Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66. Kim chủ ba ba Phó Kiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66. Kim chủ ba ba Phó Kiêu

Ánh sáng mờ ảo cuối chân trời.

Phó Kiêu mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh. Phải mất một lúc anh mới nhận ra đây là trong một giấc mơ.

Anh đứng dậy, bước vào đám đông và nhìn xung quanh.

Đây là một quảng trường sôi động bên cạnh trường mẫu giáo, có một trung tâm hoạt động dành cho trẻ em ở góc đông bắc của quảng trường, xung quanh hầu hết là các bậc cha mẹ đang chơi đùa với con cái của họ ở đây mà anh giống như trong suốt, mọi người xung quanh làm ngơ với anh.

Trong tầm mắt Phó Kiêu lia thấy có một đứa trẻ lạc lõng trong góc sau đó dừng lại.

Đứa bé này thoạt nhìn cũng khoảng bảy tám tuổi, mặc quần áo chỉnh tề, bộ đồ trắng đen bó sát che kín kẽ từng tấc da thịt nhưng đôi tất trên đôi giày da nhỏ lại một xanh một vàng rất buồn cười.

Đây là....

Anh nhìn theo ánh mắt của đứa trẻ và quả nhiên....

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào hai ba con trong công viên, người ba mỉm cười nắm tay đứa trẻ, cậu bé nghịch ngợm muốn trèo lên thân người ba, ông ấy bất lực mỉm cười bế cậu bé lên vai.

Tiếng cười như chuông bạc truyền đến tai đứa trẻ, nó nắm chặt bức ảnh nhàu nát trong tay thèm thuồng nhìn mọi thứ trước mắt, nó chắc chắn người đàn ông trong bức ảnh chính là người ba kia.

Đây là người ba đã ba năm không gặp và em trai mà nó chưa từng gặp mặt.

Đứa trẻ lặng lẽ nghiền ngẫm lặp đi lặp lại hai chữ "ba ơi" trong miệng sau đó cụp mắt xuống, trong lòng tràn đầy chờ mong nghĩ ...

Chờ mình bước qua, ba sẽ đối xử với mình như thế nào? Có phải sẽ ôm nó như với em trai?

Nó có nên nói với ba rằng nó không muốn ở lại nhà họ Tống nữa không?

Đứa trẻ nhảy nhót bước về phía hai ba con đang mỉm cười vui vẻ.

Khuôn mặt Phó Kiêu hờ hững hồi tưởng lại chuyện này trong ký ức.

Khi đó anh mới tám tuổi, lần đầu tiên sinh ra phản ngược, mất khoảng nửa năm mới chạy thoát khỏi dưới mí mắt bảo an được sắp xếp bởi nhà họ Tống, dùng mọi cách mà một đứa trẻ tám tuổi có thể nghĩ ra và tìm được tới công viên này, cũng tìm thấy người ba trên danh nghĩa của mình.

Khi đó, anh vẫn còn đầy những ảo tưởng và kỳ vọng viển vông về người ba.

Nhưng bây giờ anh mới nhìn ra lúc ấy mình mới tám tuổi làm sao có thể thoát khỏi sự giám sát của nhà họ Tống? Tất cả những điều này là một lần cảnh cáo và giễu cợt của kẻ thống trị cao thượng của nhà họ Tống đối với mình, còn là lần đầu tiên ông ta dạy bài học đầu tiên cho mình.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Đứa trẻ chưa kịp đến gần hai ba con đã bị đám vệ sĩ đứng đợi từ lâu chặn lại.

Phó Vân Tích còn trẻ khó hiểu nhìn người vệ sĩ do ba mình để lại và nói: "Có chuyện gì thế?"

Ánh mắt ông ta dừng ở đứa trẻ bị vệ sĩ đè lại bả vai, thoáng dừng một giây sau đó dời ánh mắt nói: "Ai vậy?"

Đứa trẻ bị đè lại mở to mắt nhìn Phó Vân Tích, trong lòng có thứ gì đó từng chút nguội lạnh.

Phó Vân Tích cảm thấy cái nhìn này quen thuộc không thể giải thích được.

Vẻ mặt người vệ sĩ nghe lệnh nhà họ Phó hờ hững nói: "Con của bạn Phó tổng, nó lén ra ngoài."

Phó Vân Tích thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn nói: "Vậy hãy đưa nó về đi."

Cậu nhóc trong lòng ông ta đột nhiên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, dùng giọng trẻ con đáng yêu nói: "Anh ơi."

Đứa trẻ được vệ sĩ đè lại đột nhiên quay đầu lại.

Phó Kiêu chứng kiến tất cả.

Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước, tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của anh.

Anh đã lớn nhìn theo đứa trẻ dần đi xa.

Đây là bài học đầu tiên mà nhà họ Tống dạy cho anh, cũng là khoảnh khắc ấn tượng sâu nhất, ông ngoại trên danh nghĩa đã xé mở lợi ích trần trụi trong cuộc sống cho anh thấy, để anh hiểu được sự yếu kém của tình thân.

Nhà họ Phó không biết sao?

Phó Vân Tích có thể thực sự không biết.

Nhưng ông nội Phó sao lại không biết nhưng nếu ông ấy biết thì sao?

Vào thời điểm đó, Tinh Thần bị ba nhà họ Phó, Tống, Tôn chia cắt trong đó nhà họ Tôn độc đại, nhà họ Tống và Phó làm đám hỏi liên thủ, nhà họ Ngô có cổ phần ít nhất chỉ lo thân mình.

Nhà họ Phó và Tôn càng đấu càng gay cấn, nhà họ Phó không thể mất đi nhà họ Tống. Mà khi đó Tống Minh Vi vẫn chưa hoàn toàn điên, nhà họ Phó đã chọn điều ít tệ hại hơn trong hai cái tệ đó.

Vì vậy, anh đã được vệ sĩ của nhà họ Phó đuổi về nhà họ Tống.

Kể từ đó, anh luôn nghĩ về cao tầng của Tinh Thần rốt cuộc có ma lực như thế nào và anh nhất định phải phải đứng trên đó để xem xét.

Và anh đã làm được, Phó Kiêu nhìn hai tay mình, yên lặng nhắm mắt lại.

Anh đã mất hai mươi năm để đi đến bước này.

Một điều sai lầm nhất mà ông nội Phó đã làm trong đời là chuyển nhượng một phần cổ phần cho Phó Vân Tích trước ca phẫu thuật.

Trong những năm qua, Heishan đã âm thầm mua lại cổ phần của Tinh Thần, cộng với cổ phần mà anh đang sở hữu cũng như số cổ phần mà Phó Vân Tích sắp bán tháo.

Chẳng bao lâu nữa, nhà họ Phó sẽ không còn là cổ đông đứng đầu nữa, trong những năm qua, ban lãnh đạo cao nhất của Tinh Thần dần dần được thay thế bởi người của anh, chẳng bao lâu nữa, Tinh Thần sẽ lại đổi chủ và nhà họ Phó cũng sẽ bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị và anh sẽ hoàn toàn có được Tinh Thần.

Trong giấc mơ, những suy nghĩ chôn sâu ở đáy lòng bùng lên trong đầu Phó Kiêu.

Anh chưa bao giờ là một người tốt.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh nghĩ, sau khi chuyện này xong rồi thì anh sẽ làm gì đây?

Vẫn côi cút một mình trên thế giới này sao?

Cho dù ngai vàng của Tinh Thần có lộng lẫy đến đâu thì nó vẫn lạnh lẽo không độ ấm.

Mà vào lúc này, tay anh đột nhiên bị phía sau kéo lại, trong lòng bàn tay truyền đến một cơn ấm áp.

Phó Kiêu quay đầu lại...

Thiếu niên với mái tóc đen và đôi mắt xanh không biết đã xuất hiện khi nào trong giấc mơ của anh.

Thiếu niên gầy gò đẹp đẽ hất mái tóc đen đẹp lên cười ấm áp, từ phía sau nắm lấy tay anh, cậu nhón chân lên, cằm tựa vào vai anh, lắc lắc tay anh làm nũng nói: "Phó Kiêu, anh chờ em một chút nha."

Lúc hoàng hôn buông xuống, thiếu niên nghiêng đầu tươi cười dường như đang tỏa sáng.

Phó Kiêu nắm chặt tay thiếu niên, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau, đột nhiên anh cười nắm lấy tay cậu, cung kính hôn lên. Anh thầm nghĩ, thiếu niên của mình rất ưu tú.

Anh muốn cả thế giới nhìn thấy ánh sáng của cậu.

Rồi sau đó hôn lên môi một chút.

Hai má thiếu niên hơi ửng đỏ, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, một lúc sau mới thu hết dũng khí lại gần một bước, kiễng mũi chân lên hôn nhẹ lên khóe môi anh như một con chuồn chuồn vừa chạm vào nước đã nhanh chóng tách ra.

Cảm giác vừa ướt vừa nóng giống như suối nước nóng chảy qua, cảm giác rất chân thật.

Sau đó, Phó Kiêu bỗng mở mắt ra, nhìn trần nhà tối đen như mực.

Mặt anh hờ hững thuần thục bắt lại Tiểu Đường Cao đang ngủ khò khè đè lên mặt mình, sau đó anh sờ khuôn mặt, quả nhiên quanh môi có một chất lỏng trong suốt mà khóe miệng cục lông trắng ngủ ngáy kia cũng ẩm ướt còn lật người tìm một nơi khác trong ngực anh để ngủ.

Ngày hôm sau, Tiểu Đường Cao đúng giờ mở mắt ra. Cậu nhìn thấy Phó Kiêu vẫn nhắm chặt mắt mà cười đắc ý trong lòng, hóa ra cũng có một ngày anh ngủ nướng.

Tiểu Đường Cao luôn bị anh gọi dậy trở nên xấu xa, giơ chân dẫm lên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Vẫn không có phản ứng.

Lại đẩy một lần nữa.

Vẫn không có phản ứng.

Ngay lúc Tiểu Đường Cao sắp nhảy múa trên mặt Phó Kiêu, rốt cuộc anh cũng mở mắt ra, mí mắt hơi thâm đen có vẻ tối qua không được nghỉ ngơi thoải mái, bình tĩnh nhìn Tiểu Đường Cao vươn nửa chân về phía mặt mình.

Tiểu Đường Cao cứng đờ thu lại bàn chân đang vươn ra của mình, liếm nó rồi bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Phó Kiêu nhìn theo bóng dáng rời đi của Tiểu Đường Cao rồi chạm vào chỗ má vừa mới bị chạm vào và thở dài.

Tính cách vẫn như một đứa trẻ.

Nếu quyết định cả đời này không buông tay, anh sẽ vì Tiểu Đường Cao mà nghĩ kỹ về con đường sau này.

*

Trong công ty.

Tô Trạch Ninh chuẩn bị đến phòng thu bắt đầu thu âm.

Phó Kiêu đẩy cửa ra, nói: "Cậu đi đâu vậy?"

Tô Trạch Ninh thành thật trả lời: "Tôi đi gặp giám đốc Wissen."

Phó Kiêu thản nhiên nói: "Vừa lúc tôi cũng đi, cùng nhau đi đi."

Tô Trạch Ninh ừm một tiếng, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cậu vốn muốn lẻn ra ngoài mua cho mình một cái bánh ngọt và vân vân, nếu như Phó Kiêu đi theo, không phải bánh ngọt bị ngâm nước nóng sao?

Anh nghiêng đầu nhìn cậu.

Tô Trạch Ninh lập tức hiểu ý thay đổi lời nói: "Đương nhiên không có vấn đề."

Vì vậy, Phó Kiêu hạ mình chiếu cố đi cùng Tô Trạch Ninh đến phòng thu âm.

Tầng 20 đến tầng 30 thuộc về công ty môi giới của Tinh Thần.

Toàn bộ Tinh Thần ai mà không biết Phó Kiêu.

Trên đường đi, anh dẫn theo cậu đến phòng thu âm gây sự chú ý của vô số người trong công ty, nhiều người đang đoán già đoán non về mối quan hệ giữa thiếu niên và Phó Kiêu, mọi người trong ngành giải trí đều là kẻ tinh anh, nhìn mà hiểu rõ trong lòng.

Nói đùa à? Có thứ gì lớn lao mà có thể khiến Phó tổng tự mình đến đây?

Trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ nhìn người gắp đồ ăn là chuyện thường tình, trẻ con không có lai lịch và bối cảnh chỉ có thể bị bắt nạt, Phó tổng dẫn theo thiếu niên đi loanh quanh một vòng, chỉ để dặn dò mọi người để mắt, đừng đi chọc vào người không nên dây vào.

Ai đủ thông minh thì sau này trên công việc gặp phải thiếu niên này nên biết làm như thế nào, trong lòng tự có cân nhắc.

Phó Kiêu suy tính như thế mà Tô Trạch Ninh vẫn hồn nhiên không biết gì, chỉ cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt người khác nhìn vào giống như vô tình mà quái quái không được tự nhiên cho lắm.

Hai người đi dọc theo hành lang vắng vẻ không một bóng người.

Tô Trạch Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Kiêu nghiêng đầu nhìn thiếu niên hỏi: "Cậu có thích hát không? Hát cho nhiều người nghe ấy."

Tô Trạch Ninh trả lời không cần suy nghĩ: "Thích chứ."

Vẻ mặt Phó Kiêu thản nhiên ừ một tiếng, nói: "Cậu thích là được rồi."

Lời nói không đầu không đuôi của anh khiến cậu rất khó hiểu nhưng cậu không dám hỏi anh.

Sau khi đưa thiếu niên đến phòng thu âm, Phó Kiêu hiếm khi rút một điếu thuốc, vẻ mặt anh ôn hòa nhìn cậu qua khe cửa một lúc lâu, sau đó dập tắt điếu thuốc, quay người rời đi.

Đối với tương lai, đêm qua anh trằn trọc suy nghĩ rất lâu.

Nếu Tiểu Đường Cao vẫn là mèo, anh có thể cưng chiều nó cả đời, nhốt nó ở nhà và bắt nó nghe lời.

Nhưng dù sao Tiểu Đường Cao cũng là con người. Cậu chắc chắn không phải loại người bằng lòng bị giam cầm cả đời và bị ràng buộc ở một nơi.

Tiểu Đường Cao sẽ bắt đầu làm quen với thế giới bên ngoài và học cách lớn lên.

Và điều mình cần phải làm là hộ tống hộ giá cho cậu suốt quãng đường, che mưa che nắng cho cậu.

*

Phòng làm việc trên tầng cao nhất của Tinh Thần.

Làm việc ở công ty môi giới lớn nhất của Tinh Thần, Tiêu Vân lo lắng đứng ngoài cửa.

Tiêu Vân luôn là một người phụ nữ chuyên nghiệp với khí chất mạnh mẽ, cô từng là một nhà môi giới vàng nổi tiếng nhưng đã chuyển sang công việc hành chính trong vài năm qua, nhưng không nên đánh giá thấp sự uy tín và mối quan hệ của cô trong ngành. Dung Hàng do chính tay cô dẫn dắt nên.

Bỗng nhiên Phó tổng yêu cầu cô đến, điều này khiến cho một người có kinh nghiệm từng trải như cô rất sợ hãi.

Rốt cuộc, dù công ty môi giới của họ lớn đến đâu nhưng họ không phải là mũi nhọn hàng đầu trong vô số công ty trực thuộc Tinh Thần.

Âm thầm nhớ lại mấy tháng nay công việc không có thiếu sót gì, Tiêu Vân hít một hơi thật sâu, đẩy văn phòng của Phó tổng ra.

Trong văn phòng, vẻ mặt Phó Kiêu ôn hoà gật đầu nói với Tiêu Vân: "Ngồi đi."

Tiêu Vân ngồi xuống theo lời anh.

Cô vừa ngồi xuống, Phó Kiêu liền đưa cho cô một phần tài liệu.

Tiêu Vân mờ mịt cầm lấy tài liệu, mở ra mới thấy đó là hồ sơ của một thiếu niên, theo thói quen nghề nghiệp cô bắt đầu đánh giá tiềm năng của cậu, sau khi lật qua các trang, thần sắc Tiêu Vân dần dần trở nên nghiêm túc, mãi cho đến khi xem xong trang cuối cùng, Tiêu Vân mới miễn cưỡng khép lại hồ sơ, nói: "Phó tổng, ý của anh là?"

Cách đây không lâu, cô nghe nói Phó tổng đích thân dẫn người đến phòng thu âm, lúc đầu cô không tin nhưng bây giờ cô đã có vài phần tin tưởng.

Anh không vòng vo, nói thẳng: "Cô cảm thấy thế nào?"

Tiêu Vân nhận xét một cách khách quan: "Tiềm năng rất tốt, có thể so sánh với Dung Hàng lúc ban đầu." Ngoại hình đặc sắc, năng lực rất mạnh rất tốt về mọi mặt.

Phó Kiêu nhìn Tiêu Vân, nói lời sâu xa: "Vậy tôi lấy danh nghĩa cá nhân giao cậu ấy cho cô, cô có bằng lòng không?"

Tiêu Vân là một người thông minh, nghe thấy vậy, trái tim cô không khỏi bắt đầu đập thình thịch, cô hiểu những gì Phó tổng nói, lấy danh nghĩa của mình, tất nhiên là thiếu nợ một phần nhân tình có thể làm cho Phó tổng nợ cô một phần nhân tình.

Làm sao cô không hiểu điều này có ý nghĩa gì trong sự nghiệp của mình?

Vì vậy, cô kìm lại sự sung sướng trong lòng và nói: "Được, tôi nhất định sẽ không làm Phó tổng thất vọng."

*

Trong phòng thu âm, Tiêu Vân lặng lẽ đi vào.

Trong giới giải trí người đẹp nhiều như mây mà bộ dạng cô không đẹp mấy, lúc này cô thu liễm khí thế bản thân xen lẫn thành nhân viên công tác cũng không có ai hoài nghi.

Cô lặng lẽ đánh giá thiếu niên trong phòng thu âm, cậu có thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt được coi là ưa nhìn trong giới giải trí, càng hiếm có là xung quanh cậu tỏa ra một luồng khí trong trẻo và bay bổng khiến cho cậu nổi bật không chút thô tục giữa dàn mỹ nhân giới giải trí.

Mặc dù lúc ở phòng làm việc của Phó tổng buông lời chí lớn nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy thiếu niên thực sự và ngay lập tức cô tràn đầy tự tin, vì ngoại hình của cậu đẹp vậy, nếu không quá ngu ngốc thì cô có thể làm cho cậu nghiền ép phần lớn người khác, đứng trên đỉnh cao.

Huống chi, ca sĩ có thể lọt vào mắt xanh Wissen, năng lực sao có thể kém được.

Tô Trạch Ninh hoàn toàn không biết những điều này.

Cậu bắt đầu ngâm nga bài hát trong phim, bài hát này sẽ được phát hành làm bài hát chủ đề trong video quảng cáo đầu tiên của bộ phim, vì vậy thời gian rất cấp bách, cậu đứng trước đài thu âm nhưng ban nhạc vẫn chưa vào vị trí, hiển nhiên không có kế hoạch tham gia lần đầu tiên.

Đội ngũ sản xuất của Wissen đều là những người tài năng, không tính là cậy tài khinh người nhưng không khách sáo với một người vô danh như cậu.

Wissen không hề ngăn cản, trong quan niệm của anh ta, sự tôn trọng chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình.

Huống chi cậu có khả năng này.

Wissen dựa vào bên tường, ánh mắt quả quyết nhìn thiếu niên.

Tô Trạch Ninh cũng không khó chịu, cậu hít một hơi thật sâu và hát cappella lời bài hát, giọng hát cậu vang vọng khắp phòng thu âm, giai điệu du dương uyển chuyển lan ra giống như chỉ cần hé miệng thì giọng hát của cậu liền có một loại ma lực kỳ dị, cậu là trung tâm toàn trường, sự chú ý của mọi người đều bị cậu thu hút.

Và những chuỗi nốt nhạc ấy dường như có ma lực khó có thể bỏ qua, chảy vào tai, vào lòng người.

Sau vài câu...

Các thành viên ban nhạc đang cười khúc khích từ từ dừng động tác vui đùa của họ và nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

Nhưng Tiêu Vân lại không kìm nén được kích động trong lòng, đột ngột tiến lên một bước.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, khó trách Angus nhất định phải chờ đợi thiếu niên này, cô như phát hiện được bảo bối, có lẽ sự nghiệp của cô thật sự có thể tiến thêm một bước.

Ting...

Bỗng nhiên cô bất ngờ nhận được một email trên điện thoại di động của mình, được gửi bởi Phó tổng.

Cô nhanh chóng mở ra xem, bên trong email chỉ có hai nội dung, một là hợp đồng của thiếu niên trước mặt, hai là hợp đồng cấp S.

Đây là hợp đồng cấp S thứ hai trong lịch sử của Tinh Thần, hợp đồng đầu tiên là của Dung Hàng.

Khác chỉ một vài từ.

Tất cả các chi phí trả trước và toàn bộ phí tổn của thiếu niên sẽ do Phó tổng đứng tên gánh vác riêng, không có giới hạn mức cao nhất.

Tiêu Vân nhìn thiếu niên trong phòng thu âm và nở một nụ cười gượng gạo.

Rốt cuộc cậu và Phó tổng có quan hệ như thế nào? Có thể làm cho Phó tổng làm đến nước này vì cậu?

Tác giả có lời muốn nói: Đó là mối quan hệ giữa bé mèo và quan hốt phân!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top