Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29. Kiếp đi làm của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29. Kiếp đi làm của Tiểu Đường Cao.

Bên trong phòng quay.

Vẻ mặt Tô Trạch Ninh ngơ ngác bị đẩy mạnh vào phòng hoá trang.

Cậu còn chưa kịp nói gì, đã bị trợ lý Ngô kéo lại đây.

Trong phòng hóa trang, một nữ nhân viên trang điểm kẹp cây lược bên tai ấn cậu xuống ghế, vừa lau mặt cậu tới tới lui lui vừa không ngừng khen: "Da đẹp thật, mặt mũi cũng đẹp nữa chứ."

Một lúc sau, cậu đã được trang điểm xong, vẻ mặt cô nghiêm túc im lặng nhìn kỹ khuôn mặt Tô Trạch Ninh.

Tô Trạch Ninh khẩn trương nhìn cô.

Rất khó coi hả?

Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh vỗ đùi mình, lắc đầu say sưa với tài nghệ tỉ mỉ của bản thân nói: "Trời ạ, sao tôi vẽ ra được người hoàn mỹ vậy chứ."

Đây là đang khen cậu?

Mặt Tô Trạch Ninh từ từ ửng hồng lên.

Bên cạnh, một giọng nam trầm thấp cười khẽ vang lên.

Cậu quay đầu qua.

Rèm màu xanh đậm ở bên cạnh kéo ra, một người đàn ông anh tuấn phi phàm ngồi trên ghế, anh ta chỉ mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản nhưng lại có khí thế không nói nên lời, giống như anh ta hoàn toàn xứng đáng làm tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú, mà lúc này mắt anh ta vui vẻ nhìn nữ nhân viên: "Cô nói thế làm em trai nhà người ta ngại đấy."

Tô Trạch Ninh kích động đứng lên .........

Là Dung Hàng!!!!!!!!

Bá tổng đẹp trai trong "Tình yêu pha lê"!!!!!

Nam thần của cậu!!!!!!!!!!!

Nữ nhân viên trang điểm và Dung Hàng là người quen cũ, cô là chuyên gia trang điểm nửa độc quyền của Dung Hàng, nếu không phải quan hệ tốt với trợ lý Ngô thì cũng không giúp em trai hoá trang nhưng dáng vẻ em trai thẹn thùng lại đẹp không ngờ hợp với khẩu vị của cô.

Cô cười khẽ nói với Dung Hàng: "Xem ra lại là fan của ảnh đế Dung rồi."

Cậu kích động gật đầu nói: "Vương Tử Khiêm" – tên bá tổng trong "Tình yêu pha lê".

Dung Hàng cười cứng ngắc.

Cô gái phì cười. Dung Hàng ra mắt nhiều năm, chỉ có một bộ tác phẩm ra mắt duy nhất khó mở miệng là "Tình yêu pha lê" nhưng gần đây không biết đài truyền hình trúng gió hay gì mà ngày nào cũng chiếu.

Cũng may không biết sao bộ phim mới chiếu bị điều chỉnh thời gian vào đêm khuya, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một thiếu niên tóc đen mặc áo khoác da lạnh lùng đi đến, miễn cưỡng đưa một ly cà phê cho Dung Hàng.

Dung Hàng giới thiệu với cô: "Đây là trợ lý Tiểu Dịch mà tôi mới tuyển. Tiểu Dịch, đây là chị Dung."

Tô Trạch Ninh nhìn thiếu niên mặc áo khoác da.

Thiếu niên kia mới miễn cưỡng nói nhỏ: "Chào chị Dung."

Tô Trạch Ninh tò mò nhìn cậu ta.

Dưới mái tóc đen lẻ tẻ kiêu ngạo kia cũng có một đôi mắt xanh thẳm nhưng không hiểu sao ánh mắt đó có hơi khó chịu.

Dung Hàng hỏi Tô Trạch Ninh: "Em tên gì, là nghệ sĩ còn chưa ra mắt hả?"

Tô Trạch Ninh suy nghĩ về thân phận hiện tại, cậu cười cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu nói: "Em tên là Dịch Ninh, hôm nay mới nhận chức thực tập ở bộ phận trợ lý trong tổng bộ Tinh Thần."

Một tiếng loảng xoảng vang lên.

Chẳng biết tại sao, Tiểu Dịch vấp phải ghế dựa bên cạnh.

Anh ta nhíu mày lo lắng nói: "Sao thế? Không sao chứ?"

Tiểu Dịch cúi đầu, che dấu khiếp sợ trong mắt.

Dịch Ninh.........

Bộ phận trợ lý ở tổng bộ Tinh Thần.

Giấu đi sự khác thường trong mắt, Tiểu Dịch ngẩng đầu thờ ơ nói: "Bộ phận trợ lý ở tổng bộ? Là chỗ thư ký Trương của Phó tổng hả? Lợi hại lắm đó nha."

Tô Trạch Ninh gật gật đầu, chột dạ cười cười.

Đôi mắt Tiểu Dịch trầm xuống, nói với Dung Hàng: "Em phải đi xử lý một chuyện nên ra ngoài trước một chút." Nói xong, cậu ta cầm di động bỏ đi.

Tô Trạch Ninh nghi hoặc nhìn Tiểu Dịch.

Cứ cảm thấy cậu ta có chút khó hiểu lại nhìn quen mắt.

Ngoài cửa, Tiểu Dịch đi đến giữa thang lầu không người, bấm gọi một cuộc điện thoại, sau vài tiếng tít tít đầu kia nhận được.

Giọng nói Tiểu Dịch vui sướng khó kiềm nén: "Không cần cãi nhau với ông già nữa rồi."

– Bên Tinh Thần xuất hiện một người giống em.

– Đúng vậy, một người mạo danh tên em, mặc kệ cậu ta là ai, em không quan tâm mau giúp em trót lọt vụ này đi. Đợi lát nữa, em gửi ảnh cậu ta cho anh.

– Đi Tinh Thần? Em không đi đâu, em đến đó là vì anh Dung, hiện tại em đang ở bên cạnh anh ấy, vì sao em còn phải đi Tinh Thần? Trở về? Em không về đâu, vất vả lắm mới gần anh Dung, em tuyệt đối sẽ không về.

Nói xong, thiếu niên bốc đồng cúp điện thoại.

Tiểu Dịch kiềm chế kích động dưới lòng mình, khuôn mặt biểu lộ một nụ cười đẹp trai rồi trở lại phòng hoá trang nói với Tô Trạch Ninh: "Vẻ ngoài của cậu giống với một người bạn của tôi, có thể chụp một tấm với tôi không?"

Tô Trạch Ninh vừa ngẩng đầu lên, Tiểu Dịch đã khoác lên vai cậu, cầm di động chụp một tấm.

Màn hình di động tối đi........

Ảnh chụp gửi đi thành công.

Tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Thần.

Thư ký Trương hỏi Tiểu Lưu: "Hộ chiếu của Dịch Ninh, cậu đã xem qua chưa?"

Tiểu Lưu lắc đầu nói:"Lúc trước, Dịch Ninh đâu phải do tôi nhận."

Tay thư ký Trương sửa sang lại tài liệu ngưng lại, cau mày nói: "Thế sao cậu biết cậu ta là Dịch Ninh?"

Tiểu Lưu chỉ hướng về một vị trợ lý khác nói: "Không phải anh ta xác nhận rồi dẫn lên à?"

Trợ lý kia nghi hoặc ngẩng đầu: "Đâu có."

Hắn chưa từng thấy mặt Dịch Ninh bao giờ.

Thư ký Trương biến sắc, lúc này điện thoại vang lên, anh ta nhận cuộc gọi....

Giọng nói của người quen cũ ở đầu kia truyền đến: "Dịch Ninh mới gọi điện thoại, nó bảo tôi cám ơn anh, hôm nay nhận chức rất thuận lợi."

Thư ký Trương nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn cau mày nói: '"Dịch Ninh làm mất hộ chiếu hả? Sao ngày hôm qua anh không nói với tôi." Nếu không phải ngày hôm qua nhận được điện thoại người kia cam đoan hôm nay Dịch Ninh nhất định đến thì anh cũng sẽ không nghĩ đó là đương nhiên.

Anh trai cậu ta có mái tóc đen mắt xanh, cả nước có mấy người là con lai tóc đen mắt xanh đâu sao anh ta hoài nghi cho được.

Giọng người kia ngừng lại một chút: "Từ trước đến giờ, nó luôn sơ ý qua quýt thế đấy, có nói nó chuyện này mà tôi cũng đang nghĩ cách xử lý bổ sung cho nó."

Bên kia lại khẽ cười một tiếng: "Tôi nghĩ nó trở về lâu, mặc kệ hộ chiếu có mất hay không thì hai bên cũng nên gặp nhau. Nếu không thì thất lễ quá, thằng nhóc này sơ ý qua loa thì sau này còn phải dựa vào các cậu chăm sóc nhiều hơn."

Sau đó cúp điện thoại.

Thư ký Trương thở phào một cái.

Muốn mạng thật mà, lúc này tập đoàn Linh Đồng thăm hỏi trước thời hạn thật sự khiến cho anh ta sứt đầu mẻ trán, thiếu chút nữa phạm phải sai lầm.

Nhưng rốt cuộc là ai mang Dịch Ninh đi lên nhỉ?

*

Trong phòng biểu diễn.

Trợ lý Ngô nhỏ giọng dặn dò Tô Trạch Ninh: "Cậu cứ dựa theo MC nói mà làm." Tô Trạch Ninh thay cho một nhân vật nhỏ nên không có cảnh quay nào.

Cậu khẩn trương gật gật đầu.

Lúc này, ở cửa xôn xao huyên náo thì ra Phong Giai Minh đến đây.

Tô Trạch Ninh khiếp sợ nói: "Phong Giai Minh cũng tham gia."

Trợ lý Ngô tưởng cậu là fan cô ta, cười cười nói: "Đúng vậy, dù sao Dung Hàng cũng tới mà, đoàn đội khác cũng không thể quá kém." Giải trí chia làm hai tổ đỏ xanh, tiến hành đối chọi nếu đối chọi mà hai vị trí chủ đạo chênh lệch quá nhiều cũng không tốt.

Buổi ghi hình sắp bắt đầu, không biết do thời gian không kịp hay do mối quan hệ không tốt mà Dung Hàng và Phong Giai Minh không nói mấy câu với nhau.

Qúa trình quay bắt đầu.

Tô Trạch Ninh có chút căng thẳng, dường như phát hiện cậu hồi hộp, Dung Hàng cười cười với cậu ở góc độ mà cameras không quay tới.

Không hổ là nam thần!!!

Thời điểm chia tổ, Dung Hàng chọn cậu đến tổ xanh còn Phong Giai Minh mang tổ đỏ.

Tổ tiết mục sắp xếp thế lực hai tổ đội ngang nhau, Dung Hàng hơi hơi chiếm ưu thế một chút. Mà Tô Trạch Ninh biểu hiện bình thường.

Cuối cùng tới phần hỏi đáp tri thức, rút đoạn mẫu âm nhạc ngẫu nhiên, khuôn mặt Phong Giai Minh không nhịn được lộ ra nụ cười vui sướng.

Dù sao cô cũng tuyên bố với bên ngoài rằng mình là tài nữ âm nhạc, nếu lúc này biểu hiện tốt thì chắc chắn càng củng cố hình tượng.

Nhưng ai ngờ Dung Hàng thâm tàng bất lộ có bản lĩnh âm nhạc nhất định. Hai người vẫn ngang tài ngang sức, Phong Giai Minh cũng không giành được ưu thế nổi bật.

Khuôn mặt cô ta lộ rõ vài phần lo âu.

Chỉ có chính cô ta biết, phần này là do cô bảo tổ tiết mục đặc biệt thêm vào, nếu không cô tới tham gia show cũng vô nghĩa.

Câu hỏi cuối cùng, căn cứ vào giai điệu nghe được mà lựa chọn nhạc cụ diễn tấu.

Hậu trường đưa lên mấy nhạc cụ kỳ quái mà người bình thường chưa từng thấy qua.

Tô Trạch Ninh nhìn thoáng qua, nhẫn nại không tặc lưỡi, tổ tiết mục đúng là hiểm ác, tuy bốn bộ nhạc cụ khác nhau rất lớn về bề ngoài nhưng âm sắc lại tương tự và đều là nhạc cụ cực kỳ hiếm thấy.

Nên biết trên thế giới này có tới mấy vạn loại nhạc cụ, không ai bảo đảm mình đủ nhận thức về mỗi loại.

Ví dụ như nhạc cụ đàn tranh truyền thống của Áo ở giữa, loại này ở trong nước cực kỳ hiếm, rất nhiều người cả đời chưa từng nghe qua chớ nói chi là nhìn thấy.

Một âm thanh trong trẻo du dương như nước suối vang lên giữa sân khấu, lỗ tai Tô Trạch Ninh dựng thẳng lên, trong lòng lặng lẽ ngâm nga giai điệu.

Sau đó âm nhạc im bặt.

Trong mắt Dung Hàng và Phong Giai Minh chần chờ.

Tô Trạch Ninh định nhấn nút trả lời.

Phong Giai Minh thấy bên bọn họ có động tác, ngay lập tức nhấn nút trước.

Cậu chậm hơn một chút.

Phong Giai Minh đã trả lời trước.

Kỳ quái là cô ta không vội vàng trả lời mà nhìn phía dưới sân khấu, ánh mắt dừng ở một người.

Người kia lén lút dùng kịch bản che lấp một hình vẽ trong bốn loại nhạc cụ nhưng bởi vì liên quan đến góc nhìn nên chỉ có Tô Trạch Ninh nhìn thấy.

Cậu mở to hai mắt........

Phong Giai Minh đang gian dối?

Lúc này cô ta thở phào nhẹ nhõm, tự tin nói với MC: "Đàn dương cầm miền núi."

Khuôn mặt MC mỉm cười nói: "Đúng vậy, chúc mừng......."

– Không, không phải. Giọng nói thiếu niên trong ngần vang lên từ đội xanh.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía bên này

Người lên tiếng chính là thiếu niên tóc đen mắt xanh ở trong đội xanh.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Trạch Ninh không nhịn được lui về phía sau một bước, quá nhiều ánh mắt làm cho cậu khó có thể thích ứng.

Trong mắt Phong Giai Minh thoáng qua bực bội nhưng bề ngoài vẫn ôn hòa nói: "Làm sao vậy?"

Cậu nhìn nhìn bốn loại nhạc cụ giữa sân khấu, nhớ đến khoảng thời gian dùng âm nhạc làm bạn, cậu kiên định nói: "Không phải là đàn dương cầm miền núi."

Phong Giai Minh sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía người nọ ở dưới sân khấu, thấy ánh mắt đáp trả chắc chắn, lòng cô mới tự tin nói: "Chắc cậu lầm rồi, tôi chắc chắn đây là đàn dương cầm miền núi, âm thanh hai loại nhạc cụ có chút giống nhau, có phải cậu lầm rồi đúng không?"

MC cũng giảng hòa nói: "Đáp án chúng tôi cũng là đàn dương cầm miền núi."

Tô Trạch Ninh lắc lắc đầu nói: "Quả thật rất giống nhưng âm sắc hai loại vẫn có chút khác nhau rất nhỏ, một cái khác càng trong trẻo hơn."

Phong Giai Minh thấy MC công bố đáp án, không muốn dây dưa với cậu liền nói thẳng: "Đề nghị cậu trở về nghe ra sự khác nhau giữa hai loại nhạc cụ, tôi vẫn chắc chắn âm thanh vừa rồi là đàn dương cầm miền núi."

Thiếu niên tóc đen mắt xanh lại hành động vượt ngoài dự kiến của mọi người, đi lên rồi hai tay đè lên dây đàn nhạc cụ kỳ quái trong số đó, không chần chừ, không do dự.

Mười ngón nhấn trượt qua, giai điệu mượt mà trôi chảy không ngừng tuôn trào, đứng trước nhạc cụ, toàn thân thiếu niên như đang tỏa sáng, trên sân khấu ở đây, cậu chính là tiêu điểm duy nhất mà mọi người nhìn chăm chú.

Tất cả những người ở đây đều có chút nền tảng âm nhạc, một đoạn âm nhạc này chính là giai điệu vừa rồi, âm sắc cũng rất phù hợp.

MC vô cùng kinh ngạc, giai điệu vừa rồi thực sự được phát ngẫu nhiên từ thư viện âm nhạc nhưng thiếu niên đã đàn ra nó sau khi nghe xong, có phải là trùng hợp không?

Có lẽ là đến lượt thiếu niên trả lời nên mới biết đàn được đoạn này.

Nếu không ai có thể nghe một lần mà đàn ra được? Còn dùng nhạc cụ kỳ quái.

Hiển nhiên Phong Giai Minh cũng nghe ra nên sắc mặt trắng nhợt nhưng vẫn giữ vững bình tĩnh.

Sau khi cậu đàn xong hoàn toàn tự tin nói với mọi người: "Phải là Zither, loại nhạc cụ này đến từ Áo." Trong mắt thiếu niên vững tin không cho phép ai nghi ngờ.

Phong Giai Minh lại tiến lên một bước nói: "Âm thanh đàn dương cầm miền núi và Zither khác biệt nhỏ thế, sao cậu xác định đoạn âm nhạc kia mà cậu nghe chính là Zither? Đáp án viết chính là đàn dương cầm miền núi, mỗi một đáp án của tổ tiết mục là đáp án chuyên ngành do chuyên gia thẩm định, chẳng lẽ cậu biết rõ hơn các chuyên gia?"

Thiếu niên nhấp nhấp môi bổ sung một câu:" Nếu các người không tin, tôi có thể dùng đàn dương cầm miền núi đàn lại lần nữa, vậy các người có thể nghe ra khác nhau."

Cô ta cười lạnh nói: "Cậu là ai chứ? Vì sao chúng tôi phải lãng phí thời gian quý giá để nghe cậu đàn lần nữa?"

MC thở dài, cô rất tán thành tài năng rất tốt của thiếu niên nhưng tiết mục của bọn họ không phải trực tiếp mà phải trải qua hậu kỳ cắt nối biên tập, Phong Giai Minh là vị trí chủ đạo mà thiếu niên đắc tội với cô ta đến lúc đó không biết sẽ bị cắt thành ra sao nữa.

Thậm chí chỉ cần Phong Giai Minh kiên trì phần này cũng sẽ không xuất hiện trong tiết mục.

Vì tránh cho cục diện tiến thêm một bước chuyển biến xấu, MC đang muốn chấm dứt phần này.

Bỗng nhiên phía dưới sân khấu, một giọng nói vang lên.......

– Vậy cậu đàn lần nữa đi. Một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuất hiện.

Tô Trạch Ninh cúi đầu, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt xanh thẳm, là Phó Kiêu.

Những người khác thấy Phó Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng nhìn ảnh đế Dung Hàng dường như hiểu ra cái gì đó.

Cách đây không lâu vẫn có tin đồn rằng Dung Hàng không muốn gia hạn hợp đồng với Tinh Thần mà muốn thành lập studio riêng sau khi hết hạn hợp đồng, anh ta là nam diễn viên duy nhất của Tinh Thần thậm chí cả nước gần như cầm hết các giải thưởng lớn trong nước lẫn ngoài nước, tuyệt đối có giá trị khiến Phó tổng tự mình đi một chuyến.

Phó Kiêu nhìn thiếu niên phảng phất sáng lên trên sân khấu, không biết sao kích động mở miệng nói câu kia. Ở phương diện này, quả thật anh thưởng thức tài năng của cậu nhưng về phương diện khác anh cứ cảm giác thiếu niên nhìn hơi quen mắt, thật khó hiểu.

– Phó Kiêu......... Phong Giai Minh không nhịn được kêu lên.

Anh ta làm vậy thì đặt cô ở địa vị nào đây.

Phó Kiêu thản nhiên nhìn cô, trong lòng Phong Giai Minh lạnh lẽo, không dám nói gì nữa.

Từ sau tiệc tối đạo diễn Angus, cô cảm giác rõ thái độ Phó Kiêu đối với cô đã thay đổi, thái độ anh thay đổi trực tiếp nhất chính là thái độ thay đổi của thư ký Trương, mà thư ký Trương quản lý các loại tài nguyên của Tinh Thần đã không còn rộng mở với cô như lúc trước.

Phó Kiêu không nhìn thiếu niên trên sân khấu nữa: "Chứng minh cho chúng tôi xem cậu không sai đi."

Thiếu niên tóc đen mắt xanh gật gật đầu, khóe miệng vô thức cong lên cười, đi đến bên cạnh đàn dương cầm miền núi, tự tin nhìn phía dưới sân khấu........

Sau đó giai điệu du dương lưu loát phát ra.

Cùng với đoạn âm nhạc mới vừa rồi khác nhau rất lớn.

Chân tướng ra sao đã được miêu tả sinh động, thiếu niên đúng.

*

Sau khi chấm dứt ghi hình.

Tô Trạch Ninh vui vẻ chạy đến trước mặt Phó Kiêu, lòng tràn đầy vui mừng muốn được khích lệ.

Biểu hiện mới vừa rồi của cậu rất tốt đó.

Phó Kiêu lại cực kỳ lạnh nhạt nhìn cậu: "Dịch Ninh, nếu cậu đến đây thực tập thì phải tuân thủ quy định và nội quy của Tinh Thần. Đừng có lộn xộn như vừa rồi." Anh và Dịch Ninh mặc dù là người cùng thế hệ nhưng bởi vì thân thế đặc thù nên Dịch Ninh sống ở nước ngoài từ nhỏ, tuổi hai người kém nhau khá lớn, mặc dù là thế giao nhưng gần như chưa từng gặp mặt.

Nhưng vì sao hiện tại Dịch Ninh mới nhận chức, anh cũng biết.

Bị vây trong giao tình thế gia nên anh mới để cậu ta đến làm ở Tinh Thần nhưng không có nghĩa là để cậu ta không kiêng nể gì làm bậy.

Lòng Tô Trạch Ninh tràn đầy nhiệt tình bị một chậu nước đá rưới tắt......

Đúng rồi.

Bây giờ cậu là Dịch Ninh.

*

Tô Trạch Ninh ủ rũ đi theo Phó Kiêu về tới tầng cao nhất.

Phó Kiêu cũng không quay về văn phòng mà đi thẳng vào phòng họp bên cạnh văn phòng.

Đang là giờ nghỉ ngơi giữa trưa, đám trợ lý khác ở văn phòng đã đi ăn cơm.

Thư ký Trương giao một chồng những việc cần chú ý thật dày cho Tô Trạch Ninh nói: "Hộ chiếu không có thì cậu cũng không thể nhận chức. Đây là những việc mà trợ lý sinh hoạt nhận chức làm cho Phó tổng phải chú ý. Cậu mang về nhà nhớ kỹ, chờ khi hộ chiếu làm xong thì chính thức đi làm."

Tô Trạch Ninh nhìn xấp việc cần chú ý dày cui, quyết định sau này không bao giờ lấy thân phận Dịch Ninh xuất hiện nữa.

Nhớ kỹ bao nhiêu đó á, sao mà được chứ?

Huống chi thân phận Dịch Ninh không thể bị soi xét mãi.

Thư ký Trương điềm nhiên sai bảo trợ lý sinh hoạt tương lai: "Tôi và Phó tổng bàn bạc ở phòng họp, cậu mang hai ly nước đến đó cho tôi."

*

Tô Trạch Ninh dùng hai ly thủy tinh đựng nước ấm mang vào, cẩn thận đặt bên cạnh Phó Kiêu và thư ký Trương.

Cậu lén lút quan sát anh.

Người đàn ông làm việc nghiêm túc hơi hơi cau mày, cái cằm rắn rỏi, đường nét khuôn mặt sắc nét với lại lông mi dày cong vểnh lên, lúc anh đắm chìm trong công việc có một loại hấp dẫn đặc thù.

Tô Trạch Ninh không khỏi suy nghĩ miên man.

Đại Tất Thối thật sự rất tuấn tú nha.

Thư ký Trương không khách sáo nói thẳng với cậu: "Sao cậu lại mang nước ấm vào?"

Tô Trạch Ninh bối rối, nước ấm thì làm sao?

Thư ký Trương ngẩng đầu nghiêm khắc nói: "Nước mà Phó tổng uống là nước suối núi tinh khiết ở nhiệt độ khoảng 4 độ C, nó được đặt trong tủ đông nhiệt độ ổn định trong phòng trà. Mà tôi chỉ uống nước đá khi làm việc, đây là điều trong những việc cần chú ý mà tôi mới đưa cho cậu, là trợ lý sinh hoạt bên cạnh Phó tổng thì sao không nhớ được những người bên cạnh thích gì hả?"

Nhưng anh chỉ mới đưa cho tôi mà.

Với lại.........

Tôi không tin chuyện ma quỷ của anh đâu.

Thư ký Trương không biết.

Phó Kiêu ở nhà rõ ràng nước ấm độ nào chẳng uống.

Bị thư ký Trương phê bình ào ào, cậu cũng muốn phản bác nhưng người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cậu hít sâu một hơi nhẫn nại nói: "Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, sau này sẽ không xảy ra vấn đề này nữa."

Cậu cúi đầu nhìn Phó Kiêu.

Mà trong lòng gào thét. Có người đang ăn hiếp mèo nhà anh nè!!!!

Phó Kiêu nhìn khí thế trợ lý nhỏ ỉu xìu, không biết sao lại nhớ tới Tiểu Đường Cao đầy cảm xúc phong phú nhà mình, anh ngẩng đầu lên đối diện với thiếu niên, khóe mắt cậu ta còn chút trang điểm, có hơi ửng đỏ, đôi mắt hạnh xanh thẳm ngẩn người nhìn mình, sự quen thuộc khó hiểu khiến anh sửng sốt.

Đôi mắt cậu ta linh động thật.

Mặc dù anh và thư ký Trương có sở thích nhưng không hề kén chọn.

Mới vừa rồi, thư ký Trương chỉ mượn chuyện này để cho Dịch Ninh không được lơ là.

Nhưng mà......

Ánh mắt cậu ta nhìn anh.

Cứ làm cho anh không đành lòng trách móc nặng nề.

Cậu ta chưa bao giờ ăn khổ, trải qua buổi sáng nay chỉ sợ cực kỳ mệt mỏi, không bằng để cậu ta quay về nghỉ ngơi, dù sao dựa theo quy định công ty, cậu ta vẫn chưa thể nhận chức chính thức.

Tan tầm!!!

Tô Trạch Ninh nhẹ nhàng thở ra, không quay đầu lại cũng không hề lưu luyến rời đi.

Trong phòng nghỉ của Phó Kiêu.

Tô Trạch Ninh mệt mỏi rã rời co quắp ngã xuống giường Phó Kiêu.

Mệt quá đi.......

Một luồng ánh sáng xanh ôn hòa thoáng qua. Trong đống quần áo, bé mèo trắng như bị người ta chà đạp nằm ngửa giơ tứ chi lên trời, qua một lúc lâu, cái chân run run ngậm quần áo về chỗ cũ.

Buổi chiều, Tiểu Đường Cao vất vả kiếm được tiền từ show giải trí, xoay một vòng mới quyết định lén giấu ở góc phòng giữ quần áo.

Làm việc thật khó khăn mà tiền cũng khó kiếm.

Thở dài, bé mèo trắng đẩy cửa phòng nghỉ ra, đi ra ngoài.

Cậu thấy Phó Kiêu và thứ ký Trương còn đang nói chuyện với nhau trong phòng họp, uống ly nước còn bốc hơi nóng trên bàn.

Vì thế........

Bé mèo trắng kiêu ngạo tao nhã tiêu sái đi vào phòng họp.

Cả buổi sáng, Phó Kiêu không thấy Tiểu Đường Cao, ánh mắt ôn hòa rất nhiều để tài liệu ở một bên, vươn tay nói: "Tiểu Đường Cao lại đây."

Bé mèo trắng không thèm nhìn hành động của anh mà nhún thân nhảy lên bàn họp đi đến trước mặt thư ký Trương.

Bé mèo phe phẩy cái đuôi, vươn móng vuốt đẩy ly nước ấm tới cho anh ta.

Thư ký Trương vừa mừng vừa lo hỏi: "Tiểu Đường Cao muốn cho anh uống nước hả?"

Không phải anh nói anh không uống nước ấm à?

Vậy để tui xem rốt cuộc anh uống hay không uống.

Bé mèo nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập chờ mong nhìn thư ký Trương còn dối trá kêu ngọt ngào một tiếng meo.

Ngay lập tức, Thư ký Trương cầm ly nước, không chút do dự uống một hơi cạn sạch nói: "Sao Tiểu Đường Cao biết anh khát nước, ngoan quá, thật nghe lời."

Bây giờ anh đang uống cái gì đấy?

Cái đuôi bé mèo trắng đập thật mạnh trên bàn.

Kẻ lừa đảo!!!!!

Khóe miệng Phó Kiêu cong lên thành nụ cười, trêu chọc thư ký Trương: "Không phải anh không uống nước ấm sao?"

Thư ký Trương nhíu mày: "Dịch Ninh sao mà so được với Tiểu Đường Cao."

Bé mèo dựng thẳng cái đuôi lên, cười lạnh xoay lưng chìa mông với anh ta.

Hừ!!! Con người thế đấy!!!

Thư ký Trương không hiểu gì hết.

Anh có làm gì đâu, Tiểu Đường Cao sao thế nhỉ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top