Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Thần tiên đánh nhau

Đi theo Du Hạo Nam ra khỏi cửa biệt thự, Tả Ninh dừng bước, do dự nói: "Du đổng, tôi có thể để.... Hôm nào đó mời ngài đi ăn sau được không?"

"Ngài?" Du Hạo Nam nhăn mày, "Em một hai cứ phải xưng hô với tôi như vậy sao?"

"Du đổng, hôm nay tôi...... Có việc."

Liếc mắt nhìn tầng hai căn biệt thự, Du Hạo Nam nói: "Thu Dật Bạch đã nói thả người, em còn có chuyện gì nữa?"

Thấy Tả Ninh quật cường không chịu mở miệng, Du Hạo Nam nhướng mày: "Không phải chuyện Thu Dật Bạch, vậy thì chính là...... Nam nhân khác? Như thế nào? Bên ngoài em còn có nam nhân nào khác sao? Thu Dật Bạch không biết?"

"Tôi chỉ là...... Tôi chỉ là đi nói chuyện công." Nói ra lời này, ngay cả Tả Ninh không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Trong ánh mắt của Du Hạo Nam loé lên một tia tức giận, xoay người mở cửa bên ghế phụ: "Lên xe!"

Tả Ninh bất đắc dĩ ngồi xuống, do dự maix cũng mở miệng nói: "Du đổng......"

Du Hạo Nam thắt dây an toàn, ngước mắt nhìn chằm chằm cô: "Như thế nào? Bây giờ không còn sợ tôi nữa sao? Lần trước cho em ảo giác khiến em cho rằng có thể không kiêng nể gì trước mặt tôi sao?"

Trên người hắn lần thứ hai tản ra hơi thở nguy hiểm, Tả Ninh không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng thắt dây an toàn, quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lúc cầu xin người rất khó, cần đến tình người lại càng khó hơn. Cô đã rất nhiều lần nói với chính mình, cho dù có gặp bất kỳ chuyện gì cũng không cần phải đi cầu xin người khác. Không ngờ đến bây giờ lại lực bất tòng tâm.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, trầm mặc một hồi, Du Hạo Nam mới trầm giọng nói: "Người em muốn gặp có phải Thu Dật Mặc hay không?"

Tả Ninh gật đầu.

"Em với hắn ngoại trừ ảnh chụp kia, còn có quan hệ gì khác không?"

"Không có." Tả Ninh trả lời cực kỳ dứt khoát, giống như đang tự tẩy não chính mình, "Tôi với anh ta không có bất kỳ quan hệ gì hết."

"Vậy tại sao hôm nay em còn muốn đi?"

Tả Ninh cắn môi: "Ảnh chụp của tôi vẫn còn trên tay cha của anh ta, anh ta nói..... Tôi hãy phối hợp với anh ta, đừng để cha anh ta hoài nghi."

Du Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Loại chuyện ma quỷ này em cũng tin?"

Tả Ninh không nói chuyện nữa, chỉ gắt gao xoắn chặt góc áo, hai mắt vô thần nhìn chăm chú phía trước.

Quay đầu nhìn cô rất nhiều lần đều nhìn thấy dáng vẻ này, Du Hạo Nam bất giác nắm chặt tay lái, cuối cùng lại thở dài một tiếng: "Anh ta hẹn em gặp ở chỗ nào?"

"Văn phòng của anh ta."

Chờ đến khi chiếc xe thật sự đỗ tại bãi đầu xe của Cao ốc Sao Trời, Tả Ninh mới dám xác định, Du Hạo Nam thật sự đưa cô đến chỗ này.

Nhìn khuôn mặt của hắn có chút âm trầm, Tả Ninh thấp giọng: "Cảm ơn anh, hôm nào...."

"Không cần hôm nào khác, ngay hôm nay đi." Hắn quay đầu không biểu tình nhìn cô, "Tôi đã đặt đồ ăn tại nhà hàng, họ sẽ giao đến văn phòng của Thu Dật Mặc, em cứ tiếp tục bồi tôi ăn."

Tả Ninh cả kinh trừng mắt: "Nhưng...... Nhưng......"

"Nhưng cái gì?" Du Hạo Nam cười lạnh một tiếng, "Thu Dật Mặc anh ta cũng chưa nói tôi không được đưa em đi, không phải sao?"

Thời điểm 5 giờ 50 phút, Tả Ninh đẩy cánh cửa văn phòng tổng giám đốc ra, nhìn thấy cô, con ngươi lạnh băng của Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng hiện lên một ý cười: "Em đã tới."

Nhưng ngay sau đó, ý cười của hắn trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Bởi vì Du Hạo Nam mang theo vẻ mặt đắc ý đi theo Tả Ninh vào cửa, tươi cười chào hỏi hắn: "Thu tổng, lại gặp mặt."

Thu Dật Mặc giương mắt nhìn Tả Ninh: "Em tới gặp tôi, còn muốn mang theo tài xế sao?"

Du Hạo Nam kéo ghế tự mình ngồi xuống: "Không chỉ là tài xế, bữa tối tôi đã đặt rồi, lát nữa họ sẽ giao đến đây. Dù sao thì Thu tổng cũng vội như vậy, Tả Ninh cũng phải ở lại văn phòng, đây chỉ là một chút thành ý nho nhỏ, Thu tổng không cần cảm ơn tôi."

Thu Dật Mặc để văn kiện xuống, đứng lên sửa sang lại cà vạt một chút: "Tôi không có thói quen dùng bữa ở văn phòng."

Thấy hắn muốn đưa Tả Ninh rời đi, Du Hạo Nam cũng đứng lên: "Vậy thì ra bên ngoài ăn, dù sao nơi mà Thu tổng chọn chắc hắn cũng hợp với khẩu vị của tôi."

Nhìn hai người đều ở tư thế giương cung bạt kiếm, Tả Ninh đành phải ho khan một tiếng, giả cười nói: "Nếu không thì ở chỗ này ăn đi? Tất cả đã được chuẩn bị tốt, đừng lãng phí, hơn nữa nếu bây giờ đi đến nhà là, khả năng phải đợi rất lâu."

Thứ đáng sợ nhất chính là để hai nam nhân ở cùng nhau, kỳ thật không khác gì so với thần tiên đánh nhau, nếu có thể lựa chọn, cô thật muốn bản thân ngay lập tức biến mất. Như thế này thật sự rất đối lập, quả thật Thu Dật Bạch còn ôn nhu hơn một trăm lần.

Thu Dật Mặc nhìn cô một cái, trầm mặc ngồi lại ghế tiếp tục làm việc.

Du Hạo Nam ngồi vào sô pha bên kia, phất tay với Tả Ninh: "Lại đây, tâm sự với tôi."

Tả Ninh liếc Thu Dật Mặc, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới đi về phía Du Hạo Nam, kết quả còn chưa kịp ngồi xuống đã bị hắn kéo vào trong ngực, sau đó liền áp môi lên môi cô.

Tả Ninh kinh hô còn chưa kịp phát ra khỏi cổ họng, hai tay thậm chí còn quên cả kháng cự, chỉ giống như một con rối gỗ, không nhúc nhích trừng lớn mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc kia.

Chẳng lẽ giống như Du Hạo Nam đã nói, là ngày đó hắn cho cô ảo giác, khiến cô cho rằng hắn không còn nguy hiểm nữa sao? Cô cư nhiên cho rằng hắn là một thân thân sĩ, sẽ không làm bất kỳ cái gì với cô.

Cô cắn chặt răng làm Du Hạo Nam rất khó chịu, vươn đầu lưỡi ra cạy vài lần cũng không thành công. Dư quang nhìn thoáng qua thấy tầm mắt Thu Dật Mặc đang nhìn về phía này, hắn cũng không tiện mở miệng ra lệnh cô há miệng, chỉ có thể tiếp tục ngậm lấy cánh môi kiều nộn của cô không ngừng mút vào.

Nụ hôn giằng co rất lâu, mãi cho đến khi thư ký của Thu Dật Mặc đến gõ cửa nói bữa tối đã được giao đến, Du Hạo Nam mới buông Tả Ninh đang hô hấp không xong ra, đắc ý liếm khoé miệng nhìn chằm chằm cánh môi hơi sưng của cô.

Tả Ninh rất muốn cho Du Hạo Nam một cái tát, nhưng nghĩ lại bản thân đang thiếu ân tình của người ta, với lại hắn cũng rất đáng sợ. Cô chỉ có thể đem sự phẫn nộ nuốt vào trong bụng, chỉ có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, thấp thấp nói: "Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi."

Bữa tối rất phong phú, ước chừng chiếm hết toàn bộ bàn trà, ba người cùng ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, ngoại trừ Du Hạo Nam vẫn thường xuyên gắp đồ ăn cho Tả Ninh, thì toàn bộ quá trình cũng chưa từng nói câu nào.

Thật vất vả mới có thể ăn xong bữa cơm với không khí quái dị như vậy. Du Hạo Nam cầm tay Tả Ninh muốn rời đi, Thu Dật Mặc lại không mặn không nhạt nói một câu: "Em xác định muốn rời đi cùng anh ta?"

Tả Ninh dừng lại, dùng sức tránh bàn tay Du Hạo Nam đang nắm lấy tay mình ra, đang muốn bảo hắn đi trước, nhưng đón nhận con ngươi tối tăm của hắn, cô một câu cũng không nói lên người.

Du Hạo Nam thâm sâu nhìn cô một cái, đột nhiên câu môi cười, ngồi xuống đối diện Thu Dật Mặc: "Nếu đã tới đây, tôi với Thu tổng chi bằng cùng bàn luận về mấy vấn đề về hạng mục đầu tư lần trước, thấy thế nào?"

Hai nam nhân cứ như vậy nghiêm túc làm nói đến chuyện công việc, từ lúc đầu phân cao thấp, đến cuối cùng lại cùng nhau nghiêm túc chuyên chú làm việc, ngược lại làm Tả Ninh có cảm giác như bản thân không tồn tại.

Cô rất muốn nhân cơ hội này trốn đi, nhưng lại không dám, chỉ có thể ở một bên lấy điện thoại ra đọc sách.

Bất tri bất giác đã đến 10 giờ, hai người kia cư nhiên còn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cô không nhịn được sốt ruột, đang định mở miệng thì nghe tiếng chuông điện thoại của Du Hạo Nam vang lên.

Nhận điện thoại, cả người hắn đều được bao phủ bởi sự phẫn nộ, đón nhận ánh mắt khiêu khích tuyên bố thắng lợi của Thu Dật Mặc, hắn thấp giọng mắng một tiếng, đứng dậy nhìn Tả Ninh: "Tôi có việc gấp cần phải xử lý, anh ta sẽ đưa em về."

Dừng một chút, hắn cảnh cáo nhìn Thu Dật Mặc: "Đừng dùng mấy lý do thoái thác kia của anh uy hiếp cô ấy, bắt ép cô ấy làm chuyện không muốn làm, tôi tin anh là một chính nhân quân tử."

Editor: sacnu

«Editor có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người vì hôm qua không có chương mới, không phải là tui không edit mà là tui có đăng mà đăng không được, hôm nay đăng bù mọi người thông cảm nhé.»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top