Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(Bánh Tứ) Chân Tướng Là Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 股肱良庙堂之器

Link Lofter: https://zhoumeng0409.lofter.com/post/203b69d6_12e671343

Edit: Dưa

BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI CHỖ KHÁC

Nội dung truyện diễn ra ở vũ trụ song song, giống vũ trụ thật 99,99%, nội dung truyện không liên quan gì đến người thật, không áp đặt lên người thật

———

Năm đó, Tào Hạc Dương, vẫn còn gọi là Tào Dương vừa mới tốt nghiệp đại học khúc nghệ, cùng với bạn diễn của mình đem theo đại quái được đặt may riêng đến Đức Vân Xã.

Anh được đưa đến sau cánh gà ngồi chờ, lúc ấy bạn diễn ngồi bên cạnh liên tục chỉ vào các tấm ảnh được treo ở hậu trường, nói với anh đây là ai, kia là ai, dặn anh phải nhớ cho kỹ, nhất định phải tôn kính người ta.

Đầu óc Tào Hạc Dương rối như tơ vò, nói thật, anh căn bản không biết gì về Đức Vân Xã, cũng không biết những vị trông rất nổi tiếng kia là ai, vì không muốn để lộ sự quê mùa của mình, anh phải cố gắng ghi nhớ thật kỹ những lời bạn diễn vừa nói.

Chính vào lúc này, có người tiến tới vỗ vai anh.

"Cậu là ai? Đến đây làm gì?" Người hỏi là một tên nhóc vừa béo vừa xấu, giọng điệu vừa thô lỗ vừa hung dữ.

"Hả? Tôi. . .Thầy Quách bảo tôi đến đây chờ." Tào Hạc Dương không biết người kia là ai, có lai lịch gì, chỉ có thể thành thật trả lời.

"Ừ, cậu ngồi đi!" Tên nhóc vừa béo vừa xấu nói xong câu đó liền nghiêng đầu chạy đi.

Cái tên vô lại đó ở đây ra vậy? Tào Hạc Dương xoa bả vai nghĩ.

Nói thật, Tào Hạc Dương rất có lòng tin với ngoại hình của mình, anh và cộng tác xuất thân từ trường nghệ thuật chính quy, lúc bị gọi lên đài còn rất tự tin, để chắc ăn, anh còn đặc biệt chọn vở "Bát Phiến Bình", một vở vô cùng cơ bản, vốn tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì, kết quả diễn chưa đến mười phút mà khán giả đã bắt đầu nhao nhao.

"Đi xuống!"

"Đi xuống đi!"

Thanh âm nối tiếp nhau, hai người trên đài căn bản không thể kiểm soát sân khấu. Tào Hạc Dương không biết bản thân làm sao kiên trì được đến khi kết thúc vở diễn, sau khi xuống đài anh tê liệt ngồi xuống ghế, cảm thấy tất cả cố gắng trước đó của mình không khác gì một trò cười.

Tào Hạc Dương biết tướng thanh vốn dĩ không phải như vậy, nhưng hiện tại anh không thể nói được tướng thanh thực thụ phải như thế nào, thế là anh quyết định tĩnh tâm học tập lại một lần nữa.

Sau đó anh được đưa tới Đại Hưng, học cách cho chó ăn.

Tên nhóc vừa béo vừa xấu kia trở thành bạn dưới giường của anh, lúc này anh mới biết, cậu ta tên là "Bánh Nướng."

Cái tên gì vậy trời? Tào Hạc Dương nghĩ thầm. Người đã xấu lại còn béo, tên thì kì lạ, dạng người này cũng sẽ nói tướng thanh à?

Bánh Nướng có nói được tướng thanh hay không, Tào Hạc Dương không biết, nhưng anh biết người này rất biết làm việc, thậm chí rất tài giỏi, vốn dĩ nhìn không ra cậu ta nhỏ hơn anh bốn tuổi.

Mỗi tám giờ rưỡi sáng, Bánh Nướng nhất định sẽ thức dậy, sau khi thức dậy chuyện đầu tiên cậu làm là đá đá tầng trên, gọi: "Tiểu Tứ, đến giờ dậy rồi."

Lúc đó Tào Hạc Dương vẫn chưa được cho chữ, nhưng đã có biệt danh "Tiểu Tứ", đồng thời anh cũng biết hóa ra "Bánh Nướng" cũng là một biệt danh, tên nhóc nhỏ hơn anh bốn tuổi kia thật ra có nghệ danh, gọi là "Chu Vân Phong".

Sau khi Bánh Nướng đánh thức Tiểu Tứ, trong lúc Tiểu Tứ vội vàng mặc quần áo cậu sẽ rời khỏi phòng, đi nấu cơm cho chó. Chờ cậu nấu cơm xong xuôi, Tiểu Tứ sẽ đến ổ chó dắt từng con chó một ra đút cho chúng ăn.

Công việc được xem là rất vất vả khi ấy, sau này lại trở thành biểu tượng cho sự từng trải.

"Cậu từng cho chó của sư phụ ăn bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

"Vậy cậu dở rồi, tới trễ."

Bánh Nướng và Tiểu Tứ cũng không ngờ, sẽ có ngày đoạn đối thoại như thế xuất hiện ở hậu trường.

Việc diễn viên tướng thanh chọn bạn diễn thật ra là một việc rất kỳ diệu, những gì diễn ra trên sân khấu, không khác gì so với cuộc sống thường nhật của một cặp vợ chồng. Đây là lời của vị tiên sinh thuyết thư trứ danh tự nhận mình là "quả phụ thất nghiệp" nào đó l sẽ nói sau này.

Rất thường xuyên, các cặp bạn diễn đều sẽ bắt cặp trước sau đó mới từ từ trở nên ăn ý, nhất là những cặp diễn trẻ, phần lớn đều là như vậy.

Nhưng Bánh Nướng và Tiểu Tứ lại không như vậy, nửa năm ở Đại Hưng cho chó ăn, hai người họ mỗi ngày đều như hình với bóng, phối hợp với nhau làm việc, trước khi chính thức cộng tác cả hai đã khá ăn ý với nhau. Sáng sớm cho chó ăn, buổi chiều luyện công, ban đêm đến rạp làm việc, quét rác dọn bàn dọn sân khấu, làm tất mọi việc. Bánh Nướng tính tình lỗ mãng, giọng điệu lúc nói chuyện hung dữ, có vài lời cậu nói ra khiến người nghe rất muốn đánh cậu, còn Tiểu Tứ dù sao cũng lớn hơn vài tuổi, đứng cạnh cái người tròn tròn kia, khiến người ta cảm thấy hóa ra tên nhóc đến từ Đông Bắc này cũng đáng yêu lắm chứ.

Thỉnh thoảng nếu trong rạp vắng khách, hay những lúc không đủ diễn viên, Bánh Nướng thậm chí sẽ lên đài đánh một đoạn khoái bản. Lúc đó, Tiểu Tứ đều sẽ đứng ở hậu đài xem cậu, so với khán giả dưới đài còn nhập tâm hơn. Rất nhiều năm sau, Tứ nhi khoác lên người bộ lễ phục y đúc Bánh Nướng, tay cầm tay đứng trên sân khấu, nói: "Vai trò của phụ họa chính là khán giả trung thành nhất của tấu chính." Đang lúc khán giả dưới đài đều hô hay lắm, chỉ có Bánh Nướng biết, tại thời điểm Tứ nhi vẫn chưa hợp tác với cậu, anh cũng đã là khán giả trung thành nhất của cậu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Tiểu Tứ Tào Dương rốt cuộc biến thành Tiểu Tứ Tào Hạc Dương, nhưng anh vẫn không có cơ hội lên đài, nói không nôn nóng là giả, vì dầu gì lúc ấy Bánh Nướng cũng đã bắt đầu trợ diễn cho Nhạc Vân Bằng. Nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy bản thân chưa đủ can đảm, trải nghiệm bị khán giả đuổi xuống đài lần trước vẫn còn rõ ngay trước mắt. Mặc dù anh có thể cười nói chẳng quan tâm, sau đó lại tự giễu có ai chưa từng bị khán giả đuổi xuống sân khấu? Nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi.

Ngày đó, vẫn là Bánh Nướng trợ diễn cho Nhạc Vân Bằng, chẳng biết có phải là do ăn trúng thứ gì nên mới đau bụng hay không, nguyên đêm hôm đó Nhạc Vân Bằng liên tục ói lên ói xuống, lúc sắp lên diễn, không biết anh chạy đi nói với sư nương cái gì, lại bị sư nương chỉ vào mũi mắng một trận, sau đó xụ mặt đi ra.

Bánh Nướng thấy thế bèn chạy đến chỗ sư nương, len lén chỉ về phía anh, không biết đang nói gì.

Trong lòng Tiểu Tứ có dự cảm xấu, sau đó anh liền bị sư nương kéo ra cửa lên sân khấu, đứng chờ chung với Bánh Nướng.

"Tiếp theo là tiết mục Bát Phiến Bình, người biểu diễn, Bánh Nướng, Tào Hạc Dương."

Đó là lần đầu tiên hai cái tên ấy xuất hiện cạnh nhau, đối với hai người họ, ngày này những năm sau đều sẽ là một ngày kỷ niệm nho nhỏ, nhưng đối với Tào Hạc Dương lúc đó mà nói, đầu óc anh mơ hồ rồi. Anh sững sờ nhìn Bánh Nướng, đến khi Bánh Nướng nhẹ nhàng đẩy lưng anh, anh mới nhấc bàn chân nặng như sắt bước lên sân khấu.

Buổi diễn hôm đó, lúc nào Bánh Nướng cũng chú ý đến tình trạng của Tiểu Tứ, nhìn thấy anh đang hít thở cậu sẽ nói chậm lại, nhìn thấy Tiểu Tứ không tiếp nổi lời cậu sẽ tự động quăng miếng, cậu dẫn dắt Tiểu Tứ đứng trên đài ba mươi phút, hoàn thành vở "Bát Phiến Bình."

Sau khi xuống đài, Tiểu Tứ ngây ngốc một lúc lâu, giống như đang hồi thần, cuối cùng cũng thở ra một hơi, gọi Bánh Nướng: "Sư ca."

Bánh Nương ừm một tiếng, cậu không nói gì, nhưng trong lòng lại như nở hoa. Rất rất lâu về sau, cậu mới nói với Tiểu Tứ: "Thật ra em đã nhắm trúng anh từ rất lâu rồi."

Sau lần đó Tiểu Tứ như được khai sáng, anh không còn luống cuống, chỉ cần có cơ hội lên đài anh sẽ là người tích cực hơn ai hết. Mọi người thay phiên đổi bạn diễn liên tục, nhưng vẫn không trúng được Bánh Nướng.

Mỗi lần Bánh Nướng đứng ở cửa lên sân khấu xem Tiểu Tứ, cậu luôn có cảm giác người đang đứng trên sân khấu kia đang phát sáng, không phải thứ ánh sáng chói đau mắt người như sư phụ và bác Vu, ánh sáng của Tiểu Tứ là dịu dàng, là thứ có khả năng hấp dẫn tất cả sự chú ý của cậu.

Cậu cảm thấy cậu đứng cạnh Tiểu Tứ mới là thích hợp nhất, tính tình cậu thẳng thắn, ăn nói ngay thẳng, cậu đến hỏi sư phụ, hỏi sư nương, hỏi bác Vu, cuối cùng cũng có được cơ hội hợp tác với Tiểu Tứ.

"Cây Không Có Lá" là tiết mục đầu tiên cả hai biểu diễn với tư cách bạn diễn, Bánh Nướng vì đạt được hiệu quả tốt nhất đã không ngừng luyện tập, cậu hi vọng có thể nhận được sự công nhận của khán giả, để Tiểu Tứ có lòng tin mà hợp tác với mình.

Bánh Nướng làm được, cuối cùng cậu và Tiểu Tứ cũng trở thành bạn diễn cố định.

Luyện tập, biểu diễn, vui chơi với các sư huynh đệ, cuộc sống cứ thế trôi qua, khán giả dưới đài ngày một nhiều hơn, Đức Vân Xã từ từ nổi tiếng, sau đó, chính là long trời lở đất.

Nói thật, Bánh Nướng thực sự không biết vì sao những người mình gọi là sư huynh ấy lại lựa chọn ra đi, cậu cảm thấy lời bọn họ nói rất có lý, cậu cảm thấy mình hẳn cũng nên đi theo sư huynh, nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Thời điểm bị cha mẹ ép quỳ xuống trước mặt sư phụ, đầu óc Bánh Nướng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đến khi Tiểu Tứ cũng quỳ xuống cạnh cậu, trong đầu cậu "oành" một tiếng, hiểu rõ bản thân đã sai ở đâu. Cậu đã không còn là tên nhóc lỗ mãng trước kia, bản thân cậu còn có một người bạn diễn, sau này bất kể có làm gì cũng đều phải suy nghĩ cho bạn diễn của mình.

"Hi vọng công việc của tôi và Tiểu Tứ có thể phát triển hơn, tôi và Tiểu Tứ có thể thiên trường địa cửu."

Sinh nhật Tiểu Tứ một năm nào đó, lời nói kia chính là lời hứa của Bánh Nướng, cậu cảm thấy bản thân đã đủ trưởng thành, đã có thể thực hiện lời hứa của mình. Nhưng cậu không ngờ bản thân vẫn chỉ là người trẻ, vẫn không chịu được lời trêu chọc, hậu quả tồi tệ của việc đánh nhau, chính là bị đình diễn. Bản thân mang theo vô vàng thương tích, Bánh Nướng căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ, nghe Tiểu Tứ gọi cậu "Sư ca." khiến cậu vô cùng ngượng nghịu.

"Không sao cả! Nhân lúc này, chúng ta có thể cùng nhau sắp xếp lại công việc, nghiên cứu vở diễn." Cậu không ngờ Tiểu Tứ sẽ nói như vậy.

"Sau này tôi phải thật cố gắng, để cho người nhà và A Tứ có cuộc sống tốt hơn." Lời nói mãi đến sau này mới xuất hiện, nhưng vào lúc ấy nó lại chính là suy nghĩ thật trong lòng cậu.

Dần dần, Bánh Nướng và Tiểu Tứ có được người xem cố định, lúc ấy Tiểu Tứ vẫn còn gầy, làn da trắng nõn thanh tú, đứng kế Bánh Nướng tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, cũng nhờ vậy mà được khán giả yêu thích hơn. Mặc dù là vì vở diễn, nhưng lượng hoạt chèn ép tấu chính, chung quy là không hợp quy củ. Thỉnh thoảng cũng sẽ có lời đàm tiếu sau hậu trường, Tiểu Tứ nghe thấy, nhưng không nói gì, chỉ là sau này anh sẽ càng ra sức nâng đỡ Bánh Nướng hơn. Mới đầu Bánh Nướng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi biết chuyện, nếu không phải Tiểu Tứ ngăn cản, cậu đã đánh cho đám người trong hậu trường một trận.

"Anh nghe mấy lời bậy bạ của bọn họ làm gì!" Bánh Nướng lôi kéo Tiểu Tứ, "Hai chúng ta phân anh em gì chứ? Thích ai trong hai chúng ta thì cũng là thích cả hai chúng ta thôi."

Tiểu Tứ cười, đẩy mắt kính, nói: "Vậy thì em cũng không được động thủ!"

"Anh nói đúng." Bánh Nướng bất ngờ lại không nổi giận, "Không đáng phải tức giận với bọn họ. Anh xem lần sau lên sân khấu em có chơi chết bọn họ hay không."

Có lẽ miệng lưỡi của Bánh Nướng quả thật quá độc địa, sau này ở hậu trường dần dần không còn ai nghị luận về hai người họ, các sư huynh đệ đều biết, nói Bánh Nướng cái gì cũng được, còn nói Tiểu Tứ hả? Vẫn là thôi đi!

Chuyện này thậm chí còn trở thành quy củ bất thành văn, không người nào dám phá vỡ, sau này mỗi lần lên sân khấu, cả hai đều sẽ ít nhiều tạp quải các sư huynh đệ, rồi một hôm nào đó, có hai tên oắt con nhất thời quên quy tắc, thế là một tên bị giấu mất một một chiếc giày cưng còn không nói, lại còn bị bắt đóng giả tinh tinh biểu diễn suốt một tuần, một tên khác thì bị bắt dí theo con diều đang bay còn bị ép lên sân khấu hôn sư thúc.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, Bánh Nướng và Tiểu Tứ cũng đến ngày tự mở chuyên trường của riêng mình, đi theo sư phụ và bác thương diễn, thậm chí còn tự mở chuyên trường thương diễn đầu tiên của mình.

Bọn họ đã từng ngày đêm luyện tập, sợ bản thân sẽ kéo chân sau sư phụ.

Bọn họ đã từng liên tục lo lắng nhìn về hướng cửa lên sân khấu, nửa giờ diễn Giải Câu Đố, sau khi xuống sân khấu, cả hai ngồi trên ghế nhìn nhau mỉm cười.

Bọn họ đã từng vì vấn đề thiết bị mà bị bảy ngàn khán giả đuổi xuống sân khấu, sau đó dưới sự cổ vũ của sư phụ mà động viên lẫn nhau quay trở lại sân khấu.

Bọn họ đã từng cùng nhau bay đến mỗi ngóc ngách trên thế giới, cùng nhau đứng trên mỗi một sân khấu to to nhỏ nhỏ, đối mặt với hàng ngàn hàng vạn khán giả.

Mọi thứ tưởng như không giống nhau, rồi lại tựa như chẳng khác gì nhau.

"Mỗi ngày cùng biểu diễn với Tiểu Tứ, khoảng thời gian đó khiến tôi vô cùng thỏa mãn." Dưới sự thỏa mãn đó, Bánh Nướng dần gầy đi.

"Em ấy là người không thể thiếu trong cuộc đời tôi." Tiểu Tứ nói câu đó dần mập lên.

Thời gian mười năm, nháy mắt đã qua.

Bánh Nướng từng một thời lỗ mãng hung hăng, nay đã trở thành đội trưởng một đội, thậm chí còn bắt đầu viết tác phẩm.

Tiểu Tứ từng khiến cho người khác cảm nhận là một người nhã nhặn thẹn thùng nay càng trở nên dịu dàng, tiếp tục cùng bạn diễn điên cuồng.

"Nội tâm của tôi tựa như một hồ nước, trong veo, bất kể tôi làm gì thì em ấy cũng có thể đoán được."

"Thật ra người được khán giả chú ý nhất là tấu chính, nhưng người mệt mỏi nhất lại chính là pha trò."

"Nếu như đến năm 60 tuổi, tướng thanh tôi nói không còn khiến người khác vui vẻ được nữa, vậy thì có lẽ lúc ấy tôi đã không còn hợp với sân khấu nữa rồi." "Không sao cả, em nói của em, anh vui! Anh vui!"

"Em nói cái gì anh tin cái đó à?" "Đây là chức trách của anh."

Những lời nói kinh điển ngọt ngào được rất nhiều người trích dẫn ấy, đối với người trong cuộc, cùng lắm chỉ là những lời tự thuật thường ngày giữa hai người mà thôi.

Một năm nào đó, Bánh Nướng đứng trên sân khấu đuổi theo Tứ nhi để nói "Em thích anh.", hằng năm cậu đều sẽ lấy ngày cá tháng tư làm ngày kỷ niệm ngày kết hôn của hai người.

Một năm nào đó, Tiểu Tứ vẻ mặt ghét bỏ trốn tránh Bánh Nướng, trong phút giây ngơ ngác đã nhận lấy bó hoa hồng Bánh Nướng đưa tới.

"Tứ nhi, anh nói xem quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ như thế nào?" Bánh Nướng ở độ tuổi ba mươi cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung như mấy tiểu cô nương. Với cậu Tứ nhi là bạn diễn, là bạn bè là người yêu là người thân, và còn là một gì đó khác.

"Quan hệ thế nào thì đã sao?" Đã qua tuổi ba mươi, từ Tiểu Tứ Tào Hạc Dương trở thành Lão Tứ Tào Hạc Dương, anh đã không còn để tâm nữa, anh đã qua độ tuổi phải rối rắm vì những chuyện này rồi. Bất luận là quan hệ gì cũng được, "Dù sao thì hai chúng ta cũng phải cùng nhau đi hết đời này."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top