Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38. Gánh nặng của Tiểu Đường Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38. Gánh nặng của Tiểu Đường Cao

Phim trường chuẩn bị cho cảnh diễn nổ mìn đến trưa.

Địa điểm nổ và mìn thì dùng pháo hoa nổ thử vài lần đều không có vấn đề gì nên khóe miệng đạo diễn Angus mới lộ ra nụ cười.

Tiểu Đường Cao – mèo nhà quê – chưa từng thấy cảnh đời mở to hai mắt nhìn ánh lửa và khói thuốc súng xa xa dữ dội kia.

Ở mức độ vậy thì thật sự không sao hết hả?

Thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm nha.

Tầm mắt cậu nhìn về phía chuyên gia pháo hoa cười ha ha bên cạnh.

Ông ấy nhìn hiệu quả ở xa xa, vừa lòng gật đầu, khoe khoang với nhân viên bên cạnh: "Không hổ đoàn phim lớn, chỉ cảnh nổ thôi mà trước đấy cho chôn bảy tám lần để xác định tính hiệu quả và an toàn, mấy cái đấy toàn là tiền cả đấy."

Trợ lý đạo diễn là nhân viên Tinh Thần ở bên cạnh, trong mắt hắn thoáng qua sự tự hào, rụt rè nói: "Dù sao cũng là dự án lớn năm nay của Tinh Thần, Phó tổng rất coi trọng với lại....."

Trợ lý sản xuất dựa sát vào chuyên gia pháo hoa khẽ nói: "Nghe nói hội đồng quản trị không đồng ý đầu tư lớn như vậy nhưng bằng cách nào đó mà Phó tổng thương lượng hợp tác được với Heishan Investment và cả hai cùng chung đầu tư nên hội đồng quản trị mới đồng ý."

Heishan Investment.

Ánh mắt chuyên gia pháo hoa hiểu ra, những người khác có thể không biết nhưng bọn họ ăn không ít chén cơm cũng biết một phần.

Heishan Investment là công ty đầu tư mới nổi vào bảy tám năm trước, quật khởi trong lĩnh vực Internet, giờ đây một số ứng dụng và trò chơi đều có bóng dáng của công ty này, không chỉ vậy, họ còn chuyển tầm nhìn sang lĩnh vực giải trí, vài năm trở lại đây, một số cái tên không tiếng tăm và dự án trong làng giải trí sau đó hot lên đều có bóng dáng của Heishan đầu tư đằng sau.

Công ty này luôn nổi danh thần bí rất ít ra tay nhưng khi xuất thủ tuyệt đối không thất bại.

Chuyên gia pháo hoa không nhịn được nói: "Lần này thực sự là một khoản lớn đấy."

Trợ lý đạo diễn kiêu ngạo nói: "Phó tổng luôn tinh mắt quyết đoán, muốn tiến thêm một bước mở rộng ra thị trường quốc tế." Giọng hắn bỗng khựng lại một chút rồi đùa chuyên gia pháo hoa: "Đúng rồi, lão Lưu, ông nghe tôi nói này, hàng nhất định phải đáng tin cậy, đừng có xảy ra sai lầm gì, nào pháo nào khói của mấy ông nhìn đáng sợ đấy."

Lão Lưu xì một tiếng tự tin nói: "Lão Lưu này này, danh tiếng làm việc trong giới nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất, với lại thiết bị pháo hoa tụi tôi nhìn đáng sợ chứ ngòi dẫn và ngòi nổ bên trong được chế tạo đặc biệt, kể cả có nổ trúng tay người cũng sẽ không bị thương.

Lão Lưu nói đến cao hứng, cầm lấy một cái pháo hoa chỉ vào ngòi dẫn và ngòi nổ: "Cậu xem đi, hai chỗ này là do tôi đặc chế đấy!!!!!" Ông ta nói liến thoắng không ngừng.

Trợ lý đạo diễn mỉm cười có lệ.

Lão Lưu cúi đầu thấy một bé mèo màu trắng lông dày mở to đôi mắt xanh vô cùng chăm chú ngẩng đầu nhìn mình, nghe say sưa.

Bỗng nhiên thấy ông ta dừng lại, bé mèo xù bông hé miệng ngẩng đầu kêu meo meo meo meo, giống như đang nói....

Nói tiếp đi, đừng có ngừng thế.

Lão Lưu thấy dáng vẻ Tiểu Đường Cao đáng yêu, không nhịn được nở nụ cười vươn tay sờ sờ lông bé mèo nói: "Tiểu Đường Cao sao lại đến đây thế?"

Đoàn phim có thể có người không biết đạo diễn Angus nhưng không ai không biết Tiểu Đường Cao.

Mấy ngày này, bé mèo hết ăn lại uống ở khắp nơi, lăn xả thành một cục với đoàn phim.

Bé mèo không quấy rối lại dính người, tốt tính rất nổi danh ở đây, lại hay thích đi dạo nên bây giờ nhóm nhân viên đi tới đi lui đều cẩn thận chú ý dưới chân có cục lông trắng không, sợ không cẩn thận giẫm phải bé mèo.

Sau khi bị gián đoạn thì lão Lưu không tiến hành phổ cập khoa học vô vị nữa, ông ta quay đầu nhìn phía sau, lông mày nhíu lại: "Tiểu Ngô?"

Đứa đồ đệ chết dẫm đi đâu rồi?

Ông lớn tiếng kêu vài câu, mãi sau mới có một người trẻ tuổi khoan thai đi tới, cười xòa nói: "Sư phụ, sao vậy?"

Lão Lưu mất hứng chất vấn nói: "Con đi đâu đấy?"

Bên này vội muốn chết mà thằng nhóc không biết trốn đi đâu. Từ trước đến nay, ông luôn thờ phụng nghiêm sư xuất cao đồ nên đối với đồ đệ luôn luôn nghiêm khắc.

Tiểu Ngô cúi đầu, không cam lòng và oán hận lóe qua đáy mắt nếu không kịp nhìn kỹ, cậu ta khẽ nói: "Con đi kiểm tra ngòi dẫn và ngòi nổ một chút."

Lúc này, Lão Lưu mới vừa lòng nói tiếp: "Con còn phải học nhiều, trình của con còn kém xa lắm."

Tiểu Ngô ậm ờ đáp lại.

Cậu ta biết lão già chết tiệt này khinh thường mình, trong lòng càng không hối hận về khoản tiền kia.

Nhớ tới người nọ tìm cậu ta hứa hẹn lát nữa cho một số tiền lớn mà đời này kiếm không tới rồi sau đó đưa cậu ta ra nước ngoài.

Trong lòng tràn ngập khoái trá báo thù bí mật.

Lão già chết giẫm đắc ý gì chứ.

Chờ hôm nay qua đi, có thế nào còn chưa dám chắc đâu.

Tiểu Đường Cao nghe được một nửa mất mát đi về.

Từ trước đến giờ, cậu rất tò mò với mấy thứ này.

Kiếp trước, thuở nhỏ cậu lớn lên trong bệnh viện sau đó ba mẹ xây một căn phòng vô khuẩn ở nhà, khi về được nhà, tuy không thể đến trường nhưng ba mẹ tự mình dạy dỗ hoặc mời người dạy chưa từng để lỡ việc học của cậu.

Nhưng điều này cũng không thể che dấu sự thật rằng tri thức của cậu cực kỳ ít ỏi.

Thậm chí rất nhiều thường thức mà cậu không biết, hôm nay nghe thấy lão Lưu nói những thứ này khiến bóng dáng ông to lớn huy hoàng ở trong lòng cậu

Khi nào thì cậu mới được dáng vẻ như thế.

Tiểu Đường Cao đầy hâm mộ nhìn bóng dáng lão Lưu rời đi, cậu thở dài cuộn mình lại thành một cục nằm sấp trên bàn.

– Nè, mèo béo ngồi xổm sang bên đi.

Giọng nói kiêu ngạo quen thuộc vang lên bên tai.

Ngay lập tức, Tiểu Đường Cao dựng thẳng cái đuôi lên, hùng hổ quay đầu nhìn kẻ thù không đội trời chung kia.

Quả nhiên là thiếu niên mặc áo khoác đen, có mái tóc đen kiêu ngạo, tay phải ôm một đống đồ linh tinh ghét bỏ nhìn bé mèo trắng nằm xuống chiếm hơn nửa cái bàn.

Hừ.

Thật không lễ phép, đúng là một kẻ đáng ghét!!!

Tiểu Đường Cao cười khẩy, chẳng những không tránh ra mà ngược lại hai mắt nhắm tịt.

Ngại quá, cậu nói cái gì thế tôi nghe không hiểu.

Thiếu niên tóc đen hít một hơi, hạ thân mình cao quý xuống vươn tay ngón tay cái và ngón trỏ tay trái xách gáy bé mèo trắng trên bàn lên, muốn tóm nó ném sang bên cạnh.

Tiểu Đường Cao vốn nhắm đôi mắt đột ngột mở bừng ra, đôi mắt xanh thẳm phát ra ánh sáng, không chút do dự vươn bàn chân piu piu đánh vào cái tay đang vươn ra của Tiểu Dịch. Mối thù lần trước còn chưa tính xong đâu!!!

Đệm thịt đánh người vừa nhanh vừa mau.

Tuy không thích Tiểu Dịch nhưng Tiểu Đường Cao cũng biết chân mình lợi hại đến đâu.

Đối phó với cậu ta thì có đệm thịt đủ rồi.

Thiếu niên tóc đen lanh tay lẹ mắt né sang bên, cậu ta chưa từng biết hai chữ chịu thiệt bao giờ, để đống đồ linh tinh lên bàn rồi xoắn hai tay áo, đôi mắt xanh trừng bé mèo.

Tiểu Đường Cao cũng không yếu thế, mở to hai mắt trừng lại.

Hai đôi mắt xanh đối diện nhau như có tia lửa chớp nháy xoẹt xoẹt.

Tiểu Dịch vươn hai tay, bất thình lình bổ nhào về phía trước, bóp lấy eo Tiểu Đường Cao, nhấc lên thật xa, cậu ta lườm lườm rồi ghét bỏ quay đầu đi muốn vứt bé mèo sang bên cạnh.

Tiểu Đường Cao không hề yếu đuối, vặn vẹo eo đập đập lên người cậu ta.

Tiểu Dịch không ngờ sức lực bé mèo lớn như vậy, buông tay ra thì Tiểu Đường Cao nhảy lên người cậu ta, bám lấy quần áo, thiếu niên tóc đen bối rối giãy dụa thì một cuốn tập nhỏ rơi xuống đất.

Tiểu Đường Cao tung chiến lược lui lại, nhảy xuống đất, quay đầu nhìn cuốn tập, theo bản năng liếc nhìn thì thấy hai chữ Ning YI.

Thiếu niên tóc đen không để tâm đến bé mèo mà hoảng hốt nhặt hộ chiếu về.

Hừ, thì ra cái cậu đáng ghét kia gọi là Dịch Ninh.

Tiểu Đường Cao quay đầu sau đó chuẩn bị tiếp tục cho Dịch Ninh một ít bài học.

Cậu mới vừa vươn chân trái.

Từ từ..........

Dịch Ninh?

Trong đầu Tiểu Đường Cao ting một tiếng, cảm giác có thứ gì đó vừa mới kết nối lại.

Khi nhìn thấy ảnh chụp hộ chiếu của mình ở chỗ trợ lý Trương, cậu thấy hơi quen thuộc, đó không phải là ảnh chụp của cậu và Dịch Ninh để lại sao?

Với lại lúc cậu nói cho Tiểu Dịch, mình gọi là Dịch Ninh thì sắc mặt cái cậu đáng ghét đó quái quái sao ấy.

Tiểu Đường Cao dựng lông gáy lên.

Hắn ở trước mặt Dịch Ninh thật làm bộ mình là Dịch Ninh, mà sao cậu ta không vạch trần nhỉ?

Có khi nào cái hộ chiếu kia cũng là cậu ta chuẩn bị giúp mình?

Tại sao cậu ta phải làm như vậy?

Còn giúp mình giả tạo thân phận?

Tiểu Đường Cao vươn chân được một nửa chần chừ đối diện với gương mặt điển trai của Dịch Ninh, không hiểu sao hơi chột dạ.

Đúng lúc này, Dung Hàng xoa nhẹ trán đi tới: "Làm sao vậy?"

Hôm nay hiếm khi anh ta hơi khó chịu, thấy bên này náo loạn mà đầu lại rất đau.

Nguy rồi, kinh động tới nam thần.

Tiểu Đường Cao giống như diễn tinh cúi thân xuống, điềm nhiên như không ngồi chồm hổm trên mặt đất, liếm lông mình làm bộ cái gì cũng nghe không hiểu.

Dịch Ninh trừng mắt nhìn bé mèo dối trá kia.

Tiểu Đường Cao mở to đôi mắt, vô tội meo meo với cậu ta.

Dịch Ninh: Tức thật.

Mèo là loài sinh vật thật sự khiến người ta chán ghét.

Nhưng dù sao cậu ta kiêng kị Dung Hàng tới đây, tuy không phục nhưng vẫn lui lại mấy bước cách xa Tiểu Đường Cao.

Dung Hàng ôm lấy Tiểu Đường Cao, thở dài nhìn Dịch Ninh.

Ngay từ đầu, anh ta để Dịch Ninh làm trợ lý cho mình là vì cậu ta cho mình một cảm giác quen thuộc khó hiểu, với tính cách của anh ta thì không đành lòng nhìn một thiếu niên bơ vơ không chỗ dựa vào ăn ngủ ở đầu đường.

Nhưng ở chung một thời gian ngắn, anh ta phát hiện thiếu niên tuyệt đối không phải con nhà côi cút không nơi nương tựa, mọi khía cạnh chi tiết trong cuộc sống của thiếu niên cho thấy gia cảnh không chỉ không tệ mà thậm chí có thể nói là khá tốt.

Càng làm cho anh ta đau đầu là cậu ta thật sự rất tùy hứng.

Mà cái tính tùy hứng vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, nói nghiêm trọng một chút là không hề có ý thức trách nhiệm.

Dung Hàng bắt đầu có chút do dự với cậu ta.

Đúng lúc này.

Cậu idol mang một đôi mắt quầng thâm cực đại run rẩy đi tới, dè dặt nói: "Đàn anh Dung...."

Dung Hàng tỉnh táo lại, cho dù trong lòng có chuyện nhưng nhiều năm tu dưỡng khiến cho anh cười cười ôn hòa với cậu idol: "Có chuyện gì không?"

Tiểu Đường Cao đồng tình nhìn cậu idol..........

Bởi vì chuyên gia trang điểm không che được quầng thâm mắt nên cậu idol lại bị cá béo Angus mắng mấy lần vào sáng nay.

Cậu idol chỉ cảm thấy mình mốc xì tám kiếp, ngày hôm qua thật vất vả đăng cái weibo lén lút khoe đối diễn với đàn anh Dung, ai mà biết fan nhà mình gây náo loạn ở weibo đàn anh và Tiểu Đường Cao thành kiểu đó.

Mà thân phận gia thế của Tiểu Đường Cao, cậu ta còn không rõ sao?

Công chúa trăm tỷ cái quái gì.

Mặc dù nhỏ Tiểu Đường Cao thơm thơm mềm mềm rất giống công chúa nhỏ.

Nhưng cậu idol biết thân phận bé mèo còn đáng sợ hơn cả công chúa.

Liên tưởng đến truyền thuyết đáng sợ về con mèo của tổng bộ Tinh Thần.

Nói Tiểu Đường Cao là thái tử gia của Tinh Thần cũng không quá đáng.

Với lại còn phải cân nhắc đến chủ nhân Tiểu Đường Cao là ai nữa kìa.

Ngày hôm qua, cậu idol kinh hồn táng đảm lội weibo Tiểu Đường Cao nhìn đôi tay kia xuất hiện, sau đó lục ảnh chụp Phó tổng đi họp thường niên ở Tinh Thần đem ra so sánh tỉ mỉ từng chút một giữa tay hai người đến mức hai con mắt muốn lé xẹ luôn, cậu ta mới không thể không thừa nhận một chuyện đáng sợ.

Thực tế là chủ nhân của weibo Tiểu Đường Cao chính là cấp trên đỉnh đỉnh đỉnh đầu mình —- Phó tổng.

Mà cậu ta thì.........

Ngày hôm qua fan cậu ta thiếu chút nữa chiến sang weibo Phó tổng.

Hu hu hu.

Mình đã thành nỗi sỉ nhục trong nghề của đạo diễn Angus, là đối thủ rác rưởi của đàn anh Dung, chẳng lẽ còn muốn thành nghệ sĩ đầu tiên bị Phó tổng phong sát?

Cả một đêm yếu đuối bất lực lại đáng thương, cậu ta sợ tới mức ngủ không yên.

Sáng nay xây dựng tâm lý nửa ngày cho mình, cậu ta mới dám tới trước đàn anh Dung giải thích, do dự một lát cố lấy dũng khí nói: "Đàn anh Dung, chuyện ngày hôm qua ở weibo......"

Cậu ta chưa được sự đồng ý của đàn anh đã tự ý đăng trên weibo.......

Còn chưa nói xong.

Dịch Ninh thở phì phì cắt ngang châm chọc nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà đến à, cọ được hot anh Dung vui lắm hả? Diễn viên 18 tuyến không lên được mặt bàn là vậy đấy."

– Dịch Ninh!!!!!!!

Dung Hàng lớn tiếng cắt ngang.

Mặt cậu idol lập tức lúc hồng lúc trắng, khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ gục xuống.

Tuy đã chuẩn bị từ lâu.

Nhưng lòng vẫn có chút nhoi nhói đau.

Cậu ta cố gắng treo lên một nụ cười mỉm nhưng có thế nào cũng cười không nổi.

Vì không để cho mình lộ ra sắc mặt xấu hổ hơn, cậu idol véo mình một chút.

Lúc này, dưới chân vang lên tiếng kêu meo meo meo meo nho nhỏ.

Cậu ta cúi đầu thấy bé mèo trắng giống như đám mây ngồi xổm dưới chân mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như bầu trời nhìn mình, khẽ kêu.

Để che dấu đi khuôn mặt không kiềm chế nổi cảm xúc, cậu ta cúi đầu ôm lấy bé mèo.

Dường như bé mèo thấu hiểu suy nghĩ của cậu idol, đứng nửa người lên, dùng thân thể mềm mại che mặt cậu ấy, cái đuôi cuộn lại nhẹ nhàng vỗ về lên bàn tay ôm chặt mình.

Có vẻ như bảo cậu ta buông ra.

Thế là cậu idol chậm rãi buông tay ra rồi lại ôm chặt bé mèo vào lòng.

Thật giống như sẽ không lúng túng nữa.

Dịch Ninh tức giận, quay đầu đi, cậu ta dường như muốn nhịn xuống nhưng lại nhịn không nổi, ấm ức nói: "Em đâu có nói sai."

Lần đầu tiên, giọng Dung Hàng tức giận: "Tôi cũng từng là diễn viên nhỏ 18 tuyến từng bước từng bước đi lên như miệng em nói đó."

Dịch Ninh sửng sốt nói: "Anh đâu có giống như bọn họ."

Dung Hàng vốn sốt nhẹ, cảm xúc kích động trong lúc nhất thời có hơi suy yếu vịn lấy ghế dựa, anh ta lắc lắc đầu nói: "Tôi có gì mà khác với bọn họ chứ?". Anh ta nhìn cậu idol: "Cậu đừng để ý, Tiểu Dịch tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Về chuyện mà cậu nói cũng đừng quan tâm làm gì. Ngày hôm qua vốn do cậu đăng trước, cũng nói đúng sự thật."

Cậu idol ngẩng đầu lên sững sờ.

Dung Hàng ôn hòa nói: "Chẳng lẽ ngày hôm qua cậu không hợp tác với đàn anh đức cao vọng trọng như tôi hả? Với lại, tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua cậu có nói sẽ nhanh chóng liên hệ với fan làm sáng tỏ".

– Đàn anh Dung......

Cậu idol lẩm bẩm nói.

– Meo meo......

Nam thần!!!!!

Tiểu Đường Cao cảm động ngước mắt nhìn Dung Hàng kêu lên.

Dung Hàng nói xong bỗng khựng lại rồi hơi nghiêm khắc nói với Dịch Ninh: "Tiểu Dịch, em có biết sai ở đâu chưa?"

Dịch Ninh nghẹn một hơi nói: "Em nói đúng mà, còn không phải vì muốn tốt cho anh à! Tính anh tốt vậy nên bọn họ mới ức hiếp anh, chiếm hơi anh đó."

– Khụ khụ....

Dung Hàng tức giận đến mức ho sù sụ lên.

Tính tình Tiểu Dịch tuyệt đối phải sửa đổi, nếu không sau này không biết đắc tội với bao nhiêu người.

Anh ta tàn nhẫn nói: "Nếu em cảm thấy mình đúng thì đừng ở bên cạnh tôi nữa."

Đôi mắt hạnh của Dịch Ninh mở trừng trừng thật to, không dám tin nhìn Dung Hàng sau đó cắn cắn môi, không nói câu gì mà xoay người thở phì phì bỏ đi.

– Tiểu Dịch.

Dung Hàng ở phía sau kêu lên, anh ta vốn định đuổi theo nhưng đang phát sốt, bước chân mềm nhũn, cậu idol luống cuống tay chân đỡ lấy.

Lúc này trợ lý sinh hoạt đã chạy tới nói: "Anh Dung, anh không thoải mái thì nghỉ ngơi một chút đi."

Dung Hàng nói với trợ lý: "Cậu đi theo trông thằng nhóc đi."

Trợ lý có hơi chần chừ nhưng vẫn đuổi theo.

Tiểu Đường Cao lắc đầu, Dịch Ninh thật đáng lo về cảm xúc .

Ngay cả mình cũng biết Dung Hàng sợ cậu ta đắc tội với người ta.

*

Dung Hàng mỉm cười dịu dàng từ chối cậu idol đề nghị đi xin nghỉ với đạo diễn, mà thở dài một bàn tay chống đầu lên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chợt, dưới chân bị giật nhẹ.

Anh ta cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Đường Cao ngậm quần, lo lắng nhìn mình.

Dung Hàng không nhịn được cười cười, sờ sờ Tiểu Đường Cao.

Người ta nói mèo rất hiểu tính người.

Tiểu Đường Cao biết mình khó chịu ư?

Thật không uổng công, ngày thường mình yêu thương nó.

Tiểu Đường Cao vốn hiểu chuyện không thích gây ồn, sau khi anh ta vuốt ve trấn an hai cái chẳng những không an tĩnh lại mà ngược lại ngậm quần kéo đi tới.

Dung Hàng đứng lên, nghĩ rằng món đồ chơi của Tiểu Đường Cao lăn tới góc nào không biết nên bảo mình đi lấy.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu đi theo bé mèo.

Cứ thế đi tới, Tiểu Đường Cao kéo anh ta đến một căn phòng trống.

Dung Hàng sửng sốt, đây là căn phòng mà mình bình thường hay nghỉ ngơi.

Từ đó đến giờ anh ta không thích nơi có nhiều người.

Lúc quay phim khi được rảnh rỗi, anh ta thường xuyên nghỉ ngơi trong phòng, nơi này còn đặt một chiếc ghế xếp.

Người biết cái chỗ này không nhiều nhưng Tiểu Đường Cao biết, có đôi khi bé mèo sẽ nằm nhoài ngủ trưa trên người anh ta.

Dung Hàng ngây người.

Tiểu Đường Cao nhảy lên cái ghế, dùng chân vỗ vỗ nó, chờ mong nhìn anh ta.

Dung Hàng không nhịn được cười nói: "Sao hả? Muốn ngủ cũng phải có cái đệm thịt người là anh sao?"

– Meo meo.

Tiểu Đường Cao kêu meo meo meo meo có hơi gấp gáp.

Dung Hàng hơi do dự, hôm nay trạng thái mình quả thật không tốt, thật sự cần nghỉ ngơi một chút, buổi chiều có phần diễn nổ mìn cần giữ vững tinh thần đến lúc đó.

Nghĩ vậy nên anh ta cũng không do dự nữa, ôm lấy bé mèo nghỉ ngơi trên ghế xếp.

Hôm nay cục lông trong lòng rất ngoan, nằm nhoài trên người mình không hề nhúc nhích.

Ngay sau đó Dung Hàng chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi nghe thấy nhịp thở yên ổn của anh ta, Tiểu Đường Cao mới mở đôi mắt xanh lam ra, thở dài.

Cậu dễ dàng lắm hả?

Là một bé mèo, cậu cũng nát lòng nát dạ vì mấy người lắm chứ!!!

Ngày trước có Phó tổng tài cố tình phạm pháp, luôn muốn trát người ta vào cột bê tông cho chìm xuống biển, có Phó Minh Minh làm cái nghề Streamer không đàng hoàng lơ mơ là bán mình đi bất cứ lúc nào, sau này thì có một nam thần không coi trọng thân thể chính mình, một Angus quay phim với bản tính cực kỳ hung bạo hù dọa cả đoàn phim không dám lên tiếng, ngày nào cũng trách mắng mấy lần còn tự yêu chính mình nữa chứ rồi ngược đãi cậu idol cùng một đám mèo thối gào khóc đòi ăn.

Tiểu Đường Cao cảm thấy gánh nặng trên người mình quá nhiều, cậu thong dong nhảy xuống khỏi người Dung Hàng

Chỉ vài bước đường ngắn ngủn, anh ta mới tới được căn phòng này, mình là ai chứ, đúng là anh hùng cô độc bi thương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top