Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40. Ký sự Tiểu Đường Cao cứu người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40. Ký sự Tiểu Đường Cao cứu người.

Ông Trương nhìn bé mèo dưới chân, không hiểu sao cảm thấy mình rất oan.

Nhưng ông không chắc lắm, chẳng lẽ cú đá mới vừa rồi thật sự mạnh vậy?

Ông Lưu tức giận nhìn ông ta nói: "Tiểu Đường Cao đã trêu chọc gì ông hả?" Ông ấy vội vàng đi đến bên cạnh bé mèo, cục lông trắng vốn đáng yêu xù xù bởi vì lăn lộn trên đất vài vòng có hơi bẩn thỉu, đôi mắt xanh thẳm hồn nhiên ươn ướt nhìn ông, cái đầu nhỏ gục vào lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ, miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ meo meo meo meo.

Vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tiểu Đường Cao bị người ta hiếp đáp thành ra như vậy mà vẫn tin tưởng con người, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương sinh mệnh bé nhỏ ngây thơ khả ái.

Sắp bị tay Ông Lưu xông choáng, nội tâm cậu sụp đổ.

Thật là khó ngửi quá đi.

Mặc dù thế, Tiểu Đường Cao vẫn cố gắng duy trì thiết lập của của mình, cậu giãy dụa khập khiễng đi tới bên cạnh những người kia, ngẩng đầu đáng thương nhìn mọi người kêu meo meo meo meo.

Động tĩnh bên này dần dần hấp dẫn mọi người lại đây, người vây quanh càng ngày càng nhiều.

Trong nháy mắt ông Trương cảm giác không ổn, định chuồn đi nhưng lúc này mọi người đã vây lại, ông ta vội vàng biện giải: "Chuyện không liên quan đến tôi, là nó cào tôi trước." Ông ta vươn tay muốn để mọi người thấy vết thương trên cánh tay mình.

Có kinh nghiệm va phải đồ sứ rất phong phú, Tiểu Đường Cao chỉ để lại vài vết cào nhợt nhạt vừa phải ở bàn tay ông ta.

Mà bên kia, bé mèo khập khiễng vô cùng thê thảm, hai bên so nhau có vẻ Tiểu Đường Cao đáng thương hơn.

Ông Lưu hạ quyết tâm đòi sự công bằng cho Tiểu Đường Cao, ông nói với đồ đệ Tiểu Ngô: "Con cầm cây pháo hoa đi chôn ở điểm đặt nổ trước đi, lát nữa thầy qua."

Tiểu Ngô im lìm gật đầu rồi mang một giỏ pháo trong ngực đi.

Lúc cậu ta đi ngang qua bên cạnh Tiểu Đường Cao, một luồng mùi lạ trên tay cậu ta bay vào lỗ mũi bé mèo.

Cái mùi kia.......

Là mùi nước thuốc trên bề mặt thiết bị kíp nổ.

Ánh mắt cậu nghiêm túc hẳn, nhìn về phía Tiểu Ngô, ngón tay cậu ta hơi hơi phát run, toàn thân căng thẳng như đang cố che dấu cái gì đó.

Lúc trước cậu ta không hề có cái mùi này.

Rõ ràng ông Lưu đã bảo cậu ta không được động vào cây pháo hoa.

Hiển nhiên cậu ta đã động vào, còn động vào bộ phận quan trọng nhất.

Chẳng lẽ cây pháo hoa này có vấn đề?

Tiểu Đường Cao không để ý quá nhiều, chắn ngang trước người Tiểu Ngô, khẽ gầm gừ cậu ta....

Ông Trương bị vây quanh hết đường chối cãi ở bên kia nhìn thấy, như được đại xá vội vàng nói với mọi người: "Anh xem, tôi đã nói con mèo kia có vấn đề mà."

Mọi người nhìn lại.

Cái đuôi Tiểu Đường Cao dựng thẳng lên, thân thể khòm thấp xuống, dáng vẻ xù lông như muốn tấn công Tiểu Ngô.

Cậu ta sửng sốt, ôm cây pháo hoa trong lòng càng chặt hơn, hơi mất tự nhiên đi vài bước sang bên cạnh nói: "Làm sao vậy, Tiểu Đường Cao ngoan, đừng chắn đường anh."

Ông Lưu cũng nói: "Tiểu Đường Cao mau tới đây."

Bé mèo không nghe cũng không bỏ qua, đứng trước mặt Tiểu Ngô không chịu lui bước.

Mọi người hơi chần chừ.

Tiểu Đường Cao làm sao vậy?

Có khi nào bị cái gì kích thích không, bình thường nó đâu có như vậy.

Tiểu Ngô chột dạ ôm chặt cây pháo hoa, muốn đi vòng qua.

Ai ngờ Tiểu Đường Cao bỗng nhảy dựng lên, phóng lên ngực cậu ta.

Dẫu như vậy, Tiểu Ngô cũng không buông cây pháo hoa trong ngực ra.

Khiến cho bé mèo càng tin tưởng vào phán đoán của mình.

Người bình thường gặp phải tình huống này, nhất định buông tay ra bảo vệ mình trước tiên, sao còn đi ôm không bỏ?

Bé mèo cúi đầu cẩn thận cắn chặt cây pháo hoa không nhả.

Lúc này, mọi người đã vây lại, kéo Tiểu Đường Cao xuống khỏi người Tiểu Ngô.

Bây giờ, Tiểu Đường Cao đâu còn dáng vẻ mềm mềm mại mại như bình thường, thoạt nhìn rất hung hãn.

Tiểu Đường Cao ngậm cây pháo hoa lo lắng đi đến chỗ mọi người.

Tuy biết tính cách bé mèo rất ngoan nhưng mọi người vẫn tránh đi.

Dù sao Tiểu Đường Cao vẫn là một con mèo, không thể nói đạo lý.

Nhỡ đâu bị thương thì không hay.

Thấy mọi người vô thức hành động lui về sau, Tiểu Đường Cao càng sốt ruột. Ông Lưu từng nói rằng thiết bị kíp nổ liên quan đến sức nổ lớn nhỏ của pháo hoa, làm không tốt sẽ gây tai nạn chết người, buổi chiều có cảnh diễn nổ và có nhiều người nhiều tham dự nữa.

Không thể có một chút sai lầm nào.

Cậu ngậm cây pháo hoa nhìn chung quanh một vòng rồi đi qua chỗ ông Lưu.

Có lẽ ông ấy có thể nhìn ra cây pháo hoa có vấn đề hay không.

Lòng Tiểu Ngô kinh hoảng nói: "Sư phụ, đừng đi qua đó."

Ông Lưu định đi qua rồi dừng lại nói: "Sao vậy?"

Cậu ta gặp khó ló cái khôn nói: "Con sợ con mèo điên này gây tổn thương cho sư phụ."

Tuyệt đối có vấn đề.

Tiểu Đường Cao lo lắng nhìn ông Lưu.

Ông ấy nhìn Tiểu Đường Cao vừa chật vật vừa hung hãn, sửng sốt rồi lập tức cười nói: "Thầy tin vào Tiểu Đường Cao, nó thích thầy lắm."

Bé mèo khẽ thở phào, đẩy cây pháo hoa qua.

Ông Lưu nhìn qua loa rồi không thèm để ý để qua một bên.

Cậu ta cũng thở phào, kinh hồn bạt vía đi qua, muốn thu hồi cây pháo hoa về.

Trong lòng cậu ta đắc ý, ông già sao mà nhìn ra được mình động vào đó.

Ai ngờ, Tiểu Đường Cao quay đầu gào với cậu ta rồi lại đẩy cây pháo hoa qua khiến ông Lưu không hiểu gì cả.

Sau vài lần lặp lại, ánh mắt ông vô tình đảo qua một chỗ của cây pháo hoa, thiếu chút nữa dọa sợ ra bệnh tim.

Sao lại thế được!!!

Đôi mắt trợn to, cướp lấy cái giỏ trong tay Tiểu Ngô, nhìn kỹ.....

Trời ơi!!!

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi đã có tai nạn chết người xảy ra trên tay ông.

Nếu thật sự dùng mấy cây pháo hoa này thì khi nổ sợ rằng chẳng có mấy ai sống sót.

– Mày đừng hòng chạy được!!!

Ông quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngô đang muốn trốn rồi hô lớn lên, ông Lưu còn gì mà không hiểu.

Ngoại trừ cậu ta còn ai dám động vào.

Ngay sau đó, tấm chi phiếu trên người Tiểu Ngô đã bị lục soát ra.

Ông Lưu thở dài biết ơn nhìn Tiểu Đường Cao định nói gì đó. Trong đám người chung quanh, có người bỗng nhiên nói: "Nhìn kìa, bên kia có khói!!! Cháy rồi."

Tiểu Đường Cao mới vừa yên tâm, quay đầu nhìn theo bỗng đứng lên, đó là hướng phòng Dung Hàng ở.

Cầu mong đừng có cháy ở đó!!!

Tiểu Đường Cao chạy tới hướng bên kia.

Cậu càng đến gần lòng càng lạnh toát, niềm may mắn trong lòng biến mất từng chút một.

Qủa nhiên chính là căn phòng chỗ Dung Hàng ở.

Căn phòng đó vốn hẻo lánh với lại mọi người mới bị hấp dẫn đến chỗ cậu, tuyệt nhiên không ai phát hiện nơi này cháy nên lửa mới lớn như thế.

Tiểu Đường Cao lo lắng kêu meo meo meo meo chung quanh.

Xảy ra chuyện lớn rồi, đầu tiên là pháo hoa bị người ta đánh tráo sau đó là cháy, đạo diễn Angus sứt đầu mẻ trán chạy tới, đợi lát nữa Phó Kiêu sẽ bảo đội đầu tư qua nhìn, đây không phải chê cười anh ta sao?

Đã có người đi dập lửa nhưng ngọn lửa vút cao tận trời, nơi nơi tràn ngập khói đen, bình chữa cháy so với đám cháy lớn gấp đôi chẳng khác nào như như muối bỏ biển, không hề có tác dụng.

Anh ta cau mày hỏi nhân viên công tác chung quanh: "Trong phòng có ai ở không?"

Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ nói: "Căn phòng này vẫn luôn để trống không dùng tới."

Angus thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong cái rủi còn có cái may, thiệt hại tối đa một ít tài vụ mà thôi rồi nói với mấy người dập cháy: "Cái chính là đảm bảo an toàn cho mọi người còn phòng cháy thì cho cháy thôi."

Dù sao dập lửa mà để dính tới người thì chỉ thiệt thôi.

Nghe nói vậy, toàn thân Tiểu Đường Cao rét lạnh, ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng.

Căn phòng đó chỉ có Dung Hàng và trợ lý biết.

Nhưng Dịch Ninh đã chạy mất nên trợ lý phải đi tìm, bây giờ còn chưa trở về.

Thân thể Dung Hàng còn sinh bệnh, lúc cháy anh ta đang ngủ say, căn bản không có cơ hội chạy thoát.

Với lại........

Hiện tại không có ai biết Dung Hàng ở bên trong.

Tiểu Đường Cao liều mạng kéo ống quần Angus, muốn kéo anh ta vào bên trong.

Thế nhưng Angus không phải Phó Kiêu.

Đạo diễn nhíu mày ôm lấy Tiểu Đường Cao giao cho nhân viên công tác nói: "Sao lại có lửa được, không phải phim trường cấm lửa sao?"

Bây giờ, anh ta làm gì còn tâm trạng trêu chọc với bé mèo.

Tiểu Đường Cao nhảy xuống khỏi người nhân viên công tác, lo lắng kêu meo meo meo meo hướng căn phòng.

Đáng tiếc không ai nghe hiểu.

Nếu Phó Kiêu ở đây thì hay rồi.

Nhất định anh ấy hiểu ý mình.

Với lại, nếu không phải cậu.....

Là do cậu dẫn ảnh đế tới đây.

Tiểu Đường Cao nhìn lửa càng lúc càng lớn, ánh lửa chiếu sáng đồng tử kiên định.

Tiểu Đường Cao quay đầu nhìn mọi người, thừa dịp bọn họ không chú ý nhảy vào ngọn lửa.

Cậu phải đánh thức Dung Hàng, cho dù có một phần ngàn thôi, cũng phải cứu anh ta ra.

Hoặc là cậu đi vào rồi những người khác nể mặt Phó Kiêu cũng sẽ nghĩ cách cứu mình.

Cậu biết đi vào sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng không đi vào thì cậu sẽ hối hận cả đời.

– Tiểu Đường Cao.....

Mọi người kinh hoảng hô lên.

Bóng dáng trắng muốt không quay đầu lại mà nhảy vào.

– Nhường đường nhường đường cho....

Lúc này một đám bảo an mặc đồ đen mở đường lên tiếng.

Từ trong đám người, Phó Kiêu thong dong đi đến, nhìn thấy mọi người ngơ ngác, cau mày nói: "Làm sao vậy? Lửa khó khống chế lắm à?"

Đạo diễn Angus áy náy nói: "Tiểu Đường Cao mới vừa nhảy vào. Là do tôi không trông coi nó, do tôi hết."

Phó Kiêu cau mày nhìn ngọn lửa xa xa, lòng xiết lại, không nói gì

Angus vội vàng nói: "Đội cứa hỏa sẽ tới ngay lập tức."

Nếu đội cứu hoả sắp tới thì có lẽ Tiểu Đường Cao không sao cả.

Nhưng tới muộn thì.......

Angus không dám nói.

Phó Kiêu im lặng, anh cởi áo khoác của mình đưa cho thư ký Trương.

Thư ký Trương sửng sốt nhận lấy cái áo.

Đạo diễn Angus cau mày nói: "Anh định làm gì?"

Phó Kiêu nới lỏng cái nơ ra để khỏi ảnh hưởng mình hành động, súc tích nói: "Đi vào."

Phong Giai Minh ở bên cạnh nghe thấy, không thể tin giữ chặt tay anh nói: "Anh điên rồi hả? Nó chỉ là con mèo thôi, tự nó muốn chết chạy vào, anh còn muốn chết cùng nó hả? Đáng giá không?"

Anh quay đầu, đồng tử đen láy nhìn xoáy vào cô, ánh mắt đó có luồng sức mạnh.

Khiến Phong Giai Minh không khỏi buông lỏng tay ra.

Trong con ngươi đó chiếu ra ánh lửa, anh không chút do dự nói: "Đáng giá."

Đạo diễn còn muốn nói điều gì đó.

Anh lại nói: "Báo cho 120."

Đạo diễn sửng sốt nói: "Tiểu Đường Cao đi 120 có tác dụng sao?"

120 đâu có cứu mèo.

Đồng tử màu đen nhìn đám cháy, giọng nói bình tĩnh mà chắc chắn: "Trong đám cháy có người."

Mọi người sửng sốt.

Lúc này, ở một góc không ai chú ý, Phong Giai Minh phát hiện ra cái ly quen thuộc

Đây là cái ly của cô, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Nhớ đến điếu thuốc của Ông Trương, chẳng lẽ.......

Đồng tử trong mắt co lại, thừa dịp không ai để ý, cô lặng lẽ nhặt cái ly lên.

Tiểu Đường Cao xông vào trong ngọn lửa, cũng may lửa ở bên ngoài bùng cháy dữ dội hơn lửa bên trong.

Dưới nhiệt độ cao, cậu còn ngửi được mùi lông mình bị đốt trụi.

Trong màn khói ùn ùn bao trùm, bé mèo nhìn thấy Dung Hàng, anh ta đã tỉnh nhưng chân bị cái tủ đè phải, không thể nhúc nhích mà có kêu cứu cũng không vang ra bên ngoài.

Dung Hàng thấy Tiểu Đường Cao xuất hiện sốt ruột nói: "Tiểu Đường Cao."

Sao nó lại đến đây, lửa lớn như vậy, sao lại ngốc đến mức chạy vào chứ.

Bởi vì mình ư?

Thế nhưng Tiểu Đường Cao đến có ích lợi gì, anh duỗi người chật vật trong ánh lửa nói với Tiểu Đường Cao: "Đi mau!!!"

Nếu anh phải chết sao còn kéo một sinh mệnh vô tội phải chôn cùng.

Tiểu Đường Cao không những không bỏ đi.

Giữa ngọn lửa, bé mèo nho nhỏ kiên định đi qua cái tủ, ưỡn thân, đầu đẩy vào nó.

Dung Hàng hơi cảm động lại hơi lo lắng.

Cảm động vì một con mèo không bỏ rơi anh đồng thời cũng lo lắng lửa càng ngày càng lớn, Tiểu Đường Cao ra không được.

Nhưng đúng lúc này, cái tủ vốn đang bất động bỗng nhiên di chuyển.

Trong lòng Dung Hàng giật nảy, chẳng lẽ mình quá tuyệt vọng nên xuất hiện ảo giác?

Tiếp đó, cái tủ tiến về phía trước theo Tiểu Đường Cao, di chuyển từng chút một.

Khoảnh khắc cái tủ hoàn toàn rời khỏi cái chân anh ta.

Anh ta nhìn thấy đôi mắt bé mèo bân bẩn lóe sáng nhìn mình.

Khói càng lúc càng lớn, Dung Hàng che lại miệng mũi, nhìn chân mình, giãy dụa đứng lên nhưng cơn đau nhức làm cho bắp đùi không thể động đậy.

Nhưng ngọn lửa đã lan lên mái hiên rồi tràn xuống dưới.

Một khi tràn đến chỗ bọn họ, bé mèo sẽ không đi được nữa.

Dung Hàng hạ quyết tâm, đẩy Tiểu Đường Cao bảo nó chạy đi.

Tối thiểu anh không đi được, cũng muốn để Tiểu Đường Cao rời khỏi.

Làn khói càng lúc càng lớn, hơi nóng thiêu đốt khiến thân người đau đớn.

Nếu bé mèo không đi sẽ không còn kịp nữa.

Tiểu Đường Cao nhìn chân Dung Hàng, lập tức hiểu ra lửa to như vậy, không kịp để cậu kéo người từ bên ngoài lại đây.

Nhưng, phải nhìn Dung Hàng bị chết cháy sao?

Tiểu Đường Cao nhìn ngọn lửa.......

Hạ quyết tâm, cậu phải biến thành người thôi.

Cho dù có thế nào cũng phải mang anh ta đi ra ngoài.

Chẳng sợ bị làm vật phẩm thí nghiệm đưa vào viện nghiên cứu.

Nhất định Phó Kiêu sẽ cứu cậu........

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Bé mèo uể oải ngay lập tức đứng lên, tủi thân chạy như bay tới đó.

Phó Kiêu phủ khăn lông ướt xoay người ôm lấy Tiểu Đường Cao súc tích nói: "Người đâu?"

Tiểu Đường Cao quay đầu nhìn về phía Dung Hàng.

Phó Kiêu lập tức đi tới.

Dung Hàng sửng sốt, vừa ho vừa nói: "Là anh?"

Bởi vì Tiểu Đường Cao ở bên trong nên mới vào sao?

Làm được đến bước này!!!

Dung Hàng kinh sợ.

Phó Kiêu không nhiều lời, cõng anh ta lên.

Rầm rầm, một khúc gỗ cháy rớt xuống từ giữa không trung, một ngọn lửa vươn cao chót vót giữa khoảng không.

Lửa vậy có chạy ra được không?

Lòng Dung Hàng lạnh lẽo, nhìn lửa bên ngoài càng lúc càng lớn quyết định nói: "Anh mang Tiểu Đường Cao đi đi."

Mang theo mình rất khó để chạy ra.

Phó Kiêu quay đầu nhìn anh ta, dứt khoát nói nhanh: "Bớt nói nhảm, để anh ở đây thì tôi với Tiểu Đường Cao vào làm gì?"

Dung Hàng sửng sốt.

Phó Kiêu đưa bé mèo cho anh ta rồi cõng lên.

Lúc chuẩn bị ra bên ngoài.

Phó Kiêu khẽ nói: "Trông chừng nó đó."

*

Bên ngoài.

Một vùng lửa.

Bóng dáng Phó Kiêu dần dần xuất hiện.

Trên lưng anh là........

Dung Hàng.

Tâm trí Đạo diễn Angus trống rỗng.

Trời ơi!!!

Suýt chút nữa, chút nữa thôi anh ta đã phạm sai lầm lớn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top