Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34. Tiểu Đường Cao bị xét nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34. Tiểu Đường Cao bị xét nhà.

Xế chiều hôm nay, Tiểu Đường Cao cần đến đoàn phim, tuy còn chưa tới phần diễn nhưng đạo diễn Angus muốn cho bé mèo thích ứng hoàn cảnh ồn ào ở trường quay trước cộng thêm sắp tới đoàn phim sẽ quay ở trong studio.

Mà nơi đó cách trụ sở Tinh Thần không xa cho nên Phó Kiêu dứt khoát đưa Tiểu Đường Cao vào công ty, buổi chiều anh sẽ bảo trợ lý cá nhân mang bé mèo qua.

Chờ qua mấy ngày nữa quản gia hết bận chuyện trong nhà thì sẽ để ông mang Tiểu Đường Cao đi trường quay, như vậy anh cũng yên tâm.

Lại đi vào tòa nhà Tinh Thần, bởi vì thang máy dành riêng cho Phó Kiêu đang ở tu sửa nên lần này anh mang Tiểu Đường Cao đi ra đại sảnh.

Phó Kiêu vừa vào trong đại sảnh, không nói quá chút nào, trong nháy mắt đại sảnh im lặng vài giây rồi mới từ từ trở lại ồn ào.

Ở giữa lầu một đại sảnh bày tấm poster nửa người của Dung Hàng.

Giữa tấm poster là một Dung Hàng anh tuấn đẹp trai khiến đôi mắt to tròn của Tiểu Đường Cao sáng quắc lên khi lần đầu tiên nhìn thấy.

Đây chính là bản giới hạn đó!!!

Mấy ngày nay ở nhà, Tiểu Đường Cao len lén sử dụng máy tính bản ở thư phòng Phó Kiêu.

Cậu đã có hòm thư riêng, tài khoản trò chơi riêng thậm chí cậu còn là một thành viên trong hội fan của nam thần

Khi tấm poster giới hạn được tung ra, ngay tức thì bùng nổ trong giới fan và nó vô giá vì còn chưa chính thức bán ra.

Nếu không phải đang ở tập đoàn Tinh Thần thì Tiểu Đường Cao tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Nếu trong nhà Phó Kiêu cũng có tấm poster này của nam thần thì nhất định mỗi ngày cậu sẽ ôm nó ngủ.

Nghĩ vậy nên Tiểu Đường Cao không nhịn được nhảy xuống khỏi lòng anh, cọ tới cọ lui lên tấm poster đó.

Mãi đến khi cậu kịp phản ứng lại thì bỗng thấy không ổn........

Hình như Phó Kiêu còn đang ở phía sau.

Cậu cứng đờ quay đầu lại, anh vẫn đang ở đằng sau, khóe miệng hơi hơi cong lên và nhìn cậu chằm chằm.

Toi rồi!!!!!

Trong lòng Tiểu Đường Cao chỉ có một ý nghĩ.

Chẳng biết tại sao cậu có cảm giác bị bắt tại chỗ.

Ngay lập tức cậu xoay người, chột dạ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Phó Kiêu, vòng quanh dưới chân anh, đầu nhung cọ cọ điên cuồng.

Nhưng Phó Kiêu hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi tới thang máy.

Tiểu Đường Cao lấy lòng đi theo phía sau Phó Kiêu, chỉ có một ý nghĩ.

Tất cả là tại sắc đẹp nam thần hại người!!!!!!!!

Cho tới trưa, Tiểu Đường Cao vẫn thảo mai lấy lòng đi theo phía sau anh, dỗ cho anh vui sướng ngạo nghễ, cuối cùng mới từ bi để cậu bò lên đầu gối, một lần nữa đạt được cưng chiều của Phó tổng.

Nhưng đến chiều, Tiểu Đường Cao đắc ý vênh váo quên mất chuyện Phó Kiêu sẽ đến đón cậu về nhà.

Đợi đến khi anh chạy đến đoàn phim đón cậu.

Thì Tiểu Đường Cao vẫn còn ung dung nằm trên đùi Dung Hàng, đôi mắt anh ta vui vẻ gãi gãi cằm cậu, một tay xoa cái bụng cậu như chơi trò chơi.

Miệng cậu kêu gừ gừ thoải mái, bốn cái chân nhung nhung cầm lấy tay Dung Hàng không buông.

Mối quan hệ một người một mèo vô cùng thân mật.

Khi cậu đang xoay đầu thì thấy Phó tổng mặc tây trang đen, không biết đã đến bao lâu, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cậu.

Theo đương sự mèo nhớ lại trường hợp đó thật xấu hổ.

*

Tiểu Đường Cao ỉu xìu theo sát Phó Kiêu về đến nhà.

Khác với buổi sáng, ở trên đường Phó Kiêu rất yên lặng, đôi mắt sâu thẳm như biển không nhìn ra cảm xúc.

Khiến lòng cậu nơm nớp không yên.

Sao mà yên tâm được?

Buổi sáng đi cọ poster mà tình huống buổi chiều càng nghiêm trọng hơn.

Kiểu kín đáo mà không vạch trần làm cho cậu càng sợ hãi.

Mà ở nhà.

Nhân viên công tác sửa chữa thiết bị internet đã đến đây. Quản gia ở bên cạnh bọn họ cùng kiểm tra.

Nhưng Tiểu Đường Cao căn bản không lo lắng quan tâm đến bọn họ.

Nhân viên công tác nói xin lỗi với quản gia: "Theo lý thì thiết bị của chúng tôi không nên xuất hiện vấn đề, nửa năm trước kiểm tra không hề có lỗi gì cả."

Ông nhìn Phó Kiêu và Tiểu Đường Cao cảm thấy không ổn cho lắm, ông nói với nhân viên công tác: "Không sao, vấn đề cũng không nghiêm trọng quá, tìm ra được nguyên nhân thì tốt rồi."

Nói xong nghi hoặc nhìn về phía cậu và anh.

Kiêu thiếu gia sao ấy nhỉ?

Mỗi một tầng có rất nhiều hộp thiết bị internet, đều đặt ở nơi bí mật, bình thường có rất ít người sẽ mở ra.

Nhân viên công tác ngồi xổm xuống đang mở ra hộp sắt thiết bị.

Lộp bộp một tiếng.

Hộp thiết bị mở ra.

Một đống đồ vật rơi ra khỏi hộp, trong đó có một cái lăn tới dưới chân Phó Kiêu.

Tiểu Đường Cao tinh mắt nhìn thấy, sắc mặt thay đổi nhảy lên trước người anh.

Nhưng cậu đã chậm vài bước.

Phó Kiêu xoay người nhặt nó lên, nhíu mày lấy cá khô ra khỏi túi nhựa bịt kín, để bên mũi ngửi ngửi.

Ồ, ngửi thôi cũng thấy mặn mặn, có lẽ vẫn còn mới lắm.

Anh cười như không để cá khô dưới miệng Tiểu Đường Cao.

Bé mèo trắng ngửi thấy mùi hương cá khô, nuốt nuốt nước miếng không thèm nhìn tiêu sái tránh sang bên cạnh.

Ở tình huống này mà dám nhận sao?

Quả thực, Tiểu Đường Cao phải like cho hành vi nhạy bén này của mình một cái, ai ngờ cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phó Kiêu cúi đầu nhìn mình, ánh mắt kia giống như nhìn thấu tất cả.

Không, Phó Kiêu không có khả năng phát hiện ra.

Có cá khô thì sao chứ, ai chứng minh được nó liên quan đến mình nào.

Tiểu Đường Cao hạ quyết tâm điềm nhiên nhảy lên ghế số pha.

– Một túi, hai túi.

Phó Kiêu đến bên cạnh hộp thiết bị, đếm túi cá rơi từ bên trong ra: "Năm túi."

Nhân viên công tác không nhịn được tặc lưỡi nói: '"Hộp nhỏ vậy mà nhét nhiều túi thế, hèn chi tín hiệu không tốt."

Cậu ngồi xổm trên ghế sô pha liếm chân, đôi mắt to tròn màu xanh thẳm nhìn đồng hồ quả lắc bên cạnh không chớp mắt, giống như bên kia không hề liên quan chút gì đến mình.

Anh nhìn mấy sợi lông màu trắng bên trong hộp rồi nhìn thoáng qua bụng nhỏ hơi lộ ra của bé mèo đang liếm chân, khẽ cười một tiếng nói sâu xa với nhân viên công tác: "Phiền anh kiểm tra tất cả thiết bị các phòng một chút, cám ơn."

Tiểu Đường Cao dỏng tai nhọn lên nghe lén, toàn thân cứng ngắc không dám tin nhìn Phó Kiêu.

Tất cả các hộp....

Thế chẳng phải.....

Cậu ỉu xìu nằm ưỡn ra, bốn cái chân hướng lên trời.

Phó Kiêu ác vậy thì nhất định là vì chuyện buổi chiều.

Hu hu hu, cá khô của mình.

Ông quản gia nhìn thấy tất cả bất đắc dĩ lắc đầu.

Vốn đang định giấu cho bé mèo mà không ngờ bị Kiêu thiếu gia bắt được.

Vậy thì ông cũng không giúp được gì rồi.

Bé mèo chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Tiểu Đường Cao chịu khổ xét nhà, nằm ngửa buồn thiu trên ghế sô pha.

Ôi, tim ta đang rỉ máu!!!!!!!!!!!

Cậu đành an ủi mình, tuy tất cả túi cá trong hộp thiết bị đều bị phát hiện nhưng cậu không hề ngốc nghếch khi giấu chúng chỉ ở một nơi.

Hai tháng trước, cậu còn đem một vài túi cá giấu ở trong bình hoa.

Phần đó chắc vẫn an toàn.

Tiểu Đường Cao được chút an ủi, giữ vững tinh thần ăn cơm chiều cùng Phó Kiêu.

Sau khi bé mèo mải miết ăn hết cơm thì cuối cùng cũng vực dậy chút tinh thần.

Không phải chỉ là túi cá thôi sao?

Cũ không đi thì mới không đến.

Ba tháng sau cậu vẫn là một hảo hán.

Huống hồ Phó Kiêu không ăn cá khô mà ông quản gia cũng sẽ không ném cá đi.

Cùng lắm thì cậu... cậu.... cậu trộm về.

Nhưng cậu vạn lần không ngờ, Phó Kiêu còn tàn nhẫn hơn thế.

Sáng ngày thứ hai, lũ mèo đầy sân ăn thức ăn ngoại trừ thức ăn hàng ngày ra, mỗi con còn được rất nhiều cá khô.

Cá khô mà Tiểu Đường Cao tích góp từng tí một trong nháy mắt hết sạch.

Ngốc Xít cảm kích, ngọt ngào nói: "Tiểu Đường Cao thật tốt bụng, lấy thật nhiều cá khô cho mọi người ăn."

Tiểu Đường Cao cố nặn ra nụ cười, chịu đựng nỗi đau trong lòng nói: "Mọi người vui là được rồi."

Rồi cậu ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu ngồi trong vườn bên cạnh, mỹ nam nhàn nhã uống ly cà phê, mở tờ báo hôm nay ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top