Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Đối mặt

Bởi vì lượng công việc lớn, thời gian gấp gáp, cả Thu Dật Bạch và Cao Hạ cùng với mọi người trong đoàn phim mỗi ngày đều phải ở phim trường ăn cơm hộp.

Nhưng mà có Thu Dật Bạch làm chủ, một ngày ba bữa cơm đều vẫn rất cao cấp, đồ ăn cực kỳ phong phú, còn kèm theo các món tráng miệng ngọt và đồ uống.

Hôm nay Tiểu Lâm có việc nên xin nghỉ, người đưa bữa tối đến cho Tả Ninh chính là trợ lý của Cao Hạ Hàn Xuyên. Ngoại trừ cơm hộp anh ta còn đem đến cho cô thêm một hộp sữa bò tươi.

Thu Dật Bạch thấy vậy lập tức nói: "Cô ấy không uống sữa bò, đổi nước chanh cho cô ấy."

Tả Ninh dừng một chút, đột nhiên duỗi tay nhận lấy: "Không có việc gì, em muốn thử xem."

Cắm ống hút lên hút một ngụm, tuy không ngọt giống như đêm qua nhưng hương vị này hoàn toàn có thể tiếp nhận. Kỳ thật so với thứ đáng sợ trong trí nhớ của cô đúng là khác xa một trời một vực.

Cô không nhịn được cười nhạo một tiếng, không biết đến tột cùng là mấy năm qua cô đang sợ cái gì. Cư nhiên cứ nghe thấy hai chữ "Sữa bò" đều sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn. Kỳ thật là cũng không cứ phải như vậy.

"Đừng uống khi bụng rỗng, ăn cơm trước, ít nhất sau khi ăn xong một giờ hãy uống."

Nghe Thu Dật Bạch dặn dò, Tả Ninh ngẩn người, đột nhiên mở miệng nói: "Thu Dật Bạch, kỳ thật...... Em và anh rất giống nhau."

Thu Dật Bạch không hiểu được lời nói của cô, ngước mắt lên nhìn.

Tả Ninh cười: "Em cũng là loại người khi gặp phải chuyện sẽ theo bản năng mà trốn tránh. Nhưng em so với anh lại càng tệ hơn. Anh chỉ là do dự khi đối mặt với một chuyện lớn, đó cũng rất bình thường. Nhưng mà em, cho dù là một việc nhỏ, chỉ cần có thể trốn tránh em đều không muốn đi đối mặt. Chẳng qua là do em quá am hiểu nguỵ trang, không chỉ có lừa người khác, có đôi khi còn tự lừa chính bản thân mình."

Thu Dật Bạch trầm mặc một chút: "Mấy ngày hôm nay em.... Làm sao vậy? Là đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Em uống say, anh nhìn thấy Văn Khải An đưa em về."

Tả Ninh lắc đầu: "Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày này, từ Tiền Nhã, Miên Miên, Thu Đồng Tâm, còn có Văn Khải An, bao gồm cả anh, trên người các anh em đều cảm nhận được thứ gì đó không giống nhau."

Nói đến đây, cô đột nhiên nghiêm túc nhìn Thu Dật Bạch: "Anh nói anh muốn nỗ lực trở thành một Thu Dật Bạch tốt nhất. Em cảm thấy, em cũng nên nỗ lực, tiếp tục thử trở thành một Tả Ninh tốt nhất, đối diện với những chuyện mà trước nay em vẫn không dám đối diện."

Ăn xong bữa tối, mọi người lại nhanh chóng quay trở lại công việc, Tả Ninh ngồi một bên mở WeChat ra, bên trên giao diện là lịch sử trò chuyện với Văn Khải An từ 3 ngày trước.

Ngay sau hôm say rượu hắn liền thêm WeChat với cô, gửi cho cô mấy câu bảng biểu, nói là muốn tìm bác sĩ tâm lý giúp cô sửa sang lại suy nghĩ của chính mình. Đem những chuyện sợ hãi đối mặt nhất liệt kê ra, hắn sẽ giúp cô khắc phục.

Đêm đó tuy rằng cô say không hề nhẹ nhưng mọi chuyện trong ký ức đều rất rõ ràng, ngay cả việc hai người hoang đường hôn môi nồng nhiệt, cùng với mấy hành vi và lời nói vượt qua rào cản của cô.

Cô vừa thẹn vừa hối hận, nhưng thứ khiến cô khó có thể quên được chính là mấy lời nói hôm đó của Văn Khải An.

Sợ hãi ghì có ích gì? Chuyện gì nên tới vẫn sẽ tới. Sở dĩ em không vượt qua được, sỡ dĩ vẫn luôn thất bại là do không có đủ dũng khí đối mặt, chỉ biết lựa chọn trốn tránh.

Văn Khải An gửi bảng biểu tới, dựa theo nhiệm vụ khó hay dễ mà chia thành năm phần, mỗi phần lại theo trình tự thực hiện mà chia thành 5 dòng, tổng cộng có đến 25 cái.

Tả Ninh nghĩ, trực tiếp điền lên di động, bắt đầu từ việc khó nhất, chỉ điền ở phần ba, cô lại đột nhiên nở nụ cười.

Cuối cùng ở một hàng, thứ tự mà cô điền chính là: Trịnh Thành Hoa, Tả Thục Viện, ảnh giường chiếu, nhà.

Nếu so sánh năm nội dung này thì mấy phần phía trước căn bản không tính là gì, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Giật giật ngón tay, cô lại đem xoá mấy nhiệm vụ vừa mới điền ở phần thứ ba, chỉ lưu lại mấy nhiệm vụ ở phần bốn và phần năm, tổng cộng mười nhiệm vụ.

Sau đó gửi tin nhắn phản hồi lại cho Văn Khải An: Tôi quyết định thử xem, nhưng mà mười lăm cái trước chưa có chiến lược, bắt đầu từ cái thứ mười sáu.

Văn Khải An: Em xác định?

Tả Ninh: Cũng giống như so sánh việc uống sữa bò với nhiệm vụ cấp địa ngục vậy. Việc quá nhỏ bé, không cần phải lãng phí tinh lực.

Văn Khải An: Vậy cái nhiệm vụ thứ mười sáu của em, em sẽ để cho mình bao nhiêu thời gian hoàn thành? Tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc.

Tả Ninh rời khỏi giao diện WeChat, từ thanh tìm kiếm lục ra liên hệ của một người tên là Hồ Duyệt Đình, gửi một cái tin nhắn: Không phải muốn gặp tôi sao, khi nào có thời gian?

Chưa quá một phút đồng hồ liền có tin nhắn đến: Tuỳ em, mấy ngày nay chị đang nghỉ ngơi.

Tả Ninh trả lời: Tối nay 11 giờ, phòng 4212 khách sạn Hoa Nghi, tôi chờ chị.

Sau đó, cô lại gửi tin nhắn đến cho Văn Khải An: 12 giờ đêm nay nhất định sẽ hoàn thành.

Văn Khải An: Được, nhiệm vụ thứ mười sáu của tôi cũng bắt đầu rồi, đêm nay cũng có thể hoàn thành.

Bởi vì các diễn viên chuyên nghiệp có nhiều kỹ năng để vượt qua thử thách, chỉ cần không đột nhiên phát sinh tình huống gì, tiến độ quay phim sẽ rất thuận lợi, chỉ đến 10 giờ đêm nay đoàn phim đã kết thúc công việc.

Tả Ninh ngồi yên ở trên sô pha, đôi tay túm chặt góc áo, yên tĩnh chờ đợi.

Đến 11 giờ, khách hẹn đúng giờ đến, là một nữ nhân mặc một bộ sam màu xám liền mũ, đeo khẩu trang, che toàn thân kín mít. Nhưng mà vừa vào đến phòng cô gái đó liền dỡ hết đồ hoá trang xuống, để lộ ra một khuôn mặt cực kỳ mỹ diễm.

Vốn dĩ trong lòng Tả Ninh vẫn có chút bồn chồn nhưng giờ phút nhìn thấy cô gái đó, ngược lại cả người cô lại rất bình tĩnh, thấp giọng cười nói: "Khiến đại minh tinh phải lén lút tới gặp tôi, thật uỷ khuất cho chị."

Hồ Duyệt Đình cũng cười theo, nhưng khoé miệng lại toàn chua xót: "Ninh Ninh, chị không hề nghĩ tới em sẽ bằng lòng gặp chị."

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, có những chuyện đã qua thì có vấn đề gì mà không buông bỏ?" Tả Ninh đi đến một bên, cúi người xuống kéo vali hành lý ra mở khoá, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ rượu đưa cho Hồ Duyệt Đình, "Cái này, có lẽ là chị cần."

Đôi tay run rẩy nhận lấy cái hộp chậm rãi mở ra, khi nhìn đến đồ vật bên trong, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hồ Duyệt Đình đã xuất hiện nước mắt: "Đây là...."

Tả Ninh ngồi xuống sô pha, hơi mỉm cười: "Mười năm trước, đây là nhẫn kim cương mà anh cả của tôi đã chuẩn bị để cầu hôn chị."

Hồ Duyệt Đình gắt gao che miệng, ngăn không cho bản thân mình khóc thành tiếng, sau một hồi mới ách giọng nói: "Chị không biết.... Chị không biết anh ấy sẽ....."

"Không biết anh ấy đã muốn cầu hôn chị sao?" Tả Ninh cười tự giễu, "Đời này của anh ấy, chỉ yêu có một người phụ nữ là chị. Chỉ đáng tiếc, cầu hôn cũng còn chưa cầu lại gặp phải nguy cơ về tài chính, tình hình của công ty không tốt, mà chị.... Cũng bởi vì vậy mà rời bỏ anh ấy."

Hồ Duyệt Đình ngồi yên một chỗ, không tiếng động khóc thút thít một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Tả Ninh: "Vậy nên nhiều năm như vậy em vẫn hận chị, bất kể là trước đây chị có gọi điện cho em bao nhiêu lần, em đều không muốn nhìn thấy chị. Chị biết là chị đáng bị như vậy...."

Tả Ninh lẩm bẩm: "Khi đó, tuổi của tôi còn nhỏ, người nhà là tất cả của tôi. Chị đối với anh cả của tôi như vậy, khiến anh ấy đau thấu tâm can, thật sự lúc đó tôi đã muốn giết chị. Nhưng mà nhiều năm như vậy, tôi nghĩ, hận một người, lãng phí thời gian để hận một người thật sự rất mệt. Huống chi, từ lập trường của chị mà nói, chẳng qua chị cũng chỉ làm theo lựa chọn của bản thân thôi, không phải sao?"

Dứt lời, cô lại mở điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến cho Hồ Duyệt Đình: "Đây là địa chỉ nghĩa trang, không chỉ có anh cả mà mọi người đều ở đó, không phải chị vẫn luôn muốn đi gặp mọi người sao? Đi đi, có lẽ mọi người cũng rất muốn gặp chị... rốt cuộc..... Mọi người cũng đã từng xem chị như người một nhà."

"Vậy em...... Bây giờ em có thể xem chị như người nhà không?"

Tả Ninh dừng một chút, bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi đã không còn người nhà, những người cùng huyết thống lại không nhận tôi, còn đều đang ở trong tù, những người không cùng huyết thống đối xử tốt với tôi trong quá khứ, tất cả đều..... Đều đã chết."

Đón nhận ánh mắt thất vọng của Hồ Duyệt Đình, cô chậm rãi nói: "Nhưng mà hai chúng ta có thể thử làm bạn bè. Rốt cuộc thì hai chúng ta cũng coi như là người đã quen biết nhiều năm, hai chúng ta còn đều thương nhớ một người."

Hồ Duyệt Đình đi rồi, Tả Ninh đem cả người nằm xuống sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu lại đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, lấy điện thoại nhắn tin cho Văn Khải An: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, kỳ thật cũng không khó như trong tưởng tượng."

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top