Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63. Tiểu Đường Cao chiêu đãi bạn bè.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63. Tiểu Đường Cao chiêu đãi bạn bè.

Bán đứng vô số liêm sỉ, Tiểu Đường Cao như kẻ nhục nước mất chủ quyền rốt cục làm cho Phó Kiêu đồng ý để Ngốc Xít và Tiểu Hắc ở lại.

Đi ra khỏi cửa thư phòng, từ trước đến giờ lông mèo ở đỉnh đầu Tiểu Đường Cao luôn được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ có hơi rối xù, cậu rơi lệ đầy mặt tiêu sái đến bên Ngốc Xít nói: "Anh có thể ở lại."

Ngốc Xít thở phào nhẹ nhõm sau đó cười ngọt ngào với Tiểu Đường Cao: "Tiểu Đường Cao, em thật sự rất lợi hại."

Tiểu Đường Cao gượng cười nói: "Đương nhiên, ở nhà em nói một không có hai mà."

Nhưng trái tim cậu lại rên rỉ hu hu hu.

Bàn chân của Ngốc Xít chỉ bị sưng một chút, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành nên Tiểu Đường Cao không làm phiền Phó Kiêu gọi bác sĩ. Tiểu Đường Cao giống như chủ nhân dẫn Ngốc Xít và Tiểu Hắc đi thăm nhà mình.

Vì vậy, trưa nay, ai cũng thấy một cục lông trắng dẫn cục lông cam và cục lông đen ra vào từng phòng.

Ba con mèo còn chụm đầu vào nhau kêu meo meo.

Dễ thương biết bao lại còn rất đáng yêu.

Quản gia đi ngang qua, không nhịn được cúi xuống sờ sờ cái đầu đầy lông của Tiểu Đường Cao, cười nói: "Tiểu Đường Cao dẫn bạn về nhà chơi à."

Tiểu Đường Cao ngửa đầu lên và lắc cái đuôi lông xù của mình một cách tự hào kêu: "Meo meo ~"

Tiểu Đường Cao dẫn Ngốc Xít và Tiểu Hắc leo lên lầu.

Con mèo trắng nhảy bụp lên tầng một, theo sát là Tiểu Hắc sau đó đợi một lúc lâu, hai con mèo mới nhìn thấy Ngốc Xít lê đôi chân ngắn ngủn của mình bò từng chút một lên cầu thang.

Tiểu Hắc tiếc hận chạy lại, con mèo đen mạnh mẽ cường tráng ngậm gáy con mèo cam dễ thương và Ngốc Xít ngoan ngoãn cong đuôi như thể nó quen lắm rồi.

Đợi một lúc, Ngốc Xít thân mật liếm lông Tiểu Hắc: "Cám ơn."

Tiểu Hắc không được tự nhiên đảo mắt và kêu: "Hừm, cảm ơn gì mà cảm ơn."

Tiểu Đường Cao không đành lòng nhìn thẳng che kín đôi mắt sau đó đẩy cánh cửa trên tầng cao nhất ra.

Tầng trên cùng được làm thông thành một căn phòng, bên trong chứa đủ loại đồ chơi của Tiểu Đường Cao và có một cái khung leo trèo cho mèo giống như một ngôi nhà nhỏ.

Quả thực là thiên đường loài mèo.

Đôi mắt màu vàng của Tiểu Hắc - mèo nhà quê trừng lớn không thể tin nhìn chằm chằm hỏi: "Những thứ này, tất cả đều là của mày hả?"

Nơi này bày tất cả những thứ được mang về từ nhà của ông nội và những thứ được ông quản gia mua sau đó.

Đã lâu Tiểu Đường Cao không lên tầng cao nhất, mặc dù đây là phòng hoạt động trên danh nghĩa của cậu nhưng chính cậu cũng sửng sốt khi nhìn thấy căn phòng đầy những thứ không biết mua ở đâu nhưng không thể để lòi ra trước mặt đồng bọn, Tiểu Đường Cao chân thành nói: "Đúng nha, em đã nhờ họ sắp xếp mọi thứ ở đây, em bảo họ đặt thứ gì thì họ đặt thứ đó."

Nhưng mà........

Ba con mèo vừa rẽ ngoặt vào liền nhìn thấy cả một bức tường, trên đó treo đầy các loại ảnh của Tiểu Đường Cao từ lúc to bằng lòng bàn tay đến hiện tại, ăn, chơi, ngủ, tất cả đều dày đặc.

Tiểu Hắc khiếp sợ nhìn Tiểu Đường Cao...

Ánh mắt kia quả thực không ngờ cậu là con mèo như vậy.

Thật quá tự kỷ khi trang trí toàn bộ bức tường bằng những bức ảnh của chính mình.

Ngốc Xít trầm ngâm nhìn Tiểu Đường Cao, em ấy không thể nói chuyện với chủ nhân, nơi này làm sao dựa theo ý tứ của em ấy mà bố trí, nhiều ảnh chụp như vậy chứng tỏ chủ nhân của Tiểu Đường Cao thật sự rất thích em ấy.

Tiểu Đường Cao cũng sửng sốt.

Lập tức cậu hiểu ra, những bức ảnh do Phó Kiêu bí mật chụp, bởi vì có bức ảnh chụp cậu bị mắc kẹt trong chiếc bình ngay ở phía mặt trên.

Thì ra Phó Kiêu thực sự giữ lại tất cả những bức ảnh này sao?

Anh ấy làm vậy để làm chi nhỉ, ngại quá đi mất.

Không biết nhớ tới cái gì.

Khuôn mặt Tiểu Đường Cao nóng lên, biểu cảm đổi tới đổi lui sau đó đột ngột đứng dậy, bàn chân xòe ra bước đi.

Vào giờ ăn trưa.

Quản gia đặc biệt chuẩn bị cơm mèo thịnh soạn cho chúng.

Với tư cách là chủ nhân, cậu rất hào phóng chia sẻ núi thức ăn của mình cho Ngốc Xít và Tiểu Hắc.

Quản gia nhìn thấy không khỏi khen ngợi: "Tiểu Đường Cao của chúng ta thật là hiểu chuyện còn biết quan tâm đến bạn bè."

Vì Tiểu Đường Cao muốn ăn cùng bạn bè nên hôm nay cậu ngồi xổm trên sàn để ăn cùng với Ngốc Xít và Tiểu Hắc, ba chiếc bát dành cho mèo được đặt cạnh nhau, ba con mèo nằm ngay ngắn, để lộ cặp mông tròn trịa.

Vào lúc này, có một tiếng động lớn xôn xao ở cửa.

Ba con mèo ăn đầy dầu mỡ ở miệng ngẩng đầu lên nhìn.

Phó Duy xông vào từ ngoài cửa, nhìn thấy Ngốc Xít mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nhóc đã đi đâu vậy, làm anh lo lắng chết đi được." Nói xong, anh định ôm Ngốc Xít trở về nhà.

Tiểu Hắc xù lông đứng trước mặt Ngốc Xít dựng đuôi lên, cong người và gầm gừ với hắn.

Tiểu Đường Cao nhanh chóng đứng giữa Phó Duy và Tiểu Hắc để bảo vệ Phó Duy.

Đùa chứ, Tiểu Hắc là tay đấm vô địch quanh đây đấy.

Phó Duy như con gà yếu đuối không bằng cú đấm của Tiểu Hắc nữa là.

Phó Kiêu đi tới, cau mày nói: "Phó Duy, mấy năm mày học đi đâu rồi, tùy tiện xông vào thế này còn ra gì nữa?"

Phó Duy vốn nóng vội biết nhóc chân ngắn của mình mất tích, hắn lập tức ra ngoài tìm kiếm, sau một lúc lâu cũng không thấy, một người bạn đã nhắc nhở hắn có khi nào nhóc chân ngắn quay trở lại chỗ ngày xưa không nên hắn mới chạy lại chỗ theo dõi, mãi mới phát hiện ra nó, cũng không nghĩ nhiều cứ thế mà xông vào.

Sau khi xông vào, hắn cảm thấy không đúng.

Nhìn thấy anh trai xa lạ, trong lòng Phó Duy cảm thấy rối bời.

Khi còn nhỏ, hắn không biết mình có một người anh trai.

Rồi bỗng một ngày, ông nội vốn chẳng ưa gì hắn lại dẫn về một cậu bé lạ hoắc, có người bảo đây là anh trai của hắn, lúc đó hắn rất vui vì cuối cùng cũng có một người anh trai.

Sau đó, mẹ hắn bảo hắn tránh xa anh trai, dần dần hắn càng ngày càng xa cách Phó Kiêu. Sau đó nữa lúc còn đi học, hắn chỉ kém Phó Kiêu ba tuổi, bọn họ học cùng một trường cấp hai, bất kể hắn đi nơi nào, hắn đều là em trai của Phó Kiêu trong truyền thuyết, lúc đầu hắn còn rất vui vẻ nhưng sau đó lại thấy phiền chán.

Hai người càng cách xa hơn.

Cuối cùng hắn ra nước ngoài du học, tính ra hắn cùng Phó Kiêu mặc dù là anh em nhưng thời gian ở bên nhau rất ít.

Hắn luôn có những cảm xúc hỗn loạn về người anh này.

Đặc biệt là khi hắn biết rằng hắn từng có một người anh cùng cha cùng mẹ, người đó không bao giờ có cơ hội được sinh ra trên thế giới này bởi vì mẹ của Phó Kiêu.

Giữa hắn và Phó Kiêu thật khó để nói ai đúng ai sai.

Bây giờ Giai Minh chen vào, tất nhiên hắn có thẹn với Phó Kiêu.

Chỉ là hắn thực sự thích Giai Minh, thích đến mức nếu không đi tranh thủ thì sẽ hối hận cả đời, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm của ba mình, hắn nhất định phải cưới người mình yêu nhất.

Nhìn thấy Phó Kiêu, hắn không khỏi có chút yếu đi vài phần, chần chờ nói: "Em tới đón nhóc chân ngắn về nhà."

Bé mèo chân ngắn màu cam trên mặt đất liếc Phó Duy sau đó phớt lờ hắn và tiếp tục ăn bữa trưa của mình, như thể nó không nghe thấy gì.

Phó Duy vội vàng bước tới.

Ngốc Xít lập tức lùi lại một bước, cảnh giác gầm gừ với Phó Duy với thái độ rất rõ ràng.

Tiểu Hắc đứng che giữa Ngốc Xít, không hiểu sao bị Tiểu Đường Cao nhìn ra những tia lửa bắn loạn xạ ra bốn phía, giương cung bạt kiếm tỏa ra từ một mèo một người.

May mắn thay, Phó Kiêu đã đến.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhảy vào lòng anh và chọn một nơi thoải mái để làm ổ.

Có anh ở là an tâm.

Phó Kiêu vuốt lông Tiểu Đường Cao, lạnh lùng nói với Phó Duy: "Mày muốn làm gì vậy? Nháo nhào ở nhà tao làm gì hả?"

Phó Duy đỏ mặt và giải thích: "Em chỉ muốn mang con mèo của mình về, em..."

Hắn còn chưa nói xong, Phó Kiêu cười lạnh nói: "Thay vì ép mang con mèo của mày về thì sao mày không nghĩ xem vì đâu mà nó không muốn trở về? Mày giải quyết xong một đống phiền toái kia chưa?"

Phó Duy im lặng một lúc, sau mới nói: "Chỗ ông nội, em sẽ từ từ giải thích còn bây giờ em đã tìm được công việc mới và đầu tư vào Heishan, mọi thứ sẽ tốt hơn."

Thực ra hắn không thiếu tiền, trong những năm ở nước ngoài, hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Cộng thêm, hắn gần như bị chặn bởi hầu hết các doanh nghiệp, vì vậy hắn cũng không vội vàng.

Nhưng Giai Minh rất lo lắng, vì thế hai người cãi nhau rất không vui, may mắn thay, Heishan Investment đã ném cành ô liu cho hắn vào lúc này, Khổng tổng cũng đã gọi điện liên tục để mời đến chỗ của ông ấy.

Vì vậy, hắn quyết định kết thúc cuộc sống tĩnh dưỡng tại nhà trong vài ngày nữa.

Nhưng dù vậy, hắn cùng Phong Giai Minh vẫn thường xuyên xảy ra xung đột nhưng hai người ở bên nhau vẫn phải mài giũa nhau, hắn không quan tâm mà không ngờ nhóc chân ngắn lại tự chạy ra ngoài.

Quản gia thấy vậy liền nói: "Duy thiếu gia, mèo của cậu có vẻ không muốn cùng cậu trở về."

Phó Duy cũng biết hôm nay nhóc chân ngắn không muốn quay về với hắn, nhưng lại cảm thấy yên tâm khi biết rằng nó vẫn ổn, hắn biết những người trong biệt thự của Phó Kiêu không chào đón mình, vì vậy hắn không nhiều lời nữa liền rời khỏi đó.

Ngốc Xít dường như không bị ảnh hưởng chút nào mà nhào vào lên người Tiểu Hắc liếm lông cho nó, hai con mèo thân thiết liếm nhau một cách nồng nhiệt còn thường thường bổ nhào chơi đùa với nhau.

Tiểu Đường Cao nhìn mà nóng mắt.

Cậu cũng rất thích được liếm lông.

Nếu Phó Kiêu có thể liếm lông thì tốt biết mấy, cậu tiếc nuối nghĩ.

Nhưng anh là con người, làm gì có chuyện liếm tới liếm lui như bọn họ thế này.

Thế là bé mèo trắng kiêu hãnh nằm trên sô pha như một phu nhân, ngoe nguẩy cái đuôi lông xù giả vờ nhìn chiếc đồng hồ quả lắc bên cạnh, không quan tâm đến hai con mèo đang chơi đùa nhưng đôi mắt thỉnh thoảng đảo qua lại đã phản bội nó.

Hai mắt Ngốc Xít tròn xoe đi tới trước mặt Tiêu Đường Cao, cúi xuống liếm lông cho cậu còn kêu: "Chơi với bọn anh đi."

Tiểu Đường Cao do dự đứng dậy.

Tuy nhiên, Tiểu Hắc thẳng thắn hơn nhiều, lao về phía Tiểu Đường Cao đập nó xuống đất.

Ba con mèo chơi với nhau, đánh tới đánh lui còn ngồi xổm và liếm lông cho nhau.

Khi Phó Kiêu đi xuống, anh thấy Tiểu Đường Cao đang vồ lấy thân Ngốc Xít và Ngốc Xít thè lưỡi hồng liếm lông Tiểu Đường Cao.

Cử chỉ vô cùng thân mật.

Không hiểu sao có chút chói mắt.

Phó Kiêu vươn tay gọi: "Tiểu Đường Cao?"

Thế nhưng làm sao bé mèo trắng đang chơi đùa điên cuồng nghe thấy.

Thấy hồi lâu không được đáp lại, anh hừ không rõ ý tứ trở lại thư phòng cầm di động, ngồi ở trên ghế sa lon dựa vào thành ghế, nhìn Tiểu Đường Cao được liếm lông mà khoan khoái, gọi điện thoại nói: "Thư ký Trương hả? Chỗ tôi có chút việc bảo Dịch Ninh đến nhà tôi ngay."

Tiểu Đường Cao đang nằm trên mặt đất, đột ngột đứng dậy, ngửa đầu cứng ngắc nhìn về phía Phó Kiêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top