Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Đặt cho tôi hai vé máy bay đến Paris vào thứ năm." Biên Bá Hiền vừa rên khẽ một tiếng vừa đỡ thắt lưng ngồi xuống ghế, cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.

"Được, à mà... Hông ông chủ.... Không sao chứ?"

Trời đã nhá nhem tối, ánh bình minh say lòng người dần lắng đọng, chậm chạp khuất sau núi.

Trợ lý nhỏ đứng một bên, nghe anh nói vậy vốn định rời đi luôn, nhưng thấy ông chủ cau mày khó chịu hoài nên quan tâm hỏi.

Anh bất lực hít sâu một hơi, nhìn đôi mắt ân cần của cô, phất tay ra hiệu mình không sao, "Không có gì, do ngồi lâu quá nên hơi mệt thôi."

"À à, vậy tôi đi trước, ông chủ nhớ nghỉ ngơi đầy đủ."

"Ừ."

Những ngọn đèn băng qua vùn vụt, kèm theo vài tia nắng còn sót lại, ung dung lướt qua con ngươi anh.

Anh nhấc chân lên, tiện tay ấn hạ cửa sổ xuống.

"Chậc..." Thật ra ban nãy rất đau, bắt đầu từ sáng sớm anh đã chịu không nổi rồi.

Ban sáng, còn chưa ngủ được bao lâu chuông đồng hồ đã réo inh ỏi, Biên Bá Hiền lười biếng vùi trong lòng hắn không muốn rời giường, hơi ấm từ lồng ngực săn chắc ấy như bao trùm cả người anh. Hơn nữa đệm chăn có mùi thơm nhè nhẹ anh rất thích.

Tuy không muốn đi, nhưng vẫn phải xem trọng công tác, nếu không sao nuôi nổi bạn nhỏ này.

Hôn nhẹ cổ hắn, ra hiệu hắn buông mình ra. Phác Xán Liệt không chịu, ngưởng cổ cao hơn, bàn tay càng siết chặt anh.

Ở lại với tôi đi.

Biên Bá Hiền thấy hắn chợt làm nũng liền kinh ngạc, sau đó hiểu ý cười khẽ. Phối hợp với hành động mờ ám của hắn, vùi vào hõm vai Phác Xán Liệt như mèo nhỏ hôn hôn mấy cái, không nhẹ không mạnh, lại vô cùng rung động lòng người.

Bạn nhỏ cảm nhận bờ môi mềm mại dưới cổ, dù ngưa ngứa nhưng vẫn vòng tay qua ôm lưng anh sờ tới sờ lui.

Đồ nhóc con xấu xa, ngoan chút đi.

Giãy giụa vài lần, Phác Xán Liệt "biết điều" buông lỏng tay, mở mắt nhìn chằm chằm ổ gà chui ra từ cổ mình.

Biên Bá Hiền vén một góc chăn lên, cúi đầu liền thấy trên người mình rải rác đầy dấu vết đỏ.

Báo hiệu một ngày chẳng lành.

Anh cắn răng chống tay mới ngồi dậy nổi, phồng miệng trừng mắt nhìn đôi mắt vô tội lộ ngoài chăn, trong bụng thầm mắng một tiếng.

Cậu là còn lừa hả?

Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy hắn như bạn nhỏ không biết thỏa mãn là gì, lần này lần nọ, chẳng đánh vần được chữ đủ.

Lẽ ra tối qua không nên nóng nảy, để giờ ngồi xuống ghế sô pha mềm mại cũng không giảm đi bao nhiêu nỗi khó chịu nửa người dưới.

Không biết phải vượt qua hôm nay thế nào đây, cái mạng nhỏ này sắp cạn dương khí rồi.

Anh mở điện thoại xem thời gian.

17:35.

Sắp đến giờ tan làm.

Anh cầm điện thoại, ấn vào một ảnh đại diện tinh linh nhỏ có mái tóc đen xoăn. Nhìn cuộc trò chuyện, thời gian vẫn dừng ở 11 giờ 27 trưa nay, khi bạn nhỏ nhắc anh đi ăn.

Cả ngày không để ý đến hắn rồi.

Biên Bá Hiền định nhắn tin cho hắn, nói hắn biết mình tan làm rồi.

Khoảnh khắc anh đang ghi chữ, đối phương với anh như tâm ý tương thông, biết rõ anh đang làm gì.

Nhìn màn hình hiện dòng "đối phương đang nhập", anh ngạc nhiên đợi một lát, rồi dòng chữ đó lại biến mất.

Hửm? Sao không gửi?

Anh nghi ngờ nhíu mày, ngón tay lại chuyển động nhanh trên màn hình.

[Lát nữa tôi về nhà liền.]

Mới vừa nhắn xong, lập tức thông báo đã xem, không lâu sau dòng báo đang nhập lại xuất hiện.

Phác Xán Liệt cắn ngón tay do do dự dự, hồi âm vài chữ, [Biết rồi.]

Rõ ràng hắn có rất nhiều lời muốn nói, sao chỉ đáp mấy lời, Biên Bá Hiền thật sự không hiểu nổi.

[Tối nay tôi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?]

Lần này chắc sẽ hồi âm nhiều mấy từ.

"Ầy...." Bạn nhỏ cuộn chân ngồi trên giường, rảnh rỗi cả ngày, cuối cùng cũng có thể nghĩ sang việc khác, "Ăn cái gì đây..."

[Sườn kho, cánh gà?]

Không đúng không đúng, hắn lắc đầu một cái, xóa hết chữ đi, [Anh làm gì cũng được] Thôi thì cứ vậy đi.

Lúc Biên Bá Hiền xem câu này, tuy hài lòng, cảm giác bất lực cũng kéo tới.

Nói như thế chẳng phải y chang không nói sao?

Anh không định nhắn nữa, bỏ điện thoại vào túi, xuống lầu lấy xe.



"Tôi có thể đi ra ngoài một lát không?"

"Muốn đi đâu?"

Cơm nước xong, Phác Xán Liệt theo chân anh về phòng ngủ, nhìn anh mở tủ đồ cởi bộ âu phục ra chuẩn bị thay.

Biết hắn mấy ngày nay suốt ngày ở nhà rất nhàm chán, Biên Bá Hiền thò đầu qua cổ áo rộng rãi, cười hỏi.

"À...."

Chỉ cần không ở nhà là được, tôi sắp chán đến chết rồi.

Nói thật, đây là lần đầu Phác Xán Liệt đi một mình thế này, nếu ngày đó Biên Bá Hiền không dẫn hắn đến đây, có lẽ hắn hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc nhiều sự việc thế này.

Huống hồ còn không quen người ở đây, trừ Biên Bá Hiền, hắn chẳng quen ai cả.

Nói trắng ra là, trẻ con buồn tẻ mà, muốn có người bên cạnh, tất nhiên không thể yên tĩnh,

Thay đồ xong, anh đóng cửa tủ lại, ánh trăng bạc hất lên bả vai lười biếng của anh, mảnh vải mềm mại càng thêm nhu nhược dưới trăng soi.

"Vậy mai dẫn cậu đến chỗ Hồ Dương được chứ?"

Gài xong nút áo cuối cùng, Biên Bá Hiền khoanh tay, nghiêng đầu nhìn hắn.

Anh thấp hơn hắn nửa cái đầu, hơi thở ngập tràn khí chất đàn ông, giọng anh vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch đột nhiên giống ánh trăng sáng cô đơn lạ thường, đổ bóng soi xuống mặt sông ấm áp, sự dịu dàng hòa lẫn vào gợn sóng.

Đoán hắn sẽ không thích chờ ở công ty, trước mắt Biên Bá Hiền định đoạt thay hắn.

Tuy quán bar Hồ Dương đông đúc người qua lại, nhưng nhiều năm làm bạn cũ quen thân, vấn đề Phác Xán Liệt an toàn chẳng phải lo lắng.

Nhân dịp tiếp xúc nhiều với bên ngoài, giúp tính hướng nội của hắn sửa một chút.

"Hồ Dương là ai?"

"Là ông chủ quán bar lần kia."

"À." Nghe là quán bar lần trước, Phác Xán Liệt ngớ ra, cúi đầu buồn buồn đáp lại một tiếng, hoàn toàn mất hứng thú với chuyện mình vừa nói.

Biên Bá Hiền biết chắc bạn nhỏ lại nghĩ chuyện anh trai, kéo hắn ra ban công, ngồi xuống đất.

Trên bầu trời thành phố sáng rực, phải nhìn kĩ mới thỉnh thoảng thấy vài ngôi sao, băng qua tầng khí quyển sương giá rải rác thành những vầng sáng tô lên đỉnh tầng cao ốc thêm sắc màu.

Anh nắm tay hắn, âm thanh nhè nhẹ, "Chuyện anh trai cậu tôi đã kêu người kiểm tra."

Bàn tay Phác Xán Liệt lập tức cứng ngắc, hắn quay đầu nhìn anh.

"Anh ta vay tiền bên ngoài, kề cà không trả lại cho người ta, thấy hắn không giữ lời họ liền kiện tòa hắn."

Vốn định nói chuyện này cho hắn nghe từ lâu, nhưng tòa án bên kia kéo dài lê thê, tạm thời chưa đi đến kết thúc.

Biên Bá Hiền nỗ lực giúp đỡ, mà người sai trước là anh trai bạn nhỏ, đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm. Dù bây giờ gần như là bụi bậm lắng xuống, vẫn phải nói hắn biết, anh cố gắng nói uyển chuyển nhất có thể, để hắn dễ dàng tiếp thu.

"Cậu cũng đừng gấp, hiện tại, sự việc cơ bản đã giải quyết rồi. Nhưng anh cậu sai trước, phải nhận hình phạt, nên tạm thời cậu không thể gặp hắn."

Anh dứt lời, Phác Xán Liệt vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn nghe, ngôi sao phía chân trời phản chiếu qua con ngươi hắn, Biên Bá Hiền không thể đoán hắn đang nghĩ gì.

Thật ra anh đã giấu một số chuyện khác, anh Phác Xán Liệt vay nặng lãi vì chuyện thương mại, đến hạn lại không trả, lần trước tình cờ gặp ở quán bar là lúc anh ta cầu xin bọn người kia cho anh ta kéo dài thời gian, kết quả không thành, bị người đuổi theo đâm mất một chân.

Hết cách, hắn đành phải chọn con đường luật, mà cách này song phương đều có tai hại.

Khi Biên Bá Hiền biết chuyện, nhìn chung đã đến tình hình căng thẳng đó.

"Cảm ơn... Thật ra.... Tôi biết."

Tiếng thở khẽ khàng như bị nhấn chìm dưới ngọn đèn sáng rỡ ngoài kia, mặt hồ đang yên chợt nổi gợn sóng.

Hắn nhẹ thở dài, như đã đoán trước từ lâu, sự bình tĩnh của hắn vượt quá phạm vi nhận thức của Biên Bá Hiền.

"Khi đó trời tối anh trai tôi chạy ra ngoài, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy có việc, không ngờ...."

Càng ngày càng gấp rút, sự việc ngày thêm nghiêm trọng.

Biên Bá Hiền không muốn hắn nói tiếp nữa, nắm chặt bàn tay bạn nhỏ so với anh còn lớn hơn hẳn, hết lần này đến lần khác nói hắn biết, "Có tôi ở cạnh cậu."

Cậu không nên cảm thấy cô đơn đâu.

Dụi dụi đôi mắt, bạn nhỏ làm nũng vùi đầu vào hõm vai Biên Bá Hiền, xem chuyện vừa rồi không quan trọng mấy.

Sắc tối dần xâm chiếm màn đêm, xa xa lác đác vài ánh đèn nhỏ, bạn nhỏ cuộn chân lại, tâm tư lặng lẽ trôi đến một nơi.

Hắn giơ năm ngón tay ra, đan chặt bàn tay anh, sít sao không buông.

Biên Bá Hiền biết, hắn đang chầm chậm cố gắng.

"Mai tôi muốn đến công ty anh."

"Không đến Hồ Dương à? Tôi nhắc cậu trước đó nhé, công ty vô cùng vô cùng nhàm chán."

"Không đến, tôi muốn theo anh."

Vì tôi muốn có người ở cạnh.

Mà người đó nhất định phải là anh mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top