Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109. Phiên ngoại: Ba con mèo báo ân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 109. Phiên ngoại: Ba con mèo báo ân.

Vào một buổi sáng mùa đông, trong không khí tràn ngập mùi lạnh lẽo.

Trong phòng ngủ của Phó Kiêu trên tầng hai nhà họ Tống, đồng hồ báo thức leng keng đột nhiên vang lên trong căn phòng tối.

Trong bóng tối, một bàn tay ở sâu bên trong tấm chăn màu xanh nhạt thò ra tắt đồng hồ báo thức.

Chủ nhân của bàn tay này dường như rất buồn ngủ, dừng lại một lúc, anh mới ngồi dậy khỏi giường, kéo chiếc vòng kéo có hình hoa huệ buộc trên chiếc đèn bàn bằng đồng kiểu cổ điển trên bàn cạnh giường ngủ ra, dưới ánh sáng vàng rực, Phó Kiêu nhìn rõ thời gian, đã là 4 giờ 30 phút sáng.

Rất tốt!

Phó Kiêu nhìn thủ phạm đã đặt đồng hồ báo thức tối qua.

Một bé mèo lông trắng xinh đẹp đang nằm ngửa ngủ say trên giường với cái bụng mập ú phập phồng, dường như tiếng chuông rung trời inh ỏi vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến nó.

Trong lòng Phó Kiêu bình tĩnh không gợn sóng, lẽ ra anh phải nghĩ đến một điều. Chức năng của đồng hồ báo thức đối với Tiểu Đường Cao có lẽ là đánh thức anh dậy và anh đánh thức cậu.

Phó Kiêu cam chịu vươn tay ra lắc bụng Tiểu Đường Cao.

Nhưng Tiểu Đường Cao chỉ mở mắt rầm rì vài câu rồi ôm tay anh cọ cọ làm nũng sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.

"Không phải em đi bắt kẻ gây rối sao?" Phó Kiêu thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, đôi mắt xanh của Tiểu Đường Cao lập tức mở ra, bé mèo trắng như tuyết ngáp một cái nhưng đôi mắt rất tỉnh táo, miệng kêu meo meo đầy phấn chấn.

Chuyện này nên bắt đầu từ khoảng thời gian trước.

Cách đây không lâu, Phó Kiêu dọn khỏi nhà họ Phó chuyển đến nhà họ Tống, mọi chuyện vẫn ổn nhưng mấy ngày nay trước cửa nhà họ Tống đã xảy ra chuyện kỳ quái.

Mỗi buổi sáng, quản gia đều phát hiện một số xác động vật nhỏ chết ở cửa.

Lúc đầu là vài con chuột, chim nhỏ linh tinh, quản gia không để ý lắm, chỉ nghĩ đó là trò đùa của bọn trẻ gần đó nên nói chuyện với nhân viên bảo vệ nhưng nhân viên bảo vệ lại bảo đảm rằng buổi tối tuyệt đối không có ai đến, quản gia không tin lắm nhưng vì trước giờ nhân viên bảo vệ luôn nghiêm túc nên không thể trách móc nặng nề vì ngẫu nhiên mắc lỗi. Nhân viên bảo vệ cũng thử canh chừng ở cửa nhưng ở cửa không có thì chỗ khác lại xuất hiện nên đành từ bỏ.

Nhưng chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, sáng hôm qua, quản gia thậm chí còn phát hiện những con chuột chết được xếp thành hàng gọn gàng đặt ngay trước cửa, từ nhỏ đến lớn cực kỳ chú trọng, bên trong có một con thỏ đẫm máu khiến người hầu mở cửa vào buổi sáng giật mình.

Chuyện này xảy ra trước một ngày giao thừa khiến quản gia thực sự lo lắng.

Vốn dĩ quản gia chỉ cần kiểm tra camera sẽ biết ai làm chuyện này nhưng vừa mới dọn lại đây không lâu nên chưa gắn camera, quản gia đã hỏi mọi người trong nhà họ Phó nhưng không thu hoạch được gì ngoại trừ những món đồ đã được thả ra vào khoảng năm giờ sáng.

Đương lúc quản gia đang lo lắng chuyện này thì gặp phải Tiểu Đường Cao.

Tiểu Đường Cao nhìn qua, điều này sao có thể xảy ra?

Kẻ rác rưởi nào dám tới gây rối trước cửa nhà cậu.

Tiểu Đường Cao xoa tay xung phong nhận việc, đêm qua cậu đặt đồng hồ báo thức, âm thầm quyết tâm giúp quản gia giải quyết sự việc và tìm ra kẻ thủ ác chơi khăm trước cửa nhà.

Vì thế mới có ngày hôm nay.

Tiểu Đường Cao giũ bộ lông trên người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhảy lên cửa sổ thủy tinh, chuẩn bị nhảy xuống rồi núp trong bụi cây trước cửa nhà và khi kẻ chơi khăm xuất hiện sẽ bắt hắn rồi cào vào mặt người đó.

Cậu giơ đuôi lên, duỗi đôi chân lông xù một cách uy phong, chuẩn bị đẩy cửa sổ và lao ra chiến trường của mình.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói thản nhiên của Phó Kiêu vang lên từ phía sau: "Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có nhảy ra khỏi cửa sổ nữa."

Bé mèo trắng sững người, xấu hổ nhảy xuống bệ cửa sổ, đến dưới chân Phó Kiêu nịnh nọt, ngoan ngoãn cọ cọ.

Phó Kiêu vừa mặc áo khoác vừa nói: "Chờ anh một chút, anh đi với em." Sáng sớm mùa đông không chơi vui chút nào, ra ngoài một lúc sẽ đông lạnh khiến Tiểu Đường Cao kêu ngao ngao.

Tiểu Đường Cao nghi hoặc nhìn Phó Kiêu từ trên xuống dưới.

Phó Kiêu có thể làm được gì?

Sẽ không kéo chân sau cậu chứ.

Phó Kiêu nhìn thấy sự ghét bỏ không hề che giấu trong mắt Tiểu Đường Cao, anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ ô vuông màu nâu từ phòng chứa đồ và muốn bọc lại cho cậu. Tiểu Đường Cao giơ chân lên chống cự không chút do dự.

Đùa gì thế, bộ lông dày của cậu rất nặng chứ không phải để trưng chơi.

Phó Kiêu cũng không ép buộc, quấn khăn quàng lên cổ mình. Một tay mang theo Tiểu Đường Cao đi ra ngoài.

Cánh cửa phòng khách mở ra.

Tiểu Đường Cao không khỏi mở to mắt, dưới ánh đèn ngoài cửa, khu vườn phủ một màu bạc, nhìn từ xa, mái nhà cũng trắng xóa, bầu trời và mặt đất dường như đã đổi màu chỉ sau một đêm.

Tuyết rơi rồi?

Tiểu Đường Cao hưng phấn nhìn ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Đường Cao nhìn thấy tuyết nhưng tuyết mà cậu thấy trước đó chỉ là tuyết nhỏ, một lớp mỏng chẳng được bao lâu sẽ tan ra, chẳng có chút thú vị nào.

Mà vào lúc này.

Tiểu Đường Cao duỗi chân ra thăm dò, cảm giác dưới chân mềm mại, thân thể chìm sâu trong tuyết.

Lần này tuyết gần như phủ kín bàn chân trước, Tiểu Đường Cao xòe chân lăn lung tung trong tuyết.

Để lại những dấu vết hoa mai tuyệt đẹp trên nền tuyết.

Tuy nhiên chỉ vài phút sau, Tiểu Đường Cao bị đông lạnh kêu ngao ngao ngoan ngoãn rúc vào dây kéo áo khoác của Phó Kiêu, chỉ có một cái đầu mèo nhỏ ló ra từ chiếc khăn quàng cổ.

Tiểu Đường Cao trốn trong quần áo của Phó Kiêu, được bao bọc trong nhiệt độ cơ thể anh, cuối cùng cậu cũng cảm thấy rằng mình còn sống.

Bên ngoài trời rất lạnh.

Tiểu Đường Cao vốn muốn trốn ở trong bụi rậm, cậu chần chờ nhìn bầu trời dần dần rơi tuyết với vẻ mặt rối rắm.

Cuối cùng cậu quyết định nhảy ra khỏi nơi ấm áp kia dù không tình nguyện, dù lưu luyến nơi ấm áp đó.

Phó Kiêu đè đầu cậu trước một bước.

Tiểu Đường Cao nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Phó Kiêu chỉ chỉ trong vườn hoa, giữa vườn có một nhà kính, anh gõ nhẹ đầu Tiểu Đường Cao: "Đồ ngốc, chúng ta có thể tới đó canh chừng." Nếu canh ở bên ngoài, e rằng cậu sẽ bị đông cứng mất.

Đôi mắt Tiểu Đường Cao sáng lên, đúng vậy, tại sao cậu không nghĩ tới chứ?

Một người và một mèo đi vào nhà kính, trong nhà kính có trồng một ít hoa, vì mới chuyển đến nên người làm vườn vừa sắp xếp xong, không có nhiều hoa nở nên chỉ có vài bông, không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng, Tiểu Đường Cao không khỏi hắt hơi.

Trong nhà kính khá ấm áp, Phó Kiêu cởi khăn quàng cổ còn Tiểu Đường Cao nhảy ra khỏi ngực anh, tò mò nhìn quanh nhà kính.

Phó Kiêu không quan tâm, anh ngồi trên chiếc ghế xích đu bên cạnh, không khỏi nhắm mắt xoa xoa trán, đêm qua anh đang xem báo cáo tài chính quý này của Heishan, bởi vì tỷ suất lợi nhuận quý này đạt đến một tầm cao mới nên sau khi thấy đã nửa đêm, anh trở về phòng, đi ngang qua hành lang, anh nhìn thấy cậu ôm đồng hồ báo thức ngủ ở trong ổ mèo ở phòng khách, anh còn tưởng rằng tối hôm qua cậu chơi cùng hai bác mệt mỏi nên ngủ luôn ở đây, anh mang cậu cùng đồng hồ báo thức trở về phòng.

Giờ nghĩ lại, có lẽ Tiểu Đường Cao không muốn đánh thức mình nên mới ngủ ở phòng khách.

Bên kia, Tiểu Đường Cao cũng nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt Phó Kiêu.

Tối hôm qua cậu nhớ rõ anh ngủ rất muộn.

Tiểu Đường Cao không nhịn không được thở dài, hiện tại áp lực của Phó Kiêu cũng rất lớn.

Duy trì một gia đình như vậy tiêu tốn không ít, mà hiện tại Phó Kiêu còn thất nghiệp, không có công việc thì không có thu vào, buổi chiều ba ba còn vòng vo hỏi Phó Kiêu về dự định sau này nhưng lại bị mình lảng tránh bỏ qua.

Tối hôm qua chắc chắn anh đang lo lắng những việc này cho nên mới ở trong thư phòng ngủ không yên.

Tiểu Đường Cao cảm thấy mình phải gánh vác trọng trách kiếm tiền nuôi gia đình, là một thanh niên sao có thể để bạn đời phiền não vì tiền chứ? Cậu cảm giác sâu sắc trọng trách trên vai mình quá nặng, cậu nhớ đến bạn tốt cá béo Angus trước đó muốn ký hợp đồng với mình, cậu có nên đưa hợp đồng cho ba ba xem một chút không nhỉ?

Trong lòng âm thầm quyết định, Tiểu Đường Cao nhìn bông hoa trắng muốt xinh đẹp trồng trong nhà kính, đôi mắt lóe sáng, cậu nhảy tới phía trước, cắn đứt bông hoa rồi sau đó đi tới trước mặt anh, vươn chân ra nhẹ nhàng làm đẩy đẩy bả vai anh.

Tiểu Đường Cao rất thích đóa hoa này, trước kia mỗi ngày ở nhà họ Phó cậu đều đi cào đất, bắt sâu, hy vọng nụ hoa nho nhỏ nở sớm một chút nhưng không ngờ cây hoa mang ra từ nhà họ Phó đến đây, lại nở hoa.

Tiểu Đường Cao muốn tặng đóa hoa mà mình nuôi lớn hoa cho Phó Kiêu.

Phó Kiêu mở to mắt.

Nhìn thấy quá Tiểu Đường Cao ngậm một cành hoa cho chính mình.

Phó Kiêu sửng sốt, mới phản ứng lại đây ngạc nhiên nói: "Tặng cho anh?"

Tiểu Đường Cao ngượng ngùng gật gật đầu.

Phó Kiêu cầm lấy bông hoa, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một mùi hương tỏa ra, anh thưởng thức bông hoa ở trong lòng bàn tay, trước không nói hành động Tiểu Đường Cao tặng hoa cho anh có tồn tại vấn đề hay không nhưng anh nhớ mang máng đã từng có người bạn hợp tác kinh doanh qua lại từng tặng cho anh một cây hoa lan nghe nói giá trị trăm vạn, anh có giao lại cho quản gia mà quản gia coi nó như bảo bối đến cả chuyển nhà cũng nâng niu ở trong tay mang qua đây, sợ chạm vào bị gãy, có lẽ đó là đóa hoa lan trên tay anh đây.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Tiểu Đường Cao chờ mong, Phó Kiêu vẫn cười cười nói: "Anh rất thích."

Tiểu Đường Cao bẽn lẽn kêu meo meo.

Cậu biết ngay Phó Kiêu sẽ thích mà.

Lúc này bên ngoài nhà kính trồng hoa vang lên tiếng động kịch kịch.

Lỗ tai Tiểu Đường Cao run run, ngẩng đầu nhìn qua.

Trên nền tuyết trước cửa, một con mèo Cáo Hoa bước ra từ trong bóng tối, nó ngậm một con chuột chết đặt ở bậc thang.

Tiểu Đường Cao không thể tin được mở to hai mắt nhìn, nó biết con mèo đó, nó là thành viên trong đàn nhưng sao lại đặt chuột chết ở cửa, vì sao nó làm vậy?

Tiểu Đường Cao đang muốn lao ra hỏi cho rõ.

Thì Phó Kiêu đè cậu lại.

Tiểu Đường Cao khó hiểu ngẩng đầu.

Phó Kiêu thản nhiên nói: "Nhìn kìa."

Con mèo kia vẫn chưa bỏ đi, trong bóng tối lại có một con mèo Đồi Mồi ngậm con chuột chết đi qua, sau khi nó bỏ xuống thì đối mặt với con mèo nọ.

Con mèo Cáo Hoa đắc ý nói: "Vẫn là tui bắt chuột lớn hơn."

Con mèo Đồi Mồi hừ lạnh ngạo kiều: "Do mày may mắn thôi."

Con mèo Cáo Hoa cảm khái nói: "Có nhiều chuột thế này thì Tiểu Đường Cao và thú hai chân chắc sẽ không đói bụng đâu." Nghe nói thú hai chân kia thất nghiệp sẽ ngay lập tức đi ngủ trên ghế dài ở công viên, mùa đông lớn thế này sao mà chịu được.

Con mèo Đồi Mồi thở dài: "Thú hai chân thật khó nuôi, nếu không phải Cam Béo nói cho chúng ta biết thú hai chân không ăn thức ăn cho mèo thì chúng ta cũng không biết đâu." Thú hai chân thật là kỳ quái, đã không săn thú còn không ăn thức ăn cho mèo nữa, ngày nào Tiểu Đường Cao cũng bắt chuột đút cho anh ta nhất định rất vất vả, bọn nó chỉ làm được đến thế thôi.

Con mèo Cáo Hoa vẫn còn sợ hãi: "Đúng nha, nhưng mà chúng ta có thể giúp được Tiểu Đường Cao, chứ không vô dụng như Cam Béo."

Thì ra là nguyên nhân này sao?

Tiểu Đường Cao cảm động nhìn kia hai con mèo kia rồi lập tức hiểu ra.

Phó Kiêu nhìn vẻ mặt Tiểu Đường Cao cảm động, trong lòng dường như cũng hiểu chun chút gì đó.

Chỉ ngắn ngủn nửa giờ, Tiểu Đường Cao đã thấy ở cửa nhà mình, nối liền không dứt mãi đến khi ánh mặt trời mờ sáng, cuối cùng cậu mới thấy Tiểu Hắc xuất hiện ở cửa.

Rốt cuộc Tiểu Đường Cao không nhịn được nữa nhảy ra khỏi nhà kính, cậu cảm động chạy đến trước mặt Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc hoảng sợ, miệng ngậm đồ vật rớt trên mặt đất, Ngốc Xít ở phía sau lanh tay lẹ mắt đè lại.

Tiểu Hắc thấy Tiểu Đường Cao thì nhẹ nhàng thở ra, ngượng ngùng cười cười: "Bị mày phát hiện rồi. Mấy cái này đều là tấm lòng của mọi người." Thật ra mọi người không nói gì nhưng trong lòng ai cũng biết Tiểu Đường Cao thật sự không phải con mèo bắt được chuột. Hết cách rồi nên bọn họ đành vất vả một chút, ai bảo cậu là đại ca của mọi người, mà thú hai chân của đại ca cũng là thú hai chân của mình.

Chút nghĩa khí này bản thân vẫn phải có.

Tiểu Đường Cao ấm áp ở trong lòng, đối với đàn mèo thì chuyện bắt được con mồi cũng không phải chuyện dễ dàng, cậu cảm động nói: "Không cần...Không cần mà, em vẫn có thể tự bắt." Cậu vẫn vô cùng áy náy chuyện mình cắt xén đồ hộp mèo và cá khô để nuôi Phó Kiêu nên không nói ra chân tướng với cả đàn mèo mà chỉ nói một cách qua loa.

Ai ngờ Tiểu Hắc xấu hổ tránh né tầm mắt cậu, ậm ừ một chút.

Tiểu Đường Cao lập tức hiểu được, bi phẫn nói: "Có phải mọi người cảm thấy em không bắt được!"

Tiểu Hắc theo bản năng phản bác: "Không có, không có, không có nghĩ vậy mà."

Tiểu Đường Cao mới không tin.

Ngốc Xít cũng ỏn ẻn nói: "Tiểu Đường Cao, em phải bảo vệ mọi người nên mấy việc nhỏ cứ để mọi người lo là được."

Tiểu Hắc vội vàng nói theo: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Tiểu Đường Cao không nghe theo cũng không buông tha nhìn thứ gì đó đen thui nhích tới nhích lui ở dưới lòng bàn chân Ngốc Xít trên nền tuyết, cậu kiên trì nói: "Các anh thả ra đi để em bắt cho các anh xem."

Ngốc Xít khó xử nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc chần chờ gật gật đầu, dù sao đã có nó ở đây.

Ngốc Xít thả chân ra.

Thân thể Tiểu Đường Cao quỳ sát đất rồi bổ nhào tới nơi đó, bàn chân đè lại thứ kia lại, cậu dào dạt đắc ý lắc lắc cái đuôi, ngửa mặt lên trời kêu meo một tiếng.

Ngốc Xít thổi phồng nói: "Tiểu Đường Cao thật lợi hại."

Cậu cảm thấy lòng bàn chân trơn trơn, không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua sau đó kinh hồn bạt vía.

Meo meo meo!!!!!!!!!

Sao lại là rắnnnnnnn.

Vài phút sau, lông tơ Tiểu Đường Cao dựng ngược giống như bạch tuộc bám rịt vào người Phó Kiêu không bỏ.

Ngốc Xít đè lại con rắn nói: "Tiểu Đường Cao, không sao nữa rồi, em xuống dưới đi."

Tiểu Đường Cao cúi đầu nhìn hai con mèo ở dưới chân Phó Kiêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình rồi lại nhìn ánh mắt Phó Kiêu cười như có như không, cậu tuyệt vọng dùng chân che lại đôi mắt mình.

Ôi!

Sao ngay cả Ngốc Xít cũng bắt được vậy.

Một đời lẫy lừng của cậu nay còn đâu!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top