Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31. Buổi thử vai của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31. Buổi thử vai của Tiểu Đường Cao.

Phó Kiêu đau đầu, xoa nhẹ trán.

Đùa gì thế.

Anh không định trả lại Tiểu Đường Cao đâu.

Giờ nó là mèo của anh rồi.

Làm thế nào để ứng phó với ông nội đúng là một vấn đề.

Phó Kiêu cúi đầu trầm tư, có nên mua một con mèo khác cho ông nội không nhỉ?

Lập tức anh nhìn Tiểu Đường Cao đang túm lấy cái đuôi ở trên bàn, lắc lắc đầu.

Lần trước, anh chỉ mới vuốt ve mèo con bên ngoài mà nó đã tức giận xìa mông với anh cả ngày.

Nếu anh mang về một con mèo sợ là sẽ chọc giận Tiểu Đường Cao chúa ghen rời nhà trốn đi mất.

Huống chi giữa bé mèo và ông nội có thêm một loại duyên phận và ràng buộc, không phải con mèo nào cũng thay thế được.

Chuyện sau này thì để sau này bàn.

Ông nội cũng không thể đến cướp mèo anh đi, anh không trả về thì chắc ông cũng không gây khó dễ gì cho anh.

Phó Kiêu không chút áy náy hạ quyết tâm, ở một góc khác bên kia Thái Bình Dương, ông nội Phó chẳng hay biết vì mình nhờ vả không đúng người mà mèo đã không còn thuộc về mình.

*

Ngày hôm sau, Tiểu Đường Cao ngồi xổm giữa một đàn mèo đang liếm lông như thường lệ ở trong sân nhỏ.

Kể từ khi cậu hung hăng cào Đặng Huy thì địa vị trong đàn mèo đề cao rõ rệt, đám mèo bắt đầu tán thành cậu từ trong nội tâm. Cũng rất tự hào Tiểu Đường Cao là đại ca bọn nó.

Đàn mèo dần dần lớn mạnh lên.

Ở một góc sân.

Mèo Mướp cái dẫn theo ba bé mèo con chơi đùa.

Chúng chỉ mới lớn bằng bàn tay, rất thích Tiểu Đường Cao, có đứa thứ ba trắng tuyền vô cùng hiếu kỳ, đi đường còn run rẩy nhưng bướng bỉnh bò lên người Tiểu Đường Cao, dùng chân giẫm giẫm trên thân cậu.

Tiểu Đường Cao cẩn thận ngậm bé mèo con xuống khỏi thân mình, đôi mắt xanh nghiêm túc nhìn nó chằm chằm nói: "Anh là đại ca của các em, không được tùy tiện bò lên."

Con ngươi bé mèo sáng lấp lánh nhìn cậu, sau đó vui vẻ meo một tiếng, bám riết không tha bò lên.

Haizz!!!!!!!!!!!

Tiểu Đường Cao nhức đầu buông bỏ.

Mèo con bé xíu vậy thì đâu nói lý được.

Chỉ lát sau, trên thân Tiểu Đường Cao uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân có ba mèo con bò tới bò lui.

Toàn thân cậu cứng ngắc, động cũng không dám động để mặc cho ba mèo con giẫm tới giẫm lui , cậu quay đầu nhìn chung quanh thấy hai con mèo là Tiểu Hắc và Ngốc Xít không coi ai ra gì cứ liếm tới liếm lui với nhau.

Tiểu Đường Cao không nhịn được đảo mắt.

Hai con mèo trưởng thành còn bám dính lấy nhau vậy mà được à?

– Tiểu Đường Cao.

Phó Kiêu cầm một nơ bướm đi ra, thấy Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn ngồi xổm giữa sân, tùy ý để ba mèo con đạp tới đạp lui, có hơi đau lòng.

Mèo nhà anh cho tới bây giờ toàn giẫm mèo khác chứ có khi nào bị mèo khác giẫm lên.

Mèo con cũng không được, không biết nặng nhẹ lỡ kéo đau lông Tiểu Đường Cao thì sao?

Nhấc ba mèo con đặt xuống đất.

Mũi bé mèo trắng ngửi ngửi tay Phó Kiêu, có vẻ nhận ra anh, ngạc nhiên ngẩng đầu run run đi qua chỗ anh.

Phó Kiêu vẫn chưa quên lần trước.

Anh nghiêng đầu, quả nhiên bé mèo nhà mình vô cùng bình tĩnh cao quý ngay ngắn ngồi ở đó nhưng đôi mắt bảo thạch vẫn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.

Cái đuôi xoã tung ở phía sau đập đập mặt đất một chút.

Phó Kiêu nhịn xuống kích động muốn nhếch khóe miệng lên, không hề liếc mắt nhìn mèo con mà vòng qua đến bên cạnh Tiểu Đường Cao ôm lấy nó.

Bé mèo như kẹo bông đường cảm thấy mỹ mãn mềm oặt nằm nhoài trong lòng anh, ngạo kiều meo một tiếng.

Thế này còn được.

Trong tay Phó Kiêu cầm lấy nơ bướm được khảm ngọc bích hướng tới cái cổ lông trắng dày uy phong như sư tử của Tiểu Đường Cao.

Cậu tò mò nhìn nơ bướm trong tay anh.

Từ sau lần tiệc tối trước, ông quản gia làm một ít nơ bướm đủ loại màu sắc tiện cho anh mang cậu đi tham dự các loại tiệc tối.

Phó Kiêu muốn dẫn cậu đi đâu à?

Anh mở nơ bướm ra.

Tiểu Đường Cao phối hợp vươn cổ qua.

Ngón tay thon dài gắn nơ bướm lên: "Mang nhóc đi tới chỗ đạo diễn Angus thử vai."

Đôi mắt Tiểu Đường Cao lập tức sáng lên.

Đạo diễn Angus.

Cá béo kia á?

Mình bán đứng nhan sắc đổi về được một buổi thử vai hả?

Phó Kiêu thấy đôi mắt Tiểu Đường Cao sáng long lanh lóng lánh.

Bật cười, vươn tay gõ gõ đầu bé mèo nói: "Phim trường không thoải mái như nhóc nghĩ đâu, đến lúc đó đừng có về khóc nhè đấy."

– Meo.

Tiểu Đường Cao dùng chân gẩy nơ bướm phía trước, cái đuôi nhếch lên, ngẩng đầu lên kiêu ngạo kêu một tiếng.

Cậu không thế đâu.

Phó Kiêu lắc đầu.

Tiếp đó anh sửng sốt, ý thức được Tiểu Đường Cao rất thông minh dường như dần dần quen trao đổi với nó, đến bây giờ đối thoại với nó anh đã không còn kinh ngạc.

Nhưng đây là sao chứ.

Tay Phó Kiêu dịu dàng đặt lên đầu bé mèo.

Tiểu Đường Cao nhắm mắt lại, hạnh phúc cọ cọ tay anh, miệng phát ra tiếng gừ gừ sung sướng.

Chỉ vậy cũng đủ rồi

Ở cửa, tài xế đã chuẩn bị tốt.

Anh đang chuẩn bị ôm Tiểu Đường Cao lên xe.

Bỗng nhiên điện thoại của thư ký Trương gọi lại đây, trong điện thoại, công ty có việc khẩn cấp phải xử lý.

Phó Kiêu cau mày cúp điện thoại, do dự nhìn Tiểu Đường Cao.

Nếu mang Tiểu Đường Cao đi thử vai thì bên công ty không kịp rồi

Bé mèo nghe thấy ủi ủi Phó Kiêu.

Công tác làm trọng, kiếm thật nhiều cá khô bé hơn nè.

Sự vui vẻ thoáng qua đôi mắt anh, gãi gãi cằm Tiểu Đường Cao, hôm nay anh đưa ra một quyết định mà sau đó hối hận vô cùng, vì đã để quản gia mang Tiểu Đường Cao đi thử vai.

Phó Kiêu đi rồi, Tiểu Đường Cao nhìn đám mèo lớn ăn nhiều khắp sân, thở dài.

Tuy rằng mỗi lần Ngốc Xít kéo đồ ăn và đồ hộp mèo trong nhà ra nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Đàn mèo ăn rất nhiều.

Đặc biệt là Cam Béo.

Sau khi đói gầy một vòng, nó đã quay trở lại.

Lúc này nó gần như thề muốn ăn bù hết tất cả những gì đã bỏ sót trước kia.

Mỗi lần nó ăn sạch sẽ, Tiểu Đường Cao cũng hoài nghi thật sự nó chui ra được không?

Đương nhiên, lần nào nó cũng giống như biểu diễn ma thuật tự đẩy mình ra.

Thân là đại ca, áp lực thật sự rất lớn, mỗi ngày cậu phải đi xuống dưới nhà kho xem đồ ăn mèo còn bao nhiêu, trong lòng âm thầm tính toán còn dùng được bao lâu, lúc làm người cậu chưa bao giờ lo lắng vì chuyện này.

Có trời mới biết vì sao cậu là một con mèo còn phải nghĩ mấy chuyện này, quả thực muốn mèo hói đầu mà.

Với lại, không biết sao đã qua nhiều ngày mà Phó Minh Minh không tới, đồ ăn mèo đã cạn đáy rồi.

Chờ cậu kiếm được khoản tiền từ cá Angus thì cậu phải đem tiền đổi thành đồ ăn mèo như nào đây?

Nhìn đàn mèo sung sướng chơi đùa ở phía sau, Tiểu Đường Cao nằm bẹp trên mặt đất, ưu sầu lắc lắc đầu xù bông.

Haizz, đúng là kẻ ở trên cao luôn cô độc.

Phiền não của đại ca, ai có thể hiểu?

– Tiểu Đường Cao.

Giọng nữ quen thuộc, tràn ngập sức sống vang lên ở cửa.

Tiểu Đường Cao vụt đứng lên, bốn cái chân phi ra cửa.....

Đồ ăn mèo đến rồi.

Không, là Phó Minh Minh đến đây.

Tiểu Đường Cao vui sướng ngồi xổm bên cạnh cô, cái đuôi xoã tung không ngừng phe phẩy, đôi mắt ngọc bích tràn ngập chờ mong.

Đồ ăn mèo đâu?

Đồ ăn vặt đâu?

Cá khô bé đâu?

Sao cái gì cũng không có vậy.

Phó Minh Minh được chào đón mà kinh hãi nhìn Tiểu Đường Cao, khoảng thời gian qua cô không tới mà sao nó nhiệt tình vậy. Mà miễn nói về lúc đó đi, sau khi cô gặp chú họ, tuyệt nhiên không dám đến nữa.

Lúc này thấy chú họ ngồi xe ở ngoài cửa đi rồi, cô mới dám lái xe đi vào.

Sau khi xác nhận chắc chắn dưới chân Phó Minh Minh không có gì.

Tiểu Đường Cao vô cùng lãnh cảm thực dụng tránh đi.

– Tiểu thư Minh Minh đến đấy à.

Quản gia chuẩn bị mang Tiểu Đường Cao ra ngoài đến buổi thử vai, ông nói lời xin lỗi: "Đáng tiếc hôm nay tôi phải mang Tiểu Đường Cao đi thử vai rồi, thiếu gia cũng đi ra ngoài rồi."

– Không sao đâu.

Nghe thấy Phó Kiêu đi rồi, Phó Minh Minh thở phào, cô mở cốp xe rồi nói với quản gia: "Đây là đồ ăn mèo."

Bởi vì rất lâu không đến nên các đại gia người xem gửi đồ ăn mèo và quà tích thưởng đổi thành tích lũy đồ ăn thật nhiều cho Tiểu Đường Cao, nếu cô không đưa lại đây thì cái ổ nhỏ sắp nhét đầy rồi.

Lỗ tai Tiểu Đường Cao run lên, ngay lập tức xoay người đổi thành khuôn mặt tươi cười dối trá cọ đến cọ đi dưới chân Phó Minh Minh.

Cô mừng rỡ ôm lấy bé mèo.

Dĩ vãng, hiếm khi bé mèo ngoan ngoãn để cho cô ôm vào lòng, cái đuôi còn vòng quanh tay cô phẩy tới phẩy lui.

Quản gia thấy thế cười nói: "Tiểu Đường Cao cũng nhớ tiểu thư Minh Minh đó."

Phó Minh Minh cảm động muốn khóc lên: "Tôi cũng nhớ Tiểu Đường Cao." Bé mèo nặng lên không ít hình như béo hơn rồi, thịt ơi là thịt, xúc cảm xoa véo tuyệt thật.

Cô ôm Tiểu Đường Cao vào lòng, không nhịn được hôn đầu nhỏ bé mèo.

Nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, nội tâm bé mèo rối rắm do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn từ chối bán đứng nhan sắc vì đồ ăn, đệm thịt hồng nhạt đè lại khuôn mặt dựa sát vào kia, không chút do dự quay đầu sang hương khác.

Cậu là một con mèo có điểm mấu chốt.

Bị từ chối, Phó Minh Minh cũng không tức giận, cô hỏi quản gia: "Tiểu Đường Cao muốn đi thử vai ở đâu thế?"

Quản gia cẩn thận nghĩ nghĩ rồi nói: "Hình như là phim điện ảnh của đạo diễn Angus."

Đôi mắt cô sáng lên: "Đạo diễn Angus của "Như ca" sao?" Gần đây Tinh Thần có hợp tác với đạo diễn Angus về "Như ca", nó là một truyền thuyết nổi danh nhất của nước mình ở trên quốc tế, tựa như Aladin trong "Aladin và cây đèn thần", Moana trong "Công chúa biển cả". Kể về câu chuyện xưa của một vị ca sĩ huyền thoại cổ đại đi du lịch về phía tây, trong câu chuyện nhân vật chính có một con mèo, đồng hành cùng nhân vật chính trong suốt quãng đường, thậm chí một số học giả còn cho rằng đây là biểu tượng của thần trong câu chuyện.

Là fan của đạo diễn Angus, Phó Minh Minh đương nhiên biết rất rõ.

Quản gia gật gật đầu: "Hình như là cái tên đó."

Phó Minh Minh kích động cầm tay ông quản gia: "Để tôi mang Tiểu Đường Cao đi cho, hôm nay tôi chạy xe, cũng rảnh rỗi cứ để tôi đi đi."

Ông quản gia hơi do dự, hai hôm nay chính là ngày tổng vệ sinh biệt thự, sẽ vô cùng bận rộn.

Đôi mắt cô tràn ngập chờ mong.

Ông quản gia nhìn Tiểu Đường Cao ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, cười cười nói: "Được."

*

Nói là thử vai chứ thật ra Tiểu Đường Cao đã ôm chắc đùi Angus, được miễn thử vai từ lâu còn cho hẳn vào tổ.

Hôm nay là tới chụp ảnh hóa trang trong phim.

Bởi trực tiếp làm việc nên đạo diễn Angus có mặt ngay tại hiện trường quay chụp.

– Cậu là đầu gỗ hả?

– Đau lòng, đau lòng đấy, cậu có biết là ý gì không?

– Cậu cảm thấy tôi buồn cười lắm à?

– Không phải? Vậy sao cậu còn làm vẻ như cười mà không ra cười, mà khóc cũng không ra khóc hả?

– Cái gì, cậu khẩn trương? Không phải người nên khẩn trương là tôi sao, bởi vì thanh danh của tôi sẽ vỡ nát trên tay cậu đó.

Ở phim trường, đạo diễn Angus được mệnh danh bạo chúa đứng ở nơi đó, toàn bộ trường quay ngoài giọng nói gắt gỏng của anh ta ra đều im lặng đáng sợ.

Là idol luôn luôn dùng hành động xuất chúng nổi danh, diễn viên trẻ nơm nớp lo sợ, cậu ta cảm thấy đến cả thở thôi cũng sai nốt.

Lúc này, Phó Minh Minh đi theo người điều hành vào trường quay.

Tiểu Đường Cao vô cùng xinh xắn nhảy xuống khỏi người cô, ngay lập tức chạy đến chỗ đạo diễn Angus, một đôi đồng tử đẹp đẽ nhìn chằm chằm anh ta.

Đạo diễn Angus vừa bất ngờ vừa vui vẻ, ôm bé mèo vào lòng nói: "Tiểu Đường Cao còn nhớ anh à."

Một tay nâng Tiểu Đường Cao lên còn tay kia xoa nhẹ.

Kỹ năng vuốt mèo của ông thật sự rất nát, Tiểu Đường Cao không thích tý nào, nếu anh ta cứ vuốt mèo như thế thì Tiểu Đường Cao cũng không làm lạ vì sao đám mèo sẽ không thích anh ta.

Thế nhưng Tiểu Đường Cao đi cửa sau vào tổ nên vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, không chỉ cọ đến cọ đi trên người đạo diễn mà miệng còn giả dối phát ra tiếng kêu gừ gừ chỉ khi vui vẻ mới phát ra, cảm giác dỗ Angus vô cùng thành tựu.

Tiểu Đường Cao vẫn tiếp tục dỗ khiến tâm trạng Angus tốt lên không ít, anh ta tức giận nói với idol như đầu gỗ: "Cậu xuống trước đi để Tiểu Đường Cao lên trước."

Idol thở phào, chạy xuống giống như lửa đốt sau mông.

Làm một con mèo, Tiểu Đường Cao không cần hóa trang, tối nào cậu cũng ngậm lược nhỏ để Phó Kiêu chải lông cho cậu nên bộ lông ngay ngắn, người hoá trang vừa chải lông cho bé mèo vừa hâm mộ nói: "Bộ lông Tiểu Đường Cao tốt ghê, thật nhiều nếu tóc tôi cũng nhiều như vậy thì tốt rồi."

Sau khi chải lông xong, bé mèo đứng phía trước camera, thờ ơ phe phẩy cái đuôi.

Phó Minh Minh không lo lắng chút nào, cô thường xuyên chụp ảnh cho Tiểu Đường Cao nên biết bé mèo cảm giác khá mạnh về kẻ trộm.

Nói thế nào nhỉ........

Đại khái là mặc kệ trạng thái trước khi chụp ảnh là cái vẻ gì nhưng ngay lập tức Tiểu Đường Cao có thể điều chỉnh trạng thái đến hoàn mỹ.

– 3.

– 2.

– 1.

– Rắc.

Tiểu Đường Cao ngẩng đầu, nghiêng đầu, lỗ tai dần dần khẽ nhúc nhích, đôi mắt hạnh hỗn hợp xanh vàng ngập nước nhìn ống kính.

– Hoàn mỹ.

– Đẹp lắm.

– Lại thêm một tấm nào.

Angus nhìn ảnh chụp hết sức hài lòng, anh ta quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với cậu idol: "Ngay cả mèo còn giỏi hơn cậu, thấy thế nào? Ngày thử vai dùng hết tài nghệ biểu diễn của cậu ra chứ nhỉ?"

Idol gần như muốn khóc lên.....

Tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, mỗi một lần trước ống kính, bé mèo đều điều chỉnh trạng thái mình đến tốt nhất.

Nhiếp ảnh gia càng chụp càng ra sức, tư thế cũng càng ngày càng kỳ quái.

Đến tấm cuối cùng, anh ta gần như đã dán sát mặt đất, ống kính lại quay lên mặt Tiểu Đường Cao.

Tâm lý bé mèo vững vàng không hề gợn sóng.

Rắc rắc.......

Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia hưng phấn vỗ vỗ bắp đùi mình.

Bức ảnh này tuyệt đối đỉnh nhất.

Mọi người khi nhìn thấy hình ảnh giữa ống kính không khỏi há to miệng.

Giữa ảnh chụp, là đồng tử mèo.

Đồng tử được mở to đến mức cực điểm, bức ảnh tràn ngập màu xanh lam và vàng nhạt xếp lớp, màu sắc huyền bí lại sâu thẳm khiến người ta nhìn qua không thể không bị nó thu hút, trong đó như chứa đầy toàn bộ vũ trụ rồi lại như chẳng có gì cả.

Giống như thần quan sát thế giới này, thương hại rồi lại lạnh lùng.

Mà chủ nhân đôi mắt này.

Tiểu Đường Cao ngáp một cái, chân vỗ vỗ miệng thuận tiện liếm liếm móng vuốt, nằm nhoài trên mặt đất lăn một vòng.

Mệt mỏi quá!!!!!!

Tiền thật khó kiếm!!!

Đạo diễn Angus hưng phấn kích động nói: "Nhất định phải lấy bức ảnh làm áp-phích."

Lập tức anh ta vẫn chưa hết giận nói với idol: "Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau học tập đi chứ. Sao cậu lại có nhiều bức ảnh mà không dùng được tấm nào hết vậy hả? Cậu muốn dùng cách này để tôi tức chết sao?"

Idol khóc không ra nước mắt nhìn Tiểu Đường Cao.

Bảo cậu ta học hỏi thế nào đây.

Tác giả: Có CP phụ trong sáng: Tiểu Hắc X Ngốc Xít. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top