Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 355 + 356 + 357 + 358🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
Chương 355: Gặp lại Chu Nguyên Hạo

Sắc mặt tôi trầm xuống, Vương Thiên Nguyên này tâm cơ quá sâu, chỉ vài câu nói ngắn ngủi như vậy lại khiến không ít người nảy sinh ý nghĩ.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Các người vẫn chưa chịu đủ bài học từ Hiên Huyền Quỷ Vương sao?"

Một câu nói đánh thức người trong mộng, nhân gian đã thái bình quá lâu, những tu sĩ này đều quên mất sự đáng sợ của quỷ vật Địa Ngục, thực lực của Hiên Huyền Quỷ Vương chỉ còn lại một phần mười cũng có thể khuấy động phong ba bão táp ở Hoa Hạ, huống chi là vô số Quỷ Vương trong Địa Ngục?

Vương Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Toàn lời nói nhảm."

Dứt lời, ông ta lấy ra một thanh kiếm bằng đồng xanh. Vung một kiếm về phía tôi, trên thân kiếm đồng xanh bắn ra một tia kiếm quang màu xanh, tia kiếm quang đó chia thành hai trên không trung, hai chia thành bốn, cuồn cuộn ập đến tôi.

Sắc mặt Cao Vân Tuyền tối lại, cổ tay lật một cái, một thanh đao lớn hơn gấp đôi cơ thể anh ấy xuất hiện trong tay, chắn trước mặt tôi, nghênh đón những tia kiếm quang đó.

Vương Thiên Nguyên lại quay người, với tốc độ cực nhanh bay ra khỏi tòa nhà, muốn chạy trốn.

"Đừng hòng chạy!" Gia chủ Lý gia mặt chữ điền hét lớn một tiếng, đứng lên đuổi theo, đúng lúc này, biến cố mà không ai ngờ tới đã xảy ra.

Một tia sáng trắng bay tới, vừa đúng lúc đánh vào người Vương Thiên Nguyên, Vương Thiên Nguyên thậm chí không kịp né tránh, trực tiếp nổ tung tại chỗ.

Tất cả mọi người đều bị chấn động, dưới ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của mọi người, một nhóm quân lính được trang bị đầy đủ vũ khí xông vào, bao vây toàn bộ hội trường.

Trên trang bị mà những quân lính này mặc, vũ khí mà họ cầm, đều có khắc phù văn, xem ra đây là một đội chuyên đối phó với quỷ vật và tu sĩ.

Tôi nhìn Cao Vân Tuyền, thấp giọng hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"

Cao Vân Tuyền nói: "Tôi không biết. Nhưng chuyện trước đó của chúng ta ở rừng Song Vân đã không giấu được cha mẹ tôi, xem ra là quân đội đã ra tay."

Tôi gật đầu, quân đội ra tay cũng là chuyện rất bình thường, nhân gian bị Địa Ngục xâm chiếm, hai giới sắp chồng lên nhau, đây không chỉ là chuyện của giới tu đạo, quốc gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Các tu sĩ đều có sắc mặt không tốt, bắt đầu xôn xao, đúng lúc này, một giọng nói đầy từ tính truyền đến, sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, có một sự thôi thúc muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo mặc quân phục xuất hiện phía sau bức tường bị vỡ, phía sau anh còn có vài sĩ quan.

Tôi nhíu mày, liếc nhìn lên vai anh, thầm mắng một tiếng trong lòng, anh vậy mà lại là một thiếu tướng.

Đây là chuyện gì vậy? Mới mấy ngày không gặp, anh đã trở thành người của quân đội rồi?

Sắc mặt của Cao Vân Tuyền cũng không tốt, bởi vì anh phát hiện ra cha mình cũng đi theo phía sau Chu Nguyên Hạo.

Trương Hoành Thái đứng dậy, cao giọng hỏi: "Chu gia chủ, đây là chuyện gì vậy?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Một khi hai giới chồng lên nhau, tận thế sẽ đến, đây là chuyện lớn liên quan đến hơn một trăm quốc gia ở toàn bộ Đông Á, chính phủ Hoa Hạ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn."

Trương Hoành Thái nhíu mày: "Đó là điều đương nhiên. Nhưng mà, sao anh lại trở thành người của quân đội?"

Chu Nguyên Hạo thản nhiên trả lời: "Hiện tại tôi là cố vấn cấp cao được quân đội mời, hưởng đãi ngộ thiếu tướng."

Trương Hoành Thái và những người khác không nói gì nữa, các tu sĩ nhìn trang bị trên người những quân lính đó, phần lớn đều từ bỏ ý định mong chờ hai giới chồng lên nhau.

Bọn họ đều tự cho mình là danh môn chính phái, cho dù có khao khát nâng cao thực lực đến đâu nhưng cũng không dám có ý đồ khác, đó chính là tự tuyệt giao với toàn bộ giới tu đạo, thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.

Tôi hít sâu một hơi, mở miệng: "Đã có quân đội ra mặt, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa. Tạm biệt."

Nói xong liền đi ra ngoài, Chu Nguyên Hạo cao giọng gọi: "Cô Khương, chúng tôi sắp mở hội nghị quân sự, cô đã từng đến Địa Ngục, rất hiểu biết về Địa Ngục. Hy vọng cô có thể tham gia."

Tôi cười lạnh một tiếng: "Anh cũng hiểu khá rõ về Địa Ngục, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, người tầm thường không có tiếng nói, sẽ không tham gia hội nghị của các anh."  Edit: FB Frenalis

Chu Nguyên Hạo bước lên hai bước, thấp giọng nói: "Lâm Lâm, cho dù em có hận anh đến đâu, đây dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của tất cả mọi người, hy vọng em đừng hành động theo cảm tính."

Tôi cảm thấy rất bực bội trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng anh nói đúng, tôi không thể vì tình yêu và oán hận cá nhân của mình mà bỏ mặc cả đất nước.

Tôi chỉ đành ở lại, khóe miệng Chu Nguyên Hạo hơi nhếch lên, lúc này, Cao Vân Tuyền đi tới, đứng bên cạnh tôi thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây."

Chu Nguyên Hạo thấy hai chúng tôi đứng gần nhau như vậy, sắc mặt lại sa sầm.

Buổi đấu giá đương nhiên không thể tiếp tục, quân đội trực tiếp dựng lều trên đỉnh núi, người của quân đội và chưởng môn của một số đại môn phái và gia tộc cùng nhau thảo luận trong lều về cách đối phó với sự kiện lớn hai giới chồng lên nhau.

Cao Vân Tuyền hỏi thăm cha mình một chút, hiện tại cha anh là tổng chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng thực tế người chủ trì là Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo thông qua các mối quan hệ, đã gặp được cấp cao nhất của Hoa Hạ, sau khi hội đàm bí mật, liền được mời làm cố vấn cấp cao của quân đội, thậm chí còn được đặc cách phong quân hàm thiếu tướng.

Nghe nói, anh còn giao cho quốc gia một lượng lớn vật tư linh năng, không ít trang bị mà những quân lính đó mặc trên người là do anh làm ra.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, thảo nào phù văn trên những trang bị đó không phải là phù văn của nhân gian, mà là văn tự quỷ của Địa Ngục, thì ra là do anh chủ trì chế tạo.

Là Quỷ Đế, anh chắc chắn có không ít thứ tốt trong tay. Thêm vào đó tận thế sắp đến, muốn có được sự tin tưởng và ủng hộ từ cấp trên, căn bản không thành vấn đề.

Tôi bước vào lều, bên trong có một chiếc bàn họp hình bầu dục, rất nhiều người đã ngồi vào chỗ, tôi nhìn thoáng qua, chỗ ngồi được sắp xếp cho tôi ở bên cạnh Chu Nguyên Hạo, mặt tôi hơi tối sầm, đi đến bên cạnh Trương Hoành Thái: "Trương chưởng môn, chúng ta đổi chỗ được không?"

Trương Hoành Thái nhìn tôi, lại nhìn Chu Nguyên Hạo, đoán chừng trong lòng đang nghĩ: hai người cãi nhau, sao lại lôi tôi vào đây.

Tôi cũng hết cách, ai bảo anh là người quen nhất với tôi chứ.

Anh ta vẫn rất nể mặt nhường chỗ cho tôi, còn mình thì ngồi bên cạnh Chu Nguyên Hạo, sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút không tốt, nhìn tôi chằm chằm, đáy mắt có một tia chua xót.

Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nhìn thấy ánh mắt anh.

Cuộc họp do cha của Cao Vân Tuyền - Cao tướng quân chủ trì, thảo luận một hồi, Chu Nguyên Hạo lên tiếng: "Cô Khương, cô thấy sao?"

Tôi không thèm nhìn anh một cái, đứng lên nói: "Hai giới chồng lên nhau, không gian mất cân bằng, tạm thời tôi chưa nghĩ ra cách nào tốt để ngăn chặn. Tuy nhiên..."

Tôi dừng lại một chút, mở ra một tấm bản đồ Hoa Hạ rất lớn: "Rất lâu trước đây, để ổn định không gian, Thiên Đạo đã để lại bốn cây cột trụ ở nhân gian."

Mọi người giật mình, đều có chút kinh ngạc nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: "Bốn cây cột trụ này phân bố ở bốn nơi của Hoa Hạ, một khi không gian mất cân bằng, có thể kích hoạt bốn cây cột trụ này bảo vệ nhân gian."

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, Cao tướng quân kích động nói: "Cô Khương, kích hoạt bốn cây cột trụ, nhân gian có thể được bảo vệ sao?"

Tôi cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Sức mạnh của không gian rất lớn, bốn cây cột trụ này chỉ có thể dùng được mười năm."

Sắc mặt mọi người lại trầm xuống, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa mới lên cao lại lập tức rơi xuống.

Tôi nói: "Có thể trì hoãn thêm mười năm, dù sao cũng tốt hơn là tận thế ngay lập tức. Có mười năm này, biết đâu chúng ta có thể tìm ra cách để cân bằng không gian."

Cao tướng quân hỏi: "Bốn cây cột trụ này ở đâu?"

Tôi lấy ra một cây bút nước màu đỏ, vẽ bốn vòng tròn trên bản đồ: "Bốn cây cột trụ nằm ở bốn nơi này, những cây cột trụ bị chôn dưới lòng đất, không ai biết vị trí chính xác của chúng, tôi cũng chỉ biết đại khái."

Trương Hoành Thái vội vàng hỏi: "Làm thế nào để tìm thấy chúng?"

"Sau khi không gian mất cân bằng, xung quanh bốn cây cột trụ sẽ xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ."

"Hiện tượng kỳ lạ?"

Tôi nói: "Ví dụ như bây giờ rõ ràng là đầu xuân, nhưng đột nhiên lại nở hoa cúc chẳng hạn. Nói theo cách cổ xưa, đó chính là điềm lành."

Mọi người xì xào bàn tán, Thanh Huyền của phái Lao Sơn hỏi: "Cô Khương, phái Lao Sơn chúng tôi cũng coi như có lịch sử lâu đời, nhưng chưa từng nghe nói về bốn cây cột trụ lớn nào, không biết cô có được thông tin này từ đâu?"

Tôi liếc nhìn anh ta, tổng không thể nói tôi chính là Phi Viêm tướng quân của Trấn Ngục Quân Địa Ngục chứ, nói ra bọn họ chắc cũng sẽ không tin.

"Đương nhiên là có được tin tức từ Địa Ngục." Tôi nghiêng người về phía trước, chống hai tay lên bàn, "Tôi là người tầm thường không có tiếng nói, có lẽ mọi người không tin lời tôi, nhưng đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 356 Chuyện thời thơ ấu

Trong mắt mọi người vẫn còn chút nghi ngờ, Chu Nguyên Hạo hỏi: "Còn ai có cách nào tốt hơn không?"

Mọi người nhìn nhau, im lặng không nói.

"Tốt lắm, nếu không có cách nào tốt hơn, thì chỉ có thể tin tưởng cô Khương." Chu Nguyên Hạo nói, nghiêng đầu gật đầu với Cao tướng quân.

Cao tướng quân nói: "Cô Khương, nếu phát hiện ra bốn cây cột trụ, làm thế nào để kích hoạt chúng?"

Tôi lấy ra bốn tấm bùa đã chuẩn bị sẵn, trên mỗi tấm bùa có vẽ một phù văn hình thù kỳ lạ.

"Đây là gì?" Có người hỏi.

Tôi trầm giọng nói: "Các vị đạo hữu, một khi tìm thấy bốn cây cột trụ lớn, hãy dán tấm bùa này lên cây cột trụ, cây cột trụ sẽ được kích hoạt."

"Cột trụ trông như thế nào?" Lại có người hỏi.

Tôi nói: "Bốn cây cột trụ lớn, theo như lời kể là bốn tấm bia đá nhọn, hình dáng cụ thể như thế nào, tôi cũng không biết."

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi ngờ, tôi vỗ bàn một cái: "Mọi người, tôi không phải đang nói quá lên, bây giờ e rằng không chỉ có chúng ta muốn tìm bốn cây cột trụ này. Bọn quỷ trong Địa Ngục cũng đang tìm kiếm, chúng ta phải tìm thấy trước bọn chúng, tuyệt đối không thể để bọn chúng phá hủy cột trụ."

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên ngưng trọng, cuối cùng quyết định, bốn tấm bia đá này sẽ do quân đội đứng ra tìm kiếm, một khi tìm thấy, sẽ do những tu sĩ mạnh nhất của giới tu đạo Hoa Hạ đứng ra bảo vệ, đồng thời cử trọng binh canh giữ.

Kết thúc cuộc họp, tôi bước ra khỏi lều quân sự, không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Trước khi hai giới chồng lên nhau, cuộc chiến đã bắt đầu, tôi có linh cảm không lành, trong cuộc chiến này, chúng ta có thể sẽ thua.

"Lâm Lâm." Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, tim tôi đột nhiên chùng xuống, không quay đầu, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.

Trước mắt tôi bỗng tối lại, Chu Nguyên Hạo đã chặn trước mặt tôi.

Cao Vân Tuyền lập tức chắn trước mặt tôi, nghiêm giọng nói: "Chu tiên sinh, anh muốn làm gì?"

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn anh ấy với vẻ mặt không vui: "Cao tiên sinh, đây là chuyện giữa tôi và Lâm Lâm."

Cao Vân Tuyền cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng là Tiểu Lâm không muốn nói chuyện với anh."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng thêm u ám, nhưng Cao Vân Tuyền dù sao cũng là con trai của Cao tướng quân, anh tự nhiên không tiện trở mặt, liền ngẩng đầu nhìn tôi: "Lâm Lâm, anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội giải thích."

"Giải thích cái gì?" Tôi cười khổ, "Bất kể anh giải thích như thế nào, chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn được nữa. Thực ra bản thân anh cũng rất rõ ràng, giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là một sai lầm, chúng ta không có tương lai."

Chu Nguyên Hạo có chút kích động, con ngươi lại biến thành màu đỏ: "Em thật sự không thể nghe anh giải thích rõ ràng sao?"

Tôi trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng vỗ vai Cao Vân Tuyền: "Để chúng tôi nói chuyện riêng đi."

Cao Vân Tuyền ôn nhu nói: "Tôi ở ngay đằng kia, có chuyện gì thì cứ gọi tôi."

Tôi gật đầu, đợi anh ấy đi xa mới mở miệng: "Anh có gì muốn nói thì nói đi."

Chu Nguyên Hạo hít sâu một hơi, muốn tiến lại nắm tay tôi, tôi lập tức lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh.

Đáy mắt anh lóe lên một tia đau khổ, nói: "Kiếp trước, em đã ném anh vào hồ dung nham, anh đã từng hận em thấu xương, vì vậy anh đã hạ độc em. Anh cứ nghĩ rằng anh đang trả thù em, không ngờ chính anh lại sa vào lưới tình. Kể từ lần đầu tiên, chúng ta..... trong hồ dung nham, em thường xuyên đến gặp anh, và anh cũng ngày càng mong chờ được gặp em. Lúc đó anh tự nhủ với bản thân rằng, anh chỉ muốn em yêu anh sâu đậm hơn. Nhưng không ngờ, người yêu ngày càng sâu đậm lại là chính anh."

Anh nhìn tôi sâu sắc, đáy mắt tràn đầy nỗi buồn: "Lâm Lâm, hãy cho anh thêm một cơ hội được không? Anh đã đi theo em chuyển thế đến nhân gian, anh bảo vệ nhân gian này vì em. Chính là muốn cầu xin một cơ hội, một cơ hội để bắt đầu lại."

Anh nhìn vào ngực tôi, thấp giọng nói: "Anh biết, anh không nên phong ấn ký ức của em, nhưng mà, anh rất sợ. Anh sợ em nhớ lại tất cả mọi chuyện của kiếp trước, sợ em hận anh."
Edit: FB Frenalis

Giọng anh dịu dàng mềm mại như nhung: "Không biết em còn nhớ không, hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau?"

Tôi cau mày: "Lúc nào?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Lúc đó chúng ta đi dự tiệc trà của Văn Diên Ương. Nhưng lại trúng kế của Âm Dương Liêu, suýt nữa toàn đội bị diệt vong, là em đã kéo linh hồn của tất cả mọi người vào không gian ý thức của em, để cứu mạng mọi người. Em còn nhớ thị trấn nhỏ trong không gian ý thức của em không?"

Tôi cau mày càng chặt hơn: "Anh nói là Thiếu Dương trấn?"

"Sau khi anh đầu thai, cơ thể này khi còn trong bụng mẹ đã bị người ta hạ độc để lại bệnh căn, lúc nhỏ anh luôn yếu ớt, luôn bị đau thắt ngực, đau đến mức muốn chết. Năm anh mười tuổi, ông nội từng đưa anh đến vùng quê Sơn Thành tìm một thầy lang già chữa bệnh. Trên đường đi qua Thiếu Dương trấn, trong biển người đông đúc, anh đã nhìn thấy em."

Anh thở dài: "Sự đầu thai của anh không giống với những Quỷ Vương khác vội vàng muốn thành công, anh và cơ thể người sống này dung hợp rất sâu, trước mười tuổi anh không có ký ức tiền kiếp, cho đến khi gặp em, ký ức của anh như dòng nước lũ vỡ đê, cái gì cũng nhớ lại."

Tôi được anh nhắc nhở, đột nhiên cũng nhớ ra, năm đó tôi mới bảy tuổi sống cùng bà nội ở quê. Hôm đó đến Thiếu Dương trấn đi chợ, vì ngồi xổm bên đường xem một ông lão làm kẹo kéo, bị lạc mất bà nội.

Lúc đó tôi rất sợ hãi, một mình ngồi bên đường mà khóc, sau đó có một người đàn ông trung niên trông rất bỉ ổi đến bắt chuyện với tôi, nói với tôi rằng bà nội đang tìm tôi, hắn sẽ đưa tôi đi tìm bà.

Tôi tin là thật, sắp sửa đi theo hắn, đột nhiên có một cậu bé chắn trước mặt chúng tôi.

Cậu bé đó trông rất đẹp trai, đẹp trai đến mức tôi phải ngây người.

Cậu ấy trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên đó: "Thả cô bé ra?"

Người đàn ông trung niên đảo mắt, hỏi: "Cháu là gì của nó?"

Cậu bé nói: "Tôi là anh trai của cô bé."

Người đàn ông cười hề hề: "Vậy để chú đưa cả hai đứa đi tìm bà nội nhé."

Cậu bé lạnh lùng quát: "Cút!"

Người đàn ông cười cười rồi tiến lên kéo tay cậu ấy, cậu ấy đá một phát vào hạ bộ của hắn, hắn đau đến mức hét lên, trong đám đông xung quanh đột nhiên xuất hiện vài tên côn đồ, trên người xăm trổ, nhìn là biết không dễ chọc.

Xung quanh có rất nhiều người qua đường đều tỏ ra thờ ơ, không quan tâm.

"Mẹ kiếp, thằng nhóc thối, dám đá tao, tao nhất định phải móc mắt mày, để mày làm ăn mày cả đời kiếm tiền cho tao!" Người đàn ông hét lên, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt chúng nó lại cho tao!"

Cậu bé nhảy lên đá một phát vào mặt một tên côn đồ, xông tới kéo tôi chạy.

Lúc đó tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bị cậu kéo tay chen lấn vào trong đám đông, trong những tòa nhà chạy tới chạy lui, cũng không biết chạy bao lâu. Chạy đến mức tôi hoàn toàn không thể chạy nổi nữa, mới bỏ xa được đám người đó.

Tôi lập tức nằm xuống đất, nhất quyết không chịu đứng dậy.

Cậu bé đi tới vỗ nhẹ vào mặt tôi: "Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."

Tôi nhìn cậu bé với ánh mắt tò mò, ánh nắng ngày hôm đó thật đẹp, chiếu xuống từ giếng trời của tòa nhà, rơi trên người cậu.

Nụ cười của cậu thật đẹp, tôi chưa bao giờ gặp một cậu bé nào đẹp trai như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.

Cậu bước tới, đột nhiên ôm tôi, đặt cằm lên vai tôi: "Thật tốt khi được gặp lại em."

Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng.

Lúc đó tôi không xinh đẹp, bà nội cũng không chải chuốt cho tôi, ngược lại còn cho tôi mặc những bộ quần áo quê mùa nhất, nói quần áo con gái chỉ cần che thân là được, mặc đẹp làm gì, tránh yêu sớm.

Vì vậy, suốt thời tiểu học tôi đều trông quê mùa và xấu xí, cộng thêm việc cha mẹ tôi mở cửa hàng vòng hoa, nên không ai muốn làm bạn với tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi ở gần một cậu bé như vậy, lại còn là một cậu bé đẹp trai nữa, tôi cảm thấy lúng túng, căng thẳng xoắn vạt áo, cúi đầu không dám nhìn cậu.

"Lâm, em còn nhớ anh không?" Cậu hỏi.

Lúc đó tôi quá căng thẳng, thậm chí không nghĩ tại sao cậu lại biết tên tôi.

"Em, em không biết anh."

Cậu dường như thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không nhớ thì tốt."

Tôi ngẩng đầu lên len lén nhìn cậu, thấy cậu nhìn lại, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Lâm, đi với anh nhé?" Cậu nắm lấy tay tôi, "Về nhà anh, nhà anh rất rộng. Em sẽ sống cùng anh. Em muốn gì anh cũng cho em, mỗi ngày có thể ăn vô số món ngon, mặc nhiều váy đẹp."

Mắt tôi sáng lên: "Em có thể mặc những chiếc váy công chúa xinh đẹp có ren không? Công chúa nhỏ trong lớp em có một chiếc, nghe nói là cậu của bạn ấy mang từ thủ đô về cho bạn ấy, bạn ấy mặc trông rất đẹp."

"Tất nhiên rồi." Cậu nói, "Ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, em có thể mặc váy khác nhau mỗi ngày."

Tôi có chút động lòng, mặc dù biết rằng tôi mặc vào chắc chắn sẽ không đẹp bằng cô công chúa nhỏ kia, nhưng tôi luôn ghen tị với bạn ấy.

Các bạn cùng lớp đều chê tôi quê mùa, có lẽ nếu tôi mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp đó, sẽ không ai cười nhạo tôi nữa, tôi sẽ có bạn bè.

Cậu bé nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một tiệm bánh ở bên kia đường, vội vàng chạy qua mua một miếng bánh, đưa cho tôi: "Đói rồi phải không? Ăn nhanh đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào miếng bánh, chảy nước miếng, tôi luôn muốn ăn bánh nhưng bà nội nói nó quá ngọt, ăn vào sẽ bị sâu răng nên không bao giờ mua cho tôi ăn.

Mỗi ngày tan học, khi đi ngang qua tiệm bánh trên phố, tôi đều nuốt nước miếng trước những cái bánh được làm rất đẹp trong tủ kính.

"Không, không được, bà nội nói không được ăn đồ của người lạ." Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào miếng bánh, không chịu rời mắt.

Miếng bánh màu vàng, trên đó có một lớp kem trắng ngậy, còn có rất nhiều trái cây, mùi thơm ngào ngạt, tôi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Không sao, chúng ta không nói cho bà nội em biết là được." Cậu bé nói.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 357: Lời tỏ tình của Cao Vân Tuyền

Tôi cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, nhận lấy và ăn ngấu nghiến. Tôi chưa bao giờ ăn một miếng bánh ngon như vậy, ngọt ngào đến mức tôi suýt nuốt cả lưỡi của mình.

Cậu bé nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều, lấy khăn giấy lau kem trên miệng tôi: "Em nhìn em xem, ăn thành mèo hoa rồi. Ngon không?"

Tôi vừa nhai vừa gật đầu lia lịa, câu bé dụ dỗ: "Về nhà với anh, mỗi ngày đều có thể ăn bánh kem nhé. Nơi nhỏ bé này không có gì ngon, nhà anh ở thủ đô có đủ loại bánh. Bánh phô mai, bánh mousse, bánh Black Forest. Mỗi ngày đều khác nhau, có muốn đến không?"

Mắt tôi sáng lên, gật đầu, cậu bé đưa tay về phía tôi: "Đi theo anh."

Tôi hào hứng nắm lấy tay cậu, đi theo cậu một đoạn, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.

"Bà nội đang tìm em." Tôi dừng bước.

Cậu bé nhìn tôi lo lắng: "Chẳng lẽ em không muốn ăn bánh nữa sao?"

Tôi xoắn vạt áo, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Muốn thì muốn, nhưng bà nội và cha mẹ sẽ lo lắng cho em."

Cậu bé im lặng nhìn tôi, tôi cúi đầu càng thấp hơn, cậu đột nhiên ôm tôi: "Vậy đợi em lớn lên, anh sẽ đến đón em, được không?"

Tôi gật đầu: "Lúc đó vẫn còn bánh chứ? Vẫn còn váy công chúa xinh đẹp chứ?"

Cậu nói: "Tất nhiên rồi, anh đã nói, em muốn gì, anh đều cho em."

"Bà nội và cha mẹ em cũng có thể đi không?" Tôi hỏi một cách ngây thơ.

"Tất nhiên, đều có thể, anh có thể mua một căn nhà lớn cho họ ở."

Tôi cười vui vẻ với cậu, cậu lại nói: "Em phải hứa với anh, trước khi anh đến đón em, nhất định không được đi theo người con trai khác, biết không?"

Tôi tiếp tục gật đầu.

"Tiểu Lâm, cuối cùng cũng tìm thấy cháu rồi." Bà nội đi tới nắm lấy tay tôi, tôi muốn nói với bà rằng tôi đã có bạn mới, nhưng khi quay đầu lại, cậu bé đã biến mất.

Tối hôm đó về nhà tôi bị ốm, sốt cao đến hơn bốn mươi độ, sau khi tỉnh lại, tôi đã quên sạch mọi chuyện về cậu bé cùng với váy công chúa và bánh kem đó.

Có lẽ, khi tôi sốt cao mê man, bà nội đã làm gì đó với tôi, mới khiến tôi quên đi.

Lý do đương nhiên rất đơn giản, bà không muốn tôi yêu sớm.

*****

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, không biết từ lúc nào, nước mắt đã làm ướt đẫm khuôn mặt tôi.

"Lâm Lâm, dù em đã quên nhưng tiềm thức của em vẫn nhớ." Anh nhìn vào mắt tôi, trìu mến nói, "Nếu không em sẽ không biến không gian ý thức của mình thành hình dáng của Thiếu Dương trấn. Trong lòng em, vẫn luôn có anh."

Anh đưa tay ra muốn lau nước mắt trên má tôi, nhưng tôi quay đầu đi, tránh tay anh.

"Chu Nguyên Hạo, anh có biết tại sao kiếp trước sau khi anh và tôi làm chuyện đó, anh lại yêu tôi không?" Tôi thở dài, "Anh có biết, tại sao kiếp trước tôi luôn giữ mình trong sạch, sống hàng vạn năm mà không có người đàn ông nào không?"

Chu Nguyên Hạo cau mày.

Tôi nhắm mắt lại, nói một cách bất lực: "Anh quên tôi là thân thể Cửu Âm rồi sao, không chỉ kiếp này, mà kiếp trước cũng vậy. Tôi không thể để người khác biết việc đó. Anh nói anh yêu tôi, nhưng thực ra thứ anh yêu chỉ là sự vui sướng mà việc tăng sức mạnh mang lại, sự vui sướng đó khiến anh sinh ra ảo giác."

Tôi lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ một: "Người anh yêu, chỉ là một ảo ảnh và giấc mơ, chỉ vậy thôi."

"Không, không phải như vậy." Chu Nguyên Hạo lo lắng vội vàng phản bác, có chút bực bội, "Anh thích em, là em thật."

"Đừng lừa dối bản thân nữa." Tôi nói, "Quên tôi đi, chúng ta đã kết thúc rồi."

Nói xong, tôi quay người bước nhanh đi, mặc dù nước mắt tôi cứ rơi mãi, tôi cũng không quay đầu lại.

*****

Trời vừa sáng tôi đã rời khỏi ngọn núi đó, trở về Sơn Thành, Cao Vân Tuyền đương nhiên cũng đi theo tôi.

Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi ổn, không cần phải đi theo tôi, nhưng Cao Vân Tuyền nói rằng anh ấy muốn đi theo tôi để tìm kiếm cột trụ.

Bốn cây cột trụ, một trong số đó nằm ngay trong Sơn Thành.

Tôi không muốn quay lại căn biệt thự vừa mới mua. Biệt thự đó đâu đâu cũng có dấu vết của Chu Nguyên Hạo và Khương Kha, chỉ cần bước vào, tim tôi sẽ đau như dao cắt.

Ban đầu tôi định về căn nhà cũ để ở, nhưng Cao Vân Tuyền lại mời tôi đến biệt thự của anh ấy, tôi định từ chối, nhưng nghĩ đến việc tôi và Chu Nguyên Hạo đã vô số lần quấn quýt nhau trong căn nhà cũ đó, tôi lại thấy cay mũi.

Cuối cùng, tôi vẫn đến nhà Cao Vân Tuyền.

Cao Vân Tuyền rất vui, bảo người dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho tôi, thậm chí còn đón cả Tiểu Hắc đến.

Nghỉ ngơi một buổi chiều, bữa ăn tối do người giúp việc làm, rất thịnh soạn, toàn là những món tôi thích ăn, trong lòng không khỏi có chút cảm động, Cao Vân Tuyền cũng coi như đã tận tâm với tôi.

Anh ấy mở cho tôi một chai Lafite năm 82, đây là Lafite chính hãng, không phải hàng giả, tôi nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm trong ly, rượu hơn tám vạn, thật sự không nỡ uống.

Cao Vân Tuyền mỉm cười nói: "Hương vị của Lafite bình thường, rượu ngon thật sự là Royal Eagle Cabernet Sauvignon năm 1992, chỉ tiếc là tôi chỉ có một chai, ở nhà tại thủ đô, Sơn Thành chỉ có Lafite, cô tạm chấp nhận nhé, tôi sẽ bảo người mang chai Cabernet Sauvignon đó đến."

Tôi giật mình, rượu tám vạn anh ấy còn chê không ngon? Có thể tưởng tượng, chai Cabernet Sauvignon đó giá cả chắc chắn rất đắt.

"Không cần đâu, rượu tám vạn và tám đồng tôi cũng không phân biệt được sự khác nhau, đừng lãng phí cho tôi." Tôi vội vàng xua tay.

Cao Vân Tuyền nhìn tôi: "Chỉ cần là tiêu cho cô, thì không tính là lãng phí."

Tôi cảm thấy mặt hơi nóng lên, đang không biết nói gì cho phải, Cao Vân Tuyền đột nhiên nói: "Tiểu Lâm, dù sao cô cũng đã chia tay với Chu Nguyên Hạo rồi, hay là cân nhắc đến tôi đi?"

Tôi lập tức ngẩn ra.

"Tôi nghiêm túc đấy." Cao Vân Tuyền nói, "Trước đây tôi không xứng với cô, nhưng hiện tại tôi đã khác xưa, Tiểu Lâm, hãy chấp nhận tôi, được không?"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, tôi thật sự không hiểu, tại sao trước đây hơn 20 năm không ai thích tôi, nhưng khi tôi bắt đầu tu đạo, những đoá hoa đào lại lần lượt xuất hiện hết?

Tôi ngẩng đầu nhìn Cao Vân Tuyền, trong lòng thầm thở dài, giá như anh ấy đến sớm hơn một năm thì tốt biết mấy.

"Vân Tuyền, anh rất tốt, anh thật sự rất tốt, nhưng bây giờ tôi thật sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện này." Tôi khó xử nói, "Tôi không thể vì bị tổn thương ở Chu Nguyên Hạo mà tìm kiếm sự bù đắp từ anh. Điều này không công bằng với anh."

Cao Vân Tuyền thở dài: "Cô đừng có gánh nặng tâm lý, tôi có thể đợi."

Tôi có chút mềm lòng, có lẽ tôi thật sự có thể cân nhắc đến anh ấy, ít nhất anh ấy cũng là con người, chúng tôi có cấp bậc tương đương. Có lẽ là phù hợp nhất.

Nhưng mà...

Tôi không làm được, tôi biết mình không có tình cảm với anh ấy, làm như vậy là không công bằng với anh ấy.

Cao Vân Tuyền đưa cho tôi một tập hồ sơ: "Đây là những gì tôi đã cho người thu thập, là những hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong Sơn Thành thời gian gần đây."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà anh ấy đã chuyển chủ đề. Nếu không tôi sẽ phải rối rắm chết mất.

Anh ấy tiếp tục nói: "Từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm, nhất định sẽ tìm thấy."

"Phải nhanh lên." Sắc mặt tôi trở nên nghiêm trọng, thời gian của chúng tôi không còn nhiều nữa.

Sáng sớm hôm sau, hai chúng tôi ra khỏi nhà, lần lượt tìm kiếm theo những địa điểm được thu thập trong tài liệu. Nhưng hầu hết đều chỉ là những trò lừa bịp giả tạo.

Lãng phí cả buổi sáng, tôi bước ra khỏi một tòa chung cư cũ, gạch một đường màu đỏ tươi trên địa chỉ, lại một lần nữa công cốc.

Cao Vân Tuyền vừa lái xe vừa hỏi tôi: "Địa điểm tiếp theo ở đâu?"

"Khu Tây Nam." Tôi mệt mỏi nói, "Phố đi bộ."

Chúng tôi đỗ xe, đi bộ đến trước một tòa nhà văn phòng, bỗng nhiên, tôi cảm thấy con mắt thứ ba trên trán nóng lên.

Tôi hít một hơi lạnh, chẳng lẽ một trong bốn cột trụ nằm ở đây?

Tôi lập tức lấy tài liệu ra xem, trên đó nói, hai ngày trước trong cống thoát nước của tòa nhà văn phòng đột nhiên bò ra vô số con cóc, khiến những người bên trong sợ chết khiếp, gọi người đến dọn dẹp nhưng không tìm thấy một con cóc nào.

Cảnh sát đến điều tra một hồi, nói nước trong tháp nước trên sân thượng bị người ta bỏ thuốc độc, những nhân viên văn phòng uống nước trong tháp nước, mới đồng loạt xuất hiện ảo giác.

Loại chuyện ma quỷ này, ngay cả trẻ em ba tuổi cũng không tin.

"Chính là chỗ này sao?" Cao Vân Tuyền hỏi tôi.

Tôi gật đầu: "Rất có thể, chúng ta vào xem trước đã."

"Đợi đã." Anh ấy giơ tay ngăn tôi lại, sau đó nhặt một cành cây từ bụi cỏ trong vườn hoa giữa phố, ném vào một cửa hàng ở tầng trệt. Trong nháy mắt cành cây vào cửa, bỗng rung lên, rồi sau đó lại biến mất.

Tôi lập tức biến sắc.

Cao Vân Tuyền nghiêm nghị nói: "Xem ra, chúng ta đã đến muộn một bước."

Tòa nhà văn phòng này, có lẽ đã bị quỷ vật chiếm đóng.

Toàn bộ tòa nhà đã bị bao phủ trong không gian quỷ. Nhìn từ bên ngoài không có gì bất thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy có người đang mua sắm trong cửa hàng, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Nhưng tất cả đều là ảo ảnh, là giả.

Có thể, bên trong đã không còn người sống.

Điều đáng sợ nhất là, không gian quỷ này, người bên ngoài có thể đi vào, tòa nhà văn phòng là một phần của trung tâm thương mại, từ tầng trệt đến tầng bảy đều là cửa hàng, từ tầng bảy trở lên mới là các công ty.

Tầng sáu, tầng bảy toàn là nhà hàng, sắp đến giờ ăn tối, thỉnh thoảng có khách bước vào tòa nhà.

Một khi vào, sẽ không bao giờ ra được nữa.

Đúng lúc đó, chúng tôi nhìn thấy một cặp đôi đang nói cười vui vẻ đi vào trong, tôi lập tức chạy đến, chặn hai người lại.

Hai người cảnh giác nhìn tôi, đặc biệt là cô gái, tỏ ra rất thù địch với tôi.

"Cô làm gì vậy?" Cô gái trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.

Tôi lập tức nở nụ cười vô hại: "Tôi đang cá cược với bạn trai, chỉ cần tôi có thể mời người qua đường ăn một bữa cơm, anh ấy sẽ rửa bát cả tháng, hai người có thể giúp tôi một việc không?"

Cô gái thấy tôi không đến để cướp bạn trai của mình, liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cao Vân Tuyền lại lộ ra vẻ ghen tị.

Chàng trai có chút nghi ngờ hỏi: "Cô muốn mời chúng tôi ăn cơm?"

"Đúng vậy." Tôi lấy ra vài tờ tiền trăm tệ từ trong túi, "Tòa nhà đối diện, tầng ba có một quán cá nướng rất ngon, tôi mời hai người ăn một bữa cá nướng, cũng xin hai người giúp tôi một việc."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 358: Huyết thi

Hai người vẫn còn bán tín bán nghi, tôi nhét tiền vào tay họ, hai người ngơ ngác nhưng vui mừng đi mất.

"Vân Tuyền, làm phiền anh gọi điện cho Tư Đồ Lăng, bảo anh ấy nhanh chóng đến phong tỏa tòa nhà này." Tôi nói, "Nếu không hôm nay chúng ta sẽ phá sản mất."

Cao Vân Tuyền nở nụ cười trên mặt, dường như rất vui, chưa đầy mười phút, Tư Đồ Lăng đã đích thân dẫn theo cảnh sát đặc nhiệm đến, phong tỏa toàn bộ tòa nhà, không cho bất cứ ai vào.

Lúc này, Tư Đồ Lăng mới nhận ra có điều không ổn, tòa nhà đã bị phong tỏa, nhưng những người bên trong vẫn tiếp tục làm việc của mình, không có phản ứng gì. Vài cảnh sát còn hét vào bên trong vài tiếng. Những người đó vẫn không hề quan tâm, giống như một đoạn video được phát lại liên tục.

Sắc mặt của các cảnh sát đặc nhiệm đều tái đi, tôi và Cao Vân Tuyền đi thẳng vào trong, Tư Đồ Lăng giữ vai Cao Vân Tuyền lại: "Cẩn thận. Cậu khó khăn lắm mới sống sót trở về từ rừng rậm, đừng chết trong tòa nhà văn phòng này, nói ra thật mất mặt."

Cao Vân Tuyền cười ôm anh ấy một cái: "Yên tâm, tôi mạng lớn lắm, không chết được đâu."

Tư Đồ Lăng đưa cho chúng tôi một cái bộ đàm, trên bộ đàm cũng có khắc phù văn: "Đây là thứ vừa được cấp phát, ngay cả trong không gian quỷ cũng có thể liên lạc được. Quân đội bên đó ước tính còn nửa tiếng nữa sẽ đến, đến lúc đó sẽ phong tỏa toàn bộ khu phố đi bộ."

Anh ấy nhìn chúng tôi nghiêm túc nói: "Bảo trọng."

Chúng tôi bước vào trung tâm thương mại, trong nháy mắt bước vào tòa nhà, chúng tôi cảm thấy như đi qua một lớp rào cản vô hình.

Bây giờ những gì chúng tôi nhìn thấy hoàn toàn khác với những gì nhìn thấy bên ngoài trước đó, ánh sáng trở nên rất tối, ngay cửa ra vào có một vũng máu lớn, còn có một cánh tay bị đứt lìa.

Sắc mặt chúng tôi trở nên nghiêm trọng. Tôi rút con dao găm từ trong giày ra, cùng Cao Vân Tuyền cẩn thận bước vào.

Tầng trệt của trung tâm thương mại thường là nơi bán mỹ phẩm và đồ trang sức, bây giờ khắp nơi đều là vết máu, giữa vũng máu nằm những thi thể vỡ vụn, trông giống như cảnh trong phim zombie Mỹ.

Âm khí nồng nặc tràn ngập, dù đèn sáng vẫn có vẻ hơi u ám, tôi bỗng cảm nhận được điều gì đó: "Có người sống".

"Bốp." Một bàn tay thò ra từ phía sau quầy, dường như cố hết sức để bò ra ngoài, chúng tôi bước tới xem, sắc mặt lập tức thay đổi. Đó là một cô gái trẻ mặc đồng phục nhân viên bán hàng, toàn thân bê bết máu, bị chém đứt làm đôi từ eo, nửa thân dưới cách đó vài mét, mỗi bước cô ấy bò, nội tạng trong cơ thể đều chảy ra ngoài.

"Cứu, cứu mạng..." Cô gái trẻ nói với chúng tôi, tôi vội vàng bước tới nắm lấy tay cô ấy, an ủi: "Cố lên. Xe cứu thương sẽ đến ngay thôi."

Cô gái trẻ đã gần như không thể chịu đựng được nữa, nắm chặt lấy tôi: "Phòng VIP tầng bốn... có người còn sống... Quản lý phát điên rồi, anh ta muốn cưỡng hiếp chúng tôi... Tôi trốn ra ngoài được... Xin cô, cứu những người phụ nữ khác..."

Nói xong, cô ấy nghiêng đầu, chết trong vòng tay tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng gió lạnh sau gáy, Cao Vân Tuyền ra tay, một thanh đao lớn chém qua sau lưng tôi. Một người cao hai mét ngã xuống, bị chém đứt ngang lưng.

Không, đó không phải là người, chỉ là một con quỷ hình người.
Nó không có da, gân guốc lộ ra bên ngoài. Trên mặt thậm chí không có máu thịt, chỉ còn lại xương trắng.

Thổ dân tầng bốn Địa Ngục - Huyết Thi.

Mặc dù bị chém thành hai nửa, nhưng sức sống của nó rất mạnh mẽ, nó sẽ không chết mà sẽ biến thành hai Huyết Thi nhỏ hơn.

Quả nhiên. Hai đoạn cơ thể bắt đầu ngọ nguậy, máu thịt bắt đầu kéo căng rồi phân chia, nửa thân trên bắt đầu mọc chân, còn nửa thân dưới bắt đầu mọc thân.

Tôi nhanh chóng ném hai quả cầu lửa Địa Ngục, thiêu hai đoạn cơ thể thành tro bụi.

"Trên lầu còn có người sống." Tôi nói. "Cứu người trước đã."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn, từng con Huyết Thi bò tới từ bốn phương tám hướng, thậm chí trên trần nhà cũng có. Tổng cộng có hơn hai mươi con.

Sao lại có nhiều Huyết Thi như vậy?

Sắc mặt tôi rất khó coi, chẳng lẽ có người mở một thông đạo Địa Ngục trong tòa nhà này?

Ai có sức mạnh to lớn như vậy?
Tôi rút ra một xấp phù chú từ trong túi, đứng lưng đối lưng với Cao Vân Tuyền, nhìn những con Huyết Thi ngày càng đến gần chúng tôi.

"Gầm!" Huyết Thi gầm lên một tiếng, lao về phía chúng tôi.

Tôi vung tay lên, bùa bay ra ngoài dán lên trán những con Huyết Thi đó, động tác của Huyết Thi khựng lại, mặc dù chỉ có hai ba giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ rồi, Cao Vân Tuyền chém một nhát, chém Huyết Thi máu thịt văng tung tóe.

Tôi lại bổ sung một tấm bùa lửa cho những khối thi thể Huyết Thi đó, chúng bùng cháy dữ dội, trong chốc lát, một mùi thịt thơm lan tỏa khắp trung tâm thương mại rộng lớn.

Ngửi thấy mùi thơm này, tôi thực sự cảm thấy hơi đói, có vẻ như khẩu vị của tôi ngày càng nặng.

Chưa đầy hai mươi phút, hơn hai mươi con Huyết Thi đã bị chúng tôi tiêu diệt toàn bộ, cả hai còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, Huyết Thi lại xuất hiện, lần này số lượng nhiều gấp đôi so với lúc nãy, chúng tôi đã bị bao vây.

Tôi và Cao Vân Tuyền đều chửi thề trong lòng, nhiều Huyết Thi như vậy, phải giết đến bao giờ?

"Đi nhanh đi." Cao Vân Tuyền nói với tôi. "Cứu người trước đã."

Tôi gật đầu, lại ném ra một nắm phù chú, hai chúng tôi vừa đánh vừa lùi, cứ thế chạy đến trước thang máy.

Cửa thang máy mở ra một tiếng 'ding', tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người lao về phía chúng tôi.

Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não, con dao găm trong tay đâm mạnh ra ngoài, đâm thẳng vào đầu thứ đó.

Tiếng máu thịt mơ hồ vang lên, máu tanh hôi thối bắn tung tóe lên người tôi.

Đó là một con quái vật trông giống như con bạch tuộc có vô số xúc tu, khi rơi xuống đất, nó vẫn còn ngọ nguậy, từ trong cơ thể có một cái đầu người lăn ra ngoài.

Đôi mắt của cái đầu đó mở to đầy kinh hãi. Chết không nhắm mắt.

Sắc mặt tôi sa sầm, giẫm một chân lên, trực tiếp giẫm nó thành thịt vụn.

"Vân Tuyền, đi nhanh." Tôi hét lớn.

Cao Vân Tuyền một mình cầm một thanh đao dài, chặn trước thang máy, quả thực là một người giữ cửa ải, vạn người không thể qua.

Anh ấy chém một nhát đứt đầu một con Huyết Thi, sau đó nhanh chóng lùi vào trong thang máy.

Huyết Thi tranh nhau chen lấn xông tới, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, nửa thân trên của một con Huyết Thi chui vào. Móng vuốt sắc nhọn cào loạn xạ về phía chúng tôi.

Cao Vân Tuyền không chút biểu cảm chém một nhát, chặt đứt nửa thân trên của nó, cửa thang máy đóng lại, đi lên lầu.

"Huyết Thi là động vật sống theo bầy đàn, đây là chuyển cả tổ Huyết Thi đến đây sao? Ngươi còn dám cào mặt ta. Ngươi không có mặt, ghen tị ta có một khuôn mặt xinh đẹp như hoa à?" Tôi tức giận mắng, sau đó nắm lấy đầu con Huyết Thi, nhét một tấm bùa lửa vào miệng nó, nhìn ngọn lửa cháy không ngừng trong miệng nó, thiêu khuôn mặt xương trắng thành màu đen, sau đó đấm một cú vào mặt, trực tiếp đánh nát đầu nó.

Cao Vân Tuyền nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, nở một nụ cười gượng gạo: "Xem ra phụ nữ không thể chọc vào, phụ nữ hung dữ còn đáng sợ hơn hổ."

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, dám nói tôi là hổ cái.

"Ding" một tiếng, cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã ngửi thấy một mùi cỏ xanh nồng nặc, tầng bốn là khu quần áo nam.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ sàn nhà mọc một lớp rêu dày, trên tường lại mọc một số thứ giống như nhựa đường.

Tôi lập tức nhìn thấy nhân viên phục vụ nam trên bức tường đối diện, anh ta bị những thứ giống như nhựa đường dính chặt, đã chết không thể chết hơn. Đôi mắt vẫn mở to, nhãn cầu dường như sắp lồi ra ngoài.

Cơ thể anh ta đã bị nhựa đường làm tan chảy, Cao Vân Tuyền lộ ra vẻ mặt ghê tởm, cảm thấy dạ dày cuộn trào, không nhịn được quay đầu đi nôn mửa.

"Đó là rêu ăn thịt người." Tôi cúi xuống nhìn lớp rêu xanh dưới chân. Chỉ trong vài giây, rêu đã lan vào bên trong thang máy. Tôi nhấc chân lên, phát hiện đế giày đã bị ăn mòn, kéo theo những dải chất nhầy ghê tởm như nước mũi.

"Đây là loại Rêu Ăn Mòn, chất nhầy của nó có thể hòa tan bất cứ thứ gì." Tôi bình tĩnh nói, "Những người ở tầng này, phần lớn có lẽ đã bị nó ăn mòn và nuốt chửng."

Cao Vân Tuyền tưởng tượng ra cảnh đó, lại không kìm được mà nôn mửa.

Tôi lấy ra một túi chu sa lớn từ trong túi xách đeo chéo, cùng anh ấy bôi lên người. Chu sa là vật cực dương, có thể chế ngự những loài thực vật cấp thấp trong Địa Ngục.

Tôi đặc biệt bôi một lớp chu sa lên đế giày, rồi bước lên. Lần này rêu không còn tiết ra chất nhầy nữa. Chúng tôi tiến thẳng đến trước cửa một căn phòng ở góc, trên cửa treo một tấm biển kim loại, có khắc ba chữ "VIP."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top