Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(Cao Loan) Làm Càn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 橘子

Link Lofter: https://tatiana-lubyun.lofter.com/post/1f5ed201_2b6b0347d

Edit: Dưa

BẢN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI CHỖ KHÁC

CÓ OOC

Vui lòng không áp đặt lên người thật

———

1

Hợp tác với Cao Phong đến năm thứ ba, trong lòng Loan Vân Bình sinh ra một suy nghĩa càn rỡ:

Tôi yêu anh ấy.

Không giống tình bạn gắn kết thân thiết giữa bạn diễn với nhau, mà là một tình yêu chân thực, hừng hực tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.

Có thể trở thành bạn diễn của Cao Phong chính là duyên phận trời ban, yêu Cao Phong cũng chính là duyên trời đã định.

Phận duyên đã đến, Loan Vân Bình không muốn bỏ lỡ.

Trên đường đuổi theo tình yêu của mình, không những nhiệt tình mà cậu còn là người chủ động, so với Cao Phong luôn bình thản kiềm chế thì tất cả mọi hành động của Loan Vân Bình quả đúng là vô cùng to gan.

"Cao Phong, tôi thích anh."

Người bất ngờ nhận được lời tỏ tình lại chẳng chút phản ứng, cắn một miếng kem, lườm Loan Vân Bình một cái, nhẹ nhàng đáp lại cậu ba chữ:

"Tôi đã biết."

Cả hai người đều là người có tính cách thẳng thắn, cho dù đang trong quá trình vờn nhau nhưng những lời nói ra vẫn là những lời rõ ràng thẳng thừng nhất.

Không từ chối, cũng không chấp nhận, Loan Vân Bình sững sờ đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.

"Nói tiếp đi, cậu còn muốn nói gì nữa."

Giọng điệu hết sức bình thường nghe không ra vui buồn, Loan Vân Bình cảm thấy chột dạ, âm lượng phát ra cũng vô thức mà nhỏ lại:

"Mong anh. . .Ở bên tôi."

Không khí xung quanh hai diễn viên tướng thanh trở nên yên ắng, Loan Vân Bình nhìn chăm chăm vào khóe miệng đang gặm kem của Cao Phong, trong lòng âm ĩ đau, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, cắn môi, tựa như chú dê con đang chờ bị làm thịt, chờ đợi câu trả lời của Cao Phong

". . .Vân Bình, cậu làm càn."

Vẫn không phải lời từ chối, cũng không phải lời đồng ý, chỉ nhẹ nhàng dùng hai chữ khiến cho trái tim nóng hổi của Loan Vân Bình trở nên lạnh buốt từ đầu đến chân.

Ý của Cao Phong là gì?

Trong giới tướng thanh, tôi là sư thúc của cậu.

Trong công việc, tôi là bạn diễn của cậu.

Trong quan hệ của hai chúng ta, tôi là bạn của cậu ———

Loan Vân Bình, cậu vượt mức, vượt qua ranh giới.

Cậu quả thật làm càn.

2

Dù bị từ chối thẳng thừng, Loan Vân Bình vẫn không thể thu lại tình yêu mình dành cho Cao Phong, tựa như càng bị từ chối, tình cảm ấy sẽ càng ngang ngược sinh trưởng trong hoàn cảnh ác liệt.

Cậu chỉ có thể vừa kiềm chế, vừa làm càn, cậu không thể quên đi thứ tình cảm mãnh liệt đó, cũng không thể để mặc nó khiến Cao Phong khó xử ———

Mặc dù Loan Vân Bình nhìn ra được, Cao Phong không hẳn là hoàn toàn vô tình với cậu.

Bản thân cậu cho rằng mình có thể tiếp tục bình yên vô sự qua thêm mấy năm nữa, có thể tiếp tục duy trì khoảng cách thân mật hết sức vi diệu này với Cao Phong, tựa như lời tỏ tình vào đêm hôm đó chưa từng xuất hiện.

Là lừa mình dối người, nhưng Loan Vân Bình trái lại rất vui vẻ.

Cho đến một ngày nào đó cậu uống say, Cao Phong là người đón cậu về.

Loan Vân Bình chỉ nhớ rõ trong lúc hai mắt mơ màng vì rượu, cậu đã nhắn tin cho một sư huynh đệ thân thiết nào đó tới đón mình, nhưng cuối cùng người đến quán ăn và ôm cậu vào lòng, lại chính là vị sư thúc trên người có mùi hương trà của cậu.

Cậu tham lam ngửi lấy mùi hương thơm ngát của đêm thu quẩn quanh cơ thể người kia, hai mắt nheo lại, ngẩng đầu hướng về cánh môi đang mím lại của ai kia, cười ha hả:

"Anh tới rồi ———."

Sau đó cậu tỉnh lại trong sự đau buốt, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, đầu đau như muốn nứt ra.

Loan Vân Bình không phân biệt được bản thân đang ở chỗ nào, cố gắng nhấc ngón tay tê dại lên lần mò xung quanh, lại mò thấy một thân người ấm áp.

Cậu bừng tỉnh trong tức khắc, như chim sợ cành cong mà ngồi dậy, hai mắt trừng to nhìn người bên cạnh đang ung dung mở mắt, đúng là Cao Phong.

"Dậy rồi?"

Giọng nói khàn khàn của đối phương kéo bộ não đang đứng máy của Loan Vân Bình trở về, lúc này mới nhận ra nơi nào đó dưới thân bất giác đau đớn một cách khó nói, ánh mắt đảo lướt qua cơ thể cả hai, Loan Vân Bình lặng lẽ kéo chăn che người mình, cố gắng nặn ra một nụ cười bình thường:

"Chào buổi sáng, thầy Cao."

Ký ức đêm qua tựa như cơn mưa rào không sao tìm lại được, mặt Loan Vân Bình đỏ như sắp nhỏ máu, cậu rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Không nhớ nổi?"

Tất nhiên Cao Phong đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của Loan Vân Bình, có chút hảo tâm nhắc nhở cậu:

"Cậu say rượu rồi điên cuồng quậy phá, rất ra sức quyến rũ người ta, cho nên tôi giúp cậu."

"..."

Loan Vân Bình kinh hãi, vạn vạn không nghĩ tới một Cao Phong từng từ chối mình nay lại chịu cùng cậu làm ra chuyện hoang đường đến nhường này.

"Cao Phong. . .Anh. . ."

Trong đầu chợt hiện lên một vài cảnh tưởng xảy ra vào đêm qua, cảnh tượng tương tự trong như mơ Cao Phong ở trên người cậu, nhẹ giọng gọi tên cậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Loan Vân Bình thả lỏng chân mày nhíu chặt, bất giác cười ra tiếng, gạt đi hết sự ngượng ngùng vừa rồi theo không khí, ôm lấy chăn khẽ dựa vào người Cao Phong, híp mắt cười nghiêng đầu nhìn anh:

"Thầy Cao , nếu đã như thế, chúng ta ở bên nhau được không?"

Cao Phong cũng híp mắt nhìn thẳng cậu, sự im lặng một lần nữa quẩn quanh hai người trong vài giây, cuối cùng Cao Phong là người mở miệng, vẫn nhẹ nhàng đáp lại cậu một câu:

"Vân Bình, cậu làm càn."

"Anh đủ rồi nhé, người bị chiếm tiện nghi không phải tôi à, anh cũng cùng tôi làm càn như thế sao không thấy anh nói gì."

Vẻ mặt Cao Phong vẫn không thay đổi, vẫn nhìn lấy cậu.

Chuyện tối qua rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, giờ đây Loan Vân Bình đã không còn cảm thấy hứng thú, giờ phút này cậu chỉ muốn nắm lấy cơ hội trước mắt khóa Cao Phong ở lại bên mình:

"Như vậy đi Cao lão sư, hai ta xem như vì nhu cầu, nếu ngày nào đó tìm được lựa chọn tốt hơn, cứ thoải mái chia tay, anh thấy thế nào?"

"Cậu chắc chắn? Nói vậy không khác gì để cậu chịu thiệt."

Loan Vân Bình dựa đầu vào giường thở dài, né tránh ánh mắt của Cao Phong, ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà, rõ ràng bản thân đang ở trong nhà của Cao Phong:

"Tôi bằng lòng, anh khỏi phải bận tâm."

Cực kỳ giống mấy tình tiết chả ra gì trong tiểu thuyết, không ai hiểu được nỗi chua xót trong lòng Loan Vân Bình, nhưng đối phương là Cao Phong, cậu vĩnh viễn không có cách nào từ chối Cao Phong.

Chả sao cả, bản thân cậu cũng chỉ là người trần mắt thịt, rất thích hợp với loại tình tiết hoang đường này.

Lôi kéo Cao Phong cùng cậu làm càng, ngẫm lại thì, cũng không tính là thua thiệt.

3

Loan Vân Bình khẳng định, Cao Phong cũng yêu cậu.

Cái ôm xuất hiện từ sau lưng vào nửa đêm không phải là giả, bị người đè lên tường, lên giường nhập tâm hôn lấy một cách mạnh bạo không phải giả, tiếng gọi "Vân Bình" đầy lưu luyến nơi vành tai càng không phải là giả. . .

Loan Vân Bình nghĩ mãi không ra, có đủ loại dấu hiệu cho thấy Cao Phong đã yêu cậu, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không chịu thừa nhận.

Cao Phong chỉ sẽ nói cậu "làm càn", nhưng xưa giờ lại không ngăn cậu làm càn.

Hoặc có lẽ, trong quá trình này, Cao Phong sẽ dần không thể rời xa cậu, nếu như vậy thì "lựa chọn tốt hơn" trong tương lai, có khi nào sẽ là Loan Vân Bình cậu hay không.

Trong lòng cậu rất hy vọng có thể cùng Cao Phong tiếp tục duy trì mối quan hệ không cần phải chịu trách nhiệm với đối phương này, đồng thời bản thân cậu cũng không ngừng hãm mình vào trong những thân mật, và dần quên đi lời hứa mà cả hai đã định sẵn cho mối quan hệ "đã biết trước kết quả" này.

Mật ngọt sẽ khiến con người ta si mê, không ngừng nương theo cho đến khi chứng kiến bước ngoặt khiến ta tan nát cõi lòng.

Một lần quan hệ nhẹ nhàng vui vẻ lại qua đi, hai người dựa đầu vào giường nghỉ ngơi, Cao Phong xoa cổ Loan Vân Bình theo thói quen, khẽ day day đôi tai cậu:

"Châm một điếu thuốc đi."

Từ trước đến giờ Cao Phong không hút thuốc, nhưng sau khi làm chuyện kia anh lại bảo Loan Vân Bình châm một điếu thuốc, mùi hương đăng đắng lượn lờ khắp nơi.

Trong làn khói mỏng, cả hai cùng nhau trò chuyện, không biết phải nói điều gì, cũng chẳng hiểu vì điều gì mà không khí lại trở nên buồn bã.

Điếu thuốc đầu giường sắp sửa cháy hết, Loan Vân Bình nghiêng người vươn tay bóp nát nó, vừa dở khóc dở cười vừa khẽ nói một câu để kết thúc bầu không khí lúng túng này:

"Haiz, nói những thứ đó làm gì. . .Làm cứ như sắp chia tay đến nơi."

Bóp tắt tàn thuốc, còn chưa kịp quay lại ôm lấy Cao Phong, Loan Vân Bình đã nghe thấy người sau lưng thản nhiên đáp lại mấy chữ:

"Là chuyện sớm muộn."

Câu nói này tựa như lưỡi dao tức thì cắt phăng đi sự an ủi và vuốt ve vừa rồi của hai người, Loan Vân Bình quay đầu, khó mà tin trừng Cao Phong:

". . .Anh nói lại lần nữa?"

Lúc này Loan Vân Bình mới nhớ tới mối quan hệ giữa cậu và Cao Phong, là bản thân cậu đã chính miệng định nghĩa nó là "theo nhu cầu".

Cho nên, là do cậu đã quá hy vọng xa vời.

Đến cùng thì cậu lấy đâu ra tự tin để dám nói Cao Phong yêu cậu chứ, quả thật là một trò cười.

Nhìn xem, rõ ràng là trước khi cậu yêu cầu hình thành mối quan hệ này, Cao Phong đã có nhắc nhở cậu ———

"Cậu phải chịu thiệt thì sao."

Nhưng Loan Vân Bình đã trả lời thế nào.

"Tôi bằng lòng."

Đúng vậy, đi đến bước đường này, mọi khổ đau hiện tại đều là kết quả mà Loan Vân Bình bằng lòng nhận lấy, tin rằng mối quan hệ này sẽ không đi đến "kết cục cuối cùng", chẳng qua cũng chỉ là niềm tin mù quáng của một Loan Vân Bình đang chìm trong mật ngọt mà thôi.

Đã xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra, tránh không được, cậu và Cao Phong, sớm muộn cũng phải đối mặt với sự thật.

Loan Vân Bình nhớ tới lần đầu tiên cậu tỏ tình Cao Phong, nhớ tới lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự lạnh buốt chạy dọc từ đầu tới chân, lúc bấy giờ lại một lần nữa tái hiện ngay trước mắt, cùng với nỗi đau khắc sâu trong lòng cùng với sự không cam lòng, khiến cho đầu óc cậu ngưng trệ, thân thể trở nên cứng ngắc, thậm chí đến cam đảm để nói chuyện cũng không có.

Cậu vốn cho rằng bản thân có thể thoải mái đáp lời rồi rời đi, nhưng khi bức màn bị Cao Phong đâm thủng, Loan Vân Bình mới phát hiện hóa ra cậu thực sự không thể chịu nổi nỗi đau đớn trong tận đáy lòng mình.

Nhưng cho dù Cao Phong có hờ hững đến cỡ nào, Loan Vân Bình cũng phải cắn răng giữa thể diện cho mình.

"Anh đó, nói thẳng ra như vậy làm gì, làm như tôi không biết chuyện đó vậy."

Tất cả những suy nghĩ phức tạp vừa rồi cùng lắm chỉ xuất hiện trong vòng vài phút im lặng, Loan Vân Bình cố gắng nở một nụ cười trọn vẹn nhất, tỏ ra không quan tâm, hạ giọng xuống, chỉ có ánh mắt không ngừng lay động, không biết đang nhìn cái gì.

Khói thuốc vẫn chưa tan hết bay qua mặt Loan Vân Bình, lần đầu tiên cậu cảm thấy, hút thuốc sau khi làm chuyện đó, thật sự quá mệt mỏi.

Cao Phong không hiểu hành động của cậu là sao, anh chống người dậy vươn tay lấy một thứ gì đó từ bên cạnh, sau đó ngoẹo đầu cố ý đón lấy ánh mắt Loan Vân Bình, cất cao giọng nói tuyên bố tối hậu thư với cậu:

"Tôi muốn chia tay với cậu, ngay bây giờ."

4

Chiếc nhẫn bạc theo động tác của ngươi đàn ông mà tỏa ra ánh sáng dìu dịu, cái ly chứa loại thuốc màu nâu nóng ấm bị người đưa tới cho chủ nhân có bàn tay đeo nhẫn giống với của người đàn ông.

Cao Phong đẩy mứt quả chua ngọt mình đem theo ra trước, ngồi cạnh đối phương ân cần hỏi thăm:

"Đừng tức giận, tôi sai rồi mà, uống thuốc đi, khoảng thời gian này bệnh cúm lây truyền rất nhanh, cậu đừng nghịch ngợm."

Người cầm ly nghĩ tới nghĩ lui vẫn không bỏ xuống được tảng đá trong lòng, cứ cảm giác bứt rứt và thế là nghiêng mắt châm chọc ai kia một phen:

"Thầy Cao đừng như vậy, anh nào có sai, con gái người ta là thật tâm khuyên anh nên cách xa tôi một chút, đừng để tôi kéo chân anh, anh nghe lời người ta đi."

"Kìa, đã nói sẽ không nhắc đến chuyện này nữa mà, cậu cũng chính mắt nhìn thấy tôi giật lại vở ký tên của cô gái kia, giờ lại nói những lời này là sao đây."

Loan Vân Bình đưa ly lên miệng, vừa định phản bác, lại khó chịu ho khan vài tiếng.

"Cậu nghe lời tôi! Mau uống thuốc đi! Bao lớn rồi còn đội mưa tranh cãi với người ta, cô gái kia tuổi nhỏ chưa trải sự đời, cậu so đo với cô ấy làm gì."

Thuốc hơi đắng chảy vào dạ dày, mặc dù đắng nhưng nhiệt độ ấm áp lại khiến Loan Vân Bình cảm thấy dễ chịu hơn, không nặng không nhẹ đặt ly qua một bên, Loan Vân Bình híp mắt tha đi mứt quả Cao Phong đang cầm:

"Tôi cần gì so đo với cô ấy, lúc anh xé tờ giấy ký tên đó cô ấy liền tức giận, còn không phải là vì tôi sao."

Hương vị chua ngọt xua tan vị đắng chát trong miệng, lông mày nhíu chặt giãn ra, lòng Loan Vân Bình chợt hiện lên ý đồ xấu, nghiêng đầu cong môi đùa Cao Phong:

"Bằng không, hai tai chia tay? Ngay lập tức."

Lỗ tai Cao Phong lập tức đỏ lên, dở khóc dở cười muốn bịt miệng Loan Vân Bình:

"Được rồi, tôi sai rồi thật sự sai rồi, lúc ấy không nên nói ra câu này!"

Loan Vân Bình dễ gì tha cho anh, vươn tay bóp mặt Cao Phong, ra vẻ hung ác nói, cậu phải ghi nhớ chuyện này cả đời mới được———

"Tôi muốn chia tay với cậu, ngay lập tức."

Loan Vân Bình nắm chặt hai tay, kiềm chế cảm xúc sắp sửa sụp đổ cùng những giọt nước mắt chua xót sắp tràn ra.

Nhưng Cao Phong dường như không thèm để ý mà là lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ màu tím, mở ra đặt vào lòng bàn tay mình, đưa tới trước mặt Loan Vân Bình:

"Hai chúng ta, đã đến lúc kết thúc mối quan hệ không đàng hoàng này, đi đến một hành trình khác."

Chiếc hộp mở ra, ánh sáng của cặp nhẫn màu bạc chiếu vào mắt Loan Vân Bình.

Ý của Cao Phong, không cần nói cũng biết.

Trái tim ướt sũng lại một lần nữa được sưởi ấm giữa mùa đông, hơi ấm đột ngột rơi xuống nơi đáy nhân sinh khiến Loan Vân Bình không biết làm sao, nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn Cao Phong đang vô cùng nghiêm túc, cậu nghẹn ngào không nói được một câu trọn vẹn.

"Anh. . ."

Cậu muốn mắng người, chính là mắng cái người trước mắt mình đây.

Nước mắt cuối cùng vẫn không nhịn được mà rơi xuống, Loan Vân Bình cứ thế mà nhìn Cao Phong, chỉ chốc lát gương mặt đã ướt đẫm, bàn tay ấm áp thay cậu lau đi nước mắt, Cao Phong cười hỏi cậu "Khóc cái gì."

Chiếc nhẫn thuộc về Loan Vân Bình nằm chễm chệ trên ngón tay đang cọ xát lớp chăn, hai mắt Loan Vân Bình đẫm lệ, giọng nói khàn khàn, đứt quãng để rồi cuối cùng là lời mắng chửi ra chui ra khỏi miệng:

"Cao Phong, mẹ nó anh. . .Cái giống gì vậy!"

Dù bị chửi vẫn không ngăn được ý cười trên mặt, biết bản thân đã dọa người ta sợ, Cao Phong liền tử tế an ủi Loan Vân Bình.

Tâm tư của bạn diễn mình trước giờ đều là nhạy cảm như vậy, khóc cạn cả nước mắt, trong vở kịch tình yêu của hai người, cậu đã phải chịu đựng đau xót, toàn tâm toàn ý bỏ ra nhiều như vậy, bất ngờ lần này thực sự quá lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến đối phương lại mất bình tĩnh.

Dịu dàng hôn lên trán, hai mắt của Loan Vân Bình, cuối cùng là hai cánh môi kề sát nhau.

"Thầy Cao, anh làm càn."

Tựa như ngồi xe lên núi, Loan Vân Bình trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại có khởi sắc về chuyện tình cảm vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay mình, chế nhạo nói một câu.

Bàn tay bị đối phương kéo qua, nụ hôn khẽ rơi xuống chiếc nhẫn bạc trên tay cậu, Cao Phong chăm chú nhìn vào con ngươi tối màu của cậu, khẽ cười một tiếng, bình thản như từ trước đến giờ vẫn từng, nói:

"Nửa cuộc đời còn lại, hai ta có thể làm càn hơn nữa."

"Cao Phong, nói thật, đi cùng tôi, anh hối hận không."

Lời vừa dứt liền bị đối phương búng cho một cái, Loan Vân Bình xoa trán tiếp tục truy vấn:

"Có lẽ anh sẽ có lựa chọn tốt hơn ———."

Cao Phong dọn dẹp đống đồ lộn xộn trên bàn, đưa khăn tay cho Loan Vân Bình lau mồ hôi, đồng thời trước khi quay người đi đã nói một câu, mặc dù rất sến sẩm, nhưng lại khiến Loan Vân Bình ngọt thấu tâm can:

"Không có người khác, hai ta chính là kết cục cuối cùng, cậu chính là lựa chọn tốt nhất dành cho tôi."

Hết.
———

Chúc mừng 16 năm Cao Phong hợp tác (30/9/2006 - 30/9/2022), mong rằng cả hai sẽ có thêm thật nhiều lần 16 năm nữa, tiếp tục cùng nhau quảng bá tướng thanh truyền thống đến mọi người.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top