Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68 Phó Kiêu: Tôi là một người truyền thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68 Phó Kiêu: Tôi là một người truyền thống

Bạn trai nào?

Cậu không có bạn trai.

Phó Kiêu không thể hiểu những gì con mèo già nói nhưng anh nhận thấy vành tai cậu đỏ đến mức như chảy máu.

Đằng sau họ, bỗng nhiên vang đến một tiếng bộp.

Hai người quay đầu lại.

Chỉ thấy chiếc túi nhựa trong tay Tiểu Lưu rơi xuống đất, cậu ta há hốc mồm nhìn bọn họ.

Dưới ánh mắt chăm chăm của hai người, Tiểu Lưu vội vàng nói yếu yếu: "Tôi mới tới đây, không thấy cái gì hết."

Phó tổng và thiếu niên ngồi dưới bóng cây như một đôi tình nhân trong khuôn viên trường, tay Phó tổng sờ mặt thiếu niên và vân vân nên cậu ta coi như không nhìn thấy gì hết.

Nhưng Phó tổng thực sự biết chơi quá.

Phó Kiêu: "..."

Anh không định giấu giếm chuyện này nên im lặng không giải thích.

Ngược lại, Tô Trạch Ninh nhìn đồng hồ nhỏ giọng nói: "Đã đến giờ rồi."

Buổi trưa cậu mà chậm trễ thì khóa học buổi chiều phải tăng thêm giờ.

Trong lòng Phó Kiêu biết rõ thời gian biểu hơn cậu, vì vậy anh nói: "Cậu phải đi à?"

Tô Trạch Ninh gật đầu, bối rối nhìn con mèo già.

Phó Kiêu hiểu rõ bèn nói với Tiểu Lưu: "Lát nữa bảo tài xế đưa con mèo này về nhà."

Đôi mắt Tô Trạch Ninh sáng lên, khóe miệng không khỏi cong lên.

Phó Kiêu đồng ý!

Mà Tiểu Lưu đột nhiên bị gọi tên, theo bản năng thẳng lưng nói: "Vâng."

Cậu ta không thể không suy nghĩ...

Trước kia Phó tổng không quan tâm đến mấy vấn đề nhỏ nhặt này.

Vì vậy thần sắc cậu ta khó lường nhìn Tô Trạch Ninh, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thiếu niên sáng ngời, Tiểu Lưu có cảm giác như bị một tia chớp đánh trúng.

Nội tâm Tiểu Lưu xuất hiện một nhóc chibi tí hon, nó ôm ngực đau lòng, cái cậu kia giống như một yêu phi hại nước hại dân, ôi Phó tổng anh minh thần võ.

Hu hu hu.

Mà thiếu niên không hề phát giác ngồi xổm xuống xoa đầu con mèo già, sau đó khóe miệng cong lên nói: "Lát nữa tôi sẽ đi thăm bạn."

Con mèo già lúng túng quay đầu sang một bên nhưng không từ chối sự vuốt ve của Tô Trạch Ninh.

Không hiểu sao bàn tay của cậu khiến nó nhớ lại ngày chủ nhân đón nó về nhà, ngày đó bàn tay già nua của chủ nhân cũng dịu dàng như thế.

Vào buổi chiều, Phó Kiêu nhìn vào bản kế hoạch do Tiêu Vân đưa tới trong văn phòng.

Nếu trước kia có người nói với Phó Kiêu rằng anh sẽ đích thân can thiệp vào sự phát triển của một nghệ sĩ, nhất định anh sẽ cho rằng người đó bị điên.

Và bây giờ...

Phó Kiêu đặt bản kế hoạch sang một bên hỏi thư ký Trương: "Làm xong chưa?"

Thư ký Trương đẩy chiếc kính gọng vàng nói: "Tôi đã hẹn với giám đốc đài truyền hình Tinh Vân vào buổi chiều gặp anh, giám đốc Ngô lát nữa sẽ qua."

Trong mắt anh ta có chút do dự.

Giám đốc đài truyền hình Tinh Vân mang họ Ngô, là một ông già, ông ta và ông nội Phó đồng sáng lập Tinh Thần và hiện tại là cổ đông lớn thứ hai, có lẽ vì ông ở một mình không con cái nên tính tình ông vô cùng cố chấp, bảo thủ, gặp ai cũng khó chịu.

Triết lý của ông ấy luôn bất đồng với triết lý của Phó tổng về việc phát triển Tinh Thần, mấy năm nay hai người luôn có xung đột nhưng cả đời ông ở Tinh Thần nên có nhiều cấp dưới trung thành, cũng có uy danh trong ban hội đồng quản trị gây không ít phiền toái cho Phó Kiêu.

Đó là một khối xương cứng khó gặm.

Không hiểu sao hôm nay Phó tổng lại chủ động hẹn gặp ông Ngô, điều này thực sự khiến thư ký Trương kinh hãi.

Thật ra giữa hai người họ không có mối hận thù sâu sắc nào.

Ông Ngô tuy cố chấp nhưng dù sao cũng là một trong những người sáng lập ra Tinh Thần, tính tình khôn khéo nhưng chỉ có một chuyện ngoại lệ.

Đó là chương trình Ngàn Sao trên đài truyền hình Tinh Vân, đây là chương trình giải trí về tuyển chọn âm nhạc, có lịch sử lâu đời và có thể nói là ký ức của cả một thế hệ.

Tinh Thần quật khởi cũng từ chương trình này, lúc ấy nó ra đời vì tích lũy vốn cho Tinh Thần và ký hợp đồng với số lượng lớn các ca sĩ xuất sắc, sau đó Tinh Thần như ngọn gió đông, trải qua nhiều thập kỷ phát triển mới có quy mô như ngày nay.

Cho tới hôm nay, chương trình này đã mất đi sức sống ngày xưa, nó đã được sửa đổi nhiều lần nhưng không khởi sắc mấy.

Nhưng cố tình ông Ngô cố chấp một cách vô lý cung cấp cho chương trình đội ngũ sản xuất tốt nhất, hàng năm tiêu tốn rất nhiều tiền.

Phó Kiêu nhìn thoáng qua đã thấy dự án này vô vọng, vì vậy anh tất nhiên quyết định đầu tư nguồn lực vào các dự án có tiềm năng hơn.

Nhưng ông Ngô đã từ chối, ông ấy nghĩ rằng dự án này có ý nghĩa đặc biệt đối với Tinh Thần, dù sao cũng không nên từ bỏ. Cộng thêm Tinh Thần có rất nhiều giám đốc điều hành lớn tuổi cấp cao đều xuất thân từ nhóm hạng mục của chương trình đó và bây giờ nghiệp vụ của Tinh Thần rộng lớn, không thiếu chút tiền này nên vẫn luôn giằng co.

Vì chuyện này, ông Ngô đã chỉ trích Phó tổng vô tình vô nghĩa trước hội đồng quản trị, là kẻ hám lợi và là một con sói vô ơn quên gốc rễ.

Nhưng bây giờ Phó tổng lại chủ động mời ông Ngô nói chuyện về "Ngàn Sao", thư ký Trương do dự muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc Phó tổng đã suy nghĩ rõ ràng chuyện này hay chưa.

Thấy vẻ mặt thư ký Trương, tất nhiên Phó Kiêu hiểu được anh ta đang nghĩ gì, anh thản nhiên nghĩ vì sao muốn động vào chuyện này...

Tại sao ư?

Còn không phải vì bé mèo nhà anh sao?

"Ngàn Sao" là một dự án kỳ cựu của Tinh Thần, tuy không còn rầm rộ như năm đó nhưng cơ sở vẫn còn, với lại nó có địa vị đặc biệt trong Tinh Thần và có được đoàn đội phía sau màn tốt nhất.

Nền tảng mấy chục năm không phải là trò đùa.

Nhưng mấy năm nay "Ngàn Sao" xuống dốc cũng bởi vì nội tình trong đó.

Ông Ngô cái gì cũng giỏi nhưng luôn nhớ tình bạn cũ, tổ hạng mục "Ngàn Sao" có quá nhiều người dựa vào quan hệ mà nhét vào, tuy nhỏ nhưng bè phái trong đó rất phức tạp, lục đục với nhau ác liệt, đội ngũ sản xuất phía sau có cường thịnh trở lại cũng không thể chịu nổi bị những người này cố tình kìm hãm.

Phó Kiêu xoa nhẹ ấn đường.

Anh không muốn quan tâm đến những thứ này.

Nhưng chương trình này phù hợp nhất cho bé mèo nhà anh.

Anh không chê phiền toái mà tìm ông Ngô thảo luận về việc hợp nhất bộ phận hạng mục, sau đó phái một nhà sản xuất có năng lực tiếp quản quy hoạch lại, điều duy nhất hài lòng là dựa vào nội tình của "Ngàn Sao", sau khi tổ chức lại và với sự tham gia của bé mèo nhà anh có lẽ hiệu quả không tệ lắm.

Nghĩ đến đây, mặc dù làm những việc vừa phiền phức vừa không thích nhưng tâm tình Phó Kiêu lại tốt lên một cách khó hiểu.

Phó Kiêu không biết rằng tâm trạng phức tạp của anh có một cái tên đặc biệt khác --

Được gọi là niềm vui mừng của người cha già!

Tiếng gậy chống cộp cộp ngoài cửa vang lên.

Ông già quắc thước với mái tóc hoa râm không gõ cửa mà cầm gậy xông vào, tuy ông đã già nhưng mắt tinh như chim ưng, mặt mày hà khắc khiến dáng vẻ ông khó hòa đồng.

Người trợ lý vội vàng đứng trước mặt ông, đầu đầy mồ hôi nói: "Giám đốc Ngô, thư ký Trương còn đang nói chuyện với Phó tổng ở trong, ông có thể đợi một chút được không?"

Ông hừ lạnh một tiếng, dùng gậy đập xuống đất, thổi râu trừng mắt nói: "Khi tôi còn ở Tinh Thần thì thằng nhóc Phó Kiêu đó không biết còn đang chơi bùn ở đâu, Tinh Thần có chuyện gì mà tôi không thể nghe."

Nói xong rồi ông xông thẳng vào.

Nghe tin đồn về ông Ngô đã lâu, người trợ lý lần đầu tiên giao tiếp với ông cũng không đỡ nổi.

Sao anh ta cảm thấy ông Ngô còn cáu kỉnh hơn lời đồn đại một chút.

May mắn thay, vào lúc này, thư ký Trương đã đi ra và chào đón ông ta vào.

Người trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

Đồng nghiệp bên cạnh đồng tình nhìn anh ta nói: "Thật xui xẻo cho anh, gần đây tâm trạng ông ấy rất không tốt, ngay cả trợ lý ông ấy cũng bị mắng đi hết nửa rồi."

Trợ lý kinh ngạc hỏi: "Sao thế?"

Đồng nghiệp thở dài, từ từ kể: "Nghe nói trợ lý không trông giữ được nên để lạc mất con mèo ông ấy nuôi nhiều năm, hiện tại động một tý là ông ấy nổi điên lên."

Trợ lý kỳ quái hỏi: "Mèo á?"

Một đồng nghiệp hay tin cho biết: "Ông Ngô không có con, chỉ có một con mèo đã ở bên hơn mười năm, cách đây không lâu, tôi nghe nói ông ấy thậm chí còn không quản lý đài truyền hình, chỉ đi khám bệnh cùng con mèo, chao ôi, tội nghiệp lắm."

Trợ lý thở dài, "Đáng thương thật."

Bên trong cánh cửa, ông Ngô đáng thương vỗ mạnh vào bàn quát to hùng hồn với Phó Kiêu: "Cậu đừng có mơ, chỉ cần tôi còn sống thì người của cậu đừng có nghĩ bước vào "Ngàn Sao" của tôi."

Ông biết rất rõ về Phó Kiêu, mấy năm nay trên thương trường Phó Kiêu nổi tiếng là kẻ máu lạnh vô tình, nơi nào có lợi nhuận, nơi đó có anh.

Nếu chương trình thực sự nằm trong tay cấp dưới của anh, chỉ sợ nó chỉ giữ lại được cái tên Ngàn Sao.

Ông tuyệt đối không cho phép người khác phá hủy Ngàn Sao.

Tâm trạng ông Ngô vốn cáu kỉnh liền phẩy tay áo bỏ đi.

*

Phòng huấn luyện thể chất.

Tô Trạch Ninh thận trọng dò xét đi vào, bên trong cửa đã có một nam giáo viên chờ sẵn.

Tô Trạch Ninh nhìn thời gian, phát hiện mình không muộn liền thở phào nhẹ nhõm đi vào, tươi cười rạng rỡ nói: "Xin chào."

Người đàn ông quay đầu nhìn qua, ước chừng ba mươi tuổi, dung mạo cũng bình thường nhưng mỗi một cử động đều mang theo một loại khí chất độc nhất vô nhị, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Không biết vì sao, Tô Trạch Ninh không dám lỗ mãng ngoan ngoãn đi vào nói: "Anh là thầy giáo hả?"

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới rất hài lòng, thân thể thiếu niên rất tốt nhưng có một số thói quen nhỏ không tốt lắm, nếu sửa lại sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng.

Ánh mắt anh dần dần chuyển đến chiếc túi nhựa của cậu.

Đây là cái gì?

Thấy ánh mắt thầy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh vòng ngọt trong tay mình, Tô Trạch Ninh rất hào phóng giơ chiếc bánh lên, cười rạng rỡ nói: "Thầy ơi, đây là bánh vòng em mua, thầy có muốn ăn không?"

Người đàn ông khựng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Bánh vòng? Cậu hay ăn sao?"

Tô Trạch Ninh vô thức gật đầu: "Đúng vậy, có cửa hàng bán bánh vòng, kem, sô cô la, trà sữa rất ngon."

Anh ta khẽ cười nói: "Thật sao?"

Không hiểu sao Tô Trạch Ninh cảm thấy lạnh sống lưng.

Vì thế.

Buổi chiều, trong phòng rèn luyện thân thể đóng chặt, vang lên từng đợt gào thét như giết heo của thiếu niên.

Mấy nhân viên đi qua đều lắc đầu ngán ngẩm, ai đây nhỉ, thảm quá vậy.

*

Đêm về.

Khi Phó Kiêu trở về nhà, anh nhìn thấy vẫn là con mèo Tiểu Đường Cao ngơ ngác kia.

Về phần con mèo già được mang về lúc chiều, quản gia đã hỏi ý kiến bác sĩ rồi, chỉ là nó đã già đi, cơ thể bắt đầu suy nhược mọi mặt. Bác sĩ không thể làm gì được. con mèo già không thích những nơi đông người, vì vậy vừa đến nhà họ Phó nó liền tìm cho mình một góc làm ổ.

Phó Kiêu không quan tâm đến con mèo già.

Chỉ là Tiểu Đường Cao dường như rất quan tâm đến nó, vì vậy anh mới hỏi tới.

Nhưng hôm nay sao Tiểu Đường Cao vẫn chưa về?

Anh nhớ về lịch học của cậu, cũng hơi hiểu ra, có lẽ cậu vẫn còn ở trong lớp.

Anh hiếm khi thương xót nói với quản gia: "Hôm nay cho thêm một bữa ăn khuya cho Tiểu Đường Cao đi."

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, bùng lên ý chí chiến đấu sục sôi gật đầu: "Vâng."

Ông đã nói mà, Tiêủ Đường Cao không ăn cơm chiều sao được, cơ thể còn đang phát triển nên tối nay ông sẽ sai nhà bếp chuẩn bị tôm sống, gan ngỗng và thịt bò cho Tiểu Đường Cao.

Dặn dò quản gia xong, Phó Kiêu trở về phòng, đang định đi phòng tắm, dĩ vãng anh luôn khóa cửa nhưng lần này lại chần chờ không khóa.

Vài phút sau, Tiểu Đường Cao cạn kiệt sức lực kéo lê thân thể tàn tạ bò trở lại phòng của Phó Kiêu.

Hu hu hu.

Đi học thật đáng sợ.

Dù vậy, tư thế cậu lê lết trên mặt đất vẫn thẳng lưng, tứ chi khỏe khoắn. Rất tao nhã.

Nhìn thoáng qua đã biết khóa hình thể có hiệu quả rõ rệt.

Tiểu Đường Cao đau nhức khắp người chỉ muốn làm một việc, đó là đến mát xa bên trong bồn tắm lớn ở phòng tắm của Phó Kiêu.

Trước đấy Phó Kiêu tắm rửa cho cậu, vì dỗ cậu mà dùng qua mát xa bồn tắm lớn.

Quả thực thích ngây người.

Cậu cần mát xa bồn tắm lớn cứu mạng ngay bây giờ.

Phòng tắm của Phó Kiêu rất lớn được chia thành hai phần, bồn tắm sang trọng và buồng tắm đứng được ngăn cách bởi tấm kính trong suốt.

Nếu Tiểu Đường Cao nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện buồng tắm đứng có một bóng người lờ mờ.

Nhưng bây giờ khắp đầu óc cậu đều là mát xa.

Về phần Phó Kiêu có đang ở buồng tắm đứng hay không, cậu không quan tâm

Thế thì làm sao?

Cũng không phải bọn họ chưa tắm cùng nhau.

Huống chi, cậu dùng bồn tắm không hề gây chậm trễ cho anh tắm bên kia.

Mình mắc mưa và tắm cùng mèo nhà mình, cái nào quan trọng hơn, trong lòng Phó Kiêu không biết cân nhắc sao?

Bé mèo trắng lông dài thuần thục bật công tắc bồn tắm rồi nhảy vào trong, nó chỉ có một cái bục nhỏ vừa vặn để cậu nằm trên đó được dòng nước mát xa và mực nước sẽ không dâng quá đỉnh đầu.

Dòng nước ấm chảy qua tứ chi xương cốt, tác động mát xa vào cơ thể đau nhức.

Bé mèo trắng nheo mắt, thoải mái rên gừ gừ.

Đột nhiên có tiếng động từ phía sau, Tiếu Đường Cao nghiêng đầu nhìn lại.

Phó Kiêu cầm lấy một chiếc khăn sạch, lau mái tóc ướt sũng của mình rồi quay người lại sau đó sững sờ.

Một người một mèo nhìn nhau...

Tiểu Đường Cao mở to mắt nhìn anh, bờ vai vừa rộng vừa lớn, đứng ở đó có một loại cảm giác áp lực không thể giải thích, thân thể anh vẫn còn nhỏ nước sau khi tắm, vào lúc này, một giọt nước trượt dọc theo cằm xuống bộ ngực săn chắc rồi chảy xuống đường cong rõ nét ở vùng eo.

Tiểu Đường Cao không khỏi nuốt nước miếng.

Phó Kiêu lập tức xoay người, mặt không biểu cảm cầm lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, che đi ánh mắt của Tiểu Đường Cao dính trên người mình.

Từ đâu học được cái thói xấu dám trốn trong bồn tắm nhìn trộm...

Bây giờ hai người vẫn chưa là gì cả, Tiểu Đường Cao làm chuyện này thật sự rất không nên.

Phó Kiêu không khỏi suy nghĩ.

Thật ra trong nội tâm anh vẫn là một người tương đối truyền thống, luôn cảm thấy có một số việc không nên vội vàng.

*

Chương trình truyền hình vào sáng hôm sau.

Sau khi mát xa, cả người Tiểu Đường Cao sảng khoái, ngồi xổm trên ghế sô pha hứng thú bừng bừng xem bộ phim truyền hình máu chó do Dung Hàng diễn.

Quản gia và người giúp việc cũng say sưa xem.

Đôi mắt Phó Kiêu thâm đen bước xuống.

Quản gia thuận miệng thảo luận nội dung bộ phim với người giúp việc: "Cậu xem đi yêu đương phải chủ động một chút, nhìn cô bé trong tv kia kìa không phải đã theo đuổi được hot boy do Dung Hàng diễn đó sao?"

Tiểu Đường Cao cũng gật đầu đồng ý kêu meo meo theo.

Bước chân Phó Kiêu rời khỏi ngừng lại, hít một hơi thật sâu nhìn quản gia và Tiểu Đường Cao nói: "Có thích cũng không được như thế, trước khi quan hệ chưa được xác định nên rụt rè một chút."

Tiểu Đường Cao: "? ? ?"

Ủa nói với cậu làm chi thế?

Tác giả có lời muốn nói: Phó tổng: Tôi là một người truyền thống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top