Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50. Phó Kiêu hiểu lầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50. Phó Kiêu hiểu lầm.

Tiểu Đường Cao nổi lên cơn sầu lo, ở đây cơm trưa ngày nào cũng có chị trợ lý dẫn cậu đi ăn ở căn tin nhưng nơi đó sao có thể thỏa mãn được cậu, bên ngoài có kem, chocolate, bánh kem chờ cậu đi ăn.

Chỉ cần tiền thôi. Lúc Tiểu Đường Cao làm mèo không cần lo đến tiền, ông quản gia cũng sẽ không chuẩn bị tiền mặt cho một con mèo. Nên bây giờ nhà cậu gia tài bạc triệu nhưng cậu vẫn nghèo không xu dính túi.

Tô Trạch Ninh nhìn bánh kem dâu tây trên đất mà đau lòng tột đỉnh.

Cậu nhất định phải nhanh chóng tìm về khoản thù lao làm khách mời ở show giải trí giấu ở văn phòng Phó Kiêu. Nhưng văn phòng anh không phải ai cũng được đi vào, cậu chỉ là thực tập sinh không có cách nào lén vào đó lấy tiền mặt ra.

Trong văn phòng, Phó Kiêu lại ngẩng đầu theo bản năng đi tìm tung tích thiếu niên tóc đen kia.

Có đôi khi chuyện lại kỳ quái thế đấy.

Một khi bạn đã bắt đầu chú ý một ai đó thì trong lúc lơ đãng ánh mắt bạn sẽ dừng lại trên người đó.

Phó Kiêu cũng thế.

Ánh mắt anh luôn không nghe lời cứ dừng lại trên người thiếu niên mắt xanh tóc đen đó.

Thiếu niên tóc đen còn ngơ ngác nhìn bánh kem dâu tây dập nát rơi trên đất giống như thứ rớt xuống đất không phải là bánh kem mà là một miếng thịt trên người.

Giống như một bé mèo đáng thương khiến người ta không nhịn được muốn sờ sờ tóc cậu.

Phó Kiêu nhíu mày.

Đãi ngộ của Tinh Thần kém vậy sao?

Một miếng bánh kem có đến mức như thế không?

Lúc này tiếng đập cửa cốc cốc vang lên kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ: "Mời vào."

Trợ lý sinh hoạt nghe vậy đẩy cửa vào.

*

Ngoài dự liệu của Tô Trạch Ninh là.

Đến buổi chiều, trợ lý sinh hoạt của Phó Kiêu phát cho mỗi người một cái bánh kem, là bánh kem đặc trưng của nhà hàng hàng đầu, hương vị tất nhiên không thể chê vào đâu được.

Tuy Tô Trạch Ninh là người mới cũng được chia một miếng bánh kem dâu tây, tâm trạng cậu vẫn đau lòng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Cậu nhận lấy cái bánh kem, đôi mắt sáng lên.

Những người khác nhìn thấy đều lắc đầu cười.

Tâm tính vẫn là một đứa trẻ con.

Khoảng thời gian này, Tô Trạch Ninh ăn uống có phần thoáng hơn.

Tính cách cậu tốt, người cũng khá chăm chỉ tuy không biết nhiều nhưng nhiều lúc quen thân rồi sẽ chọc cười lại thắng ở cái miệng ngọt trêu các anh các chị ở văn phòng vui vui vẻ vẻ.

Có người còn trêu đùa nói: "Tiểu Ninh, chúng ta đổi qua đổi lại có được không?"

Tô Trạch Ninh trừng to hai mắt cực kỳ đau lòng nhưng vẫn nhịn đau đẩy bánh kem qua nói: "Được ạ."

Cái anh này ngày thường vẫn hay chiếu cố cho cậu lắm.

Người nọ mới cười nói: "Thôi em ăn đi."

Tô Trạch Ninh mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức ôm bánh kem đi về.

Trợ lý sinh hoạt cười tủm tỉm chia bánh kem xong thì rời đi.

Tô Trạch Ninh nhìn chung quanh một vòng, tinh mắt phát hiện có vẻ như không có phần cho Phó Kiêu.

Ánh mắt cậu nhìn về phía văn phòng, chẳng lẽ anh không ăn sao?

Cậu nhìn bánh kem trong tay mình được điểm xuyết quả dâu tây trên bánh kem hồng nhạt, bề mặt nó giống như viết mấy chữ to — ăn tôi ngon lắm đó, mau tới ăn tôi đi nè.

Nhưng có vẻ Phó Kiêu không ăn cơm trưa.

Tiểu Đường Cao từng trải thở dài.

Quả nhiên mình phải chiếu cố cho anh thôi.

Ở trong lòng cậu, Phó Kiêu chính là trách nhiệm.

Mọi người đã trở lại vị trí của mình, không có ai chú ý tới Tô Trạch Ninh như một chú chuột hamster tới cửa văn phòng Phó Kiêu gõ cốc cốc hai tiếng.

Giọng nói Phó Kiêu lạnh lùng vang lên từ bên trong: "Mời vào."

Tô Trạch Ninh đẩy cửa vào.

Bên ngoài cửa sổ sát đất thật lớn là bầu trời xanh thẳm còn cậu đứng trước bàn làm việc, Phó Kiêu ngồi ở chỗ kia, đầu không ngẩng lên mà cúi nhìn gì đó, cánh cửa mãi không vang lên âm thanh nên anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hơi sửng sốt.

Tô Trạch Ninh đã chạy tới trước mặt anh, cầm cái hộp được đóng gói tinh xảo trong tay, mặt ngoài cột một dải ruy băng màu đỏ tươi trên đó.

Phó Kiêu nhanh chóng nói: "Làm sao vậy?"

Tô Trạch Ninh cười cười, khóe miệng nhếch lên lộ ra hai cái răng nanh, cậu chìa cái bánh kem trong tay ra: "Anh có muốn nếm thử không? Giữa trưa không phải anh ăn rất ít sao?"

Tô Trạch Ninh không hề nghĩ nhiều, cậu chỉ muốn đưa thứ mà mình cảm nhận là đồ tốt cho anh.

Với lại cậu cũng nhớ rõ là ông quản gia từng nói trước kia dạ dày anh không tốt lắm, phải chú ý ở phương diện ẩm thực.

Chỉ là cậu lại quên mất thân phận mình bây giờ không phải là Tiểu Đường Cao mà là Tô Trạch Ninh.

Giọng nói cậu mang theo sự quen thuộc hiển nhiên khiến Phó Kiêu sửng sốt.

Đúng vậy, giọng nói thiếu niên luôn có sự quen thuộc nào đó giống như bọn họ đã quen biết từ lâu lắm rồi, một sự nhận thức sai lầm làm cho anh có hơi bối rối.

Nhưng sự bối rối chỉ trong nháy mắt thôi.

Ánh mắt Phó Kiêu dừng lại ở trên bánh lem, anh bình tĩnh nhìn thiếu niên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Không cần."

Anh còn chưa quên nghi vấn về mục đích của thiếu niên.

Thiếu niên mắt xanh tóc đen sửng sốt rồi nghiêm túc nói: "Anh không thích sao?"

Phó Kiêu đậy nắp bút máy trong tay đứng lên nhìn thiếu niên nói: "Đây không phải là chuyện cậu cần quan tâm, hiện tại cậu là thực tập sinh, quan hệ giữa chúng ta là công việc."

Lời nói của Phó Kiêu lạnh nhạt mang theo chút vô tình.

Tô Trạch Ninh cắn môi, vốn muốn mở bánh kem ra lại thả tay xuống, nhéo nhéo góc áo nói: "Xin lỗi."

Đại khái là mấy hôm nay cậu tiếp xúc gần gũi với anh nên mới tạo cho cậu một loại ảo giác.

Khiến cậu nghĩ lầm quan hệ bọn họ rất gần gũi.

Nhưng thật ra Tô Trạch Ninh cũng chỉ là một người xa lạ với Phó Kiêu, Tiểu Đường Cao có thể làm vậy nhưng Tô Trạch Ninh thì không thể.

Đạo lý này Tô Trạch Ninh hiểu nhưng trong lòng cậu vẫn có chút khác thường. Thiếu niên tóc đen đi về phía trước một bước nhỏ, vươn tay muốn lấy lại hộp bánh kem được đóng gói tinh xảo.

Cậu còn chưa được ăn thì mang về tự ăn vậy.

Đột nhiên Phó Kiêu lại nói: "Công việc của cậu đã làm xong chưa?"

Tô Trạch Ninh: ...

Chắc chắn đây là mấu chốt công kích linh hồn.

Thiếu niên tóc đen ngay tức khắc như quả bóng xì hơi. Tô Trạch Ninh bẽ mặt nói: "Chưa." Cậu lập tức nói thêm: "Trước khi tan tầm tôi sẽ làm xong, với lại bây giờ là thời gian nghỉ ngơi buổi chiều trà."

Nói xong, cậu chạy ra khỏi văn phòng như có lửa đốt sau đuôi, mà chạy ra rồi cậu mới hối hận.

Quên mang bánh kem ra rồi.

Thật là thất sách.

Trong văn phòng, Phó Kiêu ngừng động tác, anh biết thư ký trương sắp xếp không ít việc vặt cho Tô Trạch Ninh, cậu nói trước khi tan tầm có thể xong đã rất chăm chỉ.

Ánh mắt anh nhìn hộp bánh kem được đóng gói và cột một dải ruy băng màu đỏ tươi.

Buổi chiều.

Ken két.

Cửa văn phòng anh bị đẩy ra.

Đợi một buổi trưa, ánh mắt Tô Trạch Ninh không khỏi nhìn qua.

Bánh kem ở đâu nhỉ?

Cậu còn cơ hội lấy bánh kem ra không?

Ánh mắt cậu vừa lúc đối diện với Phó Kiêu chuẩn bị mở họp.

Hai đôi mắt đối diện nhau, ánh mắt giao nhau vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ngàn vạn loại suy nghĩ hiện ra trong đầu anh cũng rất nhanh chóng quay về bình tĩnh.

Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua Tô Trạch Ninh hơi hơi ngừng lại, giống như lúc đối diện vừa rồi chỉ là một sự đối diện bình thường, anh làm bộ lơ đãng đi qua bên người cậu.

Ngay cả chính anh cũng không phát hiện vì sao đáy lòng lại cuộn trào những gợn sóng.

*

Buổi tối, anh mơ một giấc mơ.

Trong mơ anh ôm Tiểu Đường Cao đi vào giấc ngủ, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Tiểu Đường Cao biến thành thiếu niên tóc đen mắt xanh, cậu ta mặc một cái áo sơ mi size lớn nghiêng đầu đối diện anh, vẻ mặt cực kỳ giống Tiểu Đường Cao, cậu ta cười khẽ với anh sau đó nhón chân tiến đến bên tai anh....

Bỗng nhiên Phó Kiêu bừng tỉnh.

Anh nhìn về phía bên cạnh, vẫn là một bé mèo trắng muốt lông xù .

Buổi tối không biết hờn dỗi gì mà nó ngậm bồn mèo sang một bên từ chối ăn cơm với anh, lúc ngủ cũng bám lấy ổ mèo không buông rồi không biết khi nào lại chạy lên giường anh.

Bé mèo có vẻ như đang mơ một giấc mơ đẹp còn kêu meo meo.

Phó Kiêu lắc đầu, sao anh lại nằm mơ như thế nhỉ? Thật quá lạ kỳ, anh nhìn bé mèo bên người, không hiểu sao trong lòng có nỗi niềm mất mát không nói nên lời. Anh cười gượng rồi ngồi dậy khỏi giừơng, xúc cảm sàn nhà lạnh lẽo làm cho sự nhiệt huyết nóng lên trong thân thể anh lạnh xuống.

Lúc này là cuối thu, độ ấm dần dần lạnh xuống.

Nhưng Phó Kiêu vẫn cảm thấy thân thể có một dòng nhiệt khô nóng, không thể quên được khuôn mặt thiếu niên ấy.

Anh đi chân trần, cơ bắp rắn chắc lộ ra đường cong đẹp đẽ dưới lớp áo ngủ khi bước đi như ẩn như hiện, thấp thoáng sống lưng hơi trũng ở giữa, anh rót cho mình ly nước lạnh, uống một hơi mới cảm giác miệng khô lưỡi khô dần biến mất.

Anh hít sâu một hơi ôm Tiểu Đường Cao vào lòng.

Tiểu Đường Cao đang ngủ ngon lành còn giẫm chân lên ngực anh nhưng suốt đêm anh vẫn trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Phó Kiêu quả nhiên bị bệnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top