Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62. Chủ gia đình Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62. Chủ gia đình Tiểu Đường Cao.

Lại một buổi sáng cuối tuần đẹp trời.

Trong biệt thự nhà họ Phó, một con mèo trắng muốt nhảy vào căn phòng không một bóng người, nó tò mò quan sát đứa bé đang mút ngón tay trong phòng.

Đây là em trai Phó Kiêu?

Đứa bé nhỏ quá. Thoạt nhìn còn không lớn bằng mình, trong lúc vô tình xộc vào căn phòng này, Tiểu Đường Cao đứng bên ngăn tủ, cái đuôi nhếch lên giữ cân bằng, toàn thân nhô ra, cái mặt mèo thật to chỉ cách khuôn mặt đứa bé vài cm. Cậu tò mò nhìn đứa bé nhỏ xíu đó.

Không biết đứa bé từ nhỏ đã dạn dĩ hay xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Tiểu Đường Cao không khóc cũng không quấy, một đôi mắt đen láy đang nhìn Tiểu Đường Cao, miệng còn cười khanh khách.

Một người một mèo đối diện nhau.

Bỗng nhiên bé con quơ tay với Tiểu Đường Cao.

Bé mèo bị dọa lui về phía sau từng bước, cả người cứng ngắc thiếu chút nữa đụng trúng bình sữa bên cạnh, cũng may cậu lanh tay lẹ mắt dùng chân đỡ được bình sữa.

Đệm thịt vừa sờ vào bình sữa liền phát hiện sao nó lạnh vậy?

Núm vú cao su còn dính cặn sữa khô với lại có vẻ như uống được một nửa rồi tiện tay để ở một bên.

Tiểu Đường Cao ghét bỏ đẩy bình sữa sang một bên, không khỏi nhìn nhìn chung quanh.

Sao gần đó không có ai vậy.

Mình đến đây lâu vậy còn không bị phát hiện.

Xem ra bé con không được chăm sóc chu đáo.

Chẳng qua Phó Vân Tích không thương đứa bé này, một căn biệt thự to như vậy mà không có ai làm chủ, ai cũng ly tán còn ai quan tâm đến đứa bé ra sao.

Thở dài.

Tiểu Đường Cao thon dài tao nhã đang chuẩn bị đi vòng qua bên người bé con, bỗng nhiên một cái bàn tay nhỏ xíu vươn ra túm lấy lông mèo trắng xù xù.

Tiểu Đường Cao quay đầu nhìn lại liền đối diện với đôi mắt đen láy ấy.

Mắt to đối diện với mắt nhỏ sau cơn trầm mặc, Tiểu Đường Cao nghiêm túc nói với bé con: "Meo meo meo meo..." Buông ra, không được túm như thế.

Đứa bé vô tội nhìn Tiểu Đường Cao, bàn tay mũm mĩm vẫn không buông ra, miệng vẫn cười khanh khách. Cái vẻ như mi cứ việc nói còn bé nghe không hiểu đâu.

Tư thế khó hiểu làm cho Tiểu Đường Cao cảm giác chột dạ có hơi quen thuộc.

Đối diện lúc lâu, Tiểu Đường Cao bại trận, đặt mông quay đầu ngồi ở bên cạnh bé con, cam chịu số phận nằm sấp vì thế bé con cảm thấy mỹ mãn cười hì hì vô cùng vui vẻ.

Tiểu Đường Cao thở dài nhìn bé con thích mình đến thế, mình đành miễn cưỡng ở cùng bé con một chút vậy.

Bé mèo trắng nhếch cái đuôi lên, lúc đặt lúc không trên tay đứa bé, bé con vươn tay thì ngay lập tức cậu rút cái đuôi về, lặp đi lặp lại như thế làm không biết mệt chơi say sưa.

Bình thường Phó Kiêu sẽ không chơi như thế với cậu.

Ngẫu nhiên chơi cũng không tệ lắm.

Mãi đến khi ngoài cửa vang tiếng đẩy cửa ra, bé mèo trắng mới lưu luyến nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Bên ngoài đã đầu đông.

Lông của Tiểu Đường Cao nặng nề cuối cùng có nơi dụng võ.

Trên con đường xanh hóa, bé mèo sư tử trắng uy phong lẫm liệt tiêu sái đi giữa con đường lát đá, lông bờm nặng trĩu giống như bờm sư tử làm cho bé mèo trắng vô cùng đẹp đẽ, một đôi mắt xanh thẳm như bảo thạch vừa sâu lắng vừa đẹp tuyệt.

Bên cạnh có một người giúp việc không nhịn được khen: "Bé mèo thật đẹp nha."

Cái lỗ tai Tiểu Đường Cao run lên, ngẩng đầu ưỡn ngực hùng dũng khí phách đi đến bên người giúp việc kia, nó đi chậm bước chân, mỗi một bước đều tỉ mỉ suy xét rồi sau đó mới hạ xuống.

Bụi rậm xanh um ở cạnh bên lắc lư rồi một con mèo cam to mọng linh hoạt chui ra, nó thờ ơ nhìn chung quanh sau đó nhìn thấy bé mèo trắng phía trước, hai mắt nó sáng ngời: "Meo meo meo meo."

Mèo trắng!!! Tôi tới nhà nhóc làm khách nhá, nhóc mời tôi ăn cá khô được không?

Bóng dáng bé mèo bóng mượt vốn uy phong lẫm liệt bỗng cứng đờ nhất thời mất cả hình tượng vội xòe chân đào tẩu.

Nói ra cũng nghiệp chướng thật, từ lúc Cam Béo bị phát hiện ăn uống chùa khắp nơi, các chủ nhân thống nhất khẩu phần lương thực, một ngày ba bữa nhiều thêm một phần cũng không cho.

Nhưng điều này sao ngăn được Cam Béo? Từ đó nó chủ động đi làm khách khi gặp mấy con mèo khác, sống cuộc sống ăn chùa uống chùa.

Tiểu Đường Cao đương nhiên từ chối ngoài cửa.

Nói đùa cá khô của cậu còn không đủ ăn nữa là.

Cam Béo nhìn bóng dáng Tiểu Đường Cao chạy đi mà ưu thương thở dài sau đó cái mũi hơi hơi giật giật.

Ý.

Mùi của Tiểu Đường Cao sao giống con người hư hỏng ngày đó thế nhỉ?

Nó ngửi nhầm sao? Cam Béo nghi hoặc.

Tiểu Đường Cao nhanh như chớp chạy xa mãi đến khi không thấy Cam Béo, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu không quay về nữa mà tự hỏi một vấn đề khác.

Lá cây vàng úa bắt đầu rụng xuống, ngay lập tức bước vào mùa đông và cũng sắp đến sinh nhật Phó Kiêu.

Cậu nên tặng cái gì nhỉ?

Với lại cậu ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, năm nay cậu phải tặng Phó Kiêu hai món quà.

Người một cái mèo một cái.

Thật sự là mệt quá. Trong lòng Tiểu Đường Cao không khỏi bi thương.

Lúc trước cậu cũng tặng một món quà cho anh, đó là cậu cực khổ bắt một con chuột trở về, quả thực là lịch sử đen.

Bởi vì con chuột hamster sau đó được chứng minh là thú cưng của người khác.

Người chủ đó cảm động đến rơi nước mắt nhận lại con chuột hamster bị dọa ngốc từ tay Phó Kiêu và vô cùng có mắt nhìn tặng cho Tiểu Đường Cao thùng đồ chơi cho mèo còn vì sao thú cưng bọn họ sẽ ở trong nhà Phó Kiêu thì không dám nghĩ cũng không dám hỏi.

Lúc này cậu nên tặng cho Phó Kiêu cái gì nhỉ?

Tiểu Đường Cao thở dài, thần sắc nặng nề bước đi thong thả tới cửa.

Bên ngoài cửa, Ngốc Xít và Tiểu Hắc đã đợi một lúc.

Tiểu Đường Cao thấy bọn họ, đôi mắt sáng ngời chạy tới nói: "Sao hai người đến đây vậy?" Từ lúc Phó Duy dọn đi, Ngốc Xít suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn đi theo hắn, đôi lúc ngẫu nhiên mới chạy về bên này.

Bọn họ đã lâu rồi chưa gặp nhau.

Ngốc Xít thấy Tiểu Đường Cao còn cười cười nói: "Tiểu Đường Cao, anh phải làm phiền em rồi, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ dọn về sống cùng mọi người." Bé mèo cam chân lùn có đôi mắt tròn xoe, dáng vẻ khờ dại nhưng rất có chủ kiến.

Ngốc Xít muốn rời khỏi Phó Duy sao?

Tiểu Hắc đã trưởng thành ở cạnh bên, là một con mèo đen uy phong lẫm liệt, đồng tử màu vàng mang khí thế bức người. Tuy Tiểu Đường Cao làm mèo vương lãnh đạo kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thì đã có Tiểu Hắc tướng quân lo lắng hết lòng, ngày nào cũng cần cù và thật thà giúp Tiểu Đường Cao tuần tra lãnh địa, đuổi đi kẻ thù bên ngoài, giải quyết khắc khẩu bên trong đàn mèo mà ngay cả lúc Cam Béo ở Tiểu Hắc cũng khiêm tốn rất nhiều.

Lúc này Tiểu Hắc tức giận đứng lên, vòng qua vòng lại mấy vòng tròn bên người Ngốc Xít vừa đau lòng vừa mang theo chút trách cứ nói: "Tao đã nói không thể tin tưởng con người, mày xem đi kết quả thế nào?" Nó nhìn thấy Ngốc Xít bẩn thỉu xuất hiện ở cửa tiểu khu quả thực tức chết luôn.

Quả nhiên phần lớn con người không phải thứ tốt lành gì.

Ngốc Xít liếm lông Tiểu Hắc trấn an, nó thở phì phì ngồi chồm hổm, ánh mắt liếc sang hướng khác.

Ánh mắt Tiểu Đường Cao nghi hoặc quan sát hai con mèo, ân cần hỏi han: "Sao vậy?"

Ngốc Xít không thèm để ý nói: "Anh lại thành mèo hoang rồi."

Tiểu Đường Cao kinh ngạc nói: "Phó Duy đâu?"

Ngốc Xít hờ hững nói: "Đại khái cãi nhau với người phụ nữ kia, không ở trong nhà nổi nữa."

Cãi nhau với Phong Giai Minh hả?

Không phải tình cảm bọn họ tốt lắm sao? Vì sao bọn họ lại cãi nhau?

Còn chưa chờ Tiểu Đường Cao kịp phản ứng. Tiểu Hắc đã nhảy dựng lên giơ chân cả giận nói: "Mày còn bị thương kìa."

Tiểu Đường Cao cúi đầu nhìn phát hiện chân trước Ngốc Xít vặn vẹo không bình thường, hai mắt cậu trừng lớn.......

Chuyện gì thế này? Phó Duy còn đánh mèo sao? Hắn không giống người như vậy.

Ngốc Xít nhìn vết thương trên chân, thờ ơ nói: "Không phải anh ấy làm, là do trong lúc bọn họ cãi nhau ngộ thương tới em, vết thương nhỏ thôi."

Nó không trách Phó Duy, vì hắn không cố ý.

Nhưng trong giọng nói người phụ nữ kia vô cùng bất mãn vì ngày nào Phó Duy cũng ở nhà bên nó.

Nó không muốn làm khó cho Phó Duy nên rời khỏi, dù sao nó cũng không phải con mèo rời khỏi con người thì không sống được.

Tuy rằng nó không thích người phụ nữ kia nhưng nó không hiểu vì sao hai người đang yên lành lại biến thành như bây giờ.

Không phải bọn họ rất yêu nhau, rất vất vả mới ở bên nhau sao?

Con người đúng là một loài sinh vật kỳ quái.

Tiểu Đường Cao hơi hiểu ra.

Phong Giai Minh và Phó Duy ở bên nhau trước khi cô ta còn chưa nắm được địa vị ca hậu mà mình muốn nên có chấp niệm mãnh liệt ở sự nghiệp hoàn toàn không xem nhẹ danh lợi như trong nguyên tác mà Phó Duy cũng không chững chạc và khoan dung.

Hai người họ không cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm như trong nguyên tác và không cùng nhau trưởng thành.

Và những trở ngại họ gặp phải lần này lớn hơn nhiều so với lần trước.

Hai người vẫn chưa chín chắn nên biến thành như bây giờ cũng không lạ lẫm gì.

Sau khi gặp Tiểu Đường Cao, Ngốc Xít chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Hắc, còn vết thương nhỏ kia thì nó bỏ lơ dưỡng thương hai ngày là ổn thôi.

Nhìn chân Ngốc Xít khập khiễng chuẩn bị rời đi.

Tiểu Đường Cao không đành lòng.

Cậu nhìn bóng dáng hai con mèo sống nương tựa lẫn nhau rời đi, nhất thời không nhịn được nói: "Anh có muốn nhà em dưỡng thương cho tốt lên rồi đi không?"

Ngốc Xít do dự nói: "Không tốt lắm đâu dù sao chủ em ở đây, anh ta chưa chắc đã đồng ý."

Tiểu Đường Cao ưỡn ngực, quơ chân tự hào cam đoan: "Nhà của tụi em phải nghe em nè, em mới là chủ gia đình."

Ngốc Xít thấy dáng vẻ Tiểu Đường Cao đầy tự tin hâm mộ nói: "Em giỏi thật có thể làm cho chủ nhân nghe lời em nói."

Địa vị trong nhà của Tiểu Đường Cao cao thật.

Tiểu Đường Cao chủ nhà chột dạ cười cười.

Vì thế một lát sau....

Trong thư phòng, Phó Kiêu thấy một cục lông trắng chui vào từ cánh cửa mang theo nụ cười lấy lòng, miệng còn ngậm một cây bút laser hồng ngoại đến bên chân anh, đôi mắt xanh thẳm ngập nước ngoan ngoãn cọ cọ, cái đuôi xù hơi đong đưa.

Phó Kiêu nhíu mày thả cây bút trong tay xuống rồi vươn tay ra.

Tiểu Đường Cao thông minh nằm xuống lộ ra cái bụng trắng muốt vừa kêu ỏn ẻn vừa nũng nịu ôm lấy tay anh không buông vừa khờ dại vừa vô tội.

Không có chuyện gì mà lại đi xum xoe cả.

Phó Kiêu quen rồi thở dài bất đắc dĩ nói: "Nói đi, có chuyện gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top