Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 331 + 332 + 333 + 334🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
Chương 331: NGUYÊN HẠO, THẬT XIN LỖI!

"Chạy mau!" Chu Nguyên Hạo ôm lấy eo tôi, hướng ra ngoài hầm mà bay vút lên. Tôi kinh hãi kêu: "Tiểu Kha, nhanh cứu Tiểu Kha."

"Yên tâm, cậu ta không sao." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng đáp lại.

"Không được, em không thể bỏ mặc cậu ấy!" Tôi phản đối.

Chu Nguyên Hạo thở dài, đặt tôi xuống một bên: "Đợi ở đây, đừng nhúc nhích, anh đi cứu cậu ta."

Dứt lời, anh xoay người lao vào hầm, kéo Tư Nam và Khương Kha ra ngoài. Gần như ngay lúc đó, hầm bị một vật khổng lồ xông phá, phá tung mặt đất chui lên.

Nhìn thấy vật đó, tôi kinh ngạc không nói nên lời.

Đó là một cục thịt tròn vo, trông giống như một khối mỡ khổng lồ di động. Trên đó mọc đầy những con mắt lít nha lít nhít, tất cả cùng nhau mở ra, nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt đầy tính người và âm độc.

Quái vật trăm mắt?

Thật không ngờ lại là quái vật trăm mắt

Quái vật trăm mắt là một loại quỷ sống ở tầng thứ sáu của Địa Ngục, tinh thần lực của nó vô cùng mạnh mẽ. Cấp bậc dưới Quỷ Vương, không ai có thể chống lại tinh thần công kích của nó.

Tư Nam không ngừng xoa lấy cánh tay mình: "Đây là cái quái gì vậy? Thực sự là cơn ác mộng của người mắc chứng sợ hãi."

"Không nên nhìn vào mắt nó." Tôi hô to.

Nhưng đã quá muộn, những con mắt đó tất cả đều nháy lên. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi.

Tôi mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong cừa tiệm vòng hoa vẽ mặt người giấy.

Tôi vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhói, kỳ lạ, giống như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, nhưng nội dung giấc mơ... tôi đã quên hết.

Tôi tiếp tục vẽ mặt người giấy, vài nét đã phác hoạ xong một khuôn mặt giống Phạm X. Tôi hài lòng nhìn kiệt tác của mình, gọi điện thoại cho khách hàng tới lấy.

Sau khi giao hàng thuận lợi, tôi nhận được tin nhắn báo tiền đã chuyển khoản. Nhìn số dư còn lại, tôi nở một nụ cười thỏa mãn.

Còn năm vạn nữa, nợ của ba sẽ trả hết.

Tôi nhìn lịch trên tường, phát hiện hôm nay được khoanh một vòng tròn lớn màu đỏ.

Lúc này tôi mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của tôi.  Edit: FB Frenalis

Tôi có chút trống trải, sinh nhật thì sao chứ, chẳng có ai cùng tôi mừng sinh nhật. Nếu có bạn trai thì tốt, nhưng liệu có người đàn ông nào để ý tới tôi, người không xinh đẹp, còn nợ nần và làm công việc vẽ người giấy.

Đợi đã, bạn trai?

Tại sao tôi cảm giác mình như đã có bạn trai?

Tôi gãi đầu, có lẽ chỉ là trong mơ thôi, nhưng trong mơ bạn trai tôi thật đẹp trai.

Để tự thưởng, tôi dự định đi ăn một bữa ngon.

Không có tiền, tôi tự nhiên không thể đi khách sạn lớn. Đi loanh quanh bên ngoài, tôi tìm thấy một quán ăn nhỏ sạch sẽ và ngồi xuống gần cửa sổ, gọi vài món ăn.

Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân bên cạnh bàn đang ân ái, đút cho nhau ăn. Tôi không khỏi nheo mắt, cảm nhận mùi cơm chó phát ra từ họ, quá nồng khiến kẻ độc thân như tôi không thể ngửi nổi.

Trong lòng tôi thầm nguyền rủa họ sớm chia tay. Ăn xong bữa qua loa, tôi rời khỏi quán ăn. Chưa đi được mấy bước, một chiếc Maserati màu đỏ rực lao tới, phanh gấp ngay trước mặt tôi, nhưng vẫn đụng phải chân tôi khiến tôi té xuống đất đau điếng.

Tôi tức giận la lên, hướng về phía người lái xe mà mắng: "Anh lái xe kiểu gì vậy?"

Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, ôn hòa hỏi: "Cô không sao chứ?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai quá, cả đời tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.

"Không, không sao." Tôi lắp bắp, mặt lập tức đỏ bừng.

"Chân cô bị trầy." Anh nói, "Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra, nếu tổn thương xương cốt thì không tốt."

Tôi nuốt nước miếng, khẽ gật đầu.

"Lên xe đi." Anh cười, "Tôi là Chu Nguyên Hạo, cô tên gì?"

Tôi càng lắp bắp hơn: "Tôi là Khương Lâm."

Anh đưa tôi đến bệnh viện chụp X-quang, quả nhiên có bị nứt xương, tôi phải bó bột và nằm viện.

Chu Nguyên Hạo mỗi ngày đều đến thăm tôi, mang thức ăn cho tôi. Chúng tôi nhanh chóng quen thuộc nhau. Sau khi xuất viện, anh thường xuyên vô tình xuất hiện trước mặt tôi. Một lần, anh lái chiếc Maserati đến cửa hàng của tôi, ôm một bó hoa hồng lớn tặng tôi, mời tôi đi ăn cơm.

Tôi đắm chìm trong tình yêu, quan hệ giữa chúng tôi nhanh chóng ấm lên. Ở cùng với anh, tôi được đi đến nhiều nơi trước kia chưa từng nghĩ tới, như mở ra một cánh cửa thế giới mới.

Một năm sau khi hẹn hò, Chu Nguyên Hạo cầu hôn tôi với chiếc nhẫn kim cương năm carat trên đỉnh núi Nam Sơn.

Tôi đương nhiên đồng ý. Vài tháng sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới tại Nam Hải, sau đó ngồi du thuyền ra biển câu cá.

Tôi ngồi trên boong thuyền cầm cần câu, mặt trời phơi tôi đến choáng váng. Ngồi cả buổi sáng, tôi chẳng câu được con cá nào.

"Đừng nhụt chí." Chu Nguyên Hạo mặc quần bơi, lộ ra cơ bắp rắn chắc đi đến bên cạnh tôi, đưa một ly cocktail, tôi chăm chú nhìn lưỡi câu, uống một hớp.

Tôi trả lại cái ly, vỗ miệng nói: "Rượu này có mùi kỳ lạ."

Anh nhìn tôi kinh ngạc: "Thật sự nếm ra được, thật là thú vị ."

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn anh: "Nguyên Hạo, ý anh là gì?"

Chu Nguyên Hạo nở nụ cười khó đoán, giơ tay lên, chậm rãi vuốt má tôi: "Thật không ngờ, chuyển thế xong cô lại xấu xí như vậy. Cô biết tôi phải chịu đựng buồn nôn thế nào để làm cùng cô không?"

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn nổ tung, tôi đánh rơi cần câu, đứng lên nói: "Nguyên Hạo, anh đang nói cái gì vậy?"  Edit: FB Frenalis

Chưa kịp nói hết câu, tôi chóng mặt ngã xuống ghế: "Đầu tôi sao choáng váng thế này?"

Tôi chợt nghĩ đến ly rượu: "Anh, anh bỏ thuốc vào rượu?"

"Không sai." Chu Nguyên Hạo ôm tôi lên, "Sau khi chuyển thế, cô không chỉ xấu xí mà còn ngu ngốc. Cô không nhớ tôi thì thôi, nhưng lại tin rằng tôi sẽ yêu cô, thật buồn cười."

Tim tôi như thắt lại, không dám tin nhìn anh, nước mắt chảy xuống như mưa.

Thực ra không phải là tôi chưa nghĩ tới, anh đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tốt bụng như vậy, sao có thể thích một người phụ nữ như tôi?

Nhưng những nghi ngờ của tôi đã bị tình yêu làm mờ mắt, tôi không muốn tin rằng anh đang lừa dối tôi.

Anh nói không sai, tôi quá ngu ngốc.

Anh đưa tôi vào khoang tàu, ném tôi lên tường. Hai thanh băng trùy đâm vào cánh tay tôi, đóng tôi lên tường.

"A!" Tôi kêu thảm, toàn thân run rẩy vì đau đớn: "Nguyên Hạo, sao anh lại làm vậy?"

Chu Nguyên Hạo ánh mắt lạnh lùng như dao, cắt sâu vào người tôi: "Cô thật không nhớ ra sao?"

Tôi khóc nức nở, lắc đầu. Anh bóp cổ tôi, ép tôi nhìn anh.

"Có lẽ cô quên, nhưng tôi nhớ rõ. Kiếp trước cô nhốt tôi trong dung nham Địa Ngục, chịu đựng ba trăm năm cực hình." Đáy mắt Chu Nguyên Hạo đầy lửa giận cùng căm hận, thiêu đốt lý trí và linh hồn tôi.

"Mỗi ngày trong dung nham, tôi đều lên kế hoạch trả thù." Anh cười lạnh, "Tôi thành công khiến cô bị Thiên Đạo trừng phạt, trở thành người phàm. Tôi cũng chuyển thế làm người, tiếp cận cô, để cô yêu tôi. Khi cô không thể kiểm soát tình yêu của mình, chính là lúc tôi trả thù cô."

Anh bước lên một bước, cười lạnh: "Phá hủy hạnh phúc của một người khi họ đang hạnh phúc mới khiến họ đau khổ nhất."

Dứt lời, trên tay anh xuất hiện một chiếc roi đen, lạnh lùng như rắn độc mà cười, vung tay lên, roi hướng về phía tôi đánh tới.

Đau đớn, sâu tận xương tủy.

Nhưng nỗi đau thân xác không thể so sánh với nỗi đau trong lòng, mắt tôi mở to nhìn người mà tôi yêu sâu đậm, đã từng thề non hẹn biển với tôi, đang dùng roi không ngừng đánh lên người tôi. Mỗi cú đánh vào người tôi như một nhát dao đâm sâu vào lòng.

Tình yêu biến thành hận thù.

Hận ý vô tận bao phủ lấy tôi, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, một ý niệm bắt đầu lan tràn trong đầu.

Giết anh, tôi muốn giết anh, giết kẻ đã lừa dối tình cảm của tôi.

"Lâm Lâm, Lâm Lâm, mau tỉnh lại." Trong mắt ngập tràn nước mắt, tôi phảng phất nghe có ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt mình, tôi khó khăn mở mắt, nhìn thấy người tôi yêu đến đau lòng, cũng hận đến cực điểm.

"Chu Nguyên Hạo!" Tôi tràn đầy hận thù, "Anh dám lừa tôi, tôi hận anh!" Nói xong, tôi cầm thanh chủy thủ đâm mạnh vào ngực anh.

Chu Nguyên Hạo không ngờ tôi lại động thủ với anh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ. Tôi cũng đột nhiên tỉnh lại, nhìn xung quanh và phát hiện ra mình vẫn ở trong tòa trang viên, quái vật trăm mắt đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm chúng tôi. Chẳng biết tại sao, tôi như cảm thấy nó đang cười.

Đó là nụ cười đắc thắng.

Chu Nguyên Hạo lảo đảo lùi lại vài bước, cúi đầu nhìn chỗ cắm dao. Anh có kỹ năng phục sinh, chỉ cần không làm tổn thương trái tim là có thể phục sinh vô số lần.

Nhưng nhát dao này, vừa vặn đâm trúng trái tim.

"Không! Nguyên Hạo!" Tôi lao đến ôm lấy anh, nước mắt chảy từng giọt lớn, "Không, Nguyên Hạo, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 332: THIÊN NHÃN CẤP HAI

Tôi không để ý tới Khương Kha đang đứng phía sau nhìn chúng tôi bằng ánh mắt phức tạp. Ánh mắt đó, vừa có sự hả hê, vừa có nỗi đau.

"Lâm Lâm..." Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi, "Em còn không chịu tha thứ cho anh sao?"

"Không, không." Tôi khóc lóc lắc đầu, "Em tha thứ cho anh, bất luận anh làm gì, em đều tha thứ. Thật xin lỗi, Nguyên Hạo, em không muốn anh chết."

Bị quái vật trăm mắt huyễn thuật tác động, trải qua ảo giác, tôi nghĩ mình sẽ hận anh. Nhưng khi thấy anh sắp chết, tôi cảm thấy lòng mình tan nát.

Tôi đột nhiên hiểu bà nội, có lẽ từ đầu bà đã biết Trần Hoành Thời là hạng người gì, nhưng bà không thể kiểm soát bản thân, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Đó là hành vi ngu ngốc, rất ngu xuẩn.

Tôi cũng là một kẻ ngốc đáng thương.

Nhát dao đâm trúng trái tim Chu Nguyên Hạo, tôi cảm giác được cơ thể anh đang dần trở nên trong suốt. Anh nhìn tôi khóc, nhịn không được bưng lấy mặt tôi, thấp giọng nói: "Nha đầu ngốc, đừng khóc. Anh là Quỷ Đế, anh sẽ không chết thật. Linh hồn anh tan thành nhiều mảnh vỡ phiêu tán trong không khí, nếu may mắn, có thể vài trăm năm sau lại ngưng tụ. Nhưng khi đó, em ở đâu? Thời hạn thi hành án đã hết chưa?"

"Không, em sẽ không để anh hồn phi phách tán." Tôi nắm lấy tay anh, cắn chặt hàm răng. Tôi cảm giác lực lượng trong thân thể dồn hết về cái trán, nóng như lửa đốt.

Khương Kha kinh ngạc, đây là... Thiên Nhãn cấp thứ hai?

Từ Thiên Nhãn của tôi bắn ra một tia sáng màu đỏ, bao phủ lấy Chu Nguyên Hạo. Chủy thủ trong ngực anh tự mình rớt ra, rơi xuống đất. Hồng quang tụ lại nơi vết thương ngưng thành một khối cầu tròn lớn bằng trái bóng bàn, sau đó chìm vào vết thương.

Vết thương biến mất, Chu Nguyên Hạo ngồi dậy, kinh ngạc nhìn mình, rồi nhìn tôi. Mặt tôi đầy nước mắt, khóe miệng nở nụ cười: "Nguyên Hạo, em đã nói, em sẽ không để anh chết."

Nói xong, tôi gục ngã vào lòng ngực anh, bất tỉnh.

Chu Nguyên Hạo ôm chặt tôi, ánh mắt đầy đau lòng và yêu thương: "Thật là một nha đầu ngốc."

"Là rất ngốc." Khương Kha ôm ngực, cười lạnh, "Với tình trạng cơ thể hiện tại, ngay cả Thiên Nhãn cấp thứ nhất cũng không thể tùy ý sử dụng, vậy mà còn mở cấp thứ hai, quả thực là không muốn sống."

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn. Quái vật trăm mắt hiển nhiên rất tức giận, những con người ngu xuẩn này lại dám không nhìn nó.

Nó gầm lên, sóng âm của quái vật trăm mắt có hiệu quả tấn công tinh thần. Vương Diễm Lệ trúng chiêu, lại khóc lại cười, sau tiếng gầm thét, mắt cô ta trống rỗng, giơ dao lên định cắt vào cổ mình.

Chu Nguyên Hạo vung tay, dao trong tay cô ta lập tức bay ra.

Anh chậm rãi đứng lên, trên người quỷ khí mãnh liệt, Khương Kha sững sờ, bản năng lùi lại một bước.

Lực lượng mạnh như vậy, linh hồn sẽ không chịu nổi mà sụp đổ, bệ hạ cũng phải liều mạng sao?

Tâm trạng hắn không giải thích được bắt đầu gắt gỏng, hai người bọn họ kiếp trước đều là chúa tể trong Địa Ngục. Thực lực cường đại, tâm cơ thâm trầm, tại sao sau khi chuyển thế lại trở nên ngu xuẩn như vậy?

Quái vật trăm mắt cảm thấy nguy hiểm, mấy trăm con mắt trên thân đều lộ vẻ hoảng sợ, liều mạng chen xuống đất như muốn chui lại vào lòng đất.

Chu Nguyên Hạo hai mắt đỏ rực, toàn thân bao phủ trong một vầng huyết quang. Quái vật trăm mắt bị một lực lượng khổng lồ kéo lên, lơ lửng giữa không trung, mỡ thịt của nó ngọ nguậy dữ dội, làm một cuộc vùng vẫy giãy chết cuối cùng. Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, quái vật trăm mắt nổ tung thành vô số mảnh thịt rải khắp căn hầm. Bầu trời đêm yên tĩnh tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc.

Khương Kha che mũi miệng, nhíu mày nói: "Thật buồn nôn."

Hắn quay đầu nhìn tôi, mắt hơi nheo lại: "cơ thể chị Lâm bắt đầu sụp đổ. Thật đáng thương, nếu chị ấy chết, sẽ lập tức chuyển thế đầu thai. Dù sao đây cũng là Thiên Đạo trừng phạt chị ấy."

Nói đến đây, không biết vì sao hắn cảm thấy rất không thoải mái, tim như bị thứ gì chặn lại, càng phát bực bội.

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Lúc trước ta chỉ muốn ném Lục Uy Quyền về Địa Ngục, nhưng hiện tại ta lại đổi ý."

Khương Kha nhìn anh một cái: "Bệ hạ, ngài muốn giết hắn, dùng yêu đan trong đan điền của hắn trị liệu cho chị Lâm?"

Khương Kha lắc đầu nói: "Bệ hạ, với sức mạnh hiện giờ của ngài, chỉ sợ giết không được Lục Uy Quyền. Coi như ngài liều mạng, cũng không có nhiều phần thắng."

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Giết hắn không phải ta, mà là ngươi."

Khương Kha nghe như trò cười lớn nhất: "Thật có ý tứ, bệ hạ, ngài đang ra lệnh cho ta sao? Nhưng ta nhớ ngài đã nói, ngài không còn là Quỷ Đế của Địa Ngục, cũng không còn nhận ta là người hầu thân cận."  Edit: FB Frenalis

Hắn khoa trương thở dài: "Ta quên mất, hiện tại ta cũng là Quỷ Đế. Bệ hạ, ngươi dùng thân phận gì ra lệnh cho ta?"

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng: "Ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch."

Khương Kha nhíu mày: "Giao dịch gì?"

"Lục Uy Quyền là người của ngươi?"

"Ta không biết ngươi đang nói gì." Khương Kha nhún vai: "Bệ hạ, ngươi đừng nói lung tung, nếu chị Lâm hiểu lầm thì không tốt."

Chu Nguyên Hạo cười nhạo: "Ngươi hận cô ấy không kịp, sẽ để ý đến suy nghĩ của cô ấy?"

Khương Kha thoáng hiện lên vẻ phẫn nộ nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn bước tới trước mặt Chu Nguyên Hạo, nở một nụ cười mang theo vẻ mị hoặc: "Bệ hạ, kiếp trước ta là người hầu thân cận của ngươi, nhưng ngươi chưa từng để ta thị tẩm. Không bằng..."

Chu Nguyên Hạo chán ghét ngắt lời: "Ta muốn yêu đan của Lục Uy Quyền. Nếu ngươi có thể lấy được, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm mộ Hiên Viên."

Khương Kha biến sắc, nheo mắt cười: "Năm đó ngươi tại Địa ngục làm mưa làm gió là nhờ vào mộ Hiên Viên. Truyền thuyết rằng chỉ cần tiến vào trong đó sẽ đạt được pháp lực vô biên, thậm chí thấy được huyền bí của vũ trụ. Ngươi thật bỏ được?"

"Ngươi có giao hay không?" Chu Nguyên Hạo không muốn phí lời với hắn.

Khương Kha cười: "Đương nhiên, đã bệ hạ bỏ được, ta không thể chối từ. Giao cho ta đi. Có điều, chị Lâm thân thể sụp đổ rất lợi hại, ngươi nên mang chị ấy trở về, bố trí Tụ Linh trận pháp, dùng đan dược tốt nhất chữa trị tạm thời, không thì chưa kịp lấy yêu đan chị ấy đã chết."

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh: "Không cần ngươi nói."

Anh liếc nhìn Tư Nam và Vương Diễm Lệ. Cả hai còn đắm chìm trong ảo cảnh, mắt trống rỗng như con rối. Vì bọn họ không có ý thức nên họ mới dám thảo luận cơ mật Địa Ngục.

Chu Nguyên Hạo để Khương Kha mang hai người đến cục cảnh sát. Rất nhanh, họ nhận được điện thoại từ Tư Đồ Lăng.

Lục Uy Quyền và Tư Không Thiếu Trạch, Ngao Anh tại khu D đại chiến một trận, những người tu đạo khác đều chạy tới. Lục Uy Quyền thụ thương chạy trốn, Tư Đồ Lăng và Ngao Anh bị thương nặng. Hiện tại khu D còn nhiều cương thi bị Lục Uy Quyền lây nhiễm, Tư Đồ Lăng và đồng đội đang giải quyết hậu quả.

Khương Kha ném Tư Nam và Vương Diễm Lệ ở cổng cục cảnh sát rồi rời đi.

*****

Đêm nay không yên tĩnh, Lục Uy Quyền từ khu D trốn đi, lén vào rừng núi bên ngoài Sơn Thành. Trong rừng có nhiều nhà vườn, hắn lén lút đến bên một căn nhà nhỏ. Bên trong đèn sáng, một người làm vườn đã thức dậy, mặc quần áo chuẩn bị đi tuần tra. Hắn lặng lẽ mở cửa sổ chui vào. Người làm vườn nghe động, quay lại, chỉ thấy mắt tối sầm, Lục Uy Quyền đã cắn nát cổ họng ông ta.

"Chậc, thật khó ăn." Lục Uy Quyền lẩm bẩm, "Vẫn là máu thịt của thiếu nữ trẻ ngon hơn. Nếu không phải bị thương, năng lượng tiêu hao quá lớn, ta làm sao ăn thứ vừa già vừa xấu này."

Hắn vừa ăn vừa cắn răng, mắt lóe lên hung ác: "Tư Không Thiếu Trạch, Ngao Anh, Chu Nguyên Hạo, chờ đó cho ta, khôi phục thực lực rồi ta sẽ báo thù."

Hắn móc tim người làm vườn nuốt vào, tự nhủ: "Trước tiên phải hủy thông đạo đến Địa Ngục, tránh lưu lại hậu hoạn."

Đang ăn, hắn nghe được một tiếng động, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai?"

Không có động tĩnh.

Hắn híp mắt, ném thi thể đi, chậm rãi đứng dậy, trên thân đầy máu và vết thương, thi khí cường thịnh.

"Cút ra đây!" Hắn nghiêm nghị nói.

"Ngươi thật to gan." Một giọng nói thanh thúy vang lên. Lục Uy Quyền biến sắc, nhìn thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng bước đến, ánh nắng sáng sớm từ ngoài phòng chiếu vào, nhuộm lên người hắn bằng vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Như thiên thần mỹ lệ.

Lục Uy Quyền cúi người, cung kính nói: "Bệ hạ."

Khương Kha mang theo một nụ cười lạnh lùng: "Ngươi còn dám gọi ta bệ hạ?"

Lục Uy Quyền lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, ta không làm tốt nhiệm vụ, ta có tội, xin bệ hạ trách phạt."

Khương Kha quát lớn: "Phế vật!"

Trước đó uy phong lẫm liệt, Lục Uy Quyền giờ đây không dám nói một lời, cúi đầu ngoan ngoãn.

Khương Kha hất cằm: "Dưới trướng Dĩnh Sơ Quỷ Đế có một quy tắc, là gì?"

Lục Uy Quyền nói: "Không nuôi phế vật."

"Ngươi đường đường là một Hạn Bạt, chỉ yêu cầu ngươi lập một cương thi quốc gia tại Sơn Thành, ngươi lại không làm được, ta còn cần ngươi làm gì?" Khương Kha nhàn nhạt nói, "Tự sát đi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 333: LẦN NỮA THĂNG CẤP

Sắc mặt Lục Uy Quyền đại biến, nằm sấp trên mặt đất nói: "Bệ hạ, bệ hạ, xin cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định có thể hoàn thành mệnh lệnh của ngài."

"Ngươi chỉ có một lần cơ hội." Khương Kha lãnh đạm liếc nhìn hắn, "Còn không mau tự kết liễu, chẳng lẽ muốn để ta tới giúp ngươi sao?"

Lục Uy Quyền toàn thân run lẩy bẩy, hắn trầm mặc một lúc, trong mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng liều mạng, thân hình bất ngờ lao về phía Khương Kha.

Khương Kha bật cười, khẽ búng tay một cái, Lục Uy Quyền kêu lên thảm thiết nặng nề ngã xuống đất. Tứ chi đao thương bất nhập của hắn bị mạnh mẽ nghiền nát.

"Ngươi còn dám ra tay với ta?" Khương Kha chậm rãi đi vòng quanh hắn, "Ngươi thật to gan. Ngươi cho rằng hiện tại ở nhân gian, thực lực của ta chỉ còn một phần mười thì ngươi có thể làm bị thương ta? Thật là chuyện cười lớn. Chẳng lẽ ngươi quên, ở Địa Ngục ta đã gieo xuống phong ấn giam cầm trong đầu ngươi. Dù thực lực ngươi mạnh hơn, ngươi cũng chỉ là con chó dưới tay ta!"

Lục Uy Quyền cắn chặt hàm răng, run rẩy nói: "Bệ hạ, bệ hạ tha ta..."

Khương Kha bắt lấy cổ áo nhấc hắn lên, ánh mắt âm độc nói: "Ngươi đã thấy thân thể của chị ấy."

Lục Uy Quyền run rẩy: "Bệ hạ, đó là cô ta tự giật quần áo, ta, ta cái gì cũng không thấy."

Đáy mắt Khương Kha đầy đố kỵ: "Ngươi cũng xứng đáng nhìn thân thể của chị ấy? Thân thể chị ấy đẹp như vậy, ngươi chỉ liếc nhìn một cái cũng là khinh nhờn."

Nói xong, móng tay hắn đâm vào hốc mắt Lục Uy Quyền. Lục Uy Quyền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tròng mắt bị hắn móc ra.

"Hai con mắt này đã nhìn thấy, thì ta hủy diệt nó." Vừa nói, một quả cầu lửa màu đen phóng ra từ tay Khương Kha, đốt cháy đôi mắt thành tro bụi.

Không lãng phí thời gian nữa, hắn đem móng tay đâm vào bụng Lục Uy Quyền. Lục Uy Quyền kêu thảm thiết, làm cho chim trong rừng rậm hoảng sợ bay tán loạn.

Khương Kha vươn tay, một hạt châu đỏ từ trong bụng Lục Uy Quyền bay ra từ từ trên không trung.

Yêu đan rời khỏi, trên người Lục Uy Quyền lập tức xuất hiện những vết nứt đen, những vết nứt đó nhanh chóng lan ra toàn thân, sau đó nhanh chóng sụp đổ biến thành một đống than đen, vỡ thành vô số mảnh.

Khương Kha đưa tay cầm lấy viên yêu đan, siết chặt trong tay. Trong mắt hắn chợt hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Hắn quay đầu nhìn đống than trên mặt đất, khóe mắt lộ ra nụ cười: "Cái gọi là quốc gia cương thi chỉ là thủ thuật che mắt, đối với ta có xây dựng hay không cũng không có ý nghĩa gì. Ta đã có được thứ ta muốn."

******

Tôi mơ một giấc mơ rất dài, nội dung quên hết, chỉ nhớ cảm giác vô tận đau lòng, đau thấu tim gan.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm trong biệt thự mới mua, Khương Kha đang ngồi ở mép giường, tựa đầu vào thành giường đang chợp mắt, đáng yêu vô cùng.

Tôi không nhịn được mà túm lấy một sợi tóc của mình trêu chọc mũi cậu, cậu có vẻ rất mệt mỏi không chịu dậy, dùng tay vén tóc tôi ra rồi tiếp tục ngủ.

Tôi bật cười, Khương Kha liền tỉnh dậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngạc nhiên: "Chị, chị tỉnh rồi. Chị đã ngủ cả tuần rồi, em rất sợ."

Một tuần? Dài như vậy?

"Chị, trước đây trông chị thật đáng sợ." Khương Kha nghĩ đến sắc mặt có chút tái nhợt, "Da chị bắt đầu nứt ra những lỗ đỏ, giống như một con búp bê bằng sứ bị vỡ vậy. Thật kinh khủng."

Tôi sững sờ, trước đó tôi dường như dùng một loại năng lực không thể dùng, thân thể sụp đổ, tưởng rằng mình chết chắc, không ngờ lại còn sống. Edit; FB Frenalis

Tôi nhìn tay mình, làn da trắng mịn, không có vết rách.

"Ai đã cứu chị?" Tôi hỏi.

"Là Chu tiên sinh cho chị ăn thứ gì đó màu đỏ, bệnh của chị đã khỏi một cách kỳ lạ."

Một thứ gì đó màu đỏ?

Tôi tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức kiểm tra thân thể, phát hiện mình lại được thăng cấp, từ tứ phẩm sơ cấp lên tứ phẩm cao cấp, vượt qua trung cấp.

Kim Giáp tướng quân bên trong thân thể tôi kết một cái kén lớn hơn một vòng, dường như cũng sắp thành công thăng cấp.

Cửa phòng được mở ra, Chu Nguyên Hạo bưng chén thuốc bước vào, tim tôi đập thình thịch, chợt nhớ đến cảnh tượng sau khi bị ảo giác của quái vật trăm mắt tấn công: Anh cầm cây roi lên, nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong tâm trí khiến tôi rùng mình.

Cuộc tấn công tinh thần đó hẳn là cảnh tượng kinh hoàng nhất trong lòng mọi người, điều tôi sợ nhất chính là sẽ bị anh lừa dối và ghét bỏ. Chính vì điều đó mà tôi chưa bao giờ dám trực tiếp hỏi anh về kiếp trước, vì tôi sợ mình sẽ không thể tiếp nhận được.

"Lâm Lâm, uống thuốc đi." Anh ôn nhu đưa chén thuốc tới, tôi không dám nhìn mắt anh, vươn tay nhận lấy uống cạn.

Thật đắng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi không khỏi nhăn lại, Khương Kha cười nhẹ đưa cho tôi một viên kẹo. Khóe miệng tôi giật giật, có chút xấu hổ.

"Đúng rồi." Tôi hỏi: "Nguyên Hạo, vết thương của anh không sao chứ?"

"Em liều tính mạng cứu anh, làm sao anh có thể có chuyện gì?" Anh nhìn tôi càng ôn nhu, nắm tay tôi nói: "Lâm Lâm, em còn nhớ em đã nói gì không?"

Cơ mặt tôi co giật hai lần: "Em đã nói gì?"

"Em nói, dù anh có làm gì thì em cũng sẽ tha thứ cho anh." Ánh mắt anh sáng rực, thâm tình làm tôi không chống đỡ nổi, "Lời em nói, là thật sao?"

Tôi do dự một chút, lập tức khéo léo chuyển đề tài: "Lục Uy Quyền thế nào rồi?"

"Trốn thoát rồi." Chu Nguyên Hạo có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều, "Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X ra lệnh truy nã, chỉ cần tất cả người tu đạo ở Hoa Hạ nhìn thấy, đều sẽ giết hắn, phần thưởng rất cao đã được đưa ra."

Không hiểu sao tôi có trực giác kỳ quái, cảm thấy Lục Uy Quyền đã không còn.

"Tư Không Thiếu Trạch và Tư Nam đâu?" Tôi hỏi.

"Tư Không Thiếu Trạch được Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X công nhận, trở thành người quản lý cương thi Sơn Thành. Anh ta bị thương nặng, Tư Nam đang chăm sóc, không có gì trở ngại. Lục Uy Quyền tại khu D đường Nam Thành dành cho người đi bộ đã gây rối lây nhiễm cho nhiều người. Hiện tại người lây bệnh cơ bản đã bị loại trừ, chỉ còn ít Mao Cương, tổ thứ tư sẽ xử lý, em không cần lo lắng."

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương Kha nói: "Chị, cơ thể chị vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tôi có chút không nói nên lời, tôi đã ngủ được một tuần, còn phải nghỉ bao lâu nữa, nhưng tôi không được phép chống cự chút nào, đành phải ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.

Tư Đồ Lăng gọi điện đến, sự kiện lần này do anh ấy giải quyết, chết rất nhiều dân chúng, với tư cách là tổng tư lệnh, anh ấy phải chịu trách nhiệm và bị chuyển sang khâu quản lý hồ sơ.

Nhưng anh ấy có chỗ dựa vững chắc, có quan hệ tốt với tổ thứ tư, lại có xuất thân quân nhân nên tôi nghĩ không bao lâu nữa chắc chắc sẽ được phục chức.

Còn Tư Không Thiếu Trạch thì vẫn mặt đơ, video trò chuyện với anh ta nửa ngày, quanh co lòng vòng khiến tôi không hiểu, cúp điện thoại mới nghĩ ra là anh ta đang cảm ơn tôi, vì Tư Nam mà tôi bị bắt, cũng chính chúng tôi cứu Tư Nam ra.

Tôi nhăn mặt, anh ta không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Anh ta kiêu ngạo như vậy, chắc chắn cả đời sẽ không tìm được vợ đâu.

*****

Sau hai ngày dưỡng thương ở nhà, tôi không thể ngồi yên được nữa. Sau khi đấu tranh với Chu Nguyên Hạo và Khương Kha một thời gian, họ mới cho phép tôi trở lại trường học.

Vừa trở lại trường, có bạn cùng lớp đến hỏi tôi: "Nghe nói lần này cậu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt? Cậu thực sự bị mắc bệnh hiểm nghèo hả? Thực ra cậu không cần đến trường đâu, dù đi học là quan trọng, nhưng sức khoẻ vẫn quan trọng hơn".

Tôi im lặng, cũng không biết nên trả lời thế nào.

*****

Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày sinh nhật của tôi, hôm đó tôi mới đi học về và mua món bánh xèo hành lá mà Khương Kha yêu thích.

Sau đó Chu Nguyên Hạo đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Không khí trong phòng bỗng u ám, như thể áp suất không khí đã giảm đi rất nhiều.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi không thể không hỏi anh.

"Tin tình báo của anh báo cáo, lại có một quỷ quan tài xuất hiện," Anh nói.

Trong lòng tôi lộp bộp, liền vội hỏi: "Ở nơi nào?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 334: ĐẾN NHẬT BẢN

"Quỷ quan tài đó được tìm thấy ngay tại thành phố Hoàng Đảo, dưới chân một tòa cổ tháp thời Đại Minh." Sắc mặt anh có chút u ám, "Tòa tháp cổ lâu năm thiếu tu sửa, một công ty Mỹ quyên góp tiền để trùng tu, nhà thầu là một công ty Hàn Quốc. Có người nhìn thấy, hai đêm trước, họ lấy ra một cỗ quan tài bằng đồng cao ngang người từ trong tháp, rồi đưa lên xe tải chở đi."

Anh nói đến đây, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng: "Khi nhân viên tình báo của anh xác định được đó chính là quỷ quan tài, thì nó đã được đưa ra nước ngoài. Cả công ty Mỹ và công ty Hàn Quốc đều chỉ là vỏ bọc, kẻ đứng đằng sau thực chất là người Nhật."

Tôi giật mình: "Âm Dương Liêu?"

Chu Nguyên Hạo khẽ gật đầu.

Tôi sốt ruột, tức giận nói: "Đồ của Hoa Hạ chúng ta sao có thể để rơi vào tay bọn họ? Không được, chúng ta phải đi đòi lại quỷ quan tài."

Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một chút, rồi nói: "Được, chúng ta lập tức lên đường sang Nhật Bản."

Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại dứt khoát như vậy.

Chu Nguyên Hạo cười nói: "anh cũng là người Hoa, tự nhiên không muốn bảo vật của Hoa Hạ rơi vào tay Âm Dương Liêu, huống chi chúng ta còn có thù với bọn họ."

Ánh mắt anh lóe lên một tia sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy quỷ quyệt: "Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện với bọn họ."

Khương Kha nghe xong, ngồi không yên, nắm chặt tay tôi nói: "Chị, hai người định đi Nhật Bản sao? Cho em đi cùng với."

"Không được." Tôi vội vàng nói, "Chúng ta không phải đi du lịch, đó là địa bàn của Âm Dương Liêu, rất nguy hiểm."

Khương Kha lấy ra một lá bùa do cậu vẽ: "Chị, chị không phải nói em là thiên tài sao? Chị xem em đã vẽ được bùa Trấn Tà rồi, cho em đi cùng cũng là thêm người giúp đỡ mà."

Tôi nhìn Khương Kha vừa mới đột phá nhất phẩm, định kiên quyết từ chối, lại nghe thấy Chu Nguyên Hạo nói: "Mang cậu ta theo đi."

Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh thản nhiên nói: "Để tránh cậu ta ở sau lưng giở trò."

Khương Kha nghe xong, lập tức nghiêm túc: "Đúng vậy, nếu hai người không mang em theo, em sẽ xé hộ chiếu của hai người."

Tôi lập tức cạn lời, xin cậu em trai đừng có ngây thơ như vậy nữa được không, cậu mười tám tuổi rồi chứ không phải tám tuổi rưỡi đâu.

******

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nào lay chuyển được họ, ba chúng tôi cùng lên máy bay, bay đến Nhật Bản.

Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, tâm trạng có chút háo hức, Chu Nguyên Hạo ngồi bên cạnh tôi, tay cầm một ly Champagne nói: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, mặc dù bọn họ đã có được quỷ quan tài, nhưng không thể phá giải phong ấn trên đó, thứ bên trong vẫn an toàn."

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu để bọn họ có được bản mệnh kết tinh của Quỷ Vương thượng cổ, thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, chúng ta lần này chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Tôi quay sang nhìn Khương Kha đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Kha, em ổn chứ?"

"Không không không sao." Khương Kha gượng cười, khuôn mặt tái nhợt, tôi nắm chặt tay cậu: "Em lần đầu đi máy bay, có chứng sợ độ cao cũng không sao, có chị ở đây rồi."

Khương Kha rúc vào, tựa đầu lên vai tôi, tôi xót xa ôm lấy cậu: "Ngoan nào, đừng sợ."

Khương Kha tỏ vẻ không muốn rời xa tôi, nhưng sắc mặt cũng đã khá hơn nhiều.

Chu Nguyên Hạo nheo mắt, nhấc Khương Kha lên: "Trước đây anh cũng sợ độ cao, anh biết cách chữa."

Nói xong, anh rót một ly rượu vang lớn đưa cho Khương Kha: "Uống nhiều vào là được."

Khương Kha nhìn tôi cầu cứu, tôi không nói gì nhìn Chu Nguyên Hạo, lên tiếng ngăn lại: "Thôi được rồi, cậu ấy còn nhỏ, sao có thể uống nhiều rượu như vậy."

Chu Nguyên Hạo nói: "Cậu ta gần mười chín tuổi rồi, đã trưởng thành, uống chút rượu có là gì, đàn ông không biết uống rượu sẽ bị người ta coi thường."

Ai ngờ Khương Kha vừa uống một ly đã say, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt phượng dài hẹp mơ màng, lại mang một vẻ quyến rũ say rượu.

Cậu mượn hơi men nhào vào lòng tôi: "Chị, em chóng mặt quá."

Chu Nguyên Hạo lại một lần nữa túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu về, hạ ghế sofa xuống, rồi đè cậu lên, dùng dây an toàn thắt chặt cậu lại: "Trẻ con say rượu nên thắt dây an toàn, để tránh gặp nguy hiểm."

Tôi bật cười, nhìn hai người họ, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc đã lâu không có.
Đây chính là cảm giác có người thân, tôi đã đánh mất nó quá lâu, lâu đến mức tôi gần như quên mất.

*****

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Kyoto, Nhật Bản. Âm Dương Liêu bắt nguồn từ kinh đô thời Heian, mặc dù hiện nay thủ đô Nhật Bản đã dời đến Tokyo, nhưng trụ sở chính của Âm Dương Liêu vẫn ở Kyoto.  Edit: FB Frenalis

Thành phố này có lịch sử hơn một nghìn năm, là một trong những trung tâm văn hóa truyền thống của Nhật Bản, nơi đây có rất nhiều di tích lịch sử văn hóa, là một trong những thành phố được du khách Trung Quốc yêu thích nhất. Vừa xuống máy bay, chúng tôi đã thấy rất nhiều du khách Trung Quốc.

Chu Nguyên Hạo đã đặt phòng khách sạn từ trước, nhưng không phải khách sạn hiện đại mang phong cách quốc tế, mà là một khách sạn theo phong cách nhà vườn Nhật Bản.

Khách sạn này trông giống như một ngôi nhà dân cư cổ xưa của Nhật Bản. Chúng tôi gõ cửa, một cặp vợ chồng già mặc kimono vội vã ra đón, quỳ gối ở cửa, cúi chào chúng tôi bằng tiếng Trung lơ lớ: "Hoan nghênh quý khách."

Vừa vào cửa, Khương Kha đã không nhịn được rúc vào tôi: "Chị, sao ở đây lạnh thế?"

Tôi đưa mắt nhìn quanh, nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo. Anh bình tĩnh nói chuyện với hai vợ chồng già bằng tiếng Nhật, hai người nhiệt tình dẫn chúng tôi đi qua hành lang dài, vào một phòng khách ở sân sau.

Phòng khách rất sạch sẽ, trong phòng còn có một bình sứ cắm một bó hoa theo kiểu Nhật Bản, môi trường tao nhã. Nếu không phải âm khí nặng nề như vậy, thì đây thực sự là một nơi nghỉ ngơi tuyệt vời.

"Chị, em lạnh quá." Khương Kha rùng mình, nhìn xung quanh nói, "Em cứ có cảm giác đây là nhà ma, Chu tiên sinh, anh đặt khách sạn gì thế này?"

Chu Nguyên Hạo thấy bên cạnh có một bộ trà cụ, bèn cầm lên đặt trên bàn nhỏ, ngồi nghiêm chỉnh bắt đầu pha trà.

Tôi thấy động tác của anh thuần thục, không khỏi hỏi: "Anh còn biết cả trà đạo Nhật Bản?"

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu cười với tôi: "Đây không phải trà đạo Nhật Bản, mà là điểm trà cổ đại của Trung Hoa, thế hệ Chu gia đều phải học. Mặc dù đây là dụng cụ trà đạo của Nhật Bản, nhưng miễn cưỡng có thể dùng tạm, chỉ là phải dùng trà của anh mang theo."

Dứt lời, anh lấy ra một gói trà từ vali, bắt đầu pha trà, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều khiến người nhìn cảm thấy như một sự thưởng thức.

Không lâu sau, anh đẩy hai tách trà ra trước mặt chúng tôi, tôi nâng tách lên, thấy trà bên trong hoàn toàn khác với trà pha thông thường, hơi giống cà phê mà tôi thường thấy, trên mặt trà còn có hoa văn.

"Đây là 'Vân Tiễn', còn gọi là 'Kích Phật'. Hoa văn trên mặt gọi là trà tạp kỹ." Chu Nguyên Hạo bưng tách trà của mình lên, nhấp một ngụm nói, "Đây là phương pháp điểm trà của Đại Tống, trà đạo Nhật Bản hiện nay cũng tương tự như vậy, chỉ là kỹ thuật đánh trà không tốt, không tạo ra được bọt mịn, chỉ là trà nổi trên mặt nước mà thôi."

Tôi nhìn hoa văn trên mặt trà, hình của tôi là mục đồng chăn trâu, của Khương Kha là sông núi, còn của Chu Nguyên Hạo là một con ngựa, tượng trưng cho "Mã đáo thành công."

Tôi uống một ngụm, hương vị rất tinh khiết, tôi chợt nhớ lại kiếp trước của mình vào thời Đại Tống, tôi đến nhân gian truy bắt Quỷ Vương, đã từng cùng những văn nhân tài tử thời đó uống trà, uống rượu.

Năm đó, có một người đàn ông khí chất xuất chúng, ngồi đối diện rót cho tôi một tách trà, miệng ngâm nga: "Thấp thoáng giấy nghiêng nhàn làm cỏ, tinh tế cửa sổ mảnh sữa hí phân trà."

Anh ta tên là gì nhỉ, đúng rồi, hình như là Lục Du.

Đó là một ký ức xa xôi, lâu đến nỗi tôi gần như quên mất.

Uống xong trà, tôi đứng dậy đi vệ sinh, may mắn là nhà vệ sinh được hiện đại hóa. Tôi soi gương chải tóc, rồi quay người lại, nhưng hình ảnh trong gương không hề di chuyển, thay vào đó là một khuôn mặt với nụ cười quỷ dị, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Sau đó, người trong gương cầm lấy dao cạo râu trên bồn rửa mặt, cứa mạnh vào cổ mình, máu tươi phun ra từ vết thương.

Tôi ngáp một cái, ung dung ngồi trên bồn cầu, người trong gương tỏ vẻ khó hiểu, lại cứa vài nhát trên mặt mình, làm cho khuôn mặt xinh đẹp giống hệt tôi đầy vết thương ghê rợn.

Tôi vẫn không có phản ứng gì, đứng dậy đi đến bồn rửa mặt rửa tay, đối mặt với quỷ ảnh trong gương, thản nhiên nói: "Cái trò này cũ quá rồi, ngươi nghĩ rằng ngươi tự làm mình bị thương thì trên người ta cũng sẽ xuất hiện vết thương tương tự? Đối phó với người thường có lẽ còn được, đối phó với ta? Ngươi có vẻ đánh giá thấp ta quá đấy."

Nói xong, tôi đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười đắc ý, đưa tay vào trong gương túm lấy cổ quỷ ảnh, kéo mạnh ra, rồi rút ra một lá bùa Trấn Tà dán lên trán nó.

Nó lập tức vùng vẫy la hét, rồi tan thành tro bụi đen, tiêu tán trong không trung.

"Chỉ là một con quỷ nhỏ." Tôi thản nhiên nói, "Không cần phải dùng đến lửa Địa Ngục của ta."

Tôi trở lại phòng khách, Chu Nguyên Hạo liếc nhìn tôi: "Giải quyết xong rồi?"

Tôi khẽ gật đầu.

"Từ lúc chúng ta xuống máy bay, đã bị Âm Dương Liêu để mắt tới." Chu Nguyên Hạo vừa thưởng trà vừa nói, "Đây chỉ là bọn họ đang thăm dò, chúng ta cứ bình tĩnh đối phó."

Uống trà xong, chúng tôi ra ngoài dạo phố, đây là một khu phố cổ, mặt đường lát đá xanh, hai bên là những cửa hàng san sát.

Một trong những đặc sản nổi tiếng nhất của Kyoto là kẹo wagashi, thường có vị trái cây, làm rất tinh xảo, nhìn thấy mà tôi thèm nhỏ dãi.

Tôi mua một hộp, bên trong là kẹo wagashi hình hoa anh đào. Tôi lấy một viên cắn một miếng, vị rất ngon. Khương Kha tò mò đến gần, cắn một miếng lớn vào chiếc kẹo tôi đang ăn dở, đầu lưỡi còn liếm lên đầu ngón tay tôi.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top