Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Văn vật chữa trị sư

Quay phim hơn một tháng, tình huống muốn đổi nữ chính trong giới không phải không có, nhưng chung quy lại vẫn là trường hợp đặc biệt.

Thu Dật Bạch tuy có nói ra ngoài, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch đã chuẩn bị, sự tình không tới mức lệch lạc, hết thảy vẫn tiến hành theo kế hoạch.

Ba ngày quay phim trôi qua rất nhanh, trạng thái của Tả Ninh lúc này nhìn qua không tệ lắm, không có phẫn nộ, không có bi thương, chỉ là so với trước kia giống như ít cười hơn một chút, cũng an tĩnh một chút.

Cảm xúc của Giang Thuần Tâm so với lúc trước khi đến còn muốn kém hơn, ngoại trừ gặp Thu Dật Bạch, Cao Hạ và Tiểu Lâm lúc nào cũng mặt lạnh đón chào cô ta thì những người trong đoàn phim cũng không quá mức nhiệt tình với cô ta như trước.

Lúc đoàn phim trở lại thành phố đã là 10 giờ tối, Thu Dật Bạch trực tiếp công bố ngày mai đình công một ngày cho toàn thể mọi người nghỉ ngơi, mọi người vừa ngạc nhiên, vừa kinh hỉ, tuy nhiên cũng lo lắng tiến độ quay phim.

Tả Ninh không lý giải được, cảm thấy Thu Dật Bạch giống như đang che giấu chuyện gì đó, nhưng toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt ở chuyện làm sao tìm được người phục tu lại chiếc vòng nên cũng không có hỏi hắn.

Cô đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều tư liệu, đồ vật không phải là không thể sửa, nhưng mà hầu như đều sẽ để lại dấu vết, đại đa số người sửa đều dùng cách nạm vàng vào vết nứt trên vòng ngọc.

Nếu chiếc vòng chỉ bị vỡ thành hai khối thì nạm vàng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng chiếc vòng của cô bị vỡ thành năm khối, dùng phương pháp này chẳng khác nào trực tiếp biến vòng ngọc thành vòng vàng?

Cô muốn đồ vật phải giữ nguyên được nguyên trạng của nó, nhưng xem ra cái ý tưởng này rất xa vời.

Mơ mơ màng màng ôm điện thoại ngủ, đến khi cô tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Thu Dật Bạch mặc áo ngủ từ phòng tắm bước ra.

"Tỉnh?"

"Anh trở về từ lúc nào?" Cô nhớ rõ hôm qua hắn nói phải về nhà chính, cùng Thu Dật Mặc thương lượng một số việc.

"Không lâu lắm, vừa mới tắm rửa một cái." Hắn cúi người hôn lên trán cô, "Xuống giường đi, anh đưa em đến chỗ này."

"Đi đâu a?"

"Khó lắm hôm nay mới được nghỉ một ngày, đương nhiên là đi hưởng thụ thế giới của hai người!"

"Không muốn đi dâu, hôm nay muốn ở khách sạn nghỉ ngơi."

Nhìn bộ dạng xoa mắt làm nũng của cô, hắn thật hận bản thân không thể ngay lập tức ăn cô.

Nhưng mà hắn cũng biết tâm trạng của cô đang không tốt, cho nên hắn chỉ có thể nỗ lực khắc chế, đem cô từ giường kéo lên nhét vào phòng tắm vệ sinh cá nhân: "Nhanh chóng chuẩn bị đi, hôm nay nhất định phải đi, nếu không đi em sẽ hối hận."

Nhìn Thu Dật Bạch đưa mình đến một ngôi biệt thự, Tả Ninh trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt: "Anh muốn mang em đi nơi nào?"

Thu Dật Bạch chớp đôi mắt đào hoa, đắc ý nói: "Em đoán đi!"

"Anh không phải là......" Sắc mặt Tả Ninh bị doạ trắng bệch, "Thu Dât Bạch, anh đừng nói giỡn, lúc trước em đã nói với anh, em không suy nghĩ xa như vậy, lại nói..... Người nhà của anh khẳng định sẽ không đồng ý, em cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng anh kết hôn, Thu Dật Bạch, anh mau dừng xe lại!"

"Kíttt!"

Tiếng phanh xe vang vọng khắp tiểu khu yên lặng, ngón tay thon dài nắm chặt vô lăng có chút trắng bệch, khuôn mặt tươi cười của Thu Dật Bạch đã sớm không còn, trong mắt hắn hiện lên một tầng tức giận, trầm giọng nói: "Em chưa từng nghĩ muốn cùng anh kết hôn?"

Tính tình hắn trước nay vẫn rất tốt, đây là lần đầu tiên Tả Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi: "Em.... Ngày đó em đã nói với anh rồi, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, cha mẹ anh bên kia cũng....."

"Anh cũng đã nói với em, anh muốn cưới ai, chỉ có anh mới có thể làm chủ, em đã quên?"

Tả Ninh đương nhiên không quên, nhưng mà chuyện này, nói thì rất dễ, muốn thật sự đi đến bước cuối cùng, làm sao đơn giản như vậy?

Nhìn bộ dáng vừa sốt ruột vừa khó xử của cô, Thu Dật Bạch khẽ cắn môi, xoay người nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Nói cho anh, có phải từ trước em cũng không nghĩ tới tương lai của anh với em? Cho nên hôm trước ở nhà hàng anh muốn mang em về gặp cha mẹ, em mới có phản ứng như vậy?"

"Ngày đó...... Khi đồng ý kết giao với anh em đã nói rồi...."

"Ngày đó là ngày đó bây giờ là bây giờ! Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn không nghĩ đến sao?"

"Lâu sao? Tính cả hôm nay mới hơn 20 ngày chúng ta ở bên nhau, tính cả 23 ngày chúng ta gặp nhau cũng hơn có 40 ngày."

Thu Dật Bạch ngơ ngác nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó dựa vào ghế ngồi, không nói một lời nào.

Tả Ninh trong lòng bất an, cô căn bản không biết làm gì bây giờ. Cô vẫn luôn cho rằng vấn đề này hai người họ đã rất rõ ràng, nhưng mà cô sai rồi.

Toàn nói không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương chính là lưu manh, chẳng lẽ cô thật sự rất tra?

Nhưng mà kết hôn..... Tình trạng của cô và Thu Dật Bạch hiện tại, nói gì đến chuyện kết hôn?

Đừng nói đến kết hôn, nếu không phải gặp được Thu Dật Bạch, cô thậm chí còn cho rằng đời này cô sẽ không yêu đương.

Hai người cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, Thu Dật Bạch nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: "Hôm nay anh không phải muốn mang em về nhà, nói thật tuy anh có nghĩ đến, nhưng mà bây giờ như vậy, không làm vậy sẽ tốt hơn."

Điều này làm Tả Ninh có chút ngốc: "Vậy anh..... Rốt cuốc muốn đưa em đi đâu?"

Tuy rằng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng mà cô vẫn còn chút quẫn bách, có phải cô quá đa tình hay không? Hơn nữa..... Còn chọc hắn sinh khí?

"Đưa em đi gặp một người."

Thu Dật Bạch lần nữa khởi động xe, thấy khuôn mặt hắn vẫn không có chút biểu tình, Tả Ninh không dám chủ động nói chuyện với hắn, đến khi đi qua mấy vòng, chiếc xe thể thao màu xanh mới dừng lại trước một khu biệt thự.

Hắn vẫn giúp cô mở cửa xe như cũ, giúp cô lấy túi xách, nắm tay cô bước vào trong, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chuông cửa vang lên hai tiếng thì có bảo mẫu ra mở cửa, đợi Thu Dật Bạch xác nhận thân phận xong liền dẫn bọn họ đi vào.

Biệt thự trang hoàng thiên về phong cách đơn giản, nhưng vừa nhìn liền biết bên trong đều bày biện vật phẩm xa xỉ, hơn nữa chủ nhân còn rất có phẩm vị.

Bảo mẫu nói không cần đổi giày, trực tiếp dẫn hai người lên tầng hai, tiến vào một gian thư phòng rất lớn.

Hai bên thư phòng đều đặt hai cái giá sách bằng gỗ rất lớn, giá sách bên trái để toàn sách, giá sách bên phải bày biện các loại đồ cổ, gốm sứ, đồ thủ công mỹ nghệ.

Rõ ràng tầng một thuộc về phong cách hiện đại hoá của người trẻ tuổi, nhưng tới thư phòng này bỗng nhiên cho người ta cảm giác về đồ cổ, loại cảm giác tương phản này làm người ta có chút không quen.

Bên cạnh của sổ dạng phong án thư cổ là một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, nghe được tiếng động lập tức đứng lên xoay người đón chào.

Chiều cao của hắn với Thu Dật Bạch không sai biệt lắm, thân hình có chút gầy, làm da thật trắng, bộ dạng cực kỳ tuấn tú. Nhưng mà nhìn qua hắn có vài phần lạnh nhạt, giống kiểu người không thích ở chung.

"Văn tiên sinh?"

"Văn Khải An." Nam nhân hơi gật đầu, trên mặt mang theo một chút ý cười, "Anh chính là người sáng nay nói chuyện cùng tôi Thu Dật Bạch tiên sinh?"

"Đúng vậy, đây là bạn gái tôi, Tả Ninh."

Văn Khải An hướng Tả Ninh gật đầu: "Chào tiểu thư."

"Chào Văn tiên sinh." Tả Ninh căn bản không biết tình huống gì đang xảy ra, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.

"Trước tiên đưa đồ vật cho tôi xem."

"A?"

Tả Ninh hoàn toàn không phản ứng được, Thu Dật Bạch nhanh chóng mở túi của cô ra, lấy chiếc hộp gỗ màu đỏ đưa cho Văn Khải An."

Đó là chiếc hộp mà cô dùng để đựng vòng ngọc, cô căn bản không biết Thu Dật Bạch bỏ vào túi từ lúc nào.

Văn Khải An tiếp nhận chiếc hộp mở ra, lấy hai khối ngọc nhìn một chút, nhíu mày: "Kỳ thật rất nghiêm trọng, hai vị cứ ngồi tự nhiên, tôi đi kiểm tra một chút."

Dứt lời hắn cầm lấy chiếc hộp quay trở lại bên thư án, mở ngăn kéo lấy ra một đống dụng cụ, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu từng khối ngọc.

Tả Ninh khó hiểu nhìn về phía Thu Dật Bạch, Thu Dật Bạch ôm cô ngồi xuống ghế, cười nói: "Quên mất không nói với em về công việc của Văn tiên sinh, anh ta là một văn vật chữa trị sư*."

*văn vật chữa trị sư: có thể hiểu là người tu sửa các văn vật, đồ cổ.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top