Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101. Ông nội Phó trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 101. Ông nội Phó trở lại

Trong sân của nhà họ Phó vào sáng sớm, gió nhẹ thổi qua, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã rơi xuống, cả sân một màu trắng xóa tuyệt đẹp.

Đây có thể coi là ngày đầu tiên Tiểu Đường Cao trở lại nhà họ Phó, tối hôm qua bé mèo được Phó kiêu đưa về nhà, được đãi ngộ như hoàng đế, không hề quá khi được nhiều người vây quanh từ quản gia chú đầu bếp ngay cả Phó Kiêu cũng xếp thứ hai .

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Đường Cao và nhóm mèo gặp lại nhau.

Tiểu Đường Cao đứng giữa ghế đá trong đình, bộ lông trắng phi thường mượt mà, ở giữa cái bụng mũm mĩm còn thắt một chiếc nơ xinh đẹp, bé mèo trắng ngẩng đầu kiêu hãnh gào lên: "Meo meo ~"

Tiếng kêu này thông báo cậu chính thức trở về.

Hầu hết đám mèo trong sân ăn đồ ăn cho mèo không thèm ngẩng đầu lên, chỉ có mấy con mèo con hưng phấn kêu meo meo ca tụng.

Mấy con mèo đang ăn đảo mắt, đâu phải không gặp? Trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng nhìn thấy Tiểu Đường Cao biến thành thú hai chân. Chỉ có một nhóm mèo con vô tri mới ngạc nhiên.

Thấy bên dưới không ai cổ động mình, Tiểu Đường Cao thở phì phì, chân trước cào mặt bàn đá.

Phó Kiêu nhướng mày và đưa tay về phía bé mèo.

Tiểu Đường Cao để đầu lên, anh vươn tay ra gãi gãi cằm bé mèo, nó thở phì phì ôm lấy tay anh.

Bên kia, ông quản gia vội vàng chạy tới, hiếm khi mất bình tĩnh: "Thiếu gia."

Có thể làm cho quản gia mất bình tĩnh như thế chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Phó Kiêu muốn đi tới lại bị Tiểu Đường Cao ôm tay, bé mèo làm nũng không chịu buông ra, trong lòng anh rất hưởng thụ được mèo nhà mình bám dính, anh ôm bé mèo vào lòng, thuận tay vuốt lưng nó cảm thấy mỹ mãn: "Làm sao vậy?"

Quản gia nhìn Tiểu Đường Cao trong lòng Phó Kiêu: "Thiếu gia, ông cụ Phó về nước."

Cái gì, ông nội Phó đã trở lại?

Tiểu Đường Cao buông lỏng tay Phó Kiêu, ngẩng đầu nhìn anh.

Ban đầu, ông nội Phó trở về nước sau khi anh gặp tai nạn xe hơi, vậy điều này có nghĩa là tai nạn xe hơi của Phó Kiêu đã qua?

Anh ngừng vuốt ve bé mèo, nụ cười trên mặt hơi ngưng lại: "Khi nào thì xuống máy bay?"

Quản gia: "Mười giờ sáng." Ông hơi do dự nói: "Thiếu gia, cậu có muốn đi sân bay đón không?"

Phó Kiêu nheo mắt nhìn Tiểu Đường Cao: "Đương nhiên là đi." Anh sẽ không bao giờ quên mình đã nhận bé mèo từ chỗ ông Phó.

Anh không chỉ đi một mình mà còn mang theo bé mèo.

Trong sân bay, người đến người đi.

Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn được Phó Kiêu ôm trong lòng, không ồn ào cũng không gây rối, một tổ hợp bao gồm người đàn ông đẹp trai cộng thêm một con mèo dễ thương liên tục nghênh đón ánh mắt người qua đường.

Tiểu Đường Cao âm thầm ưỡn ngực cao hơn nữa, anh nhận thấy chút tâm tư của bé mèo, không khỏi lắc đầu.

Tuy nhiên, Phó Duy cũng đến. Điều này nằm ngoài dự đoán của Tiểu Đường Cao, dù sao hiện tại trên danh nghĩa Phó Duy cũng có xích mích với ông nội Phó.

Một lúc sau, ông cụ tóc bạc đi ra từ lối đi khách hàng VIP, nhìn thấy Tiểu Đường Cao và Phó Kiêu, mắt ông sáng lên đang định bước tới.

Phó Duy đứng trước mặt họ, mấp máy môi và nói: "Ông nội."

Ông nội Phó quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nụ cười vụt tắt: "Sao cháu lại ở đây?" Thằng cháu này sao lại hồ đồ như vậy, trên đời này phụ nữ nào cũng tốt, sao cứ phải tìm Phong Giai Minh , để người khác nhìn nhà họ Phó mà chê cười.

Đến bây giờ ông vẫn chưa hết giận.

Nhưng không ngờ rằng Phó Duy vẫn còn một chút khí khái, đến bây giờ vẫn không quay lại, điều này khiến ông đánh giá cao một chút.

Phó Duy lơ đểnh chỉ mỉm cười và nói: "Ông là ông nội cháu, có ra sao thì cháu cũng nên đến đón ông."

Sắc mặt Ông Phó khá hơn một chút: "Coi như có chút lương tâm."

Nói xong, ông không để ý tới Phó Duy mà đi tới bên người Phó Kiêu nói: "Ba cháu đâu?"

Lúc này Phó Vân Tích không biết đang lêu lổng ở đâu, kể từ lần trước đầu tư vào một dự án bất động sản, ngày nào ông ta đều ra ngoài xã giao không biết đang làm gì, ngay cả nhà cũng rất lâu chưa về, huống hồ đi đón ông nội Phó về nước.

Phó Kiêu vui vẻ thoải mái không thèm quan tâm Phó Vân Tích đang ở đâu nhưng trước mặt ông nội Phó, anh vẫn cười chế nhạo: "Ông ấy cũng có việc riêng của mình."

Ông nội Phó biết tất cả, tức giận gõ gậy và nói: "Đúng là nghiệp chướng, lớn như vậy vẫn còn hồ đồ." Ông thở dài và nói với Phó Kiêu: "Ông già rồi, về sau cháu phải ngăn cản ba mình nhiều hơn đừng để nó gây ra chuyện ngu xuẩn."

Ông nội Phó không ngờ đứa con trai bất tài của mình lại sinh tiếp ra một đứa cháu trai, đúng là nghiệp chướng, nếu nói đứa cháu đó là con của Phó kiêu cũng có người tin.

Phó Kiêu cười nói: "Ông nội nói đùa, làm sao cháu có thể quản được ông ấy?"

Ông nội Phó thở dài, sao ông nghe không hiểu được, Phó Kiêu vẫn không coi Vân Tích là ba mình.

Nhiều năm qua, ông đã nhìn thấu, danh vọng gì, phú quý gì, quyền lực gì cũng không quan trọng bằng một gia đình hạnh phúc bên nhau.

Chỉ là tính tình cháu trai lớn của ông từ trước đến nay vừa tệ vừa cứng, ông có nói toạc mồm mép cũng vô dụng.

Bầu không khí nhất thời lúng túng.

Lúc này, một loạt tiếng kêu meo meo thiếu kiên nhẫn phát ra từ trong ngực Phó kiêu.

Ông nội Phó nhìn thấy con mèo lớn màu trắng quen thuộc trong ngực anh, kinh ngạc nói: "Tiểu Đường Cao, con còn nhớ ông nội không?" Bộ lông Tiểu Đường Cao vô cùng xinh đẹp, thần thái hai mắt rạng rỡ nhìn là biết được Phó Kiêu nuôi rất tốt, ông nội Phó hết sức vui mừng.

Không biết bé mèo đã sống với Phó Kiêu lâu như vậy có còn nhớ ông trông như thế nào không nhưng điều đó không quan trọng, ông sẽ đón bé mèo về, sau này nó sẽ dần quen với ông.

Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên người Phó Kiêu và kêu hai tiếng meo meo ngọt ngào sau đó vươn đầu ra và dụi vào người ông nội Phó một cách đầy mưu mô.

Được bé mèo lông xù dễ thương cọ vào lòng bàn tay, ông nội Phó rất vui mừng nói: "Quả nhiên cháu vẫn nhớ ông nội, không hổ ông yêu cháu lâu như vậy."

Nhưng Phó Kiêu ôm bé mèo trở lại.

Ông nội Phó có chút mất hứng sao vậy, ông với con mèo nhà mình thân thiết một chút thì sao cháu trai lại tới quấy rầy.

Phó Kiêu nói: "Gần đây trong công ty có rất nhiều việc xảy ra." Anh nhìn Phó Duy: "Sắp bắt đầu ký kết hợp tác với công ty Linh Đồng của Khổng tổng, với lại Phó Duy hiện tại đang ở làm việc ở chỗ Khổng tổng, song phương hợp tác chỉ sợ Phó Duy cũng bị loại trừ."

Đột nhiên bị bị điểm danh, Phó Duy có chút chột dạ ấp úng: "Đúng vậy, không phải, thực sự Tinh Thần rất mạnh."

Bị cắt ngang, ông Phó ngạc nhiên nhìn Phó Duy.

Ông thật không ngờ hắn sẽ làm việc trong Tập đoàn Linh Đồng.

Phó Kiêu làm ra vẻ vô tình: "Tuổi ông Khổng cũng gần bằng tuổi ông, chắc hai người có thể tán gẫu cùng nhau."

Ông nội Phó mỉm cười: "Thật sao? Thật đáng tiếc vì ông không có cơ hội chính thức quen biết Khổng tổng."

Phó Kiêu nhìn Phó Duy: "Sau này ông sẽ có cơ hội, đúng không Phó Duy?"

Phó Duy phản ứng nhanh chóng: "Vâng, Khổng tổng luôn nói rằng ông ấy muốn gặp và trò chuyện với ông."

"Cứ thế đi, cháu sẽ tìm một cơ hội giúp ông hẹn thời gian gặp Khổng tổng." Phó Kiêu ôm bé mèo vào lòng và nói rất tự nhiên: "Ông cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi. Đợi lát nữa, cháu có bạn đến nên cháu đi trước."

Phó Kiêu nói xong liền rời đi.

Ông nội Phó sửng sốt vội vàng nói: "Tối nay cháu có về ăn tối không?"

Phó Kiêu bước nhanh rồi dừng lại một chút và nói rõ ràng lưu loát: "Không."

Ông nội Phó buồn bực, tại sao Phó Kiêu lại đi nhanh như vậy, chẳng lẽ có một người bạn quan trọng nào đó đến sao?

Tuy nhiên, trong lòng ông mơ hồ có cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì đó.

Rốt cuộc ông đã quên chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top