Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75: Chẩn bệnh

Văn phòng của Phương Dĩ Nhu nằm ở tầng chín của toà nhà này, khi hộ lý đưa Tả Ninh vào, bên trong ngoại trừ Phương Dĩ Nhu còn có một nữ nhân khác hơn ba mươi tuổi.

"Bác sĩ Lâm?" Tả Ninh có chút kinh ngạc, "Chẳng lẽ bác sĩ cũng giống như chị Dĩ Nhu, bị điều đến bệnh viện này?"

Nữ nhân không mặc áo blouse trắng mà mặc một bộ quần áo bình thường màu xám, thấy Tả Ninh hỏi như vậy liền cúi đầu cười: "Không phải, tôi vẫn còn làm trong bệnh viện ở khu Tùng Dương. Hôm nay chỉ đến đây gặp Dĩ Nhu xử lý chút chuyện, vừa vặn lại nghe cô ấy nói cô đang ở đây, tôi và cô ấy đang muốn nghe cô tâm sự, không ngại chứ?"

Tả Ninh nhanh chóng lắc đầu: "Đương nhiên không ngại."

Hộ lý đỡ Tả Ninh ngồi xuống ghế, Phương Dĩ Nhu cũng đứng lên cùng hộ lý rời đi: "Tôi đi kiểm tra phòng bệnh một chút, hai người cứ nói chuyện nhé."

Bác sĩ Lâm ngồi ở phía đối diện, cách một chiếc bàn làm việc cẩn thận đánh giá Tả Ninh một chút, vừa lòng gật đầu: "Nhìn qua khí sắc quả thực không tồi."

Tả Ninh cười: "Cái này cũng phải cảm ơn năm đó bác sĩ đã trợ giúp."

"Tôi là bác sĩ tâm lý, giúp cô là chuyện đương nhiên." Bác sĩ Lâm nhún nhún vai, dựa người vào ghế, nhìn qua nhẹ nhàng mà thích ý, "Nhưng mà hôm nay tôi muốn lấy thân phận là một người bạn tâm sự với cô."

Nhìn bộ dáng này của cô ấy, cả người Tả Ninh cũng thả lỏng: "Lấy thân phận của bác sĩ cũng không sao hết, dù sao lúc trước tôi có điều gì trong lòng đều tình nguyện nói với chị. Vừa vặn chị cũng có thể giúp tôi chẩn bệnh xem có phải bệnh cũ tái phát hay không?"

"Cái này thật ra tôi đã sớm chẩn bệnh rồi." Bác sĩ Lâm đắc ý cười, "Tiểu thuyết mà cô viết không tồi, mấy năm nay tôi vẫn thường đọc, một quyển cũng không bỏ sót. Từ trong sách cũng có thể nhìn ra được tâm tình của cô đã có chuyển biến, Tả Ninh của hiện tại so với năm đó hoàn toàn không giống nhau."

Tả Ninh nghiêm túc suy nghĩ một lát, lại cười lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không dám nói trước. Chị còn nhớ ba người bạn cùng phòng của tôi không? Các cậu ấy tận mắt chứng kiến tôi của năm đó chật vật như thế nào, nhưng bây giờ các cậu ấy lại nói rằng tôi giống như nữ chính trong tiểu thuyết, sống một cách khiến người ta hâm mộ, nếu so sánh với lúc trước quả thật là thoái thai hoán cốt*.

Kỳ thật, khoảng thời gian trước tôi vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, trên người của tôi vẫn tồn tại tật xấu, chẳng qua là tôi biết che dấu nó đi. Tôi cũng không biết làm vậy để cho các cậu ấy không lo lắng hay là tự lừa dối mình, dù sao..... Tất cả cũng chưa biểu hiện ta ngoài. Nhưng mà tôi đã hạ quyết tâm muốn thay đổi, cái này không phải chỉ mới có điểm khởi sắc đã đem bản thân vào bệnh viện sao?"

Nhìn Tả Ninh nói ra được mấy lời nói này với vẻ mặt nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không phải giả vờ nhẹ nhàng, bác sĩ Lâm rốt cuộc cũng gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn về phía tấm bình phong màu lam bên kia.

Tả Ninh không phát hiện cô ấy có điểm khác thường, ngược lại chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn bác sĩ Lâm: "Bác sĩ Lâm, chị nói xem bệnh cũ của tôi có khả năng tái phát không?"

"Nhìn bộ dáng hiện tại của cô thì không có khả năng." Bác sĩ Lâm nhướng mày nhìn cô, "Nghe Dĩ Nhu nói có một đại soái ca đưa cô đến bệnh viện, còn thường xuyên tới gặp cô, đối với cô lại quan tâm săn sóc, thật sự không phải là bạn trai?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không phải."

"Vậy mấy năm qua cô cũng chưa từng yêu đương? Tình huống năm đó, xác thực là cô không có tâm tư nghĩ đến mấy chuyện này. Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, tâm tình cũng nên sớm thay đổi chứ?"

Tả Ninh cười: "Mấy năm trước xác thật là không có nghĩ đến mấy chuyện này, hơn nữa còn bận rộn viết sách mỗi ngày cũng không có thời gian tiếp xúc với nhiều người. Nhưng mà trong năm nay tôi đúng là có một người bạn trai."

"Thật không?" Nhân lúc Tả Ninh cúi đầu, bác sĩ Lâm lại nhịn không được đưa mắt nhìn về phía bình phong, tiếp tục hỏi, "Vậy cô nằm viện mà anh ta cũng không đến thăm cô?"

Tả Ninh buông tay: "Nhưng chia tay rồi."

"Thật?"

"Tôi với anh ấy chính là điển hình của việc kết giao nhanh mà chia tay cũng nhanh. Gặp nhau không đến một tháng liền xác nhận quan hệ, ở bên nhau cũng được một tháng liền chia tay. Cái này cũng không còn cách nào khác, mọi người trong nhà ghét bỏ nói tôi không xứng với anh ấy."

"Cô có thể nói nhẹ nhàng như vậy, xem ra tâm trạng thật sự là có chuyển biến. Cũng khó trách có thể khiến soái ca đưa đến bệnh viện, anh ta theo đuổi cô cũng không khiến cô sinh ra áp lực đúng không?"

"Theo đuổi?" Tả Ninh phụt một tiếng bật cười, "Cái kia thật sự là không có. Loại người như anh ta không có khả năng theo đuổi tôi. Giữa tôi với anh ta không có tình cảm gì đáng nói, cũng sẽ không có kết quả gì."

"Vậy ngoại trừ anh ta, bên cạnh cô khẳng định vẫn còn rất nhiều người theo đuổi đi?"

Có sao? Tả Ninh nghiêm túc suy nghĩ, Du Hạo Nam cũng coi như là có, những người khác...... Hẳn là không có đi?

Nhìn biểu tình của cô, bác sĩ Lâm đưa ra một kết quả khẳng định: "Ít nhất là những người đang sẽ không đem đến áp lực cho cô."

Cuối cùng Tả Ninh còn cùng với bác sĩ Lâm hàn huyên rất nhiều chuyện trời nam đất bắc rồi mới đứng dậy quay về phòng của mình.

Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, một nam nhân thân hình cao lớn từ tấm bình phong bước ra, không còn kính râm và khẩu trang che khuất, để lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, cả người nhìn qua tinh thần phấn chấn bừng bừng.

Bác sĩ Lâm nhìn hắn cười xấu xa: "Xem ra tôi phải đọc hết tất cả các cuốn tiểu thuyết của Tả Ninh, bằng không vạn nhất sẽ bị lộ tẩy vào một ngày nào đó a?"

Phương Kinh Luân cũng cười: "Tiểu thuyết của cô ấy quả thực không tồi, tôi sẽ giới thiệu cho chị."

"Thật ra tôi đã sớm muốn xem, nhưng phải có thời gian mới được. Tôi bận rộn thế nào không phải cậu không biết, hôm nay cố ý vì cậu mà đến đây một chuyến, vì vậy mà bỏ lại một đống việc kia kìa."

"Chị Lâm, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị."

"Thôi đi, quen nhau lâu như vậy rồi, khách khí làm gì?" Nói xong câu này, biểu tình của bác sĩ Lâm cũng trở nên nghiêm túc, "Cậu cũng đã nghe được tình trạng hiện giờ của Tả Ninh. Cô ấy bây giờ so với mấy năm trước thật sự đã tốt hơn rất nhiều, có thể coi như là tái sinh thành con người khác."

Phương Kinh Luân giương nhẹ khoé môi: "Cô ấy như vậy, tôi đã yên tâm rồi."

"Kinh Luân, năm đó, tôi nói rằng sự tồn tại của cậu sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của Tả Ninh, cậu mới lựa chọn rời đi. Hiện giờ cậu có thể tự quyết định có muốn xuất hiện trước mặt cô ấy không. Nhưng có một chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu, trong suốt bảy năm qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi bất luận là con người hay là tình cảm. Tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho thật rõ ràng rồi hãy quyết định, nếu không cho dù là đối với cậu hay với cô ấy cũng đều sẽ đem lại tổn thương."

Hai tròng mắt của hắn dần ảm đạm xuống, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi biết, cũng bởi vì biết chuyện này, cũng băn khoăn về bệnh tình của cô ấy cho nên khi về nước tôi cũng không dám xuất hiện trước mặt cô ấy, hiện tại......."

Hắn cười tự giễu, trên mặt không dấu nổi sự chua xót, "Vốn dĩ tôi chỉ muốn ở phía xa mà nhìn cô ấy, đáng tiếc..... Tôi đã biết một số chuyện đáng lý ra tôi không nên biết. Có lẽ, không chỉ có tôi thay đổi mà ngay cả cô ấy cũng đã thay đổi rất nhiều. Nói thật ra, trong lòng tôi bây giờ rất loạn, tôi cảm thấy....... Bản thân cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

*Thoát thai hoán cốt: giống "thay da đổi thịt", trở thành một người hoàn toàn khác

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top