Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25. Tiểu Đường Cao từ chối đi nhà tù kiếm sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25. Tiểu Đường Cao từ chối đi nhà tù kiếm sống.

Phó Kiêu lạnh lùng liếc cô, trong đôi mắt đen tuyền vô cùng lạnh lẽo.

Phong Giai Minh không khỏi lui vài bước, một cơn lạnh toát tràn khắp đáy lòng.

Nhưng cô càng không chấp nhận được, trước kia Phó Kiêu chưa từng nhìn cô như thế, chưa từng có.

Miệng cô cười cười sượng ngắt miễn cưỡng cố gắng giữ không bị thất lễ, cô vươn tay với anh.

Thế nhưng Phó Kiêu lạnh lùng đi qua bên cạnh ngay cả nhìn cũng không.

Phong Giai Minh vươn tay được một nửa thả xuống, mặt nóng đỏ bừng, cô không dám nhìn quanh bốn phía, tiếng nói chuyện khe khẽ khắp nơi như đang cười cợt cô.

Lòng cô không hiểu sao có chút tủi tủi.

Dựa vào đâu anh đối xử với cô như vậy?

Phó Kiêu đi thẳng đến bên cạnh đạo diễn Angus nói: "Angus, chắc anh hiểu lầm gì đó. Đối với bộ phim điện ảnh này, tôi vô cùng ủng hộ cách suy nghĩ của anh, bất kể anh ra quyết định gì thì tôi đều hết sức giúp đỡ."

Lòng cô lạnh lẽo, anh nói vậy khác nào không cho cô thể diện.

Angus sửng sốt.

Ý Phó tổng là mọi quyết định đều theo anh nhưng Phong Giai Minh mới nói....

Tuy anh mới về nước nhưng cũng nghe đoàn đội bên dưới đàm tiếu, về mối quan hệ đặc thù giữa Phong Giai Minh và Phó Kiêu, nhiều năm qua, người ở bên Phó Kiêu chỉ có Phong Giai Minh, gần như cho rằng cô là bà chủ tương lai của Tinh Thần nên anh mới tin lời cô.

Mà ý tứ trong lời nói của Phó Kiêu lại khác hoàn toàn với Phong Giai Minh.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Angus, Phó Kiêu cường điệu lên: "Tôi hứa bộ phim điện ảnh này, tiến hành hoàn toàn dựa theo ý anh, tôi nói được thì làm được, ý nghĩ của tôi chưa bao giờ thay đổi."

Ánh mắt Angus nhìn Phong Giai Minh, như có điều suy nghĩ, dường như thấu hiểu tất cả, ánh mắt kia tuy không chứa cảm xúc xấu xa gì nhưng nhìn mặt cô như đang phát sốt, đau rát nóng bừng.

Nhưng cô cảm thấy mình không làm sai.

Thay vì bỏ biết bao nhiêu là tiền để chờ một giọng hát vô danh còn không bằng chọn cô.

Cô tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của mình, trong thế giới âm nhạc ngày nay, cô chắc chắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.

Không cần suy xét, cô chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Cắn môi nhìn Phó Kiêu.

Cô cảm thấy anh không còn giống như trước.

Đạo diễn Angus hiểu ra, sự nhẹ nhõm thoáng qua đôi mắt, làm đạo diễn, anh hy vọng tác phẩm của mình hoàn toàn dựa theo ý tưởng của mình. Nếu lúc này Phó Kiêu không đồng ý chờ, quả thật anh không có lý do để kiên trì quyết định của mình, dù sao anh cũng biết âm thanh mà anh tha thiết ước mơ là một biến số quá lớn nhưng Phó Kiêu lại hứa hẹn nghe theo, biểu hiện tin tưởng đối với mình, hơn nữa còn tôn trọng sự theo đuổi nghệ thuật của mình.

Điều này làm cho cảm quan của đạo diễn Angus lại tăng lên với Phó Kiêu .

Lúc trước, anh bị đả động bởi thành ý của Phó Kiêu, đồng ý thử hợp tác lần đầu tiên với anh ta.

Mà bây giờ, anh cảm thấy Phó Kiêu là một đối tác đáng giá hợp tác lâu dài.

Thật ra về vấn đề chủ nhân giọng hát vẫn chưa xuất hiện, anh cũng từng suy nghĩ qua, thấy Phó Kiêu biểu hiện thành ý lớn như thế, anh ân cần nói: "Tôi suy nghĩ cặn kẽ rồi, nếu diễn viên hậu kỳ đã vào đúng vị trí thì chúng ta có thể bắt đầu quay trước, trong quá trình quay, bạn tôi – Wiessen – cũng chính là tổng giám âm nhạc điện ảnh sẽ tiếp tục phụ trách tìm giọng hát được thiên sứ hôn qua kia, như vậy sẽ không chậm trễ tiến độ."

Nếu thật sự không tìm thấy, anh cũng không chờ đợi một cách vô lý.

Nhưng, anh sẽ không dùng Phong Giai Minh hát cho ca khúc chủ đề, tại sao một ca khúc hoàn mỹ thanh khiết ở trong lòng anh lại để cho một người như vậy biểu diễn?

Phong Giai Minh trừng to hai mắt, bàn tay siết chặt lại, quả nhiên tổng giám âm nhạc là Wiessen.

Cô có nằm mơ cũng muốn hợp tác với nhà soạn nhạc truyền kỳ này, anh ta là chủ tịch giám khảo giải thưởng Amanda.

Nhưng ánh mắt đạo diễn nhìn cô, biết ngay bây giờ anh ta tuyệt đối sẽ không chọn mình đi biểu diễn ca khúc chủ đề.

Cô tuyệt vọng nghĩ đến việc mình mất đi cơ hội hằng mơ ước, từng bước rời xa cái cúp mà cô ngày đêm trăn trở.

Cô rời khỏi cuộc nói chuyện giữa hai người, thậm chí ánh mắt Phó Kiêu cũng không thèm nhìn lại.

Mà Tiểu Đường Cao nằm ở trong lòng Phó Kiêu, dấy lên toàn bộ phong ba lại hoàn toàn không biết gì, lắc lắc cái đuôi xù bông, ưỡn eo, nhàm chán nghĩ bọn họ đang nói cái gì thế, tìm ai vậy?

Giải quyết được phiền toái lớn ở trong lòng, tâm trạng đạo diễn Angus cũng tốt lên, anh ta nhìn nhìn con mèo trong lòng Phó Kiêu, bộ lông trắng muốt, đôi mắt linh động, trong lòng không khỏi hơi ngứa hỏi: "Phó tổng, đây là mèo của anh hả?"

Phó Kiêu gãi gãi cằm Tiểu Đường Cao, bé mèo mới có được một ngọn núi cá khô nên tính tình rất dễ chịu, để lộ cái bụng cho sờ miễn phí, bởi vì tâm trạng sung sướng nên kêu lên vài tiếng meo meo nũng nịu.

Đạo diễn thấy tính tình bé mèo trắng ngoan ngoãn, đôi mắt vui vẻ nói: "Con mèo rất đáng yêu."

Lỗ tai Tiểu Đường Cao dựng thẳng lên, nghe thấy anh ta nói vậy, ngay lập tức bò khỏi lòng Phó Kiêu, ngồi xổm trên vai anh, ngửa đầu kiêu ngạo ưỡn ngực, phe phẩy cái đuôi.

Ánh mắt anh dịu dàng: "Đáng yêu thì đáng yêu nhưng nghịch ngợm lên cũng khiến người ta đau đầu."

Đạo diễn Angus thấy đồng tử xanh thẳm như bảo thạch của bé mèo linh động hoạt bát, thật sự rất thích không nhịn được nói: "Trong phim cũng cần một con mèo thú cưng làm diễn viên, tôi cảm thấy nó rất thích hợp,không bằng đến lúc đó mang nó đi thử diễn đi?"

Quả thực bé mèo như bước ra từ trong ảo tưởng của anh ta, càng nhìn càng thích.

Tiểu Đường Cao ít hứng thú lắc lắc đuôi, cậu không có hứng thú thử diễn đâu còn không bằng ở nhà chơi trò chơi xem tv dưới cái điều hòa.

– Đương nhiên phí diễn xuất, chúng tôi sẽ trả.

Phí diễn xuất?

Đôi mắt Tiểu Đường Cao sáng long lanh, chậm rãi đứng lên.

Cậu không có quên sau lưng mình có hơn hai mươi con mèo đang gào khóc đòi ăn!

Đạo diễn Angus tiếp tục nói: "Tuy không nhiều nhưng rất có ý nghĩa kỷ niệm còn có thể quay lại dáng vẻ bé mèo thông qua phim ảnh."

Lòng anh cũng hơi dao động, có thể lưu lại hình ảnh Tiểu Đường Cao, với lại bé mèo rất thông minh, diễn điện ảnh đối với nó không phải là chuyện khó.

Tiểu Đường Cao không kiềm nén được nhảy xuống dưới chân đạo diễn, cái đuôi xù xù cọ anh ta, đôi mắt xanh thẳm ngửa đầu nhìn, nhõng nhẽo kêu meo meo meo meo.

Mau chọn tôi đi!

Phó Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu .......

Tim Angus như muốn tan ra, ngồi xổm người xuống ôm bé mèo vào lòng, Tiểu Đường Cao rất giam xảo đưa chân trước nằm nhoài trên vai đạo diễn, tựa vào tai anh ta ỏn ẻn kêu meo meo meo meo.

Tiếng kêu của bé mèo trời sinh rất ngọt ngào, kêu meo meo giống như khe khẽ nũng nịu bên tai, quả cầu lông trắng cọ tới tấp vừa thân thiết vừa ngoan ngoãn, thậm chí quét sạch hết mệt mỏi mấy ngày qua của đạo diễn.

Dỗ dành đến mức anh ta nóng lòng muốn ký hợp đồng với Phó Kiêu ngay tại chỗ.

Cũng may Phó Kiêu còn lý trí nói: "Không chắc đâu, Tiểu Đường Cao thích ứng được với hoàn cảnh phim trường, chờ đến ngày tuyển vai diễn thì tôi sẽ để nó đi xem rồi mọi người lại quyết định đi." Tính cách bé con nhõng nhẽo thế, lỡ đâu không thích ứng được với hoàn cảnh phim trường thì phải làm sao bây giờ?

Đạo diễn gắng gượng chấp nhận.

Tiểu Đường Cao cảm thấy mỹ mãn, nhảy về lòng Phó Kiêu.

Trải qua một bữa tiệc tối, bé mèo dùng hết bản lĩnh dỗ dành đạo diễn Hoa kiều nổi tiếng quốc tế rất vui vẻ.

Khi tiệc tối sắp chấm dứt, anh ta thậm chí bắt đầu hoài nghi Phó Kiêu không thật tâm muốn đưa bé mèo đi, chỉ muốn lừa gạt cho qua: "Anh có chắc là đến ngày tuyển vai diễn sẽ đưa Tiểu Đường Cao qua, chứ không phải là nói dối tôi? Mà thôi quên đi, đến lúc đó tôi cho người đến đón nó lại đây."

Phó Kiêu:........

Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên người anh, lưu luyến không rời quay đầu và tạm biệt cá béo Angus: "Meo meo~~"

Nhớ kỹ giao ước của chúng ta đó nha!

Nhất định phải tới đón tôi đấy.

Trở về trên chiếc xe xa hoa, chỉ có hai người Phó Kiêu và Tiểu Đường Cao.

Bọn họ là nhóm người trở về trễ nhất, khi bọn họ đi về thì bữa tiệc cũng gần như tan cuộc.

Đêm khuya hơi lạnh lẽo.

Phó Kiêu nâng cửa kính xe lên.

Bản năng loài mèo khiến Tiểu Đường Cao không nhịn được ngồi xổm bên cạnh kính xe, đôi mắt xanh thẳm nhìn theo cửa kính lên xuống. Năng lực nhìn ban đêm của loài mèo rất tốt, đối với nhân loại bên ngoài một vùng tối đen nhưng với mèo thì không khác gì ban ngày.

Bên cạnh một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy ngang qua bọn họ, xuyên qua cửa kính xe Tiểu Đường Cao nhìn thấy chủ nhân chiếc xe đó chính là Đặng Huy ở bữa tiệc tối hôm nay.

Chiếc xe màu đen chậm rãi rẽ trái chạy vào ga ra.

Tiểu Đường Cao nhíu nhíu mày, gã cũng ở trong khu biệt thự này sao?

Cậu nhớ tới mùi máu tươi đồng loại như có như không ngửi được trên người gã.

Là cậu suy nghĩ nhiều ư?

Cứ cảm thấy Đặng Huy cho cậu cảm giác là lạ.

Với lại, Ngốc Xít luôn nói gần đây có mèo mất tích, chẳng lẽ có liên quan đến gã?

Tim cậu như bị bóp nghẹt.

Sau khi chơi với Ngốc Xít và Tiểu Hắc, cậu mới biết cuộc sống mèo hoang thật sự rất khó khăn, đàn mèo ở đây coi như tạm được, thức ăn ở khu biệt thự khá phong phú nhưng những đàn mèo khác thường thường qua một mùa đông có rất nhiều mèo sẽ biến mất không thấy.

Cho nên Tiểu Đường Cao cũng hy vọng mình có thể kiếm rất nhiều thật nhiều đồ ăn mèo, cố gắng hết sức chăm sóc một ít mèo.

Trong lòng hạ quyết định, đêm nay tụ tập đàn mèo, cậu phải báo cho mọi người gần đây phải cẩn thận.

Cậu cũng phải nhanh chóng đi vòng quanh trong nhà Đặng Huy tìm hiểu chút tình huống mới được.

Sắc mặt Đặng Huy tức giận đi vào nhà, đá mạnh cửa phòng, cả đêm hôm nay gã làm đủ kiểu nịnh hót vì sợ sếp, ra vẻ đáng thương lấy lòng đám rác rưởi kia nhưng..........

Ánh mắt gã lạnh lùng, cái thằng Lư Minh Thanh kia không biết gặp may thế nào mà đượcPhó tổng đầu tư, không biết hắn có tố cáo chỉnh mình không, gã biết hắn vẫn luôn khinh thường mình.

Nhưng dựa vào đâu mà Lư Minh Thanh khinh thường mình, mà cái con Phương Vân kia nữa dám từ chối mình.

Trong lòng không hiểu sao bực bội, gã cảm thấy có một nỗi uất ức không thể giải tỏa, ở một góc phòng khách, một con mèo con ỉu xìu đầy vết thương bị xích lại kêu lên một tiếng mỏng manh.

Tâm trạng Đặng Huy càng khó chịu hơn, đá bé mèo một cước, miệng còn chửi rủa: "Cho mày ăn, cho mày uống còn ồn ào nữa chứ." Gã không thèm để ý đến vết thương chút nào, mèo hoang gần đây rất nhiều, dễ dàng dùng đồ ăn lừa bé mèo vào nha.

Bé mèo co rúm lại run lên một chút, cũng may hôm nay gã hơi mệt mỏi, không làm gì cả, chửi rủa xong thì vào phòng nghỉ ngơi, trong mắt bé mèo hiện lên sợ hãi, liều mạng giãy giụa dây thừng.

*

Đêm khuya, đàn mèo tụ tập lại.

Tiểu Đường Cao cực cực khổ khổ kéo cá khô lại đây, đàn mèo xếp hàng trật tự ở phía sau, những con mèo nhận được cá khô tụ lại thành tốp năm tốp ba hạnh phúc chia sẻ món ăn bất ngờ.

Bé mèo đắc ý nhìn đàn mèo trước mắt.

Rõ ràng cậu cũng chỉ là con mèo nhưng nhìn đàn mèo trước mắt an tâm ăn, chẳng hiểu sao có cảm giác như lòng cha già được an ủi, không uổng cậu cực cực khổ khổ làm nũng.

Ngốc Xít và Tiểu Hắc ngồi xổm bên người Tiểu Đường Cao, Ngốc Xít lưu luyến ăn xong cá khô, suy nghĩ rồi nghiêng đầu nói với Tiểu Đường Cao: "Em mèo trắng nè, anh bám được một kẻ ngốc đấy, hắn cho anh rất nhiều đồ ăn ngon nhé."

Kẻ ngốc?

Tiểu Đường Cao:..........

Ngốc Xít luôn mang kinh ngạc đến cho cậu.

Nếu tìm được chủ nhân đáng tin cũng không phải chuyện xấu nhưng hiện tại...

Bé mèo nghĩ nghĩ rồi nhảy lên tảng đá cao nhất gần đấy, cái đuôi nhỏ nhếch lên, ngửa đầu: "Meo meo ngao!!!!!!!!" một tiếng.

Mọi người mau tới đây nghe tôi thông báo này!!!!!!

Bên dưới hơn hai mươi con mèo thích làm gì thì làm, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Tức rồi nha!

Tiểu Đường Cao uể oải cúi đầu rồi nhanh chóng lên tinh thần: "Mọi người hãy nghe tôi nói nè, gần đây có bé mèo mất tích, mọi người nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng kết bạn đi đôi, đừng hành động một mình."

Đàn mèo đưa mắt nhìn nhau.

Phần lớn mèo sống một mình, có rất ít mèo dính lấy nhau.

Đương nhiên Ngốc Xít và Tiểu Hắc là ngoại lệ quái thai.

Làm gì có mèo đực nào sắp trưởng thành còn bám dính lấy nhau.

Con mèo Bò Sữa vừa ăn cá khô vừa bực mình nói: "Phiền chết, tao không muốn đi cùng với con mèo khác đâu."

Bé mèo trắng tao nhã tiêu sái đến bên con mèo lớn hơn mình gấp đôi, toàn thân đều là cơ thịt, ngọt ngào vô cùng lễ phép nói: "Anh nói lại lần nữa xem?"

Con mèo Bò Sữa hơi co rúm lại, chân vỗ vào lưng Cam Béo đang vùi đầu ăn cá khô ở bên cạnh, ngang bướng nói: "Hừ, tao chưa có nói là không đồng ý, tao đi với nó."

Cam Béo ngơ ngác ngẩng đầu lên: ??????

Tiểu Đường Cao thổi thổi móng vuốt, cười vừa lòng, đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch ngước lên lia mắt nhìn đàn mèo chung quanh.

Ngay lập tức, bọn nó đứng xếp đôi cùng nhau, chia tốt đội ngũ.

Tiểu Đường Cao:.....

Sau khi quyết định chuyện này, bé mèo yên tâm, lúc đàn mèo đang muốn giải tán thì cái mũi hồng nhạt của Tiểu Đường Cao ngửi ngửi, sắc mặt nghiêm túc dần, có mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

Tiểu Đường Cao quay đầu, mùi máu tươi bay tới từ lùm cây bên cạnh.

Cậu cẩn thận vạch giữa lùm cây kiểm tra, cuối cùng phát hiện một bé mèo Tam Thể hấp hối trong một góc, toàn thân đều là vết máu, hôn mê bất tỉnh, chỉ có cái bụng phập phồng mỏng manh chứng minh nó còn sống.

Đàn mèo chung quanh vây quanh lại đây.

Đây không phải là mèo trong đàn bọn nó nhưng rõ ràng nó là một mèo con, thậm chí nó còn nhỏ một nửa so với Tiểu Đường Cao.

Tiểu Hắc tức giận nói: "Kẻ nào đã làm vậy?"

Con mèo Bò Sữa cười lạnh: "Còn không phải là con người đáng ghét à." Nó đi qua rất nhiều đàn mèo, gặp qua rất nhiều con người ngược đãi bé mèo, rõ ràng nó bị người ta hành hạ.

Cam Béo suy nghĩ rồi nói: "Không phải ai cũng thế." Các chủ nhân nó rất tốt.

Con mèo Mướp cái đang bầu sắp sinh đi lên liếm liếm miệng vết thương cho bé mèo con nhưng nó vẫn bất động, nó lo lắng nói: "Nếu cứ thế này, nó sẽ chết mất."

– Giao nó cho tôi.

Tiểu Đường Cao đứng dậy nói: "Tôi đi cứu nó."

Đám mèo ngạc nhiên nhìn bé mèo trắng, tuy nó đánh thắng Bò Sữa, làm đại ca bọn nó cũng không tệ lắm nhưng từ đáy lòng không chân chính coi trọng vị đại ca vừa nhõng nhẽo vừa thơm tho sống trong lọ mật này.

Dù sao bé mèo trắng còn chưa trưởng thành, nói không chừng nó chỉ hứng khởi nhất thời mới chơi đùa với bọn mèo hoang, không biết khi nào thì nó không muốn dính với bọn nó nữa, trở về nhà làm mèo thú cưng sung sung sướng sướng.

Nhưng bây giờ........

Con mèo Mướp hơi cảm động hỏi bé mèo trắng: "Bây giờ nhóc muốn làm gì?"

*

Đêm khuya, Phó Kiêu trong lúc ngủ mơ, cảm thấy có cái gì đó mềm mềm vỗ trên mặt mình.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, anh bất đắc dĩ mở to mắt, ngoại trừ Tiểu Đường Cao thì còn ai vào đây?

Ở mép giường, Tiểu Đường Cao ngồi xổm bên gối đầu anh, đang dùng chân vỗ mặt anh.

Phó Kiêu vươn tay muốn ôm bé mèo vào lòng ngủ nhưng Tiểu Đường Cao lại giãy ra, bé mèo trắng dè dặt ngậm cổ áo anh, dốc sức muốn kéo anh ra ngoài.

Anh hơi nghi hoặc, bé mèo muốn dẫn anh đi ra ngoài?

Tuy Tiểu Đường Cao bướng bỉnh nhưng không phải con mèo không biết chừng mực, chẳng lẽ bên ngoài có cái gì đó ư?

Phó Kiêu nhìn lông đuôi trắng muốt của bé mèo dính chút vết máu, đồng tử co lại vội vàng ôm Tiểu Đường Cao, mãi đến khi chắc chắn bé mèo không bị thương thì anh mới thở phào.

Tiểu Đường Cao vẫn ngậm quần áo anh, Phó Kiêu nghĩ nghĩ rồi đi theo bé mèo.

Bé con muốn dẫn anh đi đâu sao?

Bên ngoài đêm đã khuya, anh đi theo Tiểu Đường Cao tới một sườn núi cách xa trang viên, Phó Kiêu vừa ngẩng đầu lên liền thấy hơn mười đôi mắt phát sáng trong bóng đêm nhìn anh chòng chọc.

Anh quan sát trái phải đều là mấy gương mặt quen thuộc.

Bé mèo dừng lại, ngẩng đầu chờ đợi nhìn Phó Kiêu, kêu meo meo.

Bên cạnh nó là một bé mèo bị thương đầy người.

Con mèo Bò Sữa ở bên cạnh không nhịn được nói: "Nhóc mèo trắng, chủ mày có đáng tin không đấy, thoạt nhìn hắn không dễ nói chuyện đâu." Không phải ai cũng bằng lòng cứu một bé mèo không quen thuộc.

Tiểu Hắc cũng chần chừ nhìn Tiểu Đường Cao, nó cũng không tin tưởng con người bao nhiêu.

Đàn mèo dần dần nôn nóng, nếu không có con người giúp đỡ thì bé mèo nhất định sống không nổi. Vốn dĩ Cam Béo nói nó có thể kêu nam chủ nhân đến nhưng Tiểu Đường Cao nói chủ nó cũng chỉ là một học sinh trung học, lại khá xa không chắc có thể cứu được bé mèo mà chủ cậu thì chắc chắn được.

Nghe Tiểu Đường Cao nói vậy, mọi người mới đồng ý để cậu đi dẫn chủ mình lại đây.

Tiểu Đường Cao lắc lắc cái đuôi, ngửa đầu nhìn mọi người ngiêm túc nói: "Chủ nhân tôi nhất định sẽ cứu nó."

Bé mèo ngẩng đầu lên nhìn Phó Kiêu, cậu chưa từng hoài nghi về điều này.

Sắc mặt anh khó dò nhìn bé mèo rõ ràng là bị ngược đãi nằm trên mặt đất, nhíu nhíu mày, cầm lấy điện thoại, sau vài tiếng tút: "Bác sĩ Ngô đấy à? Xin lỗi đã trễ thế này còn quấy rầy, anh có thể tới đây một chút không? Đúng vậy, cố gắng mang thêm mấy thứ, ở đây có con mèo bị thương nặng."

Đôi mắt bé mèo xanh thẳm nhìn anh.

Cậu biết mà Phó Kiêu nhất định sẽ không bỏ mặc.

Bởi vì.........

Anh là người dịu dàng vậy đó.

Một đêm nhốn nháo qua đi, bé mèo Tam Thể đã được bác sĩ Ngô đón đi nhập viện ở bệnh viện thú cưng, tình huống khá tệ nhưng đã không còn nguy hiểm tánh mạng.

Phó Kiêu xoa nhẹ trán nói với quản gia: "Kiểm tra từng người một." Con mèo nhỏ đó không phải vô duyên vô cớ bị như vậy, Tiểu Đường Cao thích chạy ra ngoài chơi, lỡ đâu đụng phải người kia thì làm sao bây giờ.

Quản gia hiểu ý anh, gật gật đầu.

Bé mèo nằm nhoài trên người Phó Kiêu ngáp ngủ.

Bỗng nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, ánh mắt dời xuống, vỗ vỗ thân thể Tiểu Đường Cao bắt đầu hỏi tội: "Sao nhóc lại ở bên ngoài vào buổi tối hả?"

Bé mèo trắng muốt điềm nhiên ưỡn eo trong lòng anh, nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích, trình diễn một giây đi vào giấc ngủ.

Phó Kiêu:.........

Anh quay đầu nói với quản gia: "Cửa sổ trong phòng phải nhanh rào kín một chút, đặc biệt là tầng cao."

Tiểu Đường Cao vểnh tai run lên, tuy bé mèo nhắm mắt nhưng vẫn đau lòng mà co rúm lại.

Một chiêu này đúng là rút củi dưới đáy nồi, thật ác độc!!!

Phó Kiêu thấy vậy, chút vui vẻ thoáng qua trong đôi mắt rồi nói với quản gia: "Sau này mở một cái cửa nhỏ dưới chân cửa lớn biệt thự đi, những chỗ mà Tiểu Đường Cao hay đi tới cũng nên đặt camera để theo dõi."

Lúc này, bé mèo nhắm chặtt mắt nghe lén mới nhẹ nhàng thở ra.

Chút tâm tư bé xíu này hoàn toàn bị anh sờ thấu hết.

Nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, Phó Kiêu trầm tư nhìn bé mèo trong lòng, Tiểu Đường Cao thông minh có hơi vượt quá dự liệu của anh.

Điều này làm cho anh không khỏi nghĩ đến một ít truyền thuyết kỳ lạ.

Có khả năng đó không nhỉ?

*

Tiểu Đường Cao định tối nay đi quanh nhà Đặng Huy quan sát, ai ngờ buổi chiều đàn mèo truyền tin không hay đến.

Không thấy Ngốc Xít!

Tiểu Đường Cao và Tiểu Hắc ngồi xổm ở cửa nhà Đặng Huy.

Tiểu Hắc uể oải nói: "Đều do tao, tao vốn cùng một nhóm với nó. Tao đi bắt chim nhỏ, vừa quay đầu lại liền phát hiện không thấy nó nữa."

Bé mèo lo âu phẩy phẩy cái đuôi.

Không phải bọn nó chuyện bé xé ra to, mèo con vừa mới thoát ra lại đến Ngốc Xít đã biến mất không thấy bóng.

Với lại, Ngốc Xít là con mèo rất dính người, không có tâm phòng bị, rất dễ bị người ta lừa đi.

Ngốc Xít trời sinh là mèo chân ngắn, ngay cả hàng rào cũng phải do Tiểu Hắc ngậm mới đi qua được, nếu nó gặp nguy hiểm có lẽ còn không bằng mèo con, trốn cũng trốn không thoát.

Cậu cũng từng muốn nhờ ông quản gia nhưng Ngốc Xít là mèo hoang cho nên ông ấy không có lý do gì xông vào nhà Đặng Huy để tìm nó.

Tiểu Đường Cao ra quyết định tự mình lẻn vào xem trước, cậu nói với Tiểu Hắc: "Anh ở đây chờ em, em vào xem thế nào, nếu có chuyện gì, anh lập tức tới nhà em tìm ông quản gia."

Tiểu Hắc do dự: "Nguy hiểm quá, để tao đi vào với mày."

Bé mèo trắng kiêu ngạo ngẩng đầu, lắc lắc cái đuôi xù bông: "Em là đại ca của anh, đương nhiên em phải đi." Nói xong, bé mèo trắng nhảy ra ngoài.

Tiểu Hắc ngây ngốc nhìn con mèo nhỏ hơn mình.

Cảm thấy bóng dáng nó thoạt nhìn còn khỏe khoắn hơn cả Bò Sữa.

Có một đại ca như vậy cũng là may mắn của bọn nó.

Nó nghĩ vậy, có hơi cảm động.

Rồi một giây sau, bé mèo trắng uy phong lẫm lẫm xuống bậc thang, chân trái chân phải lại va vào nhau vấp té, ngã túi bụi mấy vòng rồi nó đứng lên lắc lắc bụi trên người, điềm nhiên tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Hắc thở dài.

Trong lòng gõ trống bùm bùm, thật sự sẽ không sao chứ?

Tiểu Đường cao không hành sự lỗ mãng, cậu nhìn kỹ phát hiện ga ra không có xe, tức là Đặng Huy đã đi ra ngoài cho nên hiện tại trong nhà không có ai.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất đi vào.

Từ cửa sổ thông khí, bé mèo leo vào trong nhà.

Căn nhà được bố trí rất xa hoa, giống như sợ người khác không biết gã có tiền, trong phòng không có chỗ nào đặc biệt.

Trong một góc phòng khách có một sợi dây thừng bẩn thỉu, nó đã bị cắn đứt.

Tiểu Đường Cao đến gần ngửi ngửi, cơn giận lóe vụt qua mắt, đúng là mùi của mèo con Tam Thể.

Quả nhiên là Đặng Huy!

Nếu Ngốc Xít ở đây thì sẽ bị nhốt ở đâu nhỉ?

Bé mèo tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được một căn phòng tối đằng sau hành lang, nó không khóa, bé mèo khẽ thở phào mở cửa ra đi vào và ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Đây là mùi đồng loại.

Đi đến cái bàn loang lổ thấm đầy vết máu, Tiểu Đường Cao bật đèn lên, ngay lập tức bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Bên trong căn phòng nhỏ, chỗ nào cũng có vết máu, trên bàn bày các loại công cụ kim loại kỳ quái, trên bề mặt chúng đều có máu bẩn, ở giữa phòng có camera đã tắt.

Thực sự là gã......

Mấy con mèo mất tích chỉ sợ đều dữ nhiều lành ít.

Vì sao gã muốn tổn thương chúng nó?

Ở một góc phòng, đặt một cái lồng sắt bẩn thỉu, miếng vải trùm lên không còn nhìn ra màu sắc, phía dưới lồng còn lênh láng vết máu.

Lòng Tiểu Đường Cao thắt lại, chẳng lẽ.....

Ngốc Xít đáng yêu như vậy, chưa từng tổn thương ai.

Cậu run rẩy đi qua, dùng chân xốc miếng vải lên, trong lồng trống trơn mới thở phào.

Dạo qua một vòng từ đầu tới đuôi trong phòng, không phát hiện Ngốc Xít đâu, cũng không ngửi được mùi nó.

Cậu quay trở lại căn phòng tối kia, cẩn thận kiểm tra.

Chú ý đến cameras trong phòng, chẳng lẽ Đặng Huy còn muốn quay lại cả quá trình?

Cậu tìm được một cái máy tính bản trên bàn, mở nó ra, bên trong là các loại video, Tiểu Đường Cao cố nén khó chịu click mở một cái, sau đó vang lên tiếng kêu thê thảm của mèo con.

Vì xác định bên trong có Ngốc Xít hay không, Tiểu Đường Cao cố nén khó chịu click mở toàn bộ.

Sau khi xem xong, Tiểu Đường Cao không hiểu vì sao lại có người tàn nhẫn đến thế, những con mèo hoang đó đang sống sờ sờ, cho dù không thích thì sao lại muốn làm tổn thương chúng nó?

Chẳng lẽ vì thỏa mãn khoái cảm vặn vẹo của bọn họ sao?

Bề ngoài Đặng Huy ra vẻ đạo mạo mà sau lưng làm chuyện như thế.

Hạ quyết tâm muốn công bố chuyện này, bé mèo ngậm máy tính bản, chuẩn bị theo đường cũ quay về.

Ai ngờ cậu mới định ra khỏi căn phòng tối liền phát hiện phòng khách vang lên tiếng ồn.

Đặng Huy đã trở lại.

Tiểu Đường Cao lui vào phòng.

Thật ra cậu không sợ gã, một chọi một chưa chắc Đặng Huy đánh thắng cậu, với lại có định vị trên người nên mất tích lâu vậy thì Phó Kiêu sẽ lần theo định vị tìm được cậu.

Nhưng Tiểu Đường Cao không muốn gây xung đột với gã, chung quy cậu vẫn muốn mang máy tính bản đi ra ngoài.

Bên ngoài, Đặng Huy không phải trở về một mình, dường như còn có tiếng phụ nữ.

Nhưng có vẻ bọn họ đang có tranh chấp.

Tiểu Đường Cao ngậm máy tính bản dò theo góc tường đi ra, phát hiện gã đang kéo lột quần áo Phương Vân mà cô đang cố gắng giãy giụa kêu: "Không!!!!!"

Ngay bây giờ, cô gần như tuyệt vọng, ai có thể tới cứu được mình?

Cô là thực tập sinh của Tinh Thần, bị phân vào người của Đặng Huy, gã kiểm tra đánh giá cô có được ở lại công ty hay không rất quan trọng cho nên cô vẫn luôn uất ức cầu toàn, mẹ cô đang mắc bệnh, thật sự rất cần công việc ở Tinh Thần vì thế cô không thể xé rách mặt với gã.

Rõ ràng cô đã rất cẩn thận, sau chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, cô không bao giờ ở một mình với Đặng Huy.

Hôm nay, gã bảo cô về nhà lấy giúp một phần tư liệu, nghĩ rằng một mình cô đi về nên đồng ý nhưng không ngờ gã cũng đi theo cô.

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?

Phương Vân nhìn dao gọt hoa quả trên bàn trà, vươn tay cầm lấy cán dao nắm chặt trong lòng bàn tay, hạ quyết tâm trong lòng sẽ đâm xuống lưng gã...

Chẳng sợ hôm nay phải liều mạng cá chết lưới rách cũng không để Đặng Huy sống tốt.

Cùng lắm thì chết hết!!!!

Đúng lúc này, một cái bóng trắng muốt phóng tới, nhảy lên người Đặng Huy, hung hăng cào một phát.

– A!!!!!!!!!!

Gã hét thảm một tiếng, bụm mặt.

Là con mèo trắng ngày hôm qua.

Phương Vân còn ấn tượng về con mèo, ngày hôm qua chính nó đã cứu cô.

Ban đầu cô còn ngơ ngác nhưng ngay lập tức bò dậy, bé mèo nhảy lên người Đặng Huy rồi ném máy tính bản màu trắng cho cô, cô buông con dao ra, mờ mịt cầm nó.

Bé mèo trắng quay đầu nhìn ra cửa, kêu meo meo với cô.

Phương Vân phản ứng lại, chạy ra cửa.

Gã muốn đuổi theo nhưng nhìn con mèo trắng lông dài nhu nhược, cong lưng gầm gừ chắn đường.

Gã chần chừ để Phương Vân chạy xa.

Đặng Huy ảo não đá đá bàn trà bên cạnh, nhìn chằm chằm con mèo yếu đuối phô trương thanh thế, cười quỷ dị.

Bộ lông con mèo trắng rối xù lên vẫn sạch sẽ, vẻ ngoài yểu điệu, nhìn là biết mèo nuôi trong nhà, làm gì có sức chiến đấu?

Vừa lúc đêm qua, con mèo mà gã nhặt được chạy mất, vậy thì dùng con mèo phá hư chuyện tốt, thế vào vậy.

Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa lại cứ chui vào.

Gã nhặt con dao hoa quả trên sàn nhà lên, từ từ tới gần.

*

Phương Vân chạy xa vài trăm mét, mới quay đầu lại, cô chạy đi rồi thì con mèo kia sẽ thế nào?

Nhất định Đặng Huy sẽ không tha cho nó.

Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, thấy một người thanh niên ôm con mèo cam qua đây, cô kích động chạy tới, thở phì phò nói không nên lời: "Cứu cứu chúng tôi với, bên kia, bên kia kìa."

Nói xong cô kéo người đó chạy tới nhà Đặng Huy.

Người bị cô lôi kéo chính là Phó Duy, tuy anh ta không hiểu gì nhưng nhìn cô gái hoảng loạn vẫn đi cùng qua.

Dọc đường đi, Phương Vân gần như muốn khóc òa lên.

Bé mèo trắng nhất định đừng xảy ra chuyện gì hết, nếu như có gì thì cô sẽ áy náy cả đời,

Tới cổng lớn nhà Đặng Huy, cánh cửa khép hờ một nửa, cô nhìn thấy vài giọt máy rơi trên sàn nhà cẩm thạch màu trắng.

Lòng Phương Vân lạnh toát.

Xong rồi!!!

Đã chậm rồi!!!

Phó Duy nhíu mày đang muốn hỏi cô những giọt máu này từ đâu.

Phương Vân đau thương nói: "Đặng Huy, tên cầm thú đó ra tay đấy!"

Phó Duy nhanh hơn cô một bước, đẩy cánh cửa ra, sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ xuất sắc.

Phương Vân khẩn trương bắt lấy cánh tay Phó Duy gần như muốn khóc lên hỏi: "Bé mèo còn sống không?"

Sắc mặt Phó Duy xoắn xuýt đẩy rộng cửa ra.

Cảnh tượng bên trong cánh cửa khiến cô ngây dại.

Bé mèo trắng đưa lưng về phía bọn họ, tuy hơi chật vật, chân trái phía sau có một vết máu chói mắt nhưng lại vênh váo đắc ý đứng trên người đàn ông nằm bò trên sàn nhà còn Đặng Huy trai tráng cao 1m7, đau đớn quỳ rạp xuống, bụm mặt đầy vết máu, áo sơ mi cũng bị móng vuốt sắc bén xé rách toạc, chảy từng vết máu.

Lúc này Đặng Huy đang đau đớn cuộn tròn người lại, gã thấy có người tới, hoảng sợ nói: "Cứu........."

Gã còn chưa nói xong, mèo trắng lại đập một chân xuống.

Dưới quyền uy của nó, gã không dám động cũng không dám lên tiếng, chỉ cần nói chuyện hoặc là động đậy sẽ bị cào tàn nhẫn.

Gã liều mạng dùng mắt ra hiệu với Phó Duy và Phương Vân, hy vọng bọn họ cứu gã thoát khỏi con mèo ma quỷ này.

Mà lúc này, bé mèo bất lực nhỏ yếu lại đáng thương đang cực kỳ ghét bỏ ngồi xổm trên lưng gã, gắng gượng dùng quần áo gã cẩn thận lau từng cái móng vuốt rồi quay đầu nhìn Phó Duy cùng Phương Vân ở cửa.....

Trong chớp mắt, động tác chà lau móng vuốt hơi cứng đơ lại.

Rồi cậu thản nhiên đạp lên mặt Đặng Huy, đi tới bên cạnh Phương Vân, dùng chân vỗ vỗ an ủi cô gái mới bị hoảng loạn.

Đã không sao rồi.

Phương Vân sửng sốt sau đó đột nhiên ôm lấy bé mèo trắng, vùi đầu vào người nó, khóc thút thít. Chỉ có cô mới biết thiếu chút nữa mình đã gặp phải chuyện gì, nếu con dao kia đâm xuống thì cả đời bị tên khốn nạn này phá hủy.

Bé mèo được ôm vào lòng, thành thạo vỗ vỗ Phương Vân, thở dài liếm liếm nước mắt cô.

Đừng khóc nữa mà!

Mẹ từng nói, nước mắt của mỗi cô gái vô cùng quý giá.

Đừng rơi dễ dàng như vậy.

Rồi Tiểu Đường Cao quay đầu nhìn con mèo trong lòng Phó Duy, đó là Ngốc Xít!

Cậu lập tức hiểu ra, Phó Duy chính là tên ngốc trong miệng Ngốc Xít.

Mà vẻ mặt Phó Duy kinh hoàng nhìn Tiểu Đường Cao.

Con mèo của anh trai hắn quả thực là một con quái vật!

Phó Duy sờ sờ con mèo trong lòng, vừa mới đeo nhãn thẻ meo meo lên, nhìn nó ngoan ngoãn đáng yêu, hắn nhẹ nhàng thở ra, không phải tất cả con mèo nào cũng giống như con quái vật kia.

Tâm trạng thật sự phức tạp, Phó Duy vốn cảm thấy Phương Vân là người bị hại nhưng bây giờ nhìn Đặng Huy, da mặt hắn có dày mấy cũng nói không nên lời.

Hắn căng da đầu hỏi gã: "Chuyện này là sao?"

Khuôn mặt Đặng Huy đầy máu nói: "Tôi......"

Một chữ còn chưa nói xong thì đôi mắt hạnh xanh thẳm to tròn của bé mèo nằm trong lòng Phương Vân vô tình liếc Đặng Huy, gã vô thức run bần bật.

Phó Duy:......

Hắn vừa mới nhìn thấy một con mèo đang uy hiếp con người?

Phó Duy đành mở lời trước: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đặng Huy nhận ra Phó Duy, hắn là thiếu gia thứ hai của Phó gia cũng từng đến công ty vài lần, gã khẽ cắn răng đứng lên, không thể để Phương Vân nói trước, lỡ đâu bị Phó Duy biết được thì gã chẳng còn quả ngọt mà ăn ở Tinh Thần.

Gã nhìn cô đang cầm máy tính bản trong tay, trong lòng hoảng hốt rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ cần không xem video đó là được, đôi mắt gã đảo đảo nói lời đổi trắng thay đen: "Cậu Phó Duy, cậu phải phân xử giúp tôi. Cô gái này là thực tập sinh mà tôi nhận, bình thường không đứng đắn, hay dụ người này mê hoặc người kia, hôm nay đi theo về nhà, nói muốn gần gũi tôi hơn."

– Tôi là người đã có bạn gái, đương nhiên từ chối nhưng cô ta lại tự lột đồ mình ra, nói nếu tôi không đồng ý thì cô ta sẽ nói với người khác rằng tôi cưỡng hiếp cô ta, tôi bị oan mà."

– Sau đó không biết con mèo điên chạy ở đâu tới, liều mạng công kích tôi. Tôi không biết gì hết.

Phương Vân khóc thút thít nói: "Anh ta nói dối!!!"

Đặng Huy lạnh lùng nói: "Tôi không nói dối, nếu không sao cô lại đến nhà tôi? Chẳng lẽ tôi có thể cưỡng ép một người lớn như cô đến nhà tôi được chắc?"

– Rõ ràng anh bảo tôi lấy tài liệu.

Giọng cô càng nói càng nhỏ dần, cũng ý thức được gã sai cô trở về lấy tài liệu căn bản không có ai biết, Đặng Huy cố ý, gã đã vạch sẵn tất cả kế hoạch.

Phương Vân tuyệt vọng nghĩ, cho dù cô có khởi tố Đặng Huy cũng không có chứng cứ.

Ánh mắt gã mỉa mai, phối với gương mặt đầy máu có chút quỷ dị khác thường: "Cô đừng có vu hãm cho tôi, ai cũng biết tôi làm việc, sẽ không mang thứ gì về nhà, sao có thể để cô về lấy tài liệu giúp tôi."

Phó Duy chần chừ nhìn Phương Vân, ở vị trí của hắn cũng từng gặp phải một ít cô gái tính kế, quả thật hắn không thể bỏ qua khả năng Phương Vân bày mưu.

Hiện tại hai bên đều có cái lý riêng.

Tiểu Đường Cao khiếp sợ nhìn Phó Duy.

Nói xằng nói xiên mà hắn cũng tin?

Ngốc Xít nằm trong lòng Phó Duy tuyệt vọng che đầu lại.

Cảm thấy chủ nhân mình mất mặt quá, biết làm sao bây giờ.

Đặng Huy chưa từ bỏ không buông tha nói: "Phương Vân, tôi thấy cô quen thân với con mèo này mà tôi còn chưa tính nợ nó gây thương tích cho tôi với cô đấy."

– Ai muốn tính sổ con mèo của tôi đấy?

Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ bên ngoài, bên chân anh chính là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc làm tốt lắm!

Đôi mắt Tiểu Đường Cao vui sướng, bò khỏi lòng Phương Vân, tung tăng nhảy nhót trên mặt đất.

Ngay khi mới đi được hai bước, bé mèo trắng như nhớ ra cái gì đó, động tác cứng đờ, sau đó chân trái ở phía sau khập khiễng đáng thương hu hu đi qua, kêu meo meo với Phó Kiêu.

Phó Duy:......

Hắn thề là cái chân trái đó mới đây vẫn còn rất khỏe!

Phó Kiêu đón lấy Tiểu Đường Cao, bé mèo luôn luôn sạch sẽ xinh xinh đẹp đẹp mà giờ đây trên người bẩn thỉu dơ dáy, bộ lông xoã tung và dính vết máu, đặc biệt là chân trái phía sau bị thương do vũ khí sắc bén chém ra, tuy không quá sâu nhưng khiến Phó Kiêu đau lòng cực kỳ.

– Phó tổng.

Gương mặt Đặng Huy hoảng loạn.

Gã nhìn thấy Phó tổng rồi lại nhìn con mèo trong lòng anh ta.

Hèn gì thấy nó hơi quen mắt, không ngờ nó là mèo của Phó tổng!

Phó Kiêu nhìn Phương Vân rơi nước mắt đầy mặt rồi chán ghét nhìn Đặng Huy, tối hôm qua thư ký Trương điều tra ra rất nhiều chuyện của gã, anh tiếp nhận Tinh Thần từ tay ông Phó, quản lý đầu tư cho công ty con vẫn là người cũ phụ trách, anh không muốn ông nội vừa đi thì động thủ với người cũ, cứ thế kéo mãi tới hiện tại nhưng anh không bao giờ ngờ được những thủ hạ của người cũ quản lý nội bộ công ty con lại rối ren đến mức này.

Anh nên chỉnh đốn lại mấy công ty con đó một chút, loại người như Đặng Huy mà ở Tinh Thần, quả thực là sỉ nhục Tinh Thần.

Anh cúi đầu nhìn về phía Phương Vân.

Phương Vân khẽ nói: "Phó tổng." Cô ở tập đoàn Tinh Thần, tất nhiên biết Phó Kiêu là một nhân vật lợi hại cỡ nào, cô có nằm mơ cũng không ngờ có cơ hội nói chuyện với anh.

Phó Kiêu gật gật đầu với cô, nói nhỏ: "Tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất chuyện này phát sinh ở Tinh Thần, tôi sẽ bồi thường cho cô một số tiền, sau đó tất cả mọi chuyện đều coi như chưa xảy ra, đương nhiên Đặng Huy sẽ do tôi xử lý. Thứ hai, tôi cung cấp cho cô một đội ngũ luật sư và tất cả chi phí tố tụng giúp cô khởi tố Đặng Huy. Cô không cần áp lực, lựa chọn cái nào cũng được."

Ánh mắt Phương Vân cảm động.

Phó tổng tin tưởng cô sao?

Phương Vân nhìn vẻ mặt gã kinh hoảng, đôi mắt dần dần kiên định lên: "Tôi chọn cái thứ hai."

Phó Kiêu hơi hơi gật gật đầu, sự khen ngợi thoáng lóe qua trong mắt.

Đặng Huy kinh hoảng nói: "Phó tổng không phải như vậy."

Trong giọng nói anh hơi chán ghét: "Có phải hay không thì lên toà án tất nhiên sẽ chứng thực được thôi."

Đặng Huy hồn xiêu phách lạc ngồi bệt trên sàn nhà, xong rồi gã xong rồi, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ không có chứng cứ, muốn khởi tố mình đâu có dễ như vậy.

Nếu đã xé rách mặt với Phó Kiêu.

Đặng Huy cũng không hề che giấu, mặt gã đầy máu quái gở nói với anh: "Nhưng Phó tổng này, mèo nhà anh cào thương tôi thì việc này phải nói thế nào? Tôi sẽ khởi tố mèo nhà anh cố ý công kích người khác."

Phó Duy không nhịn được nói thêm: "Anh, con mèo này quả thật phải dạy dỗ, dã tính quá mạnh."

Gương mặt Đặng Huy đầy máu không phải là giả.

Phó Kiêu lạnh lùng nói: "Ai nhìn thấy mèo nhà tôi công kích anh. Tiểu Đường Cao rất ngoan, nó bé vậy sao đánh thắng được anh? Anh đang nói giỡn sao? E là anh bị con mèo hoang khác cào rồi đổ vấy cho Tiểu Đường Cao thì có."

Tiểu Đường Cao phối hợp với lời Phó Kiêu nói, mở to đôi mắt xanh thẳm, phe phẩy cái đuôi, vô tội kêu meo một tiếng với mọi người.

Cậu đáng yêu như này, sao lại cào người ta chứ?

Mặt gã đỏ bừng lên nói: "Anh ỷ thế hiếp người."

Phó Kiêu đau lòng nhìn miệng vết thương của Tiểu Đường Cao, khóe miệng cong lên thành nụ cười châm biếm: "Anh cảm thấy đây là ỷ thế hiếp người? Được, ngày mai anh không cần đi làm nữa, bây giờ tôi thông báo cho anh biết, anh đã bị sa thải."

Phó Duy hít một hơi, công ty có chế độ điều lệ của công ty, tùy ý sa thải như thế không hay đâu, hắn nói với Phó Kiêu: "Anh làm thế sẽ tổn hại đến chế độ công ty, không hay đâu."

Phó Kiêu thản nhiên nhìn hắn: "Ở công ty tao chính là chế độ."

Toàn thân Phó Duy sốc, hắn hít sâu một hơi, vẫn kiên trì nói: "Chuyện còn chưa có chứng cứ, anh không thể tùy tiện đuổi nhân viên. Một khi mở đầu sẽ......"

Mắt Đặng Huy sáng lên mong đợi: "Đúng vậy, không thể như vậy."

Phó Kiêu nhìn Phó Duy đầy sâu xa nói: "Sao mày biết tao không có chứng cứ?"

Sắc mặt gã cứng đờ, không thể nào bọn họ không thể có chứng cứ.

Ngốc Xít giãy thoát khỏi người Phó Duy nhảy xuống dưới, thân thiết với Tiểu Hắc, hai con mèo thân mật tựa vào nhau liếm tới liếm lui.

Trong lúc vô tình chân Ngốc Xít dẫm chốt mở máy tính bản.

Video bị Tiểu Đường Cao bấm tạm dừng lại lần nữa bắt đầu, tiếng mèo kêu thê lương trong video vang lên.

Sắc mặt gã trắng nhợt, quỳ bò tới muốn đoạt lấy.

Nhưng Phó Duy đã giành trước một bước nhặt máy tính bản lên, nhìn gã làm chuyện tàn nhẫn với mấy con mèo trong video, lòng hắn ớn lạnh, trào lên một cơn ghê tởm.

Sao lại có người biến thái đến như vậy.

Phó Kiêu che lỗ tai Tiểu Đường Cao lại, lạnh lùng nói với Phó Duy: "Chứng cứ đấy được chưa? Không đủ thì chỗ tao còn rất nhiều."

Đặng Huy ngã trên sàn nhà giống như một bãi bùn lầy.

Đoàn luật sư của Phó Kiêu lợi hại đến cỡ nào, gã biết rất rõ, tội đã định gần như là ván đã đóng thuyền.

Gã biết mình xong rồi.

*

Chuyện được giải quyết hoàn mỹ, bé mèo được băng bó tốt vết thương, thậm chí còn kịp xem một tập phim drama "Tình yêu pha lê"

Trong phim truyền hình, vai ác tổng tài tàn nhẫn bắt người phản lại mình xây thành trụ xi măng vứt xuống biển sâu

Tiểu Đường Cao xem mà thổn thức day dứt mãi.

Nghe Phó Minh Minh nói, vai ác tổng tài phải trả cái giá khốc liệt vì bản thân làm những chuyện xấu đó.

Cho nên chuyện trái pháp luật thật sự không được làm.

Ngậm cá khô mà ông quản gia dành riêng cho cậu để tăng cường dinh dưỡng dưỡng thương, Tiểu Đường Cao chạy xuống sô pha đi vài bước, mới nhớ ra thiết lập chân trái phía sau bị thương, thiếu chút nữa quên mất.

Hoài nghi nhìn thoáng qua hai bên trái phải, Tiểu Đường Cao phát hiện không thấy một ai, mới yên lòng, nâng chân trái cột băng vải, dối trá khập khiễng nhảy đến thư phòng Phó Kiêu.

Cậu đúng là quá nhanh trí, làm bộ tổn thương rất sâu, kết quả anh không những không mắng cậu còn bảo phòng bếp cải thiện thức ăn.

Tiểu Đường Cao dào dạt đắc ý đi đến cửa thư phòng, đang chuẩn bị chui vào, bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện như có như không của Phó Kiêu trong thư phòng: "Đặng Huy", "Biển", "Xi măng".

Bỗng bé mèo giật mình, nhớ tới cảnh tượng trong phim truyền hình. Chẳng lẽ Phó Kiêu muốn đem Đặng Huy làm thành trụ xi măng, vứt chìm trong biển?

Cậu khóc hu hu nghĩ.

Trời ạ!!!

Đại Tất Thối!!!!

Anh không thể làm chuyện trái pháp luật!!!

Nếu anh bị bắt vào đó thì cá khô đến cuối đời của tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi không muốn đi nhà tù kiếm sống đâu!!!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top