Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47. Kỹ năng mới của Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47. Kỹ năng mới của Tiểu Đường Cao.

Phó Duy sững sờ tại chỗ nhìn Phó Kiêu.

Anh nói lại lần nữa: "Ai nói là tao bảo mày đi?"

Phó Duy dường như nhớ ra gì đó nên sắc mặt tái đi: "Là ông nội."

Tiểu Đường Cao ngay lập tức hiểu ra.

Tuy ông nội Phó mặc kệ mọi chuyện nhiều năm nhưng cũng một tay ông ấy đưa nhà họ Phó cường thịnh lên làm chủ tập đoàn Tinh Thần. Tính tình ông nội Phó có tốt mấy thì khi nghe được tin gièm pha thằng cháu hai cướp vị hôn thê của cháu lớn, đoán chừng giận lắm huống chi tính ông nội Phó vốn không hề tốt.

Chỉ là không nghĩ rằng ông nội Phó bảo Phó Duy cút thẳng ra khỏi Tinh Thần.

Đói với Phó Duy mà nói bây giờ hắn không thiếu tiền.

Nhưng rời khỏi Tinh Thần có nghĩa là hắn rời khỏi trung tâm quyền lợi nhà họ Phó, bị đuổi khỏi đây thì dù có bao nhiêu tiền tài cũng không thể bù đắp nổi.

Khóe miệng Phó Duy treo lên nụ cười gượng: "Ông nội giận mà."

Đôi mắt đen nhánh của Phó Kiêu nhìn hắn, lắc lắc đầu trong giọng nói mang theo sự thất vọng: "Trước khi mày và Phong Giai Minh ở bên nhau chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới sao?"

Rõ ràng với cá tính mạnh mẽ của ông nội Phó thì tuyệt đối sẽ không mặc kệ nó.

– Phó tổng.

Lúc này thư ký Trương vội vàng đi tới nói với Phó Kiêu: "Khổng tổng của tập đoàn Linh Đồng sẽ lập tức đến đây, anh có muốn đi tới phòng họp chờ ông ấy không?"

Phó Kiêu không quan tâm Phó Duy đứng sững tại chỗ mà xoay người bỏ đi.

*

Bên ngoài tòa cao ốc, Phong Giai Minh lòng nóng như lửa đốt nói với quầy lễ tân: "Tôi muốn tìm Phó Kiêu."

Phó Duy đi tìm Phó Kiêu.

Cô đến muộn nên không biết xảy ra chuyện gì.

Quầy lễ tân mỉm cười gọi điện thoại rồi cúp máy nói: "Cô Phong, thật xin lỗi, tôi vừa mới gọi điện thoại cho trợ lý Phó tổng thì bên kia nói rằng cô không có hẹn trước nên không thể đi lên được."

Khuôn mặt Phong Giai Minh lộ ra sự nóng vội, cô không chú ý tới nội dung điện thoại của quầy lễ tân, bởi vì trong lòng thật sự sốt ruột, cô tưởng quầy nói không rõ ràng.

Nhưng nhiều năm qua đến giờ là nhân vật công chúng dưỡng thành đức tính tốt đẹp khiến cô vẫn mỉm cười nói: "Cô báo tên của tôi thì bọn họ sẽ để tôi đi lên."

Quầy lễ tân vẫn lễ phép nói: "Cô Phong, tôi đã báo tên cô rồi."

Phong Giai Minh sửng sốt sau đó khẽ nói: "Sao lại thế?"

Trước kia cô chỉ cần báo tên là có thể đi lên văn phòng Phó Kiêu.

Nhưng dù sao đó cũng là trước kia.

Cũng may lúc này Phó Duy đi ra.

Trong lòng có hơi khác thường nhưng cô vứt chúng qua một bên, vội vàng tiến lên lo lắng nói: "A Duy, làm sao vậy?"

Phó Duy cười miễn cưỡng nắm lấy tay cô dịu dàng nói: "Không có gì, chỉ là gần đây anh không thể về lại nhà họ Phó và Tinh Thần nữa rồi."

Phong Giai Minh nắm lấy tay hắn nói: "Không sao, anh có thể ở chỗ của em mà."

Phó Duy cảm động nói: "Giai Minh."

– A Duy.

Một giọng nói già nua vang lên ở cửa, ước chừng 60 tuổi của một ông già quắc thước xuất hiện ở đại sảnh, bên cạnh còn một đống thủ hạ đi theo. Đại khái ông ấy quanh năm ở địa vị cao nên khi đi có phong thái riêng biệt. Ông ấy chính là Khổng Linh Hạc của tập đoàn Linh Đồng.

Phó Duy vừa ngẩng đầu lên cười tươi: "Khổng tổng". Trước đấy hắn có hợp tác với ông ta mà như đã quen thân từ lâu, Khổng tổng rất tán thưởng hắn mà hắn cũng rất bội phục ông cụ xông pha xây dựng sự nghiệp ở nước ngoài.

Khổng tổng ngừng trước mặt hắn vài bước, ánh mắt hào sảng nhìn Phó Duy vowie thái độ ôn hòa nói: "A Duy, gần đây sao không tới tìm ông." Giống như một người ông bình thường hay quan tâm con cháu.

Phó Duy ngại ngùng cười cười: "Dạ, gần đây có chút việc." Khổng tổng thường xuyên hẹn hắn ra ngoài, chỉ là gần đây bận rộn gặp mặt Giai Minh nên ít liên lạc với ông ta

Khổng tổng không để ý mấy mà ngược lại quan tâm nói: "Không sao, thanhh niên cần bận rộn sự nghiệp, gần đây cậu tham gia tổ hạng mục nào?"

Phó Duy cười khổ một tiếng có chút bất đắc dĩ nói: "Có khả năng tôi phải rời khỏi Tinh Thần."

Sự kinh hãi thoáng qua trong mắt Khổng tổng rồi ông vươn tay muốn vỗ vai hắn nhưng cảm thấy có vẻ không được cho lắm mới miễn cưỡng thu tay giữa không trung về rồi nói: "Không sao, tuổi trẻ ra ngoài quan sát nhiều cũng tốt, có việc thì cứ tìm tôi."

Phó Duy cảm kích nhìn ông ta nói: "Cám ơn ông."

Thần sắc rối rắm thoáng qua trong mắt ông ta rồi cười ha ha che dấu qua: "Cậu vĩnh viễn không cần nói cảm ơn với tôi."

*

Trong văn phòng, Tiểu Đường Cao tuy có mơ mơ màng màng nhưng tốt hơn buổi sáng rất nhiều.

Ở văn phòng chán quá, cậu mở ra cột tiến độ đỏ xanh đã lâu không nhìn.

Tuy rằng Phó Kiêu không nói gì nhưng cột màu đỏ biểu hiện cho tình cảm hai người hiện tại đã cao tới mức độ kinh người.

Bởi vậy có thể thấy, anh đã không thể rời khỏi cậu nữa rồi.

Tiểu Đường Cao kiêu ngạo nghĩ.

Đảo mắt nhìn qua cột tiến độ màu xanh.

Tiểu Đường Cao meo một tiếng, sau khi đuổi ông Trương đi thì cái cột này nhích lên một khoảng lớn giải khóa một kỹ năng, với lại cách giải khóa một kỹ năng khác chỉ một chút.

Đại khái Phong Giai Minh giải ước với Phó Kiêu dẫn tới thay đổi vận mệnh anh.

Tiểu Đường Cao nhìn cái kỹ năng đó. Đó là kỹ năng thuấn di, với hình người cậu có thể thông qua kỹ năng này di chuyển đến bất cứ nơi nào cậu từng đến, một ngày chỉ được hai lần. Lại còn giúp cậu lựa chọn chỗ ít người.

Đôi mắt cậu sáng rực lên.

Kỹ năng thuấn di.

Quá tuyệt vời!!!

Sau này cậu tham gia hội nghị mèo sẽ không cần tự đi nữa.

Kiềm chế sự kích động, Tiểu Đường Cao lại nhìn cột tiến độ màu xanh bây giờ sắp được một phần ba.

Cậu hơi hơi nghi hoặc.

Không phải Phong Giai Minh và tai nạn xe cộ ảnh hưởng lớn nhất tới vận mệnh Phó Kiêu sao?

Tại sao giải quyết cô ta rồi mà tiến độ chưa tới một phần ba?

Tiểu Đường Cao hiểu biết có hạn về tình tiết cốt truyện, trong sách chỉ miêu tả một ít nhưng chung quy Phó Kiêu không vai chính nên độ dài có hạn, có rất nhiều chuyện hoàn toàn không kỹ càng tỉ mỉ.

Chẳng lẽ còn điều bí ẩn gì sao?

Cậu vừa liếm móng vuốt vừa trầm tư suy nghĩ tới khả năng đó, bé mèo ưu sầu quả thực muốn liếm trọc móng vuốt.

Aì, cậu nát lòng nát dạ vì anh mất thôi.

*

Ban đêm, ông nội Phó lại gọi video.

Tinh thần ông khá tốt lại bị Phó Duy chọc tức không nhẹ, ngay cả khi thấy Tiểu Đường Cao nằm nhoài trong lòng Phó Kiêu cũng không hỏi nhiều.

Ngón tay anh vuốt ve lông bé mèo.

Bệnh của Tiểu Đường Cao vốn đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng không hiểu sao.

Đến buổi tối, bé mèo lại bị nghiêm trọng hơn.

Phó Kiêu hỏi ông nội Phó bên kia video: "Ông bảo Phó Duy rời khỏi hả?"

Ông nội Phó lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Không cho thằng nhóc thúi đó đi mà giữ nó lại cho mất mặt xấu hổ hả? Đầu óc nó nhão nhoét hay sao? Sao nó dám làm ra chuyện như vậy chứ? Thể diện nhà họ Phó chúng ta còn biết để ở đâu?"

Không chỉ Phó Duy thậm chí cô minh tinh kia, ông cũng không định để yên vậy đâu.

Chỉ là ông kiêng kỵ lời đồn cô ả với Phó Kiêu, ông sợ Phó Kiêu còn tình cảm với cô ả sẽ không đành lòng nên mới chưa nói.

Còn Phó Duy ư....

Hừ!!! Ông đã đánh tiếng với bạn già rồi.

Chỉ cần ở thành phố này thì Phó Duy đừng nghĩ có được một công việc gì.

Chờ đến khi sự nghiệp của Phó Duy và cô minh tinh hủy hết thì để ông xem xem bọn họ còn không màng tất cả như vậy nữa không.

Nghĩ vậy trong mắt ông nội Phó thoáng qua chút châm chọc.

Tính cách như vậy thật ra giống y như thằng con không nên thân kia của ông, không hổ là cha con.

Phó Kiêu không hề để ý chuyện đó.

Điều anh để ý là ông nội Phó làm những việc như vậy hoàn toàn không có sự cho phép của anh.

Rốt cuộc chủ nhân bây giờ của Tinh Thần là anh.

Chứ không phải là ông nội Phó.

Huống chi, Phó Kiêu không cảm thấy những thủ đoạn của ông nội Phó sẽ làm cho Phó Duy lùi bước.

Thật ra ở một góc độ nào đó, anh và Phó Duy rất giống nhau.

Bọn họ đều hướng tới một mức độ tự do nào đó.

Chẳng qua khác nhau ở chỗ anh biết tự do cần trả cái giá lớn.

Khuôn mặt anh không lộ dấu vết nói chuyện với ông nội Phó, trong lòng lại lặng lẽ tính toán còn bao nhiêu lâu mới làm cho những thế lực cũ kỹ ở công ty nghe lời.

Đồ của anh thì nhất định phải nắm chặt trên tay mình.

Sau khi tắt video, Tiểu Đường Cao vẫn ốm yếu.

Bác sĩ Ngô nói mức độ này lặp đi lặp lại là bình thường.

Ở trên giường đệm thoải mái, Phó Kiêu ôm bé mèo mềm như bông dính chặt mình ra thì không còn cách nào khác.

Thật ra Tiểu Đường Cao không quan tâm mấy, cũng không lo lắng chỉ dính chặt trong lòng anh rồi nhắm mắt lại.

Đêm tối om om, một ngôi sao giữa không trung đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Trong lúc ngủ, Tiểu Đường Cao hiếm khi nằm mơ.

Trong giấc mơ, cậu hồi phục khỏe mạnh cùng ngồi ăn cơm với cha mẹ trên bàn.

Cha mẹ mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng từ ái.

Cậu giữa hai người mà lòng vui mừng.

Nhưng bất chợt, bóng dáng cậu bắt đầu chậm rãi hóa hư không, ánh mắt cha mẹ nhìn cậu tràn ngập đau thương, mẹ vừa dịu dàng vừa kiên cường dựa vào lòng cha khóc thút thít.

Từ trước đến giờ, cha cậu chưa bao giờ toát ra sự lo lắng và khổ sở trước mặt cậu lại đỏ mắt, môi giật giật.

Nhưng cậu biết.

Cha đang nói: "Cha yêu con."

Tiểu Đường Cao còn chưa tỉnh táo lại từ nỗi đau thương.

Hình ảnh lại xoay chuyển.

Trong một kho hàng vừa tăm tối vừa bẩn thỉu.

Một người đàn ông tóc rối bù ung dung dựa vào tường ở một xó góc.

Một họng súng đen nhánh chĩa vào anh ta, người đàn ông dường như cảm ứng được nâng tay lên có chiếc khuy măng sét obsidian trên cổ tay áo phản chiếu ánh sáng chói mắt rồi anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như đao nhìn qua hướng cậu.

Đột nhiên cậu kinh hoảng, trái tim ngừng đập một nhịp.

Bởi vì gương mặt đó chính là Phó Kiêu.

Đột nhiên Tiểu Đường Cao bừng tỉnh, trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cậu nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.

– Cháu làm rất tốt nhưng cháu cần phải cẩn thận nguy hiểm bên người, chờ đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta sẽ cho cháu một niềm vui bất ngờ.

Đôi mắt xanh của Tiểu Đường Cao mở ra nhìn Phó Kiêu đang ngủ say bên cạnh, cậu bò về phía trước ngực anh mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp mới khiến cho cậu yên lòng.

Cho dù thế, sự lo lắng vẫn lướt qua trong đôi mắt trong sáng ấy.

Cậu nhớ rõ giọng nói đó chính là giọng của ông lão râu bạc.

Hình ảnh trong mơ vừa rồi là điều mà ông ấy muốn cho mình nhìn thấy ư?

Cậu nhớ rõ hình ảnh cuối cùng kia, chiếc khuy măng sét trên cổ tay áo anh.

Đúng là cái loại khuy măng sét mà anh thường hay dùng nhưng cái mà anh mang đó từ trước đến giờ cậu chưa từng nhìn thấy.

Chẳng lẽ hình ảnh đó sẽ phát sinh trong tương lai sao?

Tiểu Đường Cao bỗng nhiên nhớ ra.

Trong nguyên tác, Phó Kiêu đã từng mất tích một khoảng thời gian, lúc đó thư ký Trương thay anh xử lý chuyện công ty.

Tuy sau đó không lâu anh xuất hiện nhưng lúc mất tích đã khiến cho việc anh khống chế Tinh Thần xuất hiện lỗ hổng.

Chẳng lẽ hình ảnh này chính là lần đó?

Không được, tuyệt đối không được.

Cậu không thể để cho anh xảy ra chuyện.

Đôi mắt hạnh của bé mèo trắng tỏa ra ánh sáng kiên định, cậu đến ngồi ở trên gối đầu anh, thân thể màu trắng thon dài xù lông vòng lấy anh giống như người thủ hộ giữa đêm tối.

Bất kể ra sao tuyệt đối không thể để cho trường hợp trong mơ xuất hiện lại lần nữa.

Nhưng cậu dù sao cũng chỉ là con mèo.

Ông lão râu bạc nhắc nhở cậu cảnh giác với nguy hiểm bên người.

Phó Kiêu ngẫu nhiên sẽ mang cậu đến công ty chứ không phải hôm nào cũng đi.

Rất khó khi hai mươi bốn giờ, cậu đều đi theo bảo hộ an toàn cho anh. Hơn nữa, mèo dù sao cũng là mèo, tuy có rất nhiều lúc Phó Kiêu có thể hiểu ý cậu nhưng chung quy vẫn có chướng ngại ngôn ngữ.

Nhất định sẽ có cách, nếu ông lão râu bạc để cậu đến bên cạnh anh thì chắc chắn sẽ không cho đề bài không lời giải với cậu.

Cậu kiềm chế sự nóng vội của bản thân nhìn cột tiến độ, đại khái vì ông lão râu bạc tới nên cái cột lại tiến về phía trước một bước, cậu lại giải khóa một kỹ năng.

Kỹ năng này thoạt nhìn khá yếu có thể chuyển hóa ra một con mèo trắng giống cậu y như đúc.

Cậu có thể thấy con mèo kia, có khả năng thao túng nó làm một ít động tác đơn giản.

Tiểu Đường Cao không hiểu lắm ông lão râu bạc cho cậu cái kỹ năng này làm gì?

Bỗng nhiên trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.

Đúng rồi, nói như vậy có phải cậu có thể đồng thời xuất hiện hai nơi cùng lúc phải không?

Mèo xuất hiện một chỗ và người xuất hiện một chỗ khác.

Ví dụ như công tuy Phó Kiêu chẳng hạn?

Huống chi cậu có thân phận con người là Dịch Ninh.

Có lẽ cậu có thể ở bên cạnh Phó Kiêu.....

Trong lòng dần dần có tính toán, Tiểu Đường Cao cuối cùng cũng an tâm một chút.

Xem ra ngày mai cậu phải tìm cơ hội thử một lần hai cái kỹ năng này mới được.

Chờ đến khi bên này có cách rồi, lúc này Tiểu Đường Cao mới nhớ tới ông lão râu bạc hình như còn nói sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ.

Niềm vui bất ngờ là gì nhỉ?

Mở cột tiến độ ra lần nữa. Bây giờ Tiểu Đường Cao mới chú ý tới lằn ranh của cột tiến độ thay đổi. Trên đỉnh cao nhất của cột màu xanh xuất hiện một hàng chữ màu vàng không đổi, đó là hàng chữ — về nhà.

Cậu ngơ ngẩn đứng lên.

Cái gì về nhà ư?

Cậu có thể về nhà sao? Trở về ngôi nhà có cha có mẹ kia hả? Lòng cậu rung động, cậu vốn cho rằng mình sẽ rất vui vẻ nhưng khi nhìn Phó Kiêu đang ngủ say không hiểu sao lại hơi do dự.

Cậu nhìn gương mặt anh ngủ say mà thở dài, cậu nhớ tới hình ảnh ban nãy trong giấc mơ.

Nghĩ rằng —-

Vận mệnh anh sao lại bạc bẽo thế?

Vừa mới biết mình có thể về nhà và Phó Kiêu sẽ gặp nguy hiểm, bé mèo lông trắng lăn qua lộn lại mất ngủ nhảy xuống khỏi giường, đi ngồi trong phòng để quần áo của Phó Kiêu.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Phó Kiêu như đồng hồ sinh học chạy đúng giờ mở mắt ra, anh tập mãi thành quen sờ vào ngực mình.

Nhưng sờ mãi không thấy gì.

Anhh mở to mắt nhìn chung quanh trống rỗng.

Tiểu Đường Cao đâu?

Cửa phòng ngủ mở ra môt nửa.

Anh đến phòng khách.

Trong ổ mèo của cái lều hồng nhạt ở phòng khách, một bé mèo trắng nhắm hai mắt đang ngủ say sưa.

Ông quản gia đang ở bên cạnh bé mèo.

Phó Kiêu hỏi: "Sao rồi?"

Ông quản gia nói: "Nhiệt độ cơ thể tăng lên đã tốt hơn nhiều rồi."

Anh khẽ thở phào, sự dễ chịu thoáng qua trong mắt.

Động vật luôn yếu ớt vô cùng, dĩ vãng Tiểu Đường Cao hoạt bát hiếu động quá lâu làm anh quên đi sinh mệnh bé mèo thật ra so với người yếu hơn rất nhiều.

Sinh mệnh của Tiểu Đường Cao đại khái cũng chỉ được tầm mười năm, bé mèo cũng chỉ làm bạn được với anh mười năm.

Đôi mắt anh hiền hòa, Phó Kiêu sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Đường Cao.

Cho dù đang ngủ trong mơ, Tiểu Đường Cao vẫn cọ cọ lòng bàn tay anh.

Tin tưởng không muốn xa rời.

Ông quản gia dựa sát vào ồ lên một tiếng.

Phó Kiêu cũng nhìn qua.

Ông quản gia lật lật ổ mèo khều ra chiếc khuy măng sét obsidian, đây không phải chiếc khuy măng sét của thiếu gia sao?

Hiển nhiên Phó Kiêu cũng phát hiện, anh không quan tâm nói: "Tiểu Đường Cao thích chiếc khuy măng sét đó hả? Vậy cứ để cho nó chơi đi." Bé mèo có vẻ thích mấy thứ sáng lấp lánh.

Đại khái đêm qua ngủ muộn quá nên khi Tiểu Đường Cao tỉnh lại thì anh đã đi rồi.

Cậu nhìn đống khuy măng sét obsidian thở dài. Ngày hôm qua cậu còn giấu cả mấy vòng cổ obsidian.

Cậu biết nó không có tác dụng gì.

Nhưng lòng cậu có cảm giác khủng hoảng không giải thích được, luôn muốn làm chút gì đó mới yên tâm.

Cho dù biết vô tác dụng, cậu cũng muốn thử một lần.

*

Chờ đến khi xung quanh không còn ai, Tiểu Đường Cao cẩn thận khóa cửa phòng Phó Kiêu lại.

Phòng anh không cho phép ai tùy ý ra vào, người hầu quét tước cũng có thời gian quy định mới được đi vào.

Cho nên cậu rất yên tâm đi thử kỹ năng mới một lần.

Đầu tiên, cậu thả con mèo trắng kia ra.

Nó giống cậu y như đúc, chỉ có ánh mắt hơi dại ra, phương pháp khống chế vô cùng đơn giản sẽ theo ý nghĩ của cậu mà hành động.

Tiểu Đường Cao khống chế con mèo đi ra khỏi phòng Phó Kiêu, nằm sấp trong ổ mèo ở phòng khách nghỉ ngơi.

Nói như vậy, trong thời gian ngắn không thấy cậu cũng không sao.

Tiểu Đường Cao khẽ thở phào, cẩn thận ngậm ra một bộ đồ bình thường kéo vào nhà vệ sinh.

Mãi một lúc sau, cửa phòng vệ sinh đẩy ra, một thiếu niên tóc đen mắt xanh giống như ánh mặt trời chói mắt bước ra.

Tiểu Đường Cao vừa lòng soi gương quyết định thử kỹ năng thuấn di một lần.

Nhắm mắt rồi lại mở, cậu đã xuất hiện bên ngoài nhà họ Phó, lần đầu tiên thử xem, cậu không thể đi qua xa rốt cuộc lỡ đâu thất bại thì cũng không biết đường trở về.

Cậu liếc mắt liền nhận ra đây là hoa viên mà anh từng dẫn cậu tới. Hơn nữa cậu còn xuất hiện ở một góc hẻo lánh, chung quanh không có ai nên cậu không cần sợ bị người ta phát hiện xuất hiện từ hư không.

Mở cột tiến độ ra.

Tô Trạch Ninh nhìn cột đỏ.

Một lần truyền tống lại thêm con mèo giả nữa nên cột tiến độ lập tức giảm đi một phần tư.

Nhưng bởi vì mấy hôm nay, hạn mức cao nhất của nó không ngừng tăng lên nên cột đỏ vốn giữ hình người rất khó đã có thể tồn trữ rất cao.

Duy trì biến thành người cả ngày không thành vấn đề.

Hiếm khi biến thành người có thể đi ra nên cậu quyết định đi chung quanh nhìn xem.

Chung quy cậu cũng còn một thân phận Dịch Ninh.

Tuy thân phận này có lỗ hổng chồng chất nhưng thắng ở việc Dịch Ninh thật nhất định sẽ giúp cậu giấu giếm thân phận giả.

Cho dù lỡ như thật sự bị phát hiện không đúng thì cậu có thể dùng thuấn di lén chạy đi.

Nghĩ vậy, thiếu niên tóc đen mắt xanh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần mình 24 giờ đều ở bên cạnh anh thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Tiểu Đường Cao thử nhặt một cục đá trên đất lên, dùng sức mạnh không tầm thường của mình ném vào cây cối ở bên cạnh, toàn bộ cục đá hình tròn ghim chặt trên cành cây khô.

Cho dù cậu đã quen với sức mạnh của mình nhưng khi nhìn thấy cục đá ghim hết vào cái cây cũng trầm mặc.

Đang đứng ở đây thì vang lên tiếng kêu meo meo trong bụi cỏ, một âm thanh lười nhác vang lên: "Con người kia thật không biết lễ phép dám đánh thức ông đây tỉnh giấc khi đang ngủ trưa ."

Cái giọng điệu vô sỉ này!!!

Âm điệu quen thuộc này!!!

Đôi mắt màu xanh của Tiểu Đường Cao bốc cháy lửa giận ngùn ngụt chuyển hướng tầm nhìn sang bụi cỏ. Quả nhiên là một con mèo cam to béo dị thường đang vặn vẹo thân thể, ngửa đầu lười biếng nhìn mình.

Đây đúng là kẻ thù cũ của cậu —- Cam Béo.

Kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, thiếu niên tóc đen mắt xanh ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Cam Béo, nghiêm túc suy nghĩ có nên báo thù cho bản thân.

Vua mèo trụi mông ư?

Mệt cho nó còn nghĩ ra được, ăn đồ của mình nhiều vậy mà sao nó không biết xấu hổ nhỉ?

Cam Béo trụi mông nghe cũng hay đấy chứ.

Nhưng mà —

Tiểu Đường Cao thở dài.

Thân thể là người mà so đo với con mèo có vẻ không được hay cho lắm.

Nội tâm Tiểu Đường Cao giao chiến ì xèo.

Trên khuôn mặt của thiếu niên tóc đen mắt xanh đáng yêu như ánh mặt trời lộ ra sự rối rắm.

Cuối cùng cậu đứng lên, vẻ mặt tiếc hận nhìn Cam Béo.

Con heo cam này tuyệt đối không đáng để mình ra tay làm chuyện xấu.

Cậu không thèm tính toán chi li với một con heo.

Hừ.

Cam Béo chẳng mảy may phát giác mông mình suýt nữa bị trọc, tập mãi cũng thành quen ưỡn eo nói: "Lại một con người bị bổn đại gia meo đây mê hoặc."

Tiểu Đường Cao khiếp sợ sâu sắc vì sự tự tin của nó.

Lúc này, có một con mèo Đồi Mồi xinh đẹp ở đàn bên cạnh phóng qua từ góc tường.

Cam Béo quen thuộc chào hỏi, đành rằng biết nó ăn ở ngoài, ăn cả bên ngoài đàn mèo nữa kìa.

Khi con mèo Đồi Mồi kia dừng lại liếm lông tò mò hỏi: "Cam Béo, ông lại béo hơn rồi, nghe nói đàn mèo tụi ông gần đây có đại ca vô cùng lợi hại để cho ông ăn no nê."

Con mèo Đồi Mồi có đôi mắt xanh lục tỏa ra ánh sáng khao khát nói: "Mèo trẻ thế mà lợi hại chắc chắn vô cùng đẹp."

Tiểu Đường Cao dựng lỗ tai lên nghe lén kiêu ngạo ưỡn ngực, dưới sự nỗ lực của cậu đàn mèo không có con nào bị đói.

Với lại Phó Minh Minh gần đây đang làm kế hoạch cắt trứng trứng miễn phí gì đó với tình nguyện viên, nghe nói gần đây có con mèo nhà nuôi sau khi cắt vẫn luôn rầu rĩ không vui nên chủ nhân nó nguyện ý bỏ vốn cắt trứng trứng cho tất cả mèo trong khu vực đó để cho nó vui vẻ một chút.

Nhưng cắt trứng trứng là gì?

Tiểu Đường Cao có chút không hiểu.

Dù sao đàn mèo của cậu trải qua càng ngày càng tốt là được.

– Cũng như nhau thôi, vị trí đại ca do tôi nhường cho nó đấy chứ.

Cam Béo tiến lên đứng bên cạnh con mèo Đồi Mồi lấy lòng còn nhân tiện bôi đen Tiểu Đường Cao nói: "Với lại mông nó không có lông nha. Ha ha ha, cô không nghe lầm đâu, nó là mèo trụi mông đấy. "

Thiếu niên tóc đen bỏ đi chợt dừng bước chân lại.

– Lại còn rất ham ăn.

Thân thể thiếu niên tóc đen cứng đờ ra.

– Cực kỳ béo, có bụng nhỏ nữa.

Con mèo Đồi Mồi duyên dáng nghe được một nửa há to miệng nói: "Không có lông cơ á? Còn béo thì xấu đến cỡ đây chứ."

Thiếu niên tóc đen hít sâu một hơi, siết chặt lòng bàn tay.

Cam Béo!!!! Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại cứ chui vào.

Hôm nay không cho anh chút bài học thì cậu không kêu là Tiểu Đường Cao.

– Không hay rồi!!! Chết tiệt!!!

Cam Béo còn muốn nói gì đó. Lỗ tai nhọn run run, sắc mặt biến đổi, mắng một câu rồi thân thể to mọng linh hoạt uốn éo kinh người chui vào hốc cây trống rỗng bên cạnh lùm cây.

Ở hai góc đường xa xa có một thiếu nữ và một thiếu niên từ hai bên đường khác nhau đi tới.

Một trong hai người kêu: "Meo Meo, em ở đâu thế?"

Mà người kia cũng kêu: "Tiểu Quất, Tiểu Quất ơi, em đâu rồi?"

Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt đều là sự thấu hiểu và bất đắc dĩ.

Nhìn bộ dạng, có vẻ mèo nhà bọn họ đều thích chạy loạn.

Thiếu nữ và thiếu niên cùng nghỉ chân và nói chuyện với nhau.

– Bạn nuôi mèo hả?

– Bạn cũng nuôi mèo sao?

– Mình có một con mèo cam.

– Trùng hợp ghê, mình cũng có một con như thế.

– Nhưng mèo cam nhà mình hơi béo xí.

– Ha ha, chắc chắn không béo bằng mèo nhà mình đâu.

Hai người nhìn nhau cười ha ha.

Cam Béo trốn ở hốc cây thở phào, cũng may nó chạy nhanh, đúng là nguy hiểm thật.

Nó ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên tóc đen mắt xanh mỉm cười đối diện nó.

Bỗng nhiên Cam Béo có cảm giác không hay.

Giây tiếp theo, một đôi tay không thương tiếc xách gáy nó lên.

Thiếu niên tóc đen mỉm cười lộ ra răng nanh đáng yêu, một bàn tay xách gáy con mèo cam to mọng lên nói với hai người kia: "Này, đây là mèo mà các bạn muốn tìm phải không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top