Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 347 + 348 + 349 + 350🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
Chương 347: NGHIỆT DUYÊN KIẾP TRƯỚC

Khương Kha nói: "Ngài đã ném cô ta xuống vực sâu băng giá, đóng băng cô ta trong Vạn Niên Huyền Băng, để cô ta vĩnh viễn chịu đựng nỗi khổ lạnh giá."

"Nhớ kỹ là tốt." Chu Nguyên Hạo nói, anh đi được hai bước, nghiêng đầu nói với Khương Kha đang đi theo: "Đi chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ta, đừng để cô ta chết đói, người phàm thật phiền phức."

Tôi cũng không biết mình bị treo ở đó bao lâu, cho đến khi mơ màng được người thả xuống, bế ngang lên, trở lại thạch lao dưới lòng đất kia.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Khương Kha ở bên cạnh, hắn trải một lớp thảm nhung dày trên mặt đất, đặt tôi lên tấm nệm nhung, sau đó lại bôi thuốc cho tôi.

Tôi không nhìn hắn, từ đầu đến cuối không nói một lời.

"Tôi tưởng chị sẽ nhân cơ hội này mà mắng tôi vài câu." Khương Kha nói, "Nhưng chị dường như rất biết điều, quả nhiên, phụ nữ trước cái chết kiểu gì cũng sẽ vứt bỏ tôn nghiêm."

Tôi quay mặt đi, không nói gì.

Hắn dường như không hài lòng với sự im lặng của tôi, khi bôi thuốc lại dùng lực một chút, móng tay đâm vào vết thương trên lưng tôi.

Tôi đau đến run rẩy, nhưng vẫn cố chấp không quay đầu nhìn hắn.

Sắc mặt hắn âm trầm, rút móng tay ra khỏi lưng tôi, cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng băng gạc sạch sẽ băng bó vết thương.

"Tôi tưởng chị thông minh hơn trong tưởng tượng." Hắn lạnh lùng nói, "Xem ra cũng không phải vậy. Đã chị có cốt khí như thế, vậy những thức ăn này chị cũng không cần ăn nữa."

Hắn rời khỏi thạch thất, tôi cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lưng đau nhức vô cùng, tôi chỉ có thể nằm nghiêng, đêm Địa Ngục lạnh thấu xương, tôi phải quấn chặt tấm thảm dày, vận dụng linh khí trong cơ thể, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng tôi đã vài ngày không ăn gì, linh khí dần dần cạn kiệt, run rẩy trong tấm thảm.

Đói quá, khát quá, lạnh quá.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy một tiếng "tách" nhỏ, lập tức tỉnh dậy nhìn xung quanh, phát hiện một giọt nước chảy ra từ góc trần nhà, rơi xuống đất.

Tôi cố gắng chống đỡ đứng lên, kéo lê cơ thể yếu ớt đến góc phòng, há miệng đón giọt nước.

Nước nhỏ xuống rơi trên mặt tôi, tôi thử nhiều lần mới có thể để giọt nước rơi chính xác vào miệng.

Giọt nước lạnh lẽo lăn trên đầu lưỡi, làm dịu cơn khát khô cổ họng.

Tôi đang đợi giọt nước thứ hai rơi xuống, cửa đá phía sau lại mở ra, trong lòng tôi rất bực bội: "Khương Kha, không, Dĩnh Sơ, cậu còn đến làm gì? Tôi không cần sự thương hại của cậu."

Người phía sau không nói gì, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, người đứng trước mặt tôi chính là Chu Nguyên Hạo trong áo choàng đen.

Tôi giật mình vội vàng lùi lại, căng thẳng nhìn anh, anh lại định dùng cách gì để tra tấn tôi?

Anh im lặng nhìn tôi một lúc lâu, hơi gật đầu ra phía sau, một nữ quỷ bưng khay thức ăn đi tới, đặt trước mặt tôi.

Mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ngập thạch thất, trên khay có một chiếc bánh nướng và một bát canh nóng.

Tôi nhìn những món ăn này với vẻ nghi hoặc, bên trong không có độc chứ?

Chu Nguyên Hạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không làm chuyện hạ lưu như hạ độc."

Tôi trầm tư một chút, rồi cầm lấy bánh nướng nhét vào miệng, ăn như hổ đói, không biết bánh nướng này có gì mà tôi chỉ ăn vài miếng cơ thể đã hơi ấm lên.

Anh lẳng lặng nhìn tôi ăn ngấu nghiến, lúc này dáng vẻ ăn uống của tôi chắc hẳn rất khó coi, tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại tiếp tục ăn hết bánh nướng, không quên liếm sạch cả ngón tay.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy trong mắt anh có chút vui vẻ.

Anh không nói gì, đứng dậy rời đi, tôi không nhịn được gọi anh lại: "Kiếp trước tôi đã làm gì với anh?"

Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi, tôi nói: "tôi không nhớ gì cả, dù anh muốn tôi chết, cũng hãy để tôi chết một cách minh bạch."

Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt: "Cô thật sự không nhớ?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ ra gì cả."

Anh chậm rãi đi vòng quanh tôi: "Cô hoàn toàn khác với Phi Viêm tướng quân mà ta quen biết, cô ta rất kiêu ngạo, cô ta tuyệt đối sẽ không quỳ gối trước mặt ta cầu xin, càng không sợ chết."

Trong lòng tôi thầm nói, chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu chuyện nằm gai nếm mật sao? Việt Vương Câu Tiễn khi làm nô lệ ở nước Ngô, đã xu nịnh và phục tùng Ngô Vương đến mức nào, nhưng ông ta đã sống sót trốn thoát khỏi nước Ngô, trở về nước Việt chăm lo việc nước, cuối cùng tiêu diệt nước Ngô.

Sẽ không ai nhớ đến ông ta đã từng hèn hạ và nhát gan đến mức nào, nếu muốn chiến thắng, phải sống sót, phải sống lâu hơn kẻ thù, chỉ có sống sót mới có thể đánh bại chúng.

Tuy nhiên, những điều này, tôi chỉ dám nghĩ trong lòng.

Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Hai trăm năm trước, ta thăng cấp làm Quỷ Đế, trở thành Quỷ Đế đầu tiên trong Địa Ngục. Quỷ trong Địa Ngục chỉ có thể sống trong tầng Địa Ngục của mình, không thể vượt qua rào cản đi đến tầng khác. Nhưng sau khi trở thành Quỷ Đế, ta có sức mạnh tự do đi lại trong mười tám tầng Địa Ngục."

Tôi hít một hơi thật sâu: "Trước đó, người có thể tùy ý đi lại trong mười tám tầng Địa Ngục, chỉ có tôi."

"Cho nên, ta có sức mạnh ngang bằng với cô." Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lóe lên tia hồng quang, "Cho nên, cô không thể để ta sống."

Tôi nắm chặt tay, thì ra là vậy, trách không được anh hận tôi đến thế.

"Tôi đã làm gì?" Tôi hỏi.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ trên trần thạch thất: "Cô đã bày ra một kế liên hoàn, sau khi ta đột phá thành Quỷ Đế, còn muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng Quỷ Đế đã là duy nhất trong gần vạn năm qua, muốn tiến lên nữa khó như lên trời. Quỷ Hoàng chỉ là truyền thuyết, thậm chí không ai biết quỷ có thể đột phá đến cảnh giới đó hay không. Vì vậy, lúc đó ta đang tìm kiếm một bảo vật có thể nâng cao thực lực của ta. Cô đã tung tin giả, khiến ta tin rằng bảo vật đó nằm trong cấm địa."

Cấm địa?

Cái gọi là cấm địa chính là tầng thứ mười tám của Địa Ngục, nơi giam cầm và chôn vùi những quỷ tù hùng mạnh từ thời thượng cổ, ngoại trừ tôi, không ai có thể vào đó.

Trước khi Thành Hạo xuất hiện, không có tên quỷ nào có thể vào tầng mười tám của Địa Ngục, nhưng sự xuất hiện của thân phận Quỷ Đế quả thực là một cơ hội tuyệt vời để loại bỏ anh.

Anh quay đầu lại, nói tiếp: "Lúc đó ta vì tu luyện có phần điên cuồng, nên đã phá vỡ rào cản tiến vào tầng thứ mười tám của Địa Ngục. Cô đuổi theo, chúng ta đã đại chiến một trận ở đó."

Tôi hỏi: "tôi thắng?"

Trong mắt anh có chút không cam lòng: "Nhờ vào Thiên Nhãn, cô đã thắng."

Tôi thầm nghĩ, dù sao thì tôi cũng thắng.

"Cô mượn danh nghĩa Thiên Đạo, kết tội ta, ném ta vào hồ dung nham, dùng lửa thiêu đốt hồn thể của ta, muốn nhờ đó làm suy yếu sức mạnh của ta. Nếu ta thật sự bị thiêu đốt trong hồ dung nham năm trăm năm, thực lực của ta sẽ giảm xuống, trở lại làm Quỷ Vương." Anh nắm lấy hai vai tôi, "Lúc đó, âm mưu của cô sẽ thành công."
(Kiếp trước chị cũng hơn thua lắm nha, hèn chi anh hận chị là đúng rồi 😁)

Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt đỏ như máu ấy dường như muốn phun lửa, anh khao khát sức mạnh đến vậy, liều lĩnh muốn tiến thêm một bước trên con đường tu luyện, còn tôi, lại phá hủy giấc mơ của anh.

Anh đương nhiên sẽ hận tôi thấu xương.

Anh nghiến răng, hung dữ nói: "Mỗi khi nghĩ đến việc ta mất dần sức mạnh trong hồ dung nham từng ngày, ta chỉ muốn lăng trì cô!"

Tôi không thể phản bác được gì, đúng vậy, kiếp trước tôi làm như vậy quả thực không phải là chính nghĩa, nhưng với tư cách là thống lĩnh trấn ngục quân, Phi Viêm buộc phải làm như vậy.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh lại muốn đánh tôi sao?"

Anh sững sờ, đẩy tôi ngã xuống đất, quay người bước nhanh ra ngoài, tà áo đen của anh cuốn theo gió lướt qua mặt tôi, khiến mắt tôi cay xè, nước mắt lập tức chảy xuống.

Tôi cố gắng lau nước mắt, không cho phép mình khóc, đã biết trước sẽ có ngày này, hà cớ gì phải đau lòng? Tốt hơn là nhanh chóng hồi phục sức khỏe, tìm cách trốn thoát.

Tôi ngồi xếp bằng xuống, lại bắt đầu vận khí tu luyện.

Tôi tu luyện suốt một ngày một đêm, kỳ lạ là Chu Nguyên Hạo không đến làm phiền tôi nữa, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu mỗi ngày đều bị đánh đập, đừng nói đến chuyện trốn thoát, ngay cả sống sót cũng là một vấn đề.

Từ hôm qua, đã có nữ quỷ mang cơm đến cho tôi đúng giờ, sau một ngày một đêm tu luyện, vết thương của tôi đã lành lại rất nhanh, có thể đi lại bình thường, chỉ là không thể chạy nhanh, tin rằng chỉ cần vài ngày nữa, cơ thể sẽ hồi phục như ban đầu.

Vừa mới đêm xuống, tôi đang tu luyện, đột nhiên một trận động đất xảy ra, tôi mở mắt, bò lên bệ cửa sổ nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, thấy cả thung lũng Truy Phong đang rung chuyển, mặt đất nứt toác, quỷ quái hoảng loạn, trên bầu trời đen kịt đột nhiên xuất hiện một vầng trăng, rồi nhanh chóng biến mất.

Trong lòng tôi giật mình, vùng núi này tuy đã bị Địa Ngục ăn mòn nhưng vẫn rất không ổn định, nên mới xảy ra động đất.

Tôi quay đầu lại, trong cơn động đất, cửa đá không biết đã vỡ từ lúc nào, một tảng đá lớn nứt ra để lộ một lỗ nhỏ, tôi mừng rỡ, cơ hội đã đến.

Tôi bò ra khỏi lỗ hổng đó, cẩn thận tránh người, lặng lẽ chạy ra ngoài.

"Dừng lại!" Một tên Nhiếp Thanh Quỷ nhìn thấy tôi, đuổi theo với tốc độ cực nhanh, tôi mở Dương Nhãn, ánh sáng vàng chiếu vào mặt hắn, hắn hét lên thảm thiết, che mặt lăn lộn trên đất kêu la.

Tôi vội vàng chạy lên cầu thang đá, mặt đất rung chuyển càng dữ dội, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá đang hé mở, nhanh lên, sắp đến rồi.

Ngay khi tôi sắp lao ra khỏi cửa đá, dưới chân đột nhiên trống rỗng, bậc thang đá vỡ vụn rơi xuống.

Tôi mất đà, cũng lập tức rơi theo, trong lúc hỗn loạn tôi nắm được một bậc thang đá chưa sụp đổ, cả người treo lơ lửng giữa không trung.

Tôi nhìn xuống, phía dưới tối đen sâu hun hút.

Dưới tòa tháp cao này, lại có một khoảng trống sâu như vậy! Rơi xuống chắc chắn là sẽ chết!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, đạp chân lên vách đá vài lần, cố gắng bò ra ngoài, cuối cùng cũng xoay người bò lên được, chưa kịp thở phào, bậc thang đá dưới chân lại nứt vỡ.

Tôi mất điểm tựa, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 348: Mộ địa Hiên Viên

Có lẽ cảm nhận được tôi sắp chết, Thiên Nhãn của tôi - thứ đôi khi linh đôi khi không, chỉ xuất hiện tùy tâm trạng, cuối cùng cũng có phản ứng. Một luồng sáng từ trên trán bắn ra, bao bọc lấy cơ thể tôi, nâng tôi bay lên, rồi từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Tôi lau mồ hôi trên thái dương, thật là nguy hiểm! Suýt chút nữa thì tôi đã thực sự xuống Địa Ngục rồi.

Xung quanh tối đen như mực. Không thể nhìn thấy gì, tôi lật tay, một ngọn lửa Địa Ngục bùng lên trong lòng bàn tay, tôi nhìn thấy trên những bức tường đá hai bên có khắc đầy chữ quỷ.

Hóa ra bên dưới này có cả một thế giới khác.

Tôi cẩn thận nhìn những chữ quỷ đó, chúng trông giống như một trận pháp phòng ngự lớn. Tôi đi theo con đường vào sâu bên trong, lối đi này rất dài, hai bên vách đá rất cao, tôi cứ đi mãi, đi đến thở hổn hển, hai chân mỏi nhừ, mới dừng lại dựa vào vách đá nghỉ ngơi.

Lối đi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ trong trận pháp phòng ngự này có cả ảo trận, tôi bị mắc kẹt trong ảo giác rồi sao?

Đột nhiên, tôi cảm thấy Thiên Nhãn trên trán nóng lên, vội vàng lùi lại một bước. Từ Thiên Nhãn bắn ra một tia sáng vàng, chiếu vào vách đá, những chữ quỷ trên vách đá lần lượt sáng lên, lan ra xung quanh.

Tôi bỗng có một cảm giác kỳ lạ, dường như nơi này có liên hệ gì đó với Thiên Nhãn của tôi.

Khi ánh sáng vàng lan tỏa khắp vách đá, một khe nứt dài đột nhiên xuất hiện trên đó. Thoạt nhìn khe nứt rất hẹp, nhưng khi đến gần, nó đủ rộng để một người đi qua.

Tôi do dự một chút, liệu đây có phải là một cái bẫy không?
Tôi cắn răng, dù sao tình hình của tôi cũng đã đủ tệ rồi, cùng lắm thì chết thôi.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước thẳng vào khe nứt.

Lúc này, trong căn thạch thất giam giữ tôi, Chu Nguyên Hạo im lặng nhìn vào cái hố sâu thăm thẳm, mặt mày tối sầm.

Khương Kha và một số tên quỷ đứng bên cạnh, cảm nhận được một áp lực thấp tỏa ra từ người anh, tất cả đều cúi gằm đầu không dám nói gì.

Trầm mặc một lúc, Khương Kha bước tới nói: "Bệ hạ, để ta dẫn ngài xuống bắt cô ta trở lại."

Chu Nguyên Hạo trầm giọng ra lệnh: "Tất cả ra ngoài."

Đám quỷ lập tức lặng lẽ rút lui, Khương Kha còn muốn nói gì đó, Chu Nguyên Hạo tiếp tục: "Ngươi cũng ra ngoài."

Khương Kha đành phải lui ra, nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng đầy ẩn ý.

Chu Nguyên Hạo nhìn sâu vào nơi sâu thẳm của hang động, thì thầm: "Chẳng lẽ... đây thực sự là ý trời."

Anh nhảy xuống hố sâu, bay xuống phía dưới.

*****

Tôi bước vào khe nứt, bên trong vẫn tối đen như mực, chỉ có thể mở Thiên Nhãn, đôi mắt này có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối.

Trước mắt tôi bỗng nhiên mở ra một khung cảnh rộng lớn, nơi đây trông giống như một chiến trường cổ đại, khắp nơi đều là xác chết, trên xác còn cắm vũ khí, một cảnh tượng hoang tàn.

Tôi cúi xuống nhìn một xác chết dưới chân, thi thể đã hóa thành xương trắng, người này dường như rất cao, khoảng hai mét, xương to gấp đôi người thường, trên đầu còn có một chiếc sừng nhọn.

Đây không phải là con người.

Tôi cúi xuống nhặt một mẩu xương, lẽ ra những mẩu xương này sau hàng triệu năm đã trở nên rất giòn, nhưng khi cầm trên tay, nó lại nặng như thép, cứng vô cùng.

Tôi lục tìm trong ký ức của Phi Viêm kiếp trước, đột nhiên nhớ ra. Những người này, là tộc Hiên Viên!

Tộc Hiên Viên là ma quỷ bản địa sống ở Địa Ngục từ thời thượng cổ, khác với quỷ hình thành từ linh hồn con người, chúng có thân xác bằng xương bằng thịt, do đó mới có thể để lại di thể.

Tộc Hiên Viên là giống loài bản địa giống người nhất, sức mạnh của họ rất lớn, từng đối đầu với những ma quỷ đáng sợ thời thượng cổ.

Sau khi ma quỷ thượng cổ bị Thiên Đạo trấn áp ở tầng thứ mười tám của Địa Ngục, lẽ ra Địa Ngục phải là thiên hạ của tộc Hiên Viên, nhưng kỳ lạ là, sức mạnh của họ lại suy yếu dần theo thời gian. Trong khi đó, quỷ hình thành từ linh hồn con người đến từ nhân gian lại ngày càng mạnh lên nhờ tu luyện, mâu thuẫn giữa hai tộc ngày càng sâu sắc.

Vài vạn năm trước, tộc Hiên Viên và quỷ hồn loài người đã có một trận đại chiến ở tầng thứ năm của Địa Ngục.

Lúc đó chưa có Trấn Ngục Quân, tôi cũng chưa ra đời, ngoại trừ tầng thứ mười tám là cấm địa, quỷ hồn cấp Quỷ Vương có thể tự do đi lại giữa các tầng Địa Ngục, vì vậy các Quỷ Vương hình thành từ linh hồn con người đã tập hợp lại, tấn công thánh địa của tộc Hiên Viên nằm ở tầng thứ năm Địa Ngục.

Bên ngoài thánh địa, cuộc chiến kéo dài suốt một năm. Trận chiến diễn ra dữ dội đến mức sức mạnh sinh ra thậm chí còn ảnh hưởng đến tầng thứ mười tám của Địa Ngục, suýt chút nữa đánh thức những quỷ hồn thượng cổ bị trấn áp ở đó.

Thiên Đạo nổi giận, giáng xuống thần phạt. Tất cả quỷ hồn trên chiến trường, không phân biệt bạn thù đều chết, tộc Hiên Viên từ đó bị diệt vong.

Từ đó về sau, quỷ hồn cấp Quỷ Vương không còn có thể tự do đi lại giữa mười tám tầng Địa Ngục nữa.

Người ta nói rằng sau trận chiến, một trận động đất lớn đã xảy ra ở tầng thứ năm của Địa Ngục, thánh địa của tộc Hiên Viên đã chìm xuống lòng đất.

Trong thánh địa của tộc Hiên Viên, tương truyền có rất nhiều bảo vật tuyệt thế, nhiều người đời sau muốn tìm kiếm nó nhưng không thể tìm ra cách vào, dần dà, nó trở thành một truyền thuyết xa vời.

Không ngờ, tôi lại vô tình bước vào thánh địa của tộc Hiên Viên.

Khoan đã.

Thánh địa này nằm dưới động phủ của Chu Nguyên Hạo kiếp trước, chẳng lẽ nó có liên quan gì đến Chu Nguyên Hạo?

Kể từ sau thời thượng cổ, Địa Ngục không còn xuất hiện Quỷ Đế nữa, còn Chu Nguyên Hạo, khi đến Địa Ngục chỉ là một Ác Quỷ nhỏ bé, vậy mà lại tu luyện thành Quỷ Đế. Một huyền thoại như vậy thật khó tin.

Trừ phi, anh tình cờ tìm thấy thánh địa của tộc Hiên Viên này, có được một số bảo vật, mới có thể đột phá cảnh giới ra ngoài Quỷ Vương.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước trên những bộ xương của tộc Hiên Viên. Trong đống xương còn sót lại một số vũ khí, nhưng sau nhiều năm, hầu hết chúng đã mục nát, ngay cả những thứ còn nguyên vẹn, tôi cũng không thể nhấc lên được.

Tương truyền tộc Hiên Viên có thân hình cao lớn như người khổng lồ, vũ khí của họ rất nặng, và một khi vũ khí đã nhận chủ, ngay cả khi chủ nhân chết đi, nếu rơi vào tay người khác, nó cũng chỉ là một vũ khí bình thường, không thể sử dụng sức mạnh to lớn bên trong nó.

Để đối đầu với các Quỷ Vương loài người, họ cũng đã dốc hết tâm sức.

Nhưng không có vũ khí bên mình cũng không ổn, tôi đi một hồi lâu mới thấy một xác chết nhỏ hơn của tộc Hiên Viên, có vẻ là một đứa trẻ, trong tay nó cầm một vũ khí, có lẽ đối với họ chỉ là một con dao găm, nhưng đối với tôi lại là một thanh kiếm dài ba thước.

Tôi cúi xuống nhặt thanh kiếm lên. May mắn là nó không quá nặng.

Chiến trường cổ đại này rất rộng lớn, tôi đi vài tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một tòa nhà từ xa.

Tòa nhà đó lại là một kim tự tháp khổng lồ.

Kim tự tháp này không giống với những kim tự tháp ở Ai Cập, mà giống với kim tự tháp của người da đỏ ở châu Mỹ hơn, giữa mộ địa rộng lớn, nó trông u ám và ảm đạm, như một con quái vật cổ đại đã chết.

Tôi giật mình, đây chính là thánh địa của tộc Hiên Viên!

Tôi bước nhanh hơn, đến trước kim tự tháp khổng lồ, không có lối vào bên dưới kim tự tháp, lối vào nằm ở trên đỉnh, phải leo lên theo bậc thang đá.

Tôi ngẩng đầu nhìn những bậc thang đá cao hàng trăm mét, bỗng có cảm giác sợ hãi như hồi cấp ba bị giáo viên thể dục phạt chạy một vạn mét.

Tôi nghiến răng, mặc kệ, tôi may mắn như vậy, đã tìm thấy thánh địa Hiên Viên, còn sợ gì leo cầu thang?

Tôi leo lên những bậc thang cao, trên đó cũng có vô số xác chết, tôi dồn hết linh khí vào đôi chân, cuối cùng khi đến nơi, đôi chân vốn đã bị thương nặng của tôi giờ đã mềm nhũn không thể đi được nữa.

Tôi ngồi nghỉ trong ngôi đền trên đỉnh kim tự tháp, bỗng thấy thứ gì đó lóe lên. Nhặt lên xem, hóa ra là một chiếc cúc áo.

Đó là một chiếc cúc kim loại có kiểu dáng độc đáo, phía sau còn có logo của Armani.

Ở nơi như thế này, sao lại có cúc áo Armani?

Tôi chợt nhớ ra, đây không phải là đồ của Cao Vân Tuyền sao?

Chúng tôi đến đây là để tìm Cao Vân Tuyền, nhưng thung lũng Truy Phong đã bị Địa Ngục xâm lấn, tôi đã không còn hy vọng gì cho họ nữa.

Nếu Cao Vân Tuyền thực sự vô tình đến thánh địa Hiên Viên, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.

Nghỉ ngơi một lúc, tôi đi xuống bên trong kim tự tháp theo các bậc thang đá.

Đi xuống khoảng một trăm bậc, tôi dừng lại, giật mình.

Bậc thang đã kết thúc, phía dưới là vực sâu thăm thẳm, may mà tôi có Thiên Nhãn có thể nhìn thấy mọi thứ trong đêm, nếu không lần này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 349: Cô là chủ nhân của tôi

Tôi chợt nghĩ, Cao Vân Tuyền sẽ không rơi xuống đó chứ?

Bực bội vò đầu, không đâu, dù anh ấy chỉ là người thường, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Đột nhiên tôi lại cảm thấy Thiên Nhãn trên trán nóng lên, một tia sáng vàng từ Thiên Nhãn bắn ra, chiếu vào khoảng không phía trước, dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó, một viên gạch lục giác xuất hiện giữa không trung.

Ánh sáng vàng lan tỏa ra xung quanh, từng viên gạch nổi lên giữa không trung. Trên mỗi viên gạch đều có một chữ vàng.

Đây là... chữ quỷ? Hơn nữa là chữ quỷ rất cổ xưa, không hoàn toàn giống với chữ quỷ hiện hành trong Địa Ngục.

Nó giống như sự khác biệt giữa chữ phồn thể và chữ giản thể, chỉ là người Trung Quốc thường có thể nhận ra chữ phồn thể, còn ở Địa Ngục, không nhiều người nhận ra chữ quỷ cổ đại.

Còn Phi Viêm tướng quân, với tư cách là người bảo vệ Địa Ngục, đã sống hàng vạn năm, chắc chắn là hiểu.

Tôi nhìn những dòng chữ đó, ý nghĩa của chúng hiện lên trong đầu.

Đây là một câu thần chú, một câu thần chú cổ xưa mà chỉ người của tộc Hiên Viên mới biết.

Kỳ lạ, tại sao tôi cũng biết?

Tôi sờ lên Thiên Nhãn trên trán, có lẽ là do nó?

Có hàng trăm viên gạch, xen lẫn nhiều chữ khác nhau, phải đi theo nội dung của câu thần chú đó, thứ tự không được sai, nếu không gạch sẽ vỡ, tôi sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Câu thần chú này là chú vãng sinh của tộc Hiên Viên, tương truyền sau khi chết, linh hồn của họ sẽ đến một không gian khác. Ở thế giới đó, họ sẽ có được sự sống vĩnh hằng.

Còn có thật hay không, ngoài Thiên Đạo ra, có lẽ không ai biết.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước lên một bước.

May quá, vững rồi. Gạch không vỡ.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn xung quanh tìm chữ tiếp theo, nhón chân, nhảy qua, viên gạch rung lên, làm tôi sợ đến hồn xiêu phách lạc mới miễn cưỡng đứng vững lại.

Tôi chửi thề trong lòng, thật là quá kích thích.

Tôi cẩn thận từng bước, cuối cùng cũng đến trước viên gạch cuối cùng, lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh lại, bước lên viên cuối cùng, ai ngờ viên gạch đó lại vỡ tan tành.

Chết tiệt! Tôi không nhớ sai câu thần chú, sao nó lại vỡ?

Chẳng lẽ đây là cái bẫy mà tộc Hiên Viên cố tình để lại?

Tôi đang suy nghĩ lung tung, thì phát hiện mình đã đứng trên mặt đất vững chắc, vực sâu vạn trượng đã biến mất, những viên gạch cũng biến mất không dấu vết.

Tôi giật mình. Tất cả những gì vừa xảy ra, đều là ảo ảnh?

Ảo ảnh thật mạnh mẽ, ngay cả Thiên Nhãn của tôi cũng không thể nhìn thấu.

Xuất hiện trước mắt tôi là một ngôi đền nguy nga, những cây cột khổng lồ được chạm khắc đầy những hình vẽ cổ xưa.

Mười tám cây cột bao quanh một bàn thờ lớn, trên bàn thờ cũng được chạm khắc đầy hình vẽ, phía trên bàn thờ, lơ lửng một quả cầu ánh sáng màu đen, thỉnh thoảng có một hoặc hai tia sét lóe lên trong quả cầu.

Đó là cái gì?

Tôi bước tới hai bước. Đột nhiên, từ miệng của những hình vẽ quái thú trên đỉnh mười tám cây cột xung quanh bắn ra một tia sáng, mười tám tia sáng đánh vào quả cầu ánh sáng màu đen. Trong quả cầu ánh sáng xuất hiện hàng chục tia sét.

Trong ánh sáng đó, tôi lờ mờ nhìn thấy một bóng người.

Là con người?

Cao Vân Tuyền?

Tôi kinh ngạc không nói nên lời, quả cầu ánh sáng màu đen này rốt cuộc là để làm gì? Tại sao Cao Vân Tuyền lại ở bên trong?

Cái trán tôi lại nóng lên nữa, Thiên Nhãn bắn ra ánh sáng vàng. Chiếu vào quả cầu ánh sáng màu đen đó, từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua trước mắt tôi, tôi như rơi vào giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, tôi thấy nguồn gốc của tộc Hiên Viên, khi mười tám tầng Địa Ngục mới xuất hiện, tổ tiên của họ đã xuất hiện, quỷ hồn loài người thượng cổ hoành hành, cả tộc chiến đấu với đám quỷ loài người đó, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, có lúc huy hoàng rồi lụi tàn, cuối cùng bị hủy diệt hoàn toàn dưới sức mạnh của Thiên Đạo.

Nhưng trong những hình ảnh đó, tôi lại nhìn thấy một viên đá, viên đá màu đỏ như máu, hình thoi, chỉ bằng ngón tay út của tôi, nó lơ lửng phía trên bàn thờ, tất cả người của tộc Hiên Viên đều quỳ trên mặt đất, không ngừng cúi lạy nó.

Sau khi họ cúi lạy, viên đá hình thoi đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng đó chiếu vào những người Hiên Viên đang quỳ lạy xung quanh, cơ thể họ tỏa ra ánh sáng đỏ, sức mạnh tăng vọt. Hầu như tất cả mọi người đều thăng cấp.

Nhưng sau khi quỷ hồn thượng cổ bị Thiên Đạo trấn áp, viên đá đó biến mất, không còn sự bảo vệ của viên đá, tộc Hiên Viên bắt đầu suy tàn, sức mạnh bắt đầu thoái hóa. Thậm chí còn bị quỷ hồn loài người bắt nạt.

Tôi thốt lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, trong lòng vô cùng chấn động.

Tôi sờ lên trán, viên đá nhìn thấy trong giấc mơ rõ ràng là Thiên Nhãn trên trán tôi!

Nếu Thiên Nhãn của tôi là thánh vật của tộc Hiên Viên, tại sao nó lại xuất hiện trên đầu tôi?

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ kiếp trước, nhưng ký ức của tôi chỉ khôi phục được một phần, những phần quan trọng nhất vẫn bị phong ấn trong Thiên Nhãn.

Tôi không thể nhớ nổi, kiếp trước tôi đến từ đâu, là người hay quỷ, chỉ nhớ Thiên Nhãn là do Thiên Đạo ban cho.

Chẳng lẽ, năm đó Thiên Đạo đã lấy đi Thiên Nhãn?

Tất cả quỷ hồn thượng cổ đều đã bị trấn áp, nếu để mặc cho tộc Hiên Viên tiếp tục mạnh lên, e rằng lại là một tai họa mới, vì vậy Thiên Đạo đã lấy đi thánh vật của họ, làm suy yếu sức mạnh của họ, sau đó lại nhân cơ hội cuộc chiến giữa Hiên Viên và Quỷ Vương loài người để tiêu diệt hoàn toàn họ.

Nhưng tại sao Thiên Đạo lại ban nó cho tôi? Ngài ấy không sợ sức mạnh của tôi ngày càng lớn, đe dọa đến chúng sinh sao?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn lại quả cầu ánh sáng màu đen, khi tộc Hiên Viên bị hủy diệt, đại tế ti của tộc Hiên Viên đã lưu trữ toàn bộ truyền thừa của tộc trong thánh địa, chờ đợi hậu duệ có huyết thống Hiên Viên trở về.

Cao Vân Tuyền, vậy mà lại có huyết thống của tộc Hiên Viên!

Điều này cũng có thể hiểu được, thời thượng cổ, khi cánh cổng Địa Ngục xuất hiện, cũng từng có người Hiên Viên đến nhân gian, kết hợp với con người sinh ra hậu duệ.

Vì vậy, trong truyền thuyết thượng cổ của Trung Quốc, luôn có truyền thuyết về người khổng lồ.

Cao Vân Tuyền thật may mắn, vô tình lạc vào thung lũng bị Địa Ngục xâm lấn, lẽ ra đã chết chắc. Không ngờ giờ đây lại gặp họa được phúc, nhận được truyền thừa của tộc Hiên Viên. Giống như nam chính trong mấy cuốn tiểu thuyết YY trên mạng vậy.

Thấy anh ấy còn cần chút thời gian để tiếp nhận truyền thừa, Thiên Nhãn vừa rồi có phản ứng, khiến linh lực trong cơ thể tôi lại bắt đầu hoạt động, có dấu hiệu sắp đột phá.

Tôi ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận hành linh khí trong cơ thể, đi theo kinh mạch một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng hội tụ ở đan điền.

Dần dần, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên, phình to, ngay cả da cũng căng ra đến đau đớn.

Bên trong cơ thể tôi dường như có một cánh cửa, tôi huy động toàn bộ sức mạnh để tấn công cánh cửa đó, một lần, hai lần, ba lần. Rồi vô số lần, mỗi lần tấn công, cánh cửa lại lỏng ra một chút.

Chỉ còn một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi!

Tôi có chút lo lắng, linh khí trong cơ thể bắt đầu không ổn định. Thiên Nhãn dường như cảm nhận được cơ thể tôi có gì đó bất ổn, một dòng chảy trong lành tuôn ra từ trên trán, chảy qua kinh mạch của tôi, lao về phía cánh cửa đó.

Ầm!

Cánh cửa lớn bị phá tung, sức mạnh trong cơ thể tôi cuồn cuộn tuôn trào, như dòng nước lũ vỡ đê.

Tôi đã đột phá Ngũ phẩm!

Kinh mạch của tôi mở rộng gấp mấy lần, ngay cả đan điền cũng lớn hơn trước rất nhiều, linh khí hội tụ trong đan điền, từ thể khí biến thành thể lỏng từ từ chảy trong đan điền.

Tôi dành thêm chút thời gian để ổn định tu vi, rồi thở ra một hơi thật sâu, mở mắt.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn quả cầu ánh sáng, tôi có một linh cảm, nên đưa tay về phía nó, Cao Vân Tuyền bên trong quả cầu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cơ thể bay lên, nắm lấy tay tôi.

Ánh sáng của Thiên Nhãn chiếu vào quả cầu ánh sáng, rơi trên trán Cao Vân Tuyền, anh ấy đột ngột mở mắt ra, đôi mắt lóe lên một tia sáng u ám.

Quả cầu ánh sáng vỡ tan, Cao Vân Tuyền từ từ đáp xuống trước mặt tôi, vẻ mặt anh ấy có chút mơ màng: "Tiểu Lâm? Tôi... đang mơ sao?"

Tôi cười nói: "Anh không mơ đâu, là tôi thật mà, tôi đến cứu anh."

Sau đó tôi kể lại toàn bộ câu chuyện, chỉ bỏ qua đoạn Chu Nguyên Hạo tra tấn tôi, ánh mắt Cao Vân Tuyền có chút phức tạp, thở dài một tiếng, đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi giật mình: "Anh làm gì vậy?"

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi đã nhận được truyền thừa của tộc Hiên Viên, theo quy tắc của tộc, cô sở hữu thánh vật của chúng tôi, chính là chủ nhân của chúng tôi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 350: Chu Nguyên Hạo phẫn nộ

Đầu tôi đầy vạch đen: "Cao Vân Tuyền, anh đừng có định nhận tôi làm chủ nhân nhé, tôi nói cho anh biết, tôi không có sở thích đó đâu."

Cao Vân Tuyền không nhịn được cười, đứng dậy: "Thực ra lúc nãy cô đưa tay vào quả cầu ánh sáng, đó chính là nghi thức nhận chủ rồi."

Tôi trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cao Vân Tuyền bị biểu cảm của tôi chọc cười, chuyển chủ đề: "Trước tôi, đã có người nhận được truyền thừa ở đây."

Tôi gật đầu, người đó chắc là Chu Nguyên Hạo, kiếp trước anh cũng có huyết thống của tộc Hiên Viên.

Cao Vân Tuyền kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra với anh ấy, anh ấy ban đầu lấy được khu đất ở rừng Song Vân, định làm khu nghỉ dưỡng mang phong cách dân tộc. Không ngờ lại tình cờ phát hiện ra một loại khoáng sản quý hiếm trong núi, nếu có thể khai thác, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn khu nghỉ dưỡng, trên toàn cầu mà nói, đây là một dự án lớn.

Cho nên, anh ấy đã cùng một nhóm các nhà địa chất, khoáng sản học và cả một đội ngũ lên đường, họ đã khảo sát và nghiên cứu trong núi vài tháng, đã có kết quả, chuẩn bị ra khỏi núi, thì đột nhiên xảy ra một trận động đất.

Trận động đất này không hề được ghi nhận trong cơ quan địa chấn địa phương, người dân xung quanh rừng cũng không cảm nhận được bất kỳ chấn động nào, nhưng đối với họ, đó là một trận động đất kinh hoàng.

Lúc đó, lều trại của họ ở rất gần thung lũng Truy Phong, sau khi phát hiện ra nhiều sinh vật kỳ lạ xung quanh thung lũng Truy Phong, các chuyên gia địa chất đều không chịu rời đi. Đối với họ, nếu có thể tìm thấy một loài sinh vật mới, họ có thể đặt tên loài đó theo tên của họ, tên tuổi của họ sẽ được ghi vào sử sách.

Các nhà khoa học có thể không quan tâm đến tiền bạc, nhưng họ đều quan tâm đến danh tiếng.

Nhưng họ nhanh chóng bị tấn công bởi một bầy xác sống, mặc dù họ có súng, nhưng vẫn mất phần lớn người, một số người khác bị hai con nhện khổng lồ ăn thịt, cuối cùng khi chạy vào thung lũng Truy Phong, chỉ còn lại anh ấy và hai vệ sĩ.

Hai vệ sĩ đó đã hy sinh để bảo vệ anh ấy, cơ thể anh ấy cũng bị hạt giống của dây leo đen ký sinh, chỉ còn sống được vài ngày.
Trong những giây phút cuối đời, anh ấy mơ màng nghe thấy tiếng gọi, như thể có hàng ngàn người cùng lúc gọi tên anh ấy, anh ấy cố gắng đi về phía tiếng gọi, không ngờ mặt đất đột nhiên nứt ra, anh ấy bước hụt chân, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Anh ấy nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, ai ngờ lại đáp xuống đất an toàn, trước mặt là bàn thờ này, cơ thể anh ấy không tự chủ được bay lên, bay về phía không trung phía trên bàn thờ, bị ánh sáng do mười tám cây cột với hình thù quái thú phun ra bao bọc. Anh ấy đã nhận được toàn bộ truyền thừa của tộc Hiên Viên.

Tôi nhìn anh ấy, lúc này anh ấy dường như cao hơn một chút so với trước, trước đây anh ấy đã cao khoảng một mét tám, bây giờ ước chừng một mét chín, vóc dáng cũng cường tráng hơn một chút, phần thân trên để trần hiện ra những múi cơ bắp như thép, nhưng không quá cường điệu, là một thân hình hoàn hảo.

Mà thực lực của anh ấy, vậy mà cũng đã đạt tới Ngũ phẩm, hơn nữa là Ngũ phẩm cao cấp. Phải biết rằng, trước đây anh ấy chỉ là một người bình thường.

Truyền thừa này lợi hại như vậy, ngay cả tôi cũng muốn được truyền thừa, thật là người so với người làm người ta tức chết.

Đột nhiên, sắc mặt Cao Vân Tuyền thay đổi. Kéo tôi ra sau lưng, nhìn về phía những viên gạch lục giác.

Những viên gạch lục giác lại sáng lên, một bóng người mặc áo choàng đen từ từ bước tới, là Chu Nguyên Hạo.

Cứ nghĩ đến anh, lưng tôi lại đau nhức. Dù vết thương ngoài da đã lành hẳn, nhưng vết sẹo mà roi Hắc Long Quang để lại trong lòng vẫn còn rất sâu.

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn chúng tôi, thấy cả hai đều ăn mặc xộc xệch, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Đáy mắt dâng lên cơn thịnh nộ khủng khiếp.

Quần áo của tôi đã rách nát từ lâu, giống như một kẻ ăn mày, chỉ có thể che được những bộ phận quan trọng. Áo của Cao Vân Tuyền cũng không biết đã đi đâu, chiếc quần khaki còn mất một ống quần, nếu nói chúng tôi vừa trải qua một cuộc mây mưa cuồng nhiệt, có lẽ sẽ có người tin.

Rõ ràng, Chu Nguyên Hạo đã tin.

Tôi có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt tỏa ra từ người anh, mắt anh đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, phía sau dường như có làn sương đen không ngừng lan tỏa.

Bị anh đánh mấy roi, tôi có chút sợ hãi theo bản năng, không khỏi rụt rè nép sau lưng Cao Vân Tuyền.

Hành động này dường như càng khiến anh tức giận hơn, anh chậm rãi bước tới, Cao Vân Tuyền cảnh giác, đưa tay ra, một thanh trường đao từ xa bay tới tay anh ấy.

"Cô nghĩ rằng cô đã tìm được chỗ dựa?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn tôi, "Chỉ là một kẻ tu đạo ngũ phẩm tầm thường, tự ý xông vào mộ địa Hiên Viên của ta, nhận được truyền thừa của tộc Hiên Viên, cô nghĩ hắn có thể bảo vệ cô?"

Cao Vân Tuyền sững sờ nhìn chu Nguyên Hạo: "Anh là Chu Nguyên Hạo?"

Tôi cũng sững sờ, thấp giọng hỏi: "Anh quen anh ấy?"

"Trước đây ở thủ đô đã từng gặp một lần." Cao Vân Tuyền trả lời, tôi cũng chợt nhớ ra, rất lâu trước đây Chu Nguyên Hạo đã nói với tôi rằng anh quen Cao Vân Tuyền, vì vậy không thể gặp mặt.

"Nhưng tôi nghe nói anh ta đã chết." Anh ấy nhìn Chu Nguyên Hạo từ trên xuống dưới, "Quỷ Tướng? Anh ta mới chết bao lâu? Vậy mà đã tu luyện thành Quỷ Tướng rồi?"

"Chuyện này nói ra thì dài dòng." Tôi vội vàng nói.

Cao Vân Tuyền nhíu mày: "Trên người anh ta cũng có huyết thống của tộc Hiên Viên?"

Tôi khẽ nói: "Thánh địa này, thực ra là anh ấy phát hiện trước."

Cao Vân Tuyền gật đầu: "Chẳng trách thực lực tăng tiến nhanh như vậy."

Chu Nguyên Hạo thấy chúng tôi thì thầm to nhỏ, khóe miệng giật giật, cơn giận trong mắt càng dâng cao, cười lạnh một tiếng: "Không ngờ đường đường Phi Viêm tướng quân, cũng có lúc phải dùng sắc đẹp để cầu xin sự bảo vệ."

Tôi nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Thành Hạo Quỷ Đế, anh hãy tôn trọng tôi một chút!"

"Tôn trọng?" Chu Nguyên Hạo cười lạnh, "Lúc cô quỳ dưới chân ta van xin, sao không nghĩ đến tôn trọng?"

Tôi tức giận đến bật cười, cũng không quan tâm gì nữa, buột miệng nói: "Tôi không hề hối hận khi ném anh vào hồ dung nham. Nếu có cơ hội làm lại, tôi sẽ kéo dài hình phạt của anh thêm một nghìn năm!"

Anh tức giận lật tay, roi Hắc Long Quang xuất hiện, giọng nói lạnh băng: "Hôm nay, các người đừng hòng sống sót ra khỏi đây."

Cao Vân Tuyền quay sang nói với tôi: "Trong cơ thể anh ta có thứ gì đó."

"Cái gì?" Tôi giật mình.

"Chúng tôi có cùng huyết thống, nên tôi có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang kiểm soát trong cơ thể anh ta." Cao Vân Tuyền nói.

Tôi chấn động trong lòng, quả nhiên, Chu Nguyên Hạo đã bị Khương Kha giở trò.

"Thứ kiểm soát đó ở đâu?" Tôi khẽ hỏi.

"Ở sau gáy."

Tôi ghé sát tai Cao Vân Tuyền, giọng nói càng nhỏ hơn: "Anh bình tĩnh, để tôi lấy thứ đó ra."

Cao Vân Tuyền nhìn tôi nghi hoặc, cuối cùng gật đầu.

Chu Nguyên Hạo thấy chúng tôi gần gũi như vậy, tưởng chúng tôi đang tình tứ, tức giận nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch, anh hét lớn một tiếng, roi Hắc Long Quang lóe lên tia sét đỏ đánh về phía chúng tôi.

Tôi nhanh chóng lách người, chắn trước mặt Cao Vân Tuyền. Cây roi đánh tới mặt tôi, nếu trúng thật, đầu tôi sẽ nổ tung.

Sắc mặt anh thay đổi, cơ thể xoay một vòng, cây roi rẽ ngoặt trước mặt tôi đánh xuống nền đất bên cạnh, tạo ra một vết nứt trên mặt đất.

Tôi đưa tay phải về phía trước, một ngọn lửa Địa Ngục hóa thành rồng lửa bay về phía anh. Cao Vân Tuyền cầm trường đao, nhón chân lao tới vài bước.

Chu Nguyên Hạo lùi lại nửa bước, roi Hắc Long Quang đánh vào rồng lửa, rồng lửa bị chẻ làm đôi. Còn đao của Cao Vân Tuyền đã đến.

"Keng" một tiếng giòn vang, đao chém vào Hắc Long Quang, anh kéo thẳng roi ra, đỡ được đòn tấn công.

Cao Vân Tuyền và Chu Nguyên Hạo bắt đầu giao đấu, cả hai đều được truyền thừa từ tộc Hiên Viên, chiêu thức có phần giống nhau, nhưng Chu Nguyên Hạo dù sao cũng từng là Quỷ Đế sống hàng ngàn năm, kỹ năng chiến đấu của anh không phải Cao Vân Tuyền có thể so sánh.

Tôi siết chặt nắm đấm, cũng xông lên.

Sau khi thăng cấp Ngũ phẩm, tốc độ, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của tôi đều tăng lên, việc sử dụng các kỹ năng võ thuật trong ký ức cũng trở nên dễ dàng hơn.

Tuy nhiên, dù cả hai chúng tôi hợp sức, cũng không phải là đối thủ của Chu Nguyên Hạo.

Chỉ có thể đánh cược tất cả vào một lần này.

Cao Vân Tuyền vung trường đao, đao quang lướt qua để lại từng luồng khí lạnh. Chu Nguyên Hạo dùng tay đỡ một đòn, trên cánh tay anh thậm chí còn hình thành một lớp băng, nhưng anh đột nhiên nắm chặt tay, băng vỡ vụn, nắm đấm của anh lại đánh tới.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top