Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Cục diện bế tắc

Nghe được ba chữ "Đồn công an", Thu Dật Bạch cùng Cao Hạ rõ ràng sửng sốt một chút, chỉ có Thu Dật Mặc biểu tình vẫn không có một nửa điểm biến hóa.

Tả Ninh tiếp tục nói: "Tôi không tắm rửa cũng không thay quần áo, tất cả chỉ vì lưu lại chứng cứ, đến chỗ cảnh sát báo án, nhưng mà đến trước cửa đồn công an, tôi lại không có dũng khí đi vào.

Vẫn có thể đi vào lại. Cũng chẳng sợ tập đoàn Thu Viễn các người can thiệp chỗ cảnh sát. Nhưng mà ngoại trừ nói tôi và hắn phát sinh quan hệ, tôi còn có thể nói gì được nữa?

Hắn ta chính là minh tinh sáng giá nhất thời đại. Người muốn bò lên giường của hắn có rất nhiều, mà tôi chính là người xoát thẻ vào phòng lại còn mặc áo ngủ. Tôi có thể tố cáo hắn cưỡng gian sao? Sau tất cả, chẳng qua là tôi tự làm tự chịu."

Cao Hạ phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc nhìn cô: "Xin lỗi, tôi cho rằng......"

"Tôi đã nói với anh đó là cưỡng gian, tôi đã nói rồi tôi không muốn, tôi cầu xin anh buông tha tôi."

Tả Ninh ánh mắt lạnh băng quay đầu lại, đem tất cả những lời mà Cao Hạ chưa kịp nói ra khỏi miệng đánh bật. Ánh mắt của cô, đâm vào tim hắn khiến hắn một trận co rút đau đớn.

Đúng vậy, cô đã từng nói qua, cũng khóc cầu xin hắn, nhưng hắn chỉ đem tất cả xem như tình thú, hoặc là nên nói, hắn căn bản chỉ xem cô là công cụ phát tiết, vô luận cô nói cái gì, hắn đều không để ý tới.

Chính tại giờ phút này, cô gái mảnh mai kia đang đứng trước mặt hắn, cô dùng con mắt trong veo kia lên án hành vi phạm tội của hắn.

Tả Ninh hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt đặt trên người Thu Dật Mặc: "Anh chính là Tổng giám đốc Sao trời Thu Dật Mặc? Sự việc ngày hôm nay, Thu tổng đây định xử trí như thế nào? Là đưa cho tôi một khoản tiền bồi thường để bịt miệng hay là dùng nhược điểm của tôi uy hiếp tôi, nói tôi không được nói lung tung ra ngoài làm hỏng thanh danh của đại minh tinh?"

Thu Dật Mặc lẳng lặng dùng ánh mắt cùng cô đối diện: "Cô muốn cái gì?"

"Tôi muốn cái gì anh cũng có thể cho tôi sao?" Tả Ninh cười châm chọc, "Ngoại trừ đưa tiền, các người có thể cho tôi cái gì? Tôi có phải giống như mấy người lục trà kỹ nữ ngoài kia, ngoan ngoãn nhận lấy số tiền bán thân. Hơn nữa đối phương lại là các nhân vật lớn như các anh, nếu tôi mở miệng, đại khái là sẽ bị bán đến một quán bar nào đó làm kỹ nữ, đúng không?"

Thu Dật Bạch ánh mắt tối sầm lại, muốn tiến lên đi kéo tay Tả Ninh, lại bị cô né tránh.

Đi thẳng tới cửa, Tả Ninh mới dừng lại bước chân, thầm kín nói: "Thu tổng có thể đáp ứng một điều kiện của tôi không?"

Thu Dật Mặc ung dung nhìn nàng: "Nói."

"Nếu có thể, bốn người các anh về sau nghe được cô gái nào đó nói không muốn, các anh cũng đừng có cưỡng ép cô ấy."

Âm thanh của cô có chút mềm mại, thậm chí còn có chút suy yếu, nhưng lời này nói ra lại cực kỳ có khí phách, truyền vào tai của bốn nam nhân trong phòng, làm cho trên mặt bọn họ có chút biến sắc.

Nghe tiếng mở cửa rồi lại đóng từ phòng bên cạnh truyền đến, Thu Dật Bạch thấp chú một trận, oán hận trừng mắt Cao Hạ.

Bạch Tấn xấu hổ cười: "Đây là nữ nhân mà Tiểu Bạch cậu coi trọng? Việc này thật sự rất khó a. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, 25 tuổi vẫn là một xử nữ,, tư tưởng của cô ấy nhất định rất bảo thủ, cô ấy nhất định rất hận mấy người."

Thu Dật Bạch phẫn nộ trừng mắt liếc Bạch Tấn một cái, Cao Hạ trầm mặc một lúc, xoay người đi ra ngoài.

Thu Dật Bạch gọi lại hắn: "Cậu định đi đâu? Bây giờ đừng nói gì với cô ấy nữa, cô ấy sẽ không gặp cậu đâu, cô ấy không muốn gặp bất kì ai trong số chúng ta."

"Tôi đi mua thuốc." Cao Hạ dừng một chút, mới lại tiếp tục nói, "Tôi...... Không làm dạo đầu, có lẽ cô ấy bị đau."

"Mẹ!" Thu Dật Bạch một quyền đánh thẳng vào tường, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

**

Tiếng nước ào ào vang cái không ngừng, trong phòng tắm bịt kín một tầng sương trắng.

Tả Ninh đứng dưới vòi phun hoa sen, cẩn thận xem xét phân thân bên dưới của mình, bàn tay nhỏ mềm mại tinh tế nhẹ nhàng chạm vào một chút khiến cô đau đến nhăn mặt.

Hai cánh hoa non nớt vừa hồng vừa sưng, lại còn bị xước da. Sâu bên trong vừa đau vừa rát. Tuy bây giờ máu không còn chảy ra nữa nhưng cô biết phân nửa bên trong đều bị thương.

Đã sớm nghe nói lần đầu tiên nhất định sẽ đau, hơn nữa nếu nam nhân quá thô to hoặc là kỹ thuật không tốt, lần thứ hai lần thứ ba cũng nhất định sẽ đau.

Tên hỗn đản kia, không chỉ vừa thô vừa lớn, hơn nữa còn rất thô lỗ, cô nghi ngờ không biết chỗ đó của mình có bị rách hay không? Tắm rửa xong nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra lại.

Khoác áo choàng ra bên ngoài liền nghe thấy tiếng đập cửa, nghe âm thanh có vẻ đã gõ rất lâu rồi nhưng vừa nãy cô ở trong phòng tắm, không nghe thấy.

Giờ này còn gõ cửa phòng của cô, chắc là một trong hai người bên kia.

Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi trải qua một chuyện khiến cô rất sợ hãi. Nhưng đến bây giờ, cô lại không có một chút gì là sợ hãi, rất bình tĩnh mà mở cửa.

Cao Hạ đứng ở trước cửa, thấy cô rốt cuộc cũng mở cửa, trong mắt hắn hiện lên tia kinh hỉ. Nhưng nhận thấy ánh mắt của cô không mang theo bất kì cảm tình gì, tia vui mừng trong mắt vừa rồi lập tức trầm xuống.

"Tôi......tôi đi mua thuốc cho cô, cô hẳn là phải dùng đến."

Tả Ninh cũng không khách khi với hắn, trực tiếp vươn tay nhận lấy.

Thấy cô nửa điểm cũng không muốn cho hắn vào nhà, Cao Hạ mất tự nhiên sờ cằm: "Cái đó... Để tôi nhìn qua miệng vết thương của cô được không, Thuốc này, tự cô bôi có lẽ không tiện."

Nhận thấy ánh mắt cảnh giác của cô, hắn vội bổ sung: "Cô yên tâm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là......"

"Tôi sẽ tự mình bôi."

Cao Hạ đành phải đem ống thuốc mỡ trong tay đưa cho cô, thấy cô muốn đóng cửa, hắn dùng sức chặn cửa giải thích: "Tôi xác thật từng có không ít nữ nhân, nhưng tôi trước giờ chưa từng cưỡng ép bất kì cái gì."

Tả Ninh cười như không cười nhìn hắn: "Anh đây là đang nói cho tôi, tôi chính là ngoại lệ? Tôi có phải hay không nên thấy bản thân mình may mắn trở thành ngoại lệ của anh?"

"Tôi không phải có ý này, đêm nay...... Hoặc là nên nói tối hôm qua, tâm tình của tôi không tốt, lại uống rượu, tôi thật sự không phán đoán được là cô không muốn, tôi tưởng......"

"Dục cự còn nghênh đúng không*?" Tả Ninh tự giễu mà cười, "9 giờ ngày mai tôi còn muốn đi xem qua nơi diễn, anh về ngủ sớm chút đi. Sự việc tối hôm qua cứ coi như không phát sinh."

Cao Hạ có chút ngoài ý muốn nhìn cô, nhưng cô không chút biểu tình nào tiếp tục nói: "Lời này, nhờ anh thay tôi chuyển đến Thu Dật Bạch. Mọi chuyện cái gì cũng chưa phát sinh, tôi chỉ là biên kịch của bộ phim này, không hơn."

Trước ánh mắt phức tạp của Cao Hạ, cô không chút do dự đóng cửa, tìm tăm bông, ngồi trên giường chậm rãi bôi thuốc.

"Đêm đầu sao?" Nhìn vết ứ giữa hai chân, cô không khỏi cười khẽ ra tiếng, "Tấm màng mỏng kia, tôi vốn không thèm để ý. Nhưng vì cái gì, tại sao quan tâm nguyện ý của tôi mà thương tổn tôi người đó lại chính là anh? Nếu như tôi muốn gặp anh, khác nào hy vọng anh diễn cho tôi......"

Cô chậm rãi ngồi xuống thảm, mở vali hành lí ra. Lọt vào mắt chính là một khung ảnh rất lớn. Ở trong đó có năm người ngồi dựa vào nhau cười đặc biệt ngọt ngào.

Tả Ninh vươn tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào mấy gương mặt trên bức ảnh, lẩm bẩm nói.

"Em đã trở về...... Các anh...... Có khỏe không?"

*Dục cự còn nghênh: muốn làm còn làm bộ.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top