Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, Biên Bá Hiền không kịp phản ứng, dường như là nhảy cẫng lên ghế trong chớp mắt. Rồi bỗng thấy mình hơi lố, nhìn vào gương chỉnh sửa mặt mày mới sải bước ra ngoài. Kim Chung Nhân mới tiếp khách xong, đang nghĩ trưa, tới văn phòng Biên Bá Hiền định rủ cậu ăn cơm, đúng lúc cậu đi như gió thoảng qua anh, ngó cũng không thèm ngó một cái.

"Này!" Kim Chung Nhân cản lại, "Dù sao tớ được xem là người đứng đầu công ty, mà coi như không phải hai đứa cũng là bạn nhiều năm, cậu không nên xem tớ là không khí chứ!"

Biên Bá Hiền bĩu môi, vỗ vai Kim Chung Nhân lấy lệ, an ủi, "Tớ có việc gấp, lát nữa nói sau."

"Gấp cái..." Còn chưa nói hết Biên Bá Hiền đã lách đi, Kim Chung Nhân xoay mình chỉ tay với tấm lưng, nói không nên lời, trùng hợp có hai nhân viên bước qua chào hỏi hắn, hắn đành rút những lời không mấy tốt về, hậm hực nói khẽ, "Chẳng phải vợ tới tìm, gấp làm gì..."

Vậy mà hắn đoán trúng phốc, "vợ" mà Kim Chung Nhân nói đang đắc ý dựa thân mình mét tám có thừa ngồi trong xe, còn cầm bánh dâu như đồ quý, ánh mắt nhìn chằm về hướng thang máy, tựa như hòn vọng phu.

Dọc đường Ngô Thế Huân đã hiểu kha khá, "Đợt anh bị bệnh nói gì mà chị dâu đón, không phải là Biên tổng chứ?"

"Không phải."

"Vậy thì tốt vậy thì tốt." Ngô Thế Huân nhỏ giọng nhủ.

Phác Xán Liệt chuyển đề tài, "Chưa theo đuổi được đâu, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn." Dứt lời liền làm Ngô Thế Huân sợ hãi, suýt nữa đã bị nghẹn nước chết, "Cái gì, anh thật lòng hả? Dù anh không đoan chính..."

"Nói ai không đoan chính?" Phác không đoan chính cắt ngang, "Cái này gọi là tiêu sái?"

Ngô Thế Huân dừng một chút, "Tuy anh không đoan chính mấy, nhưng chưa gây chuyện bao giờ, lần này anh chơi lớn quá."

Phác Xán Liệt nhìn hắn, cười xuề, "Anh cậu không phải loại người khốn nạn, không thành tâm thì chẳng chơi đùa lung tung."

Ngô Thế Huân sững sờ, "Vậy anh..."

"Ơ! Em ấy xuống rồi!" Phác Xán Liệt sáng mắt, mở cửa xe đi tới đón.

Nhìn bóng lưng to lớn kia, Ngô Thế Huân chỉ thấy bộ dạng Phác Xán Liệt vô cùng chân chó, mọi lo lắng tạm thời vứt sau đầu, cảm giác như sau một thời gian dài bị chèn ép thì địa chủ ăn mướp đắng ngược lại, hắn cựa mình hát bài ca nông nô, thoải mái kỳ lạ.

"Hóa ra có người quản anh mình được."

Sải chân dài đến trước mặt Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt như dâng của báu đưa bánh dâu cho cậu, "Biết em thích, trên đường thấy nên mua cho em."

Ánh mắt Biên Bá Hiền toát vẻ cảm động, phút chốc cậu không ngăn được nụ cười trên môi, "Lấy lòng tôi?"

"Cũng đúng, muốn giữ tim vợ, đầu tiên phải chiếm dạ dày vợ trước." Phác Xán Liệt thừa nhận tự nhiên, tiện thể thả dê không biết xấu hổ một phen.

Biên Bá Hiền ho nhẹ hai tiếng, "Phác Xán Liệt, ở đây có camera, anh ý tứ chút đi."

"Nói chuyện với em, đưa đồ ăn, đâu làm chuyện gì xấu." Nói xong, anh bỗng mỉm cười đen tối, "Hay là, em ám chỉ tôi?"

"Mấy năm không gặp, da mặt anh thật là... Dày hơn không ít đâu." Biên Bá Hiền hí mắt, không nhận ra là ghét hay vui ngầm, nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm rồi, "Cảm ơn cái bánh, tôi sẽ ăn thật no, không thì anh về ăn cơm trước đi..."

Lông mày Phác Xán Liệt nhíu lại, "Đừng vô nhân tính thế chứ, tôi cất công đi một quãng thật xa, tốt xấu gì Biên tổng phải mời tôi một bữa."

Biên Bá Hiền bị oan, rõ ràng sợ làm trễ công việc Phác Xán Liệt nên mới nói vậy, vậy mà bị quy thành kẻ không tình người, định hé miệng giải thích thì điện thoại đổ chuông, là Kim Chung Nhân gọi.

"Alo?"

"Đi gặp vợ hay gì?" Giọng trêu tức của Kim Chung Nhân vang lên, thông thường nghe thế Biên Bá Hiền sẽ lười không nói lại, cùng lắm chỉ oán giận trở lại, nhưng bây giờ, nhà xe vắng vẻ chỉ có hai người, Kim Chung Nhân nói gì còn vang vọng trong bãi, Phác Xán Liệt nghe rõ mồn một, cũng khiến mặt Biên Bá Hiền đỏ bừng vô cùng xuất sắc.

"Không ngờ tôi đã qua cửa đối ngoại rồi." Phác Xán Liệt cười, nhân lúc Biên Bá Hiền ngẩn người cướp điện thoại, "Kim tổng, tôi định mời Biên tổng ăn trưa, ngài xem được không?"

Mất vài giây Kim Chung Nhân mới biết người nói là ai, sau khi phản ứng lại hận không thể bịt kín miệng mình, đùa chút thôi ai ngờ là vợ thật, còn là vợ cũ!

Thế là chột dạ cười ha ha, "Đương nhiên, đương nhiên, các cậu cố gắng ăn, ăn nhiều vào..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top