Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 112. Phiên ngoại: Cuộc sống hạnh phúc nhiều năm sau này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112. Phiên ngoại: Cuộc sống hạnh phúc nhiều năm sau này.

Đó là một buổi sáng mùa đông không khác gì thường ngày.

Tô Trạch Ninh duỗi eo ở trong lòng Phó Kiêu.

Phó Kiêu mở mắt ra và vỗ nhẹ vào tấm lưng trắng nõn của cậu.

Tô Trạch Ninh nhắm mắt lại rầm rì cọ cọ rúc vào trong ngực anh rồi vươn tay ôm lấy anh làm nũng: "Em không muốn dậy đâu, em buồn ngủ lắm."

Anh hôn lên mái tóc đen của cậu, bất đắc dĩ khàn giọng nói: "Dậy thôi, tối hôm qua là ai bảo anh nhất định phải đánh thức em dậy hả, hôm nay em phải mau chân đến xem chuẩn bị cho buổi biểu diễn thế nào mà. Hm."

Tác giả có lời muốn nói, âm cuối vô cùng gợi cảm nha.

Tô Trạch Ninh vẫn nhắm mắt nhưng miệng hướng về phía khuôn mặt Phó Kiêu, tùy ý hôn lung tung lên mặt anh: "Ngủ thêm một lát đi mà."

Phó Kiêu vừa buồn cười vừa vỗ vỗ Tô Trạch Ninh, đồng thời cảm nhận được nụ hôn ướt át lung tung của cậu: "Em chắc chắn chứ?"

Tô Trạch Ninh buồn ngủ mơ mơ màng màng gật đầu.

Anh tặc lưỡi lắc đầu, vừa ôm chặt cậu vừa nói: "Được, vậy anh sẽ thông báo cho Dung Hàng hoãn cuộc họp lại." Anh nhìn cậu rồi làm bộ muốn lấy điện thoại từ tủ đầu giường và duỗi một tay ra để mở khóa màn hình.

Màn hình sáng lên, hiển thị bức ảnh đại diện là một khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của chú mèo lông xù trắng như tuyết đang đeo nơ.

Giới tinh hoa kinh doanh may mắn được nhìn thấy màn hình chiếc điện thoại di động của vị CEO trẻ tuổi và đầy triển vọng của Heishan Investment rất khó mà liên tưởng đến khuôn mặt nghiêm nghị không hay cười của Phó tổng với chú mèo con xinh xắn trên chiếc điện thoại di động.

Tô Trạch Ninh cọ cọ rồi thức dậy giật lấy điện thoại di động của Phó Kiêu nói: "Không cần, em dậy liền đây."

Chàng trai vươn một bàn tay kéo lấy quần áo không biết của ai từ trong đống quần áo trên thảm cạnh giường, vội vàng mặc vào. Chàng trai đứng ở một bên giường, khoác một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi lên thân hình gầy gò thon dài, bên dưới là một đôi chân thẳng tắp và làn da trắng nõn bao phủ trên cơ thể xinh đẹp.

Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo chàng trai trẻ, nhiệt độ nóng hổi từ phía sau truyền đến, Phó Kiêu chỉ mặc quần ngủ còn nửa thân trên để trần, dán chặt vào lưng chàng trai, khẽ cười nhẹ: "Lại mặc nhầm rồi."

Tô Trạch Ninh xoay người, kiễng chân lên hôn lên mặt Phó Kiêu: "Đừng để ý mấy chi tiết đó."

Đây đã là năm thứ sáu kể từ khi Phó Kiêu rời khỏi Tinh Thần.

Sau khi anh ở nhà nghỉ ngơi nửa năm, Tô Trạch Ninh bước vào giới giải trí cần cù chăm chỉ nuôi gia đình, ngày nào cũng đi sớm về trễ, gầy đến mức cằm cũng nhọn hơn, cũng may cậu nhanh chóng nổi tiếng nhờ vào giọng hát của mình, giờ đây cậu đã có chỗ đứng nhỏ trong giới giải trí.

Phó Kiêu không đành lòng nhìn Tiểu Đường Cao nhà mình mỗi ngày bận rộn đến mức không ở nhà, vì vậy anh âm thầm hợp tác với Dung Hàng thành lập phòng làm việc, đồng thời ký hợp đồng trở lại với Tô Trạch Ninh.

Mấy năm nay, Tô Trạch Ninh đã trở thành cây rụng tiền số một của phòng làm việc, cách đây không lâu cậu còn đạt được giải thưởng âm nhạc quan trọng trên toàn thế giới, đây chính là điều mà Phong Giai Minh luôn nghĩ tới.

Trong lúc nhất thời Tô Trạch Ninh nổi bật có một không hai và muốn tổ chức một buổi biểu diễn tại hội trường lớn nhất thành phố và cả nước.

Nên gần đây cậu vẫn luôn bận rộn với buổi biểu diễn này.

Ngày nào Tô Trạch Ninh cũng về nhà rất muộn.

Sau khi mặc quần áo của mình, cậu đi ra, tình cờ anh cũng thay quần áo, mặc vest chỉnh tề bước ra ngoài.

Hai người cùng nhau bước xuống.

Tiểu Tuyết đến làm khách ở trong phòng khách, hai mắt nó sáng lên, con mèo Ragdoll trắng như tuyết đang đè trên người con mèo Bò Sữa lưu manh nhảy xuống, ngọt ngào nói: "Tiểu Đường Cao."

Tô Trạch Ninh ôm lấy Tiểu Tuyết thuận tiện cọ vài lần.

Mấy năm nay, Tiểu Tuyết theo Ô Vân về nhà ông Ngô, con mèo Bò Sữa gian manh nói thô tục nhiều lần cuối cùng cũng được đưa đến nhà ông Ngô, dưới sự yêu thương và giáo dục của Ô Vân, nó đã học được cách đánh giá tình hình và ngoan ngoãn im lặng .

Tiểu Tuyết cũng dần hòa nhập vào ngôi nhà mới của mình.

Sau đó không lâu vào một buổi tối, Ô Vân thanh thản yên tâm nhắm hai mắt lại.

Cách đây không lâu, ông Ngô phải ra nước ngoài nên giao Tiểu Tuyết và Bò Sữa cho cậu.

Thế là có cảnh ngày hôm nay.

Tiểu Tuyết vui vẻ cọ cọ trên người Tô Trạch Ninh vài lần.

Con mèo Bò Sữa hừ lạnh một tiếng, nhảy sang một bên chửi hùng hùng hổ hổ: "Đồ ẻo lả."

Tiểu Tuyết nghiêng đầu vô tội ngó qua.

Con mèo Bò Sữa nhảy dựng: "Mày nhìn cái gì tao đã nói gì đâu."

Sắp đến cửa công ty.

Không biết tại sao hành tung của Tô Trạch Ninh lại bị lộ ra ngoài, lối vào công ty lại bị bao vây bởi một đám đông người hâm mộ dày đặc.

Phó Kiêu đã lái xe vòng quanh nhiều lần nhưng không thể vượt qua được.

Anh bất đắc dĩ nhìn thời gian, nói: "Xem ra em đến muộn rồi."

Câu trả lời duy nhất mà anh nhận được là tiếng meo meo từ ghế sau.

Phó Kiêu sửng sốt bất đắc dĩ quay đầu lại, giữa đống quần áo ở ghế sau, một con mèo lông xù trắng như tuyết chui ra, cái đuôi xù mềm mại đung đưa, đôi mắt xanh nghiêng đầu nhìn anh.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại thế rồi.

Anh đỗ xe rồi thu dọn quần áo ở ghế sau một cách quen thuộc, một tay cầm túi, một tay bất đắc dĩ ôm con mèo trắng vào lòng.

Con mèo trắng nhỏ vô cùng thân thiết rúc vào cánh tay anh.

Phó Kiêu thản nhiên ôm con mèo đi vào.

Xung quanh có mấy nam sinh nữ sinh thở dài nói: "Sao Ninh Ninh còn chưa tới?"

Phó Kiêu nhìn xuống con mèo trong tay mình.

Con mèo ngây thơ mở đôi mắt xanh và liếm bàn chân.

Phó Kiêu ôm con mèo lên trên.

Các nam sinh nữ sinh không khỏi thốt lên: "Con mèo này thật dễ thương".

"Này, sao con mèo này lại giống mèo cưng Tiểu Đường Cao của Ninh Ninh thế?"

Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.

Phó Kiêu dừng bước rồi ôm Tiểu Đường Cao trong tay bước nhanh.

Tiểu Đường Cao lẽ ra đã được bảy tuổi nhưng cách đây không lâu, anh mang cậu đi tìm người khám sức khỏe chuyên môn, kết quả kiểm tra thể chất cho thấy cậu chỉ mới hai tuổi.

Hòn đá lớn trong lòng Phó Kiêu cuối cùng cũng được đặt xuống.

Lúc bước vào văn phòng, anh đã nhìn thấy Phó Duy ở cửa văn phòng.

Phó Duy mặc vest, đi giày da nhưng giữa hai lông mày lại không giấu được vẻ mệt mỏi.

Kể từ khi Phó Kiêu quyết định rời khỏi Tinh Thần vào sáu năm trước,Phó Vân Tích bị bỏ tù vì tội tham nhũng, ông Phó đổ bệnh trong cơn tức giận chỉ còn lại Phó Duy sứt đầu mẻ trán nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Sau đó, anh không bao giờ để ý đến chuyện của Phó Duy nữa.

Chỉ biết rằng ba bốn năm sau Phó Duy và Phong Giai Minh đã ly hôn.

Phó Duy nhìn Phó Kiêu ôm mèo, mấp máy môi nói: "Phó tổng."

Phó Kiêu gật đầu và nói với thư ký Trương: "Có chuyện gì vậy?"

Thấy Phó Kiêu nhất thời có vẻ không thể rời đi, Tiểu Đường Cao thấy mình sắp đến muộn, không chút do dự muốn nhào đến người thư ký Trương, Phó Kiêu hết cách đành đè lại bàn chân rục rịch của cậu vừa nói chuyện với thư ký Trương.

Thư ký Trương gãi cằm Tiêu Đường Cao nói: "Phó Duy đến bàn chuyện hợp tác."

Phó Kiêu thấy Tiểu Đường Cao trong lòng đã cầm túi to trong tay định rời đi. Anh bắt lấy cậu trở về sờ sờ trấn an nói: "Chờ một chút."

Sau đó anh ta bình tĩnh nói với Phó Duy: "Cậu nói chuyện với thư ký Trương là được, tôi có việc phải rời đi trước."

Nói xong, Phó Kiêu rời đi.

Phó Duy cười khổ nhìn bóng dáng Phó Kiêu rời đi.

Sự phát triển của Tinh Thần không được suôn sẻ trong những năm gần đây.

Vốn dĩ Tinh Thần đang trong thời kỳ chuyển đổi mô hình, sau khi hắn tiếp quản nhưng thiếu kinh nghiệm, rất nhiều lãnh đạo cấp cao bắt đầu rục rịch ra tay, với lại sau đó không lâu Dung Hàng liền rời khỏi Tinh Thần, Phó Kiêu nhanh chóng thành lập một công ty giải trí mới, với sự giúp đỡ của Dung Hàng gia nhập vào liên minh cùng với mối quan hệ cá nhân, tài nguyên và tài chính của Phó Kiêu nên phát triển rất mạnh mẽ đến mức ngay cả Tinh Thần cũng phải tránh đi mũi nhọn ngược lại tìm kiếm sự hợp tác.

Nhưng.

Phó Duy lắc đầu, cười khổ với thư ký Trương, nói: "Thư ký Trương, chúng ta vào bàn chuyện thôi."

Kết thúc hành trình một ngày.

Tô Trạch Ninh hoàn toàn kiệt sức nằm trong văn phòng của Phó Kiêu.

Phó Kiêu nhéo mặt cậu nói: "Em còn đi nổi không?"

Tô Trạch Ninh nắm lấy tay anh không buông, làm bệ đỡ cho cằm cậu sau đó một con mèo trắng lại xuất hiện.

Cậu mặc kệ.

Dù sao thì cậu không đi nữa.

Phó Kiêu cúi đầu cười nhẹ, sau đó ôm mèo trắng bước đi.

Trên đường về, Phó Kiêu vừa lái xe vừa nói: "Ninh Ninh, tháng sau bố mẹ sẽ về nước, anh thấy lịch trình của em vào tháng sau tương đối rảnh, chúng ta cùng gia đình đi du lịch hải đảo nhé? "

Bên kia mãi sau vẫn không một tiếng đáp lại.

Phó Kiêu quay đầu lại và nhìn thấy một con mèo đang ngủ với bốn cái chân chỏng vó lên trời, cái bụng phập phồng lên xuống và có nước dãi đáng ngờ bên miệng.

Phó Kiêu lắc đầu, thừa dịp có đèn giao thông, anh cởi áo khoác phủ lên người cậu.

Chiếc xe chạy chậm rãi.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố đông nghịt tấp nập.

Cuộc đời của họ vẫn còn rất dài.

HẾT HẲN RỒI NHÉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top