Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92

Trong miệng Thu Dật Mặc có một vết thương nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra khiến khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng lại càng thêm âm hàn.

Tay phải của hắn vẫn còn giam cầm hai tay của Tả Ninh trên đỉnh đầu, tay trái của hắn thì đang bị nam nhân phía sau nắm chặt lấy, không thể động đậy.

"Anh đã đồng ý với em sẽ không cưỡng bách cô ấy." Trên tay Thu Dật Bạch dùng sức, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt của Thu Dật Mặc, "Bây giờ cô ấy không muốn."

Tả Ninh chưa bao giờ nhìn thấy một Thu Dật Bạch như vậy.

Bởi vì vừa uống rượu xong, hai bên tai với cổ hắn có chút phiếm hồng, thậm chí khi nói chuyện còn có thể ngẫu nhiên thổi khí nóng vào thẳng mặt cô.

Nhưng cả người hắn để lộ ra hơi thở băng lãnh, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy âm lãnh hơn cả Thu Dật Mặc. Hai con mắt đào hoa luôn tràn ngập ý cười, bất động đến mê hoặc lòng người giờ phút này bị che phủ bởi một tầng hàn ý, khiến người khác nhìn vào lạnh thấu đến tận xương cốt.

Ngừng hai giây, Thu Dật Mặc rốt cuộc buông tay phải ra, nhưng hắn cũng không thèm quay đầu lại nhìn Thu Dật Bạch, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Tả Ninh như cũ: "Những lời hôm đó tôi nói ở bệnh viện có câu nào không phải là thật? Em lại hận tôi đến như vậy sao?"

"Lời nói là thật thì như thế nào? Tôi hận chính là bị người khác tính kế, uy hiếp. Cha của anh tính kế tôi với anh lên giường, lại dùng mấy tấm ảnh chụp đó ép tôi với Thu Dật Bạch chia tay. Vậy mà anh lại tính kế nói cho Phương Kinh Luân tôi chính là một nữ nhân dâm đãng sớm ba chiều bốn lả lơi ong bướm, lại dùng mấy tấm ảnh đó ép tôi phải nghe lời anh. Hai cha con các anh đến tột cùng thì có gì khác nhau? Đều cao cao tại thượng như vậy, đều tự cho mình là đúng, đều cảm thấy có thể đem mọi người nắm trong lòng bàn tay, tuỳ ý đùa bỡn."

Nói đến này, Tả Ninh không nhịn được cười tự giễu, "Lúc trước nghe Thu Dật Bạch nói anh với anh ấy sẽ cũng nhau lấy mấy tấm ảnh đấy về cho tôi, tôi còn thấy cảm kích anh, vậy nên cho dù anh lấy cớ đó ép tôi đến gặp anh, tôi cũng nhận, nhưng kỳ thật..... Anh căn bản không hề giúp tôi, cũng không phải vì Thu Dật Bạch, anh chẳng qua là tìm được lợi thế có thể đồng thời uy hiếp tôi với anh ấy thôi. Tôi đối với anh mà nói chẳng qua là một công cụ tiết dục, còn Thu Dật Bạch trong lòng anh chẳng qua cũng chỉ là một em trai không cần quan tâm đến cảm nhận thôi, không phải sao?"

Hành lang vốn đặc biệt an tĩnh, sau khi cô nói mấy câu này, không khí càng giống như chết lặng. Ánh mắt của Thu Dật Bạch sớm đã chuyển sang người cô, mà Thu Dật Mặc vẫn lạnh lùng đối diện với cô từ đầu đến cuối.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên khuôn mặt nam nhân từ trước đến giờ chưa từng có biểu tình gì khác rốt cuộc cũng xoay người, không nói một câu liền rời đi.

Bóng dáng đĩnh bạt như cũ, bước chân vẫn cứ trầm ổn.

Tả Ninh chỉ liếc mắt một cái, liền đem ánh mắt thu hồi, nhìn chiếc thảm ngăn nắp sạch sẽ trước mặt, thấp giọng nói với Thu Dật Bạch một câu "Cảm ơn".

"Giữa em với anh còn cần phải khách khí như vậy sao?"

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thu Dật Bạch, chỉ nhẹ giọng nói: "Hai chúng ta đã chia tay."

"Em với Du Hạo Nam đang ở bên nhau?"

Nghĩ lại vừa rồi có lẽ hắn đã nghe được những gì cô nói với Thu Dật Mặc, Tả Ninh cũng không muốn che giấu cái gì, gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy vừa rồi anh ấy nói, em thích Phương Kinh Luân."

"Không phải, nhưng anh ấy là một người rất quan trọng với em."

"So với anh còn quan trọng hơn đúng không?" Hỏi xong câu này, đột nhiên Thu Dật Bạch cười nhẹ một tiếng, "Đương nhiên là quan trọng hơn anh rồi, hai chúng ta giờ đã chia tay, anh bây giờ..... Tính là cái gì?"

"Thu Dật Bạch......"

"Anh biết, việc này vẫn luôn do anh, em không sai. Là do anh không có năng lực để bảo vệ em, là anh không có năng lực đối kháng với người cha đã làm em đau lòng kia, cũng là do anh không có năng lực ngăn cản Thu Dật Mặc chạm vào em, vậy nên anh có tư cách gì mà chất vấn chuyện của em với nam nhân khác?"

Ngữ khí của hắn tràn đầy tự giễu, nghe đến cả người đều mỏi mệt cực điểm, Tả Ninh chỉ cảm thấy trong lòng co rút một trận đau đớn: "Thu Dật Bạch......"

"Em còn thích anh không? Cho dù..... Chỉ là một chút....."

Còn thích không?

Tả Ninh ngẩng đầu, yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc trước mặt.

Cô muốn phủ nhận, nhưng lại làm không được, rõ ràng người này cô vẫn chưa thể từ bỏ từ tận đáy lòng.

Cô muốn thừa nhận, cũng làm không được, bởi vì cô đã cùng với Du Hạo Nam ở bên nhau, bởi vì cô đã động tâm với một nam nhân khác.

"Trong lòng em vẫn còn có anh, phải không?" Nhìn ánh mắt né tránh của cô, rốt cuộc Thu Dật Bạch cũng giương khoé môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ đẹp.

"Nhưng em......"

Tả Ninh còn chưa nói xong, cánh tay liền bị một lực đạo túm chặt kéo vào toilet, chờ cô hồi phục tinh thần, cả cơ thể đã rơi vào vòng tay ấm áp của Thu Dật Bạch.

"Nơi này không có theo dõi, để anh ôm em một lát." Hai tay của hắn gắt gao ôm chặt cô, giống như chỉ cần hắn buông lỏng tay, cô sẽ lập tức biến mất, "Từ lúc em nói chia tay với anh đến bây giờ đã vừa đủ một tháng rưỡi. Mỗi ngày anh đều nghĩ đến em, mỗi ngày đều muốn ôm em như vây."

Nghe hắn nói tràn ngập thống khổ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người hắn, Tả Ninh chuẩn bị vươn tay đẩy hắn ra lại lơ lửng giữa không trung, cuối cùng lai chậm rãi đặt lên lưng hắn.

"Ninh Ninh, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều rất nhớ em. Mỗi lần nhìn thấy Thu Dật Mặc đưa em trở về, anh đều ghen ghét muốn điên rồi, nhìn thấy Du Hạo Nam theo đuổi em, anh thật sự rất muốn như lần trước không chút khách khí đuổi anh ta đi. Nhưng mà, anh không có tư cách. Anh đã thử qua, thử qua vô số lần, cùng người kia khắc khẩu, cùng người kia đàm phán, thậm chí còn buông bỏ cái tôi cầu xin ông ấy, cầu xin ông ấy để anh và em bên nhau, cầu xin ông ấy xoá bỏ mấy tấm ảnh chụp của em, nhưng anh thua, mỗi lần đều thua đến thảm hại."

"Thu Dật Bạch......" Tả Ninh ôm chặt lấy hắn, "Không cần, không cần vì em mà cầu xin ông ta, chúng ta đã......"

"Đừng nhắc đến chia tay, anh không muốn nghe lại hai chữ này." Thu Dật Bạch có chút chật vật đánh gãy lời nói của cô, nhìn trên môi cô còn lưu lại vết máu, hắn dùng tay giúp cô lau đi, giống như muốn huỷ diệt những thứ mà Thu Dật Mặc lưu lại.

"Thu......"

Trong lúc cô mở miệng nói chuyện, hắn cúi đầu, đem cánh môi hồng thuận của cô ngậm vào miệng, tinh tế, nhẹ nhàng liếm mút.

Cảm giác tê dại quen thuộc truyền đến, Tả Ninh tựa như theo bản năng mở miệng, giúp đầu lưỡi của hắn tiến công thần tốc, ở trong khoang miệng mình tuỳ ý quấy loạn.

Toilet rộng rãi trống trải chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ quanh quẩn hoà quyện lẫn nhau, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng tràn ngập hơi thở tình dục.

Lúc tay phải của Thu Dật Bạch thâm nhập vào cổ áo cô, xuyên qua nội y vuốt ve bộ ngực mềm mại, không ngừng khiêu khích nụ hoa mẫn cảm, Tả Ninh rốt cuộc nhịn không được ưm một tiếng, đem tất cả lý trí ném ra sau đầu.

Thân thể của cô, vẫn trước sau như một mà khát vọng hắn.

Editor: sacnu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top