Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82: Cảm giác gia đình

Sau khi Tả Ninh tắm rửa xong đi ra, Cao Hạ đã hoàn thành được mấy món ăn.

Áo ngủ của hắn vừa dài vừa rộng, tay áo với ống quần đều phải cuốn lên một đoạn lớn, mặc lên người cô không khác gì một đứa trẻ mặc trộm quần áo của ba mẹ.

Thấy Cao Hạ nhịn không được bật cười, cô cũng cúi đầu ngây ngô cười theo, nhanh chóng cho quần áo vào máy giặt. Vốn còn muốn vào bếp hỗ trợ hắn nhưng lần này cái gì Cao Hạ cũng không cho cô chạm vào.

"Vừa rồi cuộc gọi thứ hai là của Văn Niệm Tình, số của cô bé đó tôi đã lưu lại vào máy giúp em, cô bé nói muốn em thêm WeChat."

Lúc này Tả Ninh mới nhớ, buổi chiều từ lúc cô bắt đầu vào bếp hỗ trợ cho Cao Hạ vẫn chưa xem qua điện thoại.

Vừa mở WeChat ra liền thấy khoảng mấy chục tin nhắn chúc mừng, bạn tốt trên WeChat của cô cũng chỉ có mấy chục người như vậy, nhiều tin nhắn như vậy chắc cũng là do mấy người này gửi.

Đồng ý yêu cầu bạn tốt của Văn Niệm Tình, thuận tiện nhắn cho cô nàng mấy câu: Xin lỗi em, vừa rồi chị mới tắm rửa, không nhìn thấy được tin nhắn, Trung Thu vui vẻ!

Chờ cô trả lời hết mấy cái tin nhắn chúc mừng kia, Văn Niệm Tình cũng hồi âm lại: Em cũng chúc chị Tả Ninh Trung Thu vui vẻ.

Trên thực tế, trong điện thoại của Văn Niệm Tình vẫn còn một tin nhắn chưa gửi đi: Chúc chị Tả Ninh và anh Cao Hạ mãi mãi hạnh phúc.

Tâm tư của cô gái nhỏ ít nhiều có chút biệt nữu*, một bên thuyết phục bản thân mình phải ôn nhu hiểu chuyện, mở rộng tấm lòng ra nhưng một bên lại nhịn không được suy nghĩ một chút.

Văn Khải An ở đối diện nhìn thấy bộ dáng này của cô nàng, thở dài một tiếng nói: "Mau ăn cơm đi."

Văn Niệm Tình bỏ điện thoại xuống, phát ngốc một lát đột nhiên quay đầu sang nhìn Văn Khải An: "Anh, chị Tả Ninh nói vừa rồi chị ấy đang tắm rửa, anh nói xem vậy hai người bọn họ có phải..... Có phải đã làm cái chuyện kia rồi không?"

Cả người Văn Khải An có chút sửng sốt, bàn tay đang cầm đũa bất giác nắm chặt, giọng nói cũng trở nên có chút lãnh: "Anh làm sao mà biết?"

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Văn lão gia có chút không vui: "Con chỉ là một đứa trẻ mà suốt ngày suy nghĩ miên man cái gì? Mau ăn cơm đi."

Văn Niệm Tình uỷ khuất cắn môi, bưng bắt cơm lên, một câu cũng không thèm nói nữa, chỉ ngồi lùa cơm vào miệng.

Nhìn bàn ăn phong phú đầy món ăn nhưng Văn Khải An lại không cảm thấy muốn ăn một chút nào.

"Lại đây ăn cơm." Cao Hạ đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn ăn, vừa lòng gật đầu rồi mới mở miệng gọi Tả Ninh.

Tuy rằng vừa rồi vào bếp đã nhìn thấy mấy món ăn này rồi, tuy rằng đã có kiến thức từ lúc chiều hầm hai nồi canh, đương nhiên một nồi đã bị Tả Ninh làm đổ, nhưng một bàn đồ ăn phong phú như vậy vẫn khiến cô há hốc mồm.

"Chúng ta chỉ có hai người, nhiều đồ ăn như vậy ăn làm sao hết? Kỳ thật chỉ cần nấu như trưa nay cũng được rồi."

"Chung quy cũng ăn Tết, cũng phải làm cho có chút không khí qua lại không phải sao?" Cao Hạ đưa nước bí đỏ cho cô, "Em không thể uống nước lạnh nên tôi làm cái này, em uống được không?"

Tả Ninh sửng sốt một chút mới nhớ ra mình đang trong chu kỳ sinh lý, cũng ngại không dám hỏi tại sao hắn lại biết, chỉ có thể nhận lấy cái ly rồi nói cảm ơn.

Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, trên màn hình hiển thị ba chữ "Du Hạo Nam" Tả Ninh có chút do dự.

Cao Hạ bây giờ vẫn còn đứng, hắn cúi đầy liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình nhưng hắn cũng chỉ cười nói: "Nếu em muốn có thể gọi anh ta đến đây cùng ăn. Dù sao cũng có nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta ăn cũng không hết. Em cũng không cần cảm thấy khó xử với tôi, em đã ở cùng tôi một ngày vậy là đủ rồi."

Tả Ninh cười lắc đầu, bắt máy: "Có việc gì sao?"

"Em đang ở đâu?"

Giọng nói của Du Hạo Nam có chút khàn khàn, Tả Ninh đoán, chắc là hắn đã uống rượu, "Anh uống rượu sao?"

"Ở đâu?" Hắn lại trầm giọng hỏi lần nữa.

"Đông Phương danh đình." Tả Ninh nói thản nhiên, "Ở nhà của Cao Hạ, hôm nay tôi gặp anh ấy ở bên ngoài nên cùng nhau ăn Tết Trung Thu."

Du Hạo Nam không nói cái gì nữa, thậm chí còn không thèm hừ lạnh, Tả Ninh cảm thấy đây không phải tình cách của hắn, không nhịn được có chút nghi hoặc: "Anh không sao chứ? Ăn cơm chưa? Cao Hạ đã làm rất nhiều đồ ăn, chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu ăn, anh ấy hỏi anh có muốn đến đây ăn không?"

Bên kia trầm mặc thật lâu sau đó mới nhàn nhạt nói một câu "Không cần", sau đó liền ngắt điện thoại.

Tả Ninh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Cao Hạ thưởng thức bữa tối.

Hắn căn rất chuẩn thời gian đồ ăn chín, mỗi món đều ăn rất ngon, cô bắt đầu hoài nghi, cái gameshow lần trước mời Cao Hạ tham gia kia chưa biên kịch phòng bếp, có phải cố ý hố hắn hay không? Với tay nghề nấu ăn này của hắn, ở trong gameshow bộc lộ tài năng, không phải sẽ hấp dẫn tròng mắt của mọi người sao?

Trong nhà có máy rửa bát, sau khi ăn xong cũng không phải thu dọn nhiều, cũng không phiền toái. Tả Ninh ngượng ngùng tiếp tục ngồi trên ghế, hai người phân công công việc, rất nhanh đã đem phòng bếp rửa sạch sẽ.

Nhìn đồ ăn thừa trong thùng rác, Tả Ninh thật sự đau lòng, vốn định gói lại mai mang đến đoàn phim ăn, Cao Hạ lại nói ăn đồ ăn thừa không tốt, một hai nhất định phải ném, quả thực là phí phạm của trời.

"Nếu em thích ăn sau này có thời gian tôi sẽ làm cho em ăn. Em biết đấy, thứ mà người đầu bếp thích nhất chính là nhìn người khác thưởng thức đồ ăn mình làm."

Thời điểm Cao Hạ nói những lời này hắn đang thuần thục cởi tạp dề. Cho dù là đi dép lê mặc quần áo ở nhà nhưng phong thái sinh ra đã sẵn trên người hắn vẫn không thể nào che dấu được.

Người nam nhân này ở trên màn ảnh cao quý, ưu nhã, hoàn toàn không nên dính vào những công việc vặt trong nhà, nhưng nhìn hắn đứng trong phòng bếp không hiểu sao lại rất hài hoà.

Trong TV đang phát chương trình tiệc tối của Tết Trung Thu, trên bàn trước mặt bọn họ bày đầy trái cây, quả hạch, điểm tâm, tất nhiên còn bào gồm rất nhiều các loại bánh trung thu.

Tình cảnh như vậy khiến Tả Ninh có chút hoảng hốt.

Mấy năm trước, Tết Trung Thu cô đều ăn một mình hoặc là mua cơm hộp hoặc là uống rượu ngay tại cửa hàng bán đồ ăn, thậm chí còn có nhiều năm cô không có mua bánh Trung Thu.

Cô không hề muốn đến nhà hàng bởi vì những lúc này trong các nhà hàng đều có rất nhiều gia đình, nhìn như vậy khiến cô càng thê lương.

Con người luôn là như vậy, những thứ không thể có được mới cảm thấy trân quý. Những gia đình đó mỗi năm đều có thể đoàn tụ với nhau, có khả năng sẽ không cảm thấy mấy ngày lễ này có gì đặc biệt. Nhưng đối với Tả Ninh, đừng nói là Tết Trung Thu cho dù là Tết Nguyên Đán cô cũng sẽ cảm thấy rất cô độc.

Nhưng mà ngày hôm nay cô hình như không hề cảm thấy cô độc. Có người cùng cô nấu cơm, dạy cô làm bánh trung thu, dùng nước bí đỏ thay rượu cùng cô cụm ly, chúc cô ngày lễ vui vẻ, cùng với cô ở ban công ngắm trăng, thậm chí hai người còn nghiêm túc thảo luận về bữa tiệc Trung Thu nhàm chán.

Nhũng thứ vụn vặt này, giống như đã từng rất quen thuộc... Cảm giác gia đình.

"Cao Hạ." Yên lặng nhìn người ngồi bên cạnh, Tả Ninh nở một nụ cười thật tươi, "Cảm ơn anh, kỳ thật không chỉ là tôi bồi anh mà còn là anh bồi tôi, thật sự đã rất nhiều năm tôi không ăn Tết Trung Thu, hôm nay thật sự rất vui vẻ."

Cao Hạ nghĩ, trên đời này sẽ không có người thứ hai nói được, cuộc đời ngẫu nhiên gặp nhau là như thế nào. Cũng sẽ không có ai biết, nếu hôm nay không gặp Tả Ninh, kế hoạch của hắn chỉ là ngủ cả một ngày mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cô ở bên cạnh, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.

*biệt nữu: khó chịu

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top