Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Để tranh thủ cơ hội nói chuyện, hai ngày nay Phác Xán Liệt tiên sinh vô cùng tích cực dưỡng bệnh.

Mỗi bữa cơm đều yêu cầu đầy đủ dinh dưỡng. Ngô Thế Huân đến nhà đưa cơm cho anh, chừng mỗi mười phút là nghe Phác Xán Liệt hỏi một câu.

"Thế Huân này, có phải tới giờ uống thuốc không?"

"Thế Huân này, cậu xem chút nữa uống thuốc là vừa chứ?"

"Thế Huân này, vừa nãy anh uống thuốc này chưa? Uống lần nữa đúng không."

"Thế Huân này, uống mấy viên mới hết bệnh đây?"

Ban đầu Ngô Thế Huân còn kiên trì nói uống ba lần một ngày, sau đó phiền không chịu được, gào lên như Thủy Tinh dâng nước, "Không hết được! Đừng uống nữa! Chờ chết đi!"

Cứ như vậy qua hai ba ngày, sau đợt bệnh này còn khiến Phác Xán Liệt khỏe mạnh hơn.

Ánh tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên ghế, chiếu lên tóc một người lẳng lặng lật tạp chí.

Tận lúc nắng chiều dần khuất, chỉ ở tầng này mới nhìn thấy tà dương, Biên Bá Hiền bỏ tạp chí xuống. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Người đến là người quen, cũng nằm trong dự đoán cậu.

"Kim Chung Nhân cho địa chỉ?" Biên Bá Hiền nhìn tên cao kều trước mắt, hỏi.

Dĩ nhiên Phác Xán Liệt không thể bán đứng Kim Chung Nhân, nở nụ cười thâm thúy khó lường, tự giác chui vào nhà Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền đóng cửa lại, quay đầu đã thấy Phác Xán Liệt đi khắp nơi, vừa nhìn vừa xoi mói bình phẩm, chỉ chỉ chỏ chỏ.

"Thiết kế phòng khách không tệ, vị trí sô pha đúng là vừa ý tôi."

"Nhà bếp cũng được, rất tốt rất tốt, có cảm giác cuộc sống."

"Ớ? Phòng ba cư sao chỉ có một phòng ngủ? À, hóa ra đổi thành thư phòng... Oa, đây là phòng em làm việc à?"

"Không cho vào."

Phác Xán Liệt cười hì, "Cũng đúng, phòng của thiết kế sư sao tùy tiện vào được."

Biên Bá Hiền muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lay chuyển không khí tạo thành ngọn gió nhẹ, thổi xuống bức vẽ chân dung.

"Vậy còn em? Thấy thế nào? Đừng khách khí!"

Nghe vậy Biên Bá Hiền hóa đá, đồ nhà tôi! Tôi không khách khí! Anh có thể khách sáo chút không hả!

Cuối cùng Phác Xán Liệt không khách khí thật, đổi khách làm chủ chiên hai miếng sườn bò bưng lên bàn, còn bỏ bông cải xanh nửa sống nửa chín trang trí.

"Có rượu không?" Phác Xán Liệt quay đầu tìm tòi.

Biên Bá Hiền thích sưu tầm rượu đỏ, từ nước ngoài về đều đem theo hết, tủ rượu chất đầy.

Cậu chỉ tay, "Ngài không biết ngại thế còn hỏi tôi? Tự lấy đi."

Phác Xán Liệt vui lên, "Lát nữa cùng nhau uống, trước mắt nói chuyện đã."

Biên Bá Hiền gắp lát thịt vào miệng, vị giòn và nước tương quanh quẩn đầu lưỡi, khiến người ta nhớ lại năm tháng đã qua.

"Không ngờ nhiều năm vậy rồi, tay nghề chẳng xuống chút nào."

"Sau này em muốn ăn thì tôi làm cho." Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên đáp.

Biên Bá Hiền cúi đầu, "Giỡn thôi, lời này tôi nghe nhiều rồi."

Trầm mặc chua xót một lúc, Phác Xán Liệt chậm rãi mở miệng, "Xin lỗi, là tôi nuốt lời... Em muốn nghe chuyện khi đó không."

"Anh cứ nói."

"Sau khi cãi nhau với em, hình thức luyện tập là khép kín, lúc về thì tôi không liên lạc với em được."

Phác Xán Liệt không nói thêm khoảng thời gian tiếp theo đã điên cuồng tìm kiếm Biên Bá Hiền thế nào, chỉ nói nguyên nhân cơ bản nhất.

Biên Bá Hiền cười, "Xem ra là không duyên phận. Vừa khéo thời gian đó tôi đến nhà người thân, điện thoại bị cháu tôi làm rơi xuống bồn cầu."

"Bồn cầu á?" Phác Xán Liệt trợn mắt lên, "Dù hỏng điện thoại, nhưng thẻ làm lại được mà!"

Biên Bá Hiền bỏ nĩa xuống, đối diện đôi mắt Phác Xán Liệt, "Làm hay không khác nhau cái gì?"

Lúc Phác Xán Liệt nhận điện thoại lại, đếm không xuể bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều từ Biên Bá Hiền. Nhưng anh không về, không có cách nào để về

Đến khi anh về rồi, Biên Bá Hiền đã đi mất.

Cứ như vậy vuột mất năm năm.

"Bá Hiền..." Phác Xán Liệt nhìn cậu chăm chú, "Hai hôm nay tôi nghĩ rất nhiều, về chuyện tương lai của chúng ta. Tôi biết tôi có nhiều chỗ cần cải thiện, cần rèn luyện với em, chúng ta cần thời gian, có thể cho tôi cơ hội không."

"Anh biết kiểu người gì hạnh phúc nhất không? Hay sống ở hiện tại, không lún vào quá khứ, không suy nghĩ quá trớn về tương lai." Biên Bá Hiền thở nhẹ, "Nếu như bây giờ không thích, cái gọi là rèn luyện cùng lắm chỉ là ảo tưởng của anh, cuốn vào nổi khổ của tôi."

Phác Xán Liệt nhìn cậu, không nói gì. Ánh đèn ấm cùng chiếu lên bàn ăn, mà lúc này tim Phác Xán Liệt như băng lạnh.

"Không sao, em cứ chăm sức khỏe cho tốt , còn lại giao cho tôi."

Biên Bá Hiền thấy anh cố gắng che giấu vẻ mặt lạc lõng, bỗng nhiên bật cười, "Nhưng tôi không phải nếu như."

Nếu như bây giờ không thích, cái gọi là rèn luyện cùng lắm chỉ là ảo tưởng của anh, cuốn vào nổi khổ của tôi.

Nhưng tôi không phải nếu như.

Tôi là Biên Bá Hiền, vẫn là một Biên Bá Hiền thích Phác Xán Liệt như cũ.

-

Chú thích:

Phòng ba cư là chỉ ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng vệ sinh, hoặc là ba phòng hai sảnh hai vệ, cư chỉ phòng khách, phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top