Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Nụ hôn đầu tiên

"Títttt --"

Âm thanh chói tai từ phía sau truyền đến khiến Văn Khải An tỉnh táo lại, sửng sốt một giây, nhanh chóng ngồi thẳng lại hít sâu hai cái mới khởi động xe.

Tả Ninh căn bản không phát hiện được sự khác thường của hắn, chỉ hét lên: "Chỗ này không phải là không cho bóp còi sao? Thật lừa đảo!"

"Đúng vậy." Văn Khải An mỉm cười, tim đập nhanh gia tốc, cả người không hiểu sao có cảm giác chột dạ.

Nếu không phải có âm thanh kia hắn chỉ sợ vừa rồi sẽ làm ra chuyện khiến hai người bọn họ khó xử. Hơn nữa bây giờ cô uống say, nếu hắn thật sự làm như vậy chính là lợi dụng giậu đổ bìm leo*, hắn khinh thường.

Nhưng mà trong lòng vẫn có chút mất mát, rõ ràng là gần như vậy, chỉ thiếu hai giây nữa.

Tả Ninh tiếp tục lẩm bẩm vài câu, rồi đáng thương hề hề nhìn hắn: "Tôi khát, muốn uống nước."

Bộ dáng của cô quả thực chính là tiểu hài tử đang làm nũng với hắn. Văn Khải An thấy vậy, ánh mắt bất giác cũng nhu hoà hơn vài phần: "Bây giờ trên xe chỉ có nước khoáng, buổi tối đừng uống nước quá lạnh, trước đó cứ từ từ."

Trước đó không xa ở bên đường còn có một tiệm bánh vẫn chưa đóng cửa, hắn lái xe tấp vào vệ đường nói với Tả Ninh một câu "Chờ tôi một chút" sau đó liền xuống xe đi vào tiệm bánh. Không mất bao lâu hắn liền quay lại với một cái ly: "Sữa bò nóng, uống một chút sau khi uống rượu rất thích hợp.

Vừa nghe đến hai chữ "Sữa bò", Tả Ninh ngay lập tức bày ra bộ dáng muốn phun ra, đem toàn bộ cơ thể dính sát vào chiếc ghế đang ngồi, không ngừng lắc đầu: "Không muốn, tôi không muốn uống, đời này tôi sợ nhất chính là thứ này!"

"Sợ?" Văn Khải An có chút khó hiểu, "Thứ này đối với cô cũng rất đáng sợ sao?"

Chẳng lẽ là dị ứng?

"Đương nhiên, mỗi lần đi siêu thị tôi đều phải đi vòng qua tủ lạnh để đi." Cô uỷ khuất nhìn hắn, "Khi còn nhỏ mẹ tôi nói tôi quá gầy, dinh dưỡng không đủ liền bắt tôi ăn không ít thứ mà tôi không muốn ăn, đặc biệt chính là sữa bò. Mỗi ngày tôi đều phải uống, tôi đều bị nôn ra, tôi không muốn tôi không muốn, anh mau mang đi đi!"

Nhìn đầu cô chuyển động như cái trống bỏi**, Văn Khải An nhẹ giọng cười, đang chuẩn bị đem ly sữa ném vào thùng rác lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, ngước mặt nghiêm túc nhìn cô: "Vừa rồi có phải cô nói muốn tôi phụ trách đúng không? Muốn tôi giúp cô đi nốt một bước kia?"

Tả Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn nhấc tay phải, đưa cái ly đến trước mặt cô: "Vậy uống cái này trước đi, coi như là bước đầu tiên."

Tả Ninh quả thực ủy khuất đến phát khóc: "Tại sao lại muốn bắt tôi uống? Tôi không thích!"

"Bây giờ tôi giúp cô đi một bước kia, giúp cô khắc phục những chuyện bản thân sợ hãi. Chỉ với việc nhỏ như vậy cô cũng không muốn thử, vậy những chuyện khác cô định làm thế nào? Tin tưởng tôi, thứ này tuyệt đối không đáng sợ như cô vẫn tưởng tượng."

Hắn giống như đang dỗ một tiểu hài tử, sờ đầu cô, ngữ khí mềm nhẹ, "Ngoan, nghe lời."

Tả Ninh cắn môi, do dự một chút vẫn là bộ dáng cùng với vẻ mặt không tình nguyện.

"Tôi bồi cô thế nào? Cô sợ nhất là uống sữa bò, tôi ghét nhất là ăn dâu tây. Vừa rồi ở trong tiệm bánh tôi nhìn thấy có điểm tâm ngọt vị dâu tây, bây giờ tôi đi mua, tôi ăn điểm tâm ngọt, cô uống sữa bò, muốn khó chịu thì cả hai chúng ta cùng khó chịu."

Không đợi cô trả lời, Văn Khải An lại quay lại tiệm bánh, rất nhanh liền cầm ra một chiếc hộp nhỏ, giơ lên trước mặt cô: "Tôi sẽ ăn toàn bộ, cô uống hai phần sữa bò, thế nào?"

Biểu tình của hắn vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, ánh mắt ôn nhu. Tả Ninh theo bản năng gật đầu, hắn không một chút do dự đem điểm tâm ngọt ăn hết. Cô chăm chú nhìn hắn hai cái cũng cực kỳ miễn cưỡng mà ngẩng đầu uống sữa bò.

Vừa vào miệng liền cảm nhận được vị ngọt ngọt, dịu dịu, không hề ghê tởm giống như trong trí nhớ, ngược lại còn khiến cổ họng vốn dĩ vẫn còn cay cay khô khốc trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tả Ninh ngẩn người, tò mò mà đánh giá cái ly trong tay, xác thật vẫn là thứ mà cô vẫn luôn chán ghét a.

Văn Khải An cười cười: "Thế nào? Có phải hoàn toàn không đáng sợ hay không? Kỳ thật rất nhiều thứ cô không dám đối mặt, chẳng qua là do cô quá kháng cự, khiến cho bản thân có ảo giác khủng bố. Giống như thứ này, vốn dĩ chỉ là một ly sữa thông thường, cô cũng không bị dị ứng, có cái gì mà phải sợ?"

Tả Ninh cái hiểu cái không nhìn hắn, sau một lúc lâu lại chậm rãi nâng ly sữa uống một ngụm.

"Ân, có chút ngọt, còn có thể đỡ khát." Cô bất giác vươn đầu lưỡi liếm sữa bò còn dính trên môi.

Động tác này trong mắt Văn Khải An không hiểu sao lại rất mê người. Yết hầu của hắn hơi lăn lộn một chút, đột nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Cánh môi cô vừa mềm mại, vừa ẩm ướt, trên đó vẫn còn lưu lại vị ngọt của sữa bò. Hắn dùng đầu lưỡi liếm một vòng, có chút không thoả mãn liền tự mình thăm dò cạy hai hàm răng của cô ra.

Tả Ninh vốn không hoàn toàn thanh tỉnh, lại thêm cái này càng khiển đầu óc cô hỗn độn một mảnh, chỉ có dựa theo bản năng, mở miệng ra tuỳ hắn nhấm nháp.

Văn Khải An vươn tay chế trụ đầu nhỏ không cho cô lộn xộn, đầu lưỡi từng chút xâm nhập, không ngừng mút lấy nước bọt ngọt ngào của cô.

Đầu lưỡi của hắn cư nhiên là vị dâu tây, thật ngọt.

Đây là ý niệm duy nhất trong đầu khi Tả Ninh mơ mơ màng màng. Vì thế cô chủ động vươn đầu lưỡi của mình ra liếm đầu lưỡi của hắn, cùng hắn rong ruổi chơi đùa. Đôi tay đồng thời dò xét vào bên trong áo sơ mi của hắn, vuốt ve da thịt nóng bỏng.

Văn Khải An rõ ràng cảm giác được hạ thân có cái gì đó đang thức tỉnh, lý trí nói với hắn không thể tiếp tục nhưng cơ thể lại luyến tiếc hương vị của cô, vẫn tiếp tục liếm láp cắn mút cái lưỡi của cô.

Bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô ở trên ngực hắn từng chỗ từng chỗ đốt lửa, khiến hô hấp của hắn càng thêm dồn dập. Đến tận lúc đầu ngón tay của cô chạm đến đầu vú mẫn cảm của hắn nhẹ nhàng xoa nắn, cả người hắn run lên, nhanh chóng đẩy cô ra.

Tả Ninh ánh mắt mê ly, nhìn qua giống như đang bất mãn: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Hắn nhẹ thở gấp, âm thanh khàn khàn, "Tôi sợ tôi...... Khống chế không được, sẽ làm tổn thương em."

"Vậy sao anh còn hôn tôi?"

"Tôi......" Cái này thì bảo hắn trả lời thế nào? Cầm lòng không được? Nhất thời xúc động?"

Trong lúc hắn còn do dự, lại nghe thấy câu hỏi ngây thơ, mờ mịt của cô: "Thời điểm anh hôn tôi, tại sao không sờ ngực tôi! Vừa rồi có chút ngứa, không thoải mái."

Văn Khải An chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó "Tạch" một cái nổ tung. Nếu không phải từ trước đến nay tính tự chủ của hắn luôn kinh người, chỉ sợ lúc này hắn đã tiến lên, hung hăng đem cô đè dưới thân.

"Em uống say, tôi không thể giậu đổ bìm leo, vừa rồi...... Xin lỗi." Hắn nỗ lực bình ổn cảm xúc, ngồi lại ghế điều khiển một lần nữa lái xe lên đường, "Đã khuya rồi, tôi đưa em trở về."

Tả Ninh giống như vẫn không vừa lòng, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, đánh giá thật kỹ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Anh nhìn soái như vậy, tại sao kỹ thuật hôn lại kém như vậy?"

Văn Khải An kéo kéo khóe miệng: "Lần đầu tiên, không kinh nghiệm."

"Nga." Nàng gật đầu, một hồi lâu lại đột nhiên nói một câu, "Nguyên lai là nụ hôn đầu tiên a, nhưng mà rất thoải mái."

Văn Khải An cảm thấy, đêm nay hắn có khả năng muốn điên.

*giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ ý rằng thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình

*trống bỏi: là tên gọi của một món đồ chơi dân gian rất quen thuộc vào dịp Tết Trung thu của trẻ em Hà Nội và các khu vực lân cận.( chi tiết xem tại gg)

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top