Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119: Đã lâu không thấy

TV bên trong đại sảnh của khách sạn đang phát lại lễ trao giải tối hôm qua, đây là giải thưởng phim truyền hình uy quyền nhất, vẫn luôn được khán giả chú ý, vậy nên cho dù là đang phát lại cũng vẫn hấp dẫn không ít lữ khách chú ý.

Phim tình cảm đô thị thương chiến 《Nhà》 trong bảy tháng đầu liền một đường phiêu hồng, không chỉ có rating danh tiếng, bây giờ còn trực tiếp bao quát phim truyền hình xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất, còn có giải thưởng nhiếp ảnh tổng cộng năm giải thưởng. Còn có đề cử đạo diễn xuất sắc nhất, trong một đêm chiếm lĩnh toàn bộ trang nhất của các tờ báo lớn.

"Cậu xem cậu xem, là Cao Hạ nhà tôi nha! Tối hôm qua được đề cử ảnh đế, tối kích động đến thiếu chút nữa không ngủ được!" Một cô gái chỉ vào màn hình TV thích thú nói, "Tại sao lại soái như vậy chứ? Bộ dáng anh ấy mặc tây trang quả thực...... A a a thật muốn ngủ cùng a!"

Một cô gái khác bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, vẫn công chính mà đưa ra đánh giá: "Ánh mắt của cậu đúng là không tồi, hai tháng trước anh ta vừa đạt giải nam phụ xuất sắc nhất, bây giờ lại được đề cử ảnh đế. Mấy năm nay, trong số các diễn viên, tôi xem trọng anh ta nhất, đoán chừng không bao lâu nữa, ảnh đế cũng là của anh ta."

"Cái đó là đương nhiên rồi, anh nhà tôi vừa quay xong một bộ điện ảnh chế tác lớn. Mọi người đều nói bộ phim điện ảnh này lấy hình tượng của anh ấy làm nguyên mẫu, hơn nữa còn hướng về các giải thưởng, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy kích động."

Trong màn hình TV, Cao Hạ mặc thân âu phục tây trang màu đen, dáng người của hắn rất cao, khí chất xuất chúng, chỉ cần đứng trên sân khấu của lễ trao giải liền tự nhiên lộ ra một cỗ phong thái tuyệt trác.

Nhận chiếc cúp nam chính xuất sắc nhất, hắn lễ phép cảm ơn rất nhiều người, khiêm tốn tỏ vẻ bản thân vẫn còn cần tiến bộ, hắn nói tiếp: "Kỳ thật hôm nay có thể nhận được giải thưởng này, tôi muốn cảm ở hai người này nhất. Một người là bạn tốt nhất của tôi, cũng là đạo diễn của bộ phim Thu Dật Bạch, nếu không có cậu ấy sẽ không có vinh quang của bộ phim ngày hôm nay, ở trong lòng tôi cậu ấy vĩnh viễn là đạo diễn ưu tú nhất."

Nói đến này, màn ảnh tự nhiên cũng chuyển đến vị trí của Thu Dật Bạch dưới khán đài. Cho dù hắn chưa đạt giải nhưng trên mặt đều là ý cười, một thân lễ phục màu lam rất xứng với khuôn mặt tuấn tú của hắn, khiến hắn nhìn còn loá mắt hơn so với minh tinh.

Cao Hạ nói tiếp: "Một người khác mà tôi muốn cảm ơn chính là một người bạn đã cho tôi sự cổ vũ rất lớn. Tôi đã đáp ứng sẽ mang cúp về cho cô ấy, bây giờ đã làm được nhưng cô ấy lại không thể ở dưới khán đài xem tôi nhận thưởng. Nếu cô ấy có thể ở trước màn hình thấy một màn như vậy, tôi hy vọng..... Mặc kệ cô ấy đang ở nơi nào đều có thể vui vẻ hạnh phúc."

Một góc trong đại sảnh, một cô gái mặc một chiếc váy màu lam dài, tuy rằng chiếc kính râm đã che kín hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, sau khi nghe xong những cảm nghĩ của Cao Hạ khi đoạt giải, cô đang cười với TV.

"Ninh Ninh, đi thôi!" Một cô gái khác dáng người cao thon từ toilet bước ra, phất tay với cô.

Hai người rời đại sảnh đi đến bể bơi của khách sạn, vẫn là Hồ Duyệt Đình không chịu nổi nữa bò lên trên bờ, nhìn Tả Ninh vẫn hưởng thụ trong nước cười nói: "Không tồi a, lúc trước em đến nước cũng không dám xuống, bây giờ kỹ thuật tiến rất xa a."

"Cái đó là đương nhiên rồi!" Tả Ninh cũng không khiêm tốn chút nào, ở trong hồ bơi hồ lâu mới đứng lên trước mặt Hồ Duyệt Đình, "Bơi lội chỉ là nhiệm vụ cấp gian nan của em, nhiệm vụ cấp địa ngục em cũng đề thu phục, cái này thì sợ cái gì?"

Hồ Duyệt Đình lấy khăn lông lau lau bọt nước trên mặt, liên tục lắc đầu: "Chỗ này vừa nóng, vừa buồn lại khô, cũng không biết tại sao em có thể ở lại đây nhiều ngày như vậy?"

"Em tới đây là để tìm cảm hứng, không phải đến để du lịch, sao có thể chọn cái này?" Tả Ninh ngửa đầu nghiêm túc đánh giá dáng người Hồ Duyệt Đình mặc áo tắm, "Em chuẩn bị viết một nữ chính phong tình vạn chủng, nếu không lấy chị làm khuôn mẫu đi?"

"Hành a, lúc trước tiểu thuyết của em chỉ có thể làm nữ phụ độc ác, bây giờ rốt cuộc cũng thăng cấp làm nữ chính."

Nhắc tới chuyện từ trước, Tả Ninh cũng nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: "Chị có thấy lễ trao giải tối qua không? Diễn viên diễn nguyên hình của chị cũng đạt nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đó thôi."

"Nếu nữ chính lấy nguyên hình của chị mà để chị đóng vai đó, nói không chừng có thể lấy ảnh hậu nhé! Chậc chậc, đáng tiếc, chị không có cơ hội!"

"Chị nói xem chị có kỳ quặc không, sự nghiệp đang như mặt trời giữa trưa lại lựa chọn rút lui, thật phí a!"

"Không có biện pháp, bởi vì tình yêu." Hồ Duyệt Đình đắc ý mà giơ giơ chiếc nhẫn kim cương trên tay, "Dù sao tiền chị cũng kiếm đủ rồi, kế tiếp nên thực hiện mộng tưởng du lịch vòng quanh thế giới của anh cả em."

"Thế giới này thật kỳ diệu, lúc trước chị không tin vào tình yêu, bây giờ ngược lại lại vì tình yêu mà không màng tất cả."

"Mà em trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu bây giờ ngược lại lại không tin."

Tả Ninh nhún nhún vai: "Em tin a, vẫn tin, chỉ là hiện tại...... Không cần mà thôi."

Hồ Duyệt Đình cười lắc đầu, hoàn toàn không màng hình tượng mà vươn eo, tuỳ ý dãn cơ thể: "Ngày mai chị sẽ đi, khám phá địa phương chưa từng đi."

"Nơi tiến theo là nơi nào? Châu Á, Châu Âu, Bắc Mỹ đều đã đi, sẽ không phải chị muốn đến Châu Phi chứ?"

"Châu Phi thì tạm thời còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đi Nam Mỹ trước, em thì sao? Sau đại mạc này sẽ đi đâu?"

Kỳ thật Tả Ninh cũng không biết nơi mình sẽ đến tiếp theo là chỗ nào, dù sao cô vẫn còn muốn ở thành phố Tây Bắc nóng bức này nghỉ ngơi lâu một chút, nếu cảm hứng, thì cũng có khả năng trực tiếp ở chỗ này hoàn thành một bộ tiểu thuyết.

Sinh hoạt sao, chỉ cần thích là được rồi, muốn đi đâu trước liền đi, nghĩ nhiều làm gì?

Hồ Duyệt Đình đi rồi, Tả Ninh cũng từ khách sạn trở về phòng, nếu cứ đi theo hướng tây thì chính thức bước vào sa mạc.

Bên này đều là những nơi mà chính phủ cố ý quy hoạch trở thành thắng địa du lịch, cô cũng không lo lắng đến việc có nguy hiểm, đi dọc đường đi cũng có thể gặp không ít khách trong khách sạn, đi đi dừng dừng, thích ứng trong mọi tình cảnh, vui vẻ tự tại.

Vì thế khi cảm thấy có chút buồn ngủ, cô dứt khoát ở lại một lữ quán gọi là "Khách sạn tiểu long môn", ngủ một giấc từ sáng đến chạng vạng.

Cô bị tiếng ồn ào dưới tầng đánh thức. Thiết kế của lữ quán giống với khách điếm trong phim cổ trang, có cảm giác phục cổ nhưng mà căn phòng hoàn toàn bằng gỗ nên hiệu quả cách âm quá kém.

Mùa hè ngủ nhiều có chút đau đầu, cô đang chuẩn bị ra ngoài hóng gió, mới mở một cửa liền nhìn thấy ở trong viện dưới tầng có không ít người.

Bà chủ lữ quán vừa vặn cũng ở trên lầu, nhìn thấy cô liền nhanh chóng chạy đến đón: "Ai nha cô gái nhỏ, tôi còn đang chuẩn bị đến tìm cô a. Là chuyện này, có một đoàn phim đóng phim ở phía tây sa mạc, đột nhiên gặp phải gió lốc, xe hỏng không sửa chữa được, không thể quay lại khách sạn, tạm thời ở lại lữ quán chúng tôi một đêm. Nhưng mà phòng ở lữ quán không đủ, vừa vặn phòng của cô lại lớn nhất, bên trong không phải vẫn còn hai phòng ngủ nhỏ sao, cô xem có thể cho hai cô gái vào ở cùng hay không? Cô yên tâm, tiền phòng tôi sẽ trả cho cô, chỉ là khi ra bên ngoài, mọi người thông cảm cho nhau một chút."

"Có thể a!" Tả Ninh trả lời rất dứt khoát, "Chiếc giường mà tôi ở rất lớn, ba người ngủ cũng được, nếu các cô gái đó đồng ý, tôi nhường cho họ, tôi sẽ ở trong phòng ngủ nhỏ."

"Tôi vừa nhìn là biết cô là người rất dễ nói chuyện." Bà chủ hào sảng vui mừng khôn siết, hướng dưới tầng hô lớn, "Vị khách này đã đồng ý nhường phòng, một phòng ngủ lớn một phòng ngủ nhỏ, có thể ở được năm cô gái."

Người trong viện sôi nổi ngẩng đầu lên xem, Tả Ninh cũng theo bản năng nhìn lướt qua đám người.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô liền đụng phải một ánh mắt quen thuộc.

Một người tuy đã hơn một năm không gặp, nhưng mấy ngày trước ở trên TV còn nhìn thấy-- ánh mắt kinh ngạc mà vui sướng.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top