Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65: Tương phản manh

Nơi mà Du Hạo Nam đưa Tả Ninh đến là một nhà hàng hải sản xa hoa nổi tiếng. Vị trí hắn cũng đã đặt trước, nhưng khi Tả Ninh đến mới biết nơi đến lại là nơi như vậy.

"Chỗ này..... Nhà hàng bọn họ ngoài hải sản ra còn có thứ gì khác không?"

"Em không thích ăn hải sản?"

"Tôi...... Dị ứng."

Không khí đình trệ hai giây, Tả Ninh cho rằng hắn sinh khí, ngẩng đầu lên thì thấy, biểu tình của hắn không giống như sinh khí, ngược lại giống như đang..... Xấu hổ?

"Vậy em thích ăn cái gì, tự mình chọn một nơi đi."

Tả Ninh cảm thấy rất băn khoăn, rõ ràng là cô nói hắn chọn, hơn nữa cô cũng không quá cường điệu chuyện mình không ăn hải sản.

"Lần trước nghe Thu Dật Bạch nói em không thích ăn đồ Tây. Lúc đó hai người ăn đồ cay Tứ Xuyên. Bữa trước đã đưa em đi ăn món cay Tứ Xuyên rồi, hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, không biết là em bị dị ứng." Giống như là để giảm bớt không khí, hắn đột nhiên thêm vào một câu.

Tả Ninh ngơ ngác nhìn người trước mặt. Rõ ràng lúc ở công ty thì thịnh khí lăng nhân, uy tin mười phần, bộ dáng thường ngày luôn là kiêu ngạo cuồng vọng. Nhưng giờ phút này, trên nét mặt để lộ ra một chút gì đó mất tự nhiên, giống như một nam hài ngây ngô.

Thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Du Hạo Nam ảo não quay đầu: "Lần sau tôi sẽ chú ý."

Tả Ninh xuy xuy cười ra tiếng: "Anh đã từng nghe nói qua tương phản manh chưa?"

Du Hạo Nam nhăn mày: "Nó là thứ gì?"

Mẹ ơi, thật sự không biết!

Tả Ninh nỗ lực nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Nếu nói đến tương phản, tôi đột nhiên nhớ đến một chỗ để ăn cơm này, anh có dám đi cùng tôi không?"

"Có gì mà không dám?"

Vì thế, hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ loá mắt xuất hiện trong một con hẻm nhỏ cũ nát nào đó trong thành phố.

Du Hạo Nam mặc một thân âu phục xanh ngọc, dưới chân đi một đôi giày da bóng loáng, theo Tả Ninh đi vào tiệm ăn vặt trong ngõ nhỏ.

Diện tích của tiệm ăn vặt rất nhỏ, chỉ có khoảng mười cái bàn, bây giờ hầu như đều đã ngồi đầy. Ông chủ đang bận rộn trong bếp, bà chủ thì đang đưa đồ ăn đến các bàn.

Từ lúc chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện, trong tiệm ăn đã xao động một trận. Khi Tả Ninh và Du Hạo Nam bước vào, ánh mắt của mọi người đều đặt lên hai người họ.

Bất kể là xe hay người đều có vẻ không hợp với nơi đây.

Chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, Tả Ninh quay đầu ghé sát vào Du Hạo Nam nói: "Diện tích quán hơi nhỏ một chút nhưng nà tuyệt đối sạch sẽ, anh có thể yên tâm."

Du Hạo Nam gật đầu, cái này hắn nhìn ra được, nếu không sẽ không có khả năng hắn dễ dàng ngồi xuống như vậy.

Tả Ninh chỉ thức đơn dán trên tường: "Bên trái này đều là đồ ăn ngon nhất ở đây, anh nhìn xem có lọt được vào mắt món nào không?"

Du Hạo Nam nhìn lướt qua, cũng không thấy nguyên cớ gì: "Tôi ăn giống em là được."

Tả Ninh cười với bà chủ nói: "Cho tôi hai bát mì lớn, một phần đồ chiên, một phần bánh hạt điều và hai ly nước ngô."

"Em rất thường xuyên tới chỗ này ăn?"

"Khi còn nhỏ rất thường xuyên tới, quán này rất nổi tiếng, nhà chúng tôi rất thường tới đây ăn. Khi đó chủ quán chính à ba ba của chủ quán bây giờ a." Nói đến đây, cô đột nhiên lại ghé sát vào Du Hạo Nam, thấp giọng nói, "Nhưng khi đó tính tình của ông chủ không tốt chút nào, rất hung dữ."

Nhìn cô trừng mắt làm ra bộ dáng hung thần ác sát, Du Hạo Nam cũng bị chọc cười: "Vậy mấy người còn dám đến ăn?"

"Không còn cách nào khác a, thật sự ăn rất ngon."

Mới vừa nói xong, bà chủ liền mang phần bánh hạt điều ra trước. Tả Ninh đưa cho hắn đôi đũa dùng một lần: "Nếm thử đi, tuyệt đối không thua kém mấy nhà hàng xa hoa anh đã từng ăn."

Du Hạo Nam từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt, nhưng không hề do dự mà cho vào miệng một miếng. Phải nói hương vị thật đúng là không khiến hắn thất vọng.

"Tôi nói không sai đúng không? Ăn rất ngon đi?" Cô chống cằm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn. Bộ dáng kia quả thật giống như một tiểu hài tử đang muốn được người lớn khen ngợi.

"Quả thật không tồi, nơi mà em chọn rất tốt."

Như cô mong muốn, hắn không chỉ cho rất nhiều lời khen, còn đem tất cả đồ ăn ăn đến ngon miệng.

Thật sự không phải hắn khen như vậy vì muốn cô vui vẻ mà là hương vị thật sự không tồi. Đặc biệt với người ăn đồ khách sạn lớn lên như hắn đột nhiên nếm thử đồ ăn trong ngõ ăn vặt một lần, thật đúng là trải qua một chuyện đặc biệt.

Có duy nhất một chuyện là, thời điểm hai người bọn họ đang vui vẻ ăn cơm, có một chiếc xe ba bánh đậu phía sau xe thể thao. Ngõ nhỏ vốn dĩ đã chật hẹp, nếu muốn lái xe ra ngoài thì phải di chuyển chiếc xe ba bánh kia đi. Nhưng tìm mãi không thấy chủ nhân chiếc xe, Du Hạo Nam chỉ có thể tự mình động thủ.

Vậy nên hôm nay Tả Ninh liền được chiêm ngưỡng hình ảnh mà nhiều người cả đời cũng không thể chiêm ngưỡng:

Đường đường là chủ tịch tập đoàn Châu Nhân, một thân quần áo sang trọng đang dùng một tư thế cực kỳ quái dị, đem chiếc xe bán đồ ăn vặt chậm rãi dịch ra khỏi con ngõ nhỏ. Chờ hắn lái chiếc xe thể thao ra ngoài lại vụng về đem chiếc xe ba bánh về lại chõ cũ. Hơn nữa chỗ đựng đồ ăn của xe còn làm âu phục của hắn bị rách một mảng rất dài, làm lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

"Ha ha ha ha......" Xem lại video trong tay, Tả Ninh quả thực cười muốn bể bụng, cô tuyệt đối có lý do tin tưởng, đây nhất định là thời khắc đen nhất trong lịch sử cuộc đời của Du Hạo Nam.

"Có cái gì buồn cười?" Du Hạo Nam hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Em không hỗ trợ tôi thì thôi cư nhiên còn dám quay video?"

"Là do anh không bảo tôi hỗ trợ a!" Tả Ninh vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn, "Tôi quay video cũng là vì muốn tốt cho anh, vạn nhất chủ nhân của chiếc xe ba bánh xuất hiện, hiểu lầm anh trộm đồ của người ta thì sao? Tôi có video có thể chứng minh, anh không có lấy cái gì."

Đại khái cảm thấy lý do không biện minh nổi nữa, Tả Ninh lại nhịn không được cười đến ngã trước ngã sau.

Nhìn bộ dáng này của cô, Du Hạo Nam đột nhiên dừng xe, cầm lấy cổ tay cô, kéo toàn bộ cơ thể của cô lại, làm ra biểu tình phi thường tức giận: "Em vẫn còn cười?"

Nếu thường lui tới, Tả Ninh nhất định đã bị hắn doạ, nhưng hôm nay lại gặp được bộ mặt khác của Du Hạo Nam, rồi lại nhớ lại nội dung trong video, cô nửa điểm cũng không ngừng được: "Nhưng mà...... Thật sự rất buồn cười a, ha ha ha...... Ngô......"
Miệng đột nhiên bị phong bế, Tả Ninh hô hấp ngừng lại, trừng lớn mắt nhìn lông mi thật dài của hắn cùng với con ngươi sâu thẳm dưới cặp lông mi.

Gia hỏa cuối cùng là sinh khí hay là.....

"Há miệng!"

"A?"

Cô theo bản năng phát ra tiếng, lại bị hắn tìm được chỗ trống, ngang ngược đem đầu lưỡi đi vào, dùng sức liếm mút đầu lưỡi của cô sau đó không ngừng thăm dò hai bên lợi.

Khoang miệng truyền đến cảm giác kích thích làm Tả Ninh hỗn độn tỉnh táo lại, đột nhiên vươn tay dùng sức đẩy hắn ra.

Du Hạo Nam có chút tức giận, hắn cho rằng cô vẫn đang kháng cự thân cận với hắn, kết quả lại nghe được cô nói một câu: "Mới vừa ăn xong, tôi còn chưa đánh răng........"

Nhìn mặt cô đỏ ửng, hắn lập tức cười ra tiếng: "Tôi cũng chưa đánh, không chê em, em cũng không ghét bỏ tôi."

Dừng một chút hắn lại bổ sung: "Hơn nữa, em ăn bánh hạt điều với nước ngô, rất ngọt."

Đôi môi ấm áp lại lần nữa phủ lên môi cô, Tả Ninh cảm thấy mình bắt đàu bị lạc vào đó. Đôi tay đang kháng cự cũng bất giác ôm lấy cổ hắn, chủ động vươn lưỡi đón nhận ý hùa của hắn.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top