi thiết kế phải chọn người thích hợp mới đồng ý hợp tác."

(*Người có kiến thức sơ sài, không có tài. Là câu nói khách khí/ *Vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.)

"Thật là, anh đúng là nhân tài á!" Ngô Thế Huân nuốt nước miếng.

Phác Xán Liệt gật đầu, lại bắt đầu không nghiêm chỉnh, "Nghe anh nói này, anh cậu đã có Biên tổng rồi, đối với ân huệ nhỏ của Vương Tuệ, cậu nghĩ anh có để ý không?"

Ngô Thế Huân thầm nguyền rủa, lườm anh nói, "Em đã hỏi nhân viên trong đoàn, mọi người sẵn sàng đi theo anh. Phòng thu lúc trước anh đến đã thiếp lập xong. cả đội đang bắt tay chuẩn bị, bước vào giai đoạn vận hành thử, sẽ cho anh kiểm duyệt trước khi phát hành album."

"Cảm ơn, hôm nào anh sẽ mời mọi người một bữa." Phác Xán Liệt khẽ thở dài, tràn đầy cảm động, "Có ai cần phí bồi thường vi phạm hợp đồng nói cho anh, khi theo anh không thể chịu thiệt được."

"Yên tâm. Bên Vương Tuệ em sẽ xử lý, anh cứ chăm chút cho album mới, bọn em tin anh. Phía Lý Chí Ngôn cũng không cần bận tâm, về độ hot cậu ấy kém anh ngàn dặm, mà em nói cái này. anh mau xem weibo đi, anh và Bá Hiền đã chiếm trend lâu lắm rồi." Nghe vậy, Phác Xán Liệt lấy điện thoại ra, trend thứ nhất là [Phác Xán Liệt Biên Bá Hiền song ca], thứ hai là [Kỉ niệm đại học X thành lập], thứ ba là [Phương Nhu fan Xán Bạch].

Ba trend này đều từ weibo Phương Nhu, tối qua Phương Nhu đăng video sân khấu lên weibo, còn ghi trạng thái, "Nhiều năm trôi qua, fan đầu đã trở về, xin thứ lỗi vì chưa được đồng ý đã đăng, nhưng hát hay quá!" Còn đặc biệt tag Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.

Đáng tiếc hôm qua hai vị trong cuộc hô mưa gọi gió, không rảnh để ý, ai ngờ từ tối qua đến sáng nay, độ hot vẫn chiếm nhất nhì.

Phác Xán Liệt không nói hai lời liền chia sẻ bài đăng, tiện thể gõ vài chữ: Fan đầu nói không sai, giọng Biên tổng rất đáng để hâm mộ!

Biên Bá Hiền khẽ tay anh, "Anh làm gì thế, cái này chẳng phải rước họa vào thân sao?"

"Chúng ta ấy mà, đằng nào cũng công khai, tuy anh rất muốn giấu cục cưng của mình đi, nhưng phải cho người khác biết em đã có anh. Dù thế thình lình công khai với fan cũng không tốt, không phải anh lo fan quay lưng, chẳng qua ít nhiều cũng khiến mọi người đau lòng. Anh biết sẽ có người bảo vệ mình, nói đây là đời sống riêng, quyết định đều thuộc về anh. Nhưng sai rồi, mọi người đã theo anh nhiều năm, anh phải suy xét về cảm nhận của các bạn ấy. Vậy nên, cần làm các bạn ấy chấp nhận chầm chậm."

Biên Bá Hiền nhìn anh, rũ mi gật đầu, share weibo của Phác Xán Liệt: Bị anh ấy gài bẫy phải lên múa rìu qua mắt thợ!

Hai weibo vừa đăng, phút chốc đã nổ tung, CP này đột nhiên xuất hiện, vỏn vẹn một ngày trời, chiếm đoạt tất cả trend.

Trong phòng làm việc, một người phụ nữ trung niên mặc đồ tinh tế ngồi bên bàn, màn hình điện thoại chớp sáng mấy lần, bà mở ra xem, là tin nhắn Ngô Thế Huân gửi: Cảm ơn giám đốc Vương đã tận tụy chiếu cố nhiều năm, Xán Liệt không gia hạn, có duyên sẽ hợp tác.

Khóe miệng bà giật giật, sau khi thoát mục tin nhắn, màn hình hiện lên video Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền song ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top