Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Em đã ngủ qua mấy người rồi

Cao ốc tập đoàn Châu Nhân cùng với tập đoàn Thu Viễn nằm ở cùng một khu thương nghiệp, chỉ cách nhau có hai con phố.

Tả Ninh nhìn office building ở phía diện người ra vào nườm nượp, cuối cùng lại cầm điện thoại gọi cho Thu Dật Bạch.

Vẫn tắt máy.

Cắn chặt răng, cô rốt cuộc vào WeChat gửi cho Thu Dật Bạch một tin nhắn: Chúng ta chia tay.

Chỉ có như vậy, cô mới không lấy thân phận bạn gái Thu Dật Bạch đi làm chuyện kế tiếp.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể an ủi bản thân, đem tổn thương cô đối với Thu Dật Bạch tới mức thấp nhất.

Bây giờ đang là giờ tan tầm, nhân viên tập đoàn đều đi ra cửa lớn tầng một, Tả Ninh nhanh chóng bước qua đám đông đi vào bên trong.

Cô sợ Du Hạo Nam đã vào thang máy trực tiếp xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cô cũng sợ Du Hạo Nam hôm nay không ở công ty.

Vừa rồi cô ở bệnh viện cùng Tôn tổng kia muốn nói chuyện với Du Hạo Nam. Tôn tổng còn lộ ra nụ cười hết sức trào phúng với cô. Nhưng cái loại trào phúng này, kỳ thật cô đúng là nên tiếp thu.

Đáng tiếc Tôn tổng không chịu nói cho cô số điện thoại của Du Hạo Nam, nhất thời cô cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể thử vận may của chính mình.

Nhân viên trong quầy lễ tân cũng đang vội vàng tan tầm, Tả Ninh đi lại lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là Tả Ninh, biên kịch của bộ phim 《 Nhà 》, tôi muốn gặp chủ tịnh Du...."

Cô còn chưa có nói xong, một nhân viên nữ đã không kiên nhẫn mà hướng về cô ồn ào: "Ai cũng muốn gặp chủ tịch, tôi nói mấy cô còn muốn mặt mũi nữa hay không? Chủ tịch rất bận, không rảnh để gặp mấy người! Cũng không xem lại bản thân mình như thế nào, còn nói là biên kịch? Đầu năm nay có một đống biên kịch rồi, cái loại dưa vẹo táo nứt cũng đều có thể làm biên kịch."

Đại sảnh lúc này có rất nhiều người, giọng nói của nữ nhân viên kia lại rất lớn, trong nháy mắt có rất nhiều người quay lại nhìn. Những ánh mắt đó đa phần là châm chọc, nhìn tình hình này xem ra ngày thường nữ nhân đến tìm Du Hạo Nam cũng không ít.

Tả Ninh bị người ta nhìn đến có chút không được tự nhiên, còn đang định mở miệng nói tiếp, lại nghe được một giọng nói nam tính từ phía bên thang máy chuyên dụng truyền đến: "Nha? Lễ tân của công ty chúng ta từ khi nào lại có bản lĩnh nói chuyện không khách khí như vậy?"

Giọng nói của hắn với lực xuyên thấu rất mạnh, cho dù là đại sảnh rất ồn ào nhưng cũng khiến mấy con người đang sôi nổi kia im lặng.

Tả Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn cợt nhả mặc áo sơ mi hồng nhạt đang đi tới, hắn hơi liếc mắt Tả Ninh một cái, giọng nói mang theo trêu chọc: "Hơn nữa lại còn nói chuyện với mỹ nữ, đối với mỹ nữ sao có thể nói chuyện không lễ phép như vậy?"

Mấy nhân viên trong quầy lễ tân hoảng sợ, ngay lập tức đứng lên cúi đầu chào hỏi: "Dương tổng."

Cái người được gọi là Dương tổng kia ánh mắt vẫn dừng trên người Tả Ninh: "Cô là biên kịch? Biên kịch rất tốt, rất có tài, tôi thích nhất là nữ nhân có nội hàm."

Sự tuỳ tiện của hắn làm Tả Ninh bất giác lui về sau một bước: "Dương tổng?"

"Cậu ta là tổng tài mới nhậm chức của công ty chúng tôi Dương Cảnh Diệu." Du Hạo Nam một thân tây trang màu đen từ trong thang máy chuyên dụng chậm rãi đi tới, cười như không cười nhìn Tả Ninh, "Tới tìm tôi?"

Tả Ninh không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi, ổn định tinh thần trả lời: "Ừm."

Du Hạo Nam cười nhạo một tiếng: "Thật không nghĩ tới, sẽ có ngày em sẽ chủ động tới tìm tôi."

"Nữ nhân của cậu?" Dương Cảnh Diệu tiếc nuối lắc đầu, "Không thú vị, đêm nay không nghĩ mời cậu ăn cơm, tự cậu tăng ca đi."

Du Hạo Nam không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục nhìn Tả Ninh: "Chuyện gì?"

"Chuyện nhân viên bị thương ở công ty con Minh Khải của anh, tôi muốn cùng anh nói chuyện."

Du Hạo Nam nhăn mày, nhìn về phía Dương Cảnh Diệu, người sau vô tội nhún vai: "Chuyện nhỏ này, tôi làm sao mà biết?"

Nhìn đến ánh mắt của Du Hạo Nam đột nhiên trở nên sắc bén, Dương Cảnh Diệu bất đắc dĩ lôi điện thoại ra: "Tôi muốn hỏi một chút."

Du Hạo Nam quay đầu lại nhân viên vừa mới cùng Tả Ninh nói chuyện, trầm giọng nói: "Ai là người tuyển cô vào đây? Không ai nói với cô, chức trách của lễ tân là gì?"

Dứt lời lại đem ánh mắt đưa về phía mấy nhân viên lễ tân khác: "Có thể thấy, không thể thấy, người tới đây đều là khách. Tố chất cơ bản nhất cũng làm không được, bôi đen hình tượng của công ty, các cô cũng có thể giống như cô ta, hiện tại ngay lập tức từ chức."

Tả Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Du Hạo Nam như vậy, không giống con người cuồng vọng ngày thường làm người ta chán ghét, cũng không giống con người ngẫu nhiên âm binh quái khí, mà là một con người làm người khác tin phục kính sợ, một loại khí chất vương giả.

Nghe Dương Cảnh Diệu nói tình huống đại khái, ánh mắt Du Hạo Nam cười như không cười nhìn Tả Ninh: "Em đến tìm tôi là muốn giúp bạn em cầu tình?"

"Đúng vây."

"Vậy em dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của em?"

"Không dựa vào đâu cả, tôi cũng chỉ là.... Tới xem thử mà thôi." Tả Ninh vốn đã khẩn trương, xung quanh còn có vô số ánh mắt tò mò không ngừng nhìn về phía cô, làm cô càng giống như bị kim đâm: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Nhìn bộ dáng co quắp của cô, Du Hạo Nam nhướng mày: "Được, đi đến văn phòng của tôi, hai người chúng ta nói chuyện, không ai quấy rầy."

Âm thanh của hắn dương cao, còn cố ý nhấn mạnh hai từ "Hai người", ngữ khí này nghe thế nào cũng thấy ái muội.

Hai má của Tả Ninh nóng lên, nhưng thấy hắn đã xoay người đi về phía thang máy, cô cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Phía sau truyền đến giọng nói khoa trương của Dương Cảnh Diệu: "Uy, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn! Bắt tôi bỏ hẹn với mỹ nữ mời cậu ăn cơm, ngược lại cậu mẹ nó lại đem nữ nhân đi rồi!"

Văn phòng của Du Hạo Nam nằm ở tầng cao nhất, không gian rất rộng lớn, tổng thể đều là thanh thiển sắc điệu, nhìn qua rất đơn giản.

Vừa bước vào cửa hắn liền cởi áo khoác ném qua một bên, ngồi vào sô pha ung dung nhìn Tả Ninh: "Nói đi, em muốn cái gì?"

Tả Ninh yên lặng đứng trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Ở bệnh viện, tôi cùng Tôn tổng Minh Khải đã nói, tôi sẽ chịu toàn bộ tiền thuốc men cùng với tiền bồi thường, hai bên giải hoà, giúp bạn của tôi thời điểm bị toàn án thẩm vấn có thể đem hình phạt giảm xuống mức thấp nhất."

"Vậy hiện tại thì sao?"

"Hiện tại......" Tả Ninh lặng lẽ siết chặt góc áo, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hiện tại tôi muốn nhiều một chút, cục cảnh sát bên kia vẫn còn chưa định tội, nếu có chủ tịch Du hỗ trợ, bạn của tôi có lẽ.... Sẽ không cần chịu bất kỳ hình phạt nào."

"Vẫn là câu nói kia, em dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ đáp ứng em?"

Tả Ninh vẫn nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi đưa tay lên trước ngực, run rẩy mở ra chiếc cúc trên cùng của chiếc chiffon sam màu lam.

Cô còn nhớ rõ chuyện lúc trước Du Hạo Nam dùng sức mạnh với cô, ít nhất cái này có thể giải thích được, thân thể này của cô hắn là khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Mà thứ duy nhất hiện tại của cô cũng chỉ có cái này.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Du Hạo Nam sao có thể không hiểu? Nhưng khuôn mặt của hắn không một chút biểu tình, hai tròng mắt sâu thẳm, Tả Ninh căn bản không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Dừng một chút, cô bắt đầu cởi chiếc cúc thứ hai.

"Em có thể tự cam hạ tiện như vậy sao?" Trên mặt hắn vẫn không biểu tình, nhưng trong con ngươi lại giống như đang tức giận, ngữ khí cực kỳ trào phúng, "Thật sự rất thích lên giường với nam nhân? Em đã ngủ qua mấy người rồi?"

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top