Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 391 + 392 + 393 + 394🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
Chương 391: Hồ ly kiêu ngạo.

Chưa dứt lời, không gian trước mặt chúng tôi đã dậy lên một lớp gợn sóng. Chúng tôi giật mình, nhanh chóng lùi lại, rồi nghe thấy một tiếng nổ lớn trên không trung. Cao Vân Tuyền và Tống Tống dẫn đầu bước ra từ trong đó.

Hai người toàn thân đẫm máu, có vẻ đã dốc hết sức lực để phá vỡ không gian quỷ của tên quỷ họ Đoạn và thoát ra ngoài. Những người tu đạo khác theo sau họ, vẻ mặt bàng hoàng nhìn cảnh tượng tan hoang trước mắt.

Cao Vân Tuyền cau mày hỏi: "Tiểu Lâm, mấy tên Quỷ Vương đâu rồi?"

"Đã bị đại sư Đức Tín thu phục rồi." Tôi trả lời.

Cao Vân Tuyền nhìn đại sư Đức Tín, chắp tay hành lễ.

"Lão ngũ!" Một người Diệp gia chạy đến trước thi thể không còn não của một người đàn ông, gào khóc thảm thiết. Hoắc Khánh Đông cũng ôm lấy cái đầu của thuộc hạ mình, khuôn mặt đầy đau khổ.

Một người trẻ tuổi trong Diệp gia nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào đại sư Đức Tín mà nói: "Nếu ông lợi hại như vậy tại sao không xuất hiện sớm hơn? Hiện tại cột trụ không gian cũng bị hủy, người cũng đã chết, ông xuất hiện để làm gì?"

"A Viễn, bình tĩnh lại." Chú ba Diệp vội vàng kéo anh ta lại.

"Chú ba, làm sao con có thể bình tĩnh? Người chết là cha con mà." Người trẻ tuổi ôm đầu bật khóc nức nở.

Đại sư Đức Tín không phản bác, chờ cho anh ta trách móc xong mới khẽ thở dài: "Tôi... đến muộn, đó là ý trời, không ai có thể thay đổi được."

Ông quay sang nhìn tôi: "Bần tăng tu Phật đã nhiều năm, cũng từng hiểu biết thiên cơ. Cơ hội cứu giúp nhân gian nằm ở chỗ Khương thí chủ."

Tôi gật đầu: "Đại sư yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Người trẻ tuổi kia lại chạy đến, chặn đường đại sư Đức Tín: "Đại sư, hãy giao ba tên quỷ đó cho tôi, tôi muốn báo thù cho cha mình."

Đại sư Đức Tín nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, oán oán tương báo đến khi nào mới dứt, thí chủ, hãy để tôi mang họ về siêu độ."

Người trẻ tuổi giận dữ nói: "Chúng làm ác vô số, hại biết bao người, tại sao lại được kết thúc êm đẹp? Tôi muốn chúng bị tiêu diệt hoàn toàn!"

Đại sư Đức Tín thở dài: "Nếu thí chủ đã quyết tâm như vậy, tôi sẽ cho thí chủ một lời giải thích."

Nói xong, ông giơ tay cắt vào cánh tay trái của mình, cả cánh tay rơi xuống đất, máu tươi văng tung tóe.

"Sư phụ!" Chu Nguyên Hạo kinh hãi, lập tức chạy đến, điểm vào vài huyệt đạo quanh miệng vết thương để cầm máu.

Đại sư Đức Tín khoát tay: "Sư phụ không sao. Chuyện này do sư phụ mà ra, họ cũng vì sư phụ mà chết, đây là cái giá mà sư phụ phải trả."

Người trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão hòa thượng, cha tôi chết thảm, ông chỉ mất một cánh tay, chẳng lẽ cánh tay này có thể bù đắp cho bao nhiêu mạng người sao?"

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo tràn ngập cơn giận, lạnh lùng như lưỡi đao, khiến người trẻ tuổi cảm thấy lạnh sống lưng, mặt tái nhợt lùi lại vài bước.

Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói: "Trong ổ quỷ này có một Quỷ Vương cao cấp và hai Quỷ Vương trung cấp. Với sức mạnh như vậy, dù là cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ cũng không tránh khỏi cái chết. Các người hôm nay vốn dĩ đều sẽ chết ở đây, là sư phụ tôi đã cứu các người. Các người không những không cảm kích mà còn dồn ép người khác."

Trên người anh tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo: "Nếu ai còn dám ép buộc sư phụ tôi nữa, hôm nay tôi sẽ lấy mạng kẻ đó."

Chú ba Diệp vội vàng chạy tới kéo người trẻ tuổi ra: "Chu gia chủ, đại sư Đức Tín, trẻ con không hiểu chuyện, mong hai người rộng lòng bỏ qua."

Đùa sao, vị đại sư này dễ dàng thu phục ba Quỷ Vương, nào phải là người có thể đụng vào, người ta tự chặt một cánh tay đã là cho họ mặt mũi lớn, nếu còn dây dưa nữa, chỉ có tự chuốc lấy cái chết.

Chu Nguyên Hạo không để ý đến họ, quay lại đỡ đại sư Đức Tín dậy. Đại sư Đức Tín vỗ vai anh: "Nguyên Hạo, có bỏ mới có được, con ... thôi."

Đôi mắt của ông như nhìn thấu tất cả, nhìn Chu Nguyên Hạo thật sâu, cuối cùng bất lực thở dài, cầm cái bát chậm rãi bước đi, rồi biến mất trong hư không.

Tôi trong lòng có chút nghi hoặc: Đại sư Đức Tín rốt cuộc có ý gì?

Tại sao tôi lại thấy bất an như vậy?

Dù ba Quỷ Vương đã bị thu phục, nhưng cột trụ không gian bị hủy hoại, lại có nhiều người chết thảm như vậy, tâm trạng mọi người ai nấy đều u ám.
Edit: FB Frenalis

Diệp gia và Hoắc Khánh Đông đều đến hỏi tôi về những binh sĩ mặc khôi giáp đen uy nghiêm kia là ai. Tôi không muốn lộ thân phận của mình nên đã bịa ra một cái cớ, nói rằng họ là quỷ vệ mà Khương gia chúng tôi đã ký khế ước.

Ngày xưa, quyền quý thường nuôi ám vệ, còn các gia tộc tu đạo thì nuôi quỷ, luyện thành quỷ vệ. Những quỷ vệ này được truyền từ đời này sang đời khác, cho đến nay vẫn còn nhiều gia tộc tu đạo lớn nuôi dưỡng không ít quỷ vệ.

Cột trụ không gian đã bị hủy, những Trấn Ngục Quân này tạm thời không có chỗ để đi. Tôi lấy ra Hấp Hồn Linh thu hết họ vào bên trong, sau này nếu cần thiết có thể gọi họ ra bất cứ lúc nào.

Những người tu đạo đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, có được nhiều quỷ vệ như vậy quả là một thế lực không nhỏ.

Tôi hạ Mạc Phi Phàm từ trên vách đá xuống, nhét yêu đan vào miệng anh ta.

Chúng tôi rời khỏi ổ quỷ, giao lại mọi việc phía sau cho Diệp gia và tổ thứ hai xử lý. Mặc dù cột trụ không gian đã đổ, nhưng những khối đá đen vẫn còn tác dụng, Chu Nguyên Hạo lấy đi một khối, số còn lại để lại cho mọi người.

Phần lớn những khối đá đen này thuộc về quốc gia, được chuyển vào quân đội, phần còn lại được chia cho tổ thứ hai và một số môn phái cùng gia tộc của địa phương.

Lần này tôi muốn đưa Mạc Phi Phàm về Sơn Thành, anh ta không phản đối.

"Tôi, tôi mới không thừa nhận cô là chủ nhân của tôi." Một vết đỏ khả nghi hiện lên trên mặt anh ta, "Đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ muốn đến Sơn Thành để xem thôi."

Tôi nheo mắt liếc anh ta một cái, có cần phải kiêu ngạo như vậy không.

*****

Chúng tôi trở về nhà ở Sơn Thành, Cao Vân Tuyền và Tống Tống cũng trở về nhà riêng của họ.

Vừa bước vào cửa, con chó Tiểu Hắc đã lao tới, vẫy đuôi thân thiện với chúng tôi, nhưng khi nhìn thấy Mạc Phi Phàm đi theo sau chúng tôi, mắt nó lộ ra vẻ hung dữ sủa ầm ĩ về phía anh ta.

Mạc Phi Phàm tức giận nói: "Con chó chết tiệt từ đâu tới. Dám sủa loạn với ông nội Mạc của mày, hôm nay ông nội Mạc sẽ cho mày biết, tại sao hoa lại đỏ như vậy."

Anh ta đang chuẩn bị dùng pháp thuật để dạy cho Tiểu Hắc một bài học, đột nhiên cơ thể co lại, biến thành một con hồ ly lông trắng như tuyết, chín cái đuôi vung vẫy phía sau.

"Sao tôi lại thành ra thế này?" Mạc Phi Phàm tức giận nói, "Tại sao tôi không thể biến thành hình người?"

Tôi vội vàng kiểm tra cho anh ta, liếc anh ta một cái: "Trước đó không phải đã nói với anh rồi sao? Anh bị thương rất nặng, tạm thời không thể sử dụng pháp thuật. Anh cứ không nghe, bây giờ thì tốt rồi, tự mình ngoan ngoãn làm hồ ly đi."

Mạc Phi Phàm kêu lên: "Khi nào cô nói với tôi? Rõ ràng là không có nói!"

"Đừng quan tâm đến những chi tiết này." Tôi vỗ vỗ đầu anh ta, "Phải hòa thuận với Tiểu Hắc nhé."

"Cô cố ý đúng không." Mạc Phi Phàm kêu lên, quay đầu lại, liền thấy Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta vội vàng nhảy lên bàn, nhìn xuống con chó từ trên cao, đe dọa: "Tao cảnh cáo mày, đừng lại đây, nếu không ông nội Mạc của mày nhất định sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất."

Tiểu Hắc cũng nhảy lên bàn, một ngụm cắn Mạc Phi Phàm, Mạc Phi Phàm kêu la oa oa: "Con chó thối này, mày muốn làm gì? Đợi ông nội Mạc khôi phục hình người, xem tao có nấu mày thành lẩu thịt chó hay không!"

Tiểu Hắc căn bản không để ý đến anh ta, cắn anh ta chạy ra khỏi cửa, chạy vòng quanh sân.

Tôi bật cười: "Tình cảm của hai bọn họ thật tốt."

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi cười: "Lâm Lâm. Em càng ngày càng xấu."

"Có sao?" Tôi vờ ngẩng đầu nhìn lên trời, "Em vẫn luôn rất lương thiện và trong sáng mà."

Trong lòng tôi lại âm thầm cười nhạo, để anh ta không nhận tôi là chủ nhân, không thu thập được anh ta, tôi sẽ không mang họ Khương.

Chúng tôi nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm hôm sau thức dậy, liền thấy Mạc Phi Phàm bị Tiểu Hắc chỉnh đốn đến kiệt sức, lông trên người đều rụng mất mấy chùm.

Tôi mỉm cười sờ sờ đầu anh ta: "Hôm qua chơi vui không?"

"Vui cái em gái cô!" Mạc Phi Phàm nói một cách yếu ớt.

Tôi cười càng thêm ngọt ngào: "Tiểu Hắc hơi nghịch ngợm một chút, nhưng anh lớn tuổi hơn, là anh cả mà, nên nhường nhịn nó nhiều hơn."

Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng bày tỏ sự đồng ý, sủa gâu gâu hai tiếng, sau đó cắn gấu quần của tôi, kêu thân mật với tôi hai tiếng.

Tôi nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó: "Tiểu Hắc, bọn chị không có thời gian đi dạo với em, bọn chị sắp phải đi Địa Ngục rồi."

Tiểu Hắc không vui kêu ư ử hai tiếng, ủ rũ cúi đầu nằm trên mặt đất.

Tôi bế nó lên, hôn lên mũi nó một cái: "Khoảng thời gian chị không có ở đây, em cứ chơi với hồ ly, em phải bảo vệ hồ ly thật tốt nhé."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 392: Phủ tướng quân trấn ngục

Nó sủa gâu gâu với tôi mấy tiếng, sau đó chạy tới dùng thân mình quấn lấy Mạc Phi Phàm.

Lúc này Mạc Phi Phàm chỉ dài khoảng một thước, cộng thêm chín cái đuôi cũng chỉ khoảng hai thước, Tiểu Hắc lập tức quấn lấy, còn đặt đầu lên đuôi của anh ta cọ cọ, vẻ mặt hài lòng.

Mạc Phi Phàm lập tức nổi giận: "Con chó thối tha này, mau cút ra cho tao. Ai cho phép mày ngủ cùng tao?"

Hai con vật nhỏ lại cắn xé lẫn nhau, tôi hài lòng gật đầu, xem ra những ngày tôi không có ở đây, các người sẽ không buồn chán nữa.

Tôi trở về phòng, thấy Chu Nguyên Hạo đang khắc trận pháp lên khối đá đen.

Khối đá đó được lấy từ cột trụ không gian, lớn bằng cái cối xay, trong tay anh cầm một con dao nhỏ, tốc độ khắc rất nhanh.

Hiện tại không gian giữa nhân gian và Địa Ngục rất không ổn định, không thể tùy tiện mở ra thông đạo không gian, nếu không sẽ có nguy hiểm không gian sụp đổ.

Mà khối đá đen chính là thiên tài địa bảo hệ không gian, dùng nó để mở ra thông đạo không gian là thích hợp nhất.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn Chu Nguyên Hạo khắc trận pháp, dáng vẻ chuyên chú của anh rất đẹp trai, khiến tôi nhìn đến ngây người.

Nét khắc cuối cùng lướt qua, trên viên đá sáng lên một tầng kim quang. Trận pháp đã hoàn thành.

Anh ngẩng đầu lên, liền thấy tôi nhìn anh chằm chằm, không khỏi cười: "Sao vậy, trên mặt anh có gì sao?"

Tôi bước tới, hôn nhẹ lên má anh một cái: "Vốn có thứ gì đó, bây giờ không còn nữa."

Chu Nguyên Hạo một tay ôm lấy eo tôi vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi tôi, mạnh mẽ mà hôn. Kỹ năng hôn của anh ngày càng tốt, lưỡi anh khéo léo cạy mở hàm răng, đưa vào trong khoang miệng đùa giỡn với lưỡi của tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hôn thật lâu mới buông ra.

Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt chúng tôi, trên mặt anh phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả tròng mắt cũng biến thành màu nâu nhạt.

"Lâm Lâm." Anh bưng lấy mặt tôi nói, "Anh có chút bất an."

Tim tôi run lên, vùi đầu vào ngực anh, lồng ngực anh dày rộng vững chắc: "Em cũng có chút bất an, luôn cảm thấy có chuyện rất quan trọng đã quên mất. Trước đó anh không phải đã đặt phong ấn trong ký ức của em sao?"

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi: "Phong ấn đó, sau khi em biết sự thật sẽ tự động giải trừ."

Tôi hơi nhíu mày: "Tại sao em vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện không nhớ ra được?"

Anh cúi đầu hôn lên tóc tôi: "Đừng nghĩ nữa, những gì nên đến, rồi sẽ đến."

Anh nắm tay tôi, chúng tôi bước lên khối đá đen và đọc chú ngữ. Trên tảng đá, trận pháp phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi cúi xuống nhìn, tảng đá đã biến mất, thay vào đó là một cái hố tối đen như mực.

Sau một cơn chóng mặt, tôi mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời đỏ như máu. Xung quanh nóng như thiêu đốt, mặt đất thỉnh thoảng lại bốc lên những ngọn lửa xanh lam.

Đây là tầng thứ chín của Địa Ngục, nơi ở kiếp trước của tôi tại phủ tướng quân.

Tôi nhìn xung quanh, chúng tôi đang đứng trên đỉnh một ngọn núi. Nhìn từ xa ở cuối chân trời, giữa những ngọn núi có một cung điện nguy nga sừng sững.

Đó chính là phủ tướng quân của tôi!

Tầng thứ chín là tầng yên bình nhất trong mười tám tầng Địa Ngục, chỉ vì phủ tướng quân của tôi được xây dựng ở đây, cùng với hàng chục triệu Trấn Ngục Quân, những quỷ vật ở tầng này cũng rất ngoan ngoãn.

Tất nhiên, những kẻ không ngoan ngoãn đã bị tôi dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Bên ngoài phủ tướng quân là doanh trại của Trấn Ngục Quân. Doanh trại được xây dựng bằng đá đỏ, nhìn từ xa trông giống như một con quái thú cổ đại đang ngủ yên.

Có Trấn Ngục Quân tuần tra bên ngoài doanh trại. Khi chúng tôi đến gần, một đội tuần tra phi ngựa lao đến tạo nên những đám bụi đỏ mịt mù, chặn đường chúng tôi.

"Kẻ nào!" Người thủ lĩnh lớn tiếng nói. "Phía trước là khu vực quân sự quan trọng, người không phận sự không được đến gần, hãy rời khỏi ngay lập tức, nếu không sẽ bị giết chết."

Tôi bước lên một bước, cao giọng nói: "Tôi là Phi Viêm tướng quân, hãy tránh đường ngay lập tức."

Người thủ lĩnh sững sờ một lúc, nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, rồi chắp tay nói: "Xin đợi một chút, để tôi báo lại với phó tướng."

Anh ta để những bính lính ở lại đó, còn mình thì phi ngựa vào doanh trại. Không lâu sau, tôi thấy một con ngựa cao lớn từ trong doanh trại đi ra, theo sau là một đám đông binh lính, cát đỏ bay mù mịt.  Edit: FB Frenalis

Khi đến gần, người đi đầu nhảy xuống ngựa, nhanh chóng đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống đất: "Thuộc hạ phó tướng Tư Đồ Tường, bái kiến tướng quân."

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, xúc động nói: "Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đã trở lại."

Tôi cúi xuống nhìn anh ta. Anh ta đội mũ sắt, trên áo giáp ngực có hoa văn tượng trưng cho phó tướng, đôi mắt anh ta màu xanh băng. Ký ức của tôi bị kéo về quá khứ xa xôi. Trong lòng có chút buồn bã, tôi bước tới nói: "phó tướng Tư Đồ, xin hãy đứng lên, những năm qua anh đã vất vả rồi."

Tư Đồ Tường cởi mũ sắt để lộ khuôn mặt điển trai. Khuôn mặt có sống mũi cao, làn da trắng như tuyết, mang một chút khí chất của người châu Âu.

Kiếp trước anh ta là một người lai, sinh ra ở Tây Vực, có một nửa dòng máu Aryan và một nửa dòng máu người Hoa. Khi còn sống, anh ta cũng là một quân nhân, đã thăng tiến đến chức vụ Bách Phu Trưởng trong quân đội Tây Vực, nhưng vì ngăn cản con trai của một tướng quân tàn sát người vô tội mà bị tướng quân đó ghi hận, cố tình cử anh ta đi thực hiện một nhiệm vụ tự sát.

Trong trận chiến đó, anh ta đã chiến đấu một chọi trăm, giết vô số kẻ thù, cuối cùng vì quân tiếp viện đến muộn mà chết trên chiến trường.

Linh hồn trung thành này tiến vào Địa Ngục, trực tiếp được Thiên Đạo đưa vào Trấn Ngục Quân. Sau đó anh ta đã lập được nhiều công lao trong việc bình định loạn Quỷ Vương ở Địa Ngục, tôi chính thức thăng anh ta làm phó tướng, trở thành cánh tay phải của tôi.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng ở quá khứ, anh ta là thuộc hạ trung thành nhất của tôi.

"Vì tướng quân tận trung, chút vất vả này không đáng kể." Tư Đồ Tường nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh ta thay đổi, bước lên một bước rút thanh kiếm dài bên hông ra, kinh ngạc hô lên: "Thành Hạo Quỷ Đế!"

Tôi giữ tay anh ta lại: "Chờ một chút, bây giờ anh ấy là nô bộc trung thành của tôi."

Tư Đồ Tường hơi nhíu mày, trầm mặc hồi lâu rồi lùi lại một bước, đút thanh kiếm trở lại vỏ, nghiêng người sang một bên: "Tướng quân, xin mời."

Chu Nguyên Hạo đi theo, thấp giọng nói bên tai tôi: "Nô bộc trung thành?"

Tôi liếc anh một cái: "Bây giờ anh vốn là nô lệ của em, gọi tắt là thê nô."

Chu Nguyên Hạo cười, trên mặt lại có chút đắc ý.

Tư Đồ Tường nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút u ám.

"Tướng quân, lần này ngài trở về là..." Anh ta hỏi.

"Hiện nay không gian hai giới không ổn định, nhân gian sắp bị Địa Ngục xâm chiếm, tôi trở về tìm một thứ, có lẽ sẽ hữu dụng."

Tư Đồ Tường không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Tướng quân, khi nào ngài sẽ trở lại tiếp tục lãnh đạo chúng tôi?"

Tôi khẽ thở dài: "Thiên đạo đã cho tôi hình phạt trăm năm, sau khi mãn hạn, tôi tự nhiên sẽ trở lại."

"Ngài không ở đây, chúng tôi không có người lãnh đạo, anh em đều mong ngài sớm trở lại."

Chu Nguyên Hạo cảnh giác liếc nhìn anh ta, hơi nheo mắt lại.

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa phủ tướng quân. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cổng đá hình vòm cao lớn, trên cổng có một tấm biển đá khổng lồ, trên đó viết bằng chữ quỷ "phủ tướng quân".

"Tướng quân, kể từ khi ngài rời đi, cánh cổng lớn của phủ tướng quân chưa bao giờ được mở ra." Tư Đồ Tường nói. "Mặc dù không ít kẻ tiểu nhân luôn nhòm ngó bảo vật trong phủ của ngài, nhưng có anh em canh giữ, ngài không cần phải lo lắng."

Tôi gật đầu: "Đợi tôi trở lại, nhất định sẽ luận công ban thưởng."

Tư Đồ Tường dừng lại trước cửa, tôi bước tới nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cổng đá khổng lồ lại như được làm bằng giấy, lẳng lặng mở ra.

Tôi và Chu Nguyên Hạo cùng nhau bước vào phủ. Những cột đá cao lớn, những bức bích họa tinh xảo được chạm khắc trên tường, cùng với những tấm rèm và đồ nội thất tinh tế vô cùng, còn tráng lệ hơn cả hoàng cung.

Trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc. Mới chỉ hơn hai mươi năm trôi qua, trong cuộc sống dài đằng đẵng của tôi, hai mươi năm chỉ là một khoảnh khắc, nhưng bây giờ nghĩ lại, hai mươi năm này lại dài hơn cả hàng ngàn năm trước đó.

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói: "Không sao đâu, trăm năm chỉ là thoáng qua, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, anh sẽ luôn bên em cho đến khi trời đất già nua."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Chúng tôi thật sự sẽ có ngày trời đất già nua sao? Tôi không dám mong đợi tương lai, chỉ cần trân trọng hiện tại là đủ rồi.

Chúng tôi đi qua phủ tướng quân tráng lệ, đến phía sau động phủ. Một cây cầu kéo dài từ cuối hành lang như một chiếc cầu vồng trắng bắc qua vách đá, đáp xuống khe núi đối diện.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 393: Con gái của tôi

Không biết tại sao, cảm giác bất an, buồn bã, không nỡ lại trào dâng trong lòng tôi.

Đầu cầu bên kia, dưới hắc quang thạch, rốt cuộc có gì?

"Lâm Lâm?" Chu Nguyên Hạo đỡ lấy vai tôi, "Đi thôi."

Chúng tôi đi qua cây cầu trời, băng qua khe núi. Cuối khe núi là một vùng tối đen, trông giống như một hồ nước đen.

Nhưng đó đều là hắc quang thạch.

Tôi bước trên những tảng hắc quang thạch, mắt nhìn thẳng vào trung tâm, hắc quang thạch nhẵn nhụi phát ra một lớp huỳnh quang mờ nhạt.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc đầy hỗn loạn: Kiếp trước, tôi một mình đến vùng hắc quang thạch này, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đau đớn không chịu nổi. Tôi thống khổ thét lên, sắc mặt tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cảm thấy rất khó chịu, vô cùng vô cùng khổ sở.

Bên trong những hình ảnh đó, tôi thấy dưới thân mình tràn đầy máu tươi.

Chân tôi mềm nhũn suýt ngã quỵ, Chu Nguyên Hạo đỡ lấy tôi, cau mày nói: "Lâm Lâm, em có phải nhớ ra gì rồi không?"

Tôi nắm lấy vai anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi."

Chu Nguyên Hạo cau mày chặt hơn: "Lâm Lâm, nói cho anh biết. Dưới hắc quang thạch rốt cuộc có gì?"

Tôi lại đi thêm một đoạn, đến giữa hồ hắc quang thạch, chỉ tay xuống đất, anh nhìn theo hướng tay tôi, đồng tử co lại, hai mắt không khỏi trợn to.

Dưới hắc quang thạch, một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.

Anh đột ngột nắm lấy vai tôi: "Lâm Lâm, đứa bé là ai?"

Tim tôi đau nhói, nước mắt chảy dài trên má: "Nguyên Hạo, đáng lẽ chúng ta nên đầu thai cùng một năm, anh có biết tại sao em lại nhỏ hơn anh ba tuổi không?" Tôi nhìn đứa bé gái, "Bởi vì, năm đó em đã mang thai, em mang thai ba năm, ở đây sinh hạ con gái."

"Con gái?" Anh sững sờ hồi lâu không nói nên lời, "Là... của anh?"

Tôi bất mãn: "Anh nghĩ em còn có người đàn ông khác sao?"

Vẻ mặt anh tràn đầy mờ mịt, ánh mắt trống rỗng: "Anh lại có con gái?"

Tôi ngồi trên hắc quang thạch, nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé bên dưới qua lớp đá. Đứa bé rất xinh đẹp, làn da mịn màng như ngọc, cánh tay nhỏ như củ sen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn lên má một cái.

"Lúc đó em phải đi đầu thai ở nhân gian, chắc chắn không thể mang theo con bé, vì vậy sau khi con bé chào đời, em đã đông cứng con bé dưới hắc quang thạch, chờ một ngày em trở lại."

Tôi thở dài bất lực: "Không ngờ, con gái của chúng ta lại là chìa khóa để giải quyết cuộc khủng hoảng giữa hai giới."

Chu Nguyên Hạo nắm chặt lấy vai tôi, kích động nói: "Lâm Lâm, nhanh lên, nhanh thả con gái chúng ta ra, anh đã không thể chờ để gặp con bé rồi. Thôi, để anh tự làm."

Anh triệu hồi ra Hắc Long Phá Thiên Kích, cầm lấy vũ khí đã giết biết bao nhiêu quỷ vật này, cẩn thận phá vỡ hắc quang thạch.

Động tác của anh rất cẩn thận, giống như đang vẽ tranh trên một quả óc chó. Hắc quang thạch từng chút một nứt ra, vết nứt lan đến trước mặt đứa bé, anh đưa tay ra, đứa bé như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lên.

Anh ôm đứa bé vào lòng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

"Oa!" Vừa rời khỏi hắc quang thạch, đứa bé liền oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

"Đây là con gái của anh." Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé, "Giống anh quá, em xem đôi mắt này, chiếc mũi này, quả thật cùng với anh một khuôn đúc mà ra."

Đầu tôi đầy vạch đen: "Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nhìn ra giống hay không giống?"

Chu Nguyên Hạo lại tự nói một mình: "Con bé giống anh, sau này lớn lên nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."

Tôi không vui: "Chẳng lẽ giống em thì không phải là tuyệt thế mỹ nhân sao?"

Chu Nguyên Hạo đã vui đến mức không tìm thấy phương Bắc: "Vừa giống anh, vừa giống em, tương lai sẽ là đại mỹ nhân số một của hai giới."

Tôi đỡ trán, anh không phải đường đường là Quỷ Đế sao? Sao vừa nhìn thấy con gái liền biến thành ngốc nghếch vậy?

Chu Nguyên Hạo ôm đứa bé, cúi xuống kéo tôi dậy, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Lâm Lâm, cảm ơn em."

Trong nụ cười của tôi có chút hạnh phúc, lại có chút cay đắng.

"Lâm Lâm, sao con gái chúng ta cứ khóc mãi vậy?" Chu Nguyên Hạo có hơi lo lắng hỏi: "Có phải con bé bị bệnh không? Anh là hồn thể, có làm hại đến con bé không?"

"Yên tâm, thân thể của con bé rất mạnh mẽ, sẽ không bị bệnh đâu." Tôi bế đứa bé qua. "Con bé chỉ là đói thôi."

Chu Nguyên Hạo vội vàng nói: "Vậy em mau cho con bú đi."

Trán tôi nổi gân xanh: "Bây giờ em lấy đâu ra sữa! Anh tối qua vừa mới ăn xong anh quên rồi sao?"

Anh hơi xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng: "Vậy bây giờ làm sao? Nên cho con bé ăn gì?"

"Trong phủ tướng quân của em có một ít ngọc dịch quỳnh tương, có thể cho con bé ăn."

Chúng tôi trở về phủ, tìm một chiếc bình ngọc từ trong tủ. Mở nắp ra, một mùi hương quyến rũ say lòng người lan toả.

Đứa bé hít hít mũi, khóc càng to hơn.  Edit: FB Frenalis

Tôi đổ ngọc dịch quỳnh tương trong bình vào miệng con bé, chỉ đổ vài giọt, con bé liền nở nụ cười mãn nguyện, phát ra tiếng cười khúc khích ngọt ngào.

Nhìn nụ cười đó, tôi cảm thấy như toàn bộ băng giá trên thế giới đều tan chảy bởi con bé, thế giới chỉ còn lại sự ấm áp và ánh nắng mặt trời.

Lòng Chu Nguyên Hạo mềm nhũn, bế đứa bé qua: "Anh cũng cho con bé ăn vài giọt."

Tôi lại liếc anh một cái: "Ngọc dịch quỳnh tương được làm từ nhụy hoa của một loài hoa quý hiếm ở tầng thứ chín Địa Ngục - Dạ Quang Bạch. Có thể bổ sung nguyên khí phục hồi cơ thể, nhưng chính vì dược hiệu quá tốt, tuyệt đối không thể ăn nhiều, nếu không sẽ nổ tung thân thể, huống chi là một đứa trẻ nhỏ như vậy."

Toàn bộ sự chú ý của Chu Nguyên Hạo đều đổ dồn vào con gái, anh đột nhiên kích động nói: "Lâm Lâm, em xem, con bé nắm lấy ngón tay anh rồi."

Tôi trợn mắt: "Trẻ con đều như vậy, theo bản năng nắm lấy đồ vật."

Anh hỏi tôi: "Em đã đặt tên cho con bé chưa?"

Tôi lắc đầu: "Lúc đó sau khi sinh con bé, em đã đi đầu thai, còn chưa kịp đặt tên."

Chu Nguyên Hạo sờ cằm nói: "Vậy gọi là Chu Hi đi, ánh nắng ban mai, Hi nhi của chúng ta chính là một tia sáng trong cuộc đời chúng ta."

Tôi tỏ vẻ không vui: "Tại sao phải họ Chu?"

Chu Nguyên Hạo cau mày: "Không họ Chu thì họ gì?"

"Đương nhiên là họ Khương." Tôi nói, "Nhà họ Khương của em, mỗi đời đều phải có một cô con gái họ Khương."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo sầm xuống: "Không được, con gái nhất định phải theo họ anh, những chuyện khác anh đều nghe em, chỉ có chuyện này là không được."

Sắc mặt tôi cũng xụ lại, tiến lên muốn giành lấy con gái: "Con bé là do em sinh ra, em muốn con bé họ gì thì con bé sẽ họ đó."

Anh giấu con gái ra sau lưng, đưa một tay ra ôm lấy eo tôi kéo vào lòng anh, ghé sát vào tai tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ngoan nào, con gái lớn theo họ anh, con gái thứ hai theo họ em."

Tôi nhẹ nhàng đấm vào ngực anh một cái: "Vậy nếu đứa thứ hai là con trai thì sao?"

"Vậy chúng ta sẽ sinh đứa thứ ba, thứ tư." Anh mặt dày nói.

Tôi khịt mũi coi thường anh: "Ai thèm sinh nhiều con với anh chứ?"

"Em đã hứa với anh, sẽ sinh cho anh thật nhiều thật nhiều đứa con, để cho nhà họ Chu chúng ta mở rộng dòng dõi." Anh cười gian xảo với tôi, "Sao vậy? Quên rồi à? Vậy anh sẽ lập tức làm cho em nhớ lại."

"Đừng có làm loạn." Tôi đẩy anh một cái, "Con gái còn ở đây mà."

"Dù sao con bé còn nhỏ, cũng không nhìn thấy."

Tôi không nhịn được lại liếc anh một cái: "Vậy nếu con bé có thiên phú dị bẩm thì sao?"

"Vậy chúng ta sẽ bịt mắt con bé lại bằng vải đen".

"Đừng có đùa nữa." Tôi nói, "Bây giờ em là người phàm, không nên ở lại Địa Ngục lâu, trước tiên hãy đưa con gái về nhân gian đã."

Chu Nguyên Hạo cười rạng rỡ: "Được."

Chúng tôi rời khỏi phủ tướng quân, cánh cổng đá từ từ đóng lại sau lưng tôi. Đối với người khác, cánh cổng này nặng hàng ngàn cân, chỉ cần tôi không có ở đây, không ai có thể xông vào được.

Tư Đồ Tường vẫn đang đợi ở ngoài cổng phủ, anh ta nhìn đứa bé trong lòng tôi, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tướng quân, đứa bé này là..."

Chưa kịp để tôi nói, Chu Nguyên Hạo đã đắc ý mở miệng: "Là con gái của tôi và Lâm Lâm."

"Cái gì?" Tư Đồ Tường kinh ngạc đến mức không nói nên lời, dường như không thể hiểu nổi, chúng tôi chỉ mới vào trong vài tiếng đồng hồ, sao lại có thêm một đứa con gái.

Tôi nghiêm túc nói: "Tư Đồ, sự yên bình của Địa Ngục, giao cho anh."

"Ngài cứ yên tâm." Tư Đồ Tường nói, "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ Địa Ngục."

Tôi đặt tay lên vai anh ta, trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh, Tư Đồ."

"Đây vốn là trách nhiệm của tôi."
Anh ta và một nhóm tướng lĩnh tiễn tôi ra khỏi doanh trại. Khi tôi đi được vài bước, anh ta đột nhiên gọi: "Tướng quân, bảo trọng!"

Nhóm tướng lĩnh Trấn Ngục Quân đồng loạt chắp tay: "Tướng quân, bảo trọng!"

Ngực tôi nóng lên, máu toàn thân sôi sục: "Các người cũng bảo trọng!"

"Thuộc hạ của em quả thật từng người đều trung thành tận tâm." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi cười nói: "Đó là đương nhiên, còn anh, thuộc hạ đều phản rồi, đi theo Dĩnh Sơ hết."

Chu Nguyên Hạo lại không hề tức giận, chỉ nói: "Những kẻ tu luyện như bọn anh đều tôn sùng sức mạnh, thế giới của quỷ vật là thế giới của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tương lai khi anh trở về Địa Ngục, bọn họ tự nhiên sẽ quay lại dưới trướng của anh thôi."

Anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Còn những thuộc hạ của em, chẳng qua cũng chỉ là những quân cờ trong tay Thiên Đạo mà thôi."

Nghe vậy, tôi cười khổ một tiếng: "Ai trong chúng ta không phải là quân cờ trong tay Thiên Đạo chứ?"

"Cho dù là quân cờ, em cũng là quân cờ được Thiên Đạo yêu thích nhất." Chu Nguyên Hạo cười nói, "Năm đó trong Địa Ngục đã có tin đồn, em rất có thể là con gái riêng của Thiên Đạo."

Vạch đen trên đầu tôi càng nhiều hơn.

"Lời như vậy anh cũng tin?"

"Trước đây vốn không tin, bây giờ tin rồi."

Tôi tiếp tục đảo mắt.

Thực ra, tôi cũng không biết lai lịch của mình, từ khi tôi có ký ức thì đã là Phi Viêm tướng quân của Địa Ngục. Kiếp trước của tôi đến từ đâu, có từng có cha mẹ hay không đều là một bí ẩn.

Chúng tôi quay trở lại biệt thự, Tiểu Hi ngủ rất ngon, dường như con bé rất thích nhân gian, hít thở không khí nhân gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lòng tôi như bị tan chảy, hôn lên trán con bé một cái, thấp giọng nói: "Tiểu Hi, xin lỗi con, hơn hai mươi năm qua mẹ lại quên mất con, con yên tâm, bây giờ mẹ sẽ bù đắp cho con."

Mẹ! Không ngờ tôi mới hai mươi ba tuổi đã làm mẹ rồi, lại còn là con gái để lại từ kiếp trước.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Edit: Frenalis
Chương 394: Đứa bé nuốt quỷ

"Lâm Lâm, bế con theo anh." Chu Nguyên Hạo vội vàng thay một bộ quần áo khác, tôi tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Đương nhiên là đi mua đồ cho Tiểu Hi."

Anh lái chiếc Lamborghini phóng như bay trên đường phố, suýt vài lần bị cảnh sát đuổi theo, khiến tôi sợ hãi.

"Yên tâm, đường đường là Quỷ đế mà ngay cả xe cũng không lái được thì thật sự không xứng với em." Chu Nguyên Hạo trêu chọc.

Chúng tôi đến trung tâm thương mại tốt nhất Sơn Thành, tầng bảy của trung tâm thương mại toàn là bán đồ dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ. Chu Nguyên Hạo thấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn mua, còn gọi một nhân viên đẩy xe hàng đi theo chúng tôi.

Thực ra anh hoàn toàn có thể gọi một cú điện thoại cho chú Trịnh, để chú Trịnh chuẩn bị mọi thứ cho anh, nhưng anh lại cùng chúng tôi đi dạo trung tâm thương mại, tự mình lựa chọn đồ, đây mới là hưởng thụ niềm vui gia đình.

Anh lấy một chiếc váy công chúa màu xanh từ trên kệ hàng xuống, ướm thử lên người con gái, hài lòng nói: "Cái này đẹp đấy."

Tôi bị sốc: "Đây không phải là quần áo cho trẻ bốn năm tuổi sao?"

"Để dành cho con bé mặc lúc bốn năm tuổi." Chu Nguyên Hạo trả lời.

Tôi không nói nên lời: "Vậy không thể đợi đến lúc con bé bốn năm tuổi rồi mới mua sao?"

"Chuẩn bị trước, nếu sau này kiểu dáng không còn thịnh hành nữa thì vứt đi là được." Anh thờ ơ nói.

Tôi càng không nói nên lời, đại gia có tiền nên tùy hứng.

Một chiếc xe đẩy hàng nhanh chóng không đủ chứa, phải gọi thêm nhân viên đến đẩy thêm một xe nữa. Ở đằng xa, có một người phụ nữ mang thai bụng to đang đi cùng chồng mình, không nhịn được nói: "Anh xem người ta kìa, đây mới là hình mẫu của người đàn ông tốt."

Chồng cô ta hằn học liếc nhìn Chu Nguyên Hạo một cái: "Tất cả đều là lãng phí, làm gì cần nhiều quần áo và đồ chơi đến vậy?"

"Hừ, anh chẳng qua là tiếc tiền mua thôi."

Hai người cãi nhau, mặt đỏ tía tai tức tối bỏ đi. Tôi chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, Chu Nguyên Hạo thực sự quá dễ gây thù oán, nhưng lòng hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn rất nhiều.

Cuối cùng, chúng tôi mua ba xe đẩy đầy đồ dùng cho trẻ sơ sinh, chiếc Lamborghini tất nhiên không chứa nổi, nên đành để trung tâm thương mại cử người giao hàng đến tận nhà.

Chúng tôi vừa về đến biệt thự, đang thay tã cho Tiểu Hi, Mạc Phi Phàm và Tiểu Hắc đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Con vật này là gì vậy?"

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có phần nguy hiểm: "Đây là con gái của tôi."

"Cái gì? Có nhầm lẫn gì không? Mới một ngày không gặp các người đã tạo ra một đứa con gái rồi sao? Không thể nào, điều này không khoa học, ngay cả hồ ly chúng tôi cũng cần hơn một tháng đấy."

"Tôi nói phải là phải, quản nhiều như vậy làm gì?" Tôi xị mặt, khó chịu nói.

Tiểu Hắc tiến lại gần liếm tay Tiểu Hi một cái, lắc lắc cái đuôi, trông có vẻ rất thích con bé.

Tôi vui vẻ vỗ đầu nó: "Tiểu Hắc, sau này em phải bảo vệ Tiểu Hi, biết không?"

Tiểu Hắc lập tức sủa hai tiếng, lại lắc đuôi hai cái.

Mạc Phi Phàm hừ lạnh: "Đúng là tên nịnh nọt, chỉ biết lấy lòng chủ nhân. Biết lắc đuôi thì giỏi lắm sao? Tao cũng biết!"

Anh ta mạnh mẽ vung vẫy chín cái đuôi của mình, kết quả không cẩn thận, một cái đuôi đánh trúng mặt Tiểu Hi, khiến con bé khóc òa lên.

Tôi tức giận quát: "Cút ra ngoài!"

Sau khi đuổi hai con thú lông lá ra ngoài, tôi đặt Tiểu Hi vào chiếc nôi mới mua, Chu Nguyên Hạo cầm một bình sữa thủy tinh bước vào, bên trong là một loại chất lỏng pha loãng từ tiên dịch.

Anh đưa núm vú vào miệng Tiểu Hi, con bé lập tức ngừng khóc, anh vui mừng nắm lấy tay con bé không buông. Tôi thở dài bất lực, đường đường là Quỷ Đế, không chỉ là thê nô, bây giờ lại biến thành nô lệ của con gái.

Tiểu Hi uống tiên dịch xong liền ngủ thiếp đi, chúng tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Chu Nguyên Hạo nói: "Lâm Lâm, anh muốn đưa Tiểu Hi về cho ông nội xem."

Tôi lập tức phản bác: "Không được."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo tối sầm: "Tại sao?"

Tôi khổ sở nói: "Anh định giải thích với ông nội thế nào? Chúng ta chỉ sau một đêm đã có con gái, ai tin được?"

Chu Nguyên Hạo im lặng.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Đợi thêm một thời gian nữa rồi nói. Nếu không được, thì bảo là con nuôi của chúng ta."

"Không được." Chu Nguyên Hạo trầm giọng, "Con bé chính là con gái của anh, không phải con nuôi."

"Nhưng..."

"Anh không quan tâm đến lời đàm tiếu và ánh mắt của người khác." Anh quả quyết nói.

Tôi nhíu mày: "Nhưng nếu sau này Tiểu Hi lớn lên thì sao? Anh muốn con bé lớn lên cùng với những lời đồn đại ư?"

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trở nên u ám, tôi bất lực thở dài: "Trước tiên cứ nói là con nuôi, đợi con bé lớn lên rồi mới nói sự thật."  Edit: FB Frenalis

Chu Nguyên Hạo không biết nói gì hơn, ôm lấy tôi quay về phòng ngủ.

Trong giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy một giọng nói mềm mại, ngọt ngào gọi tôi: "Mẹ ơi, mẹ ơi."

Tôi lập tức mở mắt, giọng nói mềm mại đó vẫn vang lên bên tai. Tôi mặc áo ngủ, xuống giường, bước theo hướng phát ra âm thanh, tìm đến phòng của Tiểu Hi, đẩy cửa ra.

Tôi kinh ngạc đến ngây người.

Trước mắt tôi là một cô bé tầm hai, ba tuổi đang ngồi trong cũi, giang tay về phía tôi, âm thanh ngọt ngào: "Mẹ ơi, bế con."

Tôi đứng ngẩn ra một lúc lâu, mới thử thăm dò: "Tiểu Hi?"

Cô bé chu môi, không vui nói: "Mẹ không bế con."

Tôi bước tới bế con gái lên, cô bé vui vẻ nắm lấy tóc tôi, tôi vẫn còn đang hoang mang thì cửa mở ra, Chu Nguyên Hạo bước vào, anh cũng lập tức ngây người.

"Chuyện này là sao?" Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.

"Tiểu Hi." Tôi nhẹ nhàng xoa má cô bé, hỏi: "Con nói cho mẹ biết, sao con lại lớn lên đột ngột thế này?"

Tiểu Hi tiếp tục chơi đùa với tóc tôi: "Con vốn đã lớn thế này rồi mà, từ khi sinh ra từ bụng mẹ đã thế này rồi."

Tôi càng thêm rối bời: "Mẹ mang thai con ba năm, nghĩa là trong bụng mẹ, con đã ba tuổi rồi sao?"

Tương truyền từ xa xưa, những thần linh mạnh mẽ khi mang thai đều kéo dài ba năm, ngay cả tộc Hiên Viên cũng cần hai đến ba năm mới sinh con. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, mẹ của Na Tra cũng mang thai hơn ba năm mới sinh ra một khối thịt, khi khối thịt được mổ ra, Na Tra đã là một cậu bé mấy tuổi.

Chu Nguyên Hạo từng nhận được truyền thừa của tộc Hiên Viên, trong cơ thể anh cũng có huyết mạch của tộc này, tôi sinh ra đứa con như vậy cũng không phải là điều kỳ lạ.

"Mẹ ơi, tiểu hồ ly dễ thương quá." Tiểu Hi từ lòng tôi nhảy xuống, hớn hở lao tới ôm chặt Mạc Phi Phàm đang nằm trên tấm thảm nhung.

Mạc Phi Phàm lập tức giật mình tỉnh dậy, hét lên: "Đứa nhóc này từ đâu ra, tránh ra, tránh ra!"

Tiểu Hi ôm chặt lấy chín cái đuôi, vùi mặt vào đuôi anh ta, lăn lộn khắp nơi: "Thích quá, vui quá."

Mạc Phi Phàm giận dữ: "Không được chạm vào đuôi của ta!"

"Không, con cứ muốn chơi với đuôi." Tiểu Hi chu môi nói.

"Không được!" Mạc Phi Phàm hét lên, Tiểu Hi mím môi lại sắp khóc, Chu Nguyên Hạo nheo mắt lại, Mạc Phi Phàm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, khóe miệng co giật vài cái, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Chu Nguyên Hạo.

Anh ta ngay lập tức muốn hóa đá luôn rồi.

Thôi bỏ đi, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, bị một đứa nhóc con ôm một cái cũng không mất miếng thịt nào.

"Này! Đừng có cắn đuôi của ta!"

Căn phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Tiểu Hi chơi đến mệt lả, ôm lấy Mạc Phi Phàm ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con gái, Chu Nguyên Hạo thì bế con gái ngồi trong phòng khách xem hoạt hình.

Tôi bưng một bát cháo ra, thấy Tiểu Hi nắm tay áo của Chu Nguyên Hạo hỏi: "Cha, sao mấy kênh này lại xem không được?"

"Những kênh này cần phải trả phí, con có muốn xem không?"

Tiểu Hi gật đầu. Chu Nguyên Hạo vừa nhấc điện thoại lên, chưa kịp gọi, thì thấy màn hình TV nhấp nháy hai lần, một kênh thiếu nhi có phí liền hiện ra trên màn hình. Tiểu Hi đắc ý nói: "Cha, nhìn này, con xem được rồi."

Chu Nguyên Hạo ngẩn người, dịu dàng xoa đầu cô bé: "Dù xem được rồi nhưng chúng ta vẫn phải trả phí, không hỏi mà lấy là trộm, con hiểu không?"

Tiểu Hi mơ hồ nhìn anh, gật đầu nói: "Con biết rồi ạ."

Hai chúng tôi cùng chơi với Tiểu Hi cả buổi sáng. Đến trưa, tới lượt Chu Nguyên Hạo nấu cơm, tôi bế Tiểu Hi ra ngoài sân chơi.

Lúc đó hoa đào đang rụng, cánh hoa lả tả rơi xuống. Tiểu Hi xoay nhẹ tay, toàn bộ hoa rụng trong sân đều bay lên, xoay tròn trên không trung bao quanh chúng tôi.

"Mẹ ơi, đẹp quá." Tiểu Hi ôm cổ tôi, vui vẻ nói.

Tôi ngạc nhiên nhìn con gái. Con bé có sẵn kỹ năng này từ khi sinh ra rồi sao?

"Mẹ ơi." Tiểu Hi đột nhiên đặt tay lên bụng mình, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn tôi: "Con đói bụng rồi."

"Được rồi, sắp ăn cơm thôi." Tôi khẽ bẹo má cô bé, vừa lúc Chu Nguyên Hạo đã làm xong bữa trưa. Tiểu Hi ăn xong, vẫn bĩu môi nói: "Cha, mẹ, bụng con vẫn còn đói."

Tôi nhíu mày: "Tiểu Hi, con đã ăn hai bát cháo lớn rồi, bụng sẽ không chịu nổi đâu. Chúng ta chờ một chút nữa rồi ăn trái cây được không?"

Tiểu Hi ngoan ngoãn gật đầu. Ai ngờ chẳng bao lâu sau, tôi chỉ vừa đi lấy nước ép từ tủ lạnh, quay lại thì thấy cô bé đã biến mất.

Điều này khiến hai chúng tôi lo lắng, liền vội vàng ra ngoài tìm. Tiểu Hắc và Mạc Phi Phàm lần theo hơi thở của cô bé, tìm được một căn biệt thự cách đó vài trăm mét.

Căn biệt thự này đã lâu không có người ở, sân vườn toàn cỏ dại. Chúng tôi vượt tường vào, trong lòng có chút nghi ngờ, Tiểu Hi làm sao vào được đây.

"Ha ha ha." Tiếng cười mềm mại của Tiểu Hi vang lên từ tầng hai, chúng tôi vội phóng qua cửa sổ, liền thấy một nữ quỷ toàn thân đầy máu lơ lửng giữa không trung. Tiểu Hi ngồi trên mặt đất, ngước nhìn nữ quỷ cười tươi.

Chu Nguyên Hạo kinh ngạc, chuẩn bị bước tới, nhưng tôi kéo lại: "Đợi đã, anh nhìn kìa."

Nữ quỷ sợ hãi tột độ, đang ra sức giãy giụa, Tiểu Hi lại cười rất vui vẻ: "Thơm quá, thơm quá."

Nói rồi, cô bé há to miệng, nữ quỷ bị cô bé nuốt vào bụng chỉ trong một hơi.

Tôi và Chu Nguyên Hạo đều sững sờ.

Tiểu Hi nở nụ cười mãn nguyện, vỗ nhẹ bụng mình: "No rồi."

Cả hai chúng tôi đều kinh ngạc đến không nói nên lời.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
-------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top