Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48. Tiểu Đường Cao trải nghiệm tăng ca lần đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48. Tiểu Đường Cao trải nghiệm tăng ca lần đầu tiên.

Hai người cùng lên tiếng: "Đúng rồi, cảm ơn bạn nha."

Rồi cả hai nghi hoặc liếc nhau sau đó cười cười xua tay nói...

– Bạn nhìn nhầm rồi, đây là Meo Meo của nhà mình.

– Bạn mới nhìn nhầm đó, đây là Tiểu Quất của mình.

Nhất định là đối phương nhìn nhầm rồi.

Bọn họ tiếp tục giải thích...

– Trên tai Meo Meo có lông trắng.

– Trên tai Tiểu Quất có lông trắng.

Uả?

Nói đến đây rồi thì.

Hai người còn không rõ chỗ nào nữa, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, hai người dần dần nhìn về phía con mèo cam đang giả chết trên tay thiếu niên tóc đen.

Cậu đắc ý nhìn con mèo cam trong tay cực kỳ dối trá hô lên: "Ô, trùng hợp quá nè."

Trùng hợp cái gì đấy? Như hiểu được ý của đồng đội, lòng Cam Béo cảm thấy không ổn quay đầu nhìn thiếu niên.

Cậu đắc ý nhìn Cam Béo rồi kìm nén cảm xúc, nỗ lực nặn ra vẻ mặt vô cùng đau buồn nói: "Ài, nó ở nhà tôi gọi là Đại Phì. Được ăn uống thả cửa vô tư cũng hông sao nhưng có lần tôi thấy nó về nhà cùng hai người nên hôm nay gặp lại khiến cho tôi không đành lòng dối gạt nữa."

Con mèo cam trừng to hai mắt không thể tin nổi nhìn cậu phẫn nộ kêu: "Meo meo meo meo meo!!!"

Cái tên lừa đảo này, anh ta có mời mình ăn cơm hay uống canh hồi nào đâu, một miếng thịt trên người mình được anh ta nuôi ra chắc. Sao anh ta không biết xấu hổ khi nói vậy chứ.

Thiếu niên xoa bóp cái bụng Cam Béo vô cùng hợp lý rồi đưa cho hai người kia còn đang ngơ ngác: "Tôi không cần con mèo này nữa, trả lại cho hai người đó." Cậu ngạo nghễ liếc xéo săm soi Cam Béo còn không quên dẫm một chân: "Bởi nó béo quá lại còn trụi nữa, quá xấu xí."

Cậu nghiêm túc trịnh trọng nói.

Con mèo cam khiếp sợ: ......

Nó chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như thế.

Bọn họ có thù oán gì sao?

Sau khi nói xong, thù lớn đã được báo rồi cậu thở một hơi dài, tinh thần sáng láng bước đi nhanh chóng.

Hoàn toàn làm lơ con mèo cam đang há to mồm mắng to meo meo meo.

Ha ha, dù sao bây giờ cậu là người thì đâu có nghe hiểu con mèo béo chết tiệt kia nói cái gì đâu.

Sau khi thiếu niên tóc đen rời đi.

Thiếu nữ nhìn con mèo béo trong tay vừa giận vừa buồn cười.

Bọn họ còn gì không hiểu nữa, boss mèo cứ như là bị ông trời hàm oan cho ấy.

Thiếu niên nhã nhặn mảnh khảnh ở đối diện, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có hơi ngại ngùng vừa liếc liếc vừa tiên hạ thủ vi cường: "Tiểu Quất nhà chúng tôi lừa ăn lừa uống là do tôi không dạy dỗ tốt, đợi lát nữa tôi ôm nó đến nhà bạn xin lỗi, với lại nó ăn bao nhiêu đồ để tôi biết còn bồi thường."

Sự cảnh giác thóang qua trong mắt thiếu nữ, cô lập tức ôm Cam Béo lui về sau một bước, khóe môi treo lên nụ cười đáp trả lại: "Ha ha ha, nhìn bạn nói kìa. Là Meo Meo nhà tôi làm phiền mới đúng, để tôi mang nó về nhà dạy dỗ mới được."

Hai người đối diện nhau, ánh mắt giữa đôi bên phảng phất như có luồng điện tia lửa xẹt qua nhau, im lặng một lúc rồi hai người cười gian dối.

– Ha ha ha, bạn cứ đùa, ba năm trước Meo Meo tới nhà tôi đó.

– Tiểu Quất theo tôi được 5 năm rồi đấy.

– Không thể tính theo thời gian được, ngày nào Meo Meo cũng muốn ngủ cùng tôi hết á.

....

Cam Béo nằm ườn trong lòng thiếu nữ ngáp một cái, vỗ vỗ chân.

Ôi, nó biết nhất định là mình quá đẹp nên con người kia vì quá mến mình nên mới từ yêu sang hận.

Quả nhiên đẹp quá cũng là một tội lỗi.

Chẳng qua mùi của người kia sao ngửi quen quen thế nhỉ?

Cam Béo nghi hoặc ngửi ngửi.....

Cái mùi này hình như là của Tiểu Đường Cao thì phải?

*

Tiểu Đường Cao vẫn đang khoan khoái sung sướng đi dạo trong hoa viên.

Cậu không để ý ở bên cạnh có một chiếc xe hơi kín đáo chậm rãi đi qua.

Trong chiếc xe hơi, người đàn ông lạnh lùng lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng thiếu niên tóc đen mắt xanh vô tình lọt vào tầm mắt anh, lông mày Phó Kiêu hơi nhíu lại.

Sao Dịch Ninh lại xuất hiện ở đây?

Sáng ngày hôm sau, thư ký Trương đã chờ ở cửa.

Hôm nay Tiểu Đường Cao chuẩn bị dùng thân phận Dịch Ninh chột dạ ngồi xổm trên vai anh.

Phó Kiêu còn tưởng rằng thân thể bé mèo còn chưa khỏe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ cằm Tiểu Đường Cao rồi nói với ông quản gia: "Mang cơm trưa của Tiểu Đường Cao đến công ty luôn đi."

Ý là định mang cậu đi công ty hả?

Không, cậu không thể đi.

Hôm nay cậu còn phải lẻn vào công ty mà.

Lỗ tai nhọn của Tiểu Đường Cao run run, nhảy xuống khỏi vai anh rồi ngẩng đầu kêu meo meo từ chối.

Phó Kiêu nhăn mày lại: "Ngoan, nghe lời nào."

Anh thật sự lo lắng cho bệnh tình của bé mèo sẽ trở lại, vẫn nên đi theo bên người mới yên tâm.

Tiểu Đường Cao đứng lên.

Anh khẽ thở phào cho rằng bé mèo muốn lại đây.

Ai ngờ Tiểu Đường Cao xoay vòng qua anh đến sau bàn đá cẩm thạch ngồi xổm xuống rồi làm trò trước mặt anh, hai chân trước ôm chặt chân bàn có kiểu dáng Tây Âu, đôi mắt hạnh đúng lý hợp tình nhìn anh: "Meo..."

Cái vẻ không đi là không đi.

Phó Kiêu nhướng mày, nhìn cục lông chơi xấu dưới chân bàn kia.

Không biết nó học ai nữa.

Thư ký Trương không nhịn được vuốt ve bộ lông xù của Tiểu Đường Cao nói: "Phó tổng, Tiểu Đường Cao không muốn đi thì thôi vậy. Người bị bệnh cũng không muốn đi đâu huống chi là mèo, cứ để nó ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, bị bệnh nên được nghỉ ngơi nhiều mới đúng."

Tiểu Đường Cao vung vẩy cái đuôi xù lên, kêu hai tiếng meo meo phụ họa với thư ký Trương, càng lúc càng cảm thấy anh ta thấu tình đạt lý, dịu dàng lương thiện, là người vô cùng tốt bụng.

Phó Kiêu nhìn dáng vẻ chân chó của Tiểu Đường Cao vừa bực mình vừa buồn cười liền quay đầu dặn dò với quản gia một phen rồi để bé mèo ở lại nhà rồi ngồi vào xe rời đi.

Anh đi rồi, Tiểu Đường Cao thở phào nhẹ nhõm, bé mèo trắng đứng lên, đôi mắt xanh thẳm thoáng qua sự kiên định, nó quay đầu đi ra ngoài.

Cậu nghĩ rằng nếu muốn trốn Phó Kiêu để biến thành người lâu dài thì thời gian lâu sẽ khó tránh khỏi bị phát hiện.

Cho nên cậu cần tìm một nơi gần biệt thự Phó Kiêu, cần một góc hẻo lánh nào đó không có người.

Quen cửa quen nẻo rời khỏi biệt thự, Tiểu Đường Cao đi tới một góc hẻo lánh khác rồi ngửa đầu nhìn đống biệt thự hoa lệ cổ xưa theo kiểu cách phương tây.

Nhà họ Phó chủ yếu do ba căn biệt thự tạo thành bao gồm căn của Phó Kiêu, ba Phó và ông nội.

Trước mắt chính là căn biệt thự của ông nội, nó vẫn để trống kể từ khi cả đống người đi viện dưỡng lão.

Có đôi khi đàn mèo sẽ cử hành hội họp ở căn đó.

Cậu tò mò chạy đi vào và tìm được căn phòng của Phó Kiêu khi còn là thiếu niên, tuy anh đã dọn ra ngoài nhưng căn phòng vẫn được giữ nguyên trạng. Ngoại trừ người hầu quét dọn định kỳ thì cơ bản không có ai vào.

Nơi này rất thích hợp cho cậu biến thành người, vốn dĩ cậu hay về đây chơi và căn biệt thự này cũng không có ai, buổi sáng cậu có thể lấy thân phận Tiểu Đường Cao tới đây rồi khống chế con mèo giả về nhà đến chạng vạng thì lại đổi về.

Cậu quen thuộc tìm được phòng anh.

Phòng anh lúc là thiếu niên và phòng hiện tại cực kỳ giống nhau, giống từ hai màu đen trắng đơn giản tạo thành, cả mặt tường phòng đều là kệ sách, nó sắp xếp bày trí có trật tự dựa theo bảng chữ cái.

Tiểu Đường Cao đẩy phòng để quần áo ra, nguyên đống đồ năm đó được sắp xếp gọn gàng thậm chí có rất nhiều nhãn hiệu còn chưa hủy nhãn mác.

Bên kia có cả ảnh chụp anh lúc thiếu niên khoảng chừng 13, 14 tuổi không khác bao nhiêu so với bây giờ nhưng cậu nhạy bén phát hiện trong ánh mắt bình tĩnh lúc ấy có kinh hoảng và quật cường.

Khi đó chắc anh sợ hãi lắm.

Tiểu Đường Cao thở dài thườn thượt rồi ngay sau đó kiêu ngạo tự hào ưỡn ngực.

Khi đó là vì không có cậu.

Còn bây giờ.....

Đại Tất Thối!!!

Chờ tôi tới bảo vệ anh đây.

Trong đầu cậu tưởng tượng ra hình ảnh mình ẩn nấp ở bên cạnh anh rồi sau đó ở thời khắc nguy cơ dùng bản lĩnh cứu vớt anh giữa cơn nước sôi lửa bỏng, anh cảm động đến rơi nước mắt ôm lấy đùi cậu và sau đó muốn làm đàn em cho cậu.

Nghĩ vậy, bé mèo trắng lông dài si ngốc cười ngây ngô.

Nhưng mà....

Một giờ sau đó, trong văn phòng Phó Kiêu.

Anh lạnh nhạt nhìn thiếu niên tóc đen mắt xanh có thân phận không rõ ràng cho ra phán quyết: "Nguyên do cậu bỏ việc lâu thế là để đi chơi với bạn bè ở ngoài kia sao?"

Giọng nói lạnh lùng thậm chí không có bao nhiêu ý tứ trách phạt nhưng thiếu niên nghe thấy lại tự dưng run sợ ở trong lòng.

Đại khái là khí thế của người bề trên.

Thiếu niên tóc đen mắt xanh nào đó kiên trì thành thành thật thật nói: "Vâng, hắt xì."

Hắt xì một cách đáng thương, thiếu niên tóc đen vốn dĩ bị cảm mạo còn chưa khỏe, lúc này cậu lén ngước mắt nhìn Phó Kiêu.

Anh ở trước mắt cậu thật xa lạ.

Thiếu niên tóc đen không nhịn được niết ngón tay, có hơi rối rắm nghĩ....

Phó Kiêu chưa từng nói chuyện với mình như thế.

Ngay cả chính cậu cũng không phát giác lời nói ra có ý làm nũng hơn là oán trách.

Nhìn động tác nhỏ ở tình huống này còn không dứt cứ như là sợ người khác không biết thiếu niên tóc đen có vấn đề.

Trong lòng Phó Kiêu bỗng giật mình, một ý nghĩ lướt qua như tia chớp ở trong đầu nhưng chỉ trong giây lát nó như giọt nước mưa rơi vào biển rộng tìm không thấy dấu vết, anh định nói gì đó nữa nhưng không hiểu sao lại bỏ ý nghĩ đó đi rồi nói với thiếu niên thấp thỏm trước mắt: "Cậu đi ra ngoài đi."

Tô Trạch Ninh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.

Buông tha nhẹ nhàng cho cậu vậy hả?

Thư ký Trương tức giận nói: "Còn không đi."

Tô Trạch Ninh tóc đen mắt xanh giống như có lửa thiêu sau mông xám xịt chạy ra cửa, đại khái cậu chạy nhanh quá nên thẻ công tác mới làm rớt lạch cạch trên đất mà cậu vẫn hồn nhiên không phát hiện, dẫm chân lên chạy đến cửa, sờ vào ngực sau đó mới ngây ngốc phản ứng lại, kiên trì trong ánh mắt của hai người kia nhặt lên thẻ công tác bị dẫm dấu chân rồi chạy chậm ra ngoài.

Thư ký Trương không biết nên nói sao nhìn Phó Kiêu.

Là ai luẩn quẩn trong lòng phái cậu ta đến vậy?

Anh ta nhìn Phó tổng nói: "Nên xử lý thế nào đây?"

Phó Kiêu xoa xoa trán nói: "Trước cứ thả đó đi, chờ cậu ta lòi ra trước rồi nhìn xem mục đích của cậu ta là gì."

Thư ký Trương gật đầu đóng cửa văn phòng anh lại rồi rời đi.

Thiếu niên tóc đen mắt xanh ở cửa thấp thỏm săm soi bản thân.

Thư ký Trương nói với Tiểu Lưu: "Cậu ta giao cho cậu đấy."

– Hắt.....xì.

Tô Trạch Ninh không nhịn được hắt xì vài cái.

Tuy lòng Tiểu Lưu không tình nguyện nhưng trên mặt vẫn gật đầu nói: "Vâng." Cậu ta quay đầu nhìn Tô Trạch Ninh rồi nhíu mày nói: "Cậu bị bệnh hả?"

Tô Trạch Ninh gật đầu. Cảm mạo đáng chết còn chưa hết hẳn, cậu nhìn thư ký Trương rồi ân cần hiểu ý nói: "Bệnh nhỏ thôi không cần nghỉ ngơi."

Ban nãy thư ký Trương còn nói với cậu là bị bệnh thì cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Lỡ đâu ở thời điểm này, thư ký Trương bảo cậu về nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì sao đây? Ở thời khắc mấu chốt sao cậu bỏ đi được chứ?

Cho nên cậu vội vàng nhanh chóng đánh tan ý nghĩ của anh ta trước đã.

Ai ngờ thư ký Trương cười khẩy một tiếng liếc xéo Tô Trạch Ninh: "Nghỉ ngơi? Bị bệnh thì sao chứ? Bị bệnh thì không cần làm việc hả?"

Tô Trạch Ninh khiếp sợ nhìn anh ta phảng phất như chưa từng nhận thức người này.

Thư ký Trương đẩy đẩy kính mắt nói lạnh lùng: "Sao?"

Có ý kiến gì?

Dục vọng cầu sống sót của Tiểu Lưu điên cuồng làm cho cậu ta nhanh trí giữ chặt Tô Trạch Ninh rồi chân chó nói với anh ta: "Anh nói đúng lắm."

Nói đùa! Thư ký Trương mà không vui thì xui xẻo chính là cậu ta đó biết chưa?

Tô Trạch Ninh ngồi ở bàn làm việc thở một hơi, nhìn văn phòng Phó Kiêu......

Tuy không giống như cậu nghĩ.

Nhưng mà.

Cậu tin chắc chắn rằng.

Cậu có thể bảo vệ được anh.

Ở giây tiếp theo, một tiếng bộp vang lên, Tiểu Lưu ôm chồng tài liệu cao nửa người đặt mạnh lên bàn làm việc của cậu, trọng lượng rất lớn khiến cái bàn run lên, Tô Trạch Ninh mờ mịt nhìn chồng tài liệu đó rồi ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Tiểu Lưu mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ rồi vỗ vỗ tay chống nạnh nói: "Thư ký Trương nói đây là nhiệm vụ cho cậu phải hoàn thành hôm nay."

Tô Trạch Ninh há to miệng.

Nhiều vậy thì biết làm đến khi nào mới xong?

Nhận thấy được ý nghĩ của cậu, Tiểu Lưu tiêu sái lắc lắc tóc mái lộ ra cái răng nanh trắng sáng nói: "Chắc chắn làm xong. Vì tôi từng thử qua rồi."

Buổi tối, Phó Kiêu và thư ký Trương trở về nhà từ buổi tiệc tối.

Vừa vào cửa liền thấy bé mèo trắng kiệt sức tả tơi, chịu đủ mọi chà đạp giống như một chiếc bánh nằm ngang ở sô pha phòng khách.

Anh nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Sao cái vẻ như bị ép khô thế.

Quản gia cũng lấy làm lạ nói: "Hôm nay Tiểu Đường Cao không đi chơi lâu, không hiểu sao lại mệt mỏi đến giờ cơm chiều cũng không chịu ăn."

Thư ký Trương đau lòng nói: "Có phải bị bệnh nghỉ ngơi chưa đủ không. Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng."

Tiểu Đường Cao nghe thấy động tĩnh bên này, toàn thân chẳng muốn động đậy tý nào, hôm nay cậu liều sống liều chết làm xong hết công việc nên bây giờ cả đầu óc đều là chữ in mực đen, hơi dùng não một chút liền mê man, cậu chỉ có thể xoay đảo được đôi mắt màu xanh thẳm nhìn Phó Kiêu và thư ký Trương lên án.

Làm sao cơ á?

Bởi vì anh cho mèo của anh tăng ca đấy!!!

Có giỏi thì đau lòng tôi đi, có giỏi thì đừng bắt tôi tăng ca!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top