Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35. Cá khô của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35. Cá khô của Tiểu Đường Cao.

Đêm khuya.

Trong phòng ngủ Phó Kiêu.

Cục lông trắng lấm la lấm lét chuồn khỏi ngực anh, giũ giũ bộ lông bị đè bẹp.

Sau khi xác nhận người đàn ông anh tuấn trên giường nhắm chặt mắt và chỉ hơi nhíu nhíu mày chứ không tỉnh lại, Tiểu Đường Cao thở phào nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người anh, quen cửa quen nẻo chạy tới trước bình hoa lớn màu xanh nghe nói là đồ cổ kia.

Cái đuôi xù của bé mèo trắng kiêu ngạo nhếch lên.

Đời nào cậu đặt trứng chim trong một rổ chứ?

Mấy tháng trước, cậu có dấu một ít cá khô bên trong bình hoa.

Nuốt một ngụm nước bọt.

Nghĩ cũng buồn thật....

Chút cá khô này chỉ đủ một bữa cơm cho cậu thôi.

Nhưng chung quy có chun chút còn hơn không.

Vừa lúc dùng để an ủi linh hồn hiện tại chịu đủ tổn thương .

Hạ quyết tâm, Tiểu Đường Cao chuẩn bị giống như lúc trước, thừa dịp tất cả mọi người đang ngủ đi ăn vụng cá khô rồi sau đó hủy thi diệt tích, giả bộ không xảy ra gì và chạy về phòng.

Cậu thở hơi dài, hai chân lông trước ôm lấy mép bình hoa rồi linh hoạt phi thân chuẩn bị lẻn vào trong.

Úi...........

Sắc mặt Tiểu Đường Cao có hơi đứng hình.

Miệng bình vốn rộng rãi mà bây giờ có hơi hẹp là sao nhỉ?

Không thể nào.

Mấy tuần trước cậu còn chui vào được mà.

Khuôn mặt Tiểu Đường Cao dữ tợn, hăm hở hít một hơi, cố gắng hóp bụng thành eo thon kéo dài mình ra rồi chui tọt vào.

Cậu đã nói mà....

Sao lại không thể chui xuống được chứ.

Ở trong bụng bình hoa rộng rãi, cậu nằm xuống.

Ung dung dùng chân vơ móc cá khô ra liếm sạch từng chút một.

Sau khi ăn xong, Tiểu Đường Cao cảm thấy mỹ mãn ưỡn eo, định bụng chui ra ngoài đi lâm hạnh bình hoa khác.

Nhưng khi chân trước bám vào mép bình, chuẩn bị nhảy ra thì......

Ủa, không chui ra được.

Không sao thử lần nữa.

Hít sâu một hơi, lên nào....

Vẫn không được lại lần nữa.

...

Sau khi thử hơn mười lần, Tiểu Đường Cao sức cùng lực kiệt tuyệt vọng tựa vào bình hoa, nhìn cái bụng tròn vo bi thương kêu gào.

Gắng gượng lắm mới chui lọt mà sao giờ chen mấy cũng không vươn được ra ngoài thế này.

Ai tới cứu cứu cậu với!!!!!!!

*

Nửa đêm, Phó Kiêu quen ôm cục lông vào lòng.

Nhóc mèo ngủ không yên, hơi lơ là một chút lại lăn xuống dưới chân anh.

Nếu anh ngủ không chú ý giẫm phải thì sẽ bị bé mèo mang thù cả buổi sáng cho nên Phó Kiêu quen ngủ một lúc rồi ôm bé mèo lăn lộn vào lòng.

Nhưng đêm nay anh với mà không có gì cả.

Người đàn ông anh tuấn luôn luôn ngủ không sâu, nhăn mi lại ngay lập tức tỉnh táo.

Mở đèn bàn đầu giường lên, nó được thiết kế đơn giản phát ra ánh sáng ấm áp.

Phó Kiêu quan sát chung quanh, không có gì trong cái ổ cốc mềm.

Tiểu Đường Cao không ở đây?

Phó Kiêu cau mày, phớt lờ những thứ khác, anh đi chân trần nhìn chung quanh.

Cửa sổ đóng kỹ nên Tiểu Đường Cao không thể chạy ra.

Nhưng cửa phòng thì mở ra cái khe.

Có khi nào bé mèo chạy ra ngoài?

Phó Kiêu đẩy cửa ra, có tiếng mèo kêu như có như không từ phòng khách

Anh đi tìm theo tiếng kêu.

Nhìn thấy cảnh trước mắt thậm chí không hiểu xảy ra chuyện gì?

Sao bé mèo lại ở trong bình hoa?

Tiểu Đường Cao cũng nhận ra Phó Kiêu đến đây.

Cậu xấu hổ làm bộ bỗng nhiên có hứng thú với mép rìa bình hoa, đôi mắt hạnh to tròn nhìn chằm chằm vào hoa văn không nhúc nhích.

Sao lại kêu anh ấy đến chứ.

Cậu muốn gọi ông quản gia tới cứu mình thôi.

Rõ ràng ông ấy mới ở lầu một.

Cho dù không phải quản gia thì ai tới cũng được, sao cứ phải là Phó Kiêu.

Cậu không thể để anh ấy phát hiện bí mật trong bình hoa.

Nghĩ vậy, Tiểu Đường Cao dùng hết kỹ xảo biểu diễn cả đời, cúi đầu làm bộ mình cảm thấy hứng thú với hoa văn uốn lượn trên bình hoa.

Phó Kiêu nói với Tiểu Đường Cao đáng thương nằm nhoài trên bình hoa: "Lại đây, anh mang nhóc về."

Tuy rằng cậu hận không thể phi qua nhưng lý trí khắc chế không dám ngẩng đầu lên: "Meo meo meo meo meo meo......."

Không cần đâu, nơi này thoải mái lắm.

Lần sau không bao giờ cậu ăn nhiều vậy nữa.

Ở giây tiếp theo, một đôi tay rộng lớn vòng qua phía dưới hai chân trước của cậu.

Tiểu Đường Cao ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt anh tuấn kia.

Phó Kiêu dùng chút sức nên hiểu ra ngay, lắc lắc đầu dở khóc dở cười nói: "Sao lại chạy vào đó thế hả?"

Tiểu Đường Cao cúi cái đầu, thông minh cọ cọ trong ngực anh, meo meo meo meo meo meo biện giải, đôi mắt hạnh to tròn vô thức chột dạ nhìn bình hoa bên kia.

Anh ấy sẽ không phát hiện đâu nhỉ?

Đây là hàng tích trữ cuối cùng của cậu đó.

Thấy giọng Tiểu Đường Cao khỏe khoắn, Phó Kiêu yên tâm nhưng anh nhìn bé mèo có tật giật mình len lén liếc cái bình hoa, anh nhíu mày bỗng nhiên trong lòng chợt nghĩ tới.

Hiểu ra cái gì đó.

Không lẽ là?

Phó Kiêu nhìn bình hoa.......

Thiếu chút nữa tức cười.

Anh giận mà không có chỗ xả khi nhìn mấy bao cá khô tìm được trong bình hoa, bây giờ anh hoài nghi mình rốt cuộc đang nuôi một con mèo hay là một con cá khô tinh.

Sao mà có nhiều chỗ để giấu cá khô thế chứ.

Ở trong tay anh, Tiểu Đường Cao xấu hổ vô cùng, không dám nhìn anh.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng búng búng lên cái trán cục lông còn kẹt trong bình.

Anh biết rõ xấu hổ chỉ là tạm thời.

Chưa được mấy ngày, nhóc mèo sẽ quên sạch sẽ không nhớ gì.

Anh phải nghĩ cách cho nó nhớ thật lâu.

Nghĩ vậy nên Phó Kiêu không vội vã đưa Tiểu Đường Cao ra khỏi đó mà ngược lại xoay người rời đi.

Tiểu Đường Cao lo lắng vươn chân theo hướng anh rời đi: "Meo meo ngao...."

Phó Kiêu, anh đừng có đi.

Cậu ủ rũ tựa đầu vào mép bình hoa.

Đây là trừng phạt dành cho cậu sao?

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đường Cao nhận ra rằng mình đã nghĩ Phó Kiêu quá lương thiện.

Anh mang theo di động trở lại.

Sau đó, vào nửa đêm tu tiên, đám fan đợi được một tấm ảnh lương thực mới nhất từ weibo Tiểu Đường Cao.

Trong ảnh chụp, nửa người dưới bé mèo trắng bị kẹt trong bình hoa lớn được một cánh tay thon dài nhấc ra, ở một góc bên bình hoa còn bày ra mấy bao cá khô.

Dưới ánh đèn flash, bé mèo trắng xấu hổ dùng chân che mặt mình.

Thật giống như để người khác không nhận ra bé mèo này là ai.

Từng dòng chữ trên weibo vô tình vô nghĩa chọc thủng......

Đoán xem là ai trốn trong bình hoa ăn vụng nào, kết quả vì ăn quá nhiều mà không chui ra được ấy nhỉ?

Bình luận một chuỗi dài 23333.

Xử phạt công khai chớ đừng bỏ qua.

Mãi sau này, Tiểu Đường Cao đoạt lại quyền quản lí weibo, chuyện thứ nhất là xóa dòng weibo này nhưng đám fan đã chụp màn hình chia sẻ khắp ngõ ngách trên internet.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đường Cao chính thức thích ứng cuộc sống ở đoàn phim.

Đạo diễn đặc biệt tìm một trợ lý cho Tiểu Đường Cao, mỗi ngày trợ lý chỉ cần làm một việc duy nhất là chăm sóc bé mèo.

Mỗi ngày, sau khi ăn xong bữa sáng, Tiểu Đường Cao tuần tra đàn mèo một lát, nhìn đàn mèo từ từ béo mập lên sau đó cùng Phó Kiêu đi đến trụ sở Tinh Thần.

Bởi vì gần đây đoàn phim quay chụp ở studio mà nó thì không xa Tinh Thần. Tuy còn chưa tới phần diễn của bé mèo nhưng suy xét Tiểu Đường Cao dù sao cũng là một con mèo, cần làm quen hoàn cảnh nên hiện tại mỗi ngày đều do trợ lý sinh hoạt của Phó Kiêu mang bé mèo đi đoàn phim.

Nói cách khác, lúc Tiểu Đường Cao ở đoàn phim thì bên cạnh là có đến hai trợ lý.

Tiền lương trợ lý của anh là do anh trực tiếp trả, chỉ nghe lệnh một mình anh mà trợ lý phụ trách chăm sóc cho Tiểu Đường Cao bây giờ, bé mèo cũng quen biết chính là thực tập sinh Phương Vân bị Đặng Huy quấy rối.

Hiện tại cô được điều đến chỗ Phó Kiêu làm trợ lý thực tập.

Công việc đầu tiên chính là chăm sóc Tiểu Đường Cao.

Hôm nay cũng như thế, chơi nửa ngày ở đoàn phim, thừa dịp Phó Kiêu không ở đây, Tiểu Đường Cao nằm trong lòng nam thần Dung Hàng rất lâu, mới thấy mỹ mãn đi theo Phương Vân trở về trụ sở Tinh Thần.

Vừa vào cửa thang máy, Phương Vân nhận cuộc điện thoại, nội dung đại khái là bệnh mẹ cô nặng thêm cần cô ngay lập tức chạy qua.

Lỗ tai Tiểu Đường Cao rung rung dựng thẳng lên, cậu ngẩng đầu ngước đôi mắt xanh thẳm lo lắng nhìn cô.

Chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Trong đôi mắt cô đầy bối rối, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, lòng hận không thể ngay lập tức chạy qua nhưng cô còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cô phải đưa bé mèo trở về còn phải xin phép thư ký Trương mới được.

Mím môi, Phương Vân hít sâu một hơi, chuẩn bị vào thang máy.

Ngay phía sau, giọng nói thư ký Trương vang lên sau lưng bọn họ: "Tôi cho cô nghỉ một ngày, cô đi về trước đi, cứ giao Tiểu Đường Cao cho tôi."

Tiểu Đường Cao quay đầu thấy anh ta đứng ở cách đó không xa.

Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.

Chắc thư ký Trương muốn đi ra ngoài, đúng lúc nghe được cuộc điện thoại của Phương Vân.

Cô kinh ngạc, thật không ngờ xưa nay anh ta khó nói chuyện lại dễ dàng cho cô đi về, phải biết rằng thư ký Trương được các nhân viên đánh giá không được tốt lắm, cách anh đối xử với Phó tổng và với bọn họ hoàn toàn là hai người khác nhau.

Lúc Phó tổng mở họp, thư ký Trương hận không thể kéo hết ghế dựa cho Phó tổng ngồi.

Mà đối với bọn họ từ trước đến nay không thèm cho sắc mặt, một tí việc nhỏ không quan trọng mấy cũng bị mắng té tát không ngẩng đầu lên được.

Khuôn mặt cô lộ vẻ cảm kích giao Tiểu Đường Cao cho thư ký Trương rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa.

– Đợi đã. Anh ta nhíu mày hô lên.

Phương Vân quay đầu nhìn thư ký Trương, trong lòng có chút không yên.

Chẳng lẽ anh ta hối hận muốn thu hồi lòng nhân từ hiếm hoi?

Thư ký Trương nói: "Cô chạy ra đường thế sẽ rất mất thời gian, để tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Phương Vân thả lỏng trong lòng, khuôn mặt thư ký Trương vẫn nghiêm túc nhưng cô cảm thấy anh ta không giống như mọi người vẫn nghĩ, cô há miệng nói: "Vậy làm phiền anh quá."

Mặc dù Thư ký Trương là trợ thủ đắc lực của Phó tổng nhưng bảo tài xế đưa một thực tập sinh nhỏ bé như cô đi thì không được hay cho lắm. Cô không thể gây phiền toái cho thư ký Trương.

Anh ta có vẻ nhìn ra cái gì, có hơi mất kiên nhẫn nói: "Tinh Thần to thế vẫn còn nhiều tài xế khác, là nhân viên mà trong nhà có việc gấp để tài xế rảnh rỗi đưa một chút cũng coi như là phúc lợi."

Tiểu Đường Cao nhảy từ trên người Phương Vân sang thư ký Trương, kêu meo meo meo meo với cô.

Đã lúc nào rồi còn không nhanh chóng chạy về.

Huống chi chức quyền thư ký Trương ở Tinh Thần còn to lớn hơn những gì mà cô nghĩ.

Trong nội dung nguyên bản, Tiểu Đường Cao nhớ rõ từng đề cập một câu đơn giản, trước khi Phó Kiêu xảy ra tai nạn xe không lâu, bỗng nhiên anh mất tích một thời gian ngắn, khi đó ngay cả Phong Giai Minh cũng không gặp được anh.

Chỉ có thư ký Trương phụ trách các hạng mục công việc của anh.

Công ty được thư ký Trương quản lý trật tự có tổ chức, không xảy ra vấn đề gì.

Bởi vậy có thể thấy anh ta có địa vị trong Tinh Thần.

Nhưng không biết vì sao kiếp trước Phó Kiêu xảy ra tai nạn xe cộ thì thư ký Trương cũng bị người ta tập kích ở nhà, cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, Tinh Thần đồ sộ như rắn mất đầu nên ông Phó mới để Phó Duy lên nắm quyền.

Chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Tiểu Đường Cao nhíu mày nghĩ.

Nếu là âm mưu nhằm vào Phó Kiêu thì người đó là ai?

Huống chi ai vào được nhà thư ký Trương mà tập kích anh ta?

*

Sau khi Phương Vân đi, thư ký Trương ôm Tiểu Đường Cao đi ra cửa trụ sở.

Anh ta định xuống lầu có việc nên mang theo bé mèo đi ra, đợi lát nữa hết bận thì mang bé mèo đi lên.

Dưới tàng cây bên cạnh trụ sở Tinh Thần, có một cô gái mặc váy màu dâu nhạt chạy tới kêu: "Anh ơi."

Tiểu Đường Cao ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, cô gái khoảng 16,17 tuổi, da trắng và gầy, một đôi mắt to thu hút người khác, diện mạo có vài phần tương tự với thư ký Trương nhưng cũng có khác biệt.

Đây là em gái anh ta?

Bé mèo trắng quay đầu đánh giá hai người.

Cô gái tràn đầy sức sống đưa cho hộp giữ ấm cho thư ký Trương, đôi mắt cong cong nói: "Anh, đây là chè ướp lạnh,em nấu cho anh đấy, các anh nhớ uống đấy nhé."

Giọng Thư ký Trương có phần trách cứ nhưng khuôn mặt vẫn ôn hòa: "Hiếm khi được nghỉ sao không ở nhà nghỉ ngơi còn chạy xa tới đây chi."

Cô gái cười cười: "Ngày nào anh cũng làm việc vất vả mà em ở nhà rảnh rỗi nên làm chút điểm tâm cho anh không có cực chi hết."

Anh ta thở dài đành chịu nói: "Lần sau đừng tới nữa."

Tuy nói vậy nhưng thư ký Trương cũng biết em gái sẽ không nghe mình.

Nhìn em gái mà mình ngậm đắng nuốt cay tự tay nuôi lớn, anh ta vừa vui mừng vừa đau lòng.

Đau lòng vì em gái còn nhỏ mà đã chín chắn hơn bạn cùng lứa.

Đôi mắt cô gái linh động không khỏi nhìn Tiểu Đường Cao, có vẻ rất muốn sờ bộ lông xù trắng muốt của bé mèo nhưng cô có giáo dưỡng nên không hề động tay.

Trong đôi mắt Thư ký Trương ánh lên sự vui vẻ: "Đây là mèo của Phó tổng, kêu là Tiểu Đường Cao, rất ngoan và rất nghe lời."

Tiểu Đường Cao rất nể tình thò đầu qua.

Ngón tay cô gái mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng mịn dày của bé mèo, miệng không nhịn được nói: "Thật đáng yêu."

Tiểu Đường Cao chột dạ tỏ vẻ cậu vốn đáng yêu mà.

Thư ký Trương lại ôn hòa dặn dò cô gái tỉ mỉ vài câu, nghiêm túc dặn cô chú ý an toàn.

Tiểu Đường Cao lười biếng nằm trong lòng anh ta.

Không ngờ thư ký Trương nghiêm túc chăm chỉ vậy mà lại là người cuồng em gái.

Hai người một mèo nói chuyện với nhau.

Bọn họ không chú ý tới, ở xa xa, một ông già mặc áo sơ mi trắng hơi vàng với đôi mắt thâm quầng dày đen và khuôn mặt uể oải đang nhìn thư ký Trương và em gái, đôi mắt ông ta sáng quắc và hàm răng ố vàng thốt lên: "Khặc khặc, thằng nhãi con, cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi".

*

Sau khi tiễn em gái đi, thư ký Trương ôm Tiểu Đường Cao về trụ sở Tinh Thần.

Vẫn chưa vào trong thì một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng: "Tiểu Phóng."

Nghe thấy cái tên mà nhiều năm chưa từng nghe lại, bước chân anh ta dừng lại, trong lòng cười lạnh lùng, cái giọng nói kia có nằm mơ anh cũng sẽ không quên, bình tĩnh quay đầu lại nhìn ông già uể oải ở sau lưng mình.

Quả nhiên là ông ta.

Ông ta nhìn quần áo thư ký Trương từ trên xuống dưới, đôi mắt nhìn chòng chọc vào cái đồng hồ trên cổ tay anh toát ra ánh sáng tham lam, ông ta khom lưng, khuôn mặt cười khà khà lấy lòng nịnh nọt nói: "Nhìn dáng vẻ bây giờ của Tiểu Phóng nhà chúng ta xem, có tiền đồ rồi, nhà Trương gia chúng ta cuối cùng có thể nở mày nở mặt rồi."

Nói xong, ông ta vươn tay muốn vỗ vỗ bả vai anh ta như bậc cha chú.

Tiểu Đường Cao từ từ nhổm người dậy từ ngực thư ký Trương.

Ủa?

Câu này nghe ra, chẳng lẽ.......

Thư ký Trương vô tình lui về sau tránh đi một bước nói: "Sao? Mới được ra khỏi tù hả?"

Sắc mặt ông già cứng đờ, buông xuống cái tay cứng ngắc hơi nâng lên, cười gượng nói: "Sao lại nói chuyện với ba thế, càng lớn càng không hiểu chuyện, nhất định là mấy năm nay mẹ con nói xấu ba, phá hoại quan hệ ba con chúng ta......"

Ông ta vẫn chưa nói xong thì thư ký Trương ngắt lời nói: "Tôi không có ba. Còn về mẹ thì ông không xứng để nói đến bà ấy."

Tiểu Đường Cao ngẩng đầu nhìn anh ta.

Người trước mặt là ba của thư ký Trương?

Cảm giác quan hệ của bọn họ không tốt mấy.

Nhưng cậu cảm thấy anh ta không phải người xấu, anh ta làm vậy chắc là có ẩn tình khác.

Nghĩ vậy, Tiểu Đường Cao lại nằm trong ngực anh ta.

Sắc mặt ba Trương ngay lập tức trầm xuống.

Thằng nhãi con, cho mặt mũi còn không muốn.

Thư ký Trương không muốn nhiều lời với ông ta, cũng sợ hai người tranh chấp dọa đến Tiểu Đường Cao bèn ôm bé mèo bỏ đi.

Nhưng ba Trương vất vả lắm mới tìm được còn chưa đòi được tiền, sao mà để anh ta đi được.

Ông ta vội vàng vươn tay giữ chặt cánh tay thư ký Trương.

Tiểu Đường Cao được cánh tay anh ôm vào lòng thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may cậu lanh tay lẹ mắt bám lấy quần áo nhảy lên trên vai anh.

Thư ký Trương sờ sờ trấn an bé mèo, cười khẩy gạt tay ra không cho ông ta một chút hòa nhã.

Nhưng dù sao anh ta cũng là người đàn ông trưởng thành mà ba Trương lưng còng gầy yếu, bị vung ra té lăn trên đất mà ông ta cũng không đứng dậy, thấy người chung quanh nhìn lại đây, đôi mắt ông ta láo liên rồi ngã nằm ra đó: "Ối giồi ôi."

Vậy mà còn nằm vạ rên rỉ trên đất.

Thư ký Trương không ưa cái vẻ ăn vạ của ông ta, cười khinh nói:"Còn không đứng dậy thì tôi gọi bảo an đến đấy."

Bởi vì kiêng kỵ có Tiểu Đường Cao nên anh ta không dùng nhiều sức mấy.

Ba Trương thấy người chung quanh nhìn sang đây, cúi đầu đau khổ nói: "Tiểu Phóng, ba biết con trách ba không có trách nhiệm của người làm ba, không chăm sóc tốt cho hai anh em con nhưng ba phải nuôi gia đình, mấy năm nay là do ba không đúng nên bây giờ ba muốn sống cùng các con, làm người chung một nhà."

Nghe ông ta nói lời trơ trẽn, thư ký Trương tức giận bật cười.

Mấy năm nay, ngoài những năm tháng trong tù ra thì người đàn ông trước mắt này gần như thối rữa ở sòng bạc, có khi nào từng thực hiện chút trách nhiệm.

Anh ta nổi cơn buồn nôn.

Nhìn dáng vẻ ông ta bây giờ như một bãi bùn loãng, thư ký Trương lắc đầu, anh ta ngẩng đầu định gọi bảo an lại đây.

Nói nhiều thêm một câu cũng khiến anh cảm thấy lãng phí.

– Ở đây có chuyện gì vậy?

Một giọng nói quen thuộc vang đến.

Tiểu Đường Cao quay đầu.

Là Phong Giai Minh.

Cô ta nhìn cảnh trước mắt nhăn mày lại.

Đến gần mới thấy thư ký Trương tranh chấp với một ông già.

Về con người của Thư ký Trương, cô cũng có chút hiểu biết........

Là một người rất có thế lực.

Chỉ có sắc mặt tốt với người trợ giúp anh ta, đối với Phó Kiêu càng miễn bàn rất chu đáo.

Nhưng đối với người cấp dưới hiếm khi hoà nhã, bọn họ khổ không thể tả nhưng vẫn tươi cười với cô.

Cô không định xen vào việc của người khác nhưng cô thấy ông già tóc hoa râm, quần áo cũ nát đáng thương nằm trên mặt đất.

Cô ra hiệu cho trợ lý đỡ ông ta dậy.

Thư ký Trương thấy Phong Giai Minh thì thản nhiên nói: "Chỉ là tí việc riêng, chuyện này không liên quan đến cô Phong."

Phong Giai Minh bị dỗi ngược lại, trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Đúng là không liên quan đến tôi nhưng ở đây là cửa tập đoàn Tinh Thần, mỗi ngày lui tới không biết bao nhiêu phóng viên, lỡ đâu bị người ta chụp được thì không hay."

Anh ta chấp nhận điều đó nên nói: "Ngay bây giờ tôi gọi bảo an đến đưa ông ta đi."

Ba Trương không muốn bị đuổi đi khi chưa đòi được một xu, thấy người bên cạnh có vẻ muốn lo chuyện bao đồng, lập tức nói: " Tiểu Phóng, ba biết con sẽ không tha thứ cho ba. Ba cũng không định làm phiền con nhưng ba thật sự bị bệnh nặng, nếu không phải hết cách rồi thì ba thật sự sẽ không đến tìm con, con nể tình chúng ta là người một nhà, cho ba ít tiền để ba mua chút thuốc đi."

Ông ta run rẩy vươn đôi tay gầy yếu, cái lưng khòm xuống thoạt nhìn rất đáng thương, nhìn Tiểu Đường Cao mượt mà trong lòng anh ta: "Con nuôi mèo trông cũng quý giá đấy, chỉ cần đầu ngón tay con tùy tiện rỉ một chút tiền là đủ rồi."

Hành động và lời nói lần này hấp dẫn không ít người dừng chân, nhỏ giọng chỉ trỏ.

Thư ký Trương nhìn dáng vẻ ông ta dối trá, trong lòng cười khẩy.

Ông ta xưa giờ vẫn thế.

Mỗi lần đánh mẹ và mình xong đều là làm bộ ra vẻ đạo mạo với hàng xóm.

Anh ta vô cùng ghê tởm.

Không muốn dây dưa nhiều, thư ký Trương trực tiếp gọi bảo an tới.

Các nhân viên an ninh nhìn thấy anh ta, ngay lập tức dựa theo yêu cầu đuổi ông già ra ngoài

Phong Giai Minh thấy thư ký Trương đối xử với ba mình đã già như thế, không khỏi nhíu mày nói với bảo an: "Dừng tay."

Các nhân viên an ninh hơi hơi ngưng lại một chút rồi nhìn thư ký Trương không có ý định bảo dừng thì hành động luôn.

Trong lòng bọn họ hiểu rõ.

Tuy cô Phong thường xuyên ra vào Tinh Thần nhưng phụ trách công việc vẫn là thư ký Trương.

Phong Giai Minh thấy đám bảo an hoàn toàn không nghe mình, vừa tức vừa giận nói với thư ký Trương: "Anh đối xử với ba anh như thế à?"

Anh ta lười biếng xoa nhẹ Tiểu Đường Cao: "Đây là chuyện riêng tư của tôi, không cần cô Phong quan tâm."

Phong Giai Minh cắn cắn môi phản bác: "Nếu đó là chuyện riêng tư của anh thì tại sao lại dùng đến bảo an?"

Thư ký Trương nhìn cô một cách khó hiểu: "Ông ta không phải là nhân viên của tập đoàn nhưng gây ồn ào ở cửa thì bảo an mời ông ta đi thì có chuyện gì nữa đâu."

Ba Trương thầm mắng không gặp thằng nhóc này mười mấy năm mà tính tình vẫn cứng rắn, ngó thấy con nhỏ định giúp mình đấu không lại thì ông sẽ bị bảo an đuổi ra ngoài, vội vàng cầu cứu cô: "Cầu xin cô, hãy giúp tôi với."

Phong Giai Minh buồn bực trong lòng khi bảo an không nghe lời cô, lại vừa tức thái độ thư ký Trương đối xử tệ bạc với ba mình, trong lòng ngột ngạt nói với anh ta: "Anh nói ông ấy không phải là người của Tinh Thần thì không thể đi vào. Được rồi, tôi sẽ để ông ấy làm trợ lý của tôi, giúp tôi lái xe vì vậy ông ấy vẫn là người của Tinh Thần rồi đúng chứ?"

Vừa lúc, tài xế của cô xin nghỉ dài hạn được một thời gian.

Trợ lý cảm thấy có hơi không ổn định khuyên nhủ: "Cô Phong......."

Phong Giai Minh đi đâu làm gì cũng bất lợi, trong lòng không vui mà người chung quanh càng không đồng ý thì cô càng muốn làm, cô trừng mắt lạnh giọng: "Sao, ngay cả chút chuyện này mà tôi cũng không được làm chủ hả?" Nó không chỉ giải quyết nhu cầu cấp bách về việc thiếu tiền của ba Trương mà còn giúp bản thân lấy lại thể diện lần này.

Cô ta cảm thấy ổn.

Trợ lý không dám nói gì.

Cô ta hài lòng bèn hỏi ba Trương: "Ông có biết lái xe không?"

Cha Trương gật đầu như giã tỏi: "Có, có, có."

Phong Giai Minh thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói có chút tự mãn khi phản bác thành công thư ký Trương: "Anh còn ý kiến ​​gì không?"

Thư ký Trương không thể tin được nhìn cô ta rồi lắc đầu.

Phong Giai Minh có thật sự biết cô ta đang thuê loại người nào không?

Lưu manh vô lại cũng không đủ để hình dung một phần về ông ta.

Sợ là Phong Giai Minh đã buộc một hòn đá đập vào chân mình.

Nhưng nó có liên quan gì đến anh ta sao?

Thư ký Trương nhìn ba Trương, cười như có như không với cô ta: "Nếu là tài xế thì cũng phải phù hợp với điều lệ của công ty, nếu tôi nhớ không sai thì tài xế của nghệ sĩ chỉ được đứng ở văn phòng tầng hầm."

Công ty môi giới dưới quyền Tinh Thần có tính tự chủ rất rộng, cũng thường xuyên lui tới làm việc với tập đoàn nên tài xế của công ty có thể đi vào tòa nhà, dù gì Phong Giai Minh cũng là chị đại của công ty nên chút đãi ngộ vẫn phải có.

Tay anh ta có dài mấy cũng không quản được người của công ty con.

Nhưng tài xế cũng có khu vực cố định.

Chỉ cần anh ta muốn thì cả đời ba Trương đừng nghĩ nhìn thấy mình.

Ba Trương đã sai lầm khi muốn ngăn cản anh ta.

Thư ký Trương quay đầu nhìn Phong Giai Minh sâu xa nói: "Thuê người thế nào là quyền tự do của cô Phong, nhưng nếu nhân viên của cô Phong xuất hiện ở nơi không nên đến, vậy thì đừng có trách tôi."

Nếu ông ta còn dây dưa không bỏ thì anh ta cũng không ngại đưa vào tù một lần nữa.

Mấy năm qua, ông ta gây ra tội lỗi cũng không ít đâu.

Trong lòng Phong Giai Minh không vững lắm nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Chuyện này không cần thư ký Trương bận tâm nhưng dù sao anh cũng là thư ký của Phó tổng tập đoàn Tinh Thần mà đối xử với ba mình như vậy, anh không sợ bị người ta biết rồi ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn sao? "

Ba Trương ở phía sau cô ta nghe thấy, trong mắt ông lộ ra vẻ tham lam không thể che giấu.

Thư ký của tổng tài?

Có người nói với ông ta rằng thằng nhóc này có tiền đồ nhưng ông ta không tin.

Bây giờ nhìn lại nó lăn lộn còn tốt hơn những gì ông ta nghĩ đấy chứ.

Ông ta thèm thuồng nhìn bé mèo trắng nằm trong lòng thư ký Trương.

Trông bề ngoài con súc sinh kia vô cùng quý giá.

Thế mà nó nỡ đối xử vô lương tâm với mình thế này đây.

Thằng nhóc thối đó đi trúng cái vận gì thế không biết.

*

Tiểu Đường Cao không nhịn được rùng mình một cái.

Sắp đi lên thang máy, cậu thành thành thật thật rụt vào trong lòng thư ký Trương.

Ra vào nhiều lần nhưng cậu vẫn không quen cái thang máy trong suốt đầy kích thích này.

Nó thong thả di chuyển.

Sắc mặt Thư ký Trương còn chưa bình ổn, anh ta cúi đầu nhìn Tiểu Đường Cao ngoan ngoan, nhớ ra mỗi lần đi thang máy, Phó tổng đều che khuất đôi mắt bé mèo, anh ta do dự một lúc rồi vươn tay che đi.

Tiểu Đường Cao định vùi mắt vào lòng thư ký Trương.

Bỗng cậu nhớ tới ba anh ta.

Giữa Thư ký Trương và ông ta....

Nhưng nhìn anh ta dịu dàng tỉ mỉ với em gái thì cậu càng không thể tin anh ta là người vô tình vô nghĩa.

Giữa bọn họ sợ là có điều bí ẩn.

Phong Giai Minh tự tiện nhúng tay thật sự có ổn không?

Vừa đến tầng cao nhất, nhóm trợ lý cầm một phong thư đi tới nói: "Thư ký Trương, anh lại đây xem hôm nay có người gửi hộ chiếu của Dịch Ninh tới này."

Vừa nghe thấy cái tên này, Tiểu Đường Cao không khỏi chột dạ.

Dịch Ninh à.......

Thư ký Trương nhăn mày càng sâu hơn, mở hộ chiếu ra, giữa ảnh chụp công chính là thiếu niên tóc đen mắt xanh mà ngày đó ai cũng nhìn thấy.

Dịch Ninh thật sự kỳ quái, sao lại gửi hộ chiếu đến công ty?

Anh ta có tìm người điều tra nhưng cậu ta cứ ru rú trong nhà nên ít lọt ra ảnh chụp mà lý lịch điều tra được cũng không có vấn đề gì.

Thở một hơi dài, thư ký Trương cất kỹ hộ chiếu.

Đành chờ cái cậu Dịch Ninh xuất hiện thôi.

Anh ta hoàn toàn không chú ý tới Tiểu Đường Cao trong lòng mở ro hai mắt.

Ảnh chụp trong hộ chiếu rõ ràng là cậu.

Thế nhưng, thế nhưng sao cậu lại có hộ chiếu?

Tiểu Đường Cao kinh ngạc trong lòng, hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không biến thành người trong tòa nhà Tinh Thần lần nữa.

*

Chột dạ nhảy xuống khỏi lòng ngực thư ký Trương, Tiểu Đường Cao chạy tới văn phòng.

Ủi cửa văn phòng ra.

Phó Kiêu đứng trước cửa sổ sát đất lớn trong văn phòng nhìn ra toàn cảnh thành phố, bóng lưng anh lẻ loi quạnh quẽ.

Bé mèo trắng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn anh cô đơn.

Phó Kiêu lợi hại lại thông minh còn dịu dàng, cậu hi vọng có một ai đó đồng hành cùng anh biết bao, để cho anh không phải cô đơn.

Nhưng đến lúc đó, liệu Phó Kiêu có còn đối xử tốt với mình không?

Ngay sau đó, Tiểu Đường Cao vứt việc này sang một bên, cậu không quan tâm nhiều đến thế, chỉ cần hiện tại vui vẻ ở bên anh là đủ rồi.

Còn về sau này.......

Hai chữ "sau này" là thứ mà cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng trong thế giới của mình.

Lòng dạt dào chạy về phía Phó Kiêu sau đó nhảy lấy đà, meo một tiếng tràn đầy sức sống mà nện thật mạnh lên lưng anh.

Phó Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị chúi người về phía trước vài bước.

Mà Tiểu Đường Cao bám dính lấy quần áo rồi vững vàng nhảy tót vào lòng anh.

Nơi ấy của Phó Kiêu lúc trước còn cô đơn tịch liêu thì bây giờ tưởng chừng như bị Tiểu Đường Cao nện phun ra búng máu, anh hít một hơi thật sâu rồi xách bé mèo béo chẳng biết phân biệt nặng nhẹ trong ngực lên.

Nó vẫn cho rằng mình vẫn là bé mèo con không bằng bàn tay anh sao?

Tiểu Đường Cao mở to đôi mắt vô tội nhìn Phó Kiêu: "Meo meo."

Tiếng kêu ỏn ẻn thật sự làm cho Phó Kiêu không cáu kỉnh nổi.

Anh thở dài và ôm bé mèo vào lòng mình.

Tại mình nuôi béo múp thì ngoài việc chịu đựng nó ra thì còn cách nữa đâu?

Nhưng cho dù Tiểu Đường Cao béo múp béo míp thì cân nặng hiện tại có hơi đáng sợ.

Tiểu Đường Cao nặng hơn một chút à?

Bé mèo nheo mắt dụi dụi trong lòng anh.

Phó Kiêu tốt nhất.

Ở trong mắt cậu, Phó Kiêu tự hiện ra một quầng sáng đó.

Tuy nhiên, ở giây tiếp theo, Tiểu Đường Cao chợt nghe thấy anh hình như thở dài khe khẽ như có như không......

– Quả thật lại béo lên rồi.

Tiểu Đường Cao: !!!!!!!!!!!!!!

Cậu rút lại những gì đã nói trước đó.

Phó đại tất thối, cậu không có béo chút nào hết, không một chút nào!!!!

*

Buổi chiều.

Tiểu Đường Cao nhàn nhã nằm trên đùi Phó Kiêu.

Cái đuôi lông xù khẽ đung đưa.

Anh lật xem tài liệu do thư ký Trương gửi đến.

Trên màn hình còn hiển thị rõ ràng một khuôn mặt mèo trắng lớn thật to.

Tiểu Đường Cao rất hài lòng với cái này.

Cốc cốc cốc.

Trợ lý mang đồ ăn nhẹ buổi chiều đến.

Phó Kiêu bảo trợ lý đặt đồ ăn sang một bên, trong khi anh vẫn đang xem tài liệu.

Ọt ~~

Tiểu Đường Cao nhìn bụng mình phát ra phát ra âm thanh,cậu liếm liếm cái chân.

Haizz, thức ăn cho mèo vào buổi trưa thật sự ăn không đủ no, mình đành phải miễn cưỡng ăn vặt vậy, thật là làm khó mèo quá đi.

Mèo không thể ăn bừa bãi.

Tuy nhiên, là một con mèo có thể biến thành người.

Tiểu Đường Cao thật sự không muốn ăn thức ăn cho mèo mỗi ngày.

Ngay cả khi thức ăn cho mèo nhai giòn ken két chứ thật ra nó thơm cũng không thơm cho lắm.

Đôi mắt hạnh của bé mèo trắng đảo quanh rồi nhàn nhã đứng lên từ từ trong ngực anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, chóp mũi hồng nhạt và cái cằm tạo thành một đường cong mượt mà, có cảm giác bé mèo thoạt nhìn cũng có mấy phần ưa nhìn.

Nhưng bây giờ đôi mắt hạnh sáng ngời đó đầy gian xảo và chột dạ.

Thấy Phó Kiêu đang tập trung xem tài liệu.

Tiểu Đường Cao nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi lòng anh sau đó linhh hoạt nhảy lên bàn làm việc, vui vẻ đi về phía món ăn nhẹ.

Một bước, hai bước ........

Món ăn thơm ngào ngạt gần trong trước mắt.

Tiểu Đường Cao duyên dáng đi bước cuối cùng và hạnh phúc cắn một miếng.

Rồi một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, đè lấy thân cậu một cách không thương tiếc.

Ối!!! Bữa ăn nhẹ của cậu....

Sống như một con mèo thì chỉ có ba điều quan trọng đó là ăn, chơi và ngủ.

Chơi và ngủ đảo đi đảo lại chẳng có gì đa dạng.

So ra thì cậu chỉ mong đợi duy nhất ở ăn uống thôi.

Cho nên cậu đặc biệt cố chấp với ăn uống.

Tiểu Đường Cao sắp thành công lại thất bại, ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu, tuy tay chủ nhân ở đó nhưng đầu không ngẩng lên, anh vẫn đang xem tài liệu nhưng dường như tiên đoán được, vẫn vững vàng đè cậu lại.

Cậu bị tóm tại chỗ, vội nhìn Phó Kiêu thảo mai lấy lòng kêu meo meo meo meo nũng nịu.

Cuối cùng Phó Kiêu cũng ngước đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng xưa nay nhìn bé mèo lông dài màu trắng rồi không nể tình mà búng chóc lên bụng nhỏ.

Tiểu Đường Cao ỉu xìu nằm bẹp dí.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Phó Kiêu, nhìn bé mèo trắng uể oải, anh nhíu mày, trong ánh mắt trông mong của Tiểu Đường Cao, anh đứng dậy cầm món ăn nhẹ lên, một tay cầm nó còn một tay nắm lấy một miếng.

Anh ta đặt món ăn dưới mũi bé mèo.

Mắt bé mèo trắng sáng lên và há miệng.

Cậu biết Phó Kiêu sẽ không vậy đâu.

Nhưng mà....

Phó Kiêu nhanh tay thu món ăn lại và cho vào miệng mình.

Tiểu Đường Cao khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xanh to tròn không thể tin tiêu tán sau đó dần dần chuyển sang tức giận.

Anh cũng sửng sốt sau đó lắc lắc đầu.......

Mình làm sao vậy nhỉ?

Sao lại làm chuyện này vậy? Chẳng giống mình chút nào.

Nhưng..........

Ngay sau đó anh cười thoải mái.

Từ sau khi gặp bé mèo, anh làm những chuyện không còn là mình nữa còn ít sao?

Tiểu Đường Cao đầy sức sống tựa như một hòn đá to tạo nên từng đợt gợn sóng trong cuộc sống yên tĩnh của anh.

Ở bên kia, Tiểu Đường Cao đã xoay người nằm nhoài trên đống tài liệu, xìa mông với anh.

Cái vẻ tôi rất giận nhé, không dễ dỗ đâu.

Đôi mắt Phó Kiêu thôi vui vẻ, ôm bé mèo vào lòng.

Anh vươn tay cầm lấy một phần tài liệu.

Tiểu Đường Cao không nể tình vươn chân, đè ở giữa tài liệu ngăn trở hơn phân nửa chữ viết.

Phó Kiêu cúi đầu.

Bé mèo hùng dũng đối diện với anh....

Làm sao vậy?

Phó Kiêu lấy tài liệu ra.

Tiểu Đường Cao không thuận theo bỏ qua mà vươn chân đè lại.

Giống như đột nhiên cảm thấy hứng thú cái logo cây vân sam đen ở góc trên bên phải của tài liệu.

Dù sao cũng muốn để anh không xem trọn vẹn được.

Anh khẽ cười một tiếng, thì thầm vào tai Tiểu Đường Cao: "Nghe lời, anh cũng muốn tốt cho nhóc thôi, chờ khi nào nhóc giảm được cân thì anh sẽ cho nhóc ăn."

Anh ngưng giọng một chút rồi lại nói thêm: "Mấy thứ này, nhóc cũng ăn đâu ít khi ở đoàn phim."

Tiểu Đường Cao: !!!!!!

Làm sao anh biết được???

Phó Kiêu ôm bé mèo vào lòng, Tiểu Đường Cao thành thành thật thật ngồi xổm trong vòng tay anh, cuối cùng anh cũng cảm thấy thoải mái một lúc.

Nhưng không được bao lâu, Tiểu Đường Cao lại cảm thấy nhàm chán.

Cậu chán ngán nhìn tài liệu trong tay anh, nó khác với những cái khác, góc trên bên phải không phải ngôi sao năm cánh mà là một cây vân sam đen nhỏ nhắn đơn giản, toàn bộ tài liệu là tiếng Anh.

Bé mèo mở to mắt nhìn mấy dòng, nhìn thấy rất nhiều thuật ngữ chuyên môn thì không khỏi ngáp một cái.

Mặc dù tiếng Anh của cậu là ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai nhưng nhìn mãi thực sự rất nhàm chán.

Cậu hoàn toàn không có gì để giải trí thì Phó Kiêu cũng chẳng thể tự tại.

Tiểu Đường Cao xoay người, ưỡn cái thân thon dài ra dán sát ngực anh, hai bàn chân sau đặt ở trên đùi căng cứng của Phó Kiêu còn hai bàn chân trước đặt ở trên vai anh, đầu lông xù gần sát cằm anh.

Cậu nheo mắt lại, vươn đầu nhỏ cọ liên tục vào cằm anh và miệng không ngừng kêu meo meo giống như điên cuồng làm nũng.

Phó Kiêu bất đắc dĩ hơi hơi ngửa cằm về phía sau, ngẩng đầu lướt qua Tiểu Đường Cao nhìn tài liệu trước mặt.

Cậu tiếp tục tiến về phía trước không chịu thua, tiếp tục cọ.

Còn làm việc nữa à?

Phó Kiêu buông phần tài liệu khác biệt này xuống và cất vào một ngăn kéo có mật khẩu ở phía dưới bên trái cái bàn, sau đó anh vươn tay xoa nhẹ bộ lông dày rậm của cậu rồi lấy bút laser và quả bóng len trong ngăn kéo ra.

Có một số tổng tài trông ăn mặc có vẻ bảnh bao nhưng thực tế thì trong ngăn kéo cất giấu bút laser và quả bóng len.

Tiểu Đường Cao được toại nguyện khi tìm được người chơi cùng cậu.

Tất nhiên cậu cũng biết chừng mực.

Nếu thực sự có việc quan trọng, Phó Kiêu nhất định sẽ bận rộn, nếu anh đặt tài liệu xuống, có nghĩa là công việc trong tay cũng không quan trọng lắm.

Tuy nhiên, từ lúc có Tiểu Đường Cao theo anh đi làm mỗi ngày.

Hiệu suất làm việc rõ ràng giảm xuống cũng là sự thật.

May mắn thay, không có nhiều ngày như thế này.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đường Cao chính thức gia nhập đoàn phim, nghênh đón cảnh quay đầu tiên của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top