Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 383 + 384 + 385 + 386🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
Chương 383: Hồ ly gặp chuyện

Phải biết rằng, phù chú này đã thất truyền gần bảy trăm năm rồi, người cuối cùng sử dụng nó là một vị chân nhân của Võ Đang, truyền thuyết năm đó từng có một sào huyệt quỷ, trong sào huyệt có hàng vạn Ác Quỷ.

Mặc dù thực lực của Ác Quỷ không mạnh, nhưng số lượng quá nhiều, đã có vài tu sĩ Ngũ Phẩm bỏ mạng ở đây. Cuối cùng,  chân nhân Võ Đang chỉ bằng một tấm Bát Quái Tru Quỷ Phù đã tiêu diệt toàn bộ Ác Quỷ trong sào huyệt quỷ, lập nên tiếng tăm lừng lẫy.

Rất nhiều người đều quyết tâm có được tấm phù chú này, giá càng lúc càng cao, đến nỗi sau này dùng tiền đã không thể đo lường giá trị nữa, liền bắt đầu lấy ra một số thiên tài địa bảo, hoặc là pháp khí cổ xưa được truyền lại từ đời này sang đời khác trong gia tộc.

Nhìn giá cả leo thang không ngừng, trong lòng tôi vẫn có chút đắc ý, quả nhiên không gì bằng có một kỹ năng. Có khả năng vẽ bùa, tôi đi đến đâu cũng không chết đói.

Nhưng nếu để Chu Nguyên Hạo biết được, anh nhất định sẽ cười nhạo tôi không có tiền đồ.

Cuối cùng, người có được lá bùa này là phái Hoa Sơn, họ đã lấy ra một củ nhân sâm ngàn năm để trao đổi.

Nhân sâm ngàn năm, đó tuyệt đối là cực phẩm trong các cực phẩm, phái Hoa Sơn lại sẵn sàng lấy ra thứ quý giá như vậy, khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tất cả những phú chú nhị - tam phẩm mà tôi dùng để luyện tập đều được bán cho những gia tộc và môn phái nhỏ, tóm lại những người ở lại đều nhận được lợi ích, còn những người rời đi, sau khi biết tôi thực sự có phù chú ngũ phẩm để đấu giá, hơn nữa số lượng còn không ít, hối hận đến xanh cả ruột.

Sau buổi đấu giá này, tôi đã tổ chức một bữa tiệc tối, những người ban đầu thờ ơ với tôi đều đến làm quen, khắp nơi đều là nụ cười nịnh nọt, khắp nơi đều là lời khen ngợi giả dối, tôi luôn giữ nụ cười nhạt trên mặt, lịch sự và khéo léo ứng phó với họ.

Trong lúc trò chuyện, vài tu sĩ trẻ tuổi đẹp trai đến bắt chuyện với tôi, nhưng chưa nói được mấy câu, mặt họ bỗng nhiên tái mét, vội vàng viện cớ rồi lảng tránh đi ngay.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Chu Nguyên Hạo đứng sau lưng tôi, tay cầm ly rượu vang, trên mặt là nụ cười "thân thiện" vô cùng.

Tôi lườm anh một cái: "Ngửi từ xa đã thấy mùi giấm chua trên người anh rồi."

Anh bước tới, ôm lấy vai tôi như thể tuyên bố chủ quyền: "Ai bảo em quá thu hút, không giữ chặt thì biết đâu ngày mai em đã bị người ta dụ đi mất rồi."

Tôi tiếp tục trừng mắt với anh, không biết anh có hiểu lầm gì không, nói cứ như tôi là một cô gái ngốc nghếch dễ bị lừa gạt vậy.

Chúng tôi mới nói được vài câu thì lại bị đám người nịnh hót chen lấn tới gần, tôi phải tiếp chuyện một lúc nữa, cảm thấy mệt mỏi nên tìm một góc để ngồi nghỉ, ăn chút gì đó để lấy lại sức.

Một bàn tay trắng nõn đưa tới, đặt trước mặt tôi một đĩa tôm hùm đã bóc vỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Diệp Vũ Lăng.

Lần này, dù Diệp gia không giành được mấy phù chú ngũ phẩm, nhưng tôi đã bán cho họ hai tấm tứ phẩm, uy lực rất lớn.

"Biết cô thích ăn tôm hùm mà lại lười bóc, nên tôi bóc sẵn cho cô rồi." Diệp Vũ Lăng cười nói.

"Vậy tôi không khách sáo nữa." Tôi cầm đũa, gắp một miếng tôm chấm vào gia vị rồi thưởng thức. Đầu bếp này nấu rất ngon, hương vị rất tuyệt.

Diệp Vũ Lăng nói với tôi rằng có một cột trụ không gian ở gần Hoàng Đảo, đó là địa bàn của Diệp gia. Diệp gia đang cùng vài môn phái lớn tìm kiếm, đã có chút manh mối.

Tôi gật đầu, bảo cô ấy rằng nếu tìm thấy, nhất định phải báo cho tôi ngay, tôi sẽ đến kiểm tra, có thể lại cần sắc phong Trấn Ngục Quân ở nơi đó trấn giữ.

Cô ấy đột nhiên đến gần, có chút ngượng ngùng, cẩn thận hỏi: "Cô làm thế nào để thu phục được Chu Nguyên Hạo vậy?"

Tôi đỏ mặt: "Sao thế?"

Cô ấy khẽ hất đầu về phía không xa, tôi nhìn theo, thấy một người tu đạo trẻ tuổi anh tuấn, tu vi tứ phẩm, gương mặt nghiêm nghị, không hay cười. Khí chất của anh ta có chút tương đồng với Chu Nguyên Hạo.

Tôi liền hiểu ra ngay: "Nhìn trúng người ta rồi?"

"Anh ấy là con trai trưởng của gia tộc họ Cơ, người thừa kế tương lai." Diệp Vũ Lăng nói với giọng bất lực, "Nghe nói từ trước tới nay anh ấy không gần nữ sắc, đã hai mươi bảy tuổi mà chưa từng có bạn gái. Ban đầu tôi còn tưởng anh ấy là đồng tính, sau khi điều tra mới biết anh ấy chỉ là một người cuồng công việc, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ."

Tôi không lên tiếng , điều này làm tôi nhớ đến Chu Nguyên Hạo.

"Tiểu Lâm, chia sẻ kinh nghiệm đi." Diệp Vũ Lăng nói, "Vì hạnh phúc cả đời của tôi mà."

Tôi khẽ hắng giọng, bí quyết của tôi chỉ có hai chữ.

"Gì cơ?" Cô ấy phấn khích hỏi.

"Ngủ phục."

Diệp Vũ Lăng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc tột độ, như thể đang nhìn một con ma. Tôi bình thản nói: "Loại đàn ông này, dùng hai từ để miêu tả là "nhiệt ngầm'. Bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại sục sôi. Đối phó với loại người như vậy , không có gì tốt hơn là việc chinh phục họ ở trên giường."

Khuôn mặt Diệp Vũ Lăng đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi mới vừa mười tám tuổi thôi mà."

"Càng trẻ càng tốt. Trẻ con không sợ hổ." Tôi nháy mắt với cô ấy, "Nhớ nhé, nhất định phải mạnh mẽ, mấy gã đàn ông này đều là kiểu 'xương cốt ti tiện', chỉ cần làm họ thỏa mãn thì họ sẽ ngoan ngoãn ngay."

Diệp Vũ Lăng đột nhiên nhìn ra sau lưng tôi, ngượng ngùng ho khan hai tiếng. Tôi chợt cảm thấy rùng mình, quay đầu lại, quả nhiên, Chu đại gia đang đứng sau lưng nhướng mày nhìn tôi.  Edit: FB Frenalis

Diệp Vũ Lăng rất biết điều mà rời đi, Chu đại gia ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy tôi nói: "Sao hả? Muốn ngủ phục anh à?"

Tôi không sợ chết, đáp lại: "Kiếp trước chẳng phải anh đã bị em ngủ phục rồi sao?"

Ngay lập tức, cả hai chúng tôi đều nghĩ đến chuyện trong hồ dung nham ở kiếp trước. Chu Nguyên Hạo xoa cằm: "Phải nói là có hương vị rất đặc biệt. Hay là chúng ta thử lại?"

Phụt, tôi suýt nữa phun cả miếng tôm hùm trong miệng ra: "Thôi đi, kiếp này em không thích kiểu hương vị nặng như thế nữa."

Anh đột nhiên nở nụ cười mờ ám, thừa lúc không ai chú ý, kéo tôi ra khỏi sảnh tiệc, rồi vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh ở đây đạt tiêu chuẩn năm sao, bên ngoài còn có một phòng nghỉ nhỏ, trang bị ghế sofa đỏ. Anh trực tiếp khóa cửa phòng vệ sinh, sau đó lao về phía tôi.

Tên khốn này, chẳng lẽ là dã thú sao? Chỉ mấy câu nói của tôi mà đã khiến anh nổi hứng thế này?

Anh nháy mắt với tôi: "Không phải em nói muốn ngủ phục anh sao? Nào, anh cho em cơ hội."

Nói xong, anh liền dứt khoác kéo khóa váy của tôi xuống, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tôi.

Tôi cũng bắt đầu bị cuốn vào, hơi thở trở nên gấp gáp, tay không tự chủ mà đưa về phía thắt lưng của anh.

Ngay lúc đó, đột nhiên tay tôi run lên, sững sờ.

Vừa rồi tôi cảm nhận được một cơn đau nhói ở ngực, như thể bị ai đó đâm một nhát.

Bất chợt, tôi linh cảm điều gì đó, hiểu rằng nhát dao này không phải đâm vào tôi, mà là đâm vào Mạc Phi Phàm.

Hồ ly tinh Mạc Phi Phàm đã đạt đến cấp độ đại yêu, và ký kết khế ước chủ tớ với tôi. Nhưng tên này dường như luôn bất mãn với tôi, chưa bao giờ chịu ra tay giúp đỡ. Lần trước tôi xâm nhập vào thế giới ý thức của anh ta, khó khăn lắm mới thuyết phục anh ta điều tra giúp tôi về Khúc Gia Kỳ, sau đó không còn liên lạc gì nữa.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn có sự kết nối linh hồn. Nếu anh ta bị thương, tôi cũng sẽ cảm nhận được.

Con hồ ly háo sắc đó gặp chuyện rồi sao?

Nhưng anh ta có gặp chuyện cũng chẳng liên quan gì đến tôi?

Chúng tôi ký kết khế ước chủ tớ, nếu tôi chết, anh ta cũng không sống nổi. Nhưng nếu anh ta chết, cùng lắm tôi chỉ đau vài ngày, tu vi giảm một cấp.

Chu Nguyên Hạo dường như cũng nhận ra sự khác thường của tôi, ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi cảm nhận được Mạc Phi Phàm đang rất đau đớn, tôi nhíu mày. Mạc Phi Phàm tuy luôn không quan tâm đến tôi, nhưng dù sao cũng đã từng giúp tôi. Tôi cứ nhìn anh ta chết thế này thì có vẻ không được tốt cho lắm.

Tôi kể cho Chu Nguyên Hạo nghe, anh có chút không hài lòng nói: "Anh ta là người hầu của em, vậy mà trong nhiều lần em gặp nguy hiểm, anh ta không hề ra tay cứu giúp. Một người hầu như vậy còn giữ lại làm gì? Chi bằng cứ để anh ta tự sinh tự diệt đi."

Tôi có chút do dự, Chu Nguyên Hạo nhìn tôi một lúc rồi thở dài: "Anh biết là em mềm lòng mà. Anh ta hiện giờ đang ở đâu?"

Tôi đáp: "Em cần phải đi vào thế giới ý thức của anh ta một lần nữa."

Chu Nguyên Hạo giơ tay ôm tôi vào lòng, để đầu tôi gối lên đùi anh. Tôi nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm xuống.

Sau khi vượt qua một màn hắc ám đến mức không thể nhìn thấy bàn tay trước mặt, tôi mở mắt ra, thấy Mạc Phi Phàm bị một lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực, bị đóng chặt trên tường. Tứ chi của anh ta đều bị những chiếc đinh sắt ghim chặt, anh ta bị treo lơ lửng với dáng vẻ như Chúa Giê-su bị đóng đinh, đầu anh ta gục xuống, dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Máu tươi từ cơ thể anh ta chảy dọc theo vách tường, phía dưới là một bầy ma quỷ đang tụ tập, chúng chen chúc nhau tranh giành từng giọt máu của anh ta. Những con quỷ này đều há cái miệng rộng, chờ đợi máu nhỏ vào miệng mình, có con còn ra sức liếm tường, liếm sạch sẽ những vết máu trên đó.

Máu của đại yêu chứa đựng linh lực đậm đặc, đối với quỷ vật cũng là một loại bổ dưỡng vô cùng quan trọng.

Tôi chuyển hướng nhìn chung quanh, ban đầu chỉ muốn xem thử có thể tìm được manh mối gì không để xác định vị trí. Nhưng khi nhìn thấy, tôi lập tức không thể bình tĩnh được.

Cách đó vài trăm mét, một khối bia đá màu đen dựng đứng lừng lững. Trụ không gian, đây chính là cột trụ không gian!

Cột trụ không gian này nằm trong một hang động khổng lồ, nhưng điều kỳ lạ là xung quanh trụ không gian đầy rẫy quỷ, vô số quỷ vật từ những con Oán Quỷ thấp kém nhất cho đến Nhiếp Thanh Quỷ đều có, số lượng nhiều đến đáng sợ.

Nơi này, hóa ra là một ổ quỷ.

Có những nơi là vùng đất âm u, trong điều kiện thiên thời địa lợi, lại từng xảy ra những vụ thảm sát kinh hoàng, sẽ hình thành một ổ quỷ dưới lòng đất. Ổ quỷ là vùng đất cực âm, quỷ trong phạm vi trăm dặm sẽ tập trung về đây, ẩn nấp dưới ổ quỷ để tu luyện, có thể nói đây là thiên đường của quỷ.

Nhưng đối với con người, nơi này sẽ trở thành Địa Ngục, những con quỷ trong ổ quỷ sẽ thường xuyên ra ngoài tìm thức ăn, giết hại con người. Do đó, những nơi có ổ quỷ, trong phạm vi trăm dặm sẽ không có người sinh sống.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 384: Ổ Quỷ

Nhưng nơi này thì khác, tôi có thể cảm nhận được trên ổ quỷ này có một phong ấn ngăn chặn, khiến những quỷ vật bên trong không thể ra ngoài làm điều ác.

Không ngờ cột trụ không gian lại nằm bên trong ổ quỷ.

Cột trụ không gian vốn dĩ chứa đựng rất nhiều âm khí, nếu nó nằm ở vùng đất cực âm, sẽ càng làm gia tăng âm khí ở đó, việc xuất hiện ổ quỷ tại đây cũng không có gì lạ.

May mắn là có phong ấn trấn áp, những quỷ vật này không có sức mạnh để phá hủy cột trụ không gian, nếu không thì thật thảm họa.

"Mạc Phi Phàm, Mạc Phi Phàm." Tôi cất giọng lớn tiếng gọi, "Anh có nghe thấy không?"

Tôi gọi một lúc lâu, Mạc Phi Phàm mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào tường đá bên cạnh. Một khối đá rất nhẵn, có thể phản chiếu hình ảnh.

Hình bóng của tôi hiện lên trên khối đá đó.

"Xấu xí?" Anh ta nhíu mày, "Tôi xuất hiện ảo giác sao? Không đúng, trong ảo giác tôi nên nhìn thấy Tiểu Ngạo, sao lại nhìn thấy cô?"

Tôi xạm mặt lại, cả giận nói: "Anh nghĩ tôi muốn gặp anh à? Anh làm sao vậy? Tại sao lại thành ra thế này?"

Anh ta kiêu ngạo nói: "Chuyện của tôi, không cần cô quản."

Tôi trừng mắt ném cho anh ta một cái nhìn sắc lạnh: "Anh tưởng tôi muốn quản anh sao? Nếu không phải vì anh chết rồi thì phẩm cấp của tôi sẽ bị giảm, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Mạc Phi Phàm lại kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tôi ở Hoàng Đảo nhưng không biết vị trí cụ thể, tôi bị đánh thuốc mê rồi bị đưa vào ổ quỷ này."

"Gì cơ?" Tôi nhíu mày, "Một đại yêu mấy ngàn năm tu vi như anh mà lại bị người ta đánh thuốc mê? Ai là kẻ đã đánh thuốc mê anh?"

Tai của Mạc Phi Phàm đột nhiên đỏ lên: "Tôi, tôi chỉ là bị người ta gài bẫy thôi. Nếu cô ta không biến thành Tiểu Ngạo thì tôi đã không bị mắc lừa."

Đồ ngốc!

Tôi không nhịn được lén lút chửi thầm trong lòng: "Kể rõ đầu đuôi sự việc cho tôi nghe."

Mạc Phi Phàm ngượng ngùng kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.

Hóa ra anh ta đã hết tiền nên đi đến nhà của một tên thầu khoán giàu có nhưng bất nhân để "mượn" một khoản tiền. Sau đó, anh ta đi du lịch đến Hoàng Đảo.

Trên núi Vân Dương ở Hoàng Đảo có một ngôi chùa, nghe nói đồ chay ở đó rất ngon nên anh ta đến đó ăn chay, buổi tối nghỉ lại trong chùa. Đến nửa đêm, bỗng nghe thấy có người gõ cửa. Anh ta mở cửa ra thì thấy người đang đứng ngoài cửa chính là vị hôn thê mà anh ta luôn nhớ nhung - Thái Tiểu Ngạo.

Anh ta và Thái Tiểu Ngạo có chút xích mích, gần năm trăm năm không gặp, Thái Tiểu Ngạo luôn trốn tránh không muốn gặp anh ta khiến anh ta rất buồn bực.

Hiện tại thấy người này, hơi thở trên người cô ta quả thực giống y hệt Thái Tiểu Ngạo, anh ta không chút nghi ngờ, liền cùng cô ta tâm sự tình cảm.

Nào ngờ "Thái Tiểu Ngạo" lại hạ độc vào rượu của anh ta , khiến anh ta bị đánh ngất, khi tỉnh lại thì đã bị đóng đinh ở đây.

Mà Thái Tiểu Ngạo giả đó chính là một nữ quỷ đã sống trong ổ quỷ hơn ba trăm năm. Nữ quỷ này đã đạt đến cấp độ Quỷ Tướng cao cấp, chỉ cần ăn được yêu đan của anh ta là có thể đột phá thành Quỷ Vương.

Ổ quỷ này vốn dĩ là do các cao tăng Đại Đức thời cổ đại để lại phong ấn, nhưng không biết tại sao, gần đây phong ấn bị hư hỏng một chút, xuất hiện một khe nứt nhỏ, nữ quỷ đó đã chui ra từ khe nứt đó.

Nhưng trên người nữ quỷ cũng có phong ấn, cô ta không thể rời khỏi ổ quỷ quá lâu, nếu không sẽ hồn phi phách tán, trừ khi có thể thăng lên thành Quỷ Vương.

Tôi tức giận, không thể kiềm chế mà hét lên: "Anh là đồ ngu à? Vậy mà cũng bị lừa? Từ giờ đừng nói anh là thuộc hạ của tôi, tôi mất mặt lắm!"

"Ai? Ai là thuộc hạ của cô!" Mạc Phi Phàm lập tức nổi giận, "Cô chỉ là một người phàm, tôi không cần cô cứu, dù sao cô tới đây cũng chỉ là tìm đường chết mà thôi."

Anh ta ngừng một chút, sau đó khó xử nói: "Nếu sau này cô gặp Thừa Hoàng Thái Tiểu Ngạo, nhớ nói với cô ấy, tôi thật sự thích cô ấy."

Tôi không kiềm chế được ý nghĩ muốn đấm vào mặt anh ta một cú, thật lòng thích người ta mà còn dám đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu tôi có một vị hôn phu như anh ta, tôi đã đánh cho tàn phế rồi.

Tôi thực sự nghi ngờ, anh ta ngốc như vậy thì trước đây làm sao mà gây tai họa cho đất nước? Những triều đại đó bị diệt vong bởi ngu ngốc như vậy sao?

Tôi bất đắc dĩ thở dài, hợp đồng chủ-tớ là do tôi tự ký, dù có khóc cũng phải tiếp tục.

"Ngồi yên ở đó cho tôi." Tôi nói, "Tôi sẽ đến cứu anh."

"Đợi đã." Anh ta đột nhiên gọi.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

Đôi tai Mạc Phi Phàm đỏ bừng, nhìn lên trời rồi nói: "Mặc dù, mặc dù tôi không muốn cô cứu, nhưng dù sao cô cũng là chủ nhân của tôi, tôi không muốn cô buồn, coi như tôi miễn cưỡng đồng ý đi. Nhưng mà cô phải nhanh lên, chờ đến khi máu của tôi chảy cạn, thì nữ quỷ xấu xí đó sẽ đến đào yêu đan của tôi. Nhìn lượng máu này, chắc tôi có thể cầm cự được một tuần." 
Edit: FB Frenalis

Không hổ danh là đại yêu, nếu là người bình thường đã mất máu mà chết từ lâu rồi.

Mạc Phi Phàm đột nhiên kêu lên: "Nhanh, nhanh đi, cô ta đến rồi."

Tôi ngước mắt lên nhìn, thấy một người phụ nữ mặc trang phục cổ trang màu xanh lục bay tới. Người phụ nữ đó rất đẹp, tóc búi song hoàn, áo choàng bay phấp phới trong gió. Nhìn thoáng qua còn tưởng là tiên nữ hạ phàm.

Oán khí thật nặng.

Nữ quỷ này tràn đầy oán khí, tôi không khỏi tưởng tượng một bi kịch tình yêu đầy đau thương.

"Ai đó?" Nữ quỷ lơ lửng giữa không trung, "Sao dám xông vào động phủ của ta."

Tôi đứng đối diện với nữ quỷ, dung mạo của cô ta thật sự quá đẹp, ngay cả một phụ nữ như tôi cũng cảm thấy hoa mắt.

Hiện tại tôi đang ở trong ý thức của Mạc Phi Phàm, cô ta không thể nhìn thấy tôi nhưng lại có thể cảm nhận được tôi, đủ thấy cô ta không phải dạng tầm thường.

"Mạc Phi Phàm, mượn thân thể của anh một chút." Không đợi anh ta trả lời, tôi liền điều khiển cơ thể anh ta, dùng giọng nói của anh ta: "Cô bắt được thuộc hạ của tôi. Tôi sẽ đến mang anh ta đi."

Tôi không định thuyết phục cô ta thả người, cô ta chắc chắn sẽ không đồng ý, huống chi nơi này có cột trụ không gian, tôi nhất định phải có được, tuyệt đối không nhượng bộ chút nào.

Nữ quỷ cười lớn tiếng, nụ cười khiến hoa lá rung động, lại lần nữa khiến tôi thêm sững sờ. Quả thật là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dung mạo này ở cổ đại chắc chắn đủ tư cách làm hồng nhan họa thủy.

"Nếu vậy, ta sẽ đợi ngươi ở đây." Nữ quỷ cười tươi, như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Tôi rút lui khỏi ý thức của Mạc Phi Phàm, tinh thần có chút mệt mỏi, quả nhiên, dù có khế ước chủ-tớ nhưng với sức mạnh hiện tại của tôi, điều khiển cơ thể người khác vẫn là quá gượng ép.

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho tôi, dẫn linh khí vào trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thở dài nói: "Sóng này chưa lặng, sóng khác lại nổi, em đúng là số lao lực. Thiên Đạo trừng phạt em chuyển thế, chẳng lẽ là để em dọn dẹp đống lộn xộn này sao?"

Chu Nguyên Hạo nhếch mép cười: "Không sao, anh sẽ giúp em dọn dẹp."

Nghĩ đến việc Chu Nguyên Hạo hiện tại đã đạt đến tu vi Quỷ Vương trung cấp, nữ quỷ kia chẳng khác gì rác rưởi.

Tôi lập tức tìm Diệp Vũ Lăng, cô ấy đang do dự có nên tiếp cận nói chuyện với người đàn ông tuấn tú kia hay không thì bị tôi kéo sang một bên.

Tôi kể chuyện ổ quỷ cho cô ấy nghe, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, không còn để ý đến việc tán tỉnh đàn ông nữa, vội vàng gọi điện về nhà.

Cô ấy nói với tôi, Diệp gia quả thật đã phát hiện một chút manh mối nằm ở ngoại ô thành phố Hoàng Đảo, trên núi Thiên Tuế đã xảy ra nhiều vụ mất tích của những người đi phượt. Hiện tại thời tiết dần ấm lên, điều kỳ lạ là có người đã thấy tuyết rơi trên núi Thiên Tuế.

Diệp gia suy đoán, cột trụ không gian rất có thể nằm trên núi Thiên Tuế.

Nhưng núi Thiên Tuế rất lớn, họ đã cử nhiều nhóm người vào núi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy.

*****

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi và Chu Nguyên Hạo thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành đến thành phố Hoàng Đảo, đã thông báo cho Cao Vân Tuyền và Tống Tống, không ngờ bọn họ đều đến, tỏ ý muốn đi cùng.

Chu Nguyên Hạo đen mặt lại, tự nhiên không muốn, nói rằng một cái ổ quỷ nho nhỏ, cấp bậc cao nhất của quỷ vật chỉ là Quỷ Tướng, căn bản không cần người khác giúp đỡ, một mình anh có thể quét sạch.

Cao Vân Tuyền lại nói, một khi cột trụ không gian ở đó, thì không chỉ đơn thuần là chuyện của một ổ quỷ, nói không chừng quỷ vật trong Địa Ngục đã bắt đầu tập trung về ổ quỷ đó, có thêm một người thì thêm một phần thắng.

Nói xong, anh ấy phát ra áp lực linh năng từ cơ thể, tôi ngạc nhiên phát hiện, anh ấy đã đột phá lên lục phẩm.

Không thể nào, anh ấy vừa mới đột phá lên ngũ phẩm không bao lâu, sao đã đột phá rồi?

Đúng là so sánh người với người chỉ khiến mình tức chết.

Chu Nguyên Hạo hơi híp mắt lại, cuối cùng tôi vẫn đồng ý để bốn người đi cùng, thêm vào đó là Diệp Vũ Lăng. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sự sống còn của nhân gian, không phải đi du lịch.

Chúng tôi lập tức bao một chiếc máy bay riêng đến Hoàng Đảo, đương nhiên là do Diệp gia chi trả. Vừa xuống máy bay, đã thấy chú Ba của Diệp gia dẫn theo mấy người cháu ra đón tiếp. Lần này cặp anh em kia không đến.

Có vẻ như Diệp gia đã quyết tâm lôi kéo lấy lòng tôi, dù sao tôi cũng là một bậc thầy vẽ bùa, có thể vẽ ra những phù chú ngũ phẩm, lôi kéo tôi tuyệt đối không có hại.

Diệp gia mời chúng tôi đến chỗ ở của họ. Diệp gia là một gia tộc lớn, sống trong một căn nhà lớn được xây từ triều đại nhà Thanh.

Khi chúng tôi đến nơi, gia chủ của Diệp gia, cũng là ông nội của Diệp Vũ Lăng, đích thân ra đón.

Diệp lão gia tử mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, tóc trắng như tuyết, cằm không có râu, trông rất mình mẫn. Ông ấy nhìn thấy tôi, thần sắc có chút bàng hoàng, nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần rồi thở dài: "Giống, thật giống, lần đầu tiên ông gặp Thất nương, bà ấy cũng bằng tuổi cháu, chớp mắt một cái, cháu gái cũng lớn thế này rồi, thời gian quả là không tha ai cả, ông cũng già rồi."

Tôi cười nói: "Lão gia tử vẫn còn rất khỏe, cháu thấy thân thể của ông, mấy chàng trai trẻ bình thường còn không sánh bằng."

Lão gia tử cười: "Cô bé này thật biết ăn nói. Nào, nào cô bé, Chu gia chủ, các vị, mời vào trong ngồi nói chuyện."

Diệp gia đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để chào đón chúng tôi, trong bữa tiệc, mấy người chú của Diệp Vũ Lăng không ngừng khen ngợi, sau đó thăm dò xem có thể mua được phù chú ngũ phẩm từ tôi hay không.

Vì thể diện của Diệp lão gia tử và Diệp Vũ Lăng, tôi đương nhiên phải nể mặt, hơn nữa sắp phải đối phó với quỷ vật trong ổ quỷ, trang bị thêm cho Diệp gia cũng có lợi.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 385: Truyền thuyết kỳ lạ

Tôi đồng ý bán cho họ một số phù chú tứ phẩm, mặc dù họ hơi thất vọng, nhưng cũng ngàn vạn lần cảm ơn, dù sao phù chú tứ phẩm cũng rất hiếm thấy.

Giá họ đưa ra cũng rất công bằng, bữa ăn này diễn ra rất vui vẻ.

Sau ba vòng rượu, chú Ba của Diệp Vũ Lăng nói, mấy ngày qua họ cũng đã đến kho lưu trữ để kiểm tra rất nhiều tài liệu, đặc biệt là ghi chép của địa phương, phát hiện ra hơn năm trăm năm trước vào thời nhà Minh đã từng xảy ra một sự việc ở đây.

Sự việc này chỉ được ghi lại bằng vài dòng ngắn gọn, nếu tôi không nói trong ổ quỷ có một nữ quỷ tuyệt sắc, họ sẽ không quan tâm đến chuyện này.

Năm trăm năm trước, con dâu của Lục gia - gia tộc lớn của địa phương, rất xinh đẹp, nghe nói là có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, chỉ tiếc số phận cô ta không tốt, mới vừa về nhà chồng được vài ngày thì chồng đã qua đời.

Sách cổ ghi chép: cô ta không chịu nổi cô đơn nên đã có tư tình với một tú tài, Lục gia bắt cô ta tra tấn dã man, muốn cô ta thừa nhận có tư thông, nhưng cô ta nhất quyết không nhận. Nghe nói cô ta đã chịu đủ mọi hình phạt tàn khốc. Cuối cùng khuôn mặt hoàn toàn biến dạng mà cũng vẫn không thừa nhận, sau đó đã treo cổ tự sát trong ngục tối của gia tộc.

Còn tú tài đó vốn đã lên kinh ứng thí khoa cử, đỗ tiến sĩ, vinh quy bái tổ. Không ngờ người phụ nữ mình yêu thương đã qua đời từ lâu.

Anh ta tuyệt vọng nên xuất gia tại chùa La Hán trên núi Thiên Tuế, sau đó trở thành một nhà sư hành khất, không rõ tung tích.

Tôi thầm thở dài trong lòng, quả nhiên giống như tôi nghĩ, nữ quỷ xinh đẹp kia là một người đáng thương. Cô ta đã chịu đựng nhiều hình phạt như vậy. Treo cổ tự sát, có thể thấy oán niệm rất sâu.

Chú ba Diệp lại nói, dựa vào câu chuyện này, ông ta đã tra thêm một số ghi chép của địa phương, phát hiện ra trong một cuốn tiểu thuyết chí quái do người địa phương viết có đề cập tới. Lục gia đã làm nhiều điều ác ở Hoàng Đảo, vì Hoàng Đảo giáp biển là một cảng lớn, thời xưa có rất nhiều thương nhân đến đây buôn bán. Lục gia đã xây dựng nhiều quán trọ để tiếp đãi những thương nhân.

Nhưng thực tế Lục gia rất tàn nhẫn, họ đã bỏ thuốc độc vào thức ăn của một số thương nhân có nhiều tiền bạc trên người, khiến họ chết một cách đau đớn để cướp của giết người.

Vốn dĩ cũng đã có người đến nha môn báo quan, nhưng Lục gia có tiền có thế, trong nhà còn có người làm quan trong triều, quan huyện căn bản không dám quản họ, ngược lại còn giao người báo quan cho Lục gia, Lục gia giam người đó trong ngục tối tư nhân của gia tộc, tra tấn đến chết.

Người báo quan trước khi chết lại móc ra trái tim của mình, dùng chính trái tim của mình để nguyền rủa, nguyền rủa Lục gia không được chết tử tế, tuyệt tự tuyệt tôn.

Sau đó không lâu, hơn một trăm hai mươi người Lục gia trong một đêm đều chết hết, nghe nói chết rất thảm.

Sau khi Lục gia bị diệt vong, ngôi nhà cũ của họ bắt đầu bị ma ám, những hồn ma bên trong sẽ chạy ra ngoài giết người vào ban đêm, khiến cả thành náo loạn không được yên bình.

Cuối cùng, một vị cao tăng đắc đạo từ chùa La Hán đã đến trấn áp tất cả những hồn ma hung ác đó, Hoàng Đảo mới khôi phục lại sự yên bình.

Tôi hiểu ra, Lục gia vốn đã được xây dựng trên vùng đất cực âm, lại giết vô số người, oán khí ngút trời, người báo quan đó đã lấy tim làm lời nguyền. Sau lời nguyền, oán khí tụ tập hình thành ổ quỷ dưới lòng đất, cuối cùng đã hủy diệt Lục gia.

Phong ấn trên ổ quỷ là do vị cao tăng đắc đạo của chùa La Hán đặt ra, trấn áp ổ quỷ hơn năm trăm năm, nhưng nay cột trụ không gian xuất thế, phong ấn bị ảnh hưởng nứt ra một khe hở, mới có những chuyện sau này.

Tôi hỏi: "Đã tìm thấy vị trí của ngôi nhà cũ Lục gia chưa?"

Chú ba Diệp nói: "Chúng tôi đã xác định được vị trí đại khái dựa trên ghi chép trong sách cổ, nó nằm ở vị trí này trên núi Thiên Tuế."

Ông ta lấy điện thoại ra, mở bản đồ chỉ cho tôi xem, đó là ở dưới chân một ngọn núi, cách chùa La Hán không xa.

Chúng tôi bàn bạc một chút, đợi đến sáng mai khi lực lượng đặc biệt đến đây, sẽ lập tức lên đường.

Tối hôm đó chúng tôi ở tại gian phòng phía Tây của ngôi nhà, theo phong tục, ngay cả vợ chồng khi ở nhà người khác cũng không thể ở chung một phòng, vì vậy bốn người chúng tôi mỗi người một phòng.

Ngủ đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm nhận được điều gì, liền mở mắt ra.  Edit: FB Frenalis

Tôi phóng thần thức ra ngoài, phát hiện một bóng hình màu xanh ngọc xinh đẹp xuất hiện trong sân, trên người cô ta lụa bay phấp phới, ánh trăng chiếu phủ lên thân hình cân đối một lớp sương bạc nhàn nhạt.

Rất đẹp, vô cùng đẹp, tôi đã từng gặp không ít mỹ nhân, phụ nữ trong giới tu đạo hiếm có người xấu xí. Nhưng đẹp như thế này thật sự rất hiếm thấy.

Xem ra, đây chính là Lục phu nhân đã chết oan uổng kia.
Thân hình cô ta phiêu diêu, trong nháy mắt đã đến trước cửa gian phòng bên cạnh.

Sắc mặt tôi trầm xuống, đó là phòng của Chu Nguyên Hạo, nữ quỷ không biết xấu hổ này muốn làm gì?

Thân hình Lục phu nhân lay động, xuyên qua tường tiến vào bên trong phòng, Chu Nguyên Hạo vốn đang ngủ, cô ta vừa vào cửa, anh liền tỉnh dậy: "Người đến là ai?"

Lục phu nhân nở nụ cười duyên dáng, khuôn mặt hơi tái nhợt kia được nụ cười thắp sáng, đẹp đến kinh tâm động phách.

"Đường thị Nhứ Nhi, bái kiến đại nhân." Lục phu nhân khẽ cúi người hành lễ, chiếc váy dài của cô ta trải ra trên mặt đất như một đóa hoa màu xanh ngọc rực rỡ.

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Thì ra là cô, chúng ta chưa đi tìm cô, cô lại tự tìm đến."

Lục phu nhân khẽ cười: "Đại nhân, ta có thể cảm nhận được thực lực của ngài rất kinh người, chắc hẳn đã đạt đến cấp bậc Quỷ Vương rồi chứ?"

Chu Nguyên Hạo im lặng không trả lời, đôi mắt Lục phu nhân chứa đầy tình cảm, thân hình uyển chuyển, lộ ra nụ cười mê hồn: "Đại nhân, từ khi Nhứ Nhi oan ức mà chết cách đây năm trăm năm, suốt năm trăm năm qua ở trong ổ quỷ sống chẳng khác nào Địa Ngục. Trong ổ quỷ đầy rẫy ác quỷ, bên ngoài ổ quỷ lại là vô số tu sĩ, không chút nể nang mà muốn lấy mạng Nhứ Nhi. Nhứ Nhi chỉ là một nữ nhân yếu đuối, không có ai để dựa vào. Hôm nay được gặp đại nhân, thấy đại nhân phong độ uy nghi, tướng mạo phi phàm, là anh tài trong thiên hạ, nguyện làm nô tì hầu hạ bên cạnh đại nhân, dọn giường gấp chăn cho đại nhân."

Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, cô chỉ là một Quỷ Tướng nhỏ bé lại dám đến cướp người đàn ông của tôi, xem ra cô không muốn sống nữa rồi.

Chu Nguyên Hạo từ từ đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta, khóe miệng cong lên, nụ cười đầy tà khí: "Ồ? Cô nguyện hầu hạ tôi? Vậy còn ổ quỷ của cô thì sao?"

Lục phu nhân thẹn thùng nói: "Nơi như ổ quỷ đó, ta không muốn ở lại lâu dài, nếu đại nhân chịu thu nhận nô gia, nô gia nguyện làm tiên phong, giết hết quỷ vật trong đó, dâng ổ quỷ cho đại nhân."

Chu Nguyên Hạo dường như không biết làm sao : "Nhưng tôi đã có vợ rồi."

Lục phu nhân tiếp tục: "Nô gia không dám mơ làm vợ của đại nhân, chỉ cần được làm nô tì là đủ rồi. Đại nhân không cần bận tâm vì nô gia."

Chu Nguyên Hạo cong khoé miệng, nâng cằm cô ta lên, thấp giọng nói: "Lời của cô quá cám dỗ, khiến tôi rất động lòng. Nếu đã vậy, tôi sẽ cho cô cơ hội này."

Lục phu nhân vui mừng khôn xiết, liền cúi người bái lạy. Sau đó đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.

Chết tiệt!

Giữa ban ngày ban mặt, nơi đông người như thế này mà các người dám ngang nhiên tuyên dâm! Khoan đã, giờ không phải ban ngày, nhưng chi tiết này không quan trọng, bạn gái người ta còn ở phòng bên cạnh, cô dám cởi quần áo dụ dỗ bạn trai người ta, sao có thể nhẫn nhịn được chứ!

Tuy trong lòng tôi liên tục chửi thầm, nhưng lại không động đậy, tôi muốn xem thử Chu Nguyên Hạo rốt cuộc định làm gì.

Lục phu nhân đã cởi áo ngoài, chỉ còn lại cái áo yếm màu đỏ bên trong, làn da trắng như tuyết, dáng vẻ uyển chuyển phong tình vạn chủng, dù là thánh nhân cũng khó mà cưỡng lại trước mặt cô ta.

Cô ta từng bước đi đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, đưa đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Chu Nguyên Hạo, thì thầm bên tai anh: "Đại nhân, nô gia nóng quá~"

"Nhứ Nhi, cô thật đẹp." Chu Nguyên Hạo khẽ cười, "Nhưng tôi không dám chạm vào cô, nếu tôi chạm vào cô, sợ rằng tu vi của tôi sẽ bị cô hút mất một phần, cô sẽ đột phá thành Quỷ Vương, đúng không?"

Sắc mặt Lục phu nhân thay đổi. Ngay sau đó, Chu Nguyên Hạo ra tay, cô ta vội vàng lùi lại, nhưng một tia sét từ tay Chu Nguyên Hạo đánh thẳng vào người cô ta, khiến cô ta ngã nhào xuống đất, tia sét liên tục lóe sáng trên người. Cô ta đau đớn vô cùng, hét lên thảm thiết.

Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ta làm sao có thể để mắt đến loại phụ nữ như ngươi? Trước mặt Lâm Lâm của ta, ngươi còn không xứng xách dép cho cô ấy."

Lục phu nhân trợn mắt lên, giận dữ hét lớn, rút từ trong áo ra một thanh gỗ nhỏ, dùng sức vung mạnh.

Một tiếng nổ lớn vang lên, tia sét của Chu Nguyên Hạo bị cô ta đánh tan, cô ta nhân cơ hội nhảy vọt lên, chạy trốn ra ngoài.

Chu Nguyên Hạo kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng không đuổi theo.

Sau một hồi trầm mặc, anh lên tiếng: "Được rồi, xem đủ rồi, ra đi."

Tôi bước vào gian phòng của anh, mặt mũi tràn đầy khó chịu: "Thế nào? Nếu em không nhìn, có phải anh định làm gì với cô ta đúng không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 386: La Hán Tự

Chu Nguyên Hạo đưa tay kéo tôi vào lòng, cười nói: "Em ghen rồi?"

Tôi giận dữ: "Ai ghen chứ? Ghen với một nữ quỷ sao? Em là Phi Viêm, ghen tuông chẳng phải hạ thấp đi đẳng cấp của em sao?"

Chu Nguyên Hạo đắc ý nói: "Anh đường đường chính chính là Quỷ Đế, có nhiều ong bướm lả lơi đến nương nhờ là chuyện bình thường, chỉ cần anh giữ mình trong sạch là được."

"Hừ." Tôi lườm anh một cái: "Tại sao anh không đuổi theo?"

Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Em thấy thanh gỗ nhỏ mà cô ta lấy ra không?"

Tôi gật đầu: "Thứ đó uy lực rất lớn, là pháp khí sao?"

"Đó là đồ của Phật gia, là cây dùi gõ mõ."

"Cây dùi gõ mõ mà có sức mạnh lớn như vậy, chắc hẳn là của một cao tăng đắc đạo nào đó", tôi nói, "Liệu có phải là vị tú tài đã xuất gia ở chùa La Hán năm trăm năm trước không?"

Chu Nguyên Hạo lại trầm mặc, tôi tò mò hỏi: "Hôm nay anh sao lại ấp úng thế?"

Chu Nguyên Hạo cười khổ: "Anh từng thấy ở chỗ sư phụ một cái mõ không có cây dùi."

Tôi ngây người.

Sư phụ của Chu Nguyên Hạo, chẳng phải là đại sư Đức Tín sao?

Tôi bỗng cảm thấy rối bời. Chẳng lẽ đại sư Đức Tín chính là vị tú tài năm trăm năm trước?

Chu Nguyên Hạo nói: "Anh cũng chỉ nói thế thôi, chưa chắc đã liên quan đến sư phụ, mọi thứ phải đợi gặp Đường Nhứ Nhi mới rõ."

Tôi vẫn có chút không dám tin, đại sư Đức Tín đức cao vọng trọng như vậy, trong lòng tôi ông giống như Phật Đà. Ông lại từng có một đoạn tình duyên với nữ quỷ ư?

Cái phong cách này nhìn thế nào cũng không đúng.

Hơn nữa... ông đã năm trăm tuổi rồi ư?

Tôi càng thêm rối bời.

Tôi trở về phòng ngủ, lần này ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ô tô và tiếng bước chân đều đặn, chúng tôi đi ra xem thì thấy lực lượng đặc biệt đã đến.

Có sự hỗ trợ kỹ thuật của Chu Nguyên Hạo, trang bị của lực lượng đặc biệt ngày càng tinh nhuệ, Chu Nguyên Hạo nói với tôi, trong quân đội lại mời thêm một số đại sư giỏi vẽ bùa cùng bày trận từ các môn phái lớn, cộng thêm một số căn cứ bí mật của quốc gia đã nghiên cứu về quỷ vật từ lâu, vì vậy sức sát thương của những trang bị này rất lớn, tôi thậm chí còn nhìn thấy một khẩu đại bác. Trên thân pháo có khắc một trận pháp cỡ trung.

"Đây là do anh khắc à?" Tôi hỏi Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Khẩu pháo này đủ để bắn chết một Nhiếp Thanh Quỷ, nó có thể hấp thụ linh lực từ không gian xung quanh, chỉ có điều thời gian tích lũy năng lượng hơi lâu, một tiếng mới bắn được một phát."

Một tiếng có thể giết một Nhiếp Thanh Quỷ đã rất lợi hại rồi, quân đội lần này đúng là kiếm được món hời lớn.

Lần này người dẫn đầu là một sĩ quan trẻ khoảng ba mươi tuổi, anh ta vừa tới đã đi lên chào Chu Nguyên Hạo.

Vị sĩ quan này tên là Lý Vân Cường, là tổ trưởng tổ đặc nhiệm số hai, trước đây từng là phó tổ trưởng Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.

Tôi nói với Chu Nguyên Hạo, chọn từ trong quân đội mười chiến sĩ, tốt nhất là không cha không mẹ không vợ không con, không có vướng bận, biết đâu cuối cùng lại cần phải sắc phong Trấn Ngục Quân.

Chu Nguyên Hạo nghiêm mặt gật đầu, đi bàn bạc với Lý Vân Cường.

"Cô Khương." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, là tổ trưởng tổ hai của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X Hoắc Khánh Đông, trước đây trong sự kiện du thuyền kinh dị, chúng tôi đã từng gặp nhau một lần.

Lần gặp này, thái độ của anh ta rõ ràng tốt hơn nhiều so với lần trước, không chỉ vì tôi đã từng giúp anh ta, mà còn vì bây giờ thân phận của tôi đã khác, tu vi đã lên đến ngũ phẩm, lại là bậc thầy vẽ bùa nổi tiếng khắp Hoa Hạ.

Chúng tôi trò chuyện vài câu, anh ta mỉm cười nói: "Cô Khương, chúng ta đã quen biết nhau như vậy, sắp sửa cùng nhau chiến đấu rồi, nhưng mà tổ hai của chúng tôi không có nhiều trang bị, điều này ảnh hưởng rất nhiều đến sĩ khí."

Tôi cũng cười: "Tổ trưởng Hoắc muốn mua bùa của tôi sao?"

"Nói chuyện với người thông minh thật là đỡ tốn công." Hoắc Khánh Đông lập tức tiến lại gần. "Tôi muốn mua một ít bùa tứ phẩm, cô xem..."

"Tứ phẩm không còn nữa, tôi phải giữ lại để tự dùng." Tôi lập tức từ chối.

Hoắc Khánh Đông lập tức thay đổi yêu cầu: "Vậy tam phẩm chắc là có chứ, tôi mua một ít tam phẩm. Cô xem mấy người tôi mang đến đây đều là tinh anh trong tổ, cũng phải cho họ một chút bảo đảm."

Tôi sờ sờ cằm, nói: "Xem như nể tình quen biết cũ, tôi có thể chia cho anh một ít bùa tam phẩm, giá cả thì, một lá bốn mươi vạn nhé."

"Cái gì? Bốn mươi vạn?" Hoắc Khánh Đông cả kinh, "Cô Khương, cô xem kinh phí của chúng tôi cũng không nhiều, có thể..."
Edit: FB Frenalis

Tôi hơi nheo mắt lại, lần trước gặp anh ta rõ ràng là nghiêm túc như vậy, lần này lại trở nên ăn nói khéo léo, còn biết mặc cả nữa.

Tôi mỉm cười: "Tổ trưởng Hoắc, bốn mươi vạn này đã là giá thành tâm rồi, tôi bán ở buổi đấu giá còn năm mươi vạn, nếu không phải vì sắp có một trận chiến khó khăn, tôi sẽ không giảm giá đâu. Hơn nữa khu vực quản lý của các anh toàn là những nơi phồn hoa nhất Hoa Hạ, còn ở trước mặt tôi than nghèo."

Hoắc Khánh Đông cười khổ một tiếng: "Được rồi, bốn mươi vạn thì bốn mươi vạn, cô Khương quả nhiên ăn nói khéo léo. Cô có bao nhiêu?"

Tôi trực tiếp lấy ra một xấp, đưa cho anh ta, anh ta lập tức kinh ngạc.

Một xấp!

Một xấp đầy đủ!

Anh ta đếm thử, vậy mà có hơn năm mươi lá, kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống, phải biết rằng trong tổ của họ cũng có một đại sư vẽ bùa, chỉ có điều chỉ biết vẽ bùa nhất phẩm, nhị phẩm đã coi như là phát huy vượt xa bình thường rồi, cho dù là nhất phẩm, một tháng nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy lá.
Bây giờ có nhiều bùa tam phẩm như vậy, làm anh ta choáng váng đến mức mắt sắp rơi ra ngoài.

"Anh trả tiền mặt hay chuyển khoản?" Tôi cười tủm tỉm hỏi.

Hoắc Khánh Đông lập tức hỏi số tài khoản ngân hàng của tôi. Tiền nhanh chóng được chuyển đến, trong lòng tôi không khỏi cảm thán, không ngờ tôi học mỹ thuật nhiều năm như vậy, cuối cùng lại là vẽ bùa kiếm được nhiều tiền nhất.

Chu Nguyên Hạo chọn ra mười chiến sĩ, từng người đứng thẳng tắp, tuổi còn trẻ tràn đầy sức sống, trên người toát lên khí chất anh dũng của những người lính trẻ.

Nhìn những thiếu niên này, lòng tôi có chút đau, nếu có thể, thật không muốn hủy hoại tuổi trẻ và tương lai của họ.

Mọi người đã tập trung đông đủ, chúng tôi dưới sự dẫn dắt của chú ba Diệp lên đường vào núi. Đường núi không dễ đi, giữa rừng núi trùng điệp, một ngôi chùa dần dần hiện ra.

"Đợi đã." Chu Nguyên Hạo giơ tay ngăn mọi người tiến lên, sau đó gọi Lý Vân Cường lại, nói nhỏ vào tai anh ta vài câu, sau đó quay sang nói với mọi người: "Mọi người đi tìm ổ quỷ trước đi, nơi này để tôi xử lý."

Mọi người cũng nhận ra ngôi chùa dường như có gì đó không ổn, đều tuân theo mệnh lệnh.

Kể từ khi chúng tôi lên đường, Chu Nguyên Hạo mơ hồ trở thành thủ lĩnh, mọi người đều không tự chủ được mà bị khí thế của anh khuất phục.

Tôi có chút không phục, kiếp trước tôi rõ ràng cũng là một vị tướng quân, dưới trướng có hàng ngàn hàng vạn Trấn Ngục Quân, năm đó cưỡi ngựa đen cao lớn, tay cầm Yển Nguyệt Đao, sau lưng hùng binh trăm vạn, thật là oai phong, thật là khí thế ngút trời.

Tại sao kiếp này tôi lại là một trạch nữ, hoàn toàn không có một chút khí phách vương giả nào chứ.

"Em đi cùng anh." Tôi bước lên nói.

Chu Nguyên Hạo quay đầu nhìn tôi một cái, gật đầu, Cao Vân Tuyền có chút không cam lòng, dường như cũng muốn đi cùng chúng tôi nhưng bị Tống Tống giữ vai lại, như cười như không nói: "Cao tiên sinh, không ngờ anh lại có sở thích làm bóng đèn."

Cao Vân Tuyền nhíu mày kiếm, lòng tự tôn và kiêu ngạo không cho phép anh ấy làm những việc có lỗi với thân phận, dù không cam lòng cũng chỉ có thể đi theo những người khác tiến về ổ quỷ.

Tôi và Chu Nguyên Hạo đi xuyên qua rừng cây đến trước ngôi chùa, ngôi chùa này đã có bảy trăm năm lịch sử, ngày thường hương khói rất thịnh vượng, những người đến đây cúng bái đều là những người giàu có, tiền hương khói chảy vào như nước.

Từng có một đại gia mãi không có con trai, sau khi đến đây thắp hương, về nhà liền có một cậu con trai bụ bẫm, để trả lễ, ông ta đã bỏ tiền tu sửa lại toàn bộ ngôi chùa, còn đúc tượng Phật bằng vàng.

Đó là vàng thật.

Nhưng hôm nay không biết vì sao chùa La Hán lại vắng tanh, yên tĩnh không một bóng người.

Chu Nguyên Hạo vốn định tiến lên gõ cửa, ai ngờ cửa chùa đột nhiên tự mở ra. Một nhà sư đi ra, chắp tay chào chúng tôi: "Hai vị thí chủ, trụ trì của chúng tôi đã đợi từ lâu, xin mời đi theo bần tăng."

Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau, đi theo nhà sư vào cửa chùa, nhưng không đến điện chính mà dẫn chúng tôi đến thiền phòng phía sau.

"Sư phụ, họ đến rồi." Nhà sư chắp tay nói.

"Được rồi, Hạnh Kiến, con ra ngoài đi." Giọng nói già nua vang lên. Chúng tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tuổi đã rất cao, trên mặt đầy những đốm đồi mồi, cằm để râu dài trắng toát, trên người khoác cà sa đỏ tươi. Dáng vẻ có chút tiều tụy, xem ra không còn sống được bao lâu nữa.

"Hai vị thí chủ, mời ngồi." Lão hòa thượng nói, "Bần tăng pháp hiệu Đức Tri, đã đợi hai người ở đây từ lâu."

Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, hỏi: "Trụ trì đợi chúng tôi làm gì?"

"Hai người đến đây vì ổ quỷ sao?" Lão hòa thượng hỏi.

Chu Nguyên Hạo cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, trụ trì muốn nói cho chúng tôi một số tin tức liên quan đến ổ quỷ sao?"

"Không, điều bần tăng muốn nói không liên quan đến ổ quỷ." Lão hòa thượng hơi ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi: "Nhân gian sắp có đại kiếp nạn. Những gì các người đang làm bây giờ chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, như thú bị vây trong lồng mà chiến đấu, vô dụng."

Cả hai chúng tôi đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Tôi mở lời: "Đại sư Đức Tri còn tinh thông bói toán xem tướng sao?"

Ánh mắt của lão hòa thượng rơi vào người tôi, trong ánh mắt đó có một khí thế mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy áp lực.

Sắc mặt tôi hơi tái nhợt. Lưng tôi lạnh toát, lão hòa thượng này rốt cuộc là ai, trông có vẻ như người phàm bình thường, sao khí thế lại kinh người như vậy?

Tôi quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, không ngờ anh cũng bị khí thế đó áp chế.

Tôi hoàn toàn kinh ngạc, Chu Nguyên Hạo là Quỷ Vương trung cấp đấy.

"Thí chủ Khương Lâm." Lão hòa thượng lại lên tiếng. Ông vậy mà biết tên tôi, "Đại nạn hai giới, muốn hóa giải chỉ có một cách."

Tôi giật mình, vội vàng hỏi: "Xin đại sư chỉ giáo."

Lão hòa thượng nói: "Thí chủ còn nhớ hắc quang thạch không?"

Hắc quang thạch?

Tôi chấn động, hắc quang thạch là một loại khoáng thạch xuất xứ từ Địa Ngục, có thể luyện chế pháp khí cấp cao, loại khoáng thạch này chỉ có ở Hắc Quang Thâm Uyên phía sau phủ tướng quân của tôi ở Địa Ngục, Yển Nguyệt Đao của tôi chính là được luyện chế từ hắc quang thạch.

Hắc quang thạch, hắc quang thạch, tôi ôm đầu, ông ấy nói hắc quang thạch là có ý gì, tại sao tôi cảm thấy đau nhức kịch liệt ở tim? Trong lòng rất khó chịu, rất khó chịu?

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top