Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌼 Chương 8 🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***

Chương 8: Tang thi khóc

Một ngày trước khi Lâm An ra khỏi cửa, Thẩm Tu Trạch đang bị những người đã từng là đồng đội đuổi giết, những người đó có niềm tin mãnh liệt rằng, nhiều cao thủ như vậy nhất định có thể giết chết được hắn, kết quả đều bị Thẩm Tu Trạch dẫn tới chỗ không người giết ngược lại toàn bộ.

Đương nhiên chính hắn cũng bị trọng thương mà hôn mê, ngay khi tỉnh lại liền nhận thấy còn có người khác kế bên.

Hắn cho rằng những kẻ phản bội đó vẫn còn có người sống, cả người Thẩm Tu Trạch căng chặt, sát ý trong nháy mắt bùng lên.

Kết quả giây tiếp theo người kia đang rúc gần cổ hắn lại hoang mang hoảng loạn mà chạy trốn.

Từ lúc biến thành tang thi đến nay, Lâm An đã không còn phát triển được nữa, tóc mái vẫn là cái chiều dài che khuất mắt của đêm hôm đó, ngày thường nếu tầm mắt bị che, nhóc tang thi đều sẽ vén tóc mái qua một bên, hôm nay bởi vì vội ăn thịt, tóc mái mới bị rớt xuống, cho nên chỉ có mỗi Lâm An từ khe hở của tóc nhìn thấy được đôi mắt đầy sát ý kia, mà Thẩm Tu Trạch thì chỉ nhìn thấy được một cái đầu lông xù.

Vừa mới từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, Thẩm Tu Trạch thậm chí còn không thấy rõ được làn da xám nhạt của đối phương, cũng chỉ thấy được một thân ảnh hoảng loạn chạy trốn.

Chỉ cần không phải là những người đó là được.

Vết thương của hắn đã được băng bó rất tốt, cho nên hắn là được đối phương cứu sao?

Thẩm Tu Trạch chậm rãi đứng dậy, cảnh giác mà quan sát xung quanh.

" Shhhh ~"

Hắn nhíu mày mà sờ phía sau đầu, không rõ vì cái gì mà đầu lại đau như vậy, rõ ràng trước khi hôn mê hắn cũng không có bị thương ở đầu.

Khăn tắm màu trắng theo động tác đứng dậy của hắn mà rớt xuống, lộ ra thân hình cường tráng trần trụi, nhìn bản thân không một mảnh vải nào, Thẩm Tu Trạch lâm vào trầm mặc.

Tuy rằng rất cảm tạ người đã cứu mình, nhưng cũng không cần phải cởi sạch sẽ như vậy chứ, hơn nữa, vì sao hắn lại nằm ở trên bàn ăn? Người kia vừa rồi ghé vào cổ của hắn là muốn làm cái gì?

Là... đam mê đặc thù gì sao?

Dùng khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới của mình lại, Thẩm Tu Trạch xoay người từ bàn ăn xuống dưới, tinh tế mà đánh giá căn nhà này.

Sô pha màu nâu nhạt, sàn nhà tông màu ấm, bàn trà màu trắng, còn có một con chó nhỏ đang phe phẩy đuôi đi ra từ trong phòng ngủ, vừa ấm áp vừa an bình.

Đứng ở chỗ này, thật giống như những thứ không lâu trước đây như phản bội, chém giết, mạt thế, tang thi, tất cả đều là một cơn ác mộng, hiện tại tỉnh mộng, lại một lần nữa khôi phục sinh hoạt bình yên tĩnh lặng như trước.

Nhưng những vết thương trên người cùng cơn đau đầu truyền đến từng đợt đã nhắc nhở hắn, tất cả mọi việc xảy ra đều là sự thật.

Lúc này rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra được chỗ không ổn, rõ ràng mấy tháng trước toàn thành phố đều đã ngừng nước cúp điện, chỉ có bên trong các căn cứ mới có thể cung cấp giới hạn một chút điện nước, hoàn cảnh nơi này rõ ràng là bên trong khu dân cư, vì sao vẫn còn sạch sẽ như vậy?

Thẩm Tu Trạch đi vào phòng tắm xem thử, đúng thật không có nước.

Đồ vật trong nhà không nhiễm một hạt bụi nào, trên giá treo những cái khăn lông chỉnh tề trắng tinh mềm mại, ngay cả lông của con chó nhỏ cũng mượt mà vô cùng.

Trên ban công vẫn còn treo quần áo của hắn, sờ vào đã khô, vết bẩn trên đó toàn bộ đều đã biến mất.

Là dị năng hệ thủy sao?

Hắn lập tức nghĩ tới loại khả năng này.

Lấy quần áo xuống rồi mặc vào, rõ ràng cơ thể vẫn còn đang bị thương, nhưng động tác của hắn lại không hề cố kỵ, mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên, ánh mắt sắc bén như dao, lúc khuôn mặt không có biểu tình gì phá lệ không dễ chọc.

Sờ sờ vào túi quần, Thẩm Tu Trạch đột nhiên cau mày, hắn xoay người đi tới nơi mà vừa rồi người kia chạy trốn.

Tiểu Phúc ăn xong thì đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn người xa lạ đi tới đi lui trong nhà, biết được đây là người mà chủ nhân đã kéo về, cho nên nó chỉ ngồi xổm ở phòng khách, tò mò mà nhìn đối phương.

Cho đến khi đối phương đi tới phòng ngủ của chủ nhân, lúc này Tiểu Phúc mới chậm rãi chạy theo.

Thẩm Tu Trạch nhìn quanh một vòng trong phòng ngủ, nơi duy nhất có thể giấu người chính là tủ quần áo, hắn đi tới trực tiếp mở tủ ra, đem nhóc tang thi đang trốn trong đó ra ngoài ánh sáng.

***

Lâm An tránh ở trong tủ mà run bần bật, cậu có thể ngửi được hương vị máu thịt của đồ ăn đang đi tới đi lui, nhưng tang thi nhỏ nhát gan lại không dám đi ra ngoài, ánh mắt vừa rồi quả thật so với năm người lần trước cậu nhìn thấy còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Thật đói mà, nhóc tang thi ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tủ quần áo, tủi thân cực kỳ.

Bên chân có một cái hộp đen nhỏ hấp dẫn sư chú ý của cậu, cái này là vật rớt ra từ trên người của đồ ăn, Lâm An nhìn thấy nên bỏ vào túi của mình, lúc này hộp nhỏ lại một lần nữa rơi ra.

Cậu chậm rãi nhặt cái hộp lên, Lâm An không dám đi ra ngoài, cứ thế cúi đầu nhìn nhìn cái hộp nhỏ, sau đó mở ra.

Lập tức, một mùi hương thơm nồng ập vào mặt cậu, cái loại hương vị này không cách nào hình dung được, lại vô cùng hấp dẫn nhóc tang thi đang đói bụng, cậu nhìn chằm chằm viên đá quý màu đỏ như trứng bồ câu kia, đôi mắt đều không dời đi nổi

Thơm quá ~.

Lâm An nuốt nước miếng, cậu lấy từ trong hộp ra một viên hồng bảo thạch, không ngừng ngửi ngửi.

Thậm chí dưới mùi thơm của viên đá quý này, những đồ ăn lúc trước khiến nhóc tang thi thèm chảy nước miếng liền biến thành những tô mỳ canh suông không có mùi vị gì, cao thấp rõ ràng.

Cậu hé miệng muốn ăn luôn viên đá quý, nhưng một giây trước khi bỏ vào miệng cậu ngừng lại động tác.

Hình như, còn chưa có rửa.

Ngay sau đó, tủ quần áo đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, bóng tối an toàn trong tủ quần áo bị ánh sáng mạnh mẽ xông vào, đồ ăn đáng sợ kia đang đứng ở trước mặt cậu.

" Cậu đang làm cái gì vậy?" Người đàn ông quát lên.

Nhóc tang thị bị doạ ực một cái nuốt luôn viên đá quý, còn chưa kịp hoảng sợ, đã bị đối phương bóp cổ nâng lên.

Thẩm Tu Trạch trơ mắt nhìn người kia nuốt khối thiên thạch mà không kịp ngăn cản, lúc này hắn cũng thấy rõ được làn da xám lạnh của đối phương.

Vậy mà lại là một con tang thi!

Nửa năm chém giết làm hắn vô cùng chán ghét loại sinh vật tang thi này. mà viên đá kia chính là thiên thạch mà hắn đặc biệt ra ngoài nhặt về.

Tuy rằng vẫn chưa có chứng cứ, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy mạt thế đến cùng với trận mưa sao băng kia chắc chắn có quan hệ với nhau, mà viên thiên thạch màu đỏ này, là đêm đó hắn nhàm chán nhìn chăm chú một ngôi sao băng rớt xuống, rồi dựa vào vị trí mà ra ngoài tìm được.

Lúc ấy chỉ là muốn lưu lại làm kỷ niệm, nhưng ngày hôm sau toàn bộ thành phố lại xảy ra dị biến, làm hắn không thể bận tâm đến mặt khác được.

Lúc phát hiện viên thiên thạch này có dị thường, là trong quá trình hắn bị tang thi truy đuổi, mỗi lần đều là hắn bị tang thi vây công đuổi theo nhiều nhất, trải qua vài lần nghiệm chứng, hắn mới phát hiện những tang thi đó có hứng thú đối với khối thiên thạch này.

Đồ ăn duy nhất của bọn tang thi đều là máu thịt tươi sống, tốt nhất là con người, những sinh vật khác chỉ là thứ yếu, mà khối thiên thạch này lại có sức hấp dẫn còn vượt qua cả máu thịt của con người.

Hắn không biết song dị năng của mình có phải cũng do mang theo khối thiên thạch này trong thời gian dài hay không, nếu có thể tiến hành nghiên cứu đối với khối thiên thạch này, nói không chừng có khả năng tìm được nguyên nhân biến dị của con người.

Sau đó hắn có ra ngoài tìm kiếm vài lần nữa, chỉ là không có tìm được thêm một khối thiên thạch nào khác.

Đây là khối duy nhất.

Hiện tại lại bị con tang thi này ăn luôn rồi.

Vừa mới ăn xong không có khả năng sẽ tiêu hóa hoàn toàn, mổ bụng ra chắc chắn là còn trong đó.

Thẩm Tu Trạch cũng không tính là một người tốt chân chính, trước đó nghề nghiệp của hắn là nhà thám hiểm, ở khu vực hoang dã giết qua dã thú chồng chất như núi, càng không cần phải nói nửa năm này tang thi chết dưới tay hắn nhiều vô số kể.

Mà hiện tại chỉ là rạch bụng một con tang thi, với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sát khí mà hắn tỏa ra lập tức khiến cho Tiểu Phúc bất an, nhìn chủ nhân bị chế trụ, Tiểu Phúc vẫn luôn rất ngoan đột nhiên hướng về phía người đàn ông mà gầm nhẹ uy hiếp, sau đó là sủa to về phía hắn.

Lâm An sau khi trở thành tang thi thì không cần hô hấp nữa, cho dù có bị bóp cổ cũng sẽ không bị gì, nhưng cậu vẫn rất khó chịu, trong bụng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, mà ánh mắt người đàn ông này lại tràn ngập sát ý, càng làm cho cậu sợ hãi không thôi.

Cậu theo bản năng mà cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đối phương, Lâm An khó chịu mà giãy giụa với biên độ nhỏ.

Sức lực của cậu không lớn, nên dù giãy giụa như thế nào cũng không thoát khỏi được trói buộc của hắn.

Thẩm Tu Trạch nhìn con chó nhỏ dưới đất kia với vẻ nghi ngờ, rõ ràng ở chung phòng với một con tang thi, vì sao con chó này vẫn còn sống được?

Chẳng lẽ hai ngày này đối phương mới biến thành tang thi, còn chưa kịp ăn con chó này sao?

Mà hành động vừa rồi đối phương ghé lại gần mình, cũng không phải là đam mê đặc thù gì, chỉ là tang thi muốn ăn thịt mà thôi.

Nghĩ đến đây, sức lực trên tay của Thẩm Tu Trạch càng lớn hơn.

Mu bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, hắn quay đầu lại nhìn, con tang thi bị bóp cổ này vậy mà đang khóc.

Nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, từ cằm nhỏ giọt xuống mu bàn tay hắn, rõ ràng chỉ là vài giọt nước mắt lạnh băng, lại làm cho Thẩm Tu Trạch không tự chủ được buông lỏng tay.

Tang thi được buông ra không chỉ không có gào rống lên, ngược lại còn ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu, một bộ dáng sợ hãi bị đánh.

Con chó bên cạnh thấy chủ nhận được buông ra, nó lập tức nhảy vào tủ quần áo, đứng bên cạnh chủ nhân, lấy một tư thế bảo vệ tiếp tục gầm gừ với kẻ xâm lấn.

Chỉ là chân của nó có chút run, một bộ dáng miệng cọp gan thỏ.

Hai sinh vật nhỏ gắt gao mà dựa vào nhau nhìn đáng thương cực kỳ.

Tang thi sao có thể có hành động nhân tính hóa như vậy được?

Hắn gặp đều là những tang thi theo đuổi máu thịt theo bản năng, dù cho có bị đánh gãy chân, hay đập nát đầu, chúng vẫn chỉ biết lấy các tư thế vặn vẹo muốn tiếp tục cắn xé con mồi, căn bản không có khả năng khóc, cũng sẽ không sợ hãi.

Thẩm Tu Trạch hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, hắn ngổi xuống trước mặt nhóc tang thi, bẻ tay đang ôm đầu của cậu ra, mạnh mẽ nâng cằm của cậu lên.

Tiểu Phúc muốn cắn hắn, kết quả bị Thẩm Tu Trạch nhìn bằng đôi mắt hình viên đạn, chó nhỏ vừa rồi còn vô cùng dũng mãnh sợ tới mức lập tức đem đầu vùi vào trong ngực của chủ nhân.

Tang thi có ba đặc thù điển hình nhất chính là: Làn da màu xám, răng nanh sắc nhọn cùng với đôi mắt màu đỏ như máu.

Mà nhóc tang thi này xác thật không giống bình thường, ví dụ như làn da màu xám nhạt này, thoạt nhìn cũng không có ghê tởm, thậm chí còn có một chút cảm giác độc đáo.

Hắn niết mở miệng nhóc tang thi ra, hàm răng chỉnh tề trắng nõn, răng năng nhìn qua cũng rất bình thường, có khả năng ngay cả thịt tươi cũng cắn không đứt được, mà đôi mắt của cậu.....

Dùng tay xốc ngược tóc mái của cậu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, một đôi mắt như hồng bảo thạch lộ ra ngoài.

Thẩm Tu Trạch buông tay, tóc mái lại lần nữa che khuất đôi mắt kia.

Lại đem tóc mái xốc lên, vẫn là đôi mắt đỏ đẫm lệ mông lung kia.

Lại buông tay.

Thử qua vài lần như vậy, thứ nhất là kinh diễm, rốt cuộc đứa nhỏ này lớn lên thật sự rất đẹp, phải nói là hắn đi qua nhiều nơi như vậy, cũng chưa thấy qua người nào có thể đẹp hơn so với cậu.

Cái khác chính là, đây thật sự là một con tang thi, những đặc thù tang thi sỡ hữu đều có cả, nhưng lại cho người ta cảm giác càng giống con người hơn.

Giống như biến dị nhưng lại không thành công vậy.

Cái này làm hắn không có biện pháp nào xuống tay được.

Đối mặt với loại tang thi không có nhân tính, hắn còn có thể không cố kỵ gì mà tàn sát.

Nhưng nhóc tang thi này, hơi động một chút còn sẽ rơi nước mắt, cái này làm sao mà rạch bụng ra được?

Thẩm Tu Trạch thu hồi cái tay đang nhéo cằm của nhóc tang thi, tầm mắt lại nhìn xuống bụng của cậu, lâm vào trầm mặt.

Nhận thấy được tầm mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình, cả người tang thi đều rúc sâu hơn vào trong góc tủ quần áo.

Tầm mắt của Thẩm Tu Trạch lại chuyển dời từ bụng tang thi đến những nơi khác trên người cậu, cũng không nhìn ra được vết thương ngoài nào rõ ràng, theo lý những tang thi xuất hiện sớm nhất là vào ngày đầu tiên đột nhiên bị biến dị, còn lúc sau đều là con người bị tang thi cắn được sau đó mới bị lây nhiễm trở thành tang thi.

Nghĩ đến loại khả năng này, Thẩm Tu Trạch xách cổ áo tiểu tang thi lên, đem cậu từ trong tủ quần áo mang ra ngoài rồi ấn lên giường bên cạnh, nơi nơi tìm kiếm miệng vết thương.

Lâm An bị sợ hãi, cậu ba chân bốn cẳng mà giãy giụa không ngừng, nhìn qua như một chú rùa đen nhỏ bị lật bụng, lúc giãy giụa khuôn mặt xám nhạt đều bị nghẹn đỏ lên.

Không biết có phải do quá mức sợ hãi hay không, sau khi biến thành tang thi trừ một lần rống qua với Tiểu Phúc liền không còn phát ra tiếng nào nữa, Lâm An lại đột nhiên khóc ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top