Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72. Truyền thuyết về Tiểu Đường Cao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72. Truyền thuyết về Tiểu Đường Cao.

Đồng tử mắt ông cụ co rụt lại.

Khi còn trẻ, ông cụ cũng là một nhân vật phong vân oai phong một cõi, loại cặn bã căn bản không đáng để vào mắt nhưng hiện tại dù sao cũng đã già, thân thể không kịp phản ứng.

Tuy nhiên, sự ngã đổ trong dự kiến không xảy ra.

Tên cầm đầu lưu manh sửng sốt nhìn chằm chằm vào họ.

Chỉ thấy bàn tay thon dài mảnh mai của thiếu niên ngồi ở đối diện bọn nó, ấn chặt trên bàn, mái tóc đen của cậu vểnh lên. Đôi mắt hạnh xanh thẳm lạnh lùng thản nhiên nhìn qua.

Giống như không để hắn vào mắt.

Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, đặt tay còn lại lên, dùng sức hất cái bàn mạnh hơn, ánh mắt nghiêm túc hơn.

Chiếc bàn vẫn yên ổn dưới bàn tay thiếu niên thậm chí không xê dịch một chút.

Tên cầm đầu không chịu nhận thua càng cố gắng hơn nhưng vẫn bất động, thậm chí không lay động được ba bát súp tai mèo trên bàn.

Cảnh tượng có hơi quỷ dị.

Tên cầm đầu cũng là một nam thanh niên trưởng thành vạm vỡ, mặt đỏ bừng vì gắng sức quá nhiều, cơ tay nổi lên thành cục, đối diện hắn là một bàn tay chống lên bàn của thiếu niên đang ngồi, vẻ mặt cậu thư thái, hai chân lúc ẩn lúc hiện lắc lư dưới bàn, trái ngược rõ rệt với dáng vẻ không yên lòng của hắn.

Phó Kiêu nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt trầm tư.

Sức cậu mạnh như vậy, thế khi là Tiểu Đường Cao thì sao?

Trong lòng thiếu niên chột dạ.

Ngay lập tức nhớ đến thiết lập bé mèo tội nghiệp, yếu ớt và bất lực rồi tiếp đó thả lỏng trong lòng.

Bây giờ cậu không còn là Tiểu Đường Cao. Tiểu Đường Cao đáng thương, yếu đuối và bất lực còn cậu thì không.

Vì vậy, cậu hùng dũng nhìn về phía Phó Kiêu.

Tô Trạch Ninh vùng lên.

Cậu phải nói thật hung ác!

Trước kia làm Tiểu Đường Cao, cậu dạy dỗ mấy con mèo (hoặc người) khác, cậu chỉ có thể kêu meo meo.

Vì vậy, cậu hất tóc, ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn tên cầm đầu bằng đôi mắt xanh thẳm của mình: "Anh chỉ được thế này thôi à?" Khí chất rạng rỡ của thiếu niên trở nên tươi sáng có tính công kích, Phó Kiêu nhìn mà trái tim lỡ nhịp.

Ông cụ bên cạnh cũng phối hợp theo, dùng gậy to đập mạnh xuống đất, khinh thường nhìn tên cầm đầu từ trên xuống dưới, cực kì kéo thù hận: "Thằng nhóc thúi kia, mày chỉ được cái bộ dạng thế thôi hả??"

"Ông già thối tha, ông muốn chết à!" Tên cầm đầu lưu manh vừa xấu hổ vừa phẫn nộ nói. Muốn chết hơn là đàn em sau lưng cũng lộ ra ánh mắt hoài nghi đối với hắn.

Vô cùng nhục nhã.

Tên cầm đầu chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, hắn giận sôi lên, hắn nhận ra rằng sức lực thiếu niên đối diện rất mạnh, mà hắn thì không thể chiếm ưu thế về điểm này.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận thua.

Nhìn thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt ở đối diện, ánh mắt hắn híp lại, ra đòn trước cho chắc ăn, duỗi nắm đấm vung về phía cậu.

Chỉ là tay hắn mới duỗi ra được nửa đường, lại bị một đôi tay khác cầm giữ, tên cầm đầu nhìn sang liền thấy người đàn ông mặc âu phục nắm lấy tay hắn, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn hắn, chấn động mất cả vía.

Tô Trạch Ninh kinh ngạc nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu cũng sẽ đánh nhau sao?

Như phát hiện được ánh mắt của thiếu niên, Phó Kiêu khẽ cười một tiếng, đẩy tay hắn ra.

Tên cầm đầu nhanh chóng lùi lại mấy bước, hắn đè nén sự khiếp đảm trong lòng, nhìn trái nhìn phải bảy tám tên đàn em phía sau, trong lòng lập tức bình tĩnh lại, mặc kệ đối diện có ba người thì sao chứ.

Có thể đánh bại một đám người như họ?

Nghĩ vậy, tên cầm đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy đứa đàn em đi theo sau, hắn vênh váo tự đắc tiêu sái đến trước mặt ba người.

Lần này hắn liếc nhìn cái bàn, ánh mắt chột dạ sau đó sáng lên khi nhìn thấy ba bát canh tai mèo nóng hổi trên bàn.

Không nhấc cái bàn lên được thì hất đồ trên bàn là được rồi.

Thế là ba bát tai mèo nóng hổi thơm phức còn chưa được ăn bất ngờ không kịp đề phòng bị ném xuống đất.

Thiếu niên đứng dậy, hai mắt mở to, đau lòng nhìn những chiếc tai mèo trên mặt đất.

Cậu vẫn chưa được ăn mà.

Một miếng tai mèo còn chưa ăn đã không còn.

Tức rồi nha!

Thấy thiếu niên đột nhiên đứng lên, tên cầm đầu cười kiêu ngạo nói: "Bây giờ đã sợ chưa? Hôm nay tao không dạy cho mày một bài học thì Kim đại ca này sao có thể lăn lộn trên đường?"

Ánh mắt thiếu niên nhìn tên cầm đầu rồi híp mắt lại.

Phó Kiêu cúi đầu khẽ cười, anh đứng dậy kéo nơ xuống, cởi khuy áo sơ mi, dưới lớp áo sơ mi trắng lộ ra những đường cơ đẹp đẽ trên người, toát ra tính cách hoang dã hoàn toàn khác hẳn với lúc anh mặc quần áo chỉnh tề.

Vì thế...

Bên trong cửahàng nhỏ vang lên tiếng hét kêu thảm thiết.

"Á á á!"

"Đau quá!"

"Chạy mau đi! Đại ca, tụi em yểm trợ cho anh! Anh mau chạy đi!"

"Mẹ kiếp, thằng rùa rụt cổ nào khóa cửa hả?"

Mười phút sau.

Một đống "rác hình người" chất đống ở một góc cửa hàng nhỏ.

Tô Trạch Ninh thoải mái vỗ tay bước từng bước về phía góc.

Đám côn đồ sợ hãi trong lòng lùi lại về phía sau rồi sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi chặn phía sau chúng.

Bọn họ lại vội vã lùi về.

Quả thực thiếu niên mạnh như một con quái vật và người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ra tay vừa độc vừa cay luôn đánh vào những chỗ hiểm yếu.

Bọn lưu manh yếu ớt, đáng thương vô lực nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Các người, các người định làm gì? Nếu còn tới nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Lúc này, thừa dịp giữa hai người kia có khoảng cách, tên cầm đầu chạy tới cánh cửa, lần này, cánh cửa khóa chặt bị đẩy ra dễ dàng, hắn sợ chết khiếp lao ra ngoài.

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn rõ ràng bên ngoài, hai chân liền mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Một nhóm đàn ông vạm vỡ mặc vest đen, đeo kính râm đứng ngoài cửa.

Người dẫn đầu xách tên cầm đầu như xách một con gà, ném vào chân ông cụ và nói: "Ngô tổng, chúng tôi đã đến muộn. Cửa đã bị khóa, phải mất một lúc mới mở được."

Ông cụ ngồi trên ghế nhìn tên cầm đầu ủ rũ, mái tóc ông hoa râm thân hình hơi khòm xuống, ông lấy gậy đánh đầu tên đó đầy cục u: "Ông đây là ông già chết tiệt đúng không, ông có thể dạy dỗ đám thanh niên chúng mày làm người đấy."

Tên cầm đầu nhìn đám vệ sĩ áo đen sau lưng như bức tường thành, hắn không dám trốn, chỉ có thể ôm đầu.

Quả thực đáng thương vô tội và bất lực.

Các vệ sĩ của ông Ngô đưa đám côn đồ ra ngoài.

Một lúc sau, người dẫn đầu vệ sĩ áo đen quay lại, thản nhiên nói: "Dưới sự dạy bảo của chúng tôi, bọn họ cam đoan sau khi ra khỏi đồn cảnh sát sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật."

Tô Trạch Ninh luôn nhạy bén, nuốt nước bọt và hỏi: "Dạy bảo?"

Người vệ sĩ áo đen vô cảm nhếch miệng nói với Tô Trạch Ninh: "Đúng vậy, một cuộc dạy bảo thân thiện và chân thành."

*

Sau khi đuổi đám côn đồ đi, cửa hàng cũng hỏng bét.

Ông cụ Ngô đưa số điện thoại của mình cho chủ quán: "Sau này nếu bọn nó còn dám đến thì cứ nói với chú, bọn nó đến một lần chú cho đánh một trận."

Tô Trạch Ninh tò mò nhìn nhóm vệ sĩ rời đi, ông cụ dường như có địa vị rất cao, xung quanh ông có rất nhiều vệ sĩ nên cậu quay sang nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu không có vệ sĩ sao?

Phó Kiêu dường như biết được suy nghĩ của Tô Trạch Ninh: "Vệ sĩ của tôi thường không theo sát lắm, tôi sẽ thông báo cho họ nếu có chuyện xảy ra." Dù sao anh cũng là một chàng trai trẻ không quen lúc nào cũng có nhiều người đi theo xung quanh, ngoại trừ thời gian công việc, thời gian riêng tư sẽ không cho phép vệ sĩ theo sát quá.

Tô Trạch Ninh gật đầu và sau đó bụng cậu réo lên.

Phó Kiêu yên lặng, ánh mắt anh nhu hòa nhìn thiếu niên: "Đói bụng sao?"

Chủ quán vội vàng cởi tạp dề ra nói: "Mọi người đừng đi, cửa hàng của em tôi ở ngay tại công viên không xa, nếu mọi người không chê tay nghề của tôi thì hãy đến đó, để tôi nấu cho một bữa cơm để cảm ơn mọi người. "

Thiếu niên thực sự đói, cậu nhìn Phó Kiêu.

Phó Kiêu đương nhiên gật đầu.

Nhưng thật bất ngờ, ông cụ cũng đi cùng.

Trên đường đi, ông cụ trầm ngâm nhìn Phó Kiêu.

Ông thật không ngờ anh sẽ có một khía cạnh như vậy.

Trong ấn tượng của ông, Phó Kiêu là người vô tình và đặt lợi ích lên hàng đầu, cho dù là bạn thân thế giao, chỉ cần có xung đột, anh sẽ không bỏ qua, ông cụ đã chứng kiến anh dùng mọi cách để đạt được vị trí hôm nay.

Ông chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Kiêu sẽ vì một cửa hàng mì nho nhỏ không có lợi ích mà động thủ với người ta.

Nhưng Phó Kiêu lại cư xử thản nhiên.

Tới cửa hàng ở công viên, nó nằm cạnh hồ nước ở trung tâm, có kê vài chiếc bàn ngoài trời, có thể ngắm cảnh hồ.

Họ ngồi trên một cái bàn ngoài trời.

Một bé mèo con đeo găng đen trắng ở dưới chân họ tò mò nhìn.

Tô Trạch Ninh đưa tay ra.

Bé mèo con tò mò mạnh dạn ngẩng đầu lên, chóp mũi nó đến gần ngón tay cậu.

Ông cụ hoài niệm nhìn mèo con, trong lòng đau xót, Hắc Vân của mình, bây giờ không biết đang chịu khổ ở đâu, cái đám rác rưởi ngay cả một con mèo cũng không trông kỹ càng không tìm thấy nó.

Ông cụ cũng đưa tay ra và sờ sờ vào đầu mèo con.

Mèo con kêu meo meo dịu dàng.

Tô Trạch Ninh nói: "Nhà cụ có nuôi mèo không?" Động tác của ông cụ rất quen thuộc.

Ông cụ gật đầu.

Tô Trạch Ninh mỉm cười với ông cụ: "Thật trùng hợp, trong nhà Phó tổng cũng có một con mèo, vừa đẹp trai và ưa nhìn."

Phó Kiêu cười như có như không nhìn Tô Trạch Ninh: "Ừ."

Bên hồ, phong cảnh vừa đẹp và tay nghề của chủ cửa hàng cũng rất ngon.

Ba người họ ngồi cùng nhau, Tô Trạch Ninh ở giữa hai người nói chuyện rất nhiệt tình.

Ông cụ ban đầu lạnh lùng nhìn Phó Kiêu nhưng dần dần trầm tĩnh lại. Ông cũng bắt đầu chủ động bắt chuyện với anh, tán gẫu câu có câu không, đại khái có chung đề tài nên hai người trò chuyện từ con mèo rồi càng lúc càng xa hơn

Thật bất ngờ, ý kiến và quan điểm của họ lại trùng khớp với nhau.

Có lẽ rất ít người nguyện ý nói nhiều lời như thế cùng ông cụ, ông cụ lải nhải lôi kéo bọn họ nói rất lâu, cuối cùng cậu bất đắc dĩ cắt ngang: "Cháu sắp muộn học rồi."

Lúc này ông cụ mới dừng lại, ông cụ nhìn cậu nói: "Gần Tinh Thần có rất nhiều quán ăn ngon, ông đều biết hết, lần sau ông dẫn cháu đi ăn."

Đôi mắt của Tô Trạch Ninh sáng lên.

*

Sau khi chia tay với ông cụ, Tô Trạch Ninh vẫn còn tiếc nuối: "Thật đáng tiếc khi không ăn được tai mèo, tiếc thật đấy." Hơn nữa, chủ cửa hàng sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian và sẽ không mở cửa trở lại ngay.

Ánh mắt Phó Kiêu hơi hơi đảo.

Tối về đến nhà.

Quản gia bưng một bát nhỏ canh tai mèo trong suốt đưa cho Tiểu Đường Cao, âu yếm nói: "Tiểu Đường Cao, ăn đi."

Đây là món tối nay thiếu gia đặc biệt sai làm cho nó.

Tiểu Đường Cao đang đuổi theo nghịch cái đuôi của mình nhìn thấy trong bát có cái gì, hai mắt sáng lên.

Đây là tai mèo!

Đôi mắt xanh thẳm của bé mèo trắng ngước lên nhìn ông quản gia, kêu meo meo rồi chạy đến bên cạnh bát cơm mèo, vùi đầu vào.

Cảm giác ngon đọng lại trên đầu lưỡi, bé mèo nhỏ hạnh phúc muốn khóc.

Sáng hôm sau, khi lũ mèo đang ăn sáng trong sân, Tiểu Đường Cao vẫn không thể quên món tai mèo tối qua, ngay cả thức ăn đóng hộp cho mèo trong miệng cũng không thấy ngon.

Ngốc Xít ngây ngốc nhìn Tiểu Đường Cao đang lơ đãng liếm lông của mình, vừa cúi đầu ăn đồ hộp vừa kỳ quái hỏi: "Tiểu Đường Cao, em làm sao vậy?"

Bé mèo trắng ngồi xổm trên bàn đá nuốt nước miếng nói: "Không có gì nhưng tai mèo ăn ngon thật."

Ngốc Xít ngậm đồ hộp trong miệng ngừng lại, kinh ngạc nhìn nó, cái hộp trong miệng rơi phịch xuống.

Tiểu Đường Cao, nó, nó, ăn tai mèo!

Mèo dễ thương như vậy, tại sao lại ăn tai của nó?

Bé mèo cam chân ngắn cảm thấy lỗ tai xù của mình lành lạnh.

Lỗ tai của nó không thể ăn, Tiểu Đường Cao đừng bao giờ ăn lỗ tai của nó.

Con mèo già đang ăn thức ăn mềm dành riêng cho mèo nghẹn họng nhìn sang đó rồi quay sang nhìn con mèo con bên cạnh.

Bên cạnh là một bé mèo thuần trắng tên Tiểu Tuyết, là con lai giống Ragdoll, nó khóc hu hu nói: "Tiểu Đường Cao thích ăn tai mèo hả?" Tiểu Đường Cao đối xử với chúng nó tốt như vậy, nếu cậu thích thì nó cũng đành dâng lỗ tai của mình đưa cho Tiểu Đường Cao.

Hu hu hu.

Không biết, mèo con không có lỗ tai có xấu xí lắm không.

Tiểu Tuyết không muốn làm mèo xấu xí.

Con mèo già thở dài, kéo Tiểu Tuyết lại và liếm lông nó.

Nó không biết đàn mèo này làm thế nào mà phát triển đến quy mô như vậy, từ dưới lên trên đều có bầu không khí không đáng tin cậy.

Ở một góc sân, Cam Béo kinh hãi nhìn Tiểu Đường Cao.

Không lâu sau, một truyền thuyết đô thị khủng khiếp lan truyền giữa các đàn mèo trong thành phố——

Đàn mèo ở biệt thự đỉnh núi kia có con mèo vương vừa xấu vừa béo lại trụi mông còn thích ăn tai mèo.

Thật tàn bạo! Thật đáng sợ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top