Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103. Lòi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103. Lòi.

Nhiếp Trường Mạch lấy ra một tấm thẻ vàng, thản nhiên đưa cho nhân viên cửa hàng và nói: "Cứ mua những thứ này trước." Cậu ta nhìn Tô Trạch Ninh và hỏi: "Ninh Ninh, cậu có gì muốn mua cho Tiểu Đường Cao không? Chúng ta cùng mua nhé."

Tô Trạch Ninh nhìn ngọn núi nhỏ đồ dùng cho thú cưng mà hâm mộ lắc đầu.

Cậu không cần mua cho chính mình.

Muốn mua cũng là Phó Kiêu mua cho cậu mới đúng.

Tiền của cậu phải nuôi gia đình.

Cậu đã gửi ảnh cho Phó Kiêu, anh ấy thông minh chắc chắn sẽ hiểu, đúng không?

Cửa hàng bán đồ dùng cho thú cưng có một mặt tường là thủy tinh dành cho người bên ngoài trung tâm mua sắm có thể nhìn rõ ràng, thiếu niên lai tóc đen mắt xanh vốn hiếm gặp mà đồng hành cùng cậu là thiếu niên tóc đen nhưng khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mím môi, trông không dễ nói chuyện nhưng cậu ta có làn da trắng, trông rất đẹp và ăn mặc rất hợp thời trang, với một sợi dây chuyền kim loại và một chiếc túi đeo chéo nhỏ quanh eo.

Hai thiếu niên đặc sắc đứng cùng nhau, thêm một con mèo đen dễ thương không khỏi thu hút sự chú ý của nhiều người nhưng hai người bên trong hồn nhiên không nhận ra, còn đang nghiêm túc thảo luận về loại gậy trêu mèo nào thu hút hơn.

Mà ở ngã tư đường bên ngoài tủ, một con mèo đen hung dữ uy nghiêm đi trên đường, toàn thân rắn chắc cơ bắp thoạt nhìn rất khó chọc phá, ánh mắt nó có chút mất mác, vô tình nhìn thấy con mèo đen được ôm bên trong bức tường thủy tinh, mắt nó sáng lên, nó lo lắng dùng móng vuốt vỗ vào bức tường thủy tinh.

Nhưng hiệu quả cách âm của tường thủy tinh quá tốt nên người bên trong không phát hiện ra.

Nó lo lắng nhìn xung quanh một hồi, khi nhìn thấy cổng trung tâm thương mại cách đó không xa, con ngươi màu vàng kim sắc bén sáng lên, nó dựng thẳng đuôi đi tới.

Cùng lúc đó, Tri Tri đột nhiên ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài bức tường thủy tinh không có gì cả.

Nhiếp Trường Mạch sờ sờ cằm Tri Tri, đau lòng nói: "Tri Tri à, cố chịu đựng chút nhé, dù sao cũng chỉ có vài ngày thôi." Hành lý của Tri Tri và cậu ta hầu hết đã được gửi ra nước ngoài trước, không biết liệu Tri Tri có dùng quen không.

Tri Tri bơ phờ nhìn những thứ đó rồi sau đó lại nằm úp sấp xuống.

Nhiếp Trường Mạch lo lắng sờ sờ vào Tri Tri: "Tri Tri, có phải em bị bệnh không?"

Nghe vậy, Tô Trạch Ninh nghĩ đến phản ứng của Tri Tri, vươn tay xoa đầu nó rồi nói với Nhiếp Trường Mạch: "Tri Tri có bạn không?"

"Bạn à? Không có." Nhiếp Trường Mạch sửng sốt, vắt óc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng rồi, cậu có nhớ con mèo mà tôi đã ôm nhầm trước đây không? Con mèo đó sau này luôn giành giật đồ hộp của Tri Tri, không biết sao sau lại chơi với Tri Tri, thỉnh thoảng còn liếm lông cho nhau, có lẽ cũng được coi là bạn của Tri Tri."

Là con mèo đen bị nhận sai kia sao?

Tô Trạch Ninh nhớ tới con mèo đen đã giật thức ăn đóng hộp cho mèo và khinh thường bọn họ rồi lại nhìn Tri Tri.

Tri Tri sao lại làm bạn với nó?

Nhiếp Trường Mạch tùy ý lấy ra một tờ rơi từ trung tâm mua sắm, vui vẻ nói: "Ninh Ninh, ở đây có một cửa hàng nhạc cụ, chúng ta đi xem thử đi."

Tô Trạch Ninh gật đầu.

Tuy nhiên, cửa hàng nhạc cụ này nằm ở góc đối diện của trung tâm mua sắm, sau khi cả hai bước ra khỏi cửa hàng cung cấp thú cưng, con mèo đen kia lẻn vào ngửi ngửi xung quanh rồi thất vọng bỏ đi.

Trung tâm mua sắm nổi bật ở giữa thành phố mới khai trương, có diện tích lớn, có vẻ như hôm nay sẽ tổ chức một sự kiện lớn long trọng, một bục cao được dựng ở tầng một, Tô Trạch Ninh dẫn Nhiếp Trường Mạch tránh đám đông và bước qua.

Khu vực xung quanh đông đúc người và không khí có chút nặng nề.

Tri Tri đột nhiên nhỏ giọng kêu lên, có chút lo lắng.

Tô Trạch Ninh quay sang nhìn Nhiếp Trường Mạch, quả nhiên, khuôn mặt cậu ta tái nhợt và thở gấp, cậu ta lấy tay che ngực và đứng yên.

Tri Tri lo lắng nhảy ra khỏi vòng tay của Nhiếp Trường Mạch và kêu meo meo xung quanh cậu ta.

Tô Trạch Ninh vội vàng đỡ Nhiếp Trường Mạch đi sang một bên và hỏi: "Sao vậy?"

Nhiếp Trường Mạch lấy ra vài lọ thuốc từ chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, run rẩy đổ một nắm thuốc và một hơi nuốt xuống sau đó cố gắng bình ổn hơi thở gấp gáp của mình, rõ ràng ngay sau đó thân thể cậu ta suýt chút nữa sẽ ngã xuống nhưng vẫn nghiến răng, hai tay bám chặt vào thành ghế giống như một cây non bên vách núi bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió to quật ngã.

Tô Trạch Ninh đang định gọi cho Nhiếp Trường Viễn.

Nhiếp Trường Mạch đột nhiên nói với Tô Trạch Ninh: "Đừng." Có chút cầu xin trong mắt cậu ta.

Tô Trạch Ninh dừng lại, thở dài và sau đó cất điện thoại đi.

Cậu biết Mạch Mạch không muốn người khác lo lắng, trước đây cậu cũng vậy, cậu quá hiểu điều đó.

Nhiếp Trường Mạch nắm chặt lòng bàn tay và ấn vào nơi gần trái tim, một lúc lâu sau, thuốc dường như đã phát huy tác dụng, khuôn mặt cậu ta dần dần hồng hào trở lại, cậu ta cười nhẹ với Tô Trạch Ninh: "Ninh Ninh, tôi không sao rồi, xin lỗi đã làm cậu lo lắng, tôi sẽ đi cùng cậu ngay bây giờ."

Tri Tri ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân cậu ta, nó lo lắng canh giữ.

Tô Trạch Ninh không dám tin: "Cậu đã vậy còn muốn đi nơi đó!"

Hai bên tóc mai của Nhiếp Trường Mạch ướt đẫm mồ hôi nhưng cậu ta vẫn kiên trì: "Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, tôi, tôi không muốn để cậu thất vọng trở về."

Bởi vì bệnh tật nên cậu ta luôn kéo chân sau người khác nhưng lần này, cậu ta thực sự không muốn như vậy nữa.

Giọng điệu của Nhiếp Trường Mạch quật cường.

Tô Trạch Ninh thở dài trong lòng, cậu ngồi bên cạnh Nhiếp Trường Mạch, dùng khăn giấy lau mái tóc đen ở hai bên trán cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta là bạn bè, chỉ cần tôi ở bên cậu là vui rồi, điều này và những gì chúng ta làm không có vấn đề gì cả, sau này vẫn sẽ có cơ hội, cậu phải nỗ lực khỏe lên, sau này chúng ta có thể đi đến nhiều nơi hơn nữa."

Tô Trạch Ninh hiểu cảm giác này, vì cậu cũng từng như vậy...

Vừa sinh ra đã liên lụy đến người khác, bởi vì cậu mà cha mẹ đã từ bỏ tất cả, xa lánh tất cả người thân và bạn bè, chuyển cả gia đình đến một thành phố xa lạ, đơn giản vì nghiên cứu y học ở thành phố đó đứng đầu cả thế giới.

Hơn mười năm nay họ không có một giấc ngủ trọn vẹn, vì mỗi đêm họ phải thay phiên nhau trông nom cậu bốn năm lần, sau này bệnh tình ngày càng xấu đi, thậm chí họ còn bỏ cả công việc để ở nhà hết lòng chăm sóc cậu.

Những điều đó trở thành gánh nặng với cậu, có đôi khi chúng còn đè nặng khiến cậu không thở nổi.

Mạch Mạch chắc cũng vậy, sợ liên lụy người bên cạnh.

Nhiếp Trường Mạch cô đơn: "Cảm ơn cậu, vì tôi luôn gây phiền phức. Đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống này thực sự vô nghĩa."

Tô Trạch Ninh cả kinh: "Đừng nói như vậy ... "

"Tôi đùa cậu đấy." Nhiếp Trường Mạch mỉm cười, tinh nghịch nháy mắt với Tô Trạch Ninh và nói: "Tôi đã nói với cậu rằng mạng tôi tốt lắm, từ nhỏ chưa từng thiếu tiền, anh trai tôi lại thông minh và có năng lực làm việc, tôi luôn may mắn khi có một người anh trai như vậy, anh ấy còn là tổng tài Trác Việt, người khác nói rằng anh ấy có một tương lai tươi sáng." Giọng của Nhiếp Trường Mạch đầy tự hào.

Tô Trạch Ninh sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi Mạch Mạch thật sự chỉ vui đùa sao? Nhưng mà Mạch Mạch thật sự rất sùng bái anh trai, cậu ấy muốn nói điều gì.

Nhiếp Trường Mạch liếc sang một bên, vẻ mặt thay đổi, cậu ta chỉ vào giữa sân khấu và nói: "Nhìn bên kia kìa! Trời ơi, có một con mèo ở đằng kia."

Tô Trạch Ninh nhìn theo hướng Nhiếp Trường Mạch chỉ, trên màn hình nền sân khấu ở giữa bục cao của trung tâm mua sắm, một con mèo đen bị một số nhân viên vây quanh, nó cố thủ trên một nơi cao, cúi người và gầm nhẹ về phía xung quanh.

Tô Trạch Ninh sửng sốt, đây không phải là con mèo đen mà Nhiếp Trường Mạch đã nhầm sao? Tại sao nó lại ở đây?

"Tri Tri! Em đừng chạy!" Tri Tri dưới chân Nhiếp Trường Mạch đột nhiên đứng dậy và chạy đến đó trước khi hai người họ kịp phản ứng.

Có rất nhiều người xung quanh đó, nhỡ đâu nó bị giẫm, chắc chắn không phải là trò đùa.

Tô Trạch Ninh và Nhiếp Trường Mạch ngay lập tức đuổi theo.

Khán giả vây kín sân khấu, nhân viên sợ tình hình vượt quá tầm kiểm soát nên cho người bao vây sân khấu, hai người nhất thời không chen vào được, ngược lại Tri Tri ỷ vào thân hình bé nhỏ vụng về chạy dưới chân đám đông không ngờ nó lọt vào giữa sân khấu.

Các nhân viên bị con mèo đen làm cho nhức đầu, giờ nhìn thấy một con mèo khác không biết từ đâu xuất hiện, quả thực muốn khóc luôn.

Bọn họ đã làm chuyện tày trời gì mà khi boss mới nhậm chức muốn đi thị sát một lần, sao lại chui ra mấy con thiêu thân nhiều như vậy chứ?

Các nhân viên sụp đổ muốn đuổi con mèo đen đột nhiên chạy đến ra ngoài.

Tô Trạch Ninh bị chặn bên ngoài sân khấu, nhanh chóng la to: ""Tri Tri mau trở lại."

Tri Tri liếc nhìn về phía này, lo lắng meo meo với con mèo đen đang cố thủ trên cao: "Xuống mau đi, cao như vậy nguy hiểm lắm."

Con mèo đen trên cao thấy Tri Tri kích động đứng lên, muốn đi xuống nhưng sau đó lại nhớ tới điều gì, lùi lại một bước, cố ý quay đầu khịt mũi: "Không phải mày bỏ đi cùng với con người xấu xa sao, không bao giờ chơi cùng tao ... nữa mà. Mày quan tâm có nguy hiểm hay không để làm gì?"

Các nhân viên bắt đầu dùng gậy gỗ để đuổi Tri Tri ra ngoài.

"Tri Tri, cẩn thận!" Nhiếp Trường Mạch hét lên.

Tri Tri nhanh chóng né tránh.

Tri Tri được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy, hét lên một tiếng định chạy đến màn hình nền sân khấu nhưng rõ ràng là nó đã đánh giá quá cao bản thân, Tri Tri bắt đầu run rẩy trượt xuống khi trèo lên được nửa đường nhưng nó không dám leo lên nữa, nó chỉ biết ôm lấy mình gào khóc thảm thiết.

Tô Trạch Ninh không quan tâm đến những thứ khác, chặn các nhân viên bằng lưng mình sau đó kéo Nhiếp Trường Mạch chạy vào.

Con mèo đen nhanh như chớp lao xuống ngậm gáy Tri Tri, đưa nó lên trên màn hình nền sau đó cẩn thận dùng thân thể bao lấy nó, nói: "Mày chạy lên đây làm gì? Mày chỉ biết cản trở thôi."

Tri Tri vẫn còn đang bị sốc, nó cảm thấy tủi thân và đau lòng bèn dỗi đứng dậy: "Bạn chê tôi cản trở thì tôi đi xuống đây."

Tô Trạch Ninh còn đang hòa giải với các nhân viên bên dưới: ...

Mấy nhân viên công tác thấy tuổi hai người không lớn lắm, thấy bọn họ đi ra gây sự, tức giận nói: "Các cậu mau đi xuống, đừng làm chúng tôi chậm trễ đuổi mèo đi."

Tô Trạch Ninh kiên nhẫn giải thích với họ: "Hãy cho tôi năm phút, nhất định tôi sẽ mang hai con mèo đi." Cậu có cách thuyết phục được hai con mèo đi xuống.

Con mèo đen đó không dễ đối phó, nó không có ấn tượng tốt với con người, nếu nó cào người thì sẽ rất tệ, Tô Trạch Ninh hơi lo lắng rằng nếu mạnh tay có thể sẽ tổn thương cả hai bên, thậm chí sẽ đổ máu.

Tuy nhiên, các nhân viên lại trợn mắt không vui: "Chỉ bằng các cậu hả? Có biết mấy phút nữa tổng tài Trác việt sẽ đến không? Chậm trễ công việc thì các cậu chịu trách nhiệm chắc? Mấy cậu đừng có lộn xộn nữa."

Hoàn toàn bỏ lơ hai người.

Thảo nào họ lại vội vàng như vậy, Tô Trạch Ninh hiểu ra.

Nhưng tổng tài Trác Việt là ai?

Tô Trạch Ninh thấy không thể thuyết phục được bèn nhìn Nhiếp Trường Mạch.

Mạch Mạch chắc có cách.

Nhiếp Trường Mạch cũng cau mày, anh trai sẽ đến đây sao? Sao anh ấy không nói cho cậu biết?

Mặc dù hơi kỳ lạ nhưng Nhiếp Trường Mạch vẫn nói với các nhân viên: "Các anh không cần lo lắng, tôi tên là Nhiếp Trường Mạch và tôi là em trai của tổng tài Trác Việt Nhiếp Trường Viễn, nếu các anh không tin tôi thì có thể liên hệ với thư ký của anh trai tôi mà theo như lời các anh nói thì năm phút nữa anh ấy sẽ đến thì đáng lẽ bọn họ đã đến đây trước chứ, vậy lúc này người tới là chú Ngô hay chú Phương? Anh chỉ cần nói với bọn họ nói một tiếng là được, bọn họ đều biết tôi."

Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu đó là anh trai, Nhiếp Trường Mạch thở phào nhẹ nhõm.

Ai biết nhân viên công tác sửng sốt sau đó cười to nói: "Các cậu nói Nhiếp tổng hả? Các cậu nếu muốn lừa người khác thì cũng nên học hành đầy đủ, chắc các cậu không biết mấy ngày hôm trước Nhiếp tổng đã từ chức tổng tài Trác Việt. Hiện tại tổng tài Trác Việt đã không phải là Nhiếp tổng nữa, thiếu chút nữa đã bị các cậu lừa." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top